Translate

Trang BVB1

Thứ Tư, 15 tháng 10, 2014

Lincoln và bên thắng cuộc

* ALAN PHAN
Một cuốn sách khảo sát và tổng hợp các sự kiện lịch sử trong 4 tháng sau cùng của cuộc đời Tổng Thống Mỹ Lincoln (Tác giả: Doris Kearns Goodwin‘s ; tên sách, Team of Rivals: The Political Genius of Abraham Lincoln). Thời điểm là tháng giêng năm 1865, vào những ngày cuối của cuộc Nội Chiến Bắc Nam (Civil War); đã kéo dài 4 năm và đã tổn phí 600,000 sinh mạng của lính 2 bên.
Lãnh tụ của bên thắng cuộc
Lúc này, phần thắng coi như đã trong tầm tay của miền Bắc (đội Union). Miền Nam (đội Confederate) đang xin thương thuyết một cuộc đầu hàng với vài lá bài còn lại. Cho những ai chưa quen thuộc với cuộc Nội Chiến, nguyên nhân bắt đầu là sự xóa bỏ chế độ nô lệ trong xã hội Mỹ.
Kinh tế miền Nam, chủ yếu là đồn điền nông trại, rất cần các nô lệ từ Phi Châu để điều hành. Sự giải phóng nô lệ (một loại tài sản) sẽ tạo mất mát và khủng hoảng kinh tế sâu rộng; trong khi miền Bắc không chịu ảnh hưởng kinh tế này nên chỉ muốn tiến tới một xã hội công bằng và nhân quyền của mọi người được tôn trọng hơn.
Lincoln vừa thắng cử nhiệm kỳ hai và được cử tri bình dân yêu chuộng nhờ tài hùng biện trên các diễn đàn và lối sống giản dị; trong khi các tầng lớp thượng lưu của giới chánh trị và tư bản không mặn mà với những tư duy tiến bộ mà họ cho là quá mạo hiểm cho quốc gia.
Câu chuyện quay quanh cố gắng của Lincoln lấy cho được sự chấp thuận của Hạ Viện (cần 2/3 số phiếu) để thông qua Tu Chính số 13 của Hiến Pháp Mỹ đặt “hệ thống sở hữu và điều hành nô lệ ngoài vòng pháp luật” trên mọi tiểu bang. Lý do là dù thắng trận, nếu nô lệ vẫn còn là “tài sản hợp pháp” của người dân và tùy thuộc vào luật lệ của tiểu bang, ý nghĩa sự thắng trận của phe miền Bắc coi như công cốc. Trong khi đó, vì chiến thắng đã cận kề và mọi người đã mỏi mệt qua 4 năm mất mát, nên dù đảng Cộng Hòa hay Dân Chủ,  không ai muốn đụng chạm đến chuyện “nô lệ” này nữa.
Cuối cùng, Lincoln và những người nô lệ hân hoan mừng thắng cuộc, trên chiến trường và nghị trường, đem vấn đề nô lệ ra khỏi lịch sử Mỹ từ đó. Hai tháng sau, Lincoln bị ám sát chết và 143 năm sau, Obama trở thành Tổng Thống da mầu đầu tiên của Mỹ.
Cuốn phim dàn dựng rất công phu và chi tiết theo đúng lối hấp dẫn khán giả của đạo diễn Spielberg; nhưng ngoài việc đang được đề cử cho giải Oscar của phim hay nhất trong năm, phim còn là một bom tấn trên thị trường. Điều này hơi lạ vì không ai nghĩ là người dân Mỹ quan tâm đến một đề tài khô khan của lịch sử, nhất là những tranh luận và thủ thuật chánh trị trong quá khứ xa vời. Với tôi, ấn tượng nhất là cuốn sách và phim “Lincoln” đã giúp cho tôi 4 góc nhìn mới về các sự kiện 150 năm về trước trong bối cảnh của thực tại hiện nay.
1.      Đây mới gọi là nghiên cứu và khảo sát lịch sử
Rất nhiều tư tưởng hiện tại về quốc gia, về các nhân vật lịch sử và về hệ quả của các hành xử chính trị hay quân sự thường dựa trên những định kiến và những tài liệu xa xưa chứa nhiều huyền thoại và sai lầm. Ngay cả trong 100 năm trở lại đây, khi tiến bộ về khoa học và nhân văn đã phổ thông toàn cầu, phần lớn những trích dẫn về dữ kiện lịch sử của Việt Nam lại đến từ ghi chép của các sử gia nước ngoài. Các tài liệu tôi đã đọc về sử Việt cho thấy những bài viết rất hời hợt, chủ quan và mang tính cách tuyên truyền cho một trường phái nào đó trên quan điểm chánh trị hay xã hội (đây là kết luận có thể sai lầm của tôi vì chưa đọc nhiều và đủ từ các sử gia Việt?).
Ngay cả khi một giả thuyết nghi ngờ về thân thế của một nhân vật lịch sử quan trọng xuất hiện trên mạng, đề tài này được bàn tán sôi nổi vì bí mật bao quanh sự kiện. Một cuộc khảo sát DNA mất 5 phút có thể cho ta lời giải đáp chính xác. Nhưng không một sử gia nào được phép liên quan. Khi khoa học và minh bạch đi vắng, thì góc nhìn của mọi người nhất định phải bị méo mó và thui chột.
Cuốn sách của Goodwin chỉ phủ trùm 4 tháng của cuộc đời Lincoln và chì đặt trọng tâm vào sự kiện Tu Chính 13 của Hiến Pháp Mỹ. Nhưng những chi tiết trích dẫn cho thấy một công trình khoa học, khách quan và có thể dậy cho chúng ta phân biệt thế nào là “lịch sử” và thế nào là “tiểu thuyết”. Những cái hay, cái đẹp, cái thiện được phơi bày rõ ràng cùng với những cái dở, cái xấu, cái ác…của các nhân vật và môi trường sinh hoạt 148 năm trước. Ngay cả những rắc rối khó khăn trong gia đình Lincoln, nhất là vấn đề của vợ con, cũng được phơi bày tường tận.
Santayana nói là những ai quên quá khứ sẽ phải trả giá cho sự tái diễn. Liệu sự ngu dốt của chúng ta về “sự thật” không nhuốm mầu chánh trị trong các sự kiện lịch sử chỉ mới xẩy ra chưa đến 100 năm có thể là một gánh nặng văn hóa và tư duy cho nhiều thế hệ sau này của Việt Nam?
2.      Chính trị gia thời nào nơi nào cũng thế
Trong cuộc tranh giành từng lá phiếu để thông qua Tu Chính 13, Lincoln và phe nhóm ông ta đã phải dùng đến rất nhiều thủ thuật để có đủ 2/3 số phiếu. Họ đã phải hối lộ (không bằng phong bì mà bằng những ban phát phát chức vụ trong chánh quyền mới), phải thỏa hiệp với những tay thao túng lợi ích (power brokers), phải chia để trị, phải đe dọa, phải dỗ dành….Tóm lại, tất cả những sắp xếp sau hậu trường (horse-trading) không khác gì những gian dối mua bán quyền lực và lợi ích ngày nay trên các sân khấu chánh trị từ Âu Mỹ đến Phi Á.
Quyền lợi cá nhân của đa số chính tra gia luôn đặt trên các lợi ích quốc gia hay lý tưởng cộng đồng. Do đó, nếu không có một thể chế phân quyền và minh bạch, sự lạm dụng quyền lực sẽ luôn luôn đi quá đà và tạo nên những thao túng pháp luật vô cùng trắng trợn và táo bạo.
Sự khôn ngoan của các bậc trí thức khi tạo dựng hiến pháp Mỹ và các tuyên ngôn dân quyền đã đem sự ổn định chánh trị và xã hội của Mỹ trong suốt 250 năm qua.
3.      Tinh thần thượng tôn pháp luật
Lý do chính khiến Lincoln phải vội vã đưa ra biều quyết cho Tu Chính 13 khi chiến thắng của miền Bắc đã gần kề là sự giải thích pháp luật theo cái nhìn của một luật gia với mọi văn kiện pháp lý. Theo Lincoln, nếu hiến pháp không đặt chuyện “nô lệ” ra ngoài vòng pháp luật, thì luật vẫn cho nô lệ là một tài sản và thuộc quyền xử lý của tiểu bang. Tóm lại, dù thắng trận, chánh phủ liên bang cũng không có quyền đụng đến “tài sản của dân” và không thể áp buộc các chủ nô lệ phải “giải phóng” hay “ chịu sự tước đoạt” của bất cứ thẩm quyền nào.
Ở xứ Trung Quốc, khi quan điểm của ông Chủ Tịch Mao là “người cầm súng đặt ra luật lệ” (!?)  thì không ai thắc mắc về những văn kiện hay điều lệ tiềm ẩn có thể gây tranh cãi tại các tòa án. Chính vì vậy, Lincoln đã tốn bao nhiêu vốn chính trị, đêm không ngủ, thực thi kế sách…để Tu Chính 13 được Hạ Viện thông qua. Tinh thần thượng tôn pháp luật của 1 vị Tổng Thống quyền lực và vừa thắng trận 148 năm trước không biết có làm các lãnh tụ bé hon ngày nay phải xấu hổ vì sự ngạo mạn chà đạp lên mọi luật lệ và công lý của xã hội?
4.      Không trả thù bại quân, bại dân và không cướp giật tài sản
Tuy nhiên, điều ấn tượng nhất trong cuốn sách là hai tuần trước khi miền Nam chính thức đầu hàng, Lincoln đã gặp tướng U. S. Grant, thống soái đạo quân miền Bắc cùng các tướng lãnh chỉ huy khác, và dặn dò đi lại nhiều lần là,  "khi chiến tranh chấm dứt, hãy trả tự do mọi tù nhân chiến tranh (bại quân và bại dân) và giúp họ quay về nhà sớm để mưu sinh lo cho gia đình. Tuyệt đối không được đụng đến tài sản của dân (dù thua cuộc, tất cả bây giờ đều là công dân), không được trả thù và phải nghiêm trị mọi vi phạm pháp luật, nhất là của các quan cán chức hay binh sĩ của phe thắng trận”.
Ngoài ra, trong những đề nghị ngân sách các năm sau đó, các lãnh tụ kế tiếp của miền Bắc đã luôn dành ưu tiên cho việc tái thiết miền Nam để hàn gắn những đổ vỡ về vật chất cũng như tinh thần.
Tinh thần nhân hậu và cách đối xử văn minh của phe lãnh đạo miền Bắc đã tạo nên một tiền lệ lịch sử cho tinh thần xứ Mỹ: luôn luôn chăm lo cho phe thua cuộc hơn là băm xẻ những miếng mồi ngon bở cho phe nhóm mình. Sau trận thắng huy hoàng ở Thế Chiến 2, Mỹ đã bơm nhiều tỷ đô la thời đó vào chương trình Marshall để tái thiết Âu Châu và MacArthur đã giúp Nhật rất nhiều để xây một nền tảng pháp lý mới cho một nền kinh tế mới.
Nhân và quả của một chánh sách
Bản chất nhân hậu, lương thiện, tôn trọng luật pháp và đặt lợi ích quốc gia trên quyền lợi cá nhân đã biến Lincoln thành một vị Tổng Thống vĩ đại của nước Mỹ. Cùng với các thận cần như Tướng Grant, các Bộ Trưởng Seward, Stanton…họ đã thay đổi định mệnh của xứ Mỹ. Chỉ 25 năm sau, mọi thành kiến, thù hận về cuộc nội chiến đã được xóa bỏ trong lòng người dân Mỹ. Giữa hai bên, phe thắng cuộc và thua cuộc, những rào cản pháp lý hay xã hội không cón hiện diện. Atlanta vươn lên từ đống tro tàn và trở thành một trong những thành phố đáng yêu nhất của miền Nam.
             40 năm sau đó, xứ Mỹ qua mặt đế chế Anh về kinh tế và trở thành một đế chế siêu cường chỉ 60 năm sau nội chiến tương tàn để thay thế cho đế chế Anh vừa tàn lụi.
Tôi nói với người bạn Nhật,” nếu chúng tôi có một lãnh tụ như Lincoln 150 năm trước, lịch sử Việt Nam sẽ thay đổi nhiều.” Anh bạn cười, “Lúc đó, chúng tôi phải xếp hàng chờ qua Việt Nam để học hỏi các anh.”
Sao dân tộc Mỹ may mắn đến thế?
              A.Ph (blog Góc nhìn Alan Phan)
---------------

22 nhận xét:

  1. Tư tưởng tiến bộ của Lincoln đáng để cho mọi người kính trọng, khâm phục,nó thực sự nâng đỡ con người và tôn trọng con người .

    Trả lờiXóa
  2. Theo tôi,TT.Lincoln là vị lãnh tụ vĩ đại nhất của Mỹ vì
    ông mới thật là nhà giải phóng (đích thực) nô lệ.
    Còn VN.không may có một người dẫn đầu mê say
    qúa độ cái chủ nghĩa CS.bạo lực và đó là khởi đầu
    những tang thương cho nước và dân VN.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tất cả là tại cái ông Vớ được quyển " Luận cương về các dân tộc thuộc địa " rồi nhảy tưng , phát rồ lên , đến bây giờ mới khổ thế này đây . Ngu một tý là cả triệu người chết theo .

      Xóa
    2. Nói về lãnh tụ cận đại ở VN ,không hoàn toàn buồn như bác ND16.48 nghĩ đâu.Mỗi người làm được một điều tốt cho dân tộc đã là đáng khâm phục lắm rồi.

      Cụ Hồ là người đã dẫn dắt dân tộc VN này giành lại được độc lập bằng nhiều kế sách khác nhau,trong đó có việc sử dụng chủ nghĩa Mác Lê như một công cụ được lựa chọn để thâu tóm nhân tâm cho cuộc chiến đấu giành độc lập .

      Tuy nhiên,trong thế giới cuồng phong đầy sự kiện của thế kỷ 20,con thuyền mộc mạc lẻ loi VNDCCH thực sự đã bị lịch sử những cuộc đương đầu nước lớn cuốn vào dòng xoáy bi thương,có thể nói là bất khả kháng.

      Chỉ tiếc những học trò của Cụ Hồ ,sau 1975 đã không tiếp thu được tư tưởng trọng độc lập dân chủ của Cụ Hồ,họ hô hào học tập tư tưởng Hồ Chí Minh nhưng lại làm trái tư tưởng độc lập dân chủ của Người,để Đất nước VN phụ thuộc nặng nề vào TQ,tước bỏ hoặc chỉ thực hiện trên danh nghĩa quyền dân chủ của nhân dân ,đổi mới nửa vời nên đang phải đối đầu tình trạng bế tắc về kinh tế xã hội.

      Những yếu tố cần và đủ cho một cách mạng dân tộc dân chủ lần thứ hai đã và đang chín muồi.

      Tại thời điểm lịch sử này VN rất cần sự xuất hiện của một nhân vật lịch sử giương cao ngọn cờ ĐỘC LẬP DÂN CHỦ của Cụ Hồ Chí Minh :

      -Đổi lại tên nước là VNDCCH như tên khai sinh của nước VN mà Hồ Chí Minh đã long trọng công bố trước nhân loại trong tuyên ngôn độc lập .

      -Tái dụng nguyên văn Hiến pháp dân chủ đại đoàn kết do Cụ Hồ ký sắc lệnh công bố 1946 với những sửa đổi bổ xung phù hợp thời đại hội nhập toàn cầu.

      Người thực sự giương cờ ĐỘC LẬP DÂN CHỦ HỒ CHÍ MINH này chắc chắn sẽ được toàn dân VN ủng hộ,chắc chắn sẽ thành công cuộc cách mạng dân chủ hóa xã hội và sẽ trở thành nhân vật lịch sử khai sinh lần thứ hai nước VNDCCH ,một Nhà nước dân chủ thực sự của dân do dân và vì dân.

      Xóa
    3. Đợi gì đến 1975 để đổ hô cho các học trò của cụ? Cái câu hỏi đầu tiên là tại sau ông cụ của cậu đem dân mình đi đánh anh em trong Nam làm gì? Có phải vì muốn làm như Bắc Hàn đánh Nam Hàn không? Nam Hàn may mắn còn tồn tại không bi ''giải phóng'', nhìn xem họ bây giờ ra sao? họ co phải là ngụy bán nước không? Họ chơi với Mỹ từ lúc ấy đấy!
      Nói về Hiến Pháp, dân chủ này nọ của cụ, cậu đọc bài về lời hứa của cụ chưa? Xem ra đuoc trò trống gì

      http://xuandienhannom.blogspot.ca/2014/10/tiep-quan-thu-o-10101954-va-loi-hua-cua.html#more

      Xóa
    4. " làm trái tư tưởng độc lập dân chủ của Người " Làm trái hay làm đúng nguyên tác nhưng thay đổi nhãn mác cho hợp thời . Việc này còn cần bàn nhiều . Tôi chỉ biết CCRĐ là một sự thật đầy đau sót , trong đó ông HCM là nhân chứng số 1.

      Xóa
  3. Bài viết quá hay, liên hệ với VN thấy thật buồn. Cũng chiến tranh Bắc-Nam, cũng ý thức hệ ( vấn đề nô lệ), cũng có bên thắng, bên thua, cũng lãnh đạo, chủ trương này nọ nhưng sao nước Mỹ nó làm đâu ra đấy, sau chiến tranh không cần đặt ra vấn đề "hoà hợp, hoà giải" dân tộc, không thấy làn sóng di tản bỏ chạy, dân Nam, Bắc đồng tâm đồng lòng xây lại đất nước, chỉ sau 50 năm đã vươn lên đứng đầu thế giới. Việt Nam thì sao ? Sau "chiến thắng" bắt đầu vênh vang, giam giữ tù binh, cải tạo tư sản, kinh tế mới... hàng loạt chủ trương kì quặc dẫn đến hậu quả 40 năm tái thiết vẫn tụt hậu, lòng người ly tán, nợ nần chồng chất...
    Việt Nam có một lãnh tụ như Lincoln là chưa đủ, phải thêm điều kiện không có ĐCS thì mới cất cánh được.
    Một dân tộc may mắn không chỉ ở chỗ có lòng yêu nước nồng nàn, có rừng vàng, biển bac mà đơn giản chỉ cần người lãnh đạo có đường lối đúng. Dân VN thiếu mất cái đó nên không ngóc lên được, trong khi lẽ ra phải là nước phát triển nhât ĐNA (Lý q Diệu).

    Trả lờiXóa
  4. Đây chỉ là cuộc nội chiến thực sự.
    Việt Nam là cuộc chiến tranh chống lại sự xâm lược,Ngày nay Mỹ và Pháp đều công nhận xâm lược.Họ bỏ khá nhiều tiền thuê người bản xứ vào khố đỏ,khố xanh làm bia đỡ đạn,thuê người làm quốc trưởng,tổng thống V.v. và V.V... Và sự thật họ giết tổng thống ,họ ném sĩ quan cho cộng sản giết để gây hận thù chia rẽ,nhưng cộng sản không giết,lại nuôi cơm khi cả nước đói tràn lan.Họ vẫn chơi trò độc cho đến ngày nay,đến con cá ,con tôm họ còn đánh cho nó tận cùng...
    Anh ALAN PHAN nói đúng,nhưng chỉ có phần nhỏ.Anh Phan quên là sau hiệp định Geneva là không trả thù thân nhân Việt Minh và Việt Minh ở lại chung sống hòa bình,nhưng họ giết dần mòn,từ từ,giết bằng cả việc bỏ bao bố ném sông,giết cả con Việt Minh,như tôi là nhân chứng đây.
    Cuộc chiến tranh chống Mỹ và bọn tay sai của Mỹ,trước hết là cuộc chiến tranh tự vệ của chúng tôi chống lại sự tàn sát của bọn ác ôn tay sai bản xứ,khi đã đông nông dân tham gia thì mới thêm ý thức hệ,vì không có ý thức hệ thì công nhân và nông dân tham gia vì cái gì,giai cấp họ không được giải phóng thì tham gia cho vui chứ đâu có dũng cảm quá phi thường đến THủy quân lục chiến Hoa Kỳ ngã mũ chào về nước.Thua quá đau thì sự giận quá kéo dài cũng phải thôi...đó là sự đời mà,chả trách.
    Sống cả đời trên đất MỸ,là giáo sư tiến sĩ,vậy mà vẫn không quên viết thành sách về vụ ném xương gà cho chó và một ông già nhảy vô láy và chạy.
    Nhân dân Việt Nam không chống đế quốc và bọn tay sai thì Nhân dân Việt Nam không tồn tại.Lịch sử thời Nhà Minh xâm lược và cai trị đã cho thấy rõ,chỉ khoản hơn 10 năm giết gọn hơn 6 triệu dân đinh,ai giết trực tiếp,chính bọn tay sai ấy chứ.Thời Pháp giết bao nhiêu,đem bom mà ném xuống cuộc biểu tình chống thuế.chỉ 2 năm (1957-1958 ),giết gọn hơn nửa triệu người dân miền Nam,còn ở MB thì chỉ vạn thôi mà.
    Lịch sử đi qua là thảm kịch,và có nguyên nhân của nó cả...ngày nay đánh giá cho đúng là khó khăn chung,không bên nào nhận ai lầm khủng khiếp do mình gây ra cả.
    Ngày nay,đất nước tiến lên vùn vụt,các đồng minh đông lên quá nhiều và không những quay lại mà còn cắm dùi ở luôn,thì đương nhiên những người căm tức khi đồng minh tháo chạy,họ lại càng tức vừa bị bỏ quên lại chứng kiến cảnh đồng minh và Vi-Xi ôm hôn thắm thiết.La ó nhân quyền nhân ngải,tôn giáo gì gì thì đồng minh cứ lơ đi,Cả mấy đời làm tay sai vậy mà nghe Vi-Xi nói ngon ngọt,nó vứt.Cái đám làm mướn cho TÀU phù,Tàu tặc cũng tức lên nói càng quấy lung tung thì đồng minh họ cũng khinh ra mặt,và họ lại học châm ngôn của nước Ấn..." Khi nó la mà dừng lại thì không bao giờ tới nơi "
    Tư bản và Cộng sản tuy hai mà một,luôn đồng hành để phát triển.Chầu rìa,ăn theo cũng như bỏ tiền mua hề,quá lắm thì coi như gác giang.Bộ máy chính phủ nào nghe cho oai chứ cũng chả khác CEO của đại công ty.
    Thời nào cũng vậy,lúc nào cũng thế....họ biết tạo ra " âm mưu theo thuyết âm mưu " và sử dụng một đám giết thuê kiểu như ISIS,hay ra vẻ như Ep-Ki rồi đến lúc cho thăng xuống dịa ngục.Hiện đại hơn thì dụ cho nó ra Biển Đông,xây "vạn lí trường thành " cho oai rồi từ từ sụp đổ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. CongSon chỉ giỏi nói nhảm!

      Xóa
    2. Cái giỏi của CS là ẩn danh nhưng đọc, biết ngay là giọng điệu CS

      Xóa
    3. Cái dốt của CS là ẩn danh nhưng đọc, biết ngay là giọng điệu CS! Giống hệt thầy Lú của hắn - nói kiểu gì cũng ngu!

      Xóa
    4. Chế độ ông Diệm đã cưu mang và ổn định đời sống hàng triệu người Miền Bắc di cư thì không nhìn mà chỉ nhìn vào một số trường hợp cá biệt để quy chụp chế độ thời ông Diệm là chế độ tay sai tàn ác của Mỹ , trong khi đó thì ở miền Bắc hàng trăm ngàn người chết vì CCRĐ theo lệnh Tàu thì gọi là gì ?
      Tầm nhìn thiển cận cùng với định kiến mù quáng sẽ hình thành những kẻ cuồng tín nguy hại cho xã hội , những kẻ này lúc còn đi học thì là loại "học sinh cá biệt"
      , lúc về già lại bị di chứng " lú" giáo điều nên thích " nổ " và nói nhảm để chọc thiên hạ chửi cho vui .

      Xóa
  5. Chủ nghĩa mác râu-lê văn nin-lông ít vô địch muôn năm

    Trả lờiXóa
  6. Ai giêt nửa triệu dân miền nam ?? Tại sao dân chúng ở những vùng chiến sự không chạy teo quân giải phóng ? Khong vượt biên ra bắc ?? Tại sao dân chúng của các nước cs mong mỏi vượt biên qua nước khác dù hy sinh tính mạng ?? Ai xây bức tường bá linh ? Để làm gì ?? Lịch sữ cho thấy chỉ các nước cs như liên xô , trung cộng , bắc hàn , kampuchia ... Mới giết dân của mình mà thôi ! Nội chiến Mỹ lả ý thức khai phóng , còn ý tức hệ cs là đấu tranh giai cấp bằng bạo lực !! Khác nhau là chổ đó thưa ô 15:57 !!

    Trả lờiXóa
  7. Giả thuyết miền nam giải phóng miền bắc liệu chúng ta có lập lại lịch sử Mỹ kg? Chỉ nhìn vào thành quả mà ông để lại nhân loại cũng thấy được một vĩ nhân. Ai đó không được vậy mà muốn là vĩ nhân thì phải tô vẽ, trây trét, thổi phồng. Vậy thôi.

    Trả lờiXóa
  8. Xứ sở HCQ HK đã sinh ra Lincoln, và chính Lincoln đã làm rạng danh HCQ Hoa Kỳ.
    Có vẻ "giông giống" câu nói nào đó ở VN, phải không ạ! Nhưng m...ã...i mà VN chưa thể "rạng danh", thế mới "cú" chứ!

    Trả lờiXóa
  9. Đôi khi các cá nhân đóng vai trò rất quan trọng đối với thế giới và các quốc gia . Lịch sử thế giới chắc chắn sẽ không quá đau thương , nếu không có Mác , ăng- gen .

    Nước Mỹ hùng mạnh và văn minh chỉ trong một thời gian rất ngắn so với các nền văn minh khác , vì có các cá nhân vĩ đại và có tài năng , lòng nhân đạo , bác ái như Washington , lincoln . Với tài năng của họ , thế giới nên ngả mũ thán phục , thay vì ghanh tỵ , nhất là lãnh đạo VN .

    Trả lờiXóa
  10. Mỹ còn có TT Kennedy, từng nói câu nổi tiếng "Đừng hỏi Tổ Quốc phải làm gì cho bạn, mà phải hỏi bạn đã làm gì cho Tổ Quốc?!"
    CSVN ăn cắp câu này làm của mình! Noi gương Bác hay trích dẫn lời hay ý đẹp của bọn "xâm lược" Mỹ...

    Trả lờiXóa
  11. Vai trò cá nhân trong lịch sử là rất quan trọng ,đặc biệt trong những thời điểm nhạy cảm ,trút lốt ,đổi mới như ở VN hiện nay.

    Gần đây VN từng có Cụ Hồ ,thủ lĩnh xứng tầm của dân tộc trong cách mạng dân tộc giành độc lập.

    Lịch sử VN đang thai nghén và chờ đón một nhân vật đủ tầm làm cuộc cách mạng dân chủ chấn hưng Đất nước .

    Có hay không nhân vật lịch sử này phụ thuộc NHU CẦU XÃ HỘI,mỗi người dân VN hãy góp một cánh tay,một tiếng nói để thể hiện nhu cầu bức thiết cần có một thủ lĩnh xứng tầm cho công cuộc dân chủ hóa Nhà nước và xã hội .

    Chỉ khi triệu triệu con tim đồng nhịp đập,đồng tiếng nói đòi hỏi dân chủ,vị Thủ lĩnh dân chủ mới có thể xuất hiện để làm cuộc phục hưng Đất nước VN này thành công theo đúng nguyên tắc CÁCH MẠNG LÀ SỰ NGHIỆP CỦA NHÂN DÂN.

    Xin đừng ỷ lại và trông chờ ,hãy tự cứu mình trước khi trời cứu!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lòng dũng cảm, trung thực và trí tuệ trong sáng không là sản phẩm của nền giáo dục hiện nay. Các bậc thầy, cha chú cũng hiếm khi thể hiện họ sống như ba phẩm chất trên hoặc ẩn mình. Ẩn mình vì không ai xứng đáng cho họ phải thôi ẩn mình. Ẩn mình cũng vì cả một thế hệ sinh viên không đáng cho họ buông lời. CSVN đã rất thành công và đang gánh một gánh nặng quốc gia cũng vì sự thành công đó. Lấy đá đè chân mình.

      Xóa
  12. 250 năm trước mà nước Mỹ còn văn minh hơn cả cái thiên đường hiện giờ, trách sao đất nước ngày càng thụt lùi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mỹ dọa (nhưng không làm) cho VN trở về thời kỳ đồ đá.
      Còn VC đã làm được việc cho VN trở về thời kỳ đồ Tàu!

      Xóa