* GS. JONATHAN LODON
Tuần qua, chính trường Việt Nam đã hướng về Geneve, nơi mà
những hành động chính trị diễn ra sôi nổi xoay quanh cuộc gặp gỡ Phiên Điều
trần Kiểm điểm Định kỳ phổ quát (UPR: Universal Periodic Review) của Hội Đồng
Nhân Quyền Liên Hợp Quốc.
Đến nay, đã có khá nhiều thảo luận, tranh luận, và
trận “ném đá” về UPR, một cụm từ mà trước đây vài tuần đại đa số người quan tâm
đến chính trị ở Việt Nam chẳng bao giờ biết đến.
Nếu chúng ta đã biết từ trước các phiên UPR gần như
không thể mang lại một kết quả cụ thể nào chính vì những hạn chế của LHQ, thì
những sự kiện ở Geneve có ý nghĩa gì? Theo tôi, “tuần UPR”của Việt Nam tại Geneve
sẽ được ghi nhận như một sự kiện quan trọng, trong sự phát triển chính trị
đương đại của đất nước. Ít nhất có hai lý do.
1.
Một cơ hội để nhìn rõ và suy ngẫm về tình hình trong nước
Trong những năm qua, tình hình nhân quyền ở Việt Nam đã có nhiều tiến bộ theo quan điểm chính
thức của nhà nước Việt Nam .
Tôi rất hoan nghênh lời phát biểu của Thứ trưởng Ngoại giao Hà Kim Ngọc, khi
khẳng định rằng: “Chính sách nhất quán của Nhà nước Việt Nam là tôn trọng, bảo
vệ và thúc đẩy tất cả các quyền và tự do cơ bản của con người, coi đó là nguyên
tắc cơ bản của các chiến lược và chính sách phát triển kinh tế – xã hội của đất
nước”. Nhưng, nếu những lời này thực sự phản ánh chính sách của nhà nước Việt Nam
thì chúng ta chỉ có thể có hai kết luận: hoặc là có một số vấn đề trong quá
trình thực hiện các chính sách đó; hoặc là có sự nhầm lẫn giữa ý tưởng với
thực tế.
Tôi khá thông cảm với cách tiếp cận khái niệm về nhân
quyền, nó bao gồm những yếu tố cả về chính trị, xã hội, kinh tế, và dân sự. Và
đại đa số những người lo ngại về nhân quyền ở Việt Nam không hề phủ nhận thực
tế rằng, dù còn quá nhiều bất cập, Việt Nam đã có được nhiều tiến bộ quan trọng
trong các vấn đề về kinh tế xã hội có liên quan đến nhân quyền và chất lượng
đời sống của nhân dân. Song, các vấn đề về mức sống, dù rất quan trọng, không
phải là những vấn đề trung tâm đối với tình hình nhân quyền ở Việt Nam . Nói cách
khác, việc chúng ta nhìn thấy những tiến bộ hứa hẹn trong một số lĩnh vực không
có nghĩa là chúng ta nên “tha thứ” hay phủ nhận những vi phạm về nhân
quyền từ trước đến nay ở Việt Nam .
Thay vì nói nhiều đến những thành tích tưởng tượng,
những luật lệ theo hình thức này, hình thức kia, và những con số thống kê nghe
thì hay ho nhưng vô nghĩa, nhà nước nên nỗ lực để làm những gì mà họ nói. Nếu
muốn bước vào một tương lai mới, thái độ chân thật là bước đầu. Số người
bị đánh đập, đe dọa, bỏ tù tại Việt Nam đã và đang ở một mức độ kinh
tởm. Mặc dù số người bị bỏ tù theo điều 88 đã giảm, xu hướng con số đó
không nói lên điều gì, nhất là khi có nhiều biện pháp áp chế khác, cả chính
thức, như những điều 58, 72, 79, lẫn không chính thức, như hiện tượng sử dụng
côn đồ và dùng luật rừng.
Những nhận xét trên có lẽ không có gì mới lắm đối với
người Việt Nam .
Song, qua báo cáo của nhà nước Việt Nam, sự quan tâm của công đồng quốc tế, và
nhất mọi sự quan tâm và những nỗ lực của các nhóm xã hội dân sự Việt Nam và
quốc tế, cả thế giới đang thấy rõ hơn tình hình về nhân quyền ở Việt Nam. Đó là
một kết quả tốt dù chỉ là một sự bắt đầu. Ngay trong tuần sau UPR đã có những
người bị đàn áp rồi, làm cho mọi người nghi ngờ về câu “Nhà nước Việt Nam là
tôn trọng, bảo vệ và thúc đẩy tất cả các quyền và tự do cơ bản của con người.”
2.
Một thành tích to lớn
Dù chưa thấy một thay đổi hứa hẹn trong hành vi và
cách cư xử từ phía nhà nước, Việt Nam đã đạt được nhiều thành tích to
lớn trong lĩnh vực nhân quyền. Ở đây tôi không nói đến những báo cáo bóng bẩy
như: “bước tiến đáng kể về tư duy nhà nước pháp quyền” hay việc có “997
cơ quan báo chí, in 1.084 ấn phẩm” hay việc số người dùng Internet đang tăng
cao hay việc “có khoảng 460 hội, tổ chức xã hội, nghề nghiệp có phạm vi hoạt
động toàn quốc, liên tỉnh, thành phố” hay việc đã “cho phép” bà Trần Thị Ngọc
Minh sang Mỹ và chia sẻ thông tin về tình trạng của con gái trong Gulag hay
Guantanamo của Việt Nam.
Dù tôi không coi nhẹ những nỗ lực của nhiều quan
chức mà thực sự muốn có tiến bộ về nhân quyền, song những thành tích to lớn
nhất về nhân quyền ở Việt Nam lại xuất phát từ các nỗ lực của nền xã hội dân sự
đang phát triển đầy hứa hẹn.
Nếu
trước đây tôi chưa sẵn sàng coi những nỗ lực vì nhân quyền ở Việt Nam là một
phong trào xã hội thực sự, theo định nghĩa đúng của nó, thì bây giờ tôi có cái
nhìn khác. Những nỗ lực vì nhân quyền ở Việt Nam đã và đang phát triển một cách
rất ấn tượng, bất chấp những điều kiện khó khăn phải đối mặt mỗi ngày. Như
chính ĐCSVN cách đây tám mươi mấy năm đã nhận thấy, yêu nước, muốn công lý thì
phải có một tổ chức hữu hiệu. Dù bị đe dọa, bỏ tù liên tục, những nhóm, cá
nhân, và mạng lưới đang đấu tranh tích cực vì một Việt Nam pháp quyền và văn
minh là những người anh hùng của Việt Nam đương đại. Cả nước Việt Nam
nên nhiệt liệt hoan nghênh những nỗ lực dũng cảm của những con người này.
Việc chỉ có thể có những thảo luận sâu và tự do về
nhân quyền ở Việt Nam tận
Geneve, một nơi rất xa Việt Nam ,
có nhiều ý nghĩa. Câu “[Nhà nước] Việt Nam sẵn sàng mở cửa cho đối thoại
và hợp tác với các nước khác” là ý rất hay. Song, rất nhiều người muốn
chính quyền cũng nỗ lực xây dựng một nước pháp quyền và “mở cửa cho đối
thoại” với chính người dân Việt Nam hơn là những tuyến bố chung chung. Tiếc
rằng đến bây giờ vẫn chưa có một đối thoại nào (ngoài đồn công an và trên mạng)
giữa các bên của Việt Nam ,
gồm “bên trên” (chính quyền), “bên dưới” (xã hội dân sự), và “bên ngoài” (cộng
đồng người Việt hải ngoại). Thay vì coi những nỗ lực về nhân quyền từ xã hội
dân sự – trong và ngoài bộ máy – một lực lượng cần “chống”, hãy mở đối thoại
với họ. Hãy có đủ thâm nhình, dũng cảm, tự tin, và lương tâm để có một bước
tiến cần thiết trên đường phát triển của một đất nước Việt Nam thực sự văn minh.
Dù cần thiết, sự có mặt của một phong trào chưa đảm
bảo sẽ có tiến bộ nào. Nói mãi qua mạng chưa chắc có tắc động thực tiễn. Những
tiến bộ tương lai sẽ chỉ có thể đạt được với những nỗ lực hai chiều. Sự phát
triển của xã hội dân sự, cùng với một sự quyết tâm và dũng cảm mới của một
số (không cần nhiều) nhân vật chủ chốt trong bộ máy sẽ giúp vấn đề nhân
quyền ở Việt Nam
tốt hơn. Tất nhiên sự thay đổi thực sự không thể xãy ra tự động từ trên xuống
dưới.
Kết
luận
Là người Mỹ hay Trung Quốc hay Hàn Quốc hay Việt Nam ,
chúng ta đều cần đấu tranh cho một thế giới hòa bình, mà trong đó nhân quyền
được tôn trọng một cách toàn diện. Vâng, phải có trật tự. Nhưng, trật tự xã hội
phải bảo đảm nhân quyền. Vấn đề không phải là xem quyền nào “phù hợp với điều
kiện và hoàn cảnh thực tiễn của Việt Nam” vấn đề là làm gì và làm thế nào để
nhà nước Việt Nam thực sự (không giả vờ) “tôn trọng, bảo vệ và thúc đẩy tất cả
các quyền và tự do cơ bản của con người và có hành vi hợp pháp.
JL/XLO
--------------
Cán bộ của chúng ta thường nói và làm cách biệt nhau vì vậy thật đau lòng trong dân gian có câu :"Đừng nghe chúng nó nói,hãy xem chúng nó làm ./.
Trả lờiXóaCó người nói: Khi người ta khen tôi: nhìn anh trẻ quá, có nghĩa là tôi đã già, vì nếu tôi trẻ thì không ai khen tôi cả.
Trả lờiXóaĐá con mèo lũ đỉnh cao, thấy người ta khen dạo này có tiến bộ thì vênh mặt lên....
Ông Phil Robertson – phó giám đốc phụ trách khu vực Á Châu của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền (HRW) cho rằng “có một sự vi phạm nhân quyền rõ ràng và không thể biện minh đang diễn ra ở Việt Nam.”
Trả lờiXóaÔng này nói:nhân quyền VN có nhiều tiến bộ là sai thực tế.Ông nói nhà nước chưa có đối thoại với dân là đúng.Họ có dám mở diễn đàn tranh luận công khai với các trí thức nhân sĩ không?Họ có dám đăng 277 khuyến cáo của các nước tại Giơnevơ ngày 5-2 trên vài trong 700 tờ báo lề phải không?Người nào muốn tìm hiểu lại phải đọc báo mạng trong khi số lượng internet ở VN không chứng minh là dân trí cao đâu;các gia đình sắm để soạn bài,giải toán trên mạng,chơi trò chơi là chính.Số lượng đầu báo cũng không nói lên điều gì khi họ không dám đăng những sự kiện như kỷ niệm 35 năm chiến tranh biên giới phía bắc vì ban tuyên giáo cấm họ đăng.Đài truyền hình địa phương cấp tỉnh cũng mở chuyên mục bình luận tình hình thế giới,dự báo thời tiết ở mãi Tokyo,Maxcơva,Luânđôn,các vùng trong cả nước.v.v...Chỉ vì lũ con cháu quan chức không có việc làm nên đưa vào làm những việc vô bổ ấy,rồi ngân sách lại è ra trả lương cho đám ăn không ngồi rồi.
Trả lờiXóaThời sự TH VN lúc 19 h 21-2-2014 thông báo nợ xấu của các NGÂN HÀNG là dưới 10%.
Trả lờiXóaNhư vậy Đảng - Nhà nước VN vẫn đang quyết tâm mị dân
Thời sự TH VN lúc 19 h 21-2-2014 thông báo nợ xấu của các NGÂN HÀNG là dưới 10%.
Trả lờiXóaNhư vậy Đảng - Nhà nước VN vẫn đang quyết tâm mị dân
Nhân quyền ở VN chỉ dành cho những người im lặng và những người vỗ tay còn những người phản đối thì chẳng có quyền gì cả .
Trả lờiXóa