Translate

Trang BVB1

Thứ Năm, 22 tháng 5, 2014

Sợi xích nào trói chặt Hà Nội vào Bắc Kinh?

                 * VÕ VĂN TẠO 
Lâu nay, đôi khi các học giả chẳng cần viết cụ thể cái ý thức hệ mà Việt Nam và Trung Quốc “có chung” là cái gì, hầu ai như cũng hiểu đó là “ý thức hệ XHCN”, hay “lý tưởng cộng sản”.
Và hầu như ai cũng tin đó là sợi dây liên kết chặt chẽ chóp bu hai nước, là sợi xích trói chặt Hà Nội vào Bắc Kinh từ nhiều thập kỷ nay.
Nhưng, nếu chịu khó nghiền ngẫm từ sự thật lịch sử quan hệ giữa các quốc gia tuyên bố theo CNCS - xây dựng CNXH, sẽ thấy bản chất hoàn toàn không phải vậy:
Các nhà nghiên cứu chính trị biết rõ, lý tưởng CS hay XHCN không bắt nguồn từ Mác và Ănghen – vẫn được coi là hai ông tổ của phong trào công nhân thế giới. Nó bắt nguồn từ trước đó, do một số triết gia Âu châu khởi xướng, vẫn được gọi là lý thuyết, tư tưởng, trào lưu hay chủ nghĩa “cộng sản không tưởng”, khi Âu – Mỹ bắt đầu thời đại ồ ạt công nghiệp hóa, với thực tế bần cùng lao khổ của công nhân, trong khi giới chủ ngày càng quá giàu sang. Giảm thiểu, hoặc loại trừ bất công – cái lõi của lý tưởng cộng sản – là ý tưởng không tệ, nếu không nói là tốt đẹp (tuy nhiên, hiểu “thế nào là công bằng?”, cần cả chuyên đề, xin bàn ở một dịp khác). Trên thực tế, có nhiều phương cách để giảm thiểu bất công, chênh lệch giàu nghèo phi lý, cũng như nỗi cơ cực của công nhân.
Cũng trên thực tế, các chính khách nắm quyền, dù cộng sản ở khối XHCN, dân chủ xã hội ở nhiều nước châu Âu, thậm chí cả Dân chủ hay Cộng hòa ở Hòa Kỳ… có khuynh hướng thực thi công bằng xã hội, đã vận dụng khác nhau trong quản lý, điều hành kinh tế - xã hội, cho kết quả hoàn toàn khác nhau.
Mác và Ănghen, cũng như người được coi là kế thừa là Lê Nin, phê phán CNCS không tưởng, chủ trương xây dựng CNCS mà họ gọi là “khoa học”, tạo lập công bằng bằng thiết lập chuyên chính vô sản, với đặc trưng độc tài, đề cao bạo lực, tước đoạt tài sản của người giàu, tiêu diệt giới chủ, tiêu diệt tư tưởng đối kháng, thậm chí tiêu diệt mọi khác biệt (kể cả quần loe, tóc dài như thuở nào). Tuỳ mức độ, nước Nga xô viết sau Cách mạng tháng Mười -1917, kế đó là Liên Xô, rồi một loạt quốc gia Đông Âu - nơi giới chức cầm quyền được Maxcova đặt lên “ngai vàng” sau Thế chiến 2, cũng như Trung Quốc, Việt Nam, Cu Ba, Triều Tiên, Cămpuchia thời Polpot và Lào đều thiết lập chuyên chính vô sản.
Cuối thập niên 1950 - đầu 1960, Liên Xô muốn “xưng đế” trong trào lưu cộng sản thế giới, nhiều lần triệu tập đại diện các đảng cộng sản và công nhân thế giới đến Maxcova để “tập huấn” xây dựng CNXH theo khuôn mẫu Liên Xô. Trung Quốc, vốn khúc mắc với Liên Xô từ khi ĐCSTQ mới thành lập năm 1921 - phải tranh giành quyền lực với ba thế lực khác khi đó, trong đó có Quốc dân đảng của Tưởng Giới Thạch, vì Liên Xô giúp Tưởng vũ khí, lương thực, chỉ “chi viện” ĐCSTQ sách báo Mác – Lê, đã ra mặt bài xích Maxcova là “bọn xét lại hiện đại”. Bắc Kinh bất thần phục Maxcova và cũng muốn “xưng đế” trong trào lưu cộng sản thế giới, với các chư hầu Rumani, Anbani, Bắc Triều Tiên. Ngoài ra, Nam Tư dưới thời Tito, vốn tự giải phóng bằng chiến tranh du kích trong Thế chiến 2 (không phải nhờ Hồng quân Liên Xô như hầu hết các quốc khác ở Đông Âu), cũng chẳng chịu “vâng dạ” Maxcova, mặc dù cũng tuyên bố xây dựng CNXH (Liên bang CHXHCN Nam Tư), bị Maxcova tẩy chay, vu là “xét lại”, đành tranh ngôi “bá” trong Phong trào không liên kết. Hai thập niên 1960 - 1970, Hà Nội, trong nỗ lực khôn khéo của Hồ Chí Minh, không muốn mất lòng ai giữa cuộc tranh hùng Maxcova - Bắc Kinh, vẫn âm thầm tôn thờ Maxcova là Tổ quốc của Lê Nin, cội nguồn của CNCS, thành trì và khuôn mẫu của CNXH, nhìn Bắc Kinh như một kẻ dị hợm.
Nhân sự kiện Đại cách mạng văn hóa quái gở và tệ hại ở Trung Quốc thời kỳ 1966-1976, nhiều học giả Tây phương muốn tìm hiểu, giải mã điều gì tạo nên tính cách của họ Mao và động cơ xách động vụ này. Mới hay, Mao luôn dèm pha sách vở Mác – Lê, chỉ hâm mộ tiểu thuyết Tàu nói vể giang hồ tranh bá đồ vương.
Năm 1979, Trung Quốc bất ngờ xâm lăng, tàn sát nhiều vạn quân dân Việt ở biên giới phía Bắc, ĐCSVN ra nghị quyết, nhận định: “Từ khi thành lập, thực chất ĐCSTQ chưa bao giờ là một ĐCS chân chính. Lập trường của ĐCSTQ vừa qua là phản động, phản bội” (kể cũng lạ, chưa bao giờ là ta, sao lại dùng chữ “phản bội”?). Thời gian Mao trị vì, ĐCSTQ rẻ rúng lý thuyết Mác – Lê, ca tụng và ra sức truyền bá tư tưởng Mao ra thế giới. Thời họ Đặng, ĐCSTQ tung hô tư tưởng Đặng, hô hào xây dựng CNXH “đặc sắc Trung Quốc”, Mác - Lê chìm vào dĩ vãng, vật vờ che chắn lợi ích nhóm của chóp bu.
Nhưng sự kiện “động trời” CNXH và trào lưu cộng sản ở Liên Xô và Đông Âu bất ngờ sụp đổ, tan rã cuối thập kỷ 1980 - đầu 1990 làm Bắc Kinh và nhất là Hà Nội quá hoảng hốt. Bất chấp hiểm họa thường trực Bắc Kinh bành trướng, bất chấp vụ Bắc Kinh xua quân đánh cướp đảo Gạc Ma - 1988, xương máu 64 bộ đội VN chưa kịp phôi pha, đầu tháng 9 -1990, chóp bu VN, do TBT Nguyễn Văn Linh và cố vấn Phạm Văn Đồng dẫn đầu (Bộ trưởng Quốc phòng Lê Đức Anh đã bí mật chủ động liên lạc cầu thân trước đó với Đại sứ Tàu tại Hà Nội là Trương Đức Duy, được Bắc Kinh “bật đèn xanh”) kéo nhau sang Thành Đô, mật bàn và ký tuyên bố chung bí mật, núp chiêu bài khôi phục “quan hệ hữu nghị” để “giữ CNXH”, mà người trong cuộc là Thứ trưởng Ngoại giao VN Trần Quang Cơ cùng nhiều tướng lĩnh, chính khách, trí thức tâm huyết của VN từng vạch trần là “mở ra một thời kỳ Bắc thuộc mới đầy nguy hiểm”, “tự chui đầu vào thòng lọng Bắc Kinh”, “phản bội quyền lợi dân tộc”, “hậu duệ Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc”…
Yêu sách tiên quyết của Bắc Kinh khi Hà Nội xin bình thường hóa quan hệ là phải loại Bộ trưởng Ngoại giao VN Nguyễn Cơ Thạch khỏi Bộ Chính trị ĐCSVN. Và đòi hỏi trịch thượng đó đã được Hà Nội lập tức cúc cung đáp ứng. Cùng với cố TBT Lê Duẩn, Bộ trưởng Thạch là người “đi guốc trong bụng” cái ý đồ bành trướng bá quyền nham hiểm của Bắc Kinh luôn nung nấu từ hàng nghìn măm nay. Để đối phó, ông chủ trương ngoại giao đa phương hóa toàn diện, đẩy mạnh quan hệ với các cường quốc dân chủ Tây phương, kể cả Hoa Kỳ (nếu chóp bu Hà Nội khi ấy cùng quan điểm với ông Thạch, chắc chắn hôm nay VN không rơi vào thế đã nghèo yếu lại cô thân đối phó với gã khổng lồ Bắc Kinh hung bạo).
Theo cam kết Thành Đô, bia mộ anh hùng, liệt sĩ chống Bắc Kinh xâm lược lục tục bị đục bỏ, sử sách VN tảng lờ các sự kiện chiến tranh biên giới Việt – Trung 1979, các vụ Bắc Kinh dùng vũ lực cưỡng đoạt đẫm máu Hoàng Sa - 1974, Trường Sa - 1988. Hà Nội tránh né việc nhắc lại các sự kiện bi tráng ấy, đưa lên phạm trù “húy kỵ” (!).  Người dân VN mặc áo HS -TS - VN (Hoàng Sa – Trường Sa – Việt Nam) hay No U (phản đối “đường lưỡi bò” ôm trọn biển Đông do TQ ngang ngược yêu sách), hoặc biểu tình ôn hòa phản đối Bắc Kinh bành trướng gây hấn, tưởng niệm liệt sĩ chống TQ xâm lăng, thậm chí tập Pháp luân công (luật pháp TQ cấm)… bị an ninh VN móc nối lưu manh côn đồ cản phá, đánh đập dữ dằn, bắt bớ, tra tấn, khủng bố bằng mọi thủ đoạn đê tiện.
Những luận điệu hoa mỹ “4 tốt”, “16 chữ vàng” do Bắc Kinh rêu rao để ru ngủ, che đậy bộ mặt thật bành trướng hiểm độc, được Hà Nội hợp xướng phụ họa, đầu độc nhân dân.
Nhưng thực chất Hà Nội có tin vào cái gọi là “tình hữu nghị” dựa trên cái gọi là “cùng ý thức hệ” đó không?
Hoàn toàn không!

Tuy lúc này lúc khác sao nhãng, tự mê hoặc, nhưng giới chức Hà Nội không ai không biết âm mưu Hán hóa từ nghìn đời, Bắc Kinh vẫn ấp ủ (đến thường dân tối ngày lo cơm áo còn nhận thức rõ, huống hồ chóp bu?).
Bắc Kinh cũng vậy, trong thâm tâm, giới chức chóp bu phương Bắc luôn nhìn Hà Nội rặt lũ cơ hội, sẵn sàng trở mặt phản phúc.
Mạt cưa gặp mướp đắng. Vốn thâm hiểm vào hàng cao thủ, nhưng Bắc Kinh chẳng lừa nổi Hà Nội. Hà Nội làm sao mong lừa nổi Bắc Kinh?
Nhưng tại sao Hà Nội vẫn ôm chân Bắc Kinh?
Như trên đã phân tích, rõ ràng Hà Nội và Bắc Kinh có quá nhiều khác biệt ở tầm mức quan điểm đường lối về CNXH, làm sao có thể nói cùng ý thức hệ?
Điểm chung duy nhất ràng buộc họ là thể chế độc tài. Ở đó, lợi ích vị kỷ của chóp bu là tối thượng. Cả hai thể chế hà khắc đều do “vua tập thể” cai trị. Bản thân họ và con cháu, dù tài hèn đức mỏng, vẫn mặc sức đục khoét, vơ vét, kiếm chác, đè đầu cưỡi cổ nhân dân, các “thái tử đỏ” có cơ may nhận “truyền ngôi”. Khi cần thiết, họ đều tìm cách khích lệ người dân, lợi dụng chủ nghĩa dân tộc cực đoan để gia cố “ngai vàng”. Trong khi con em nhân dân lao động lương thiện và đáng thương của hai dân tộc lao vào bắn giết nhau nơi biên ải, họ vẫn đáp chuyên cơ đến với nhau ở thủ đô, hội đàm trong hội trường máy lạnh, nhấm nháp sâm banh cùng mao đài, tay bắt mặt mừng, ôm hôn hỉ hả. Họ sẵn sàng gác quá khứ xung đột đẫm máu, để hân hoan chào đón các chóp bu bên kia chiến tuyến. Nhưng với những ai yêu tự do, đấu tranh cho dân chủ thì khác hẳn. Dân chủ, tự do là kẻ thù không đội trời chung truyền kiếp của thể chế độc tài. Điều tốt đẹp nhất họ làm với những người yêu tự do, dân chủ là thả tù trước thời hạn, nhằm đối phó với áp lực nhân quyền quốc tế hoặc mặc cả kinh tế, ngoại giao nhất thời. Chưa bao giờ, và có lẽ sẽ không bao giờ, họ chịu tiếp xúc, tranh luận hoặc lắng nghe bất cứ ai tâm huyết với nhân dân và đất nước, can đảm đấu tranh cho tự do, dân chủ, vì hạnh phúc thật sự của nhân dân, vì một Việt Nam dân chủ, tiến bộ xã hội và cường thịnh, như hướng đi của nhân loại văn minh.
Lật giở trang sử khối XHCN các thập niên 1950 -1980 sẽ thấy, các cuộc đình công hay xuống đường đòi tự do, dân chủ, đòi quyền sống, chống độc tài ở Hungary, Balan, Tiệp Khắc, Đông Đức, đều bị xe tăng đi tiên phong và mật vụ Maxcova đứng sau chỉ huy  nghiền nát. Thế nhưng, trước khi bức tường ô nhục Berlin bị đập bỏ năm 1989, quen nếp cũ, Tổng Bí thư CHDC Đức Honecko đã cầu cứu Goorbachop (nhưng đã bị người đứng đầu Liên Xô lạnh lùng khước từ: “chính sách mới của ĐCS Liên Xô là không can thiệp vào công việc nội bộ của các nước khác”).
Dã tâm và ý chí sắt máu tàn bạo có một không hai của Bắc Kinh trong vụ đem xe tăng chà nát hàng nghìn sinh viên đòi dân chủ tự do ở Quảng trường Thiên An Môn mùa Hè 1989, đã làm Hà Nội lóe lên cái hy vọng cầu cạnh Bắc Kinh bảo kê cho “ngai vàng” vị kỷ của họ, trong tình thế khối XHCN ở châu Âu bắt đầu tan rã từng mảng lớn. Chẳng nệ nhục nhã, trong tâm thế hèn hạ, họ lết đến Thành Đô, cúi xin làm đồ đệ “trung thành”.
Ngưu tầm mưu, mã tầm mã, không chỉ bám lưng Bắc Kinh, Hà Nội luôn đứng về phía các nhà độc tài, tham nhũng khét tiếng như Sadam Hussen, Kadaphi, Putin (kể cả trong vụ thôn tính Crimée vừa qua)… mặc dù đám này chẳng “khoái” cái gọi là CNXH như Hà Nội quan niệm.
Trong khi vụ giàn khoan HD981 gây chấn động thế giới, Putin sang Bắc Kinh hội kiến họ Tập, Nga tập trận chung với TQ ở biển Đông. Điều đó cho thấy nhãn quang và “viễn kiến” của Hà Nội ở tầm mức ra sao.
Vì những lẽ trên, rõ ràng, tuyệt nhiên không phải ý thức hệ, mà chính quyền lực và lợi ích vị kỷ của “vua tập thể” mới là sợi xích trói chặt Hà Nội dưới chân Bắc Kinh.
VVT
(Tác giả gửi BVB)
-------------------

31 nhận xét:

  1. Điều đau đớn là thông tin bị bưng bít, khiến dân VN những năm thập niên 1990 vẫn cứ ngỡ rằng "Nguyễn Văn Linh là kẻ khởi xướng đổi mới cho dân sung sướng"! Hóa ra, lịch sử bị lật lên, không thể che đây, chính Nguyễn Văn Linh và thế hệ Đỗ Mười là kẻ đầu hàng giặc Tàu, khiến cho VN hùng cường ngày xưa bây giờ nhục như con cầy ghẻ!
    Khốn nạn thật!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Là Lĩnh Nguyên Văn! Nghe chua chát nhỉ?...

      Xóa
  2. Rất đơn giản như đang giỡn, mất nước là chuyện nhỏ còn mất đảng mới là chuyện lớn. Dân tộc ta tuy nhỏ nhưng không yếu hèn, thử hỏi một bộ phận yếu hèn mà làm cho đất nước đi xuống liệu có chấp nhận được không ? Rồi cũng có lúc đảng bên bờ vực bị tận diệt, nhưng những cái đất nước và dân tộc mất mát liệu có đòi lại được không ? Cả triệu người Việt nam đấu tranh, hy sinh vì cái gì ? Xã hội chủ nghĩa bị đem bán rẻ mất rồi, mong rằng các vị lãnh đạo đừng bao giờ đổ lỗi là vì hoàn cảnh phải làm thế, nói thế là hèn và vô trách nhiệm.

    Trả lờiXóa
  3. Những năm 890 cả nước đói nghèo thiếu thốn đủ bề ...nhưng cũng đủ lo cho bọn ''đầy tớ'' COMLÊCAVAT-GIÀY BÓNG LÔN đi sứ các nước... Nhưng chúng k hoàn thành nhiêm vụ mà bán đứng lợi ích dân tộc lợi ích ông chủ- nhân dân ... để có sự bảo kê 'ngai vàng' cho những 'ông vua tập thể' Di hoạ cho đến nay 2014 đang kề cận?
    NGLUY

    Trả lờiXóa
  4. Bé Phương Uyên đã dường như hi sinh tuổi trẻ của mình ở đất nước này để thấy cái giàn khoan nó đang khoan thủng, bào mòn từng con thuyền, từng thớ thịt của những quân nhân, ngư dân bám biển. Trong khi quốc hội ngồi với nhau nói những lời tự an ủi mình, đăng lên hàng trăm trang báo nhằm tiếp tục cái luận điệu an dân. Cái luật biểu tình thì đã hoãn từ năm này sang năm nọ rốt cuộc cũng đã xác định tại sao phải hoãn.
    Đây là một sự tình cờ? Có bao nhiêu người đa nghi và tại sao họ đa nghi ?
    Rốt cuộc thì cũng là con dân Việt Nam, quân đội Nhân dân VN phải trả giá. Còn các vị thì sao, con cái các vị vẫn đi du học xứ Tây, ở biệt thự, nghỉ mát ở những mảnh đất yên tĩnh bạt ngàn trong khi dân đen bên ngoài cháy hừng hực ngọn lửa tức giận, yêu nước dù phải gánh món nợ công đang gần bằng GDP đầu người.
    Chả có sợi xích nào giữa Bắc Kinh và Hà Nội cả, chỉ có sợi xích đang trói và đè nặng chính tương lai của nhân dân cả hai nước, Việt Nam và Trung Quốc.

    Trả lờiXóa

  5. Giàn khoan HD-981 đến Biển Đông không để thăm dò dầu khí mà để thăm dò một thứ khác: Nó nắn gân và dằn mặt tập đoàn lãnh đạo ở Hà Nội. Nó phơi bày toàn bộ những yếu kém của giới lãnh đạo cũng như của xã hội Việt Nam: lãnh đạo tê liệt và phân rã; xã hội bất ổn và đầy nguy cơ bạo loạn. Nó nhằm nhắc nhở những người lãnh đạo Việt Nam một cách công khai rằng quyền lực chính trị của Đảng Cộng sản Việt Nam vẫn còn phụ thuộc rất lớn vào Đảng Cộng sản Trung Quốc.
    Tại sao Bắc Kinh phải làm điều này ngay lúc này? Động thái này của nhóm lãnh đạo mới ở Bắc Kinh gợi ý sự lo lắng trước nguy cơ Việt Nam tuột khỏi tầm ảnh hưởng trực tiếp của nó. Một Việt Nam ngả về với các quốc gia tự do, hoặc tồn tại một ấn tượng như thế, là thất bại mà Bắc Kinh không thể nào chấp nhận được. Bắc Kinh sẽ làm tất cả những gì có thể để ngăn chặn điều đó.
    Xã hội Việt Nam, trong khuôn khổ Đông Nam Á, đang lẳng lặng dịch chuyển lại gần với các quốc gia tự do. Những người lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam hiểu là họ không thể chống lại sự dịch chuyển này. Họ không còn lựa chọn nào khác hơn là thuận theo chiều gió. Họ cũng hiểu rõ rằng điều này sớm muộn cũng đưa họ đến sự đối đầu không thể tránh khỏi với Đảng Cộng sản Trung Quốc, tập đoàn quyền lực đang nuôi dưỡng và cưu mang họ ngay từ những ngày đầu. Không có sự nuôi dưỡng của Đảng Cộng sản Trung Quốc thì Đảng Cộng sản Việt Nam không thể thâu tóm quyền lực ở Việt Nam bằng cuộc nội chiến quốc cộng đẫm máu vừa qua. Giờ đây việc phải đối đầu với Đảng Cộng sản Trung Quốc đặt họ trước những lựa chọn rất khó khăn.
    Nội bộ lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam lúc này không có đủ đồng thuận để có một bước đi quyết đoán. Tệ hơn, giả sử lãnh đạo Đảng có đủ ý chí đi nữa thì một bước đi dứt khoát, như Miến Điện, ra khỏi quỹ đạo của quyền lực chính trị ở Trung Quốc sẽ đưa đến bạo loạn không thể tránh khỏi: Bắc Kinh sẽ không để yên. Việt Nam không có điều mà Miến Điện có: một xã hội dân sự và những lãnh đạo dân sự có thẩm quyền đạo đức để dàn xếp chuyển tiếp và chống lại nguy cơ tạo loạn từ bên ngoài. Xã hội Việt Nam ở thời điểm này ẩn chứa quá nhiều ung nhọt và có nguy cơ bùng nổ bất cứ lúc nào. Đảng Cộng sản Việt Nam đang nhận lấy hậu quả tai hại của quyền lực toàn trị của nó: nó không thể có một bước đi quyết đoán để cứu chính nó, ngay cả khi nó muốn.
    Đảng Cộng sản Việt Nam đã bị phân hoá và tê liệt. Những người lãnh đạo Đảng ngay cả khi muốn cũng không thể làm được gì ngoài việc duy trì tình trạng hiện có và hy vọng nhóm lãnh đạo mới ở Bắc Kinh không quá tay làm khó thêm nữa. Xã hội Việt Nam vẫn lẳng lặng bước tới. Và họ đang phải đối diện với một tương lai tắc ách.

    (Theo FB TRẦN MINH KHÔI)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trong thời đại hợp tác toàn cầu ngày nay, nếu VN chuyển mình như Miến Điện thì TQ, dù chẳng muốn, cũng chẳng dễ can thiệp. Bằng chứng là MIến Điện đó. Lâu nay vẫn là cái sân sau của TQ, với giới quân phiệt lũng đoạn. Bỗng tuyên bố và thực thi từ bỏ độc tài, TQ làm được gì? Mỹ và cả thế giới dân chủ đều hoan nghênh, xúm vào giúp đỡ phát triển kinh tế.
      Asean vốn được lập ra để chống cộng sản bành trướng hồi thập niên 1960. Sau khi VN đổi mới (biến màu), VN được gia nhập Asean.
      Nếu VN từ bỏ độc tài kiểu cộng sản, ngả hẳn sang dân chủ văn minh, Asean và cả thế giới sẽ còn ủng hộ hơn so với Miến Điện.
      Trong thể chế tự do dân chủ, chắc chắn, với truyền thống cần cù, vượt khó, trong 1-2 thập niên tới, VN sẽ cường thịnh vượt bậc. Nếu VN liên minh với Hoa Kỳ, Asn Độ, Nhật, Hàn, Úc, Phi, Mã lai để bảo vệ chủ quyền của VN, bảo vệ hoàn bình khgu vực và thế giới, chấp TQ dám ngo ngoe (chú ý: không nên chỉ liên minh với duy nhất một thế lực nào. Trong liên minh, cần ưu tiên các nước có chung quan ngại lâu nay về TQ bành trướng))

      Xóa
  6. "Chủ nghĩa Cộng sản" đã về đến nhà các quan "Ủy viên TW" còn "chủ nghĩa cộng sản nô lệ đã đến gõ cửa từng nhà nông dân và công nhân Việt nam! he he!

    Trả lờiXóa
  7. Duyên số không dễ từ bỏ...
    Đó là Hoa Kỳ và Việt Nam...

    Trả lờiXóa
  8. "Cháy nhà mới ra mặt chuột"!!!

    Trả lờiXóa
  9. Nghe có lý quá .

    Trả lờiXóa
  10. hay quá là hay ,sâu sắc vô cùng,nhà văn vvt cần có nhiều bài viết như vầy để dân ngu như tôi được sang mắt sáng lòng.thật cảm ơn.

    Trả lờiXóa
  11. 1 bài viết quá hay và chính xác,cám ơn bác VÕ VĂN TẠO.

    Trả lờiXóa
  12. Quá hay và đặc biệt là quá đúng.Mong tất cả người dân VN đọc được bài này.Xin cảm ơn!

    Trả lờiXóa
  13. Phân tích đáng để đọc, nghiền ngẫm.
    Tôi tâm đắc đoạn phân tích: "Điểm chung duy nhất ràng buộc họ là thể chế độc tài. Ở đó, lợi ích vị kỷ của chóp bu là tối thượng. Cả hai thể chế hà khắc đều do “vua tập thể” cai trị. Bản thân họ và con cháu, dù tài hèn đức mỏng, vẫn mặc sức đục khoét, vơ vét, kiếm chác, đè đầu cưỡi cổ nhân dân, các “thái tử đỏ” có cơ may nhận “truyền ngôi”. Trong khi con em nhân dân lao động lương thiện và đáng thương của hai dân tộc lao vào bắn giết nhau nơi biên ải, họ vẫn đáp chuyên cơ đến với nhau ở thủ đô, hội đàm trong hội trường máy lạnh, nhấm nháp sâm banh cùng mao đài, tay bắt mặt mừng, ôm hôn hỉ hả. Họ sẵn sàng gác quá khứ xung đột đẫm máu, để hân hoan chào đón các chóp bu bên kia chiến tuyến".
    Và tôi xin góp vài chi tiết: Có nhóm làm ăn tạm gọi là "dân áo gấm đi đêm" thố lộ rằng "Vụ giàn khoan ngoài biển kia chẳng qua chỉ là chuyện mấy thằng trẻ trâu, con nít đánh lộn... Nó chẳng hề hấn gì đến quan hệ trong giới lãnh đạo hai bên. Họ vẫn có thể qua lại thăm nhau, tay bắt mặt mừng, hỉ ha như thường. Để rồi anh xem, nhì nhằng ít lâu rồi đâu lại vào đó. Không có chiến tranh, đánh đấm gì đâu".
    Do nhóm "áo gấm đi đêm" này đều là con cháu cựu cán bộ cách mạng thời cuối những năm 20 đến khoảng 1940, lại có quan hệ khá gần gũi với các cựu lãnh đạo đảng từ kế tiếp Nguyễn Văn Linh đến các lãnh đạo đương quyền nên họ kiếm ăn rất xênh xang, đôi khi còn tỏ ra là đẳng cấp như "thái tử đỏ".
    Vì thế, số này (khá đông, trong đó có cả Kiên đầu bạc đang bị xét xử) cũng rất yêu mến và sẵn sàng sống chết đi theo chế độ đương thời.

    Trả lờiXóa
  14. Các bác thẩm phán, cùng với điều 4 hiến pháp, có quyền lực như thế (LÃNH ĐẠO nhà nước CHXHCN Việt nam), sao bây giờ lại kêu ?

    Trả lờiXóa
  15. Kể từ ngày thành lập Đảng CSVN thì ta tự trói mình vào Tàu rồi, cuộc chiến Nam Bắc là cuộc chiến quá đau xót... May thay nhờ trận chiến 1979 ta đã cởi ra được sợi xích đó, nhưng vận mệnh nước ta quá đen đũi nên có những lãnh đạo u mê như Lê Đức Anh, Nguyễn Văn Linh..... Ôi phải chi ngày ấy ông Nguyễn Cơ Thạch là Thủ tướng hay TBT thì hay biết mấy ?

    Trả lờiXóa
  16. Đặc sản của CNXH là dân không cần đòi tự do, ấm no, dân chủ, quyền sống bởi tất cả đã có Đảng lo, mọi lợi quyền đều được Đảng cho, dân chỉ cần ngồi hưởng. Đã có mà còn đị đòi phải cho xe tăng nghiến nát, mật vụ hạ sát, tuyên huấn mạt sát.

    Trả lờiXóa
  17. Thật thâm hiểm ,vậy cncs đồng dạng cndt.

    Trả lờiXóa
  18. Không khó để nhận ra chân tướng của cái gọi là phong trào cộng sản, lý tưởng cộng sản, các nước cộng sản, các đảng cộng sản...nhưng viết được, dám viết như VVT thì rất ít. Các chuyên gia cộng sản, các công bộc đã yên thân phì gia đang chơi bài ngậm miệng ăn tiền, mặc thế sự đến đâu hay đó. Vua tập thể đã thế, thích thế thì thần dân cấp dưới cứ thế mà nghe theo, làm theo. Góp ý, phản biện không phải đầu cũng phải tai, dại gì làm nạn nhân của luật mọi : thanh trừng.
    Chưa biết bài viết này sẽ tác động thế nào, dù sao cũng xin hoan nghênh tác giả VVT. Vụ dàn khoan 981 đã làm lộ ra thêm nhiều minh chứng để thấy lập luận của tác giả là chuẩn xác.

    Trả lờiXóa
  19. Sợi xích nào trói chặt Hà Nội vào Bắc Kinh? Là sợi xích hèn nhát...

    Trả lờiXóa
  20. Thật ra VVT tổng hợp các sách báo nhất là NHẬT KÝ TRẦN QUANG CƠ...Nhưng dù sao cũng thấy mới trong bài viết là liêt NGUYỄN VĂN LINH, ĐỖ MƯỜI vào danh sách sau Trần ích Tắc, Lê Chiêu Thống.Người Việt nam có hiểu biết cần phỉ nhổ vào cái HỘI NGHỊ THÀNH ĐÔ chết tiệt đẫ bán nước cho Tàu trong thời hiện đại.Mong có ngày mọi người được đọc, học sinh được học bài NGUYỄN VAN LINH, ĐỖ MƯỜI là Trần Ích Tắc, Lê Chiêu thống.

    Trả lờiXóa
  21. Cảm ơn bác Tạo, bác Bồng.....
    2 dòng cuối cùng lột tả hết.....và chính xác.....

    Trả lờiXóa
  22. TG Võ văn Tạo đã có một bài viết cách đánh giá làm sáng mắt sáng lòng các độc giả, đọc đi đọc lai vẫn thấy hay kể cả các' comet'! nhân định hậu duệ của LÊ CHIÊU THỐNG TRẦN ÍCH TẮC... LÀ nvLINH ĐỖ10 LÊ ĐANH... nhưng dân gian có câu con Ếch nó dại thì còn con Nhái nó khôn. Đằng này bon đàn em ngu tham hèn nhát... màTT Pham văn Đồng già đời mà vẫn nhiều lần dại??? 'Công ham 1958... 1990 đi sứ sang tàu ''Anh Đặng'' k thèm tiếp về đến nhà mới ôm hận mắc lỡm dại-nhục. Đến nay bọn thừa kế ngai vàng còn đang như gà nuốt dây chun chân thì mắc4t và 16c vì CH 1958 của ngài???
    NGLUY

    Trả lờiXóa
  23. Bài viết của Võ Văn Tạo hay quá, đúng quá.>Rất cô đọng để mọi người có thể đọc.Cảm ơn Võ Văn Tạo. Cảm ơn Bùi Văn Bồng

    Trả lờiXóa
  24. Nhớ lại những năm 1990, 1991, hễ đi đến khu vực số 10 đường Nguyễn Cảnh Chân là anh em chúng tôi lại bảo nhau "khu Trung Nam Hải"! Bởi đó là đường cấm, không ai được vào, trừ nhân viên an ninh và các quan chức bự. Khu ấy là nơi họp bộ chính trị. Quan chức Tàu vào ra, thâm trầm, bí hiểm.
    Thế rồi, những buổi chiều, tôi lái xe cho một nhân vật cấp bự,chỉ sau vài người như ông Linh ông Mười, nhân vật ấy bảo tôi đưa một cục tiền đô la Mỹ cho mấy người. Tôi là lái xe, kiêm luôn cần vụ, không được phép hỏi cục ấy là bao nhiêu. Tôi còn nhớ rõ tôi đưa cục tiền Mỹ cho vợ ông Trần Đức Lương, khi ấy là bí thư Hà Nội. Ước tính khoảng 2 kg đô la Mỹ!
    Tuần sau, tôi gạn hỏi một lái xe khác, cũng thuộc nhóm lái xe cho bộ chính trị, lúc ấy trú ngụ ở 27A Trần Hưng Đạo, Hoàn Kiếm, Hà Nội, sau này nhóm chuyển về 757 Hồng Hà, Hoàn Kiếm, ngày ngoài bờ đê. Tôi hỏi anh ấy, thì anh này thì thầm " Tiền của Tàu đấy, chúng nó tặng cho các ủy viên bộ chính trị mỗi người không dưới 10 triệu đô. Hình thức chia tiền: đơn giản, chỉ cần họp cán bộ chủ chốt, bí thư, cấp trưởng, ủy viên trung ương, mỗi người một cục! Rồi đến cấp phó, cứ thế, đi họp là được chia.
    Rõ ràng bọn Tàu đã dùng hàng mấy tỉ USD mua đứt nhiều thế hệ cán bộ đảng "ta"! Bây giờ, đảng há miệng mắc quai, nếu Tàu trưng bằng chứng thì thật là tổ trác, đảng chỉ còn nước ... độn thổ!...!

    Trả lờiXóa
  25. Sợi xích duy nhất SỢ MẤT ĐẢNG , một sự sợ hãi vô lý nếu không thích độc quyền lãnh đạo .

    Trả lờiXóa
  26. Đố các bác biết cụ tổng Lú hiện đang lủi ở đâu???

    Trả lờiXóa
  27. Nhà Sản mạt rồi, chỉ tiếc cho một dân tộc thông minh mà lận đận. Bị một nhóm người ôm cái ý thức hệ lỗi thời, ảo tưởng áp đặt.
    Hy vọng tống tiến được lũ người lú lẫn

    Trả lờiXóa
  28. Tên Mao đã dầy công thả con sợi sặt để bây giờ cho con cháu nó bắt cá chuối đấy...
    cảm ơn BÙI VĂN BỒNG đã đưa nhiều tin hay

    Trả lờiXóa