* Gs. JONATHAN LONDON*
Ở khắp Việt Nam và trên toàn thế giới những người quan tâm đến Việt Nam hiện đang cố hiểu ý nghĩa (hay sự vô nghĩa) của các sự kiện diễn ra hôm Thứ Năm, khi Quốc hội nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam (và Đảng Cộng sản cầm quyền) chính thức phê chuẩn hiến pháp được sửa đổi sau hơn một năm tranh luận với mức độ công khai trước nay chưa từng thấy về các ưu điểm và khiếm khuyết của một hiến pháp vẫn giữ nguyên hiện trạng. Ngay lúc này có thể có ba nhận định rất thích hợp như sau.
Thứ nhất, về mặt thời sự, việc thông qua hiến pháp chẳng phải là tin tức mới mẻ và chắc chắn đã không được nhiều người chú ý nếu không có cuộc tranh luận toàn quốc về hiến pháp này. Quốc hội – từ thuở ban đầu đến nay – là một cơ quan của Đảng Cộng sản Việt Nam, do Đảng lập nên, và phục vụ cho Đảng. Nói như vậy chẳng có ai cãi, và chí ít cũng giúp lý giải kết quả 486 đại biểu tán thành và 0 đại biểu không tán thành trong một cơ quan tự cho mình là đại diện của toàn dân. Thật tình chẳng có gì đáng ngạc nhiên về bản thân kết quả này ngoại trừ chuyện nó gợi ý ít nhiều về tuồng kịch diễn ra xung quanh cuộc họp này; tuồng kịch mà bản thân nó do những tác động nhìn chung không liên quan đến chính Quốc hội.
Thứ hai, tuy có lẽ phản ánh các quan điểm của “đại đa số đại biểu” của Quốc hội, việc thông qua hiến pháp cung cấp rất ít thông tin về thực trạng chính trị ở Việt Nam. Tuy kết quả kiểm phiếu cuối cùng cho thấy có kỷ cương Đảng trong số 488 người được chọn lựa kỹ càng có quyền bỏ phiếu, còn có hàng trăm đảng viên ngang tầm hay có vị thế cao hơn đã và sẽ tiếp tục cổ xúy những cải cách căn bản. Hiện nay, bất cứ ai có chút ít hiểu biết về chính trị ở Việt Nam đều biết rằng ở dưới cái vỏ ngoài đoàn kết và đồng thuận, sự cạnh tranh, sự bất hòa và sự mất đoàn kết bên trong Đảng (nếu không nói là trong Quốc hội) đang ở mức độ vô tiền khoáng hậu. Tỉ lệ 98% tán thành hiến pháp sửa đổi sắp bằng với mức độ “đồng thuận” của Bắc Hàn.
Thứ ba, tuy ý nghĩa lịch sử của quá trình sửa đổi hiến pháp Việt Nam vẫn còn chưa rõ, chúng ta có đủ lý do để nghĩ rằng những hiệu ứng quan trọng nhất của quá trình này sẽ không được thể hiện ở các thể chế chính thức của Việt Nam, mà suy cho cùng các thể chế này chỉ có những thay đổi hầu như không đáng kể; mà là sẽ được thể hiện ở các thay đổi khá lớn mà chúng ta đã quan sát được trong văn hóa chính trị của Việt Nam. Lần đầu tiên trong lịch sử cai trị của Đảng Cộng sản ở Việt Nam, đất nước này đã chứng kiến sự gia tăng thảo luận chính trị công khai gần như không bị can thiệp. Với nguồn sinh lực từ một bản kiến nghị ban đầu có chữ ký của 72 vị trí thức và nhân sĩ có những mối quan hệ lâu đời với đảng và nhà nước, Việt Nam ngày nay có một văn hóa chính trị sống động hoàn toàn trái ngược với những gì có thể quan sát được ở Trung Quốc, và cho đến nay đã chống chọi được sự đàn áp của nhà nước.
Đối với người Việt và nhiều người bạn của Việt Nam, còn đôi chút thất vọng. Ngay cả những người, như tác giả bài này, thông cảm với các lý tưởng xã hội chủ nghĩa cũng không thể không thấy thất vọng ít nhiều về điều dường như là một cơ hội mang tính lịch sử để giải quyết những hạn chế thể chế căn bản hiện đang kìm hãm Việt Nam. Riêng phần tôi, tôi sẽ tiếp tục dành tâm huyết và sức lực để hiểu và lý giải rõ hơn các bước phát triển đương đại ở Việt Nam với tư cách là một nhà phê bình thân thiện bên cạnh những người bạn trong và ngoài nhà nước hiện đang phấn đấu vì một tương lai tươi sáng.
Việt Nam còn đầy hứa hẹn. Nhưng kết quả hôm nay khiến ta có lý do để tạm ngừng lại trước khi tiếp tục. Quan điểm riêng của tôi là thách thức lớn nhất mà Việt Nam đang đối mặt xuất phát từ sự thiếu tính minh bạch và trách nhiệm giải trình trong hệ thống chính trị của mình; các đặc điểm thể chế mà đã trở thành gánh nặng nặng nề, phá hoại các nền tảng của sự tăng trưởng nhanh bền vững và công bằng xã hội.
Hôm trước khi diễn ra buổi bỏ phiếu về hiến pháp, nhà nước Việt Nam lại ban hành thêm một nghị định nữa hứa phạt những người nói xấu nhà nước hay đảng trên các mạng xã hội; điều này diễn ra ở một nước mà chỉ mới cách đây hai tuần lấy được ghế trong Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc. Khi được bầu vào hội đồng đó, Việt Nam đã cam kết cổ xúy nhân quyền trên toàn cầu và ngay tại Việt Nam. Đây quả thực là những giá trị mang lại nguồn cảm hứng tạo nên hiến pháp đầu tiên của Việt Nam. Thế rồi có đôi chút oái ăm. Hiến pháp do chính Hồ Chí Minh thẩm định và phê chuẩn vào năm 1946 có thể nói tiến bộ hơn và ủng hộ nhân quyền hơn hiến pháp được thông qua nhân danh ông 67 năm sau. Than ôi, quyết định của ông Hồ sau đó tước mất của Quốc hội bản chất dân chủ của cơ quan này vẫn còn ám ảnh Việt Nam hiện nay và rất có thể đe dọa các triển vọng tăng trưởng của nước này.
Ở Việt Nam, và thậm chí trong bộ máy nhà nước của nước này, không thiếu những người thông minh, có năng lực và tận tụy. Cái mà nước này thiếu là các thể chế cần thiết cho một nền kinh tế có hiệu năng cao. Với vị trí địa lý và vai trò đang trỗi dậy của Việt Nam trong thương mại thế giới, nền kinh tế của Việt Nam sẽ tiếp tục tăng trưởng. Nhưng tốc độ, những cách phân phối, và chất lượng của sự tăng trưởng đó sẽ còn đáng ngờ chừng nào nước này vẫn còn được cai trị theo cách không minh bạch. Có nhiều điều có thể học hỏi từ việc lắng nghe những nhà phê bình thân thiện ở cả trong lẫn ngoài nước, và trong lẫn ngoài nhà nước.
Đối với những người cố giữ hiện trạng, và những người có thiên hướng bắt chước thái độ đắc thắng kiểu Trung Quốc cho rằng mô hình độc đảng là khôn ngoan, việc thông qua hiến pháp và vào hội đồng nhân quyền Liên Hiệp Quốc là những dịp để dè bỉu những nước khác trên thế giới, đặc biệt là những nơi ủng hộ chủ nghĩa tự do và dân chủ (được xem là) ‘của phương Tây’. Thực ra, chủ nghĩa tự do và (nhất là) chủ nghĩa tân tự do và dân chủ phương Tây đang gặp khủng hoảng ở nhiều nơi; mà Mỹ là ví dụ điển hình. Nhưng có lẽ có thể rút được bài học từ cả phe Leninist [định hướng] thị trường lẫn phe tân tự do. Trong cả hai bối cảnh, giới quyền thế chính trị và kinh tế đã nắm quyền kiểm soát cỗ máy nhà nước để phục vụ cho các mục tiêu ích kỷ của họ. Điều cần thiết ở cả hai bối cảnh này là các thể chế và tinh thần hoạt động [chính trị và xã hội] mà có thể buộc chính trị phải phục vụ nhân dân.
Các hiến pháp có ý nghĩa hay vô nghĩa nhờ vào nội dung thì ít, mà nhờ nhiều vào mức độ ủng hộ và chấp nhận dành cho hiến pháp đó. Hôm nay ở Việt Nam, các đại biểu Quốc hội đã bày tỏ các sở nguyện của họ. Người ta tự hỏi quá trình cải tổ hiến pháp đã có kết quả ra sao nếu như Việt Nam đã có một hiến pháp khác, một hiến pháp bảo đảm cho người Việt được quyền có các quyền mà cả hiến pháp 1946 lẫn Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân quyền đều hứa hẹn. Nếu có một hiến pháp như vậy, người Việt với mọi thiên hướng chính trị từ tả sang hữu, trong đó có Đảng Cộng sản, có thể đóng góp vào sự phát triển của đất nước trên một sân chơi công bằng hơn và minh bạch hơn. Cuộc bỏ phiếu hôm nay có thể được nhiều giới đón nhận với cảm giác thất vọng. Nhưng về mặt chính trị, Việt Nam hiện nay khá hơn nhiều so với cách đây chỉ một năm. Việt Nam ngày nay có một môi trường bàn luận chính trị sống động, nhìn chung không bị can thiệp, và rõ ràng là đa nguyên.
Sáng hôm qua, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng nói trước cuộc bỏ phiếu rằng sẽ có việc phải làm “sau khi chúng ta thông qua hiến pháp”, cho thấy trước cuộc kiểm phiếu cuối cùng rằng “gạo đã nấu thành cơm”. Ông cũng tuyên bố, với vẻ hơi tình cảm ủy mị, rằng giới lãnh đạo ủy ban hiến pháp của Quốc hội rất trân trọng thậm chí cả nhiều quan điểm bất đồng đã được trình bày trong và xung quanh quá trình sửa đổi hiến pháp. Chúng ta hãy hy vọng rằng ông và những người Việt khác thực sự chia sẻ tình cảm này.
Thay vì trấn áp ý kiến bất đồng bằng các chỉ thị, Việt Nam nên khuyến khích môi trường bàn luận chính trị công khai mới chớm nở và sự quan tâm ngày càng tăng của công chúng đối với chính trị. Những người cổ xúy cải cách, trong đó có tác giả bài này, tin rằng con đường đi đến thịnh vượng đòi hỏi phải có một hiến pháp thích hợp với những đòi hỏi bắt buộc về trách nhiệm giải trình và tính minh bạch hơn hiến pháp được thông qua hôm nay. Có ai bảo chính trị là chuyện dễ đâu. Nhưng, Việt Nam ơi, đừng tuyệt vọng!
Chào đoàn kết,
JL
(Nguồn: Ở đây )
------------------
(*) - "Tôi
là Jonathan London, người Mỹ, sinh ra và lớn lên tại Boston , cụ thể hơn là Central Square , Cambridge .
Tôi là nhà xã hội học, nhà kinh tế chính trị học, chuyên về Việt Nam từ 1975 đến
nay. Tôi đã bắt đầu nghiên cứu về VN từ năm 1992 và lần đầu tiên đặt chân
đến Việt Nam
là tháng 1 năm 1990. Dịp đó tôi mới 20 tuổi, dốt quá, được có cơ hội gặp Đại
Tướng Giáp, bắt tay mà thật sự lúc đó chẳng biết ông ta là ai cả. Thời gian
sống hoàn toàn ở VN là từ 1997 đến 2001 và sau đó đi lại tiên tục cho đến bây
giờ. Tôi hoàn thành tiến sĩ năm 2004 ở trường ĐH Wisconsin và sau đó sống và
làm việc ở Đông Á. Trước đây tôi là Assistant Professor tại Singapore và đã
sang TĐH Thành Thị Hong Kong từ năm 2008"...
-----------------------------
Cảm ơn ông JONATHAN LONDON!
Trả lờiXóaMột người bạn tốt của Dân Việt.Người VN chúng tôi mãi mãi biết ơn ông
Trả lờiXóaThán từ "mãi mãi" nghe quen quá.@nguyễn văn phát biểu thay cho mình thôi, trong trường hợp này người VN thường nói:Ý kiến của ông rất sâu sắc và chân tình.Cám ơn ông.
XóaKhông nịnh hót.
Chẳng tuyệt vọng, vì đâu có hy vọng? Chỉ đang đợi con tạo xoay vần.
Trả lờiXóaKhông biết trong số gần 500 ông nghị gật và bà nghị gù ở cái “cuốc hôi” bù nhìn của anh Hùng hói, có ai đọc những bài viết thế này không nhỉ?...
Trả lờiXóaBạn JO hay quá.
Trả lờiXóaBạn có thể xin nhập quốc tịch Vịt, đảng cộng sản trải thảm đỏ mời bạn gia nhập đội ngũ dảng viên trí tuệ tinh hoa, mang sức lực hiểu biết giúp đất H2O tươi đẹp này phát triển....sánh vai với cường cuốc fai châu.
Bạn nói đùa, ông này chỉ có nước là bị gán cho '' âm mưu này nọ '' bởi đảng quang minh.
XóaJONATHAN LONDON có trách nhiệm hơn nhiều so với gần 500 nghị gật trong QH VN. Xin cảm ơn Ông!
Trả lờiXóacác bạn nói quá lời.
Trả lờiXóatrên thế giới xưa nay,chưa có nước nào ngu đến mức giao ngôi nhà mới xây cho người khác cầm quyền,ngôi nhà đó lại xây từ đống tro tàn binh lửa.
các ông đảng viên cộng sản trời ơi ngày nay coi tiền hơn sự nghiệp cũng đại ngu,vì anh ăn cướp thì ắt có thằng khác ăn cướp lại,khi đó còn tệ hơn khi chỉ 2 bàn tay trắng.
luật của đảng CSVN mà không nghiêm minh như xưa thì nó đổ và loạn lạc là chắc chắn.....khi đó mấy ông yêu nước đầy mình ra gánh vác để dân chết đói tiếp và làn nô lệ cho tây tàu.
cái đáng trách ngày nay là quá nhiều thằng coi tiền hơn cả cha mẹ,vợ con,lấy phá hoại đất nước làm niềm vui và cả tự hào quái đảng.cuối cùng 2 bàn tay trắng như bao thằng ngông nghênh tuyệt đỉnh vừa qua mà thôi.
vợ con có khi còn phản,sá gì bạn bè và các ông tây ba tàu nào đó mà khen.
sức mạnh là trí tuệ,tiền bạc,quyền lực....ngày nay ĐCSVN nó có đủ 3 thứ đó,lại có chính sách sống chung hòa bình,thì đã tốt lắm rồi.còn thằng nào tham ô thì nó bắt giam thôi,mà nên nhớ CS nó chơi quá đẹp,bị giam không khác tru di tam tộc như các chế độ đã qua,chỉ khác là nhẹ nhàng chả chém chả thủ tiêu nhưng thả ra chỉ là thứ rác.
chức càng to lộc càng lớn,nhưng phản chủ là toi cả 3 thế hệ.
công sơn xin tặng diễn đàn.
Họ không có tiền đâu. Nếu anh Sơn có 1 tỉ, nhưng nợ 2 tỉ, anh có "sức mạnh" không? Tước sau anh cũng phải nhận trát tòa "Về vụ kiện đòi nợ."
XóaKhông dám nhận quà CS của Công Sơn đâu - của biếu là của lo, của cho là của nợ!
XóaĐi vay nợ nước ngoài, làm các công trình thật cao to để ăn dự án, rút tiền cho vào túi riêng, lại báo cáo thanh tích lãnh đạo đã làm cho đất nước đổi mới, phồn vin. Con cháu đời sau oải cổ trả nợ, giỏi giang gì?
XóaCông Sơn hình như oải rồi , không còn phong độ như ngày nào
XóaCông Sơn chỉ có thế mà thôi
XóaĐòi hỏi chi nữa các bạn ơi?
[ca cải lương]
Trời ơi, làm sao mà người ta có thể nấu ăn ngon từ những thứ thiu thối hôi tanh dơ bẩn ở trên ................ đời!........
(Công Cộng)
Công Sơn nói đúng đó các bạn à.Cán bộ "gộc" nghỉ hưu đấy.
XóaNhững kẻ đớn hèn không dễ làm chúng tôi tuyệt vọng. Phật từng nói: "Cái gì người ta đưa ngươi mà ngươi không nhận thì vẫn là của người ta mà thôi." Chẳng ấn được cho người dân thứ gì mà họ không ưa đâu!
Trả lờiXóaCac bac thong cam cho quoc hoi vn, ho chi la cong cu phuc tung Dang cs thoi
Trả lờiXóaMiếng ăn tự mình làm ra là của mình, miếng người khác đưa là miếng mồi ở bẫy chuột.
Trả lờiXóaNói chung bọn này chỉ nên nói bằng súng chứ còn cứ nói mồm thì chẳng thay đổi được cái củ cải gì đâu ... chán như con gián.
Trả lờiXóa