* MẶC LÂM
Câu chuyện
của tờ báo Charlie Hebdo cùng hàng triệu người Pháp xuống đường biểu tình chống
lại hành động dã man của bọn khủng bố đã làm những người quan tâm tới tự do báo
chí một lần nữa đặt ra nhiều dấu hỏi cho cái quyền được xem là sức mạnh thứ tư
này. Mặc Lâm tìm hiếu thêm về cái chết của những nhà báo Việt Nam điển hình
là Từ Chung của tờ Chính Luận và Tú Rua của tờ Văn Nghệ Tiền Phong.
Tự do báo
chí căn bản của thể chế dân chủ
Khi nhắc đến Charlie Hebdo là nhắc tới những bức tranh
biếm họa trên tờ tạp chí của họ. Những biếm họa ấy làm khó chịu hàng triệu
người mặc dù nó chỉ có chức năng giải tỏa phiền muộn của vài chục ngàn người
đọc trong một khoảnh khắc nào đó. Tại sao Charlie Hebdo theo đuổi cái ít ỏi ấy
mà bất cần sự tức giận, chống đối của hàng triệu người khác? Câu hỏi này vẫn là
đề tài từ cả trăm năm qua khi báo chí thế giới xuất hiện những bức tranh biếm
họa đầu tiên để từ đó tới nay những tác giả phiếm ấy vẫn được sự bảo vệ của
những nước dân chủ trong cái quyền được hiến pháp quy định: Tự do báo chí.
Nhà báo khắp thế giới luôn là nạn nhân của các chế độ
độc tài, quân phiệt, cộng sản ngay cả các tổ chức khủng bố. Trong thời kỳ chiến
tranh Việt Nam
cũng từng có nhiều nhà báo nạn nhân bởi các thế lực, cá nhân tấn công, ám sát
nhằm bịt tiếng nói của họ. Người bị giết đầu tiên trong lịch sử báo chí Việt
Nam là nhà báo Từ Chung, Tổng thư ký
nhật báo Chính Luận, tờ báo chống cộng nổi tiếng thời bấy giờ. Trưa ngày 30
tháng 12 năm 1965 hai đặc công cộng sản đã ám sát Từ Chung và hành động này đã
được công khai tuyên dương trên mặt báo sau năm 1975.
Nói về việc này nhà báo, nhà văn Uyên Thao, người
thành lập tờ báo Sóng Thần rất nổi tiếng của Sài Gòn cho biết:
-Lúc đó tôi nghĩ tờ Chính Luận nó đề cập nhiều vấn đế
liên hệ đến những đường lối chính trị phía cộng sản ở miền Bắc vì vậy nó mới
xảy ra chuyện liệng lựu đạn nó tấn công tòa soạn Chính Luận rối sau đó là vụ ám
sát anh Từ Chung. Đây là vụ coi như xảy ra với báo chí Việt Nam lần đầu tiên lúc đó.
Phản ứng của những người cầm bút chắc chắn không ai
chấp nhận được chuyện đó hết còn mình bày tỏ ra sao thì phải nói không khí lúc
đó nó không có điều kiện cho mình bày tỏ. Đất nước đang có những biến cố lớn,
dồn dập thành ra chuyện một người bị khủng bố sát hại thì cũng giống như chuyện
bom đạn giết bao nhiêu người khắp nơi cho nên ít có sự lưu tâm tới ,nói chung
là của dư luận chứ còn đối với anh em cầm bút tất nhiên họ đều bất bình đối với
chuyện đó.
Khủng bố
giết hại nhà báo là tiêu diệt nền tự do ngôn luận
Mục tiêu ám sát nhà báo Từ Chung là mục tiêu chính trị
và hành động khủng bố này trong một thời gian dài được xem là yêu nước, anh
hùng. Tuy nhiên đối với nhà báo, họ là người mang tin tức đến cho người đọc do
đó ám sát nhà báo đồng nghĩa với với bịt nguồn thông tin và tiêu diệt tự do báo
chí.
Khủng bố đối với tin tức bất lợi cho cuộc chiến không
loại trừ cả những cây bút viết phiếm luận mà mục tiêu của đa số người giữ mục
này không giới hạn đối với cá nhân hay tổ chức nào. Trong hoàn cảnh nền chính
trị xô bồ gần như mất kiểm soát của Sài Gòn lúc ấy xuất hiện một mục phiếm nổi
tiếng của nhà văn Chu Tử trên báo ‘Sống’
với cái tên ‘Ao thả vịt’. Trong cái ao đặc biệt ấy, những con vịt mà Chu Tử
nhắm tới không thiếu một ai, kể cả người cộng sản. Giống như Từ Chung trước đó,
5 tháng sau Chu Tử cũng bị ám sát nhưng may mắn là ông thoát chết. Nhà báo Uyên
Thao nhớ lại:
-Toàn bộ hoàn cảnh miến Nam lúc đó mình có thể hình dung
ra. Xã hội của mình là xã hội đang bị chiến tranh tàn phá. Coi như là nó không
bình thường trong khi đó những người có trách nhiệm lo cho đất nước cũng có
người lợi dụng tình thế hỗn loạn lo cho chuyện riêng của mình.
Chính vì vậy giới cầm bút chứ chẳng riêng gì ông Chu
Tử khó chịu đối với việc người trách
nhiệm lơ là đối với việc nước mà chỉ lo chuyện cá nhân, thành ra người ta
cần phải bày tỏ thái độ đối với một số những cơ cấu, những viên chức của chính
quyền miền Nam .
Còn đối với cộng sản thì đương nhiên đối với những người có ý thức thì làm sao
mà chấp nhận được cộng sản cho nên chuyện chống cộng sản là chuyện đương nhiên
phải chống. Trường hợp anh Chu Tử lúc đó sau này chính người cộng sản họ nói rõ
chính họ đã làm việc ấy.
Sau năm 1975, báo chí miền nam Việt Nam di tản sang
Mỹ cùng hàng chục nước Tây phương khác. Trong thời gian đầu sự xuất hiện trở
lại của các tờ báo trong cộng đồng người Việt là một món ăn tinh thần không thể
thiếu. Vậy mà hàng loạt cuộc tàn sát nhà báo đã diễn ra do nhiều thế lực, cá
nhân thực hiện khiến báo chí trở thành nạn nhân ngay trên mảnh đất được xem là
tự do báo chí nhất hành tinh.
Mở đầu là nhà báo Đạm Phong, chủ nhiệm tuần báo Tự do tại Houston Texas .
Ông bị bắn chết tại nhà riêng vào ngày 24 tháng 8 năm 1982. Nhà báo Hoài
Điệp Tử, một cây viết nổi tiếng trước năm 1975 cũng bị hỏa thiêu đến
chết tại nơi làm việc là tuần báo Mai tại Wesminster, California.
Nhưng vụ ám sát hai vợ chồng nhà báo Tú
Rua của tờ Văn Nghệ Tiền Phong
đã làm người Việt sững sờ. Văn Nghệ Tiền Phong là tờ báo có rất nhiều độc giả
và mục được thường xuyên chú ý một cách thích thú là “Ngày lại ngày” của ký giả Lê Triết tức Tú Rua, ngòi bút trào phúng
có giọng văn châm biếm khó kiếm.
Tối 22 tháng 9 năm 1990 Tú Rua cùng với vợ là bà Đặng
Thị Trần Tuyết bị bắn chết tại bãi đậu xe trước nhà tại tiểu bang Virginia , nơi có tờ Văn
Nghệ Tiền Phong mà ông cộng tác.
Nhà văn Sơn
Tùng, người cùng làm việc với Tú Rua lúc ấy kể lại:
-Thời gian tôi cộng tác với Văn Nghệ Tiền Phong thì
tôi thấy ngòi bút ông Triết viết trong mục “Ngày lại ngày” rất là sắc bén nhưng
có thể nói đôi khi nó cay độc nữa thành ra bị va chạm khá nhiều. Lúc đó độc giả
rất thích cái mục của ổng vì ổng chỉ trích rất thẳng thắn. Đôi khi tôi cũng có
nói với ổng nhưng mà văn phong của ông Tú Rua như vậy mà nói ổng sửa lại thì nó
cũng rất khó. Ông ấy viết thì đúng chứ không phải là không nhưng có cái là quá nặng.
Tôi có thể nói ngay là hoàn toàn không có một thế lực
nào mua chuộc ngòi bút của ông ấy được đâu. Có thể nói là ổng rất say mê, say
mê cái mục của ổng vì được viết như vậy, vì cái đam mê của ông ấy thì đúng hơn.
Cứ mỗi hai tuần một lần ổng đem bài tới lúc tôi làm việc ở tòa soạn. Ông đem
bài tới đưa bài cho tôi thì ông ấy ngồi đọc cho tôi nghe rồi ổng bình luận này
kia có vẻ thích thú lắm. Ông ấy đam mê cái công việc của ông ấy thì đúng hơn,
ổng viết coi như rất nguy hiểm chứ không phải là không.
Lúc trước khi ông ấy chết ông viết một loạt bài đụng
chạm rất nhiều và ông biết là nguy hiểm nhưng mà ổng không bỏ được.Ổng viết như
quá đam mê thành ra đi đến hậu quả như vậy.
Nhà báo kỳ cựu Uyên
Thao của tờ Sóng Thần chia sẻ về
vấn đề tự do báo chí của Việt Nam
trong thời gian chiến tranh, ông nói:
-Nếu mà nói vấn đề tự do báo chí thì có lẽ lúc nào
cũng cần thiết cho đời sống bởi vì nó là điều kiện để bảo đảm cho tất cả mọi
công việc tiến hành được tốt. Riêng vào lúc đó mình bị hạn chế do điều kiện của
cuộc chiến nên có thể giới hạn trong một mức độ nào. Lúc đó mình vừa có tự do
báo chí nhưng cũng có những giới hạn trật chìa. Giới hạn đó không nhằm cản trở
những liên hệ đến yêu cầu của cuộc chiến mà nó chỉ là yêu cầu của một số cá
nhân.
Nhìn lại hai biến cố đối với nhà báo Việt Nam
lúc trước và các nhà báo Charlie Hebdo hiện nay, nhà văn Sơn Tùng cho biết:
-Cái giống nhau là sự bạo động chống lại người cầm
bút. Vụ bên Pháp thì chức năng của họ là người cầm bút thì họ viết gì họ muốn.
Tự do của người cầm bút bị giết vì bạo lực. Bên này cũng vậy ông Tú Rua ổng chỉ
viết những gì ông ấy nghĩ là đúng. Ông ấy bênh vực những gì mà ông cho là đúng
nên gây ra sự thù oán với những người bị ổng chỉ trích mặc dù ổng chỉ dùng ngòi
bút thôi. Những người đó thay vì lên tiếng lại đi giết ổng, cái đó là cái tuyệt
đối tôi thấy phải chống lại.
Tự do báo chí là căn bản của thể chế dân chủ do đó nhà
báo khắp nơi trên thế giới vẫn đang nổ lực xây dựng và gìn giữ nó. Khủng bố
giết hại nhà báo là trực tiếp giết hại nền tự do không thể thiếu ấy của loài
người.
M.L/rfa
--------------
Nói phải, củ cải cũng nghe (Truth will conquer; Good counsel does no harm).
Trả lờiXóaMình đồng ý với quan điểm của Mẵ Lâm.
Trả lờiXóaKhống chế và hạn chế tự do ngôn luận là dốt tập thể,là rước họa vào thân,là làm suy yếu đất nước.
Ngày xửa ngày xưa,chúng mình đề ra giải pháp là tuyên truyền thông tin,bao gồm phương thức phản tuyên truyền của đối phương,lúc bấy giờ là Mỹ và VNCH....kết quả đem lại tốt đẹp.Bộ máy tuyên truyền của Mỹ và VNCH lúc đó thì khỏi chế chứ,họ hơn ta về kĩ thuật vạn lần,nhưng thua từ A đến Z.
Mình là đảng viên gạo trên sàn đấy,nhưng rất khó chịu và phản bác các chú cứ bày ra việc ngăn cấm,khống chế tự do ngôn luận,không cho tư nhân lập báo,toàn báo quốc doanh ,mà thật sự thì đâu chỉ là quốc doanh,cũng " đâm thuê,chém mước,thọc gậy " có hạn đấy chứ.
Ở nước nào cũng thế,độc ngôn quốc gia là dỡ hơi,dốt.Nhưng chả riêng gì nước ta yếu mới sinh ra thiếu báo tự do,các nước thì có thủ đoạn khác nên báo tự do phạm luật là từ toi mạng đến sạt nghiệp,nên rồi họ cũng tuân thủ "luật giao thông ",thu nhập từ quảng cáo là chính,họ cũng ngán và tự cấm viết thuê,có sao đâu.
Thấy các bạn ở bài trước,nói MỸ là tự do toàn diện...cần đánh giá toàn diện thì mới biết ở Hoa KỲ không hề có tự do trên tất cả các lĩnh vực,vì họ là tập hợp quá nhiều người tài giỏi,nên họ cai trị và độc đoán,họ độc quyền kinh doanh nhưng ai cũng cảm nhận tự do.
Ví,có luật tự do ngôn luận,nhưng lại có luật hình sự và thuế quá cỡ,nguồn tài trợ nào cũng không chịu nỗi án phạt.
Tự do cạnh tranh,có luật,nhưng bên cạnh đó lại có luật chống bán phá giá,luật về kĩ thuật chất lượng hàng hóa....Họ sử dụng các luật đi đôi như công cụ thừa sức chôn sống đối tượng.
Ngày nay,thiên hạ nhận thức được cái tự do Mỹ nên dần đối phó,nhưng lại bị cuốn vào mà đứng như Từ Hải.Ví như chú bán bánh bao,góp nhăt cho chú VOI và Lừa vay cả sân vận động tiền của,chú chả trả mà đổ thừa là lại phải cho chú vay tiếp,mấy đứa nhỏ vác gạch,mấy bà đẻ con đem bán cho trùm bánh bao đem tận qua tân giới thế cho vay chả bao giờ thu chứ chớ nói lãi.
Sau giải phóng và thống nhất Tổ Quốc,các chú rãnh,vừa nhậu vừa bàn " quốc sự ",uống rượu bậy bạ nên bị XỈN năng....Thế là đẻ ra bao nhiêu thứ cấm mà cả ngìn năm trước chưa hề có trên đất nước này.Chỉ cái trò gọi là ngăn sông cấm chợ thôi,mà đến anh hùng và là tướng Trần Kiên cũng lắt đầu và ra tay nghĩa hiệp dẹp cho bằng được.
Các anh TO chức mà nhỏ xác và trí xem lại cái chuyện buồn cười này,
Xưa các chú xỉn cấm dân bán gạo,để các chú bán gạo mốc phải ăn,khác gì như nay cấm nhập vàng khối để các chú tung hoành một cõi giang san,lại làm lợi cho các chú nhập vàng lậu.Tiền các chú cho vay,chặt đẹp,lại cấm tiền của người ta vay,vác đâu cái của nợ là gói về nhập vào VN cho lưu thông nó như hồ chứa nước thủy lợi thủy điện,khi hạn thì ngăn,khi lũ lụt thì xả nước...
Không ai và không thể cấm tự do ngôn luận được dù chơi trò bạo tàn cỡ như TẦN THỦY HOÀNG.
Hãy học ở MỸ,với phương châm của HỌ,là hãy để chúng tự do và chúng sẽ thải vào mồm nhau.Qui luật sinh tồn sẽ tự đào thải,nghĩa là tự sinh và lại tự diệt.
Lo học mà phản tuyên truyền,chớ đến đăng kí ghi tên rồi đến ngày đến dự lễ lãnh bằng tiến sĩ cử nhân...dốt vẫn hoàn dốt.Phịa cái cỡ mắc lưới đánh cá mà cũng tiến sĩ thì thua thật cho cái học vấn nước nhà.
Bản thân anh,có cái anh cần thì chả có,cái anh có thì chị chả cần,khóc ấm ức kia mà.
Công Sơn xin gởi các đệ qua blog vui vẻ này.
này Công sơn,anh năm nay đã được 99 tuổi chưa mà ai cũng coi là em vậy ? anh bi bô gì cũng ko sao nhưng xưng hô phải có tôn ti và văn hóa nhé.
XóaThời nhà Trần đã biết dựa vào dân, hỏi ý kiến Dân.. bằng cách mở Hội nghị Diên Hồng. Thời nay ĐCSVn không những không học theo mà lại coi thường Dân, cầm dân tự do ngôn luận, tự do tử tưởng. Một đảng cầm quyền như thế là sắp tàn lụi..
Trả lờiXóaQua bài này BB nên trích lại nhận xét của NB HUY ĐỨC giữa các tay súng đã sát hại các nhà báo CHARLIE với viêc 'nhân danh quyền lực nhà nước mà còng tay BA SAM,QUANG LÂP...' Của các nãnh đạo VN -báo tặc...?
Trả lờiXóaNGLUY