Nhà thơ Trần Đăng Khoa |
GDVN - Trong Blog tuần trước, tôi có bàn về một ông Tây và
một ông ta. Đó là Giáo sư Joel Brinkley và Nghị sĩ Quốc hội Hoàng Hữu Phước. Cả
hai ông giống nhau đến kỳ lạ: Đều phải hứng chịu những trận mưa đá của đông đảo
công chúng và cộng đồng mạng. Đều ngỡ ngàng, kinh ngạc vì không ngờ bài viết
của mình lại bị dư luận phản ứng dữ dội đến thế. Và khủng khiếp hơn, đều bị công chúng đề nghị sa thải,
đuổi khỏi trường Đại học và phế truất khỏi Nghị trường. Những người nổi giận,
đòi sa thải hai ông, đều không phải là những đối tượng bị các ông chỉ trích,
lăng mạ, mà toàn là những người ngoài cuộc.
Câu chuyện bắt đầu từ cuộc tranh luận ở Nghị trường,
có sự khác biệt về quan điểm giữa ông Dương Trung Quốc với ông Hoàng Hữu Phước.
Sự khác nhau là bình thường. Thậm chí rất hay. Nếu các Nghị sĩ Quốc hội đều
đồng thuận, có cái nhìn giống nhau, quan điểm y hệt nhau, thì chỉ cần một người
là đủ, hà cớ chi lại phải có đến mấy trăm người? Nhờ sự khác nhau, thậm chí
trái ngược nhau mới có những cuộc tranh luận. Và rồi qua các cuộc cọ xát tranh
luận ấy, chân lý sẽ dần sáng tỏ. Do đó, chúng ta mới có những quyết sách đúng
đắn. Tránh được sự thiển cận và sai lầm.
Tranh luận ở Nghị trường, dù quyết liệt, gay gắt hay
ôn hòa thì cũng đều rất tốt. Nếu thời gian ở nghị trường không đủ thì có thể
tiếp tục trong các trang báo hay trên Blog cá nhân. Việc ông Phước viết bài về
ông Quốc trên Blog của mình cũng không có gì sai, nếu ông chỉ tranh luận theo
đúng nghĩa, để tìm ra chân lý vì lợi ích chung. Nhưng điều đáng bàn, và cũng
chính là lý do khiến công chúng nổi giận, là ông không tranh luận mà lợi dụng
tranh luận để bôi nhọ và hạ nhục một Đại biểu Quốc hội khác. Có lẽ cũng vì điều
này mà nhiều Luật sư đã lên tiếng. Họ lên tiếng không phải vì “bệnh nghề
nghiệp”, mà là sự tinh thông mẫn cảm, họ nhìn thấy trong việc làm rất không
bình thường của ông Phước có dấu hiệu của tội làm nhục người khác.
Tranh luận không phải là cãi vã. Tranh luận khác cãi
vã ở chỗ, tranh luận có nghĩa là đối thoại, và đối thoại là cùng nghe nhau để
cùng điều chỉnh mình, dẫn đến sự đồng thuận, nhằm tiếp cận chân lý vì mục đích
chung. Còn cãi vã là tranh giành thắng thua, là chỉ nhăm nhăm tìm sơ hở của đối
phương để ra đòn hạ gục, nhằm thỏa mãn mục đích cá nhân. Đối tượng chính mà ông
Phước cần thuyết phục không phải ông Quốc, mà là các Đại biểu Quốc hội, và cao
hơn nữa là đông đảo quần chúng nhân dân. Làm sao ông Phước có thể thuyết phục
được ông Quốc, một người hoàn toàn khác biệt với ông cả ở sự hiểu biết, trình
độ kiến thức và tầm vóc văn hóa? Nếu ông Quốc cũng như ông thì đã chẳng có sự
khác biệt dẫn đến cuộc tranh luận.
Điều quan trọng ông phải thuyết phục trước hết là các
Đại biểu Quốc hội, sau nữa là đông đảo nhân dân, để mọi người cùng ủng hộ, đứng
về phía ông. Nhưng do tính hiếu thắng, tiểu khí tỉnh lẻ, lại cả giận mất khôn,
nên ông chẳng còn nhìn thấy ai, ngoài ông Quốc và ông chỉ tìm mọi cách hạ nhục,
đổ hết mọi rác rưởi lên đầu ông Quốc .
Và rồi cuối cùng, nói như Giáo sư Nguyễn Minh Thuyết,
cựu Đại biểu Quốc hội nhiều khóa, thì Đại biểu Phước đã “hành xử một cách lỗ
mãng, không phù hợp với tiêu chuẩn văn hóa thông thường chứ chưa nói đến văn
hóa nghị trường. Trong cuộc sống, mọi người đều có thể có những ý kiến khác nhau,
thậm chí nảy sinh mâu thuẫn. Nhưng chỉ những người kém văn hóa mới dùng những
lời lẽ nặng nề phản cảm, chợ búa để phỉ báng nhau”.
Cũng theo ông Nguyễn Minh Thuyết, “sự hiểu biết của
Đại biểu Phước về pháp luật rất hạn chế. Khi công kích Đại biểu Dương Trung
Quốc về chuyện chất vấn tại kỳ họp vừa qua, ông Phước đã làm trái quy định tại
điều 49 Luật Tổ chức Quốc hội. Bên cạnh đó, ông Phước còn quên rằng, điều 46
Luật Tổ chức QH đã quy định Đại biểu phải “gương mẫu” trong việc chấp hành
hiến pháp và pháp luật, có cuộc sống lành mạnh và “tôn trọng các quy tắc sinh
hoạt công cộng”.
Ngoài ra, khi miệt thị, xúc phạm nhân phẩm người khác,
nhất là phỉ báng một Đại biểu Quốc hội vì những ý kiến của Đại biểu đó trong
lúc thi hành công vụ, ông Hoàng Hữu Phước còn có thể vi phạm cả quy định của Bộ
luật Hình sự…”
Cũng
vì những việc làm động trời này, mà ta lại có dịp bình tĩnh ngắm kỹ gương mặt
của hai Đại biểu Quốc hội, khi giới truyền thông liệt kê lại tất cả những ý
kiến mà họ đã phát biểu.
Không phải ngẫu nhiên, giới truyền thông đã định vị
bốn ông Nghị có những đóng góp tích cực trên Nghị trường: “Nhất Thước, nhì
Trân, tam Lân, tứ Quốc”. Đó là Tướng Nguyễn Quốc Thước, ông Nguyễn Ngọc Trân,
ông Nguyễn Lân Dũng và ông Dương Trung Quốc. Tất nhiên, những Đại biểu Quốc hội
xuất sắc, gây được ấn tượng mạnh trong công chúng, không phải chỉ có bốn ông
Nghị này, mà còn nhiều vị khác, như Đỗ Trọng Ngoạn, Nguyễn Minh Thuyết… Ông
Dương Trung Quốc, nói như Giáo sư Nguyễn Minh Thuyết, là “người sắc sảo và lịch
duyệt”.
Tôi cũng đồng ý với ông Thuyết: “Không phải ý
kiến nào của ông Dương Trung Quốc cũng được mọi người đồng tình nhưng những vấn
đề ông Quốc nêu lên đều là những vấn đề cử tri rất quan tâm. Về phương pháp tư
duy, ông Quốc thường có cách nhìn độc đáo, mới mẻ, đặt ra nhiều vấn đề đáng suy
nghĩ”. Còn với ông Phước, thú thật, dù không hề ác cảm với ông, tôi vẫn không
tìm thấy trong ý kiến của ông có một chút ánh sáng nào của trí tuệ. Thậm chí,
tôi còn thấy ông không được bình thường khi khoe với các phóng viên báo chí,
rằng ông vẫn còn giữ các hóa đơn của bưu điện tiền gửi thư qua Iraq cho Tổng
thống Saddam Husein, đề nghị Tổng thống Saddam cử ông làm đặc sứ để ông đi công
du các nước, nhằm giữ gìn hòa bình thế giới (!)
Và nói như Giáo sư Nguyễn Minh Thuyết: “Ông Phước
không có tiến bộ nào trong nhận thức và hành động kể từ khi làm Đại biểu Quốc
hội. Tại kỳ họp thứ 2 của Quốc hội khóa XIII, khi phát biểu về xây dựng Luật
Biểu tình, Đại biểu Phước có những nhận thức lệch lạc và lời lẽ xúc phạm cử
tri. Bởi vậy, khi tiếp xúc cử tri sau kỳ họp, ông Phước đã bị cử tri chất vấn.
Lúc đó ông Phước đã phải nói với cử tri hãy coi mình là con cháu và bỏ qua cho
những sai sót đó.
Đáng
lẽ biết sai phải sửa, nhưng đến giờ ông Phước vẫn nói lại những chuyện đó như
thể mình đúng”. Tôi cũng muốn nói thêm với ông Phước rằng, có đến trên 70%
khiếu kiện của dân, nhiều vụ dẫn đến biểu tình liên quan đến đất
đai. Đừng nghĩ đơn giản và nông cạn rằng người biểu tình chống lại Nhà nước hay
Chính phủ. Họ tìm đến Chính quyền khi những nỗi oan ức ở cơ sở không giải tỏa
được. Bởi chính quyền là “Chính quyền của Dân, Do Dân và vì Dân”. Họ chỉ mong
Chính quyền giúp họ lấy lại sự công bằng. Điều này cần minh bạch.
Chính người đứng đầu Chính phủ, Thủ tướng Nguyễn Tấn
Dũng cũng mong sớm có Luật biểu tình, mà ông Phước lại “bảo hoàng hơn Vua”,
muốn loại Luật biểu tình ra khỏỉ bàn Nghị sự, không bàn đến trong cả khóa Quốc
hội vì “dân trí thấp”. Ngay cả đến khi bàn về chuyện Mại dâm, một hiện trạng
nhức nhối trong xã hội, ông Phước cũng lại mạt sát ông Quốc và gia đình
ông bằng những lời lẽ rất thô bỉ mà với sự trang nhã của blog này, tôi không
tiện dẫn ra đây.
Không thể tưởng tượng được đấy lại là ngôn ngữ của một
Ông Nghị. Xúc phạm một Đại biểu Quốc hội, xúc phạm đến cả dòng tộc người ta là
một điều tối kỵ đối với người Việt. Chả lẽ sự tha hóa về đạo đức đã lan đến cả
chốn linh thiêng, sang trọng vào bậc nhất của Quốc gia sao? Thật có lý khi nhà
thơ nổi tiếng Nguyễn Khoa Điềm, Cựu Ủy viên Bộ Chính trị, Cựu Trưởng Ban Tư
tưởng Văn hóa Trung ương đã phải ngỡ ngàng trong một câu thơ viết về ông Hoàng
Hữu Phước: “Tại sao người ta lại bầu ông vào Quốc Hội?”.
Chúng ta bầu là bầu Đại biểu Quốc hội, đại diện ưu tú
nhất cho chúng ta vào cơ quan Quyền lực cao nhất, sang trọng nhất, để quyết
sách những việc quan trong, chứ đâu có bầu một người với văn hoá thấp
kém đến như thế.
Thật hết chịu nổi !
----------------
Các bạn ơi, thằng “Hoàng Vô Phước” này là một dạng “dư lợn viên” của “quốc hôi” thôi mà! Quên mẹ con chó ấy đi!
Trả lờiXóaong nghi nay xay van ly truong thanh khong ton 1vien gach da ximang
XóaKhông đâu! Đây là lúc toàn dân phải nhớ mặt bọn khùng điên phá hoại đất nước này!
XóaHỡi loài người, hãy cảnh giác bọn súc vật!
Trần Đăng Khoa : "Chúng ta bầu là bầu đại biểu quốc hội,đại diện ưu tú nhất cho chúng ta vào cơ quan quyền lực cao nhất"
Trả lờiXóaStalin : "Không quan trọng ai là người bỏ phiếu,quan trọng ai là người kiêm phiếu"
Rõ ràng đại biểu là do đảng ta dựng lên,người dân đi bỏ phiếu chỉ làm cho trò hề thêm vui thôi.
Đảng ta chỉ đưa các vấn đề,dự án này nọ ra cho quốc hội thảo luận chỉ là để mị dân thôi.Còn những chuyện sống còn như thể chế đất nước,mô hình kinh tế,ngoại giao...thì bộ chính trị quyết hết,sức mấy mà quốc hội xía vô được
Không đưa ngay Hoàng Hữu Phước vào nhà thương điên thì nguy đó,không khéo kỳ họp tới hắn ta ôm cắn ông chủ tịch quốc hội Nguyễn Sinh Hùng cũng nên !
Trả lờiXóa"Vậy tôi cũng cắn lại! Không thì bị bệnh dại chết à?!"
XóaQHVN là của ĐCSVN. Nghị Phước khùng điên cũng là người của ĐCSVN!
Trả lờiXóa♂♀ﰒﱪ(.)!
Ai củng phải có người đại diện của mình. Nghị này đại diện cho những người điên.
Xóa"Cái nước này nó bị điên loạn mẹ nó rồi!!!" Đó là nhận xét của ông Việt Kiều Phần Lan già 70 tuổi. "Tôi chả hiểu những người đang sống ở đây là sống hay chết?!!!"
Trả lờiXóaThật ra, tôi có cảm tưởng có người cố ý đưa được nhiều bao nhiêu những kẻ dốt, đểu, tầm thường, nhợt nhạt, bịnh hoạn... vào trong QH để cố lý giải : Đại diện của dân đấy, tầm thường lắm... để đảng lo cho, đảng sáng hơn , khôn hơn, không tâm thần hơn....
Trả lờiXóaQuá hay! Thật chí lý!
XóaTôi đã đọc một bài, hình như của bác Tuấn (Australia) về khả năng tâm thần hoang tưởng của nghị Phước, có thể ở một dạng disorder, chưa đến mức tống vào nhà thương điên, nhưng chắc là không phải là người bình thường ! Thường thì mỗi người đều có 5 phút tâm thần (điên) / ngày, nhưng người thường thì 5 phút này đều rơi vào giấc ngủ nên không ai biết. Với tay nghị Phước này thì 5 phút đó toàn rơi vào ban ngày, đặc biệt phát vào các kỳ họp QH!
Trả lờiXóaHHP đại biểu QH thành phố HCM được cơ cấu là tầng lớp doanh nhân, nhưng những phát biểu của ông này đều không tương xứng và chẳng liên quan nhiều đến giwois Doanh nhân . Đầu tiên " dân trí VN thấp, chưa nên ban hành Luật Biểu tình", rồi tác phẩm " Tứ đại ngu" chỉ trích lên lớp nhà sử học Dương Trung Quốc, rồi việt Bolg chửi ông LS Trương trọng Nghĩa .. Đề nghị QH cho Y tế khám lại sức khỏe tâm thần cho ông này, nếu bị bệnh nên miễn nhiệm ngay. Bôi bác QH VN quá xá!
Trả lờiXóaĐúng là tay Phước có vấn đề về thần kinh ! Trong các bài viết luôn tự cao, tự đại cái tôi của ông ta luôn là trung tâm. Cách hành văn lủng củng , dùng nhiều từ Hán - Việt rườm rà khó hiểu. Kỷ lục có đoạn ông ta viết tới ... 278 từ mới có dấu phẩy. Con người này chắc bị hoang tưởng.
Trả lờiXóa