Translate

Trang BVB1

Thứ Tư, 17 tháng 2, 2016

NGẬM NGÙI, LIỆT SĨ, CHIẾN SĨ CHỐNG GIẶC TÀU XÂM LƯỢC!

Bà Khương Thị Chu (mẹ anh hùng Lê Đình Chinh) 
mỏi mòn đợi con sau 35 năm ngày anh Chinh hi sinh
                                                      Ảnh: Ngọc Minh - Thanh Nien
* QUỐC PHONG
Không lẽ người cầm súng đánh Pháp, đánh Mỹ thì được suy tôn, còn người đánh kẻ đến nước ta tàn phá, giết chóc tàn bạo nơi biên giới phía Bắc năm xưa lại cứ ngậm ngùi mãi vậy sao? Các thế hệ con cháu sau này họ sẽ nghĩ gì về chúng ta hôm nay?
Tôi nhập ngũ vào ngày 25 tháng 11 năm 1978, tức là vào lúc nước nhà đang sôi sục bởi những cuộc tấn công của lực lượng Khơ me Đỏ ở biên giới Việt Nam - Campuchia sang đất Việt ta. Mỗi ngày, tin tức về những cuộc tàn sát đẫm máu với những người dân vô tội ở biên giới Tây Nam cứ dội về, bằng nhiều kênh khác nhau nhưng cũng phải nói, thông tin trên báo chí thì lại không nhiều. Đồng bào cả nước và kiều bào ta ở nước ngoài đều đứng, ngồi không yên...
Lúc đó, tôi đang còn ở đơn vị huấn luyện tân binh của Sư đoàn 433, Quân khu 3, chưa bổ sung cho hướng chiến đấu nào. Nhưng ngày 17.2, quân Trung quốc tràn sang biên giới phía Bắc với câu nói trịch thượng của Đặng Tiểu Bình là "để dạy cho Việt Nam một bài học"(!!!). 
Trước khi nhập ngũ, tôi đang là biên tập viên của Tạp chí Thanh niên thuộc Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh. Lẽ ra, tôi đã lên đường nhập ngũ từ tháng 8 năm đó. Song, đến sát ngày lên đường thì cơ quan Trung ương Đoàn phát hiện ra tôi là con trai duy nhất của gia đình. Mà đây lại là đối tượng được Nhà nước cho tạm hoãn nhập ngũ. (Khi đó, tuy là thời chiến nhưng vẫn chưa phải là giai đoạn cao điểm nên có một số đối tượng được tạm hoãn, ví dụ như nếu anh là công nhân bậc 5, nhân viên hành chính bậc 6, cán bộ tốt nghiệp đại học mà trong nhà chỉ có một con trai (dù còn có chị em gái) thì đều được tạm hoãn). 
Ôi, cờ Đảng giăng kín không cho dân thắp hương
tưởng niệm liệt sĩ hy sinh ở biên giới phía Bắc (17-2-2014)
Thế rồi, cuộc chiến cứ ngày một căng thẳng thêm ở cả hai đầu đất nước khiến cho áp lực tuyển quân ngày một lớn. Vậy là đợt gọi nhập ngũ 25.11.1978, tôi vẫn có tên và lên đường chiến đấu để thay cho một người khác (ở báo T. P, và cũng là một đơn vị của TW Đoàn TN như tôi). Anh xin phép về quê cưới vợ, nhưng rồi đến ngày, anh vẫn không lên. Sau này, nghe nói anh báo cáo tổ chức là do bị ốm nên không thể lên. Mà ngày đó làm gì có điện thoại bàn ở nhà. Muốn nói chuyện thì phải ra bưu điện huyện mà gọi theo giờ đăng kí. Và nếu có gửi một bức điện tín về nông thôn cũng phải 2 ngày mới đến. Với truyền thống của cơ quan Trung ương Đoàn, việc để thiếu quân giao nộp là chuyện không thể chấp nhận. Vì thế, tôi trở thành nhân vật "cờ bí thí tốt". 
Tuy là đối tượng được tạm hoãn, nhưng thấy gọi đến mình lần 2, tôi vẫn vui vẻ lên đường mà không hề viện dẫn chính sách khi đó để xin ở lại. Có lẽ, với riêng tôi, nó có cả 2 lý do: Thứ nhất, cái không khí hừng hực của một đất nước sắp nổ ra chiến tranh, khiến người thanh niên nào cũng không đành ngồi im, né tránh trách nhiệm; Thứ hai, tôi lại là cháu họ của Bí thư Thứ nhất Trung ương Đoàn khi đó là ông Đặng Quốc Bảo. Nay nếu mình mà nại lý do nằm trong diện" chính sách quy định" mà không đi, e rằng có khi ở lại cơ quan thêm ngày nào lại mang tiếng cho ông. Biết đâu có người đưa chuyện lại bảo do tôi là cháu ông Bảo nên được tổ chức xét ưu tiên này nọ nên mới được tạm hoãn... Như vậy thì sau này, dù tôi có rèn luyện, phấn đấu thế nào chăng nữa cũng chỉ là chuyện giả tạo - dưới con mắt người ngoài nhìn vào. Tôi nghĩ thật lòng như thế nên đã ra đi thanh thản... 
Thời kì đó, tinh thần dũng cảm của chiến sỹ biên phòng Lê Đình Chinh tại biên giới phía Bắc khi đấu tranh bảo vệ chủ quyền rồi hy sinh đầy anh dũng hình như đã tiếp lửa cho lớp trẻ chúng tôi. Thật rất lạ! Nó có sức mạnh tinh thần thật ghê gớm mà sau này, khi đất nước yên bình, có thời gian nghĩ lại cũng rất khó lý giải. Đặc biệt là những bài hát "đặc chính trị" kiểu như "Tiếng súng đã vang trên bầu trời biên giới..." sao nó có sức mạnh kỳ lạ, khơi dậy ý chí bảo vệ chủ quyền của Tổ quốc đến vậy? 
Xin quay trở lại cái ngày 17.2 năm 1979. 
Tôi được chỉ huy đại đội huấn luyện cho về tranh thủ thăm nhà 3 ngày để đi chiến đấu ở mặt trận Campuchia. Thật không ngờ, sáng hôm sau, 17.2.1979, Đài Phát thanh Tiếng nói Việt Nam đưa bản tin đặc biệt: Trung Quốc phát động chiến tranh toàn biên giới phía Bắc. Ai nghe tin sáng hôm đó cũng thật bất ngờ cho dù ai cũng ít nhiều có thông tin về tình hình biên giới ở cả hai đầu đất nước, đang rất căng thẳng. 
Sợ đơn vị mình sẽ di chuyển sớm, tôi lo sẽ khó tìm để đuổi theo đơn vị nên đã tất tả rời khỏi nhà trước hạn, chạy một mạch ra bến xe để trở về đơn vị gấp mà lòng cảm thấy nhẹ đi nhiều khi nhìn thấy đồng đội tôi vẫn ở đó. 
Cũng do tình hình đột biến này, khi điểm danh và đọc quyết định thì tôi được tách ra khỏi đại đội để rút lên cơ quan Bộ Tư lệnh Sư đoàn 433. Tôi được giao nhiệm vụ cùng anh Công Ngoạn, hoạ sỹ của báo Nhân dân làm tờ Tin nội bộ, in roneo, gọi là "Tin Sư đoàn". Công việc chưa được mấy tuần thì Sư đoàn 433 được lệnh tách thành đôi. Tôi được phiên sang Ban Tuyên huấn Sư đoàn 319 để tăng cường cho biên giới phía Bắc. 
Sau này, tôi được biết một điều thật đau xót. Đơn vị cũ của tôi được chi viện cho mặt trận phía Nam mà lớp lính mới tò te như tôi ở cùng tiểu đoàn huấn luyện ngày đó đã thật không may (họ thường là sinh viên đang học dở đại học). Lớp tân binh đó vừa mới bước qua cửa ngõ biên giới Campuchia chưa bao xa thì có tới gần nửa đại đội cũ của tôi đã vướng phải mìn lá của Khơ me Đỏ. Họ bị thương vong quá nặng, mà lại toàn bị tiện đứt ống chân, trong khi họ chưa được đánh một trận nào. Tôi đã may mắn không bị như các anh. 
Thật đau xót và ngậm ngùi!
Chiến sự 17.2.1979 ở biên giới phía Bắc đâu chỉ diễn ra vài ngày mà nó còn kéo dài khá nhiều năm (đến khoảng 1989). Nhiều người bạn đồng lứa với tôi đã hy sinh trong cuộc chiến đấu ấy. Người còn sống thì vẫn tiếp tục bám trụ kiên cường trên những mỏm núi cao, họ giữ chốt để bảo vệ từng tấc đất thiêng liêng của ông cha.
Có những khó khăn, gian khổ rất bình thường nhưng cũng thật dễ sợ mà sau vài chục năm, nay có nói lại với lớp trẻ, họ cũng không thể hình dung nổi: Bộ đội ta khi đó ở trên chốt, ăn uống thì kham khổ đã đành, nhưng vài ngày mới được" tắm " một lần nhưng mà là tắm... khô thì cơ cực lắm. Tức là họ phải kỳ khan cơ thể mà không có giọt nước nào, sau rồi xoa một thứ hợp chất nó giống như cồn khô để sát trùng, mát lạnh. Đó là một hợp chất do ngành quân y hồi đó chế ra, nó cũng hơi giống với dạng khăn ướt của ta sau này. Thực chất, chỉ để xoa vào người nhằm tẩy khô, vệ sinh cho đỡ mắc bệnh ngoài da chứ không hề được tắm rửa. Chờ hết đợt trực chiến, họ lại xuống núi thay nhau tắm rửa, nghỉ ngơi. Và, thỉnh thoảng họ lại đổ máu và hy sinh cũng không ít vì những viên đạn bắn tỉa hiểm hóc, đầy khiêu khích ở phía bên kia biên giới. Lúc nào, những họng súng đó cũng rình rập họ. 
Tôi có may mắn là nằm ở tuyến 2, không phải là đơn vị chiến đấu trực tiếp như các anh và đó cũng là may mắn thứ 2 trong 9 năm khoác áo lính. 
Ấy vậy mà suốt mấy chục năm qua, cả người đã mất trong cuộc chiến đấu bảo vệ biên cương phía Bắc lẫn người thân của họ còn sống và cả những cựu chiến binh, cứ mỗi năm vào ngày này, lại thêm một lần ngậm ngùi vì họ không được suy tôn. Không lẽ người cầm súng đánh Pháp, đánh Mỹ thì được suy tôn, còn người đánh kẻ đến nước ta tàn phá, giết chóc tàn bạo nơi biên giới phía Bắc năm xưa lại cứ ngậm ngùi mãi vậy sao? Các thế hệ con cháu sau này họ sẽ nghĩ gì về chúng ta hôm nay? 
Tôi cũng thấy ấm lòng sau nhiều năm im ắng, khi năm ngoái, Chủ tịch Nước Trương Tấn Sang đã có cuộc tiếp xúc với cựu chiến binh Sư đoàn 313, 314, Quân khu 2, đơn vị đã hy sinh cả ngàn người ở Vị Xuyên, Hà Giang trong thời kỳ chiến tranh biên giới phía Bắc nhiều năm trời (1984-1988) vào dịp kỷ niệm ngày Thương binh liệt sỹ để tri ân họ.
Quốc Phong/Motthegioi/Tễu blog
-----------

16 nhận xét:

  1. Đảng này là đảng của sự ngược đòi: Họ còn giết cả người dân của họ vì tội làm ăn rồi trở nên giàu có!Người ta có câu dân giàu thì nước mạnh nhưng đảng ta lại mong muốn dân nghèo ,để sinh ra hèn nhát tối ngày không làm được việc gì, vì chỉ nghĩ đến cái bụng nó gào bên trong vì nó rỗng.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. "Vua lốp", hay còn gọi là "Vua dép lốp", tên thật là Nguyễn Văn Chẩn, là một người đương đại có tiếng vì tài năng và sự tháo vát, gây dựng nên một tài sản lớn từ hai bàn tay trắng, nhưng cuộc đời gặp phải nhiều oan trái, tù tội, một "bi kịch lớn". Ông chỉ mất tổng cộng chừng chục năm trời để gây dựng nên sự nghiệp, nhưng lại mất tới gần hai mươi năm để đi kiện đòi lại tài sản của mình bị tịch thu và đòi lại công lý cho mình.

      Xóa
    2. -Quyền cai trị thì đảng "ta"không đủ tài đức cạnh tranh với các đảng phái khác thông qua lá phiếu bầu của dân, mà đảng "ta"dùng súng đạn bắn giết mà cướp lấy dưới danh nghĩa "giải phóng dân tộc" theo sự chỉ bảo của cs Tàu và csLX.
      - Tiền và tài sản thì đảng "ta" cướp bằng cách tịch thu, cướp lấy của "bọn tư sản mại bản, bọn gian thương...." dưới chiêu bài "Cải tạo Công thương" XHCN, đổi tiền 10 lấy 1 và khống chế hạn mức để cho "bọn Tư sản" tán gia bại sản, hay bắt Tư sản phải "công tư hợp doanh" rồi thu luôn nhà xưởng máy móc của họ.
      - Đất đai thì đảng "ta" cướp bằng cách hô hào đấu tố địa chủ để tịch thu đất đai, tài sản"chia ruộng đất cho dân nghèo" rồi đưa nông dân vào HTX, sau đó đẻ ra hiến pháp quy định "đất đai là của toàn dân" (nhưng do đảng cs VN trực tiếp quản lý và cho phép ai sử dụng làm gì mới được làm, còn tất cả người dân chỉ được sử dụng mang tính tạm thời";
      Và thế là mọi thứ ở VN này đã là của đảng "ta" hết, dân chỉ mượn và được phép tạm dùng để sống mà phục vụ đảng.
      Đảng "ta" "vĩ đại" thế đấy: từ một nhóm người đói rách, vô tài, bất lương, nhưng nhờ những thủ đoạn lưu manh lừa lọc, bắn giết dã man và tạn bạo vô sỷ, mà đến nay "bao nhiêu lợi quyền "đã" qua tay mình".
      Thế là người dân VN không còn quyền gì nữa, vì thế mà hàng triệu người đã vượt biên vượt biển ra đi để tìm tự do, để mưu cầu hạnh phúc.
      May thay các nước người ta không chứa tị nạn nữa, chứ nếu còn thì ít nhất 2/3 dân Miền Nam và chắc không dưới 1/3 dân Miền Bắc đã bỏ đất nước ra đi, mặc mẹ đảng muốn cướp gì thì cướp.
      (Cựu binh Diệt Tàu cộng năm 79, dân Hà nội)

      Xóa
  2. Dân lương thiệnlúc 09:09 17 tháng 2, 2016

    Hà Nội đã bắt đầu lễ tưởng niệm
    Tạm thời đang yên tĩnh.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. XIN DÀNH 1 PHÚT ĐỂ TƯỞNG NHỚ LÊ ĐÌNH CHINH, BẠN COPY TRANG VÀ TÌM TRÊN GOOGLE: https://www.youtube.com/watch?v=uuIMRi06WG8
      CÁM ƠN!

      Xóa
  3. Khương Hoạt Thảolúc 09:23 17 tháng 2, 2016

    Cho bọn du côn, DLV đem cờ đảng ngăn chặn thắp hương 17-2, và 14-3 Gạc Ma là phản động, tự hạ nhục đảng, càng thể hiện sinh động "Dưới sự lãnh đạo của đảng, đảng ta Quang vinh" như rứa! Ha...ha...gậy ông đập lưng ông!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chính xác! Một hành động 'tự vả vào mồm mình', 'tự bôi tro trát trấu', vô cùng ngu xuẩn! Tưởng thấy cờ đảng là người ta sợ khiếp vía à? Hu...hu..."đảng ta vĩ đại thật"!

      Xóa
  4. Cách biện luận của người CS.là đưa ra trước định đề coi như
    định luật hay chân lý rồi từ khuôn khổ đó mà lý luận.
    Kẻ thù của Chủ nghĩa và chế độ CS.là thế giới tư bản,cho nên
    giết người Pháp và Mỹ là đúng "quy trình"...đèn cù còn ngược
    lại anh em đồng chí CS.thì không thể là kẻ thù của nhau được,
    đó là lý do tại sao giết Pháp,Mỹ được tôn vinh mà giết Trung
    Cộng thì bị cấm đoán,thậm chí bị bỏ tù v.v.

    Trả lờiXóa
  5. Tôn trọng sự thật lịch sử dù đau thương nhục nhã hay vinh quang tự hào sẽ làm cho hiện tại tránh được sai lầm và thù hằn dân tộc (như các nước dân chủ ở phương Tây hiện nay)
    Hai thằng CS anh em đang cùng nuôi cái ung nhọt của quá khứ làm đầu độc mối quan hệ của nhân dân hai nước

    Trả lờiXóa
  6. chúng ta sẽ chiến đấu, đất nước đứng lên

    Trả lờiXóa
  7. Hồ Tập Chương 2lúc 16:38 17 tháng 2, 2016

    Tôi Trân trọng và tri ân tất cả những người con VN đã vì nước mà hi sinh
    Song cũng cần lên án những sai lầm chết người của lãnh đạo ĐCS VN lúc đó:

    Thắng Mỹ, lãnh đạo ĐCS VN đã phá nát hoàn toàn nền kinh tế tư bản đang nhen nhóm của miền Nam
    Thắng Mỹ, tạo ra tâm lý ngạo mạn huyênh hoang đối với đa số lãnh đạo ĐCS VN đã làm TQ căm tức

    Trong chiến tranh Biên giới 1979 Bị động và bất ngờ quân và Dân VN bị thương vong quá lớn.
    lãnh đạo ĐCS VN + Tình báo VN và tình báo Xô Viết lúc đó họ làm gì mà để quá bị động, bât ngờ nhỉ ?

    1984 về quân sự, VN thất bại quá nặng nề do "1 cán bộ cao cấp quân đội nhân dân VN bán tin cho cục tình báo Hoa Nam" là đúng hay sai ? Ai biết đăng lên nhé !
    Thực tiễn đã chứng minh Đi theo CN Mác Lênin là 1 sai lầm chết người của nhiều nước.
    Nhưng hiện nay Ngu xuẩn nhất và thất bại cay đắng nhất vẫn là Lãnh đạo ĐCS VN
    Phải xóa bỏ điều 4 HP để cưu nhân dân và đất nước

    Trả lờiXóa
  8. Hồ Tập Chương 2lúc 16:38 17 tháng 2, 2016

    Tôi Trân trọng và tri ân tất cả những người con VN đã vì nước mà hi sinh
    Song cũng cần lên án những sai lầm chết người của lãnh đạo ĐCS VN lúc đó:

    Thắng Mỹ, lãnh đạo ĐCS VN đã phá nát hoàn toàn nền kinh tế tư bản đang nhen nhóm của miền Nam
    Thắng Mỹ, tạo ra tâm lý ngạo mạn huyênh hoang đối với đa số lãnh đạo ĐCS VN đã làm TQ căm tức

    Trong chiến tranh Biên giới 1979 Bị động và bất ngờ quân và Dân VN bị thương vong quá lớn.
    lãnh đạo ĐCS VN + Tình báo VN và tình báo Xô Viết lúc đó họ làm gì mà để quá bị động, bât ngờ nhỉ ?

    1984 về quân sự, VN thất bại quá nặng nề do "1 cán bộ cao cấp quân đội nhân dân VN bán tin cho cục tình báo Hoa Nam" là đúng hay sai ? Ai biết đăng lên nhé !
    Thực tiễn đã chứng minh Đi theo CN Mác Lênin là 1 sai lầm chết người của nhiều nước.
    Nhưng hiện nay Ngu xuẩn nhất và thất bại cay đắng nhất vẫn là Lãnh đạo ĐCS VN
    Phải xóa bỏ điều 4 HP để cưu nhân dân và đất nước

    Trả lờiXóa
  9. Ôi ! Liệt sĩ Anh hùng ngả mình trong Chiến tranh Biên giới phía Bắc !



    http://www.youtube.com/watch?v=qVknZ4YVG9U


    Ôi ! Đồng bào biên giới Bắc Nước tôi !
    Xin hát tiếp Tiến Quân Ca
    Mặc xe tăng đại pháo giặc xâm lăng
    Tàn phá Lạng Sơn thói quen truyền kiếp
    Đây trong đời Người là Ngày Quang vinh nhất
    Vì Ngọn Tổ Quốc bay cao không ngừng phất
    Chiến sĩ Việt Nam quyết sinh tử bảo vệ biên cương
    Đường ra trận nhạc quân hành đến thẳng chiến trường
    Chiến sĩ biên phòng bên cạnh dân quân
    Quyết tử trong chiến hào đẩy biển người bao lần
    Chiến đấu đến hơi thở cuối không hề trở lại
    Ngọn cờ Tổ Quốc tung cao sống mãi
    Bên bao lơn Biển Đông lộng gió Tương lai
    Ôi ! Đồng bào biên giới Bắc Nước tôi !
    Thi ca vỡ lệ trên ngàn đôi mắt Mẹ
    Mẹ Việt Nam thương những đàn con liệt sĩ
    Hiến dâng trọn cả xuân thì
    Khi dãy Hoàng Liên Sơn bị tấn công trọng thương
    Khi Độc lập Quê Hương bị đe dọa
    Ôi ! Đồng bào biên giới Bắc Nước tôi !
    Chiến sĩ biên phòng bên cạnh dân quân
    Chiến đấu đến hơi thở cuối cùng vì Quê Mẹ
    Ngã xuống trên cột đường biên giới
    Đầu các chị anh còn gác bên lưỡi lê nòng súng
    Quyết tử cho Tổ Quốc quyết sống anh hùng
    Linh Hồn ngủ yên bất tử vĩnh hằng
    Như Mặt trời mọc biên giới sau đêm trăng
    Bất cứ Ai hy sinh bảo vệ biên giới
    Người lính Việt Nam đổ máu cho núi đôi Lạng Sơn
    Là máu đỏ da vàng của Mẹ Việt Nam
    Ôi ! Đồng bào ruột thịt Quê Mẹ !
    Ôi ! Liệt sĩ tử sĩ vì Tổ Quốc quên mình !
    Giặc xâm lăng truyền kiếp gây mãi chiến chinh
    Thể phách anh nằm xuống ướt máu đào
    Sau khi nhắm thẳng quân thù mà bắn
    Mỗi viên đạn diệt hàng chục tên giặc
    Chúng nhào lên như ruồi nhặng biển người
    Chiến sĩ biên phòng biến chúng thành ma trơi
    Thể phách anh nằm xuống ướt máu đào
    Phút cuối còn nhớ Mẹ Việt Nam ơi thầm gọi
    Tinh anh chị anh còn mãi mãi bay cao
    Hồn thanh thản của Người con dân yêu Đất Nước
    Lấy đời sống mình cản đòan quân xâm lược
    Giờ đăng trình miên viễn kiếp sau
    Tổ Quốc ghi ơn mãi mãi ngàn sau
    Cho Chiến thắng nở bừng trên Đất Việt
    Cho Khải hòan ca ngân vang tha thiết
    Chiến thắng về ta ! Khải hòan ca về ta !
    Giờ phút thiêng liêng xin tri ân Người chiến sĩ
    Dũng cảm hy sinh không về sau ra đi


    http://www.youtube.com/watch?v=IYHwne4UB0w


    Ôi ! Đồng bào ruột thịt Quê Mẹ !
    Thơ ơi xin thầm khóc thương Liệt sĩ ngả mình
    Xin nhớ mãi Anh hùng hy sinh
    Khi dãy Hòang Liên Sơn núi Lạng Sơn
    Tự Do tòan Dân bị giặc truyền kiếp đe dọa
    Máu Tử sĩ hòa lãn Đất Mẹ không phai nhòa
    Xin nhớ mãi ơn lòng hy sinh vĩ đại
    Liệt sĩ Việt Nam ngả mình trên đường biên giới
    Sau khi nâng mũi súng nhắm mặt kẻ thù
    Mỗi liệt sĩ Việt Nam tiêu diệt hàng chục giặc vũ phu
    Lao nhao tiến lên biển người trong nòng súng đầu ruồi
    Chúng ngã xuống như đàn giòi đàn nhặng
    Liệt sĩ thanh thản ra đi yên lòng
    Đàn cò trắng cánh Chim Câu lại bay bầu trời trong
    Thơ ca không bao giờ quên Hồn tử sĩ miên trường
    Thơ tôi xin kể lại chuyện cao thượng
    Tinh anh Liệt sĩ còn mãi với Quê Hương

    TRIỆU LƯƠNG DÂN

    http://www.youtube.com/watch?v=FyHefCJxhV4








    Thị trấn biên giới Lào - Trung ... Rùng mình nhớ 10 tỉnh Việt
    ************************************************

    Phố Bò Tèn trên báo Tấm Gương (1)
    Bên biên giới Lào - Trung ngập đường
    Biển chỉ tiếng Tàu, công nhân khựa
    Nhân Dân Tệ tiêu thoải tớ vương
    Người Lào lưu sinh ngay trên Đất tổ
    Rùng mình mười tỉnh Việt biên cương
    Chỉ MỘT TÊN chệt (2) ký tên thuê đất
    Ba trăm ngàn mẫu .. .. lạc Quê hương ! ! !

    Nguyễn Hữu Viện

    Trả lờiXóa
  10. " CHỈ CÓ SÚC VẬT MỚI QUAY LƯNG LẠI NỖI ĐAU KHỔ CỦA ĐỒNG LOẠI ĐỂ CHĂM LO RIÊNG CHO BỘ DA CỦA MÌNH ."(Các Mác) .
    Vậy, xin mạo muội hỏi các vị : Đến khi nào thì Bí thư Quân ủy Trung ương của QĐND Việt Nam đích thân đi viếng mộ các anh hùng, liệt sĩ đã hy sinh, đồng thời tưởng niệm đồng bào các dân tộc ở 6 tỉnh biên giới Việt-Trung đã thiệt mạng trong cuộc chiến tranh chống lại bọn giặc Trung Cộng xâm lược Ngày 17 tháng 2 năm 1979 (?)(!). Theo ngu ý của tôi :Chắc là không bao giờ kẻ thờ giặc làm cha sẽ làm.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hỏi thẳng, gay gắt đi! Khỏi "mạo muội" trong những trường hợp như thế này!

      Xóa
  11. Anh ngã xuống sau chiến công oanh liêt
    Thân thể anh nằm lại biên cương
    35 năm mới được về với Mẹ
    LÊ ĐÌNH CHINH-một khúc bi thương1

    Trả lờiXóa