Trong buổi tối ngày 6-12, khi ngồi ngẫm nghĩ về Bọ
Lập, điều tôi thắc mắc là người ta có cho ông mang theo cây gậy của mình hay
không. Đơn giản vì đôi chân của ông đã rất yếu, Ngay cả khi có cây gậy kề bên,
cũng ít khi nào người nhà để ông đi một mình.
Bọ Lập, tức nhà văn Nguyễn Quang Lập, một trong những
nhà văn hiếm hoi của “bên thắng cuộc” mà tôi giữ quan hệ với tình thương mến
như đối với một nhân sĩ.
Ngoài việc viết xuống, có lẽ chất giang hồ trong con người Bọ Lập còn khiến cho công việc quan sát cuộc sống của ông trở nên tự do, đa chiều hơn, chia sẻ hơn.
Tôi nhớ đến cây gậy của ông, với dáng đi khập khiễng
và nụ cười đầy sảng khoái. Những ngày tháng cuối cùng mà người Việt còn vượt
thoát được những hàng rào công an chằng chịt để xuống đường chống Trung Quốc
đưa giàn khoan xâm lấn trên biển, Bọ Lập hăm hở đi từ nhà ở Thảo Điền đến trung
tâm Sài Gòn rất sớm. Đoàn người sải bước quá, bỏ quên lão già ở sau. Thậm chí
bạn bè cũng không ai đợi. Cuối buổi, Bọ Lập chống gậy khập khiễng đi về một
mình, vừa cười ha hả, vừa mắng “mấy thằng không ra gì, ỷ chân khoẻ đi nhanh, bỏ
tau ở lại một mình”.
Những người biết Bọ Lập, ai cũng nhớ rằng các rắc rối
đến với ông rất sớm, từ đầu thập niên 2000, chẳng hạn như từ kịch bản phim
“Không có Eva”. Hội đồng duyệt do bà Nguyễn Thị Hồng Ngát chủ trì đã phê không
duyệt cho kịch bản này được dựng thành phim vì cho rằng tác giả đã mô tả một
khung cảnh đời quá u tối và bi quan. Chuyện kể này nhằm để làm rõ lời bàn tán
của rất nhiều người rằng Bọ Lập khôn ngoan, gần đây chọn một phương thức phản
kháng để “hợp thời”.
Khi tôi viết những dòng này, Bọ Lập với căn bệnh tiểu
đường có thể đang nằm đâu đó trong phòng tạm giam, lạnh lẽo và không thể tiện
nghi như ở nhà của ông. Tôi từng chăm sóc mẹ mình nhiều ngày. Bà bị bệnh tiểu
đường nặng và chân rất yếu. Ngay cả khi chống gậy vẫn phải có người trông. Ở
trong phòng tạm giam đó, tôi ngẫm nghĩ, giống như mẹ tôi, rằng ai sẽ giúp cho
Bọ Lập đi vệ sinh, ngay cả khi ông có cây gậy quen thuộc của mình.
Hồi giữa năm nay, Bọ Lập gọi tôi ra quán. Ông sợ tôi
không đến vì biết rõ tính tôi không thích đám đông, nên gọi bắt nhà thơ Đỗ
Trung Quân làm cam kết phải đưa tôi ra cho bằng được. Anh Quân gọi, mắng “thằng
quỷ, mày làm gì mà để cho ông Lập ép cả tao”. Lý do của buổi gặp mặt đó, chỉ là
cớ để ông nhắc cho tôi biết rằng có “nhiều người quan trọng” khó chịu mấy bài
phóng sự về bạo loạn ở Bình Dương của tôi. Khi đưa bài của tôi lên blog Quê
Choa, ông nhận được điện thoại giọng lạnh lùng, bảo phải tháo xuống ngay nếu
không muốn gặp rắc rối. Dặn tôi cẩn thận rồi lại dúi cho mấy cuốn sách của ông
đã ký tặng sẳn. Bọ Lập ra về – cũng dáng đi khập khiễng và cây gậy ấy.
Trang blog Quê Choa đem lại cho ông không ít phiền
phức. Trước khi vào phòng tạm giam theo lệnh chính thức của công an, Bọ Lập
cũng đã làm quen với một sự giam hãm không tuyên bố từ rất lâu trước đó. Các
mục viết thường xuyên của ông trên báo nhà nước đột nhiên bị cắt bỏ, thôi không
cho cộng tác nữa. Các nơi làm việc bỗng lơ là và mất dần một cách khó hiểu. Nhà
văn Thuỳ Linh ở Hà Nội kể rằng các kịch bản có tên tác giả Nguyễn Quang Lập bị
từ chối liên tục. Đến mức, chị phải khuyên rằng nếu chỉ để làm nghề, thôi thì
Bọ Lập thử lấy tên khác xem. Quả nhiên, kịch bản mang tên vô danh tiểu tốt nào
đó thì lại được duyệt ào ào.
Trước và sau khi Bọ Lập bị bắt, không khí văn nghệ
Việt Nam
nói chung, và Sài Gòn nói riêng, mỗi lúc một căng thẳng. Những người bị bắt dù
không lạ nhưng vẫn làm cho buổi cơm chiều của giới trí thức bị thảng thốt, ngàn
ngạt. Đã có lúc tin đồn trên mạng bảo rằng có một danh sách đang được countdown
từng ngày. Mọi người kháo nhau và cười rất kiêu bạc rằng Solzhenitsyn mô tả
Quần đảo Gulag và nơi này không khác nhau là mấy. “Nghe đồn cái phòng để sẳn đề
tên tui, vừa thay bảng tên ông đó nghe”, Đỗ Trung Quân cứ hay trêu Huỳnh Ngọc
Chênh theo kiểu đó.
Những lúc như vậy Bọ Lập lại cười ha hả và nâng ly
bia. Trang blog của ông vẫn là một trong những nơi mà hàng chục ngàn người tìm
đến mỗi ngày, sức hút không thua gì một tờ báo tiền tỉ của nhà nước, nhưng lại
rất gần gũi vì chỉ đưa những gì con người muốn nói với nhau, chia sẻ với nhau.
Được và mất thật mong manh, nên đâu có gì quan trọng nữa.
Một ngày sau khi Bọ Lập bị tạm giam, có bài báo đánh
với theo ông già đi không vững. Người viết nặc danh ghi rằng Bọ Lập là một nhà
văn không có phẩm hạnh khi dám chỉ trích tổng bí thư. Tôi thì chỉ nghĩ rằng rất
nhiều các nhà văn trên toàn thế giới xã hội chủ nghĩa luôn ca ngợi các tổng bí
thư, cũng không có mấy ai trong số họ giới thiệu được chút phẩm hạnh nào của
mình. Bọ Lập chắc cũng không màng loại phẩm hạnh đó.
Bao giờ thì Bọ Lập quay về nhỉ? Khi biết tin Bọ Lập bị
bắt, tôi lại nhớ Việt Khang, Trần Vũ Anh Bình… Lẽ nào con người hát và viết,
nói điều mình nghĩ lại có thể là tội phạm? Hơn nữa, đó lại là những con người
yêu nước. Buổi chiều dừng chân trú cơn mưa ở vỉa hè, chợt thấy nơi đó bày bán
những cây gậy bằng tre. Tôi nhìn địa chỉ và ghi lại. Biết đâu Bọ Lập khi bước
ra, ông vẫn cần một cây gậy mới để đi cùng, trong vòng vây thương mến của mọi
người chào đón ông.
T.K
--------------
tuan khanh rat nguoi, rat yeu nuoc, rat tu trong va rat dang yeu. doc nhung bai cua ong rat buon, nhung thay sang ra trong xa hoi day nhung gian tra loc lua hien nay o vn.
Trả lờiXóaBan Than khanh Viet rat hay
Trả lờiXóaBọ Lập bị "nhập kho" rồi, biết coi cái gì bây giờ ta? Báo chính thống thì không có gì đáng coi. Buồn, chán...nãn...
Trả lờiXóa"Ậy, mấy trang sex nành mạnh tui đâu có chặn. Coi thoải mái đi... Rồi coi games show nữa, trên TV ấy. Tràn ngập. Giống ngày xưa thực dân Pháp cho dân VN chơi trò leo cột mỡ mà quên hết bất công của xã hội..."
XóaBuồn chán thì bác hãy giở thơ của Cụ Tam nguyên Yên đổ ra mà đọc:
Xóa....Bà quan tênh ghếc xem bơi chải
Thằng bé lom khom cúi hát chèo
Khen ai khéo vẽ ra vui thế
Vui thế bao nhiêu nhục bấy nhiêu!
Gửi văn lâm:
XóaHội Tây
Nguyễn Khuyến
Kìa hội thăng bình tiếng pháo reo
Bao nhiêu cờ kéo với đèn treo!
Bà quan tênh hếch xem bơi trải,
Thằng bé lom khom ghé hát chèo.
Cậy sức, cây đu nhiều chị bám;
Tham tiền, cột mỡ lắm anh leo.
Khen ai khéo vẽ trò vui thế,
Vui thế bao nhiêu, nhục bấy nhiêu.
Ôi ,thanks bạn Hải Phong ,lâu rồi không tầm chương trích cú nên sai bét cả,rất xin lối ,mong Cụ Tam Nguyên và bạn đọc bỏ qua cho.
XóaXin phép bạn Hà Hải Phong chỉnh lại câu "bám" thành "nhún" (Cậy sức, cây đu nhiều chị nhún) vì chơi đu thì phải "nhún" mới chơi được và cũng đúng ý của bài thơ.
XóaThân mến !
Xin lỗi mọi người, tôi xin đính chính:
Xóa"Cậy sức, cây đu nhiều chị nhún".
Cảm ơn góp ý của văn lâm và ND 00:44
Thì vào đọc bài ké của cụ Bồng đây. Chắc họ muốn bắt hết các trí thức, còn lại trí hèn thôi nhỉ? Thời pháp thuộc nó còn cho lập đoàn hội, lập báo chí, có tự do ngôn luận, có dòng văn học hiện thực phê phán rất cay.... Còn giờ thì sao, bịt miệng tất! VN mình thụt lùi cả trăm năm với TG sao? Đất nước về đâu? Giới trẻ như bọn em biết trông vào đâu hả giời
Trả lờiXóaBáo mạng XH ( Fb, Blog..) hiện nay tại VN là dòng chảy tự nhiên của đời sống tinh thần của XH. Nó được tạo bởi những mạch nguồn từ cảm xúc , nhận thức..mỗi con người . Đó là sự tương tác , phản ứng đa chiều từ thực tế cuộc sống của nhiều người . Đó là quy luật đời sống XH, không sức mạnh cường quyền nào ngăn chặn được. Nhà nước chỉ có cách khơi thông dòng chảy đó, tạo nên dòng sông lớn đổ về biển cả, như quy luật tuần hoàn của nước . Nhân dân là biển cả, đời sống tinh thần của nhân dân là môi sinh quyết định sự phát sinh, phát triển hay diệt vong của chính quyền nhà nước. Đi ngược quy luật đó là thất bại, sẽ bị diệt vong. Mong Bọ Lập được mạnh khỏe, gặp may các nhân viên tư pháp tử tế với Bọ. Hy vọng sớm gặp lại Bọ trên Bolg Quê choa.
Trả lờiXóabâng khuâng nhớ quê choa bọ lập,hay là quay về lại thời hồng hoang để khỏi suy nghĩ!khỏi yêu ghét .
Trả lờiXóaTôi là một độc giả trung thành của bọ. Tôi hy vọng bọ sớm ra và khỏe mạnh, Quê Choa lại hồi sinh. Cám ơn nhạc sĩTuấn Khanh về bài viết rất cảm động
Trả lờiXóađảng vĩ đại quang vinh lại sợ một nhà văn liệt nửa người?
Trả lờiXóahố....hố................
Tôi k có ấn tượng sâu với nhạc sĩ TK lắm như tôi rất cảm và ấn tượng với mỗi bài viết của BL TK ,rất Nhân văn ,rất tình Người nhưng cũng rất "Phản Biện'' những cai 'đạo đức giả 'của những kẻ mạo danh -nãnh đạo để lòe mị Dân trấn áp như phát xít -những Người yêu nước những trí thức...? trả ngay k điều kiện BỌ LẬP QUÊ CHOA!
Trả lờiXóangluy
Cây gậy thực trong tay của Nhà văn Nguyễn Quang Lập và của nhân dân VN yêu độc lập tựu do dân chủ chính là cây GẬY YÊU NƯỚC.
Trả lờiXóaKẻ xu nịnh cơ hội miệng hô yêu nước nhưng không bao giờ chúng dấn thân xông pha bất chấp hiểm nguy vì Dân vì Nước.
Tổ quốc đang lâm nguy .
Giặc tham nhũng đang đục phá bên trong rường cột Quốc gia ,giặc bành trướng đang công phá xây thành đắp lũy ngoài biển đảo .
Đã đến lúc người dân VN thêm một lần nữa lại phải chắc tay GẬY YÊU NƯỚC.
Ai có văn dùng văn,ai có võ dùng võ ,ai tay không hãy đồng lòng cùng trí thức ,quân đội:
-Bên trong quyết vung gậy yêu nước dựng xây dân chủ tiêu diệt giặc tham nhũng !
-Bên ngoài quyết vung gậy yêu nước đập tan cái lưỡi bò tham vọng độc chiếm biển Đông của bá quyền phương Bắc.
YÊU NƯỚC KHÔNG BAO GIỜ CÓ TỘI !
Chỉ có là giặc tham nhũng,giặc bành chướng mới mưu mô bắt bẻ những người yêu nước !
Lão Lú vừa có thêm định nghĩa mới: "...Yêu nước cũng phải đúng mức" bạn Văn Lâm nghi thêm vào từ điển tiếng Việt nhá.!
XóaYêu nước cũng phải đứng múc!
XóaYêu nước cũng phải đúng mức ?....Mức là bao nhiêu ?....he he.
Xóa" Đỉnh cao trí tuệ" mà lại sợ một bệnh nhân liệt nửa thân sao nhỉ ?
Trả lờiXóaĐảng CSVN đã hết thuốc chữa!
Trả lờiXóaĐã chết (trong lòng nhân dân VN) sao mà "chữa"?
XóaMấy hôm nay thấy buồn man mác, như thấy mất mát một cái gì đó. Thật khó cắt nghĩa..(?!)
Trả lờiXóaNói lại với bạn Hà Hải Phong (Phòng?). Câu thơ hay nhất trong bài thơ thơ của cụ Tam nguyên Yên Đỗ là "cậy sức cây đu, nhiều chị nhún" chứ không phải "bám" đâu bạn. Từ "nhún" đắt hơn từ "bám" nhiều.
Trả lờiXóaTBT là ai mà không được chỉ trích ??? nếu một khi ông ta không làm được cái việc mà nhân dân mong đợi ? ở các nước dân chủ , tối nào trên TV cũng có SHOW diễn về các nhà chính trị , các diễn viên họ đ́óng giả giống hệt như tổng thống , thủ tướng , chủ tịch quốc hội v v . . . họ lặp lại những hành động vô lý , những câu nói hớ hênh của các vị lãnh đạo để làm trò cười cho khán giả , mặc dù là show nhưng thấy cũng đau như bị vụt cây gậy vào mông . Nếu không tiếp thu ý kiến đóng góp của mọi người thì không thể là một cán bộ lãnh đạo tốt .
Trả lờiXóaYour one Heart + Your one Brain + Your one Finger are too enough
Trả lờiXóafor Bo Lap Nguyen Quang Lap .. ..
NHV
Your one Heart is not enough
For you Bo Lap to love our Motherland
Your one Heart plus your one Brain are also not enough
For you Bo Lap to think about our Fatherland
Your one Heart plus your one Brain one Brain plus one Finger
That becomes too enough
For you Bo Lap pianoting on your keyboard
Your Love and your Idea can now unite
90 millions of our individual Loves
For a common Great Cause for our Motherland
Your one Heart plus your one Brain one Brain plus one Finger
That becomes too enough
For you Bo Lap pianoting on your keyboard
Your Love and your Idea can now unite us to work together
90 millions of our different Thinkings
For a common Great Project for our Fatherland
Your only one Finger is so powerful
To create your website with 120.000.000 views
Following our Patriot Phan Chau Trinh's Spirits
Your strong words like alarms seem the last words
That remind and awake
Millions of Vietnamese's socio-political Conscience
And the indifferent ice in our dying bodies
Melts into a great firework in our Homeland's sky
Fury and sound turns to a New Revolution
Converting into millions of bullets
Executioning the Red dictators
And Vietnam Spring will come .. ..
MILLIONS OF HONEST PEOPLE
Thấy anh khập khểnh bên cây nạng gỗ mà chạnh lòng thương !
Trả lờiXóaMình thấy hiện nay các Blogger và các nhà dân chủ là nhà văn, nhà thơ, 1 số nhà trí thức nhưng đều ở tầm tuổi Nghỉ hưu hoặc sắp nghỉ hưu. Chợt thấy buồn thật nhiều ............. Vì lớp trẻ hiện nay mình không thấy được mấy người có tâm và có tầm.
Trả lờiXóaDân tộc này... lớp trẻ bị tiêu diệt rồi... Toàn những gương mặt trẻ láu cá, ích kỷ, cô hồn, bì bì, mắt lợn luộc, không đáng tin! Những gương mặt gày gò nhưng phúc hậu nay còn đâu?
XóaLớp già có nhiều chiêm nghiệm cuộc sống,có thời gian và điều kiện đánh giá chính xác sự vật sự việc,vậy già thì nên thực lòng ,nói thẳng nói thật những trải nghiệm để lớp trẻ chọn lọc, ứng xử lắt léo với lớp trẻ theo kiểu nói một đằng làm một nẻo là lỗi của lớp già.
Trả lờiXóaCòn giới trẻ,năng lực tiếp thu của lớp trẻ luôn ở mức rất cao nhưng lớp trẻ thiên về hành động hơn là lời nói.Lớp trẻ luôn là động lực của mọi chuyển động xã hội đó bác,hãy đặt niềm tin tưởng vào họ,khi Tổ quốc cần ,họ sẽ hành động đúng lúc, đúng chỗ .