* ĐÀO TIẾN
THI
Một chiều nọ đi tập thể dục, tôi bị ngã trẹo chân.
Thấy chỉ đau nhẹ nên hôm sau tôi vẫn đi làm. Ai ngờ càng lúc càng đau.
Cho đến
chiều tối ra về thì chỗ đau đã trở nên trầm trọng, ngồi được lên xe máy đã khó,
đi được còn khó hơn, nhưng khó nhất là lúc về đến nhà, không biết làm sao bước
xuống xe được. Mặt méo xệch, răng nghiến chặt, chân cố nhích từng tí, nước mắt
muốn trào ra. Trong lúc ấy ở tầng hầm nhà xe có ba bốn bạn trẻ cùng toà nhà,
đều mục kích sự khó khăn đó của tôi nhưng không một cô cậu nào giúp đỡ hay hỏi
lấy một câu. Họ chăm chú đi nhanh về phía thang máy, sợ lỡ chuyến lên.
Cuối cùng thì tôi cũng xuống xe được và cố gượng đi cà
nhắc, vai vẫn khoác chiếc cặp đi làm to đùng. Một cô gái chừng 25 – 30 tuổi
dáng cao lớn, khoẻ mạnh, lướt qua tôi rất thản nhiên. Trong lúc cô ta đứng chờ
thang máy, tôi cũng kịp cà nhắc đến và cùng lên. Suốt thời gian đi chung thang
máy, cô ta cũng không thăm hỏi tôi một câu.
Những người ở cùng một toà nhà còn như thế, với những
người ở cùng khu chung cư thì còn lạnh nhạt hơn. Cách đây hơn ba tháng, con
trai tôi đi ngược chiều đoạn đường chỗ cổng ra của chung cư và bị công an giao
thông bắt. Tuy nhiên do hai anh công an bắt bằng cách đâm xe máy chặn đầu nên
con tôi phê bình. Hai bên còn đang tranh luận thì một thanh niên lạ mặt xông
vào tát luôn con tôi rồi thản nhiên lên xe, trước mặt hai anh công an. Sự việc
xảy ra ngay cổng khu chung cư, cho nên người trong chung cư kéo ra xem rất đông
và vợ chồng tôi cũng kịp đến. Chúng tôi không cãi gì việc con tôi vi phạm giao thông
mà chỉ yêu cầu lập biên bản về việc kẻ lạ mặt ngang nhiên đánh người. Thế nhưng
hai anh công an (về sau có cả sếp trưởng, sếp phó của họ đến), tìm mọi cách để
từ chối việc lập biên bản. Hai bên tranh cãi cả hai tiếng đồng hồ. Đáng buồn là
người trong chung cư đổ ra đông như thế (trong đó có cả một số người là hàng
xóm khá thân quen) và yêu cầu của chúng tôi chính đáng như thế, nhưng chỉ đúng
có một bà có tuổi ủng hộ chúng tôi và một thanh niên giúp chúng tôi viết biên
bản. Nhưng trước sự đe doạ của công an mà hai người này rồi cũng phải rút lui.
Cuối cùng chỉ còn đúng ba người của gia đình chúng tôi đương đầu với công an,
mà công an thì mỗi ngày được tăng thêm lực lượng, cả sắc phục lẫn trong vai
“quần chúng tự phát” để áp đảo chúng tôi.
Ấy là chuyện của chính chúng tôi và vừa mới xảy ra gần
đây. Còn trên báo chí hằng ngày, ta bắt gặp vô vàn các câu chuyện về các hành
vi sai trái hoặc tội ác nhưng những người có liên quan lại thản nhiên mặc kệ
hoặc thậm chí kiếm chác ngay trên sự rủi ro của đồng loại. Nào cảnh kẻ gây tai
nạn bỏ mặc nạn nhân. Nào cảnh người ngã xe máy, tiền rơi ra bị người đi đường
lao đến tranh cướp. Nào cảnh tài xế chở bia bị đổ, dân hai bên và người đi
đường đổ đến hôi bia. Nào cảnh người bị cướp đồ giữa phố nhưng không một ai giúp
đỡ. Nào cảnh công an giao thông đuổi đánh người không có mũ bảo hiểm dẫn đến
trọng thương hoặc chết. V.v và v.v.
Khoảng năm 1987, khi mới có trào lưu đổi mới ở các
nước xã hội chủ nghĩa, tôi đọc một bài báo của nhà văn Liên Xô nhan đề là “Lòng
nhân ái”, trong đó ông kể một lần ông bị ngã trên đường phố mà không một ai đỡ
ông dậy. Rồi ông nghĩ đến hiện tượng người ăn xin bị hoàn toàn bỏ rơi trong chế
độ Xô viết, trong khi đó ông nhớ lại thời niên thiếu (dưới chế độ Nga hoàng),
mỗi khi theo cha đi ra phố mà gặp ăn xin, người cha đều đưa tiền cho cậu bé đem
đến biếu người ăn xin một cách cung kính.
Cũng thời gian đó, tôi đọc một bài ký của một nhà văn
Việt Nam trong đó tác giả kể một lần đi qua phà, gặp một người ăn xin, ông lấy
tiền ra cho liền bị người bạn đi cùng, một cán bộ lãnh đạo, phê bình. Vì người
cán bộ ấy cho rằng việc này cần chờ chính sách của Đảng và Nhà nước, chứ không
được làm từ thiện tuỳ tiện, dễ bị lợi dụng!
Phải chăng mọi thứ “đã có Đảng và Nhà nước lo” nên mỗi
người không có trách nhiệm gì hết và “lòng nhân ái” là cái “vớ vẩn” của “xã hội
tư bản thối nát”? Và đây là một ví dụ về lòng nhân ái “vớ vẩn” ấy.
Cách đây mấy năm, tôi có đọc một bài báo của một Việt
kiều (nếu tôi không nhầm thì bài đăng trên báo Văn nghệ) trong đó tác giả kể
một vụ tai nạn của chính ông ở nước sở tại. Khi tai nạn xảy ra, tất cả mọi
người đi đường đều dừng lại để giúp đỡ. Xe cảnh sát, xe cứu thương, xe cứu hoả
tíu tít xuất hiện làm nhiệm vụ. Cho nên tại nạn được khắc phục kịp thời và rất
hiệu quả.
Trở lại xã hội ta hiện nay, trên báo chí hằng ngày, ta
thấy tràn lan các chuyện tai nạn giao thông và chuyện “cướp – giết – hiếp”
nhưng không có sự sốt sắng của lực lượng chức năng cũng như của xã hội. Phải
chăng vì nó xảy ra quá nhiều? Nhưng điều nguy hiểm hơn, là người ta lại như là
quảng bá các sự việc ấy. Những người bán báo rong mở loa hết cỡ khắp các phố để
quảng cáo các câu chuyện tai nạn và chuyện “cướp – giết – hiếp”, coi đấy là nội
dung hay nhất của số báo. Báo giấy đã nhiều chuyệ giật gân, báo mạng còn nhiều
hơn. Mà toàn là các báo mạng chính thống, “lề phải”.
Quan sát xung quanh, tôi có cảm giác người ta coi
những câu chuyện về tội ác (kẻ phạm tội lẫn nạn nhân) như các câu chuyện giải
trí. Hoặc có ai đó bức xúc thì chỉ chửi rủa kẻ thủ phạm chứ không chịu tìm hiểu
ngọn nguồn. Nghĩa là sau những kẻ vô cảm làm điều ác thì đến lượt báo chí vô
cảm đăng bài, và sau đó cả thiên la địa võng người đọc cũng hầu như vô cảm:
nghe mà không phản ứng gì. Trong số người đọc đó có hàng nghìn cán bộ lãnh đạo,
hàng vạn thầy cô giáo, giảng viên, tiến sỹ, giáo sư, văn nghệ sỹ,… nhưng thử
hỏi có được mấy phần trăm còn động lòng đau đớn? Như vậy thì HIỆN TƯỢNG VÔ CẢM
đã trở thành BỆNH VÔ CẢM vô cùng trầm trọng và có lẽ vô phương cứu chữa!
Sự vô cảm của con người thì thời nào cũng có và xã hội
nào cũng có. Nhưng ở xã hội xã hội chủ nghĩa nó có màu sắc khác thường như trên
kia đã mô tả. Con người đã đến độ bất lực, chấp nhận cái ác và thờ ơ trước cái
đáng thương. Có một gia đình nọ, ông bố là một sỹ quan cao cấp của ngành công
an, luôn dặn con rằng: khi đi đường, dù gặp bất cứ chuyện bất công ngang trái
nào, dù nó xảy ra với chính con, thì con hãy nhẫn nhịn và nhanh chóng thoát
khỏi, dứt khoát không đấu tranh đúng sai thua được, đấy là cách duy nhất để bảo
toàn cho mình.
Mới nghe thì ta trách người sỹ quan công an nọ. Nhưng
ta có thể thông cảm cho ông vì sự vô cảm ở đây là sự vô cảm “bắt buộc”, là cách
tự bảo vệ duy nhất, bởi ông ấy biết rõ luật pháp vô nghĩa như thế nào.
Trong sách Tiếng Việt lớp 3 hiện hành có bài “Khuất
phục tên cướp biển” (truyện của Xti-ven-xơn). Truyện kể rằng có một tên cướp
biển hung hãn say rượu có những hành vi ngang ngược ở một quán trọ mà không ai
dám động đến hắn. Nhưng bác sỹ Ly, người đang thăm bệnh ông chủ quán, dám yêu
cầu hắn đi nơi khác. Tên cướp biển rút dao ra đe doạ. Bác sỹ không lùi bước,
dõng dạc tuyên bố rằng: “Nếu anh không cất dao, tôi quyết làm cho anh bị treo
cổ trong phiên toà sắp tới”. Hai người gườm gườm nhìn nhau, và cuối cùng tên
cướp biển phải tra dao vào vỏ và ngồi im. Tại sao ông bác sỹ “trói gà không
chặt” lại thắng tên cướp biển? Ấy là nhờ có chỗ dựa là toà án, nơi thực thi
công lý, không tha cho bất cứ kẻ phạm tội nào.
Nếu câu chuyện trên xảy ra ở xã hội ta hiện nay thì rõ
ràng không ai dám hành động như ông bác sỹ, vì người ta không tin tưởng ở toà
án.
Trong những cuộc làm việc chính thức và không chính
thức với các anh an ninh, họ thường dùng tình cảm để khuyên tôi đừng tham gia
vào các hoạt động xã hội. Lý do là “sức khoẻ chú/ anh kém rồi”, là “nên tập
trung lo cho gia đình”. Như vậy từ một chế độ người ta tìm mọi cách tước bỏ các
nhu cầu cá nhân để hướng nó phục vụ cho xã hội (“mỗi người vì mọi người”, “tất
cả vì Tổ quốc xã hội chủ nghĩa”,…) thì ngày nay người ta lại làm ngược lại, là
khuyến khích lòng ích kỷ, phê phán và ngăn chặn các hoạt động hướng tới lý
tưởng xã hội.
Cho nên chúng tôi đặt ra khái niệm “vô cảm xã hội chủ
nghĩa” thiết nghĩ là không “oan” chút nào, vì nó có những đặc trưng rất rõ rệt
của thói vô cảm trong chế độ này. Vả lại, đã có các khái niệm như “đạo đức xã
hội chủ nghĩa”, “lòng nhân ái xã hội chủ nghĩa” (hay “nhân ái vô sản”), “Tổ
quốc xã hội chủ nghĩa”,… thì khái niệm “vô cảm xã hội chủ nghĩa” là hoàn toàn
hợp logic và thực tế đã chứng minh rõ ràng.
Và như vậy bệnh vô cảm có nguyên do từ thể chế chính
trị chứ không thể giải thích loanh quanh từ những khía cạnh đạo đức truyền
thống hay của nền giáo dục. Còn nếu cắt nghĩa từ giáo dục thì cuối cùng vẫn
phải quay về chính thể để lý giải. Chúng ta hãy nghe Montesquieu[1] nói về hai nền giáo dục như sau:
Giáo dục trong chính thể chuyên chế
“Trong chính thể quân chủ, giáo dục chỉ tìm cách nâng
cao trái tim. Trong chính thể chuyên chế, giáo dục chỉ tìm cách hạ thấp trái
tim. Ở đây giáo dục phải là một công cụ nô dịch. Cái đó cũng sẽ là một điều hay
ngay trong hệ thống những người chỉ huy, không một ai vừa là kẻ độc tài mà lại
không đồng thời là người nô lệ. Sự phục tùng tuyệt đối đòi hỏi sự ngu dốt của
người thừa hành, và cả sự ngu dốt của người chỉ huy. Anh ta không cần phải hiểu
rõ, không cần phải hoài nghi, không cần phải lý giải. Anh ta chỉ cần muốn”.
“Trong một nước chuyên chế, mỗi gia đình là một vương
quốc riêng rẽ. Giáo dục ở đây chủ yếu nói về cách ăn ở với người khác nên rất
hạn chế, chỉ quy vào một điểm là đưa sự sợ hãi vào trái tim và đưa ít
nhiều nguyên tắc thật đơn giản của tôn giáo vào đầu óc […] Giáo dục ở đây,
theo một cách nào đó, là con số không. Phải tước bỏ tất cả để đưa vào đầu óc
người ta một cái gì, và bắt đầu biến một thần dân xấu thành một nô lệ tốt”.
Giáo dục trong chính thể cộng hoà
“Trong chính thể cộng hoà, người ta cần đến tất cả sức
mạnh của giáo dục. Sự sợ hãi trong chính thể chuyên chế là do sự trừng phạt và
đe doạ mà sinh ra […] Nhưng đạo đức trong chính thể cộng hoà lại là sự đấu
tranh với bản thân mình”.
“Có thể định nghĩa đạo đức chính trị là tình yêu
luật pháp và tình yêu tổ quốc. Tình yêu ấy đòi hỏi luôn luôn đặt lợi ích chung
lên lợi ích cá nhân. Tình yêu ấy đặc biệt phù hợp với các chính thể dân chủ. Ở
đây, vận mệnh của chính thể được giao cho mỗi công dân, mà chính thể là đủ
mọi thứ trên đời, muốn bảo vệ nó thì phải yêu mến nó”.
Trong chính thể cộng hoà, tất cả tuỳ thuộc ở tình yêu
trong sáng nói trên, do đó mà phải quan tâm đến giáo dục. Muốn cho trẻ có được
tình yêu luật pháp và tình yêu tổ quốc thì điều chắc chắn là các ông bố trong
gia đình phải có tình yêu ấy đã”.
“Thầy giáo truyền kiến thức cho học trò, thì phải gợi
cho các em sự đam mê, hứng thú. Người ta không làm được điều này là vì sự giáo
dục trong gia đình đã bị huỷ hoại bởi những tình cảm ngoại lai. Không phải
người ta sinh ra đã mất gốc mà vì những con người thành nhân[2] trước đó đã bị hư hỏng”.
Có lẽ với những diễn giải dễ hiểu của Montesquieu như
trên thì không cần phân tích gì thêm. Nếu những nhà lãnh đạo nhà nước cộng sản
Việt Nam hôm nay vẫn nhận thể chế hiện hành là chính thể cộng hoà (thể hiện
ngay ở tên nước) thì phải xây dựng nền giáo dục trong đó “đạo đức chính trị là
tình yêu luật pháp và tình yêu tổ quốc”, một thứ luật pháp mà bản chất là khế
ước xã hội (chứ không phải do nhà cầm quền tự ý đặt ra) và một tổ quốc của nhân
dân (chứ không thể bắt ép thành một một thứ “tổ quốc xã hội chủ nghĩa”). Nhà
nước cộng sản muốn người dân phải bảo vệ chế độ (như ông Tổng Bí thư thường
nhắc nhở) thì “vận mệnh của chính thể” phải được “giao cho mỗi công dân”. Còn
nếu ngay cả tình yêu tổ quốc cũng “đã có Đảng và Nhà nước lo” thì tất yếu các
công dân sẽ hoàn toàn vô cảm và cũng không có lý do gì để chê trách họ.
[1] Các đoạn trích dưới đây đề lấy từ cuốn Bàn
về tinh thần pháp luật, Hoàng Thanh Đạm dịch, Nhà xuất bản Lý luận chính trị,
2006.
-------------------
XH nào sẽ sản sinh giáo dục con người phù hợp tương xứng với XH ấy
Trả lờiXóaSự vô cảm có nguồn cơn từ sự vô chính phủ và sự vô chính phủ lại do tình tình trạng luật rừng gây ra(VN có cả rừng luật nhưng lại quản lý xã hội bằng luật rừng).
XóaLuật rừng tức luật của kẻ mạnh,hay tự cho là mạnh.
Ông TBT N.P Trọng từng nói Hiến pháp là văn bản quan trọng đứng sau Điều lệ Đảng(CSVN).
Nghĩa là xã hội VN không được quản lý bằng luật pháp mà thực tế được quản lý bằng Điều lệ của đảng CSVN.
Đảng bảo a là a,bảo b là b ,vì luật không do dân (thông qua quốc hội dân chủ )làm ra thì chỉ có thể gọi là luật rừng,muốn thay đổi gì,Đảng CSVN chỉ cần thay đổi Điều lệ đảng !
Dân quyền như vậy vô cảm xã hội bắt đầu từ sự thiếu trách nhiệm,vô cảm với dân chủ của chính đảng CSVN,tổ chức đang giữ quyền lãnh đạo Nhà nước ,xã hội VN.
Xin đừng trách oan người dân VN,bác Đaò tiến Thi ạ.
Xin được đồng cảm chia sẻ với nỗi bức xúc với bác ĐÀO TIẾN THI và những người VN còn lòng tốt.
Trả lờiXóaBác ĐÀO TIẾN THI ơi đừng buồn nữa. Bởi còn quá nhiều chuyện buồn hơn nữa trong xã hội thối nát nhiễu nhương này.
“Lòng nhân ái” tìm kiếm tại cộng hòa XHCN VN hiện nay là 1 thứ quá xa xỉ.
Xin Bác Đại tá Nhà báo BVB đừng xóa của cháu nhé ! vì đây là chuyện có thật 100% tại Thanh Hóa
Chồng ốm mà vợ là cô giáo nằm riêng ngủ tì tì....
Cô giáo đó rất hay quên. Cô bỏ quên đồ dùng USB ở trường. về nhà tìm không thấy cô quy tội cho chồng lấy cắp chửi rủa chồng cả đêm. Sai sờ sờ ra và thật là quá đáng, 3 năm rồi cô vẫn chưa biết xin lỗi chồng.
Đúng là tuyệt vời !
Cô giáo đó bị ốm nhờ con gái (đang học lớp 4) đóng giúp cửa, để người mẹ nằm đỡ bị chói mắt. Thế mà mẹ vận động mỏi miệng cả tiếng đồng hồ con vẫn ngồi chơi cố tình không đóng.
Con rể (Là thầy giáo hẳn hoi nhé) thầy đem phong bì tiền viếng bố vợ, thầy đặt trên bàn thờ nhà vợ vào ngày giỗ cũng bị bọn xấu lấy cắp. Gia đình vợ vội vàng quy oan cho con rể là đểu, là xỏ lá ba que. Nhưng đích xác là cậu em vợ lấy trộm. Quy tội oan cho con rể mà 4 năm nay gia đinh vợ vẫn không biết xin lỗi. Đúng là tuyệt vời !
Con người mới VN XHCN do ĐCS VN giáo dục và rèn luyện 70 năm qua là thế đấy !!!
Tôi chỉ đọc được hai chuyện rồi ... không thể đọc thêm được nữa
Trả lờiXóaBạn Đào Tiên Thì cõ lẽ nên xem lại mình
1-Bạn cần xác định bạn đang sống ở đâu và ở đó những gì được coi là ... Bình thường
2-Để nói về Tình trạng vô cảm trong xã hội với hàm ý giáo dục, tôi thấy rất nhiều những ví dụ điển hình và tốt nhất ta nên viết về người khác, bạn bị ngã, đau chân, dù rất đau nhưng bạn vẫn có thể cố gắng đi được về nhà.... mức ấy, xã hội này... còn lâu mới thu hút được sự lưu ý của người khác bạn ạ...., 7h30 sáng, một người phụ nữ ngã xe nằm còng queo bên vệ cầu vượt, dòng người lũ lượt đi qua..., ai cũng nhìn một cái rồi đi, trong đó có tôi...
Tại sao thế...? tôi đã có bài bàn đăng trên trang Phauthuattk.blogtiengviet.net nếu quan tâm mời bạn tham khảo.
3-Cháu (Con bạn) đi ngược chiều là phạm luật, không thiếu những đứa trẻ nghênh ngang phạm luật rồi rú ga chạy khi công an tuýt còi, việc ấy còn nghuy hiểm hơn cho chính nó và những người xung quanh..., vậy nên Công an chặn đầu là đúng! Bạn cần biết rằng con bạn "Bị bắt" chứ không phải "Được gọi"
4-Cháu đã sai, lại đòi hỏi người thi hành công vụ phải giữ mình một cách "lịch sự", thế là phi lý và nếu lịch sự liệu có giữ được cháu...?
5-Cháu (Chắc còn trẻ) lại là người phạm luật, lại hoạnh họe người làm công vụ, người đi đường tát cho một cái là ... Đáng,! nên vì thế mà nghĩ lại
6-Mừng vì bà con không ai bệnh vực vợ chồng bạn
7-Cuối cùng, bạn nên nhớ câu "Con hư tại mẹ", tôi thấy gia đình bạn cần xem lại cách sống, cách suy nghĩ và hành động, và người đầu tiên là ... chính bạn!
Xin lỗi ông bạn, ông nói sai bet. Ở những nước văn minh không ai có quyền từ xử. cái tát của người này là vào tù , ngay cả cảnh sát xứ họ cũng không có quyền. Cảnh sát bắt buột phải làm công vụ một cách lịch sự dù bị chửi cũng phải câm miệng., Luôn luôn phải gọi đối tượng là ông hay bà
XóaỞ các nước dân chủ cảnh sát rất sợ dân, trong khi bọn tội phạm rất sợ cảnh sát.
XóaĐúng vậy, cảnh sát các nước văn minh vì là đại diện luật pháp nên rất sợ bị công dân chỉ tay tố cáo phạm luật. Khác với tâm lý công an VN tao là luật, pham luật thì cung không quan trọng như dân thường.
Xóa@Năc danh 10:24 ngày 12 , đầu óc bạn hạn hẹp và cổ hủ của thế hệ trước. Hôm nay không ai có quyền tát , nhất là không mắc mớ gì cả với sự kiện tren, theo luật pháp đây là hành hung vô cớ : đi tù hay bồi thường. Tác giả không phản đối việc phạm luật đi đường nhưng phản đối cách làm của CA. CA không có quyền hành xử trên pháp luật. Giới hạn về cách hành xử không hơn gì một công dân thường và còn phải thận trọng hơn nữa.
XóaCau '' con hư tại mẹ'' không nên nhắc đến vì nó biểu tượng cho văn hoá nông cạn xem thường đàn bà ngày xưa. Tại sao không phải tại cha ?
Nd 1024 nói tầm bậy! Giả sử ông làm sai (chắc chắn là ông sai hơn một lần trong đời - trừ khi ông là Thiên Thần), tôi "tự nhiên" lại lấy cây phang cho ông mấy cái trơì giáng (vào đít thôi nhá) giữa thiên hạ! Ông thấy có đáng không? Hay ông lại lồng lộn: "Ới bà con ơi! Thằng này không có quyền gì mà dám hành hung tôi! Phạm tội hình sự! Phải truy tố nó!" (???)
XóaÔng chắc thuộc loại "Tao 'suy đoán' mày là thằng ăn cắp! Thôi, ký nhận tội đi! Hay là muốn nhừ đòn, rồi thành xác chết có khả năng tuyệt vời là đã chết còn tự treo cổ được một cách ngon lành?!"
Các bạn nói hoàn toàn đúng!
XóaỞ các nước văn minh.....,
Tôi không phải là công an, và tôi vốn không ưa gì công an nhưng, trong cuộc đấu tranh để góp phần xây dựng xã hội hãy nói, hãy phê phán những gì thật đáng nói
CA chăn xe ăn tiền, bắt chẹt dân, CA đánh chết nghi can, CA đàn áp dân oan .... muôn vàn cái xấu.... Đáng phải lên án, đáng phải chung tay chặn lại
Nhưng muốn thức tỉnh họ thì đừng lên án họ những cái "Chưa đáng"...,
Trong trường hợp này, cậu thanh niên đi ngược chiều và "Một người dân đã tát cậu ta" chứ không phải CA tát....
Rất có thể "Người đi đường" này là xã hội đen, đã được CA chuẩn bị sẵn, nhưng khả năng là một người đi đường thật sự cũng rất có thể.
Theo các bạn thì thứ lãnh cảm ghê gớm nhất bây giờ là gì...?
-Khi TQ đem giàn khoan đến, húc tàu của ta, đâm chìm tàu cá của ngư dân ta...
-Khi (Tuy chưa chính thức xác nhận) những người lãnh đạo ĐCSVN ký hiệp ước Thành Đô.
-Khi những cuộc biểu tình chống TQ xâm lược bị đàn áp
-Khi các liệt sỹ chiến tranh biên giới bị lãng quên
-Khi ĐCSVN tiếp tục cử người sang học lãnh đạo ở TQ, khi mà âm mưu của họ đã quá rõ ràng, thể hiện rõ sự lệ thuộc chính trị....
Thì nhiều người bảo nhau
-Kệ cha chúng nó, cứ hát đi, cứ làm thơ tinhf yêu đi, cứ nhậu đi...
Và chúng ta, kể cả tôi và các bạn ... có ai đi biểu tình chống TQ không...? và nếu có thì tổng cộng được bao nhiêu người....? khi dân số của ta là 100 triệu.
Tôi muốn nói với các bạn rằng, muốn phê phán người ta, muốn người ta thay đổi thì phải phê phán ĐÚNG, phê phán cái đáng phê phán nhất và trước hết MÌNH PHẢI ĐÚNG cái đã...!
Ông 1137 đừng biện minh cho cái luật rừng của ông nữa! Tôi thấy hơi hướng CCRĐ quá! Nghĩa là nói cùn!
XóaỞ Thanh Hóa
Trả lờiXóaĐem phong bì tiền viếng đi mừng
Đem phong bì tiền viếng
bị bọn xấu lấy cắp rồi nghi ngờ chửi nhau đánh nhau đã có từ lâu và là chuện thường!
Nên để thời gian đi làm kiếm gạo nuôi con. Nói cái xấu hiện nay ở VN cả ngày cả đêm cũng không hết.
Đào Tiến Thi viết chính xác.
Trả lờiXóaTrong một lần ghé qua Hãi Phòng,tôi thấy một anh trung niên thản nhiên đứng đái ở công viên trung tâm thành phố.
Tôi cho rằng cái chính là người Việt đã mất tất cả mọi niềm tin.
Cãi Cách Ruộng Đất,tuy là tội ác,nhưng còn nhẹ.Cái tội nầy mới là lớn.Bao nhiệu chục,bao nhiêu trăm năm nữa,người mình mới lấy lại được ?
Lâu lắm mới gặp Đào văn sĩ, bài rất hay,xin cảm ơn - kính chúc vui-trẻ-khỏe !
Trả lờiXóaỞ đời luôn vẫn vậy.
Trả lờiXóaCái tốt đẹp có nhiều.
Cái xấu xa không ít.
Nhưng phải nói một điều,
Rằng còn có cái khác,
Có hàng ngày, hàng giờ,
Ác hơn cả cái ác,
Đó là sự thờ ơ.
(Thái Bá Tân)
Những ai im lặng, làm ngơ trước cái xấu, cái ác chính là những kẻ đồng lõa với chúng! Tổ quốc VN đang lâm nguy... vậy mà, gần như cả dân tộc này đang im lặng - thật là thảm họa!
"...gần như cả dân tộc này đang im lặng." nếu đối với họa giặc Tầu là không đúng đâu bạn Phương Nam! Sôi sục lắm chứ! hận lắm chứ! nhưng không thể là gì được thì đúng hơn.
XóaCòn căn bệnh vô cảm này có thể nói là vô phương cứu chữa khi mà con nít vẫn còn tiếp tục phải học những điều giả dối về lịch sử,người lớn không thể tự do mở mồm nói được những điều bức xúc ,trái, phải. Vì con nít học giả dối để thành người lớn, và người lớn phải câm miệng để được yên thân. Nhiều khi câm miệng chưa hẳn là vô cảm đâu, mà không có dũng cảm thôi!
Bệnh vô cảm và bệnh hôi của khi đồng loại đồng chí của mình bị nạn là phổ biến tại VN nhất là thời kỳ ĐCS VN cầm quyền.
Trả lờiXóa16 ông vua tham trong ĐCS VN hiện vẫn vô cảm trước họa xâm lăng của ngoại bang và nỗi oan khổ của gia đình Nguyễn Thanh Chấn
Ông obama nói chỉ người đàn ông hèn mới đánh phụ nữ...tôi có thể mượn lời chỉ có quỷ sa tăng mới giết phụ nữ!!! Kẻ ra lệnh giết cụ bà Nguyễn Thị Năm đúng là ác quỷ!!!!!!!!
Trả lờiXóaThằng nào ra lệnh vầy bác?
Xóanó bị quả báo chưa hè?
Đang bị phanh thây, phơi xác cho thiên hạ coi!
XóaMột xã hội tiến bộ như thế nào , chậm tiến hay văn minh nó không được đo lường không riêng ở sự giàu có . mà còn xem xét cả ở mặt đối xử giữa người và người .
Trả lờiXóaSự đối xử giữa người với nhau thể hiện chính xác ở nơi công cộng , đường phố , hạ tầng cơ sở , khu lao động nghèo hèn . Tác phong của viên chức hạ tầng cơ sở , chứng tỏ nét văn hoá của một dân tộc .
Cứ nhìn vào phẩm chất của công nhân viên chức hạ tầng cơ sở như Cánh sát giao thông , công an dân phố , dân phòng , nhân viên tiếp dân phường xã , tất cả sẽ nhận thấy ở đó cái trình độ văn minh tiến độ của dân tộc , đất nước .
Hình ảnh cán bộ hạ tầng cơ sở VN hôm nay cho thấy đây là một tập thể không phải là phục vụ cho dân , nếu không nói là đàn áp thì cũng chỉ là chấp hành một cách cứng. ngắt và a dua theo lệnh của thượng cấp . Mục đích chính để bảo vệ miếng cơm manh áo , chứ danh lợi thì chẳng là bao .
Đạo đức xã hội vì thế mà suy đồi , ai giử hồn nấy vì sự chênh lệch giàu nghèo , cuộc sống thì bấp bênh một may , một rủi . Người có học biết ăn biết nói còn bị mắc quai , nhiều khi không giữ được thân mình , kẻ ít học đương nhiên phải biết sợ mà ngậm miệng . Đấy chính là Vô Cảm .
Cái sợ nhất hôm nay của người dân chẳng khác chi sĩ tử ngày xưa sợ phạm huý . Sĩ tử sợ phạm huý triều đình , dân hôm nay sợ phạm huý ĐẢNG .
ĐẢNG là vua , Đảng trên cả dân tộc , đương nhiên đảng phải hơn cả cha mẹ , ông bà , tổ tiên và cả thánh thần . Đảng bảo đúng là đúng , bảo sai là sai , pháp luật thuộc về Đảng nên người dân chỉ có thân phận nhận lãnh sự ban phát . Thân phận của những người được ban phát đương nhiên mất đi cái tự chủ , cái tự tin trở thành thân phận nhỏ nhoi ích kỷ thu vén , góp nhặt lợi ích về mình . Thì vô cảm chỉ là điều tất yếu , nhìn bản thân của xã hội vô cảm , người vô cảm vẫn đáng thương hơn đáng trách .
Trách vô cảm , chính là trách cái bộ phận điều hành và lãnh đạo xã hội . Chính họ ích kỷ , tư lợi , tạo dựng quyền uy , khống chế làm suy yếu sức sóng của một dân tộc để cai trị bằng tất cả mọi thủ đoạn không cần phân biệt tốt xấu .
Một xã hội không đoàn kết vì vô cảm sẽ mất hết sức mạnh phản kháng , dể cai trị . Đấy chính là phương thức cai trị theo chính sách ngu dân . Một chính sách tồn tại của thời thực dân phong kiến gọi là chia để trị , chia con người việt thành bắc , trung , nam . Cũng không tệ hại bằng chia con người thành tổ tam tam , chia khu phố thành tổ dân phố , kèm theo kích động , theo dõi và đấu tranh , dưới ánh mắt quan sát của Công An và Đangr .
Một đời người bị theo dõi , bị quản lý sít sao về mặt tư tưởng và chính trị . Phạm huý với Đảng là một tội khó dung . Thử hỏi thật lòng mấy ai đã dám tin ai , thì vô cảm tồn đọng và phát triển là điều đương nhiên phải có , khi xã hội vẫn là XHCN do độc đảng CSVN lãnh đạo .
Nếu người dân bình thường vô cảm ở cấp 1 . Thì ở đảng viên cs , khi cần thiết mức độ vô cảm với nhau phải tăng lên cấp 10 . Điều này cho thấy , bệnh vô cảm từ ĐẢNG lan ra quần chúng , khi nào hết đảng lãnh đạo , căn bệnh vô cảm XHCN dần hồi sẽ bị triệt tiêu
Tôi ủng hộ bài viết của Đào Tiến Thi. Bài viết thể hiện trách nhiệm cao với xã hội và cộng đồng.
Trả lờiXóaBệnh vô cảm từ lãnh đạo ĐẢNG - Nhà nước VN lan ra quần chúng, Bệnh vô cảm từ Đảng lan đến quan hệ vợ chồng, cha con, mẹ con, dâu rể của từng từng gia đình và xảy ra mọi lúc mọi nơi ở VN chứ không riêng Thanh Hóa
Trong chế độ độc tài, nhưng tốt đẹp CÒ HỒN XÃ NGHĨA là nó như vậy.
Nặc danh10:24 Ngày 12 tháng 09 năm 2014 là DLV của ĐCS VN thì phải ???
Nặc danh10:24 Ngày 12 tháng 09 năm 2014 cho tôi hỏi lại nhé
Bác Hồ lấy bút danh TRẦN DÂN TIÊN viết sách tự ca ngợi mình là chuyện khó được nhân loại tha thứ dù bất kỳ thời đại nào. Thế mà tại sao được ĐCS VN chấp nhận ???????????.....
Tôi ủng hộ bài viết của Đào Tiến Thi. Bài viết thể hiện trách nhiệm cao với xã hội và cộng đồng.
Trả lờiXóaBệnh vô cảm từ lãnh đạo ĐẢNG - Nhà nước VN lan ra quần chúng, Bệnh vô cảm từ Đảng lan đến quan hệ vợ chồng, cha con, mẹ con, dâu rể của từng gia đình và xảy ra mọi lúc mọi nơi ở VN chứ không riêng Thanh Hóa
Trong chế độ độc tài, nhưng "tốt đẹp" CÒ HỒN XÃ NGHĨA là nó như vậy.
Nặc danh10:24 Ngày 12 tháng 09 năm 2014 là DLV của ĐCS VN thì phải ???
Nặc danh10:24 Ngày 12 tháng 09 năm 2014 cho tôi hỏi lại nhé
Bác Hồ lấy bút danh TRẦN DÂN TIÊN viết sách tự ca ngợi mình là chuyện khó được nhân loại tha thứ dù bất kỳ thời đại nào. Thế mà tại sao được ĐCS VN chấp nhận ???????????.....
Tôi ủng hộ bài viết của Đào Tiến Thi. Bài viết thể hiện trách nhiệm cao với xã hội và cộng đồng.
Trả lờiXóaBệnh vô cảm từ lãnh đạo ĐẢNG - Nhà nước VN lan ra quần chúng, Bệnh vô cảm từ Đảng lan đến quan hệ vợ chồng, cha con, mẹ con, dâu rể của từng gia đình và xảy ra mọi lúc mọi nơi ở VN chứ không riêng Thanh Hóa
Trong chế độ độc tài, nhưng "tốt đẹp" CÒ HỒN XÃ NGHĨA là nó như vậy.
Nặc danh10:24 Ngày 12 tháng 09 năm 2014 là DLV của ĐCS VN thì phải ???
Nặc danh10:24 Ngày 12 tháng 09 năm 2014 cho tôi hỏi lại nhé
Bác Hồ lấy bút danh TRẦN DÂN TIÊN viết sách tự ca ngợi mình là chuyện khó được nhân loại tha thứ dù bất kỳ thời đại nào. Thế mà tại sao được ĐCS VN chấp nhận ???????????.....
Nặc danh 05:24 Ngày 13 tháng 09 năm 2014 viết rất hay và rất đúng. Xin cảm ơn!
Trả lờiXóaỞ VN hiện nay ủng hộ cái đúng là tự sát. Bởi lãnh đạo của Đảng CS VN hầu hết là kẻ lưu manh gian ác, nói 1 đằng - làm 1 nẻo
Đồng ý với tác giả, cũng như số đông bạn đọc đã bình luận. Chỉ lưu ý các bạn một điều: Chúng ta cần phân tích nguyên nhân chính, là do thể chế hiện nay tạo ra các vấn đề bức xúc trong Nhân Dân Việt Nam, đó là từ các cơ quan công quyền nó đã tràn ra ngoài xã hội. Vậy thì mỗi chúng ta cần nói và làm gì để cải thiện tình trạng nêu trên. Các bạn không nên phân biệt vùng miền, gây mất đoàn kết giữa người vùng này với vùng khác, chúng ta đều là con Dân Việt Nam cả. Hãy đoàn kết một lòng, nhất định cái ác sẽ bị tiêu diệt, đảng viên chỉ có khoảng ba triệu người, còn Dân Việt ta có tới hơn chín mươi triệu Người kia mà. Hãy mạnh mẽ lên tiếng vì quyền lợi của mỗi chúng ta.
Trả lờiXóaTôi muốn rằng, người Việt hãy đấu tranh bất bạo động. Các đảng viên ĐCSVN nên thoái đảng và làm các công dân bình thường. Hoặc vẫn theo đảng CS nếu muốn, với điều kiện trong bầu không khí đa đảng, cạnh tranh dân chủ.
XóaĐể xảy ra đổ máu nữa thật là thảm họa cho nước Việt!
Nhưng quả tình không biết những ngày sắp tới ra sao? Chỉ biết chắc chắn có sự thay đổi, chẳng đặng dừng!... Quy luật cuộc sống mà!
Ăn gian nói dối,gian xảo,lương lẹo,chuyện không nói có,tham lam vô độ...là bản chất của loài vô học,không giáo dục gia đình từ nhỏ !
Trả lờiXóa