Translate

Trang BVB1

Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

Căn bệnh sợ “chính trị” của người Việt

Người Việt lâu nay vốn sợ chính trị. Nói chuyện với bạn bè trên FB, mình vẫn hay bắt gặp những câu đại loại như: “Thôi, nói chuyện khác đi, đụng tới ba cái chính trị nhức đầu lắm” hoặc “Rảnh quá ha, để thời gian đó làm chuyện khác có ích hơn…”.
Các trang Web giải trí bao giờ cũng đông lượng truy cập hơn hẳn các trang chính trị. Các ngôi sao ca nhạc, hài kịch biếng ăn, cảm cúm… hoặc tậu nhà, mua xe là có hàng vạn người theo dõi, nhưng diễn biến chính trị của đất nước thì rất ít người quan tâm. Thế nhưng đây là đặc điểm của các nước có nền dân trí thấp.
Ngày xưa các cụ Phương an Bội Châu, Phan Chu Trinh vẫn hay than vãn về sự vô tâm của dân mình. Ngày nay nhiều người vẫn hay tỏ vẻ thương hại trước sự ngu ngơ,khờ dại của dân Bắc Hàn nhưng đâu biết rằng dân các nước phát triển nhìn mình cũng thế. Họ cũng nghĩ dân Việt Nam quá tội nghiệp, chẳng biết gì đến quyền của mình.
Chính trị là một khái niệm dễ gây dị ứng. Nó được hiểu như là một lĩnh vực khô khan, gây nhức đầu, chóng mặt, bất an… Không chỉ người lao động kiêng nói chính trị mà ngay cả giới trí thức cũng tránh xa nó như tránh hủi. Nói chính trị, làm chính trị, tham vọng chính trị… luôn được dùng với hàm ý mỉa mai. Nó dường như là độc quyền của giới lãnh đạo và người dân chỉ được biết đến chính trị khi nào Đảng cần biến các nghị quyết của Đảng thành “hành động cách mạng”.
Thực chất chính trị gần gũi với người dân như cơm ăn nước uống hàng ngày. Chỉ có điều họ không nhận thức được điều này. “Giá xăng, giá điện,giá sữa…tăng liên tục là do đâu?” Chính là do độc quyền kinh tế. Phanh phui vấn nạn này sẽ lòi ra các nhóm lợi ích. Là một vấn đề chính trị. Cuối tháng nghe con cái xin tiền đóng học phí, bảo hiểm, quỹ lớp, sách giáo khoa, học thêm… Là vấn đề thuộc về ngân sách dành cho giáo dục. Cũng chính trị. Vào bệnh viện bị chặt chém không thương tiếc tiền khám chữa bệnh…Lỗi cơ chế. Cũng chính trị.
Thế nhưng con người ta chỉ cảm thấy hơi thở của chính trị nóng rực bên tai mỗi khi có việc động chạm đến cửa quan. Chầu chực chờ đợi, bị khất hẹn lần lửa, bị lừa phỉnh, mất tiền vì nạn hối lộ tham ô… lúc đó họ mới thấy mình dại, chẳng biết gì về chính trị, về cách thức tổ chức của bộ máy nhà nước để ai nói sao nghe vậy, chẳng khác một con lừa.
Nói đến “dân chủ” người Việt chỉ biết đến một khái niệm mơ hồ là người dân làm chủ đất nước mình. Người ta không biết biểu hiện cụ thể của nó như thế nào. Cũng như người nông dân suốt đời chân lấm tay bùn… đâu biết đến cuộc sống tiện nghi nên chỉ một “nắm xôi” đôi khi cũng đủ để thỏa mãn. Họ đâu biết là nếu nước có dân chủ thực sự, họ sẽ tận hưởng được nhiều cái sung sướng như thế nào.
Trước tiên là lá phiếu của họ có thể quyết định đến các ông tai to mặt lớn mà họ vẫn nghĩ là đang nắm quyền sinh sát vận mệnh của họ. Nếu như dân các nước phát triển bằng mọi cách phải gởi cho được lá phiếu mình đi thì người Việt lại mang tư tưởng: “Không có mợ, chợ vẫn đông”, việc mình có hay không tham gia bầu cử cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sinh mệnh đất nước.
Dân chủ sẽ thúc đẩy kinh tế tạo ra thặng dư khiến phúc lợi xã hội lớn. Con cái họ đến trường sẽ được thầy cô giáo dục chu đáo. Vào bệnh viện, các bác sĩ sẽ săn đón, lễ phép chứ không đụng một chút là chửi như tát nước vào mặt. Ra đường gặp anh CA cũng được chào hỏi, thưa gửi đàng hoàng chứ không phải là thái độ hách dịch, lỗ mãng… Về già họ cũng sẽ được chăm lo đầy đủ về vật chất, sức khỏe chứ không phải bị bỏ mặc cho đến ngày ra nghĩa trang hoặc lò thiêu.
Như vậy, chừng nào người Việt vẫn sợ chính trị, vẫn chưa biết quyền của mình thì chừng đó họ vẫn còn bị đè đầu, cưỡi cổ, lá phiếu của họ vẫn chẳng hơn gì một tấm giấy đi vệ sinh. Họ vẫn để những ông nghị như Hoàng Hữu Phước làm đại diện cho họ, vẫn để những bà bộ trưởng như Nguyễn Thị Kim Tiến nắm trong tay vấn đề sức khỏe của họ. Cũng chỉ vì họ chưa biết rằng ngòi bút đôi khi sắc hơn lưỡi kiếm. Và mọi chính thể độc tài đều rất sợ tiếng nói chính trị của người dân. Không ai có thể cởi trói cho mình bằng chính mình. Nhưng suy cho cùng không phải ai cũng hiểu được điều này. Bởi nếu không thế nước đã chẳng phải HÈN như bây giờ.
(Dương Hoài Linhs FB)
-----------

9 nhận xét:

  1. Nhân dân rất cần những bài viết như thế này để họ biết đến quyền của mình và đấu tranh đòi cho bằng được.
    Cảm ơn tác giả đã có một bài viết hay!

    Trả lờiXóa
  2. Nhưng sự hèn trong người dân Việt nay đã bớt dần.

    Trả lờiXóa
  3. Tuổi trẻ đa số sợ mất việc, không xin được việc làm, bị trù úm, chứ thật ra da phần rất rõ bản chất xấu xa của cs

    Trả lờiXóa
  4. "Ngày nay nhiều người vẫn hay tỏ vẻ thương hại trước sự ngu ngơ,khờ dại của dân Bắc Hàn nhưng đâu biết rằng dân các nước phát triển nhìn mình cũng thế. Họ cũng nghĩ dân Việt Nam quá tội nghiệp, chẳng biết gì đến quyền của mình."

    Nhưng người VN lại hay & thich TỰ HÀO ẢO, thế mới khổ và ngu (sự thật mất lòng)

    Trả lờiXóa
  5. ng ta sợ chính trị vì sợ cái đám du côn an, được đảng tham nhũng cho phép nên thường xuyên "ị" lên luật pháp ... và hiến pháp

    Trả lờiXóa
  6. Nói cho chính xác thì đầu đề bài viết nghe không ổn !
    Lẽ ra,khi vào bài thì tác giả nên giới thiệu vài nét cho ý nghĩa
    được rõ ràng hơn.Người Việt nào mang bệnh "sợ chính trị" và cũng
    nên xác định thời điểm,chứ không thể nói chung mà "vơ đuã cả nắm"
    như vậy được.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nói thẳng thừng ra là từ ngày đảng CS.thống trị cả nước
      thì mắc "bệnh sợ chính trị" vì đảng ĐỘC QUYỀN chính trị
      nên họ cấm bất cứ người dân nào bén mảng vào đó !

      Xóa
  7. Ta phải nghĩ đến câu; Phận ta trời đã định rồi!Sau ngày 3 tháng 8 năm 45 bao thanh niên hăm hở đi theo tiếng gọi hãy hy sinh thân mình để mang lại độc lập ,cơm no áo ấm cho nhân dân, nhưng hỡi ơi ,toàn thể thanh niên này bị mắc lừa,rồi đem đến làm toàn dân sống trong gông cùm của lý thuyết Cộng Sản vừa nghèo về tài chánh , văn hóa và sự tha hóa cả tâm hồn của toàn dân,bây giờ cũng chưa phải lúc để ta đòi hỏi dân chúng Việt Nam có tinh thần yêu quê hương và dân tộc,trong khi cả đời họ được giáo dục những gì bác đảng dạy dỗ,những người như Cù Huy Hà Vũ , Nguyễn Tiến Trung phải gọi họ là :Dấu nhà trời ai thấu được đâu! Đây là câu nói mà người thầy bói đã nói về bà Trần thanh Vân, người hiểu biết về phong thủy nên bà hiểu rõ nguồn cơn vì sao người lãnh đạo cấp cao cả Tưởng Giới Thạch đều mơ chiếm lấy lãnh thổ và vùng biển Đông của Việt Nam. Bạn đòi hỏi dân Việt phải yêu chính trị ,nhưng có lẽ việc này ông trời không giao tách nhiệm cho họ nên họ lơi là ,mà có lẽ việc này là trách nhiệm của tòa án La haye, sau đó toàn thể các nước Mỹ và Âu châu lên án hoặc cấm vận Trung Hoa làm cho dân nước này sính vính giống như hoàn cảnh của nước Nga cố giữ lấy Creame, cuối cùng các ông Putin và Tập phải nhả ra cái mối tham không đúng chỗ.

    Trả lờiXóa
  8. Bài viết này rất hay. Có nhiều kẻ sợ bị trù úm, sợ đi tù nên ko dám đấu tranh.

    Trả lờiXóa