Translate

Trang BVB1

Thứ Ba, 16 tháng 12, 2014

Động cơ Bọ Lập chỉ là: Âm thanh lao xao của "Tiếng Còm" !

* HUY ĐỨC
Cho đến 16:00 chiều 15-12-2014, khi chị Hồ Thị Hồng yêu cầu, cơ quan An ninh Điều tra vẫn không trình ra được phê chuẩn của Viện kiểm sát về việc tiếp tục giam giữ chồng chị. Theo đúng Luật, nhà văn Nguyễn Quang Lập phải được ra khỏi trại giam từ lúc 9:00 sáng 15-12, tính từ thời điểm anh bị mất tự do ngay khi đang ở trong nhà mình (anh bị đưa vào tù từ lúc 14:00 ngày 6-12-2014).
Nguyễn Quang Lập đến với thế giới blog rất tình cờ. Tai nạn giao thông vào năm 2001 thực sự là một biến cố lớn lao trong đời anh. Nó biến một người đàn ông ở độ tuổi 40s đầy năng lượng thành một người tàn phế. Anh hôn mê suốt ba tháng và nhiều tháng sau đó gần như chỉ nằm một chỗ.

Bạn bè đưa sang Singapore. Sau khi khám, các bác sĩ ở đó nói thật với anh, y học bó tay, chỉ một cách có thể giúp cải thiện là tự anh luyện tập. Những năm sau đó, Nguyễn Quang Lập bắt đầu một hành trình đầy khát vọng: Anh tập đi từng bước, từng bước... Cả khu tập thể Linh Đàm (Hà Nội) không ai nhận ra cái hình hài xiêu vẹo, lê lết từng bước đó là nhà văn Nguyễn Quang Lập một thời hào hoa. Họ quan sát cách rèn luyện của anh và gọi anh là "Ông Kiên Trì".
Khi đã có thể đi lại được, Nguyễn Quang Lập vẫn phải xa dần những cuộc tụ tập bạn bè. Bởi, từ Linh Đàm ra Phố khá xa, anh chỉ có thể di chuyển bằng taxi trong khi, tiền đâu! Cô độc nhưng Nguyễn Quang Lập rất ghét khách tới thăm. Cái phong bì, ký cam và những gương mặt nghiêm trọng chỉ khẳng định anh là một người bệnh, tật. Sau những giờ luyện tập, Nguyễn Quang Lập một mình trở về với từng trang viết.
Từ cuối tháng 3-2005, Yahoo mở dịch vụ blog 360; khi nó có mặt ở Việt Nam, Nguyễn Quang Lập được con cái khuyến khích chơi blog. Khi tôi ghé thăm anh ở khu tập thể Linh Đàm, Nguyễn Quang Lập chỉ căn hộ vắng tanh, lạnh lẽo, nói: "Con đi học, vợ lo buôn bán từ sáng tới tận 10 giờ đêm. Tôi tìm niềm vui qua những âm thanh lao xao của tiếng còm (comments)".
Thân khuyết tật nhưng tâm hồn lành lặn; có lẽ ít ai có thể cống hiến những trang viết dí dỏm, tinh tế và đầy lạc quan như những gì Bọ - Nguyễn Quang Lập - đã làm trong giai đoạn này.
Nhưng cũng chính blog đã giúp Nguyễn Quang Lập nhận ra sứ mệnh lớn hơn của nhà văn trước một đất nước càng đi càng bế tắc. Nếu chỉ để "mua vui", Bọ có đủ đơn đặt hàng từ các báo để thu về mỗi tháng 4-5 chục triệu. Các ban biên tập và các "fans" của những "chuyện đời vớ vẩn" đó vừa rất đông lại chẳng ai lo "nhạy cảm" khi chơi với Bọ. Nhưng, Nguyễn Quang Lập đã không chỉ nghĩ tới mình.
Vào thời điểm trước khi bị bắt, blog của Nguyễn Quang Lập thường xuyên có khoảng 1000 "visitors". Lúc nào cũng có một nghìn người đọc và chờ đợi các bài viết mới đưa lên blog của ông. Chúng ta cứ tưởng tượng, trước mặt người đàn ông bán thân bị liệt ấy là "quảng trường" của một nghìn người.
Nguyễn Quang Lập biết, chỉ có lưỡi dao dân chủ mới có thể phẫu thuật được những khối u đang di căn trong lòng chế độ này. Nhưng, như một trí thức có trách nhiệm, anh chỉ sử dụng "quảng trường" đó để truyền đi những tiếng nói ôn hòa nhất, đánh thức ý thức công dân trong các bạn đọc, gồm cả những người đang phụng sự trong Chế độ.
Trước sau, Nguyễn Quang Lập vẫn chỉ là một nhà văn. Một nhà văn làm gì cũng với tinh thần lãng mạn. Blog chỉ là một cuộc chơi tạm thời, văn chương mới là sự nghiệp trọn đời của Nguyễn Quang Lập.
Trong khoảng ba năm gần đây, chúng ta thấy rất ít bài viết riêng của ông; bởi, ba năm qua là khoảng thời gian Nguyễn Quang Lập viết nhiều nhất. Ít ai có thể biết, Bọ chỉ dành ít phút giữa những trang viết để "post" bài. Hai cuốn tiểu thuyết đã được Nguyễn Quang Lập hoàn thành chỉ vài tuần trước khi anh bị bắt.
Từ lâu Bọ Lập đã muốn chuyển giao blog Quê Choa để tập trung viết văn nhưng như nhà văn Phạm Thị Hoài nói, Quê Choa chỉ có vai trò khi nó là tiếng nói ở bên trong.
Khi các bloggers khác như Trương Duy Nhất, Phạm Viết Đào, Anh Ba Sàm (Nguyễn Hữu Vinh) bị bắt, Nguyễn Quang Lập biết nguy hiểm đang cận kề. Nhưng cũng chính lúc này, anh quyết giữ gìn blog. Nguyễn Quang Lập hiểu, Quê Choa không còn thuộc về một mình anh, nó là tiếng nói ít ỏi còn lại của lề dân. Anh không có quyền tự mình bịt mồm nó.
Năm 2011, khi nghe tin có một ông thầy ở chùa Thiên Ân (Bình Dương) có thể chữa được bệnh bại liệt, Nguyễn Quang Lập tìm mọi cách để gặp thầy. Cho dù lý trí của anh nhắc nhở rằng, không thể có điều kỳ diệu đó, Nguyễn Quang Lập vẫn rất háo hức. Anh lấy bàn tay phải đỡ bàn tay trái mềm nhũn lên, mắt sáng rực khi nói tới việc đầu tiên bàn tay ấy sẽ làm khi có thể lại cầm, nắm được. Nhưng ông thầy Bình Dương đã không thực sự có phép mầu.
Khi nói về chính trị, thỉnh thoảng mắt Bọ Lập cũng sáng lên. Nguyễn Quang Lập hy vọng cái thể chế này vẫn có thể lắng nghe những tiếng nói lương tri để hồi phục các tính năng của nó. Bịt miệng một tiếng nói ôn hòa như blog Quê Choa chỉ có giá trị tự lên án. Vụ bắt bớ làm tôi nhớ đến bàn tay mềm nhũn của Bọ Lập. Đấy là di chứng của chấn thương sọ não chứ không phải chấn thương ở chân tay.
Nguyễn Quang Lập không phải là một nhà bất đồng chính kiến. Anh không có ý định làm chính trị hay làm cách mạng. Không phải vì anh sợ hãi, anh không làm, đơn giản vì anh chỉ là một nhà văn.
Nguyễn Quang Lập chưa bao giờ có ý định làm một anh hùng. Dù những gì ông cống hiến ở Quê Choa là một sự hy sinh quả cảm. Nhà tù không phải là nơi dành cho một nhà văn muốn bày tỏ ý kiến một cách ôn hòa. Hãy trả tự do cho nhà văn Nguyễn Quang Lập.
                H.Đ/(FB. Huy Đức)
---------------

21 nhận xét:

  1. [...]Theo đúng Luật, nhà văn Nguyễn Quang Lập phải được ra khỏi trại giam từ lúc 9:00 sáng 15-12, tính từ thời điểm anh bị mất tự do ngay khi đang ở trong nhà mình[...]

    câu trả lời cuả CA sẽ là
    rất tiếc XHCN chúng tôi không xài loật mà chỉ xaì phong bì hoặc quan hệ ...
    xin anh thông cảm giùm

    Trả lờiXóa
  2. Bọ Lập chỉ nói nên sự thật mà sự thật thì khó dấu diếm lắm! Bác Hồ cũng từng dạy Thật thà Dũng cảm là những đức tính cần có của một người, Con người làm chủ đất nước. Tôi nghĩ bọ Lập là một người đáng kính đáng yêu lắm hu hu hu

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bác Hồ nói chuyện với thương binh : " các chú tàn nhưng không phế " bây giờ chính quyền họ sợ những lời dạy của Bác lắm ! Họ sợ nhất cái không phế của Nguyễn Quang Lập !

      Xóa
  3. dem dem len mang xem bo lap viet rat yen tam con co nhung co nguoi song thuc long voi to quoc nho be nay

    Trả lờiXóa
  4. dung vay viec bat giu nha van nguyen quan lap la tu len an su bat luc, hen ha cua cai the che onm dinh , vung manh toan dien.ma trong cai the che cua chung ta rat nhieu lanh dao da danh mat long tu trong, vi loi ich ca nhan va phe nhom, da danh cuop tuong lai cua ca dan toc- ke ca nhung nguoi trong cuoc.

    Trả lờiXóa
  5. Nhà báo Huy Đức nói rất đúng: "Chỉ có lưỡi dao dân chủ mới có thể phẫu thuật được những khối u đang di căn trong lòng chế độ này". Tôi cũng đã từng là một cán bộ Nhà nước nên tôi rất hiểu điều đó! Rất mong nhà văn sớm được tự do và nhà báo Huy Đức luôn mạnh khoẻ và có nhiều bài báo phản biện hay giúp cho nhà cầm quyền thức tỉnh để có những chính sách phù hợp hơn đưa đất nước tiến lên!

    Trả lờiXóa
  6. Tại sao bọ Lập bị bắt ? bọ LẬP bị bắt làm cho nhiều người bị sốc bởi BỌ là nhà văn có tài, lại có tâm , có tầm nhìn xa trông rộng .Đọc những bài trên trang Blogl của bọ Lập chúng ta cảm thấy những trăn trở của BỌ và của những người quan tâm đến vận mệnh của dân tộc luôn đặt câu hỏi vì sao đại đa số dân ta vẫn cực khổ , đất nước ta vẫn nghèo nàn và lạc hậu bậc nhất trong mọi lĩnh vực . đất nước cán bộ tham nhũng tràn lan ,nhân dân mất niềm tin vào đảng , cứ như thế này đất nước việt sẽ đi về đâu ? nhân dân ta mãi mãi se làm cu li ,tôi tớ cho TƯ BẢN nước ngoài . Đọc những bài viết của bọ LẬP Lập tôi cảm tháy các bài viết rất ôn hòa thế mà bọ bị bắt...Hay bọ là gián điệp phản động.TÔI TIN LÀ KHÔNG THỂ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đọc những bài viết của Bọ Lập tôi tin chắc Bọ không phải là gián điệp vì gián điệp phải biết lấy lòng lãnh đạo để mọi móc thông tin. Còn Bọ chỉ nói toàn sự thật mà. Nếu một đất nước mà có nhiều người như Bọ và lãnh đạo biết lắng nghe thì tôi tin chắc rằng đất nước sẽ phát triển nhanh chóng chứ không ì ạch như hiện nay. Còn gián điệp tôi nghi có thể là Đông La và người đã chỉ đạo bắt Bọ Lập. Xin mọi người cho ý kiến thêm.

      Xóa
  7. Nhà văn đã mon men đi gần tới vương đạo "Rót nữa không đầy đổ nữa không vơi" . Có lẽ ông cũng chẳng đến nỗi bận lòng buồn phiền chi lắm bởi ông hiểu những phiền hà hiện tại đang gieo mầm hạnh phúc.
    Cùng thế hệ với nhà văn NQL nhưng cái ông Đông La lại hỗn tạp lộn xộn. Cái hỗn hào tạp ngôn của ông đang gieo mầm tai họa khôn lường. Tỉnh Đông quê tôi sinh nhiều thày thuốc giỏi nhưng ly hương nhiều ông tiểu nhân bẻm mép xu thời kiểu như ông này và ông thần đồng thơ mà ai cũng biết.Nếu coi các ông là túi khôn châu thổ thì nền văn hóa đã bé cái lầm.Buồn thương thay !

    Trả lờiXóa
  8. Vào tù với Bọ Lập, và nhiều người VN hiện nay, chỉ là chuyển từ nhà tù lớn sang nhà tù nhỏ.
    Tự do là cái "con" gì đó?

    Trả lờiXóa
  9. Để Bọ tại ngoại, công an muốn vẫn tiếp tục "điều tra" được, Bọ đâu có chạy mất. Nhốt Bọ lại là vì sao ? Lý do đã quá rõ.

    Trả lờiXóa
  10. Ở cái xh này người ta nói có tội là có tội, không có tội là không có tội, không cải cọ gì hết, có chăng cũng chỉ là hình thức. Một bản cung đã được soạn sẳn và Bọ sắp tới đây sẽ phải đọc: Tôi NQL đã nhận ra sai lầm, nghe theo lời xúi bậy của bọn sắp chết, nay xin được sự khoan hồng vô bờ bến của nhà nước nhân dân. Và một ngày không xa nhận thấy NQL đã ăn năn hối lỗi, tuổi già sức viết còn dài nên tha tội, chịu hình thức quản chế tại địa phương. Bài học từ Điếu Cày và CHHV đã làm đảng bở hơi tai, đối phó cho lăm rồi cũng thua thôi, tốt nhất đừng làm.

    Trả lờiXóa
  11. TP. HCM của Võ Văn Kiệt; Nguyễn Văn Linh; Võ Viết Thanh đã đi vào dĩ vãng và bay giờ chủ nghĩa NAZI thống trị thành phố này. Xin đừng nói đến các từ luật pháp, dân chủ, nhân quyền. Ở đây chỉ dùng luật rừng và con dân chỉ là nô lệ cho lãnh chúa LQH; VVT. Đến người tàn tật mà chúng không tha thì sự tàn ác còn hơn loài dã thú.

    Trả lờiXóa
  12. Hãy trả tự do cho nhà văn Nguyễn Quang Lập !

    Trả lờiXóa
  13. Một chử không thành một chử rơi
    Nữa người nữa ngợm quá trời ơi
    Vung rìu phan nạo đời khinh mạt
    Bồi bút Đông La mắt thợ cười

    Trả lờiXóa
  14. Tài giỏi, hiểu biềt biết, phản biện. Khổ!
    GS TSKH Nguyễn Quang Mỹ, nhà văn Nguyễn Quang Lập, nhà văn Nguyễn Quang Vinh. Ba anh em ruột nhà họ Nguyễn Quang xem ra chẳng ai sung sướng. GS Nguyễn Quang Mỹ qua đời đầu tháng 3/2014. UBND, sở VH tỉnh Quảng Bình "quên" viếng. Giám đốc Phong Nha - Kẻ Bàng không biết GS là người có công lớn đói với khu bảo tồn này. Bọn Tây nó còn biết đến chia buồn, mà cán bộ QB thì lại như thế. Biết nói sao bây giờ. Sau khi nhà văn Ng Q Vinh phản ánh vụ Đoàn Văn Vươn, ông phải tạm dzô Nam "lánh nạn", bây giờ đến lượt nhà văn Ng Q Lập dzô khám.
    Ôi chữ nghĩa, tài giỏi mà làm chi. Thà cứ ngu si dốt nát có khi lại hưởng vinh hoa phú quý :( buồn!


    Trả lờiXóa
  15. Trương Minh Tịnhlúc 12:29 16 tháng 12, 2014

    Bài viết hay.

    Trả lờiXóa
  16. Bắt tạm giam ông Lập,quá thời hạn theo Luật TTHS không có lệnh của VKS là Công an vi phạm Luật TTHS. Một đất nước mà dùng Công an cai trị và chà đạp trên HP và PL thì nhà nước gì?. Bắt ông Lập là thể hiện một chính quyền đã suy yếu từ bên trobg, không còn lòng tin vào chính mình và lòng tin của người dân. Mục đích bắt ông Lập để đe dọa dư luận xã hội và tự do phát biểu chính kiến của công dân là phản tác dụng. Ngay cả chính sách đối nội của chính quyền như thế đã thể hiện sự lúng túng trước trào lưu dân chủ , đòi tự do của Nhân dân.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bây giờ khá hơn thời cụ Nguyễn Hữu Đang, người là trưởng ban tổ chức lễ độc lập 2/9/1945. ông ở tù 13 năm, gần 30 năm sau mới được phục hồi và công nhận là "lão thành cm". Hết cả đời trai, không vợ, không con. GS Trần Đức Thảo, một trong những triết gia hàng đầu của nửa cuối TK XX cũng là nạn nhân của nhân văn gia phẩm. Không lẽ bây giờ lại mắc lại sai lầm xưa?

      Xóa
    2. Bắt giam thay điều tra là không được à nha. Điều 258 nặng nhất là nghiêm trọng. Với người tật nguyền nhân thân trong sạch mà bắt giam là tội đấy các đồng chí ạ.

      Xóa
    3. "mắc lại sai lầm"?
      Có sai lầm đâu mà mắc? Hay đúng hơn, luôn sai lầm, khỏi cần mắc!

      Xóa