Lâu lắm rồi giới trẻ chúng tôi mới nhận được một bài
viết nói lên sự thật ở đất nước tôi, dù sự thật ấy làm chúng tôi hết sức đau
buồn.
Xin
cám ơn bạn. Ở đất nước tôi có câu “sự thật mất lòng” nhưng cũng có
câu “thương cho roi cho vọt”, “thuốc đắng đả tật”.
Bức thư của bạn đã làm thức dậy trong tôi niềm tự ái
dân tộc lâu nay được ru ngủ bởi những bài học giáo điều từ nhà trường như “Chúng
ta tự hào là một nước nhỏ đã đánh thắng hai cường quốc Pháp và Mỹ”.
Bạn đã nói đúng: “Tôi đang nhìn thấy một thế hệ,
họ không còn biết phải tin vào điều gì, thậm chí còn không dám tin vào chính
mình. Là một người Việt, khó lắm. Thật vậy sao?”
Bạn biết đặt câu hỏi như thế là bạn đã có câu trả lời
rồi. Những gì tôi viết sau đây chỉ là những lời tâm tình của một người
trẻ thiếu niềm tin, với một người bạn đến từ một đất nước vững tin vào dân
tộc mình, vào chính bản thân mình.
Bạn nói đúng. So với nước Nhật, nước Việt chúng tôi
đẹp lắm. Đối với tôi không có tấm bản đồ của nước nào đẹp như tấm bản đồ của
nước tôi. Tấm bản đồ ấy thon thả đánh một đường cong tuyệt đẹp bên bờ Thái Bình
Dương ấm áp. Trên đất nước tôi không thiếu một thứ gì cho sự trù phú của một
dân tộc . Nhưng chúng tôi thiếu một thứ. Đó là Tự Do, Dân Chủ.
Lịch sử của
chúng tôi là lịch sử của một dân tộc buồn.
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Người đã từng nhận được đĩa
vàng tại đất nước Nhật của các bạn năm 1970 (bán được trên 2 triệu bản) với bài
hát “Ngủ Đi Con” đã từng khóc cho đất nước mình như sau:
“Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu
Một trăm năm nô lệ giặc Tây
Hai mươi Năm nội chiến từng ngày
Gia tài của mẹ để lại cho con
Gia tài của mẹ là nước Việt buồn”.
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn trong “hai mươi Năm nội chiến
từng ngày” ông sống tại miền nam Việt Nam nên nỗi đau của ôngcòn nhẹ hơn
nỗi đau của người miền Bắcchúng tôi. Ông còn có hạnh phúc được tự do sáng
tác, tự do gào khóc cho một đất nước bị chiến tranh xâu xé, được “đi
trên đồi hoang hát trên những xác người” được mô tả người mẹ điên vì đứa con
“chết hai lần thịt xương nát tan”.
Nếu ông sống ở miền Bắc ông đã bị cấm sáng tác
những bài hát như thế hoặc nếu âm thầm sáng tác ông sẽ viết như sau:
“Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu
Một trăm năm nô lệ giặc Tây
Bảy mươi năm Cộng Sản đọa đày
Gia tài của mẹ, để lại cho con
Gia tài của mẹ là nước Việt Buồn”
Bị đô hộ bởi một nước Tàu tự coi mình là bá chủ ở
phương Bắc, bị một trăm năm Pháp thuộc . Một ít thời gian không bị ngoại bang
đô hộ chúng tôi không có minh quân như Minh Trị Thiên Hoàng ở nước bạn. Huống
gì thay vào đó chúng tôi bị cái xui là một trong những nước hiếm họi bị thống
trị bởi một chế độ bị coi là quái vật của thế kỷ.
Tại
sao người Việt tham vặt.
Vì họ đã từng đói kinh khủng.Trong cuộc chiến
tranh gọi là chống Mỹ chống Pháp người dân miền Bắc chúng tôi đã đói đến
độ mất cả tình người. Vì một ký đường, một cái lốp xe đạp, vài lạng thịt
người ta tố cáo nhau, chơi xấu nhau dù trước đó họ là người trí thức.
Cho nên ăn cắp là chuyện bình thường.
Tôi cũng xin nhắc cho bạn , năm 1945 hàng triệu người
Việt miền Bắc đã chết đói vì một lý do có liên quan đến người Nhật các bạn đấy.
Xin bạn tìm hiểu phần này trong lịch sử quân Phiệt Nhật ở Việt Nam .
Tất nhiên người Việt vẫn nhớ câu “nghèo cho sạch, rách
cho thơm” nhưng “thượng bất chính , hạ tắc loạn”.
Khi chấm dứt chiến tranh. Người Việt biết họ phải tự
cứu đói mình chứ không ai khác. Kẻ có quyền hành tranh dành nhau rừng vàng
biển bac, kẻ nghèo xúm lại hôi của những xe chở hàng bị lật nhào .
Thật
là nhục nhã, thật là đau lòng.
Bạn bảo rằng ở nước bạn người dân giữ gìn vệ sinh công
cộng rất tốt. Còn ở Việt Nam
cái gì dơ bẩn đem đổ ra đường.
Đúng vậy. Nhưng Tự Do , Dân Chủ đã ăn vào máu của các
bạn để các bạn ý thức rõ đây là đất nước của mình.
Còn chúng tôi?
Chúng tôi chưa thấy nước Việt thực sự là của mình.
Ngày trước Nước Việt là của Vua , Có khi nước Việt
thuộc Tàu, rồi nước Việt thuộc Pháp, rồi nước Việt là của Đảng Cộng Sản.
Ruộng của cha ông để lại đã từng trở thành của
của hợp tác xã, rồi ruộng là của nhà nước chỉ cho dân mượn trong một
thời gian nhất định. Đất là của nhà nướcnếu bị quy hoạch người dân phải
lìa bỏ ngôi nhà bao năm yêu dấu của mình để ra đi.
Cái gì không phải là của mình thì người dân
không cảm thấy cần phải gìn giử.
Nhưng
sự mất mát đau lòng nhất trên đất nước chúng tôi là mất văn
hóa và không còn nhuệ khí.
Biết làm sao được khi chúng tôi được dạy để trở
thành công cụ chứ không được dạy để làm người.
Tiếc thay bản chất thông minh còn sót lại đã cho chúng
tôi nhận ra chúng tôi đang bị dối gạt. Nhất là trong những giờ học về lịch
sử, văn chương.
Lớp trẻ chúng tôi đã mất niềm tin và tìm vui trong
những trò rẻ tiền trên TV trên đường phố.
Nhớ năm nào nước của bạn cất công đem hoa anh đào qua
Hà Nội cho người Hà Nội chúng tôi thưởng ngoạn. Và thanh niên Hà Nội đã nhào vô
chụp giựt , bẻ nát cả hoa lẫn cành , chà đạp lên chính một nơi gọi là “ngàn năm
Thăng Long văn hiến”.
Nhục thật bạn ạ. Nhưng lớp trẻ chúng tôi hầu
như đang lạc lối, thiếu người dẫn đường thật sự chân thành thương yêu
chúng tôi, thương yêu đất nước ngàn năm tang thương , đau khổ.
Thật buồn khi hàng ngày đọc trên báo bạn thấy giới trẻ
nước tôi hầu như chỉ biết chạy theo một tương lai hạnh phúc dựa trên sắc đẹp và
hàng hiệu. Họ không biết rằng nước Hàn có những hot girls, hot boys mà họ say
mê còn là một quốc gia cực kỳ kỷ luật trong học hành, lao động.
Bạn nói đúng. Ngay cả bố mẹ chúng tôi
thay vì nói với chúng tôi “con hãy chọn nghề nào làm cuộc sống con hạnh phúc
nhất” thì họ chỉ muốn chúng tôi làm những công việc , ngồi vào những cái ghế có
thể thu lợi tối đa dù là bất chính.
Chính cha mẹ đã chi tiền để con mình được làm tiếp
viên hàng không, nhân viên hải quan, công an giao thông… với hy vọng tiền thu
được dù bất minh sẽ nhiều hơn bội phần.
Một số người trẻ đã quên rằng bên cạnh các ca sĩ cặp
với đại gia có nhà trăm tỉ, đi xe mười tỉ còn có bà mẹ cột hai con cùng nhảy
sông tự tử vì nghèo đói. Mới đây mẹ 44 tuổi và con 24 tuổi cùng nhảy cầu tự tử
vì không có tiền đóng viện phí cho con. Và ngày càng có nhiều bà mê tự
sát vì cùng quẩn sau khi đất nước thái bình gần 40 năm.
Bạn ơi. Một ngày nào chúng tôi thực sự có tự do,
dân chủ chúng ta sẽ sòng phẳng nói chuyện cùng nhau. Còn bây giờ thì :
Trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng”.
Dù sao cũng biết ơn bạn đã dám nói ra những sự thật dù
có mất lòng.
Và
chính bạn đã giúp tôi mạnh dạn nói ra những sự thật mà lâu nay tôi không biết
tỏ cùng ai.
Thân ái.
--------------
Thực ra, nạn đói năm 1945 do thiên tai ở Miền Bắc làm mất mùa nhiều hơn. Người Nhật chỉ phải chịu trách nhiệm một phần nào. Nếu để ý rằng, nạn đói chỉ xảy ra ở Miền Bắc VN sẽ dễ dàng thấy điều đó.
Trả lờiXóaKhông có chính phủ Trần Trọng Kim quyết liệt khắc phục khó khăn chở gạo từ Miến Nam ra, số người chết đói còn tăng cao! Vậy mà chính phủ tốt này bị giết chết tức tưởi!
(Theo Wikipedia,
Ngoài bối cảnh chiến tranh, chính trị và kinh tế, tình hình thời tiết ngoài Bắc cũng đã góp phần trong những động lực tạo ra nạn đói. Mùa màng miền Bắc bị hạn hán và côn trùng phá hoại, khiến sản lượng vụ đông-xuân từ năm 1944 giảm sụt khoảng 20% so với thu hoạch năm trước. Sau đó là lũ lụt xảy ra làm hư hại vụ mùa nên nạn đói bắt đầu lan dần. Mùa đông năm 1944-45 khắc nghiệt thay cũng lại là một mùa đông giá rét khiến các hoa màu phụ cũng mất, tạo ra những yếu tố tai ác chồng chất giữa bối cảnh chiến tranh thế giới.
Không có số liệu chính xác về số người đã chết đói, nhưng một số nguồn khác nhau ước tính là từ khoảng 400.000 đến 2 triệu người đã bị chết đói tại miền bắc Việt Nam trong thời điểm này. VM luôn đưa ra con số cao nhất để tuyên truyền.)
Bai viet cos suc thuyet phuc, co the noi HOA CS con tan bao va dai dang hon CNphat xit QUAN PHIET NHAT DIET CHUNG PON POT...
Trả lờiXóaNGLUY
Ta đang sống nơi không đáng sống
Trả lờiXóaĐang vật vờ hít thở ngu ngơ
Trong chế độ viển vong xôi thịt
Nói và làm đi ngược thế gian
Dân chủ và đa đảng thì VN mới thoát chết !
Trả lờiXóaông này lại bao biện rồi, ai cũng biết nạn đói năm 1945, bà nội tôi hồi còn sống còn kể: 1 hạt cơm dính ở bướm của con chó nhà giàu rụng xuống đất mà người đói lả cố bò tranh nhặt cho kịp. Cụ nhiếp ảnh gia Võ An Ninh mà còn sống đến giờ thì vả vỡ mồn ông này vì nói láo. Sự thật phát xít Nhật ra lệnh cho tay sai Trần Trọng Kim bắt dân nhổ hết lúa đang thì con gái ở đồng bằng bắc bộ để trồng đay phục vụ chiến tranh của Nhật phát xít mới xảy ra tình trạng chết đói khủng khiếp, trong khi kho thóc dự trữ của Nhật đầy ắp cho chuột nó xơi dần, gạo nào chở từ miền nam ra ?, chỉ nói láo !
Trả lờiXóaChúng tôi đang bị giai cấp thống trị ngu dốt nhất, vô văn hoá nhất, nhiều bằng cấp dỏm nhất thế giới thông trị. Giai cấp này đội lốt giai cấp công nhân và nông dân. Nhưng thực sự thì họ không hiểu cuộc sống hiện thực đầy cơ cực của 2 giai cấp này.
Trả lờiXóaNgười dân chúng tôi cần những cái đầu trí thức thông tuệ, những con người tử tế không dối trá cai trị đất nước này. Nhưng, dân tộc VN chúng tôi còn phải ....nhưng đến bao giờ nữa đây?
Tôi là một đọc giả lớn tuổi , tôi đã đọc bài viết với tựa đề : THƯ TRẢ LỜI BẠN TRẺ NHẬT VIẾT VỀ VIỆT NAM ! Tôi thực sự tâm đắc với bài viết . Bài viết dù có hư cấu theo kiểu bức thư của một người nước ngoài nhưng dù gì cũng đã nói lên được cốt lõi của sự trì trệ , yếu kém , đớn hèn của những kẻ đang lãnh đạo cái đất nước này . Ý thức của người dân không hình thành từ bản chất mà hình thành chính từ sự thượng tôn pháp luật từ kẻ lãnh đạo đến người dân thường . Nếu CSGT không vòi vĩnh trước người vi phạm luật giao thông , không " du di " thì không bao giờ có tình trạng " hối lộ " để được bỏ qua lỗi vi phạm luật GT , và cứ như thế từ chuyện to đến chuyện nhỏ , từ chuyện tày trời đến chuyện hết sức đơn giản đều phải hối lộ , lo lót ... Rồi đến lĩnh vực văn hóa nghệ thuật , nếu nhạc sĩ Trịnh công Sơn sống ở miền Bắc ( trong chế độ đảng CSVN trị vì ) thì có lẽ không thể có được tên tuổi như ngày nay .
Trả lờiXóaXin hãy đừng so sánh nước Việt và nước Nhật , sự so sánh ấy là một điều sỉ nhục cho con Lạc cháu Hồng !
Người xưa từng nói : con hư tại mẹ cháu hư tại bà ! Hoặc giả như câu nói : Nhà dột từ nóc ! Liệu những câu nói này có ứng nghiệm cho nước Việt ta không ?
Lũ quan lại " đảng và nhà nước " thối tha , tham nhũng , lưu manh , dối trá , lừa lọc như thế thì mong gì dân đất Việt " tử tế " cho được ! Tiên trách kỷ hậu trách nhân .
Lá thư hay và đau xót quá!
Trả lờiXóaMột dân tộc luôn tự hào vì 4000 năm văn hiến, một dân tộc cần cù thông minh
Một dân tộc tự hòa vì 3 lần đánh tan quân nguyên, làm được Điện Biên Phủ trên bộ và trên không...
Lại không thể làm gì trước một đảng cầm quyền đã mục nát kéo cả dân tộc ấy đến kiệt quệ, điêu tàn đến mức khó lòng gượng dậy...!
Xấu hổ!
Đọc thư trả lời thấy thật buồn .Có lực lượng siêu hình nào mang tự do,dân chủ đến cho một đất nước nào đâu hả bạn
Trả lờiXóachúng ta đang cố gắng xây dựng con người mới xhcn
Xóavà khủng khiếp thay đến nay chúng ta đã thành công rực rỡ
Việc nỗ lực chuyển gạo từ Nam ra để cứu đói của Chính Phủ Trần Trọng Kim bị dìm vào quên lãng... Ôi, sự thật luôn bị xóa bỏ bởi những kẻ trục lợi!
Trả lờiXóa