(Đây là phần lược dịch bài diễn văn
của Đại
tướng Lưu Á Châu, hiện đang là Chủ nhiệm chính trị
lực lượng Không quân của
Quân khu Bắc Kinh.)
Trong
quá khứ, vì để giúp Trung Hoa thoát khỏi ách thống trị thực dân mà Mỹ đánh bại
Nhật, họ có cống hiến lớn đối với tiến bộ văn minh của xã hội Trung Hoa.
Hai nước
Trung Hoa - Mỹ không có xung đột vì lợi ích căn bản. Ngày nay, do lợi ích của Mỹ
rải khắp toàn cầu nên 2 nước có xung đột. Nhưng chúng ta vẫn phải dùng tấm lòng
đạo đức để bình xét sự vật chứ không thể kích động.
Tôi từng
nói rằng đối với Nhật, một nước từng tàn sát mấy chục triệu đồng bào ta, mà
chúng ta thường xuyên nói 2 nước "phải đời đời kiếp kiếp hữu hảo với
nhau". Thế thì chúng ta có lý do nào để căm ghét nhân dân Mỹ từng giúp ta
đánh bại Nhật?
Đâu là
chỗ thực sự đáng sợ của nước Mỹ?
Tuy rằng
Mỹ có quân đội mạnh nhất thế giới, khoa học kỹ thuật tiến bộ nhất thế giới, nhưng
tôi cho rằng những cái đó không đáng sợ.
Nghe
nói máy bay tàng hình của Mỹ thường xuyên ra vào bầu trời Trung Quốc rất thoải
mái, nhưng điều ấy chẳng có gì đáng sợ cả. Cái đáng sợ của họ không phải
là những thứ ấy.
Năm
1972, tôi học ở Đại học Vũ Hán, lên lớp giờ chính trị. Một thầy giáo khoa chính
trị nói: "Nước Mỹ là đại diện của các nước tư bản mục nát, suy tàn,
đã sắp xuống mồ, hết hơi rồi."
Tôi, một
sinh viên công nông binh mặc bộ quân phục, đứng ngay lên phản bác:
-
"Thưa thầy, em cảm thấy thầy nói không đúng ạ. Tuy rằng nước Mỹ không giống
Trung Quốc là mặt trời nhô lên lúc 8 - 9 giờ sáng, nhưng Mỹ cũng chẳng phải là
mặt trời đang lặn gì gì đó, mà là mặt trời lúc giữa trưa ạ."
Thầy
giáo bực mình, tái mét mặt ấp úng nói: "Cái cậu học sinh này, sao dám nói
thế hả!" Ông ấy không hỏi tôi tại sao lại nói thế, mà dùng một chữ
"dám". Lúc đó tôi thấy hết tâm trạng của ông.
Chính
là cái nước tư bản mục ruỗng suy tàn ấy vào thập niên 90 thế kỷ trước đã lãnh đạo
cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật mới nhất trên thế giới. Tôi tốt nghiệp đại học
đúng vào lúc bắt đầu cải cách mở cửa.
Tôi lại
có một quan điểm: Nước Mỹ là quốc gia do hàng chục triệu con người đều rất
yêu nước Mỹ. Hồi ấy rất nhiều người lãnh đạo TC vừa chửi Mỹ vừa gửi con cái
mình sang Mỹ. Một sự tương phản lớn!
Vậy thì
cái đáng sợ của Mỹ là ở đâu? Tôi cảm thấy có ba điểm.
- Điểm thứ nhất, không thể coi
thường cơ chế tinh anh của Mỹ. Chế độ cán bộ, chế độ tranh cử của Mỹ.
Bi kịch
của Trung Quốc chúng ta :phần lớn tình hình là người có tư tưởng thì không quyết
sách, người quyết sách thì không có tư tưởng. Có đầu óc thì không có chức vụ,
có chức vụ thì không có đầu óc.
Nước Mỹ
ngược hẳn lại, cơ chế hình tháp của họ đưa được những người tinh anh
lên. Nhờ thế,
1 -là họ không mắc sai lầm;
2 -là họ ít mắc sai lầm;
3 -là mắc sai lầm thì có thể
nhanh chóng sửa sai. Chúng ta thì mắc sai lầm, thường xuyên mắc sai lầm, mắc
sai lầm rồi thì rất khó sửa sai.
Mỹ dùng
một hòn đảo Đài Loan nhỏ xíu để kiềm chế Trung Quốc chẵn nửa thế kỷ.
Nước cờ
này họ đi thật linh hoạt, thật thần kỳ. Một Đài Loan làm thay đổi hẳn sinh thái
chính trị quốc tế.
Điều
tôi lo ngại nhất là bộ khung chiến lược phát triển Trung Quốc trong thế kỷ mới
sẽ vì vấn đề Đài Loan mà biến dạng. Ngày nay, đối với các dân tộc có thế mạnh
thì tính quan trọng của lãnh thổ đã giảm nhiều, đã chuyển từ tìm kiếm lãnh thổ
sang tìm kiếm thế mạnh của quốc gia.
Người Mỹ
không có yêu cầu lãnh thổ đối với bất cứ quốc gia nào. Nước Mỹ không quan tâm
lãnh thổ, toàn bộ những gì họ làm trong thế kỷ XX đều là để tạo thế. Tạo thế là
gì? Ngoài sự lớn mạnh về kinh tế thì là lòng dân chứ còn gì nữa! Có lòng dân
thì quốc gia có lực ngưng tụ, lãnh thổ mất rồi sẽ có thể lấy lại. Không có
lòng dân thì khẳng định đất đai sở hữu sẽ bị mất.
Có nhà
lãnh đạo quốc gia chỉ nhìn một bước. Nước Mỹ hành sự thường nhìn 10 bước. Vì thế
cho nên mỗi sự kiện lớn toàn cầu xảy ra sau ngày Thế chiến II chấm dứt đều góp
phần làm tăng cường địa vị nước Mỹ. Nếu chúng ta bị họ dắt mũi thì có thể sẽ mất
hết mọi con bài chiến lược.
Tôi nhiều
lần nói là trung tâm chiến lược của Mỹ sẽ không chuyển sang châu Á đâu,
song điều đó không có nghĩa là Mỹ không bao vây Trung Quốc.
Rất nhiều
bạn chỉ thấy Mỹ bao vây Trung Quốc về quân sự, cũng như rất nhiều người chỉ thấy
khoảng cách chênh lệch về KHKT và trang bị vũ khí giữa 2 nước mà chưa nhìn thấy
sự mất cân đối nghiêm trọng hơn sự lạc hậu về trang bị trên mặt chiến lược lớn,
nhất là trên tầng nấc ngoại giao.
Sau vụ
11/9, Mỹ nhanh chóng chiếm Afghanistan
trong vòng 2 tháng, từ phía Tây bao vây Trung Quốc.
Sức ép
quân sự của Nhật, Đài Loan, Ấn Độ cũng chẳng bớt đi. Xem ra chúng ta giành được
từ vụ 11/9 một số lợi ích trước mắt, song các lợi ích đó không quá 1- 2 năm có
thể biến mất. Tôi cho rằng bao vây chiến lược đối với Trung Quốc là một kiểu
khác,không phải là quân sự mà là siêu việt quân sự.
Bạn xem
đấy, mấy năm gần đây các nước xung quanh Trung Quốc tới tấp thay đổi chế độ xã
hội, biến thành cái gọi là quốc gia "dân chủ". Nga, Mông Cổ thay
đổi rồi, Kazakhstan
thay đổi rồi.
Cộng
thêm các nước trước đây như Hàn Quốc, Phillippines ,
Indonesia , lại
cộng thêm vùng Đài Loan.
Đối với
Trung Quốc, sự đe doạ này còn ghê gớm hơn đe doạ quân sự. Đe doạ quân sự
có thể là hiệu ứng ngắn hạn, còn việc bị cái gọi là các quốc gia “dân chủ” bao
vây là hiệu ứng dài hạn.
Điểm thứ
hai, sự độ lượng và khoan dung của nước Mỹ. Bạn nên sang châu Âu, sau đó sang Mỹ,
bạn sẽ thấy một sự khác biệt lớn: Sáng sớm, các đường phố lớn ở châu Âu chẳng
có người nào cả, còn tại Mỹ sáng sớm các phố lớn ngõ nhỏ đều có rất nhiều người
tập thể dục, thậm chí cả ngày như thế. Tôi có một câu nói: Tập thể dục là một
phẩm chất, tập thể dục đại diện cho một kiểu văn hoá khí thế hừng hực đi lên.
Một quốc
gia có sức sống hay không, chỉ cần xem có bao nhiêu người tập thể dục là biết.
Người Mỹ
có thể lấy quốc kỳ làm quần lót để mặc. Hồi ở Mỹ tôi có mua một chiếc quần cộc
cờ sao vạch. Tôi thường xuyên mặc chiếc quần ấy. Tôi mặc nó là để khinh miệt
nó, là để trút giận, là một dạng trút sự bực bội và thoả mãn về tâm lý.
Người Mỹ
mặc nó là sự trêu chọc bỡn cợt, bản chất khác. Người Mỹ có thể đốt quốc kỳ nước
mình ngoài phố.
Đới Húc
[7] nói: Nếu một quốc gia có thể đốt cả quốc kỳ của mình thì anh còn có lý do
nào đi đốt quốc gia ấy nữa?
Điểm thứ
ba, sức mạnh vĩ đại về tinh thần và đạo đức. Đây là điều đáng sợ nhất. Vụ 11/9
là một tai nạn. Khi tai hoạ ập đến, thể xác ngã xuống trước tiên, nhưng linh hồn
vẫn đứng. Có dân tộc khi gặp tai nạn thể xác chưa ngã mà linh hồn đã đầu hàng.
Trong vụ
11/9 có xảy ra 3 sự việc đều có thể để chúng ta qua đó nhìn thấy sức mạnh của
người Mỹ. Việc thứ nhất, sau khi phần trên toà nhà Thương mại thế giới bị máy
bay đâm vào, lửa cháy đùng đùng, tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Khi mọi
người ở tầng trên qua cửa thoát hiểm chạy xuống phía dưới, tình hình không rối
loạn lắm.
Người
ta đi xuống, lính cứu hoả xông lên trên. Họ nhường lối đi cho nhau mà không đâm
vào nhau. Khi thấy có đàn bà, trẻ con hoặc người mù tới, mọi người tự động nhường
lối đi để họ đi trước. Thậm chí còn nhường đường cho cả một chú chó cảnh. Một
dân tộc tinh thần không cứng cáp tới mức nhất định thì dứt khoát không thể có
hành vi như vậy. Đứng trước cái chết vẫn bình tĩnh như không, e rằng không
phải là thánh nhân thì cũng gần với thánh nhân.
Việc thứ
hai, hôm sau ngày 11/9, cả thế giới biết vụ này do bọn khủng bố người A Rập gây
ra. Rất nhiều cửa hàng, tiệm ăn của người A Rập bị những người Mỹ tức giận đập
phá. Một số thương nhân người A Rập cũng bị tấn công. Vào lúc đó có khá nhiều
người Mỹ tự phát tổ chức đến đứng gác trước các cửa hiệu, tiệm ăn của người A Rập
hoặc đến các khu người A Rập ở để tuần tra nhằm ngăn chặn xảy ra bi kịch tiếp
theo.
Đó là một
tinh thần thế nào nhỉ. Chúng ta thì từ xưa đã có truyền thống trả thù. Thành Đô
nơi tôi ở, ngày xưa Đặng Ngải [8] sau khi chiếm được Thành Đô, con trai của
Bàng Đức [9] giết sạch giá trẻ gái trai gia đình Quan Vũ. Trả thù đẫm máu,
lịch sử loang lổ vết máu không bao giờ hết.
Việc thứ
ba, chiếc máy bay Boeing 767 bị rơi ở Pennsylvania vốn dĩ bị không tặc dùng để
đâm vào Nhà Trắng. Sau đấy hành khách trên máy bay vật lộn với bọn khủng bố nên
mới làm máy bay rơi.
Vì lúc ấy
họ đã biết tin toà nhà Thương mại thế giới và Lầu Năm Góc bị máy bay đâm vào
nên họ quyết định không thể không hành động, phải đấu tranh sống chết với bọn
khủng bố. Cho dù trong tình hình ấy họ còn làm một chuyện thế này:
Quyết định
biểu quyết thông qua có nên chiến đấu với bọn khủng bố hay không?. Trong giờ
phút quan hệ tới sự sống chết ấy, họ cũng không cưỡng chế ý chí của mình lên người
khác.
Sau khi
toàn thể mọi người đồng ý, họ mới đánh bọn không tặc.
Dân chủ
là gì; đây tức là dân chủ. Ý tưởng dân chủ đã thấm vào sinh mạng của họ, vào
trong máu, trong xương cốt. Một dân tộc như thế mà không hưng thịnh thì ai hưng
thịnh. Một dân tộc như thế không thống trị thế giới thì ai có thể thống trị
thế giới.
Đại tướng Lưu Á Châu
Đại tướng Lưu Á Châu
------------------
(TVT tovantruong1948@yahoo.com gửi BVB)
Người Việt chúng ta thường tự hào với bốn nghìn năm văn hiến . Nhưng thực tế cho thấy một mước VN hiện nay vẫn nằm trong thế nhược tiểu và lệ thuộc vào nước ngoài .
Trả lờiXóaCái tinh thần tự sướng , mèo khen mèo dài đuôi , chính là tinh thần khốn nạn nhất đang lây lan trong tâm tưởng của tất cả mọi người Việt trong và ngoài nước .
Trong chiến tranh nội chiến 54-75 cả hai phe đều cố gắng giương cao ngọn cờ chính nghĩa , tiếc thay cả hai miền đều mất tinh thần làm chủ của dân tộc , đánh cho ai ? , đánh nhau vì ai ? Một cuộc chiến tương tàn huynh đệ nhằm mục đích phục vụ cho sự xung đột chung của thế giới .
Đến hôm nay cả hai phe quốc gia và cọng sản vẫn còn nghi ngờ , hận thù , đối kháng . Vẫn lợi dụng bản Tuyên ngôn nhân quyền như một điểm tựa để công kích , để che chắn , để khoả lấp ươn hèn và tủi hổ . Nhất là trong hình ảnh của HCM đọc bản tuyên ngôn độc lập tại Ba Đinh
Người xưa có câu , có quý con mới có được con , có quý tiền mới có được tiền . Hôm nay người Việt qua cuộc chiến tương tàn huynh đệ , nếu không nhận rõ cái bản chất thật sự của cuộc chiến , cái thù hận được khơi lên cho một chính nghĩa lừa bịp , e rằng hôm nay người Việt khó biết được thế nào là nhân quyền , dân chủ .
Nói đến nhân quyền , nói lên dân chủ , kêu gọi tuyên bố như loài két bị lột lưỡi , làm sao có được dân chủ hay nhân quyền !
Nói một cách khác , từng con người VN cần phải học lại cái tinh thần dân chủ , phải tự bản thân thể hiện và chấp hành tinh thần dân chủ , trước khi đòi hỏi hay thực hiện hai từ dân chủ .
Chính những người có học , trí thức , có quyền lực , lãnh đạo , là những người nói về dân chủ và nhân quyền nhiều nhất . Nhưng cũng chính các thân phận này lừa dối và vi phạm nhân quyền và dân chủ nhiều nhất .
Đa số dân quèn còn lại , chỉ là thân phận của cá nằm trên thớt , được cắt chia xẻ phận , theo mưa đồ của một dạng nhân quyền hay dân chủ trong bàn tiệc mang màu sắc chính trị .
Tóm lại , tinh thần dân chủ phải được giáo dục và nuôi dưỡng theo nhiều thế hệ liên tục . Phải có con người yêu dân chủ mới có được xã hội dân chủ , cũng giống như muốn có XHCN phải có những con người CS thực sự ( Không có đầu óc tư sản , mua bán , tham nhũng , hối lộ , mình vì mọi người ...vv..)
Đây quả là một yêu tố quá khó cho người Việt hiện nay, khi đứng một chân trên độc tài Đảng trị , một chân trên tự do , hai tay còn lại , phải đưa cao ngọn cờ độc lập tự chủ , tôn trọng dân chủ nhân quyền !!!
Thầy tôi, Trần quốc Vượng, đã nói rằng: "4000 năm lịch sử ở đâu ra thế? Tại sao phải nhận một bà đẻ 100 trứng, tức là không có thật, làm tổ tiên? Tôi đau buồn mà cảm nhận rằng, chính xác thì đó là 4000 năm đói..."
XóaĐất nước hiện nay thật sự đã suy tàn đạo đức,tư tưởng bị định hướng không còn phân biệt đúng sai như cái máy. Thế hệ trẻ sống buông thả mà cứ nghỉ mình sống cảm xúc sống thật vài người cố sống bằng lý trí sống cho đúng thì bị coi như kẻ dơ hơi đạo đất giả .... Kẻ cấp ngày được thường nhận (tham nhũng đưa hối lộ) ... Tình hình như vậy dân tộc này sẽ về đâu ... Xin Thượng đế cho dân tộc này thoát khỏi cảnh này
Trả lờiXóaMột giọng điệu, văn phong rất quen của họ Lưu, song luận điểm thì không thể không gây kinh ngạc bởi nó cất lên từ quốc gia mà mỗi lời lẽ tương tự đều dễ dàng bị xếp vào cái rọ "phản động" ngay lập tức. Nếu bài diễn văn trên là có thực, và tác giả của nó vẫn ung dung tồn tại tới bây giờ, muốn hay không cũng phải công nhận TQ đã có bước tiến mạnh mẽ về tư tưởng - nền móng cho lập trình dân chủ tương lai. Đọc mà thấy xót thương dân tộc VN, toàn xài thứ tư tưởng ăn theo, nhai lại, sơn son thếp vàng cho cái lõi mục nát, nhưng đi đâu, làm gì cũng hô hào rằng ta là trí tuệ đỉnh cao, rồi đích thị trí tuệ đang ngày càng tụt xuống đáy vực tăm tối...
Trả lờiXóaRiêng nhận xét về Mỹ , LAC đã đúng. Các nước Chấu Á cần phải học nhiều về đầu óc kỹ trị quốc gia tầm vóc nhiều thế kỷ như người Mỹ. Riêng VN thì còn hơi bị lâu để nói về phát triển , mà có khi sẽ hơi bị nhanh để nói về sự khủng hoảng dẫn đến tự vỡ (trước hết là về KT sau dẫn đến CT)
Trả lờiXóaTướng LAC(thượng tướng) viết rất hay,hay vì nói đúng,người Mỹ là thế, nước MỸ như thế.Quan chức VN ,không dám viết bài kiểu này,phóng viên lai càng không dám viết ,bị phạt tiền,chả dại
Trả lờiXóaXem ra quan chức TQ hơn quan chức VN một cái đầu
Ông Đại Tá Nguyễn hay Trần Đăng Thanh gì đấy nhớ năm nào cũng viết 1 bài rất là hoành tráng mà. Các đỉnh cao trí tuệ họ vẫn còn đang lo làm sao để có thêm đại tướng công an và quân đội, không hơi đâu đi lo cho cái gì gọi là gốc của cường quốc. Ai không muốn Việt Nam hùng cường nhất, chính là người "anh em" Trung Quốc. Cha, ông tôi đấu tranh để Việt Nam chống Pháp và 2 miền đất nước thống nhất nhưng ngày nay người ta bỏ tù những nhà báo, cây bút dám nói điều chói tai. Kiểu đất nước này không thể nào, không cách nào xây dựng được gốc rễ. Vì tinh hoa của quốc gia không đứng trên đỉnh của kim tự tháp.
Trả lờiXóaKo phải hay mà là quá hay.
Trả lờiXóaÔng Châu mà thay ông Đào thì hay biết mấy......
Kính phục.....
Ông Lưu là một đại tướng quân đội tôi thù,nhưng thật sự tôi rất kính trọng ông ta ! nói thật đấy !
Trả lờiXóaBài viết rất hay, chính xác. Nhưng đặc biệt nhất ở bản lĩnh của tác giả. Có quan chức nào ở ta viết được như vậy?
Trả lờiXóaÐã bao năm qua tôi được đọc những tư tưởng tuyệt tác của ông Á Châu ,nhưng hỡi ơi ý đẹp của ông chả được bộ chính trị của đảng Cộng sản Trung Hoa ngó ngàng: Chính quyền Trung quốc vẫn tàn ác với dân trong việc bịt mồm dân như ông Lưu Hiểu Ba chỉ phổ biến bản tuyên ngôn nhân quyền của Mỹ mà ngồi trong tù hàng bao năm! các vị lãnh đạo thế giới có ai tiếp ông Phật sống Ðạt lai lạt Ma là họ yêu cầu hủy bỏ việc tiếp đãi !Không biết bao giờ nước Tàu có được một vị minh quân như Lưu Á Châu ! Dân Tàu sống trong thái bình thịnh trị thì các nước xung quanh cũng được hưởng làn gió trong lành này.
Trả lờiXóaQuyền lực Mềm - Quyền lực Cứng - Quyền lực 16 CHỮ V...ÀNG d..ẻo ! ! !
Trả lờiXóa********************************************************************************
Bàn tay sắt trong găng tay bằng nhung
Thủ sẵn quả đấm thép ... thế mới Anh hùng !
Sẵn sàng tung chưởng bọn tào lao Tào Tháo
Chuyên gian hiểm Đại Hán bất trung
Sẵn sàng đo ván lũ quá khích Hồi giáo
Coi nhân mạng rẻ coi Trời bằng vung
Quyền lực Mềm dạng khác Quyền lực Cứng
Phải là bàn tay sắt trong găng tay nhung
Thủ sẵn quả đấm thép ... tung chưởng hạ gian hùng ...
Chớ để Quyền lực Mềm hóa 16 CHỮ V...ÀNG d..ẻo ! ! !
Như bọn chóp mu Vịt gian bưng bô Khựa-Chệt -Tàu - Trung
TRIỆU LƯƠNG DÂN
Xứng danh Đại tướng -Nhà văn! nhưng ĐT LAC sống ở TQ hay VN cũng k phải là đất dụng võ cho người DÂN CHỦ như LAC? Các cường quốc dan chủ hiên nay cũng nên cảm ơn những nước ngheo lạc hâu độc tài đôc đảng đảng trị như TQ VN TT...Vì k biết và k bao giờ dùng người có thực TÀI để làm lãnh đạo? nhưng đươc lãnh đạo thì k có TÀI? Nên chúng tôi những nước DC giả hiệu dậm chân tại chỗ để các nước có DAN CHỦ thống lĩnh TG!
Trả lờiXóaNGLUY
Tất cả là từ tầm nhìn. Biên giới của quốc gia không còn là biên giới như kiểu cắm mốc, nặng lượng quốc gia không còn tính trên đầu tài nguyên, vũ khí, đạn đạo mà chính là nhân lực. Còn nhân lực, còn trí tuệ thì đất đai nào cũng có thể giành lại. Một cái Hoàng Sa, một phần Trường Sa chúng ta có lẽ sẽ chẳng bao giờ giành lại được như người Do Thái giành lại Israel vì dân tộc ta không có được 1/3 giải Nobel các ngành khoa học như những người Do Thái.
Trả lờiXóaNgày nào còn nhập gà lậu, hóa chất rau củ độc hại về buôn bán ngày đó VN không có đường ra về mặt kinh tế chứ đừng nói cải thiện nòi giống xa vời. Mơ về những tòa lâu đài to lớn mà quên mất những viên gạch lót tận dưới móng nhà.
Tất cả vốn là tầm nhìn và tính ích kỷ.
"Coi thường cơ chế tinh anh của Mỹ"?
Trả lờiXóaĐừng vớ vẩn như thế. Gia đình tôi có nhiều người vác súng bắn ầm ầm chống Mỹ. Có một số hy sinh. Lạ là hiện nay chả ai trong gia đình tôi ghét Mỹ cả?
Tôi là người có quan điểm rõ ràng về bạn và thù nhưng luôn luôn tôn trọng sự thật , hâm mộ những người có hành động dũng cảm . Một Tướng quân đội đương nhiệm của chế độ CS mà dám viết bài có nội dung " Nhạy cảm " như thế này thì cũng xứng danh làm Tướng !
Trả lờiXóa
Trả lờiXóaBài viết của Lưu Á Châu theo quan điểm của tôi , nó gồm hai lớp :
- Lớp thứ nhất : Tôi tôn trọng ông ta nếu ông ta là một công dân bình thường , không mang hàm , tước vị gì , bởi đó là một cái nhìn thực tế và văn minh của một người trí thức , một sự thừa nhận vô tư và khách quan .
- Lớp thứ hai : Tôi không hiểu bài nói chuyện của L A C diễn ra ở thời điểm nào ( Trong năm 2013 hay gần đây 2014 ) . Dù đã lâu hay gần đây thì tôi vẫn không hề tin vào cách nói này , tôi không thể tin vào lời của một đại tướng , một đảng viên ĐCS trung Quốc , một chính ủy quân khu , đã “ dám “ ca ngợi Mỹ ( một kẻ cạnh tranh ý thức hệ thường trực ) với ĐCS trung quốc một cách lộ liễu và đàng hoàng như vậy . Ông ta sẽ bị cách chức ngay sau khi rời khỏi nơi nói chuyện này .
Như vậy , nếu bài nói chuyện xảy ra khi tranh chấp Nhật – Trung đang lên cao ở quần đảo senkaku , thì có thể hiểu đơn giản là nó chỉ là một “ Chiêu “ để vừa nhằm phân rã liên minh Mỹ - Nhật , vừa ru ngủ Mỹ .
Nếu bài nói chuyện ở ngay những ngày này thì cũng chỉ đơn giản là nhằm phân hóa Nga – Mỹ nhằm đánh lạc hướng dư luận trong vấn đề thế giới và …………Biển Đông nhân sự kiện đang diễn ra ở Ucraina .
Việc nhìn nhận đúng thực lực của đối thủ , là một việc làm cần thiết , nhưng việc ca ngơi đối thủ , không phải là việc làm của một viên tướng – Việc đó sẽ có người khác làm thay . Việc của ông ta là toan tính và âm mưu , và Trung Quốc đang toan tính điều gì đó thông qua cái lưỡi của LAC .
Chớ nên vội tin miệng lưỡi của người TQ khi họ khen ai , nhất là người đó là một đại tướng - Chính ủy . Hẳn họ có lý do chứ không hề vô tình khi “ Tung tin “ một cách khoáng đạt , rộng rãi như vậy cho báo chí . Và Việt Nam nên cẩn trọng với những động thái kiểu này , và với cá nhân Lưu Á Châu , vốn là người thường “ Chém gió “ rất mạnh mồm , và rắn về biển đông – Một viên ướng diều hâu .
Để gió cuốn đi .
Bài viết này nhiều năm trước rồi, tôi nhớ là vậy. Thậm chí hình như là trước cả 2010.
XóaNgười nhật khuyên phan bội châu đại ý là quý quốc đừng lo kg có ngày độc lập mà nên lo dân quý quốc có đủ tư cách làm chủ nền độc lập hay kg!thật sâu sắc.
Trả lờiXóaĐại tướng của T.Q dám nghĩ, viết ra những điều đúng đắn , khách quan , tự tin như vậy thật hiếm . Ước chi tướng quân đội VN có người dám nghĩ như vậy và dám viết ra trên báo chí như vậy ?
Trả lờiXóa