* MINH TÂM
Hơn
ba chục năm tôi mới gặp Trạch. Trận đánh thị xã Phước Long tháng 01-75, lão hứng
trọn trái M79 nát tươm hai chân. Ai cũng tưởng lão ngoẻo rồi. Vậy mà bây giờ
lão từ Thái Bình tìm đến nhà tôi tận Sài Gòn trên chiếc xe lăn.
- Có
việc cần lắm tao mới phải đến. Chứ lết nửa
cái thân tàn này hơn nghìn cây số nhếch nhác lắm!
Trạch vẫn nói bằng giọng bỗ bã, rồi cười
móm mém, hai hàm răng chỉ còn vài chiếc, khuôn mặt nhăn nheo, đen đúa tương phản
với mái tóc bạc. Trạch gần bằng tuổi tôi, ngoại lục tuần mà nhìn lão hom hem hơn
ông cụ ngoài bảy mươi. Tôi hỏi có việc gì? Trạch chậm rãi mở ba-lô con cóc nhàu
nát lôi ra một bọc giấy ở đáy ba-lô. Tôi nói:
- Nhờ xác minh quá trình công tác trong quân đội chớ gì? Đang có đợt làm
chính cho người có công đấy. Ông thì xứng đáng quá đi chứ! Trận Phước Long đã được thưởng huân chương chiến
công hạng nhất cơ mà...
Trạch nói:
- Đời mình một nửa đã chôn ở Phước Long rồi, còn một nửa nay mai chôn nốt
ở Thái Bình, cần huân chương huân chước làm gì? Vào đây là vì thằng con cần phải nhờ đồng đội giúp đỡ...
Hình như khó khăn lắm Trạch mới
thốt ra được mấy câu cuối. Giọng lão nghẹn ứ. Hơn ba chục năm trước Trạch đã từng
bắn liền ba phát B40 trúng 3 xe tăng, bị
thương nát cả hai chân mặt lão vẫn rắn đanh chứ có yếu đuối như vậy đâu. Cà đơn
vị gọi là Trạch lì. Lão cũng hơi gàn, lại
bướng, nói năng bỗ bã, nhưng tính thẳng
băng và đối với đồng đội chí cốt.Tôi hỏi :
- Con
cái thế nào mà phải nhờ đồng đội?
Trạch uống nước, hút thuôc rồi kể. Hôm đánh Phước Long lão bị thương , tưởng
ngẻo , nhưng nhờ đồng đội nhiệt tình đưa vào quân y gấp , được truyền máu nên sống
sót. Sài Gòn giải phóng lão vẫn nằm chết
dí trong bệnh viện, chả biết hòn ngọc viễn đông nó như thế nào. Rồi lão được đưa
ra Bắc, an dưỡng ở trại thương binh Thái
Bình. Cứ nghĩ gửi nửa tấm thân tàn ở đây đến chết. Nào ngờ một cô thương binh cụt tay, mất một mắt cũng vào an dưỡng. Cùng cảnh ngộ thế là thương nhau, nên vợ chồng.
Địa phương ưu tiên cho vợ chồng Trạch
làm nhân viên thu lệ phí chợ. Vợ chồng
ăn ở với nhau, ba lần đẻ chỉ nuôi được một. Trạch đặt tên con là Phước. Thì
có phước
mới có vợ và có đứa con nối dõi, chứ không thì nửa cái thân tàn chết không có người chống gậy. Trạch nói thế.
Và lão bảo:
- Tớ đặt tên con là Phước cũng là
để kỷ niệm trận đánh cuối cùng đời lính!
Vợ chồng lão Trạch kiếm được đồng nào dồn cho con ăn học hết . Nhờ trời, thằng Phước
hay ăn chóng lớn, và chăm ngoan, học giỏi.
Thấm thoát đã lên đại học, tốt nghiệp kỹ sư cầu đường loại ưu. Nhưng ra trường xin việc không chỗ nào nhận. Phải có chức, có
quyền , hoặc có nhiều tiền. Vợ chồng Trạch đào đâu ra? Có thằng cò
đòi 10 triệu chạy cho một chỗ , vợ chồng Trạch thế chấp hai quyển sổ thương
binh lấy 10 triệu đưa cho nó. Nó cầm tiền
xong là biến. Thằng Phước đành ra chợ thu lệ phí với bố mẹ. Nhìn con thất vọng , Trạch đau như đứt từng
khúc ruột. Đêm nào Trạch cũng sang hàng xóm xem nhờ tivi, mong nơi nào đăng tin cần kỹ sư cầu đường . Cách đây một tuần, Trạch tình cờ nhận ra tôi
và Mạnh xuất hiện trên TV. Lão biết Mạnh
đang làm Tồng giám đốc một công ty xây dựng, và đang cần tuyển kỹ sư , nên vào
xin việc cho con.
Trạch nói với tôi:
-Mừng quá suốt đêm không chợp mắt , mong trời sáng đi gặp chúng mày!
Tôi nói vui:
- Nếu không chắc quên béng tụi
tôi rồi?
Trạch
cười khầng khậc, nói như kẻ mắc lỗi:
- Cái thân tôi, tôi còn quên nữa
là. Ông biết không? Nhiều đêm nằm mơ cứ tưởng mình còn chân, vùng dậy chạy, thế
là té nhào , đổ máu đầu. Mới gần sáu chục
, nhưng cực quá đâm đãng trí mất rồi!
Tôi cảm thấy thương người bạn đã từng sống chết
với mình. Còn nhớ mùa mưa năm 1968, đơn vị hành quân vào B2. Đói,
sốt rét tả tơi. Càng vào sâu anh em rơi rớt càng nhiều. Một chiều, đến bãi
khách thấy thiếu Mạnh, Trạch vứt ba-lô, xách AK quay lại đường cũ. Đêm ấy Trạch không về. Sáng hôm sau đơn vị
hành quân tiếp, bỏ Trạch và Mạnh lại. Ai cũng nghĩ hai đứa “rụng” rồi.
Nhưng ba hôm sau, đơn vị đang nghỉ ở bờ sông Xe-băng-Hiêng, thì Trạch cõng Mạnh
về. Mạnh chỉ còn là một cái xác thoi thóp, xám ngoét.
Trạch đã mò mẫm ba ngày đêm mới tìm thấy Mạnh trong rừng sâu. Trên đường Trường Sơn ngày ấy biết bao người lính như Mạnh, bỏ xác âm thầm
vì đồng đội không quay lại tìm…
Tôi
sốt sắng điện thoại báo tin cho Mạnh. Tôi tưởng Mạnh mừng lắm , nhưng Mạnh lại tỏ
ra lạnh nhạt. Mạnh hỏi tôi:
- Lão
Trạch còn sống à?
Tôi nói cho Mạnh biết nguyện vọng
của Trạch, và ngỏ ý đưa Trạch đến nhà Mạnh chơi. Mạnh nói mai đưa Trạch đến văn phòng công
ty.
Trạch vuốt ve cẩn thận tờ đơn xin
việc và cái bằng kỹ sư của con. Nhà tôi chỉ cách Văn phòng công ty Mạnh
hơn cây số. Tôi đặt nửa tấm thân người bạn
lính quắt queo nhẹ bỗng lên cái xe lăn,
rồi đẩy đi gặp đồng đội cũ . Đường phố Sài Gòn nhộn nhịp, người xe như nêm,
Trạch chả thèm để ý, cứ luôn mồm hỏi :
- Sắp đến chưa?
- Đừng sốt ruột, thế nào thằng Mạnh cũng nhận con ông!
Tôi trấn an Trạch nhưng trong
lòng cảm thấy hơi băn khoăn. Vì Mạnh tỏ ra lạnh nhạt . Lẽ ra Mạnh phải vui mừng vì gặp lại người đã cứu sống mình . Chính Mạnh đã từng xúc động
phát biểu trên TV về đền ơn đáp nghĩa cơ mà...
Mạnh ra tận cửa, ôm choàng lấy Trạch, đón chúng tôi vào phòng khách. Tôi cảm thấy mối nghi ngại trong lòng mình dịu
đi.
Chuyện trò thăm hỏi vồn vã xong,
Mạnh mời chúng tôi sang phòng bên. Một bàn tiệc thịnh soạn đã dọn sẵn. Ngoài Mạnh và chúng tôi còn có cán bộ công
ty của Mạnh va phóng viên đài truyền hình.
Mạnh giới thiệu Trạch , không quên nhắc lại những chiến công của người đồng
đội cũ. Rồi ôm hôn Trạch thắm thiết trước ống kính Camera. Nước mắt Trạch ràn rụa
chảy xuống hai gò má nhăn nheo. Phóng
viên quay xong cảnh cảm động đó, nhận phong bì rồi tếch thẳng. Chúng tôi cụng
ly , rôm rả chuyện trò. Bỗng Mạnh ghé tai tôi hỏi:
- Cậu còn nhớ chuyện lão Trạch ngửi súng không?
Tôi giật mình khi nghe Mạnh nhắc chuyện đó , mặt lạnh như tiền. Số là
vào mùa hè năm 70, đơn vị làm nhiệm vụ chốt chặn đoạn quốc lộ Lộc Ninh đi Snun.
Chiều chiều từng tiểu đội cắt rừng ra mặt lộ chôn mìn rồi mai phục. Xe tải, xe
bọc thép của quân đội Việt Nam
cộng hòa thường qua lại đoạn đường đó. Đơn vị chôn mìn rồi phục kích, khi xe đối
phương trúng mìn, bắn bồi tiếp mấy phát B40. Thời kỳ đầu hiệu suất chiến đấu rất
cao. Nhưng sau đối phương cảnh giác, cho biệt kích lùng sục, và công binh rà mìn rất
kỹ trước các cuộc hành quân. Các tiểu đội
đi phục mấy đêm liền đều trắng tay, gùi mìn đi lại gùi về. Riêng tiểu đội Mạnh đi lần nào thắng lần đó. Mạnh
báo công: Đã cho nổ mìn lật nhào 10 xe bọc thép và bắn cháy 15 xe khác. Tiểu đội trưởng Mạnh được đề nghị tặng danh hiệu
dũng sĩ diệt xe tăng. Trạch nghi ngờ thành tích của Mạnh, đã phát biểu công
khai trong sinh hoạt đại đội. Nhưng Mạnh cho rằng Trạch “ghen ăn”. Đại đội trưởng,
chính trị viên vừa không tin, vừa ghét Trạch, bởi Trạch
nói bậy làm giảm ý thành tích của đơn vị...
Buổi sáng hôm ấy, tiểu đội Mạnh đi phục về, báo cáo đã bắn ba xe bọc
thép bằng súng B40. Chính trị viên đại đội đang định biểu dương thì Trạch nhảy xổ ra. Trạch giật
khẩu B40 trong tay Mạnh, hỏi:
- Bắn bằng khẩu B40 này à?
- Đúng! Mạnh đáp.
Trạch liền kề mũi vào nòng súng hít mạnh. Rồi lão dí nòng súng đó vào mũi
đại đội trưởng, chính trị viên đại đội nói:
-Các ông ngửi đi!
Đại đội trưởng, chính trị viên không hiểu Trạch giở trò gì, nhưng cũng
ngửi nòng súng. Chờ hai người ngửi xong Trạch hỏi:
- Các thủ trưởng có thấy thối không?
- Không! Hai người cùng đáp.
Trạch thò ngóng tay ngoáy vào
nòng khầu súng B40,rồi giơ lên cho mọi
người nhìn thấy bụi bám đen xì, và hỏi:
- Khẩu súng này chưa lau! Đúng không?
- Đúng!
Trạch mới chỉ mặt Mạnh hỏi :
- Mày bảo đã bắn ba phát đúng không?
- Đúng!
Bấy giờ Trạch mới nói rành rọt :
-Những thằng bắn B40 đều biết, chỉ bắn một phát, nòng súng đã thối hoắc.
Không tin cứ bắn thử. Đồng chí Mạnh bắn ba phát , chưa lau chùi , mà nòng súng không thối.
Nói xong, Trạch ra gốc cây, xách ba quả đạn B40 vào để trước mặt chính
trị viên đại đội:
- Đây là ba quả đạn tiểu đội đồng chí Mạnh vứt đi rồi báo cáo đã bắn cháy ba xe bọc thép!
Thì ra suốt đêm qua Trạch đã bám theo tiểu đội Mạnh để điều tra việc làm
gian dối của Mạnh. Trước bằng chứng không thể chối cãi, Mạnh phải thú thực đã nhiều lần báo cáo láo thành tích. Mạnh cảnh
cáo, bị bị gạch tên trong danh sách đề nghị khen thưởng...
Đã hơn ba mươi năm mà Mạnh còn nhớ và thù Trạch. Tôi nói với Mạnh:
- Quên chuyện cũ đi. Đó cũng là bài học Trạch dạy ông để có được ngày
hôm nay. Tôi nghĩ điều ông cần phải nhớ
là Trạch đã cứu ông , không chì một mà hai lần. Không có
Trạch thì ông bỏ xác ở Trường Sơn rồi.
Và trong trận Phước Long , Trạch đã lấy
thân che cho ông . Nó hứng trọn trái M79, mất nừa thân thể...
Mạnh cười nhạt:
- Ông khỏi nhắc. Tôi sẽ trả ơn hắn!
Nói rồi Mạnh móc túi lấy chiếc phong bao
đã chuẩn bị sẵn bước tới bên Trạch. Một tay Mạnh ôm vai Trạch , một tay cầm cái phong bao giơ
lên. Mạnh nói giọng xúc động:
- Ăn quả nhớ kẻ trồng cây! Tôi có
ngày hôm nay là nhờ nhân dân đùm bọc, đặc biệt là những người đồng đội
như anh Trạch đậy. Tôi có một chút quà
xin đến đáp lại anh Trạch.
Mạnh trao cái phong bao cho Trạch. Trạch cầm đặt xuống bàn. Và nói:
- Tôi xin cảm ơn đồng chí Mạnh! - Trạch không bỗ bã theo thói quen, mà nói rất nghiêm túc, giọng rưng rưng
xúc động - Tôi từ quê vào đây tìm đồng đội
cũ chì có một việc nhờ đồng đội giúp. Vợ chồng có mỗi cháu Phước. Cháu tốt nghiệp đại học
giao thông, nhưng hơn hai năm nay chưa
xin được việc làm. Tôi mong đồng chí Mạnh và các đồng chí cưu mang cháu cháu vào làm ở công ty...
Lão Trạch run run đưa cái đơn xin việc và cái
bằng tốt nghiệp của con mình cho Mạnh. Tôi nhìn Mạnh như cầu khẩn Mạnh cầm lấy.
Nhưng Mạnh không cầm . Mạnh nhếch mép cười từ chối khéo:
- Anh Trạch thông cảm! Công ty đang cổ phần hóa nên không nhận thêm người.
Anh chịu khó xin việc nơi khác cho cháu vậy.
Rồi Mạnh vỗ mạnh vào vai Trạch, phá
lên cười, nói bỗ bã:
-Vả lại nhựa đường còn thối hơn nòng súng B40 anh Trạch ạ!
Những cán bộ dưới quyền Mạnh cất tiếng cười tán thưởng câu nói đùa vừa
ác ý vừa vô duyên của sếp. Những khuôn mặt
no nê, nhầy nhụa phả ra toàn hơi rượu,
nhìn bẩn thỉu như những đống phân. Trạch nhìn Mạnh, nhìn những khuôn
mặt đó. Anh chợt hiểu ra tất cả. Chúng
nó thù dai như đỉa nhưng nhanh chóng quên ơn . Bất đắc dĩ chúng nó phải
bớt xén tiền ăn cắp của dân để bố thí
cho mình gọi là đền ơn đáp nghĩa, làm mầu làm mè với thiên hạ, để xuê xoa che giấu tội lỗi, để tục lừa dối, chứ không hề nghĩ đến trách nhiệm
đối với con mình. Mình đã đổ máu để cứu bọn
lưu manh.
Trạch cầm chiếc phong bao ném thẳng vào mặt Mạnh. Những tờ đô la bay tứ tung, dính vào
khuôn mặt nhờn mỡ của Mạnh và đồng bọn. Rồi Trạch lết ra chiếc xe lăn.
Anh không nhờ tôi bế lên xe, cũng không
chờ tôi cùng về. Anh dùng hai bàn tay gầy quắt queo vần bánh xe lăn . Tôi cảm
thấy tim mình buốt nhói.
M T (Tác giả gửi BVB)
-----------------
Chuyện này thật, không bịa một chút nào. Cảm ơn Minh Tâm.
Trả lờiXóaBuồn và đau...
Trả lờiXóatrái tym người CS
Xóa...con "chim" của nhân loại
XóaTình đời bạc phếch hơn vôi
Trả lờiXóaChức cao, quyền lớn-chỉ Tôi với Tiền!
Hố...hố.....chủ nghĩa xuống hố, tình đồng đội xuống hố...há...há....
XóaHay ! cảm ơn t/g M T
Trả lờiXóaCái nết đánh chết không chừa .
Tên Mạnh gian dối trong thời chiến thì thời bình cũng dối gian , bản chất con người hắn không thay đổi .
Xã hội VN mấy chục năm qua nó đã tạo ra con người và lớp người vô cảm vô ơn chỉ còn biết đến tiền, những đồng đội một thời từng vào sống ra chết gắn bó với nhau trong chiến đấu giờ cũng bị cuốn vào cái guồng máy khốn nạn đó của xã hội ( tuy vậy vẫn còn nhiều đồng đội tốt nhưng lực bất tòng tâm). Tôi hỏi anh Minh Tâm chuyện này có thật 100% không? cóa hư cấu thêm bớt gì không? nếu đúng như vậy thì phải xử lý tên mạnh ( gét tên mạnh không viết hoa), tôi mà gặp tên mạnh thì hành động đầu tiên của tôi là nhổ bọt vào mặt tên mạnh... đọc chuyện của anh trong tôi sục sôi uất hận và buồn suy nghĩ miên man tự hỏi không biết mình hi sinh chiến đấu thống nhất đất nước để làm gì, cho ai????
Trả lờiXóaMột người bộ đội "lính miền đông" mà vô ơn bạc nghĩa như vậy thì quả là đáng trách. Tôi cũng là lính miền đông f9 chúng tôi chưa thấy ai đểu cáng khốn nạn coi tiền trọng đến vậy. Vừa ác vừa đểu cáng vừa thù dai chó má của Mạnh vì sợ sự thật. Cả xã hội dối trá lộng hành là chuẩn không phải chỉnh hu hu hu ối đồng đội ơi ai đã hy sinh vì nước non ??? ức ực
Trả lờiXóaĐừng tin vào những kẻ lập nghiệp bằng đầu gối, lập công bằng dối trá. Hạng người đó chỉ có gái - tiền - quyền là đội lên đầu, còn bạn hữu hay đồng đội chỉ khi được việc thì ra vẻ ơn huệ, vui vẻ. Còn khi bị nhờ vả thì chạy làng hết. Loại vong ơn bội nghĩa sớm muộn cũng bị trời tru đất diệt!
Trả lờiXóaTôi cũng là lính những năm đó nên cảm thông và có đôi lời an ủi CCB một thời khói lửa. Tôi may hơn anh Trạch là còn nguyên cả, nhưng đời cũng chẳng cho những "kẻ" trung thực giàu sang đâu! Ngược lại để dành cho kiếp sau đó !
Cảm ơn đại tá và tác giả đã lộn "mề gà" cho thấy "cứt" trong đó vẫn còn mà thiên hạ lại cho là thơm đấy.
Trong hai cuộc chiến vừa qua có rất nhiều những "chiến công" kiểu như vậy: không thối nòng súng. Rộng hơn, cả hai cuộc chiến có đáng được gọi là "chiến công" không nhỉ (vì người ta còn đặt tên là "Bên thắng cuộc" nữa cơ đấy? Vừa rồi còn có kẻ nói đến một "chiến thắng" nào đấy ở biển Đông nữa cơ. Họ rất thích chiến thắng, say chiến thắng, mê chiến thắng, rồi ngộ chiến thắng và hoang tưởng trên chiến thắng. Chuyện của anh Trạch nó cho thấy hai cái chất rất đặc trưng của những con người mà Mạnh là đại diện. Nó phổ biến trong xh VN (không kể 2 tính cách mà "Trạch nòng súng" đã nêu ra ở trên: "Chúng nó thù dai như đỉa nhưng nhanh chóng quên ơn").lkk
Xóaxin cho hỏi đây là chuyện thật hay là hư cấu? quý vị nào biết mong chỉ giúp xin cảm ơn nhiều!-người vô cảm
Trả lờiXóaHư cấu cái gì, mà có hư cấu cũng là Văn học hiện thực phê phán, đáng suy ngẫm. Trên đời thiếu gì kẻ sống thực dụng chỉ vì tiền, vì chức quyền, vì ham lợi quên hết nghĩa tình, quên dân, quên Tổ quốc như tay Mạnh.
XóaCó cả những tay chỉ huy chiến đấu ở Campuchia, làm đại cực lớn, sau lại ôm chân tàu cũng vì tiền. Lênh cho Hải quân ra lệnh lính đảo Gạc Ma không được nổ súng để "giữ tình hữu nghị Việt-Trung", cho nên lính chết oan tàn khốc cả loạt.
Đến khi lão bị đột quỵ, được Tàu nhanh chóng cho thầy sang cứu bằng thuốc quý chính hiệu "An cung ngưu hoàng hoàn", nay sống 94 tuổi rồi. Không vì thực dụng cá nhân thì vì cái quái gì? Sự thực, không cãi!
"chỉ huy chiến đấu ở Campuchia, làm đại cực lớn": ông ta, nghe lệnh tực tiếp từ Lê Đức Thọ. Lúc đó, ông Trần xuân Bách, phụ trách bên dân sự
XóaSao khong noi thang ra la le-duc-anh, sao ai cung so-set nhu the nhi?! Bao nhieu thanh-nien chet oan-khoc o dao Gac- Ma la tu cai lenh khong duoc no sung...khong lam cho cac ban chi thang ra duoc cai ten ma ai cung biet a?!
XóaĐ.tá Bồng cùng tác giả của bài viết " trả ơn " thân mến , câu chuyện của tác giả Minh Tâm viết về đề tài này đối với chúng tôi , chúng ta , đó là đề tài nói về nỗi đau " thế kỷ " mà những người đã có một thời trai trẻ như chúng ta đã ngộ nhận để rồi bây giờ chúng ta mới nhận ra : đó là một sai lầm của cả một dân tộc ! Tôi đã từng là một thày thuốc trẻ , hồn nhiên " theo tiếng gọi của đảng " khoác ba lô vào chiến trường Miền Nam công tác , chiến đấu . Sau ngày 30/4/1975 đến nay tôi và một số đồng nghiêp mới ngộ ra rằng đấy là một hành động sai lầm và đã bị lừa dối một cách trắng trợn nhất có thể . Trong khi đó có những kẻ " giả bệnh " đào tẩu , trở lại địa phương thì bây giờ lại làm ông nọ bà kia , khi gặp nhau chúng lại lên giọng dạy đời , dạy đạo đức cho người khác ! Câu chuyện của tác giả Minh tâm chỉ nói lên được một chút của sự ĐỂU GIẢ của xã hội này mà thôi . Sau 1975 , trên cái đất nước này còn biết bao sự đểu giả , khốn nạn hơn nhiều . Nếu có ngồi kể với nhau thì có lẽ " ngàn lẻ một đêm " cũng không sánh nổi ! Sự đểu cáng , vô ơn , bội bạc lên ngôi , sự tử tế trở thành " của hiếm " ! Chế độ này , xã hội này đã sản sinh ra những " quái thai " như vậy đấy . Nhân vât , hay nói đúng hơn đó là " con vật " có tên Mạnh của tác giả Minh Tâm đầy rẫy trong xã hội này . Vì sao nên nỗi ? Tại sao lâu lâu các nhà " lãnh đạo thiên thiên tài " lại phải phát động chiến dịch : học tập tấm gương đạo đức Hồ chí Minh ??? Không lẽ đạo làm người của cái xã hội này bây giờ tệ hại lắm hay sao mà cứ phải " ăn mày dĩ vãng " mãi thế ! Tình đồng đội , tình đồng chí , đồng hương , tình người bây giờ tìm trong đám quan chức nhà nước có mà " mò kim đáy biển " ! Bây giờ chỉ có TÌNH - TIỀN mà thôi !
Trả lờiXóaDoanh nhân csvn đấy, đúng chất!
Trả lờiXóaĐau xót quá !bao nhiêu người đã đổ máu để cứu bọn lưu manh ?
Trả lờiXóaTôi đã từng ở trong quân ngũ, kể cả chuyện kể trên là hư cấu thì tôi vẫn tin là có, không có chuyện gì là không xảy ra. Để làm đẹp lòng cấp trên và mong tiến thân thì tham ô đường sữa, bột ngọt, gạo, thuốc men chẵ bệnh... để cống "thủ trưởng" những dịp thủ trưởng đi phép, đồng thời tranh thủ thủ trưởng há miệng mắc quai mà kiếm cho mình mà chúng nó đốt cả kho hậu cần, có thực phẩm, súng đạn, phương tiện quân sự...Ăn cắp gạo , đường thì thì chúng đổ nước vào cho bù lượng thiếu rồi dỡ nóc mái kho đổ cho trời mưa. Ăn cắp quần áo quân trang, thuốc men, đạn, kíp nổ hay thuốc nổ không thể bù được thì đốt kho nhân dịp tăng gia đốt cỏ nương rẫy "tăng gia"...Rồi những dịp ra quân chúng bớt xén các chế độ thanh toán mà người lính không biết. Đấy là những năm của thập kỷ 70 của thế kỷ 20, còn bây giờ thì đủ các kiểu chạy, một ông giảng viên trường sĩ quan lục quân một năm kiếm cũng bộn tiền từ học viên, rồi quà bằng vật chất như vài cái xe máy... Tôi thoát khỏi môi trường này từ năm 1980 vì ấn tượng từ những chứng kiến ấy, với bon họ thì tôi là thằng ngu và hèn.
Trả lờiXóađên khi lão bị đột quị,được Tàu nhanh chóng cho thầy sang
Trả lờiXóaÐừng trách người ăn ở không nhân nghĩa ! Mà nên chấp nhận cái nghiệp mình phải trả từ việc làm của kiếp trước,nguyên việc anh sống dưới một chế độ của những người hành xử như quỉ dữ thì còn gì để anh than van,anh sống trong một cộng đồng toàn sâu bọ làm sao đời đời anh khá giả,nên chỉ còn hy vọng một ngày đẹp trời ta phá được cái bọc ung thối này .
Trả lờiXóacó một người com là lính F9 tức là CÔNG TRƯỜNG 9 là sư đoàn bộ binh số 9 thường chiến đấu ở các vùng Bình long, Phước long, Tây ninh, Long an rồi sang căm Pu Chia giúp bạn khi Lôn Nôn đảo chính Xi Ha Núc.chắc là nhớ vùng Thiện ngôn Sa mát, Bầu châu é... không?
Trả lờiXóatôi là thương binh không nặng như nhân vật Trạch nhưng lăn lộn nhiều năm ở các vùng ấy, may mà thoát chết. Đơn vị cứ bổ sung đêm trước , sau đêm đi đánh nhau về sống sót mấy thằng... sau này họ bắt đầu có bài bồi dưỡng lính mới được chọn để xây dựng cá nhân anh hùng thật là khó nói. Hay là Mạnh là những người được chỉ định bồi dưỡng để làm anh hùng nhưng vì Trạch bóc mẽ nên lại khó nói ( nếu đây là một phần sự thật của tác giả Minh Tâm???)
thế thì nó đã lưu manh từ khi còn phải dùng xương máu rồi bạn ạ!
Những chuyện như thế này là có thật,văn chương thì đặc tả và lột tả mà thôi.
Trả lờiXóaCướp công,dối trá thì bao giờ chả có.Thậm chí còn giết nhau nữa là.Lịch sử xưa vẫn còn đó,ngày nay cũng thế thôi.
Do vậy mà tránh thì cần là tránh,khi tấn công là quyết liệt loại ra những tên khốn cho bằng được.Hòa bình không để kẻ thù diệt mình.
Viết thế thôi chứ loại đó cũng ít,nạn bè phái cũng là thứ họa của dân tộc .Nạn đó mà làm chủ đất nước thì chỉ diệt vong lâu rồi.
Nhờ cái xấu xa như vậy nên đất nước ta nay vẫn còn tậm tịt đấy.
Mong rằng,ngày mai Mỹ Việt lên chiến lược,tất cả sẽ đi theo định hướng tư bản chủ nghĩa,mọi thứ sẽ gần như sòng phẳng.
Mình nói định hướng vì hướng nào cũng còn lâu mới nhìn thấy.
Làm người mà không có tâm thì sao lại là người được.
Tôi nói sự thật này,Cô Nguyễn Thị Vân,nguyên y tá D7 tỉnh Quảng Ngãi,một mình cô đánh tan và lui nguyên một đại đội VNCH tấn công vào để tiêu diệt thương binh.Hòa bình làm ruộng,trồng rau.Sau 40 năm người yêu cô từ bắc vào tìm mẹ con cô và nay thì mua nhà sống cả gia đình tại TP Quảng Ngãi.Nên không thể nói ai cũng dã tâm.
Sống thì ở đâu mà không sống được,tình thì có cũng góp phần thuận lợi mà thôi.
Cái ác thì ngày xưa là con lãnh,ngày nay thì lãnh liền.Giám đôc sân bay,giàu quá bỏ vợ con,cưới cô ca sĩ,vài hôm bò hổng nổi lại chia tay và sống lẽ loi.Giám đốc tổng công ty quá giàu,bỏ vợ con,sống bừa bãi,về hưu cứ ra bờ biển Nha Trang chơi với còng,chả ai thèm ngó cả.
Cuộc đời xưa nay cứ là vậy thôi mà.
Công Sơn
lúc trước tôi có hỏi chuyện này là thật hay hư cấu? tôi giả sử rằng đây là chuyện có thật (trong thực tế hiện nay những truyện kiểu như thế này không hiếm) thì trước tiên tôi xin được chia sẻ với nỗi đau mà bác thương binh kia đang gặp phải.Thứ hai tôi xin được chỉ ra cho bác là ở bác có cái sai rất lớn ( theo quan điểm của riêng cá nhân tôi) mà có lẽ bác cũng không nhận ra.Tôi xin không bàn tới chuyện quá khứ,vẫn biết rằng bố mẹ nào trả muốn cho con cái mình được ổn định, có công ăn việc làm được thành đạt..v v.Đó là điều mong muốn hoàn toàn chính đáng và nhân văn miễn bàn! chỉ có điều cái cách mà bác thương binh hành động để thực hiện sự mong muốn đó là sai lầm! mà cái sai lầm này nó phổ biến tới mức người ta cho nó là đúng,là đương nhiên.Cái sai đầu tiên là bác dùng tiền để nhờ người xin việc và hậu quả là mất tiền,cái sai thứ hai là bác dùng mối quan hệ của mình hay nói cách khác là dùng sự ảnh hưởng của mình để xin việc cho con lần này hậu quả còn tồi tệ hơn.Thiết nghĩ nếu người con có thực học thì phải tự tìm kiếm thông tin rồi phỏng vấn xin việc một cách công bằng chứ! đến cả bác thương binh đáng kính kia cũng có cách suy nghĩ như vậy thử hỏi những người có quyền, có tiền có quan hệ, có chức vụ họ sẽ sắp đặt cho con cháu họ,người thân của họ là đương nhiên rồi chứ? thử hỏi xã hội liệu có công bằng được không?Tiên trách kỷ hậu trách nhân.Người vô cảm
Trả lờiXóaÔng không những vô cảm mà còn vô nghì. Tức là chả biết cái gì cả! Ông tưởng đang sống bên Singapre, nơi mọi chuyện đều đàng hoàng chững chạc (minh bạch)?
Xóa"Những khuôn mặt no nê, nhầy nhụa phả ra toàn hơi rượu, nhìn bẩn thỉu như những đống phân."
XóaCứ nhìn trên VTV từ 19g00 đến 19g30 hàng đêm là thấy!
Có vẻ như người này đang tập tành bắt chước làm người tử tế!.
XóaXin có vài ý với Nặc danh (06:17 Ngày 18 tháng 10 năm 2014).
Xóa1./ Nặc danh có biết bài hát "Bài ca không quên" không? Và đã coi cuốn phim cùng tên "Bài ca không quên" chưa? Coi phim mới hiểu được hết ý nghĩa của bài hát, và xúc động, "thấm thía" hơn bài viết này nhiều. Nếu Nặc danh, và tất cả chúng ta, đã coi phim này rồi thì đừng đặt nghi vấn với bài viết này nữa!
2./ Tôi là 1 nhà giáo. Tôi thường nhắc nhở học trò (và con cái tôi) là phải CỐ GẮNG trung thực, và nghiêm khắc với bản thân mình - có lúc giật mình nhìn lại thấy mình có quá cực đoan, cầu toàn chăng(?) - Nói "bần cùng sinh đạo tặc" thì không phải phép, chứ "cùng tắc biến" đối với trường hợp bác Trạch thì Nặc danh sẽ không cực đoan như vậy. Nhìn lại gia cảnh bác Trạch xem:"...3 mặt con mà chỉ nuôi được 1..", kinh tế gia đình thì khỏi nói (!). Sống trong 1 xã hội mà THÂN, THẾ, TIỀN quyết định mọi thứ, nếu Nặc danh ở trong hoàn cảnh bác Trạch thì hãy phát biểu - "nằm trong chăn mới biết chăn có rận"- Đừng lên mặt dạy đời khi Nặc danh chưa "nằm trong chăn".
Cuối cùng tôi muốn Nặc danh, ngoài cái chính là "vô ơn", nên cố tìm ra chất NHÂN VĂN và TÌNH CHA CON trong bài viết này.
Cảm ơn tác giả bài viết và mọi người
Ông Hoàng còn mê mấy bài nhạc nô? Thảo nào... Còn u mê...
XóaĐau đớn,bẽ bàng!!!!!!! Nó cùng TÔNG với "tấm gương đạo đức..." khi người ta "ĐỀN ƠN ĐÁP NGHĨA" cho bà Nguyễn Thị NĂM trong CCRĐ!.
Trả lờiXóaVâng! Chuyện bà Năm là hành động "đền ơn đáp nghĩa" điển hình nhất của ĐCS.
XóaCCB đánh Tàu.
Bạn ND 23 :12 ,17/10 Đừng vội quy chụp ĐÚNG,SAI mà tùy hoàn cảnh của mỗi người trong xã hội điên đảo đồng tiền trọng hơn đồng chí .Cái tình đồng chí bây giờ với nhiều người chỉ còn là những lời mộng mị . Cái cách tìm việc làm trong xã hội đồng tiền của bạn có khi đúng với bạn nhưng với người khác thì quá khó .Giáo làng có học sinh cách đây15 năm thi học sinh giỏi P T trung học cấp tỉnh được liền 2 giải : một giải đặc biệt môn toán <không có người thứ 2 và một giải nhất môn vật lí vào học ĐH bách khoa tốt nghiệp bằng khá thế mà mấy năm xin việc ở bắc không được phải vào nam mới xin được việc làm nên bạn không nên nói TIÊN TRÁCH KỈ HẬU TRÁCH NHÂN mà phải trách xã hội của chúng ta ngày nay không có việc làm vì MẬT ÍT RUỒI NHIỀU .Cái đau đớn là ở đó....
Trả lờiXóathật đúng với bản chất người ĐCS ưu tú
Trả lờiXóaTôi cũng là ccb nên vô cùng đồng cảm với ô tb trạch,có điều ô trạch do là tb nặng nên ít va chạm với xh hiện tại ,nên không hiểu hết được lắt léo của xh và vẫn còn mơ hồ tin vào những phép màu của tình đồng đội!tình đồng đội là thiêng liêng nhưng với loại người như mạnh thì không có đâu,vì từ lúc ác liệt như vậy mà mạnh đã lập công láo toét,không riêng mạnh mà cả hệ thống tuyên truyền hồi đó có chủ trương xd anh hùng láo để mê hoặc mọi người,lê văn tám là lố bịch nhất chính ông trân huy liệu đã phải thú nhận là bịa hoàn toàn,ông trạch đã vạch cái láo toét của ô manh thì sao còn mong gặp mạnh để nhờ vả làm gì ! Ông trạch hãy dạy con trai bài học tình người,hãy tìm cách khác và tốt hơn là bảo cháu tự tìm việc cho mình,với khả năng là kỹ sư là có kỹ năng cơ bản thì hãy năng động tự thích ứng với thực tế.
Trả lờiXóaDù câu chuyện này có bịa ( sáng tác) 100% , nhưng tôi tin những hành vi dối trá, thù vặt, bội bạc vô ơn của những con - người như Mạnh là thật 100% trong XH VN hiện nay. Là CCB , tôi cũng đã mục sở thị cái loại người (từng là đồng đội ) đó, đối với đồng đội của tôi. Mà cũng lạ !, Loại người - con này sau khi ra quân lại thăng quan tiến chức rất nhanh trên đường quan chức và giàu có.? Phải chăng "môi trường XHCN ưu việt" đã tạo cơ hội cho lũ con - người này phát triển?
Trả lờiXóaĐọc xong vừa cảm thấy phẫn uất và buồn lặng! Ôi cái xã hội bây giờ sao nó phủ phàng đến thế.
Trả lờiXóaAi đã tạo ra chứng bệnh này cho XH? Ai?
Có ai biết? Hãy chỉ mặt, điểm tên chúng ra.
Còn ai vào đây nữa,trời ạ!.
XóaDi-nhien ai cung biet chung no la "ai", nhung nguon-con la bat-dau TU DAU da san-sinh ra chung no tren giai dat hinh chu S nay? AI vay nhi? Dam noi khong?
Xóaloại nười như thằng Mạnh này thì nhiều vô kể , chúng hiện diện ở khắp mọi nơi , chúng đang làm đảo điên xã hội này ...
Trả lờiXóaNhân nói chuyện chính sách "Người Có Công" tôi xin kể câu chuyện, mong các bạn tham khảo. Tôi là CCB, tham gia kháng chiến trước 30/4/1975, thuộc trung đoàn 115, SĐ2, bộ đội Đặc Công Miền Đông Nam Bộ. Sau hơn 20 năm công tác liên tục, năm 1990 tôi được cho "VỀ HƯU MỘT CỤC" với số tiền 1.380.000 đ (Một triệu, ba trăm tám mươi ngàn). Nay tôi đã vào tuổi 65, không hề có bất cứ khoản trợ cấp nào, bảo hiểm y tế cũng không nốt. Năm 2013, QH bổ sung luật người có công, CP ra nghị định, liên bộ Y tế và LĐ-TBXH ra thông tư. Tôi nằm trong diện làm hồ sơ GĐYK vì mắc bệnh Đái tháo đường typ2, một trong 15 bệnh mà bộ Y tế qui định. Tôi đã điều trị bệnh ĐTĐ tại BV Đại học Y Dược Tp.HCM khoảng 9 năm. Tóm tắt HS bệnh án được BS điều trị và trưởng phòng nghiệp vụ ký tên, đóng dấu tròn của BV. Nhưng nghành LĐ-TBXH đòi phải có chữ ký của GĐ hoặc PGĐ bệnh viện. Ngược lại, các QUAN ở BV, không ai chịu ký, với lý do đã UQ cho phòng nghiệp vụ! Cuối cùng HS của tôi được trả về khổ chủ. Vậy là, chỉ vì một chữ ký (Hay vì một lý do sâu xa nào khác), người có công trở thành ... CÔNG CỐC!!!
Trả lờiXóaChỉ có ĐCS mới vắt chanh bỏ vỏ như vậy . Đau quá . Không lẽ ngồi im mà than thở mãi hay sao , phải cùng lên tiếng mới mong có thay đổi.
XóaBác ơi, cứ áp dụng luật thôi. Trong hiến pháp, có điều 4, là lực lượng ra lệnh cho GĐ hoặc PGĐ bệnh viện. Phải ới lên họ.
XóaNếu không làm được gì, sao đại diện của bác (các đại biểu quốc hội), lại thông qua điều 4 hiến pháp ?
Bây giờ bác bảo đại diện của bác (các đại biểu quốc hội), xóa điều này đi vậy!
Việc uỷ quyền cho T/ phòng ký lúc đó là đúng quy định ( luật ) nhưng bây giờ họ đòi phải ký của GĐ hay phó GĐ ! Vậy là cũng cái kiểu mà luật đất đai quy định cấp đất phải do cấp có thẩm quyền ký thì mới làm sổ đỏ, mặc dù luật ĐĐ đã phân ra thời kỳ trước và sau 15/10/1993 MÀ bọn thừa hành nó cứ ÁP mọi trường hợp cấp nhà đất theo đúng luật định lúc đó trước 15/10/1993 vào luật đất đai 1993 - nay là luật ĐĐ 2013 - để kết luận là TRÁI THẨM QUYỀN và muốn có sổ đỏ phải ... MUA ĐẤT ! Dân các khu tập thể của nhà nước đã khổ từ những năm 1980 đến nay lại hận vì chẳng biết làm sao để có sổ đỏ ?
XóaNgày trước ông ký đúng luật
Bây giờ nó bảo là sai ( Trái thẩm quyền )
Dân tình ngơ ngơ ngác ngác
Nước mắt âm thầm chảy dài ...
người thì xanh cỏ ( hoặc què chân, cụt tay ...) , kẻ thì đỏ ngực ! Thôi thì đành phận , nhìn lên thì chẳng bằng ai , ngó xuống chẳng ai bằng mình . Bác Trạch dẫu sao cũng có cậu con trai chăm ngoan , học hành tử tế ( cứ theo các cụ bảo , thì ông Trời còn có mắt , còn thương vợ chồng bác đấy ) chứ cứ nhìn xuống những cảnh đời oái oăm khác còn não lòng hơn nhiều , thì như cụ bà liệt sỹ nọ ( báo chí một dạo đã đưa tin ) bị bọn cường hào mới ở địa phương chiếm hêt đât đến nỗi không còn chỗ đặt ban thờ con trai liệt sỹ , kêu trời chẳng thấu ...
Trả lờiXóaSông có khúc , người có lúc ; Để rồi xem đời thằng Mạnh ( và những kẻ như nó ) đã chắc đâu ra gì ; Chúng sẽ bị nghiệp chướng ; Sớm thôi .
Mà xét cho cùng , những người như thằng Mạnh cũng chỉ là sản phẩm của cái xã hội đã " Giột từ nóc " ; mà để tồn tại , chúng cũng tàn sát lẫn nhau ghê lắm , nhục nhã lắm ...
Các ông chấp nhận hy sinhđể GPMN ? Chấp nhận đốt dãy Trường Sơn kia mà ? Đừng trách tên Mạnh , hãy trách chính mình sao nghe theo lời giả dối . Nói thật
Trả lờiXóa"chấp nhận hy sinhđể GPMN ?": bác dùng sai từ rồi. "thống nhất đất nước".
XóaCác bác có máy bay F5 hiện đại, có hạm đội do Mỹ cho, sao lãnh đạo của các miền nam lúc đó, không dội bom vào mấy đảo Hoàng sa, để lấy lại ?
Trách nhau gì nữa. Dân tộc Việt, là như vậy đấy!
Xin bác "Nặc danh 20:48" đừng đặt một câu hỏi như vậy. Giờ nếu tôi đặt câu hỏi: "Nếu lãnh đạo miền Bắc không đem quân giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước thì liệu Hoàng Sa có mất, Trường Sa có bị chia năm xẻ bảy như hôm nay không?" liệu bác trả lời được không?
XóaChúng ta cứ lôi quá khứ ra trách nhau, cứ đem huy hoàng đã qua để nói với nhau, để rồi đám con cháu bây giờ phải ngồi trong bóng tối, khóc lóc vì không biết sống sao cho ra phận người. Chúng cứ khóc, cứ mò mẫm đi, trong khi trên vai thì càng ngày càng nặng trĩu những món nợ càng ngày càng lớn lên. Mà món nợ đó có được mấy phần của chúng đâu? Toàn sai lầm của người đi trước như chúng ta vô tình (hoặc cố tình) để lại cho chúng cả đấy chứ. Nếu các bác còn thời gian trách nhau như vậy thì nên nghĩ xem mình còn có thể làm gì được để giúp tụi trẻ đây. Không cần phải giúp được cả thế hệ trẻ đâu, giúp được con cháu nhà mình nó thấy được ánh sáng là tốt lắm rồi.
Còn nếu bác nào không làm được việc đó thì cũng không sao, các bác có thể săm xoi lại quá khứ. Và hi vọng các bác có thể săm xoi, nghiên cứu lại những gì đã qua một cách khách quan và trung thực nhất, thay vì đặt những câu hỏi quái dị như bác trên kia.
Trả lời dễ ợt dù bác chỉ giả định :
XóaHoàng Sa không thế mất vì Tàu cộng
không dám đụng với Mỹ,đồng minh
mạnh nhất yểm trợ miền Nam VN.
Chính vì tham vọng hy sinh tất cả để
miền Bắc Cộng sản hoá cả nước mà
Mỹ chán nản phải bỏ cuộc.
Đó là tội lỗi rất lớn của CsVN.đã đặt
ý thức hệ lên trên quyền lợi đất nước
và dân tộc VN.
Thằng mạnh đại diện cho đcs còn trạch đại diện người lính trở về,với thân tàn ma dại
Trả lờiXóaĐc sản quay mặt trước nỗi đau đồng đội
Thấm tháp gì, so với việc nổ súng vào bà Nguyễn Thị Năm.
Trả lờiXóa"Thù dai" và "quên ơn" là những phẩm chất cao quý nhất của những người lãnh đạo cộng sản, nếu thiếu những phẩm chất này, làm sao lọt vào hàng ngũ những người lãnh đạo.
Ở tầm vĩ mô, các phẩm chất ấy trở thành đường lối, chiến lược góp phần duy trì vai trò lãnh đạo của Đảng.
Để giành được quyền cai trị hơn nửa thế kỷ qua, nông dân Việt Nam (lực lượng cách mạng chính) đã đổ nhiều của cải, mồ hôi, xương máu nhất, đảng đã trả ơn bằng cách khốn cùng hóa họ bằng cách đặt ra các chủ trương bóc lột, khống chế họ như cải cách ruộng đất, hợp tác hóa và bây giờ là công nghiệp hóa, hiện đại hóa. Với hình thức sở hữu toàn dân, cái nông dân cần nhất là ruộng đất vẫn không một tấc. Họ sống, chết, lao động, sản xuất trên mãnh đất của nhà nước (đảng) và sẽ bị cướp đi bất cứ lúc nào khi một ông đại gia nào đó phát hiện ra lô đất ấy chứa "vàng'.
Chúng ta đang ở giai đoạn "định hướng xã hội chủ nghĩa', Đảng đang góp phần đẩy nhanh qua trình tư bản hóa ở thời kỳ hoang dã. Một xã hội quản lý bằng chủ trương, thiếu luật pháp; Đảng đang xây dựng một thể chế lãnh đạo maphia và chính cái đảng đang tự tiêu diệt một cách nhanh cóng nhất.
Chúc đảng sớm thành công.
vấn đề đặt ra của tác phẩm là vấn đề nhức nhối của xã hội VN hiện nay, do đó nó có sức khái quát lớn, nếu viết hay rất có tác dụng, nhưng rất tiếc trong tác phẩm còn một số chi tiết coi thường người đọc. Chẳng hạn chi tiết thằng con học rất giỏi, "tốt nghiệp kĩ sư cầu đường loại ưu"? Ưu ở đấy có lẽ là ưu tú chăng? Làm gì có bằng tốt nghiệp loại ưu tú? Chỉ có các loại trung bình, trung bình khá, khá, giỏi và xuất sắc. Ưu tú chắc là loại xuất sắc. Cả 1 trường đại học 1 khóa ra trường loại xuất sắc rất hiếm, chỉ đếm không quá mấy ngón tay.Ngành kĩ sư cầu đường tốt nghiệp xuất sắc mà không kiếm nổi việc làm thậm vô lí vì đó là ngành hót hiện nay. Các ông viết văn có bức xúc thế nào cũng phải bình tĩnh, khách quan, viết cho nó đúng sự thực, đừng thổi phồng quá nó lại phản tác dụng đấy, là bôi bác xã hội đấy. Đừng "té nước theo mưa" khác gì bọn cơ hội, chỉ bịp được lũ dốt nát thôi!
Trả lờiXóaÔng 0914 nói bậy. Trước có 3 hạng trong Bằng tốt nghiệp đại học "Giỏi - Khá - Trung bình". Còn nghe nói đổi mới đổi miếc gì thì không biết (Chán chết!)
XóaÔng Trạch nói con là loại "Ưu", theo văn nói là ông muốn diễn tả loại Giỏi. Đó là chi tiết sống. Hay là ông muốn ông Trạch có thư ký riêng viêt ra rồi đọc như con vẹt, kiểu "Dân chủ là xu thế không thể đảo ngược" (nhưng có thể đảo lộn?)
Bác nên phân biệt giữa ngôn ngữ hành chính và ngôn ngữ dân gian. Thường thường, khẩu ngữ khi diễn đạt học sinh tốt nghiệp loại giỏi bằng loại "ưu'.
XóaHàm ngôn là người đó học giỏi hoặc xuất sắc.
Còn việc ông cho ngành cầu đường, tốt nghiệp xuất sắc mà không có việc là vô lý thì chẳng vô lý chút nào.
Và ông nên nhớ, ông đang đọc một tác phẩm văn học chứ không phải đọc một tin trên báo.
Bố Nặc danh 09 : 14 ơi , bố vẫn lý tưởng hóa mất rồi. Hơn bốn vạn kỹ sư ra trường không xin được việc làm bố ạ. Báo lề phải đăng công khai đấy. Có đứa không phài một mà là ba bằng kia. Có đứa thủ khoa. Có đứa thạc sỹ phài đi bán nước mía vìa hè ... Con là kỹ sư cầu đường đây bố . Nơi nào "Hót" bố làm ơn chỉ dùm con với. Bố có biết muốn xin được chỗ làm hơp với nghề của mình và được nhận mức lương khoảng 10.000.000 một tháng thì phài chi
Trả lờiXóabao nhiêu không? 5 0 . 000.000 lót tay cho trưởng phòng tổ chức là khiêm tốn bố ạ. Cần thì cần , chi vẫn phài chi ! Còn danh từ loại " ưu" là người miền Nam hay dùng. Người ta nói bằng ưu không chỉ là giỏi mà còn mang tính chất khà dụng đây bố nhé.Ngưởi viết bài này không tát nước theo mưa như bố nói mà chỉ phản ánh một cách chân thực thôi. Con thấy cần phài cảm ơn tác giả đã thẳng thắn phê phán sự bội bạc cùa Tổng giám đốc Mạnh tiên biểu cho loại người giả dối vong ân bội nghĩa đang đầy rẫy trong lòng chế độ. ( Vũ Cao Cường,kỹ sư cấu đường , Quận Tân Phú, TP HCM)
Bọn DLV đang chơi trò giấu mặt đấy bạn Cường ạ. Nhưng ếch chết không thể giấu mùi.
Xóa
Trả lờiXóaChắc thằng con lão MẠNH nay GIÁM ĐỐC được Bác Trạch cứu sống ngày trước giờ chắc chuyển tiền qua MỸ và các con du học hết bên ấy rồi ...............
Bọn Tư bản Âu-Mỹ giẫy hoài giẫy mãi mà không chết là thế đó Chị PHÓ DOAN !!!
*******************************************
Quan Đỏ quan tham quan dâm Vệ-Tề
Chuyển tiền như nước đổ vào Đất Mỹ tê
Trước thì kín đáo nay quá ư lộ liễu ồ ạt
Nhà ở Mỹ bán bằng tiền mặt khổng lồ :
Năm nay qua ngõ Gia Nã Đại Trăm tỉ (1)
Ngay Thủ phủ Tị nạn Sài Gòn Nhỏ thủ đô
Hơn nửa dẫy phố làm chủ bởi Quan đỏ
Ẩn danh dưới công ty đầu tư toàn Quan to
Lú Sâu đã quyết thế mà mặt mếu mũi xệ
Ếch cười ngạo nghễ ăn nói cứ tiếng to
Đại đa số ủy viên trung ương một lòng với Ếch
Tiên sư Âu-Mỹ giẫy chết chúng tài thật đóng trò !
Chẳng có tuyên truyền tuyên huấn tuyên giáo
Thế mà Cộng phỉ Vịt-Chệt cứ đổ tiền vào đầy kho
Nhất là mấy đồng chí suốt ngày cứ ra rả chửi Mỹ
Lại là thằng vác tiền vào Mỹ nhiều nhất giả hét hò !
Nghĩ đau thật Dân Việt vượt biên vượt biển mọi cách
Công tác t..ục tác du sinh du học ô sìn lao nô
Ngay cả cậu ấm đỏ sứt vò con cháu các cụ (CCCC )
Học xong tìm kết hôn ở lại giữ gia tài ô tô !
Tiền tư bản đỏ + chất xám tư bản đỏ cũng đổ vào Mỹ
Đúng là phường lừa dối lũ khăn quàng đỏ cháu Cáo Hồ
Nay mai Nước Việt chỉ dành cho dòng họ chuột sống
Suốt ngày loa rỉ phường khóm giọng xứ Nghệ tô hô ! !!
TRIỆU LƯƠNG DÂN
(1) Nhà ở Mỹ bán bằng tiền by cash tức không vay ngân hàng là cả 100 tỷ
USD. Lượng tiền này đến từ Tàu và Canada, dù là Canada thì cũng là tiền từ
TQ đi vòng qua ngả Canada.
Bác Tâm ơi! Chuyện này có thật không vậy Bác? Nếu thật như vậy thì ôi thôi rồi! Đúng là ông bà xưa đã có câu: " Cứu vật, vật trả ơn; cứu nhân, nhân trả oán". Đúng là con người còn thua con vật!!!
Trả lờiXóaLoại người như thằng Mạnh bây giờ khá nhiều. Lũ khốn nạn nhưng lại được che đậy bằng tiền và sự láu cá, lưu manh nên vẫn là "người thành đạt", thật là buồn cho nhân tình thế thái.
Trả lờiXóaĐIÊU TOA NÓ VỪA VỪA THÔI.
Trả lờiXóa