* TS. TÔ VĂN TRƯỜNG
BVB - Trong
Diễn văn khai mạc Hội nghị Trung ương 7, TBT Nguyễn Phú Trọng nhấn mạnh: “Đảng là ở sự gắn bó mật thiết với nhân dân;
quan liêu, tham nhũng, xa rời nhân dân sẽ dẫn đến những tổn thất khôn lường đối
với vận mệnh của đất nước, của chế độ và của Đảng… Tình trạng phân hóa giàu nghèo,
phân cực, phân tầng xã hội; những biến đổi về quan hệ lợi ích, hệ giá trị xã hội;
sự cách biệt về kinh tế, xã hội… làm nảy sinh tiền đề của sự phân hóa về nhận
thức, tư tưởng…"
..." Trong khi đó chúng ta lại chậm đổi mới, cụ thể hóa cơ chế
Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý, nhân dân làm chủ. Sự phối hợp
giữa các tổ chức trong hệ thống chính trị có lúc, có nơi còn thiếu
chặt chẽ. Trách nhiệm của cấp ủy và chính quyền trong công tác dân
vận ở nhiều nơi bị xem nhẹ, chỉ dựa chủ yếu vào bộ máy hành chính
và biện pháp hành chính”...
Thực chất,
nói về vai trò, sức mạnh của nhân dân, nói vè công tác dân vận thì bao giờ cũng
thấy hay và đúng. Những bài bản hầu như
ai cũng thuộc lòng cả rồi. Nhưng nay, nhân Hội nghị Trung ương 7 có vấn đề bàn
về công tác dân vận, tôi có những ý kiến
và luận giải như sau:
Còn nhớ 3 năm trước, trong
bài viết “Cảm xúc tháng Tư” ngày 1/4/2010, tôi đã phân tích Thông báo số
316-TB/TW ngày 15-3-2010 của Bộ Chính trị các văn kiện công bố lấy ý kiến nhân
dân gồm các dự thảo: Cương lĩnh xây dựng
đất nước trong thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội (bổ sung, phát triển năm
2011), Chiến lược phát triển kinh tế-xã hội
10 năm 2010-2020, và Báo cáo chính trị của Ban chấp hành Trung ương khoá X.
Trong đó, có đề cập phải sau hơn 6 tháng, nghĩa là đến 15-10-2010, các văn kiện
mới được công bố để lấy ý kiến nhân dân. Như vậy, việc lấy ý kiến chỉ diễn ra
trong vòng một tháng (từ 15 tháng 10 đến 15 tháng 11 năm nay) là quá muộn, dễ
trở thành hình thức. Nếu phải chờ đến tận ngày 15/10 mới được góp ý với Đảng,
chắc nhiều người không đủ kiên nhẫn, để nghiên cứu, suy nghĩ, vắt óc hiến kế
trong khung cảnh hẹp cả về thời gian và cả lòng tin vào lãnh đạo.
Người
dân tích cực, hào hứng, tham gia đóng góp ý kiến với Đảng chỉ khi có lòng tin của
họ và mong muốn của Đảng được xây dựng trên nền tảng dám nhìn thẳng vào sự
thật, thảo luận một cách công khai và dân chủ cùng với cả nước để tìm
lối đi cho đất nước. Phát huy dân chủ là tạo cơ chế để người dân, đặc biệt
giới trí thức tham gia vào mọi mặt của cuộc sống, nhất là phản biện xã hội. Phản
biện cần phải được thực hiện trong quá trình hình thành, tạo ra cơ chế, đường lối,
chính sách chứ không phải sau khi đã ban hành để tránh không còn phải xé rào! Ngay
khi tổng kết rút kinh nghiệm Đổi mới từ năm 1986 người dân đã được biết qua bài
viết của GS Đặng Phong cho đến nay vẫn còn nguyên tính thời sự “Những cuộc điều
tra thăm dò khách quan, vai trò của báo chí, vai trò của Quốc hội, các cơ quan
nghiên cứu độc lập đã không có điều kiện để phát huy hết hiệu quả. Có nơi,
chúng chỉ mang nặng tính chất hình thức, như những vật làm cảnh hơn là những
công cụ hữu hiệu của xã hội. Thay vào đó là một hệ thống những kênh thông tin
khép kín, vừa chậm chạp, vừa nghèo nàn và méo mó. Trong nhiều trường hợp, sự
méo mó đó cộng với quyền uy đã dẫn tới những sai lầm mang nặng tính chủ quan,
duy ý chí, mà sau này Đại hội Đảng lần thứ VI đã kiểm điểm và phê phán nghiêm
khắc.”
Trong
thời gian vừa qua, trên các phương tiện thông tin đại chúng đã có nhiều người
viết góp ý với Đảng tùy theo chỗ đứng, góc nhìn về những điều mình mong muốn nhất hoặc thấy rõ nhất. Có nhiều bài viết chỉ 1 đến 3 trang nhưng có bài viết
công phu đến hơn 40 trang, rất tâm huyết, quan tâm, trăn trở lo lắng về vận mệnh
của đất nước. Nhiều phân tích, đề xuất sắc sảo, thẳng thắn mang tính đột phá về
tư tưởng và hành động của các vị lão thành cách mạng, cán bộ nghỉ hưu, cựu chiến
binh, giới trí thức, tiếc rằng vẫn chưa được làm rõ nét trong Dự thảo văn kiện!
Phải chăng do ngôn ngữ bất đồng theo nghĩa nói bằng thứ tiếng khác nhau hay là
do các vấn đề liên quan về phương thức, cách thức lắng nghe tiếp thu ý kiến?!
Theo thiển nghĩ của tôi, nếu tiếp tục cất công làm phép quy chiếu, đem so sánh
kết cấu, từng câu chữ, để tranh luận tìm ra vài ý mới hay nhiều chỗ thụt lùi so
với văn kiện cũ, chẳng giải quyết được vấn đề gì, bởi vì gò bó vào câu chữ sẽ bị
cuốn theo lối mòn.
Dù có
viết góp ý hay đến mấy cũng thế thôi khi mà cốt lõi của vấn đề là người ta viết
văn kiện vẫn theo lối tư duy, thói quen xưa nay là “ý Đảng, lòng Dân” vừa không chuẩn, vừa quá cảm
tính. Thực ra, phải đặt ngược lại: Nguyện
vọng của nhân dân phải trở thành ý chí của Đảng. Nhận thức là cả quá trình, tiếc thay cho đến
tận ngày nay, người ta vẫn coi câu khẩu ngữ
“ý Đảng, lòng Dân” như sự phát kiến vĩ đại. Ý là nói về lý trí, lý tính,
duy lý có tính chất rất quan trọng, mang tính trí tuệ, thể hiện trong tư duy, định
hướng, tầm nhìn, phương pháp luận, giải pháp v.v… Lòng có thể hiểu là thể hiện
tình cảm, mong muốn. Chỉ khi nào viết văn kiện phù hợp với thực tế đúng đắn,
sáng tạo, phong phú, sâu sắc được xây dựng trên quan điểm “ý Dân, lòng Dân” thì
mới có giá trị đi vào cuộc sống. Ngày xưa, Tư Mã Thiên có nói đại ý như sau:
“Người phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu, còn kẻ sỹ dốc sức vì tri kỷ.” Ngày
nay, suy rộng ra, nếu Đảng với Dân là tri kỷ thì Đảng phải nghe Dân và Dân sẽ dốc
lòng vì Đảng.
Tôi chỉ
đơn cử một vài ví dụ về quan điểm và các giải pháp đưa ra cần phải xem xét lại
vì không logic, không được lòng dân. Trong lĩnh vực giáo dục mà lâu nay chỉ nói
về đổi mới cơ bản và toàn diện, không nói về cải cách. Trong bối cảnh hội nhập,
cần quan điểm mới, chính sách mới mà nhiều nước trên thế giới đã thực hiện cải
cách giáo dục, có gì mà phải né tránh. Trong chiến lược phát triển giáo dục của
nước ta vẫn chỉ chạy theo số lượng, chưa quan tâm đến chất lượng. Xin thử xem số
liệu sau:
Năm
|
2006
|
2020
|
Tốc độ tăng năm
|
Dân số
|
84.155.800
|
97.208.267
|
1,5%
|
Độ tuổi 18-22
|
8.127.069
|
6.492.855
|
-2,2%
|
Số sinh viên
|
1.666.200
|
4.374.372
|
10,1%
|
Số sinh viên/10.000
dân
|
195
|
450
|
8,7%
|
Theo đó, số sinh viên phải tăng 10,1% một năm thì mới có thể đạt 450 sinh viên trên 10 ngàn dân. Vậy thử hỏi phải làm các biện pháp gì, như thế nào, khi nào để có thể tăng số giáo sư ở mức độ hiện nay lên, để ít nhất là giữ được chất lượng như hiện nay? Nếu muốn giữ chất lượng cao hơn, tức là giảm số sinh viên trên 1 giáo sư thì tốc độ tăng phải cao hơn nhiều.
Dự thảo
Chiến lược phát triển kinh tế xã hội 2011-2020 có viết "Nhà nước tập trung
nguồn lực đầu tư xây dựng đường bộ và đường sắt cao tốc Bắc-Nam, một số cảng biển
và cảng hàng không đạt đẳng cấp quốc tế, hạ tầng đô thị tại Hà Nội và thành phố
Hồ Chí Minh”. Trong thời gian vừa qua, người dân, các nhà khoa học trong và
ngoài nước đã phân tích thấu đáo, chỉ rõ những bất cập, không hiệu quả về kinh
tế, xã hội, thậm chí ảo tưởng, phiêu lưu về dự án đường sắt cao tốc Bắc Nam –
Kim tự tháp của Việt Nam. Mặc dù chịu sức ép từ nhiều phía, Quốc hội đã sáng suốt,
dũng cảm, bỏ phiếu bác bỏ dự án này, thể hiện ý chí, nguyện vọng của cử tri.
Thật khó hiểu, trong chiến lược phát triển kinh tế của Đảng đến 2020 (chỉ còn 10 năm nữa) trong lúc rất khó khăn về kinh tế, nhân lực hạn chế, nợ công, “nợ ngầm”
đã đến mức báo động lại vẫn cứ đưa ra kế hoạch tập trung nguồn lực xây dựng đường
sắt cao tốc Bắc-Nam!? Lâu nay, nhiều vụ
khiếu kiện gây bất ổn trong xã hội chính là liên quan đến vấn đề cho nhà nước
toàn quyền phân phối "quyền sử dụng đất"!
Câu hỏi
được đặt ra là tại sao một chính quyền dù ở bất cứ vị trí nào từ trung ương đến
địa phương có quyền lấy đất canh tác của dân để giao cho một doanh nghiệp khi cả
hai về mặt luật pháp là hai thực thể kinh tế độc lập và giống nhau!? Ở các nước,
chỉ có thể lấy lại đất tư nhân nếu như sử dụng để xây dựng công trình công cộng
như đường sá, công viên, sân bay, bến cảng v.v… chứ không có quyền lấy đất giao
cho doanh nghiệp. Làm như thế là phân biệt đối xử, vi phạm hiến pháp. Nếu vì lý
do kinh tế mà lấy lại thì phải có cơ chế bảo đảm không có phân biệt đối xử, thí
dụ thông qua quyết định của cộng đồng và sau khi nhà nước lấy lại, phải
có đấu giá để mọi người tham dự.
Một
trong những vấn đề quan trọng, cốt tử liên quan đến sự ổn định và phát triển của
đất nước là việc lựa chọn nhân sự thì Đảng
lại không hỏi Dân!? Nguyên Phó thủ tướng Đồng Sỹ Nguyên, một vị tướng đáng kính
của nước nhà cũng bày tỏ quan điểm lựa chọn người lãnh đạo, rất hay, rất đẹp
nhưng xin thưa rất khó thực hiện. Trong cơ chế hiện nay, và văn hóa của người
Việt, đòi hỏi người đương chức, đương quyền tự đổi mới mình là việc rất
khó. Suy cho cùng cái "thói
quen" (như Lenin nói) và tư duy nhiệm kỳ vẫn còn hằn sâu trong nếp nghĩ của
không ít người có thẩm quyền. Muốn có giống nòi tốt, những hạt nhân để quy hoạch
đào tạo nguồn nhân lực cho đất nước thì phải đổi mới cơ chế bầu cử, cơ chế nhân
sự, có tranh cử thực sự, hay nói theo cách khác là phải từ bỏ một tập tục "lấy
nhau" trong đảng, giống như tập tục lấy nhau giữa những người cùng huyết
thống. Cách làm cán bộ lãnh đạo cũ chọn hay chỉ định cán bộ mới ra để bầu cử,
không phải tranh cử, tức là chọn những người giống mình, cùng suy nghĩ như
mình, tệ hơn là sẵn sàng "hẩu" với mình.
Cách chọn
người lãnh đạo như thế thì dù có để mọi người bầu hay đại biểu bầu cũng thế
thôi bởi vì sẽ không thể loại được cái gọi là sự xuống cấp của gene. Do chọn lựa
trong nhóm quá nhỏ bé, và nếu phải gene tồi thì cái xã hội nhỏ bé đó sẽ lập lại
cái gene tồi đó ở mức cao hơn và rộng hơn. Ở một xã hội rộng lớn hơn thì gene mạnh
sẽ đánh bật gene yếu theo thuyết Darwin. Ở một tập thể ngày càng teo lại thì làm gì có
gene mạnh để được tuyển chọn. Để thực hiện “ý Dân, lòng Dân” trong công tác
nhân sự, cách đơn giản nhất là tổ chức bầu cử các cơ quan và chức danh nhà nước
trước ở tất cả các cấp: Ở cấp Trung ương thì bầu Quốc Hội, Chủ tịch Quốc hội,
Chủ tịch nước, Thủ tướng, Chính phủ, Viện trưởng Viện kiểm sát tối cao, Chánh
án toà án tối cao, sau đó mới họp Đại hội Đảng bầu Trung ương Đảng và Bộ Chính
trị, bầu Tồng bí thư). Sự tín nhiệm và kết quả bầu cử của dân là căn cứ rất vững
chắc cho Đảng bầu cử các cơ quan và người lãnh đạo của Đảng.
Trong bối
cảnh nguồn nhân sự và cách bầu cử như hiện nay, người dân chỉ mong sao có cơ chế
phân bổ quyền lực, kiểm tra, kiểm soát hữu hiệu để những người được bầu vào
cương vị lãnh đạo nhà nước ở trung ương cũng như địa phương luôn biết tự vấn,
nhìn lại mình, hiểu được rõ năng lực và uy tín của mình đối với xã hội. Thực tế,
trong cơ chế hiện nay, chúng ta không thể tìm được vĩ nhân, lãnh tụ như Hồ Chủ
Tịch, hay những người học trò xuất sắc của Bác thời xưa, có tư duy chính trị,
văn hóa, năng lực, phẩm chất trí tuệ,
luôn đấu tranh, biết hy sinh vì nền độc lập và quyền lợi cho dân tộc, cho đất
nước. Bởi thế, càng cần có thể chế xã hội phải làm sao để tự nó vận hành trong
khuôn khổ pháp luật, giúp cho người lãnh đạo thời nay hiểu được rằng làm công bộc
của dân không phải dễ và khi họ có làm sai cũng hạn chế tối đa mức độ gây thiệt
hại cho xã hội.
Từ trước
đến nay, chúng ta quen nói đến “ý Đảng, lòng Dân”. Lịch sử cũng đã chứng minh rằng
sức mạnh của Đảng là nằm trong khối đại đoàn kết toàn dân, thành công của Đảng
là bởi các quyết sách của Đảng đưa ra phù
hợp với “lòng Dân”. Bởi vậy đã đến lúc phải nhận thức rằng “ý Đảng” cũng
là “”ý Dân”, từ đó có thể nói cụm từ quen thuộc trên thành “Ý Dân, lòng Dân” vừa
đúng nghĩa, vừa sâu sắc hơn. Để văn kiện
của Đảng thực sự có sức sống, nội dung phải được xây dựng trên tinh thần cầu thị,
dân chủ lấy “Dân làm gốc”. Các vấn đề Đảng nêu ra xuất phát từ ý Dân, lòng Dân
sẽ được sự ủng hộ của Dân, chỉ khi đó nội dung văn kiện, các câu chữ, khẩu hiệu
mới biến thành sức mạnh vật chất để công cuộc đổi mới thực sự có hiệu quả hơn,
không nên diễn văn, phát biểu tỏ lời ca ngợi dân, nhưng khi hành động thì coi
dân chẳng ra gì! Thực ra, cái gốc của dân vận là tôn trọng dân, là tuân thủ những nguyên tắc và nội dung thực thi dân chủ, là đưa ra những chính sách có lợi cho người dân. Nhiều tâm tư, nguyện vọng, nhu cầu của người dân không được đảng quan tâm, đề xuất, kiến nghị thì bị cho là suy thoái, là nghe 'thế lực thù địch' xúi giục, là có ý đồ chống đối, là phải điều tra 'màu sắc chính trị' xem có 'phản động'...Thực trạng đó, những diễn biến, biểu hiện và phát ngôn như thế chẳng lẽ bây giờ để nhân dân phải dùng đến bài lội ngược dòng: "Đảng vận"?
TVT
Các vị lãnh đạo của ĐCSVN,họ là những người có học thức,có kinh nghiệm cộng với đội ngũ cố vấn đông đảo có trình độ,họ biết hết và làm được hết.Mô hình tiên tiến của các nước có cả, Phong phú và đa dạng,học tập và làm theo không phải là việc khó,nếu như họ thực lòng muốn đổi mới.Nhìn thấy thiên đường ở trước mặt thế nhưng ĐCSVN vẫn còn luyến tiếc,không muốn giã từ cái "máng lợn" năm xưa! Nhưng có 1 điểm quan trọng nhất mà tất cả chúng ta cần biết là tại sao lại có "ĐỘ Ì" ghê gớm vậy? vì họ biết rằng,nếu bây giờ mà rẽ ngang thì đối với họ là dấu CHẤM HẾT đây là cái mà họ sợ nhất trong tất cả các loại sợ,khi con người ta hoảng sợ, thì họ bám càng chặt. Từ chối quyền lực là 1 việc khó nhất trên cõi đời này!!!
Trả lờiXóaẢo tưởng về quyền lực là một thứ rất tệ hại. Không có gì nhục hơn khi cứ bắt người khác phải làm theo những điều vô lý!
XóaChế độ XHCN Việt Nam do đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo ...Kiên định với đường lối tiến lên chủ nghĩa xã hội tươi đẹp. Càng ngày càng trở nên thối nát (Không giống Chủ nghĩa XH mà cũng không giống Chủ nghĩa Tư bản) nó y hệt chế độ Việt Nam Cộng Hòa do ngụy quyền sài Gòn cai trị trong ngững thập kỷ 60 - 70 của thế kỷ 20. Đó là nhận xét của nhiều người trong đó có cả những cán bộ đảng viên là sỹ quan trong LLVT ...Sập đến nơi rồi.Hết cả niềm tin với đảng rồi.
Trả lờiXóaMong sao có một nhân tài đứng lên lãnh đạo đất nước trong lúc khó khăn này.
Đánh giá hay nhận định một vấn đề như chính trị kiểu trên là dễ dãi
Xóavà qúa đơn giản vì cố tình bỏ qua yếu tố hoàn cảnh,môi trường trong
đó miền Nam bị VC.khích động dân chúng lật đổ.Ngay một nước dân chủ
như Mỹ mà dân chúng cũng còn bất mãn,nói chi miền Nam bị chiến tranh
du kích củc CS.phá hoại đêm ngày không ngừng nghỉ !
Do đó,so sánh như vậy là rất phiến diện,thiếu thuyết phục.Giọng điệu
"ngụy quyền" chứng tỏ đó là ngôn từ tuyên truyền xảo quyệt của cán bộ trước kia thường dùng.Nói xảo quyệt là vì làm nhục đối thủ như một cách đánh phủ đầu về tâm lý,dễ làm người có dân trí thấp tưởng rằng chế độ khác với chế độ miền Bắc đích thi là bọn ngụy mới làm tay sai, bán nước v.v.Cách làm mất danh dự đối phương cũng là một thủ đoạn
gián tiếp đề cao mình nên thái độ "vỗ ngực ta đây yêu nước" thường
đưọc người CS.thể hiện rất trịch thượng,khinh người !
Đúng thê, nay Dân phải "Đảng vận" để đảng từ bỏ con đường sai lầm, trở về với nguyên thể vì nước vì dân. Có đâu tràn lan tham nhũng, tràn lan "Tư sản Đỏ" còn xưng đảng cộng sản thì ai tin, hãy lấy lại tên Đảng Lao động, đảng phải lao động để sống, đừng ăn bám, bóc lột làm khổ dân nữa!
Trả lờiXóaBài này tác giả dẫn liệu, lý giải, phân tích có lý, chuẩn không cần chỉnh.
Trả lờiXóaVì sao phải Đảng vận?
Trả lờiXóaTS Tô Văn Trường đã lý giải rất sâu sắc. Tôi xin nhấn thêm:
- Nếu xét lại Đơn xin vào Đảng của các đảng viên, thì có thể 90% phải đưa ra khỏi đảng vì " hứa thế nhưng không làm theo thế".
- Cứ đến các chi bộ của các đảng bộ: cơ quan, trường học, bệnh viện, doanh nghiệp, chính quyền các cấp mà xem, dễ có đến 50% số chi bộ là chỉ 4 - 6 tháng mới họp một lầm cho ...gọn!
- Sức chiến đấu của các cụ đảng viên chi bộ nông thôn thì... có đến 60% chứ không ít hơn là số o ( thực chất là " có cũng như không") bởi các cụ đều cho rằng " góp ý, đấu tranh nhưng họ chẳng bao giờ nghe , thì nói làm gì", Thậm chí, có chi bộ tiến hành phê , tự phê, chỉ làm trong ...20 phút!
Vì thế, đảng vận bây giờ quan trong như Công vận, Phụ vận, Thanh vận, Lão vận, Trí vận...