* TỐNG VĂN CÔNG
(Đọc “Tôi biết làm thế nào” của Tập Cận Bình)
“Tôi biết làm thế nào?” là bài được tạp chí Tiền Tiêu, Hồng Công, tháng 4-2013 đăng theo ghi âm phát biểu nội bộ của Tổng bí thư Tập Cận Bình. Viet-studie đăng bản tiếng Việt ngày 14-7 . Đã gần tròn một tháng, Bắc Kinh vẫn không bác bỏ, vậy có thể tin bài này có thật.
Ngày
25-2-2010, Tuần Việt Nam
đưa bài này lên mạng, lập tức hai cơ quan quản lý nhà nước buộc phải lấy
xuống ngay. Theo Tổng biên tập Nguyễn Anh Tuấn, các cơ quan này sợ mất
lòng Đảng bạn, vì bài viết chỉ trích hai điều không nên học Đảng Cộng sản Trung
Quốc:
1-Tham
nhũng, gây khoảng cách giàu nghèo rất lớn ;
2-
Đàn áp đẫm máu phong trào đòi dân chủ ở Thiên An Môn.
Cả
hai vấn đề nay đều được Tổng bí thư Tập Cận Bình nhắc đến. Các nhà
lý luận chính thống của Việt Nam
vẫn không đồng ý hai thuyết nói trên, họ cho rằng “mèo trắng, mèo đen” là thứ
chủ nghĩa cơ hội. Kể ra cũng có lý, bởi để mua lòng “con hổ giấy”, ông
Đặng đã không rung tay chỉ đạo hai cuộc chiến biên giới phía Bắc và
Tây Nam để lấy máu Việt Nam đem đặt cược. Tuy dân tộc Việt Nam và Đảng
Cộng sản Việt Nam đã nếm quá nhiều vị đắng từ người đồng chí “bốn tốt”, nhưng
tôi vẫn cứ nuôi ảo vọng trước khi đọc Tập Cận Bình, người cầm trịch của
thế hệ lãnh đạo thứ 5 ! Tuy nhiên…
II-
ĐẢNG CỘNG SẢN TRUNG QUỐC ĐÃ THAY ĐỔI BẢN CHẤT HAY VỐN NÓ
LÀ NHƯ THÊ ?
Tập
Cận Bình có những luận điểm về Đảng cộng sản Trung Quốc rất đáng kinh ngạc :
1-“
Đảng Cộng sản chúng ta làm gì đều xuất phát từ lợi ích căn bản và logic của
chúng ta”.
Nghe
cái “lợi ích căn bản” này không khỏi nhớ chuyện chia quả thực trong cải cách
ruộng đất. Ở thế kỷ trước, các Đảng cộng sản đều dạy cho đảng viên
của mình về Đạo đức cách mạng (Hồ Chí Minh) và Bàn về tu dưỡng của đảng viên
cộng sản (Lưu Thiếu Kỳ). Cả hai ông đều nói, Đảng cộng sản chiến đấu vì hạnh
phúc của nhân dân, ngoài ra Đảng không có lợi ích nào khác. Hồ Chí Minh
còn nói rõ:” Đảng không phải là một tổ chức để làm quan, phát tài. Nó làm tròn
nhiệm vụ giải phóng dân tộc, làm cho Tổ quốc giàu mạnh, đồng bào sung sướng”.
Nếu đảo ngược lại Đảng làm gì cũng xuất phát từ lợi ích của mình, thì hẳn là
chẳng đếm xỉa tới nỗi khổ và nguyện vọng của nhân dân!
2-
“Nếu xâm phạm quá mức tới lợi ích của quần chúng nhân dân, rõ ràng sẽ tác động
không tốt tới lợi ích lâu dài của Đảng”.
Câu
này cho thấy lợi ích của Đảng và lợi ích của nhân dân khác nhau. Do
đó, Đảng chỉ nên xâm phạm lợi ích của nhân dân vừa vừa, phải phải,
để dân còn chịu được lâu dài. Nhân dân đang ở vị thế thần dân, tưởng mình
còn nhờ ơn mưa móc, không quá bức xúc mà nổi loạn!
3
- “Chúng ta phải làm thế nào để kiên trì không mệt mỏi sự nghiệp của Đảng ta,
củng cố cho được chính quyền mà Đảng chúng ta phải chịu bao nhiêu gian khổ mới
giành được”.
Như
vậy chính quyền do Đảng giành lấy thì nó mãi mãi là của Đảng. Trước kia,
chúng tôi được dạy rằng “Marx nói quần chúng sáng tạo ra lịch sử”, và “Lê nin
nói, cách mạng là ngày hội của quần chúng”(Lê nin toàn tập, tiếng Việt,tập 11,
trang 131). Hồ Chí Minh nói “Chính quyền từ xã đến chính phủ trung ương
do dân cử ra”(TT, ST, 1985,T1, trang 299 và “Nếu chính phủ làm hại dân thì dân
có quyền đuổi chính phủ”( TT,ST, 1984, T4, trang 283).
Có
lẽ các luận điểm của Tập Cận Bình xuất phát từ việc kiên trì chủ nghĩa
Mao :”Tôi vẫn phải nhấn mạnh tinh thần cách mạng của đồng chí Mao Trạch Đông”.
Mao là cha đẻ thuyết “Súng đẻ ra chính quyền”. Có rất nhiều thức
giả trong và ngoài Trung Quốc đánh giá Mao rất tệ hại : Đảng viên cộng
sản, đại tá Tân Tử Lăng, trong quyển sách viết về Mao đã nhận định:” Nhảy vọt lớn
và Đại cách mạng văn hóa vô sản là sự phát triển ác tính của chủ nghĩa xã hội
bạo lực Mao Trạch Đông. Ba năm nhảy vọt lớn, cả nước có 37, 55 triệu người bị
chết đói”. Ông Lý Quang Diệu nói:”Ông ta thật điên rồ”. Nguyên Thủ tướng Đức
Helmut Schmidt nói:”Mao là một tay tàn bạo”. Giáo sư Francis Fukuyama, đại học
Stanford nói, Mao là một “ngụy vương”…
Nhưng
tại sao nhà cải cách Đặng Tiểu Bình lại chủ trương bảo vệ Mao? Hãy nghe
Helmut Schmidt kể với Lý Quang Diệu như sau:”Năm 1983, tôi có buổi trò chuyện
với ông ấy. Hai chúng tôi và người phiên dịch. Khi đó, chúng tôi đã quen nhau
gần mười năm cho nên nói chuyện khá cởi mở và thân mật.Tôi giễu cợt:” Nhìn kỹ
vào thực tế thì thấy những người cầm quyền ở Bắc Kinh không trung thực cho lắm;
họ tuyên bố mình là cộng sản, nhưng thực ra thì họ theo Khổng giáo.” Ông
Đặng có vẻ hơi sốc một chút, mất vài giây, nhưng sau đó thì ông ấy đáp lại vỏn
vẹn ba từ. Ba từ đó là :”Thì đã sao?”. Ông Đặng công nhận mình theo Khổng
giáo, một học thuyết bảo vệ vương quyền, xưa là các hoàng đế Trung
Hoa, nay là những vị “vua tập thể”! Do đó, Đặng bảo vệ Mao đâu có
gì khó hiểu! Có lẽ chúng ta đã nhầm, Đảng Cộng sản Trung Quốc xưa nay vốn vẫn y
như thế!
III
- GIẢI MÃ VỤ THẢM SÁT THIÊN AN MÔN.
Tập
Cận Bình nói:”Phong trào dân chủ Thiên An Môn ngày 4-6-1989 cho tới nay là cái
cớ để các thế lực phản động trong và ngoài nước công kích Đảng ta. Đồng chí
Triệu Tử Dương cũng do đó mà bị hạ bệ và đưa lại hậu quả nghiêm trọng”. Đây
không phải ý kiến riêng của Tập Cận Bình mà là quan điểm xuyên suốt của
các thế hệ cầm quyền Bắc Kinh. Phân tích vụ thảm sát Thiên An Môn sẽ cho thấy
rõ 3 quan điểm lớn của Đảng Cộng sản Trung Quốc.
1-
CÁC THẾ LỰC THÙ ĐỊCH CHÍNH LÀ NHÂN DÂN NHEN NHÓM PHONG TRÀO DÂN CHỦ .
Mặc dù nhà cầm quyền Trung Quốc đã ký kết các Công ước dân chủ, nhân
quyền của Liên Hiệp Quốc, nhưng họ luôn luôn bài bác cái gọi là “dân chủ, nhân
quyền của phương Tây”. Các nhà lý luận Trung Quốc cho rằng Mỹ và Phương Tây
muốn Trung Quốc “Tây hóa”, hòng chống phá chủ nghĩa xã hội
đặc sắc Trung Quốc. Lưu Minh Phúc tác giả Giấc mơ Trung Quốc ( Gần
đây, Tập Cận Bình nêu lên như là một quyết sách của chính ông) cho rằng Mỹ đưa
ra “3 định luật chính trị” nhằm lật đổ địa vị cầm quyền của Đảng Cộng sản Trung
Quốc
:1-Chế
độ một Đảng là nguồn gốc tham nhũng.
2-
Liên Xô sụp đổ là do chỉ có một Đảng cầm quyền.
3-
Phải thực hiện đa Đảng thì mới là nhà nước dân chủ.
Lưu
Minh Phúc cho rằng: “Đảng cộng sản Trung Quốc trường kỳ cầm quyền sẽ bác bỏ “3
định luật chính trị kiểu Mỹ”(trang 586). Ông cho rằng, Trung Quốc sẽ vô
hiệu hóa con át chủ bài “dân chủ kiểu Mỹ” bằng “chế độ thống nhất hữu cơ gồm có
3 yếu tố: sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản, Nhân dân làm chủ và Nhà nước pháp
trị”( trang 579).
Thực
tế cho thấy “chế độ thống nhất hữu cơ” này đưa tới: Đảng độc quyền, Đảng làm
chủ, Đảng trị. Giáo sư Trương Duy Vi trong đối thoại với giáo sư Francis
Fukuyama, cho rằng hệ thống bầu cử Mỹ chỉ là “trình diễn dân chủ”. Trung Quốc,
ngược lại, “ đó là quốc gia chỉ có thể được điều hành bởi những người có đủ tài
năng và kinh nghiệm, được lựa chọn theo chế độ tuyển dụng nhân tài truyền
thống”. Ông còn lạc quan hơn cả Lưu Minh Phúc về sự trường tồn của Đảng Cộng
sản Trung Quốc, khi nêu ra khái niệm “khí” của văn hóa Trung Hoa: Mỗi triệu đại
hưng thịnh trong lịch sử Trung Hoa đều kéo dài từ 200 đến 300 năm. Sự trỗi dậy
hiện nay, do đó có thể coi là chỉ mới bước vào giai đoạn khởi đầu! Ông
đưa ra 4 điều bất cập của chế độ dân chủ, trong đó có tình trạng xấu là
rất khó tạo ra sự đồng thuận cao, một Đảng thắng cử chỉ đạt 51% phiếu
bầu. Trung Quốc không bị ràng buộc bởi thứ dân chủ ấy, nhờ đó Đảng
có thể quyết định được mọi việc một cách rất nhanh chóng.
Các
học giả của Đảng không biết rằng, Tocqueville đã từng lo ngại nguy cơ “chuyên
chế của đa số” ông cho rằng phải có nền quản lý phi tập trung để góp phần
cho cá nhân bớt bị bộ máy quan liêu đè nén, và cần phải có tòa án độc lập để
đối trọng với quyền lực của đa số. Huống hồ ở Trung Quốc hiện nay là nền chuyên
chế không phải của đa số mà là của chế độ toàn trị một Đảng, lại không có
nền tư pháp độc lập!
2-
QUÂN GIẢI PHÓNG NHÂN DÂN LÀ CÔNG CỤ CỦA ĐẢNG.
Đảng
Cộng sản Trung Quốc từ chỗ coi Quân Giải phóng Nhân dân là công cụ của
nhân dân như tên gọi của nó, có nhiệm vụ tiến hành cuộc chiến tranh lâu
dài để giải phóng nhân dân khỏi ách thống trị ngoại bang và các thế lực
cường quyền áp bức. Dù tên gọi vẫn không đổi, nhưng ngày nay Quân Giải phóng
Nhân dân bị buộc phải là công cụ của Đảng để đàn áp nhân dân
gây thảm sát ở Thiên An Môn. Trong lịch sử, các nhà nước độc tài đều dùng bạo
lực đàn áp nhân dân, nhưng vụ thảm sát Thiên An Môn đứng đầu về mức độ man rợ.
Người ta huy động quân đoàn 27 và 28 từ xa, âm thầm tiến vào
thủ đô từ 4 giờ khuya, xông thẳng vào những trí thức, sinh
viên, công nhân trong tay không tấc sắt, bắn chết và
nghiền nát hơn 800 người, làm bị thương hơn 10.000 người !
Hiện
nay, để đáp ứng tham vọng bá quyền, Tập Cận Bình đang đòi hỏi Quân giải phóng
nhân dân Trung Quốc đáp ứng cho được “cuộc chiến tranh quy mô lớn trong điều
kiện kỹ thuật cao phức tạp, có Mỹ tham chiến”!
3-
ĐỒNG THỜI THẢM SÁT QUYỀN TỰ QUYẾT CỦA CÁC DÂN TỘC.
Vụ
thảm sát dân chủ ở Thiên An Môn cũng đồng thời thảm sát quyền tự
quyết của các dân tộc vừa manh nha trong các nhà lãnh đạo có tư tưởng cải
cách dân chủ, để nuôi lớn chủ nghĩa dân tộc sô vanh Đại Hán.
Trước khi gây ra vụ thảm sát Thiên An Môn, Đảng Cộng sản Trung Quốc dưới sự chỉ
đạo của Chủ tịch Quân ủy Trung ương Đặng Tiểu Bình đã sa thải liên tục
hai Tổng bí thư có tư tưởng cải cách chính trị là Hồ Diệu Bang và Triệu Tử
Dương.
Hồ
Diệu Bang bị kết tội “sai lầm trong những nguyên tắc chính trị”: Cảm thông,
lắng nghe và tiếp thu ý kiến của trí thức về tự do, dân chủ. Tán
thành tự do ngôn luận, tự do báo chí. Rút cán bộ người Hán khỏi Tây Tạng, để
cho người Tây Tạng điều hành việc quản lý khu tự trị của mình.
Triệu
Tử Dương kế nhiệm và cũng kế tục tư tưởng Hồ Diệu Bang: Chủ trương
phát triển kinh tế phải đi đôi với dân chủ hóa chính trị. Chấp nhận đối thoại
với trí thức, sinh viên đang biểu tình ở Thiên An Môn. Bỏ lá phiếu duy
nhất chống quyết định thiết quân luật, để gây ra vụ thảm sát. Trong hồi
ký viết khi đã bị quản chế, ông cho rằng:”Hệ thống nghị viện dân chủ
Phương Tây là con đường duy nhất giúp cho Trung Quốc có thể giải quyết nạn tham
nhũng và cách biệt giàu nghèo to lớn”.
Ngay
khi còn “ẩn mình chờ thời”, những nhà lãnh đạo nuôi tư tưởng quân quyền
đã thẳng tay dìm nhân dân mình vào bể máu Thiên An Môn và
nuốt chững các dân tộc Tây Tạng, Uyghur Tân Cương, Nội Mông. Vậy thì ngày nay,
khi đã trỗi dậy, tự cho mình tư cách sắp đứng đầu thế giới, việc họ ngang
nhiên tuyên bố “các lợi ích cốt lõi”, thè “lưỡi bò” liếm trọn Biển Đông,
đe dọa các nước trong khu vực là sự phát triển logic của chủ nghĩa bá quyền!
IV-
CẮT CÁI NGỌN THAM NHŨNG, GIỮ CÁI GỐC TOÀN TRỊ!
Đảng
Cộng sản Trung Quốc đã có nhiều nghị quyết về chống tham nhũng. Hệ thống
tuyên huấn Đảng, bộ máy truyền thông nhà nước thường xuyên, rầm rộ tuyên
truyền sâu rộng nhằm tạo niềm tin rằng không cần thực hiện đa đảng, cũng
không cần tam quyền phân lập kiểu phương Tây, vẫn có thể chống tham nhũng thắng
lợi. Chủ trương lớn của Đảng Cộng sản Trung Quốc là thực hiện dân chủ trong
Đảng thay thế cho dân chủ ngoài xã hội, phân chia định chế tổ chức của Đảng
thành 3 bộ phận:1- Ra quyết định. 2- Thực thi chính sách. 3- Giám sát.
Tức là chuyên môn hóa theo chức năng “3 định chế” trong nội bộ của Đảng.
Cách
làm đó giữ cho Đảng đứng trên sự giám sát, đứng trên Hiến pháp. Ủy
ban trung ương về Chính trị và Pháp luật của Đảng (CCPL- Chính pháp Ủy) chỉ đạo
các cơ quan chức năng của nhà nước như Tòa án nhân dân tối cao, Viện kiểm sát
nhân dân tối cao, Bộ Tư pháp, Bộ Công an, Bộ An ninh quốc gia. Đây được coi là
bộ máy quyết định tiêu diệt tham nhũng của Trung Quốc.
Nhiều
nhà lý luận lớn của họ viết sách cổ vũ cho niềm tin này. Trong Giấc mơ Trung
Quốc của Lưu Minh Phúc xuất bản năm 2009 có đoạn: “Làm nên kỳ tích “Trị quốc
liêm khiết lâu dài” hiệu quả hơn cạnh tranh đa Đảng”. Ông thuyết lý vấn
đề một cách rổn rảng dài dòng: ”Chúng ta cần phải đi con đường liêm khiết
đặc sắc Trung Quốc, xây dựng quốc gia đặc sắc liêm khiết Trung Quốc, xã hội
liêm khiết đặc sắc Trung Quốc. Trung Quốc giàu mạnh ắt phải là Trung Quốc liêm
khiết. Xây dựng một hệ thống chính quyền liêm khiết đặc sắc Trung Quốc là
như thế nào? Đây là một vấn đề cần bứt phá và sáng tạo mới.” Nhưng sau đó không
thấy ông chỉ ra thế nào là sự “ bứt phá và sáng tạo mới”!
Giáo
sư Trương Duy Vi cho rằng tham nhũng là vấn đề kinh tế chứ không phải
chính trị, khi nói “các vùng đã phát triển của Trung Quốc miễn dịch tốt hơn với
tham nhũng” và kết luận rằng để chống tham nhũng đạt hiệu quả thì “Quản trị tốt
là điều quan trọng hơn dân chủ hóa theo phong cách Phương Tây”. Tập Cận
Bình nhiều lần nói về nạn tham nhũng, gọi nó là “con hổ” và đồng ý với Trưởng
ban kiểm tra kỷ luật Trung ương Vương Kỳ Sơn rằng cách làm hiện nay chỉ là “xì
hơi khi quả bóng quá căng”, “lấy đũa khuấy nồi canh đang sôi để nước không
tràn”, “chỉ là trị ngọn chứ không trị tận gốc”. Như vậy Tập Cận Bình đã phải
công nhận sự phá sản của chiến lược chống tham nhũng của Đảng Cộng sản Trung
Quốc.
Thực
ra từ lâu người dân Trung Quốc đã thấy điều đó. Vụ Bạc Hy Lai vỡ ra
cho thấy những kẻ tham nhũng lớn không phải là cá biệt mà là sản phẩm phổ biến
của chế độ Đảng đứng trên Hiến pháp và pháp luật. Chế độ đảng trị đang dung
chứa ngày càng nhiều những “đồng chí chưa bị lộ”. Trong cuộc đối thoại
với Trương Duy Vi, giáo sư Francis Fukuyama có nhận xét xác đáng: ”Ở nhiều khía
cạnh khác, cơ cấu quản trị xã hội ở Trung Quốc ngày nay lại rất giống với những
gì từng tồn tại dưới triều đại Tần Thủy Hoàng. Đó là một chính phủ quan liêu
tập trung có chất lượng cao được xây dựng trên sự tuyển chọn khách quan và các
luật lệ mang tính hình thức”. Và, “Ngày nay trong chính phủ Trung Quốc tính
giải trình và chịu trách nhiệm theo chiều từ cấp dưới lên cấp trên trong hệ
thống do Đảng Cộng sản lãnh đạo, thay vì Hoàng đế hay vua như trước kia”. Và
“đặc tính quan liêu luôn mang lại tình trạng tham nhũng và điều hành yếu kém.”
Trả lời bạn đọc BBC “ vì sao tham nhũng là vấn nạn lớn của Trung Quốc?”, nhà
bình luận quốc tế kỳ cựu John Simpson đáp:” Nó luôn là vấn nạn lớn khi các xã
hội khép kín đột nhiên tiếp xúc với tiền bạc mà không có sự giám sát phù hợp”.
Có lẽ nên nói thêm: Tuy đã mở cửa, nhưng bên trong xã hội Trung Quốc, vẫn tiếp
tục là một xã hội khép kín, vì nó không có tự do tư tưởng, tự do báo chí, không
có một xã hội dân sự đúng nghĩa.
Tập
Cận Bình đặt câu hỏi và trả lời:”Khi nào chúng ta mới trị được tận gốc nạn tham
nhũng ? Có lẽ phải đợi tới khi mà lý luận, đường lối, chế độ bắt đầu đứng trước
sự điều chỉnh thực sự. Có người hỏi, tới khi đó có quá muộn không? Tôi cho rằng
có lẽ chúng ta phải tìm câu trả lời trong cuốn sách “Chế độ cũ và Đại cách
mạng” mà đồng chí Vương Kỳ Sơn giới thiệu với chúng ta.” Tập Cận Bình và
Vương Kỳ Sơn muốn nói đến quyển Chế độ cũ và Cách mạng ( L` ancien Régime et la
Révolution) của Tocqueville xuất bản năm 1856 . Tocqueville cho biết đây
là tập 1 của bộ Lịch sử Cách mạng Pháp, nhưng cái chết đột ngột đến với ông
khiến cho không có tập 2. Tác phẩm này chứng minh, cách mạng
hoàn tất sự phát triển đã hình thành sẵn trong lòng của chế độ cũ. Ngày 30-11-
2012, Vương Kỳ Sơn kêu gọi các quan chức và học giả nên đọc quyển sách
này. Sau đó, các báo chính thống đều đăng tin này, nhưng tóm tắt nội dung sách
méo mó và chỉ gọn lỏn hai câu:”Chế độ phong kiến trước kia sụp đổ và mất
lòng dân, nhưng những cuộc bạo loạn xã hội không đem lại kết quả mà những nhà
cách mạng mong muốn. Cả những kẻ thống trị và quần chúng cuối cùng đều bị ngọn
lửa phẫn nộ nuốt chửng”.
Từ
cách làm này cho thấy mục đích chính của Tập Cận Bình, Vương Kỳ Sơn chỉ
là muốn cảnh báo với các quan chức của Đảng Cộng sản rằng, quan liêu và tham
nhũng có thể làm cho một chế độ hùng mạnh phải sụp đổ. Đồng thời, cảnh
báo với giới trí thức rằng nếu đòi dân chủ hóa nhanh chóng,
thì có thể gây ra hỗn loạn, đổ máu và nhiều hậu quả khôn lường. Đây
là thủ đoạn “quản lý thông tin” phục vụ cho điều ông gọi là tiếp tục “3
tin tưởng” để thực thi “liệu pháp giữ nguyên”, khiến cho việc chống
“con hổ tham nhũng” chỉ nhằm “cái ngọn”, còn “cái gốc” là chế độ toàn trị thì
không được động đến bởi sợ “rút dây động rừng”!
V-
LỜI GIẢI CỦA NHÀ CÁCH MẠNG VĨ ĐẠI TÔN TRUNG SƠN.
Tập
Cận Bình nhắc lời Hồ Cẩm Đào, phải sáng tạo, đổi mới phương pháp quản lý
xã hội và bác bỏ “một số dư luận lại cho rằng đây chỉ là chủ nghĩa kỹ trị để
tăng cường tính chuyên chế độc đoán của một Đảng”. Các nhà lãnh đạo và học giả
Trung Quốc tìm cách chứng minh rằng phát triển kinh tế phồn vinh là bảo đảm
vững chắc cho độc quyền lãnh đạo của Đảng. Giáo sư Trương Duy Vi cho rằng Mùa
Xuân A rạp không phải là phong trào tự do mà chỉ là vấn đề kinh tế. Nhiều
người bác bỏ ý kiến này cho rằng: Kỹ sư Bouazizi - người châm ngòi nổ Mùa
xuân A rap – tự thiêu không phải vì bị thất nghiệp mà để phản đối sự xúc phạm
nhân phẩm! Giang Trạch Dân, Hồ Cẩm Đào tìm đến thuyết kỹ trị của các học
giả Mỹ thế kỷ 20, cho rằng có thể thực hiện một cuộc “cách mạng
quản lý” để ổn định xã hội, không cần phải cải cách chính trị.
Trong
Giấc mơ Trung Quốc, tác giả Lưu Minh Phúc có một nhận định đúng là “Làm người
cải cách khó hơn làm người cách mạng”…Người cách mạng bao giờ cũng là động lực
của cách mạng chứ không thể trở thành đối tượng của cách mạng; người cải cách
vừa là động lực cải cách lại vừa là đối tượng của cải cách”. Chứng minh cho
việc này, ông cho biết có đến 97% quan chức Trung Quốc phản đối công khai tài
sản riêng. Về vấn đề này Việt Nam
có câu thành ngữ rất hay “Không ai muốn lấy đá ghè chân mình”!
Những
năm gần đây càng ngày càng có nhiều nhân dân và đảng viên cộng sản Trung Quốc
công khai đòi hỏi phải cải cách chính trị.
Ngày
25-12-2012, hơn 70 trí thức hàng đầu Trung Quốc trình Bản Kiến nghị kêu
gọi Ban lãnh đạo mới sau Đại hội 18 của Đảng Cộng sản Trung Quốc phải cải
cách chính trị, thực hiện bầu cử tự do, tự do ngôn luận và nền tư pháp
độc lập. Kiến nghị có đoạn:” Nếu những cải cách hệ thống chính trị mà xã hội
Trung Quốc đang đòi hỏi khẩn cấp tiếp tục bị ghìm nén và tình trạng tham nhũng,
bất bình xã hội tích tụ đến mức độ nguy hiểm và bùng nổ thì lúc đó Trung Quốc
sẽ một lần nữa để lỡ cơ hội cải cách hòa bình, sẽ chìm trong hỗn loạn của
cách mạng bạo lực”.*
Trước
đó, ngày 29-11-2011, giáo sư Tôn Lập Bình, người thày hướng dẫn Tập Cân Bình
làm luận án tiến sĩ , đã phát biểu tại cuộc hội thảo ở Bắc Kinh:”Tôi nghĩ
rằng, vào lúc này, dân chúng vẫn còn một chút tin tưởng và cảm tình dành cho
chính quyền. Nếu một vấn đề nào đó không được giải quyết mà lãnh đạo xin lỗi
thì người dân vẫn cảm động đến khóc. Tuy nhiên cơ hội này không kéo dài. Nhiều
lắm là 5 đến 10 năm. Có thể không đến 10 năm. Có thể trên dưới 5 năm. Khi đó
chỉ còn một cách là: Cai trị bằng bạo lực, đàn áp bất cứ ai chống đối”. Ông
trùm bất động sản Nhiệm Chí Cường viết trên blog của mình: ”Nếu không cải cách
sẽ không có Đại hội Đảng lần thứ 19 !” *
Gần
đây ở Trung Quốc có hai hiện tượng rất đáng coi trọng là:
1-
ĐANG XUẤT HIỆN NHIỀU ĐẢNG VIÊN CỘNG SẢN MUỐN THỰC HIỆN MỘT NỀN DÂN
CHỦ ĐA ĐẢNG .
Càng
ngày càng có nhiều đảng viên cộng sản cao cấp, đặc biệt là các nhà lý luận của
Đảng lên tiếng yêu cầu thực hiện nền dân chủ kiểu phương Tây. Nhà lý luận
nổi tiếng của Đảng cộng sản Trung Quốc, Du Khả Bình viết: ”Sẽ nguy hiểm chết
người nếu cho rằng Trung Quốc chỉ cần dân chủ trong Đảng, thay vì một nền dân
chủ thực sự cho nhân dân (nhân dân dân chủ) hay dân chủ xã hội ( xã hội dân
chủ), cả hai hình thức dân chủ này đều bao hàm bầu cử đại chúng và thực hiện từ
cơ sở”. Giáo sư Vương Trường Giang chủ nhiệm bộ môn xây dựng Đảng của
Trường Đảng Trung ương nói: ”Thúc đẩy dân chủ trong nội Đảng không vì thế mà hi
sinh dân chủ của toàn xã hội.” Ông dẫn chứng những cuộc khủng hoảng ở Tây Tạng
, Tân Cương và những cuộc bạo loạn xã hội nổi lên khắp nơi, rồi nhận định: ”
Dân chủ cho xã hội là thứ không thể ngồi chờ mà có được!”. Nữ học giả Từ Trung
Quân, nguyên giám đốc Viện nghiên cứu Hoa Kỳ thuộc Viện Hàn lâm khoa học xã hội
TQ, phê phán các nhà lãnh đạo có quan điểm cho rằng dân chủ là thứ không phù
hợp với truyền thống Trung Quốc và “những giá trị phổ quát toàn cầu” chỉ là âm
mưu của Phương Tây nhằm chống phá Trung Quốc. Cả ba học giả nổi tiếng nói trên
đều là đảng viên cộng sản, vậy tại sao họ lại tán thành nền dân chủ đa nguyên
chính trị, sẽ xuất hiện những chính Đảng cạnh tranh với Đảng của
họ? Những người bảo thủ cho rằng như vậy tức là chống Đảng, phản Đảng.
Thực
ra, những đảng viên trí thức này hiểu rõ sự độc quyền toàn
trị chính là nguyên nhân gây thoái hóa Đảng, làm cho Đảng sụp đổ một cách
nhục nhã. Hiên nay Đảng đã lâm vào tình trạng mà Tập Cận Bình gọi
một cách bóng bẩy là ”Đảng phong trong nội bộ Đảng hiện nay không bằng trước
đây”. Nếu nói thẳng ra là, một Đảng quan liêu, tham nhũng, phản bội nhân dân!
Sự suy thoái của Đảng kéo theo sự băng hoại đạo đức của cả xã hội. Do đó, các
đảng viên cộng sản này muốn đặt lợi ích và tiền đồ dân tộc lên trên quyền
lợi ích kỷ của Đảng và cũng là một cách cứu Đảng may ra khỏi bị ghi danh bạo
chúa, sau Tần Thủy Hoàng.
2-
NHIỀU ĐẢNG VIÊN LÀ SĨ QUAN QUÂN GIẢI PHÓNG NHÂN DÂN KÊU GỌI“QUÂN ĐỘI LÀ
CỦA QUỐC GIA”
Cuối năm 2012, một số đảng viên là sĩ quan Quân Giải phóng Nhân dân phát lời
kêu gọi chủ trương “quân đội là của quốc gia” thay vì “quân đội là của
Đảng”. Phong trào này là sự thức tỉnh của các đảng viên là sĩ quan sau những vụ
dùng quân đội đàn áp đẫm máu ở Tây Tạng, Tân Cương, Nội Mông và nhiều cuộc bạo
loạn của nông dân bị mất đất đang xảy ra khắp nơi. Cũng có thể nói sự
thức tỉnh ấy được nhen nhóm từ ngọn lửa âm ỉ ở vụ thảm sát Thiên An
Môn hơn 20 năm trước. Giáo sư Tiễn Lý Quần của Đại học Bắc Kinh cho rằng các
“thái tử Đảng” trong quân đội giải phóng nhân dân sẽ ủng hộ chủ trương này. *
Hai
hiện tượng nói trên cho thấy xu thế của phong trào dân chủ đang phát
triển rất sâu sắc. Tờ Hoàn cầu Thời báo (bản tiếng Anh) thông báo cuộc
thăm dò của họ ở 7 thành phố Trung Quốc cho thấy có 63,6% người được hỏi
không phản đối việc chấp nhận nền dân chủ kiểu phương Tây cho Trung Quốc. Có
lẽ, Tập Cân Bình và các nhà lãnh đạo thế hệ thứ 5 của Đảng Cộng sản Trung Quốc
không cần tìm sách ở đâu xa mà chỉ cần học lại lời dạy của nhà cách mạng
vĩ đại Tôn Trung Sơn ngày 9-3-1924 trong bài thuyết giảng của ông với quốc dân:
“Thế
giới ngày nay là thế giới gì? Là thế giới dân quyền! Tuy mầm mống đã có từ thời
Hy Lạp, La Mã cách đây hơn 2000 năm, nhưng nó mới được xác lập vững vàng cách
đây 150 năm… Dân quyền là người dân đấu tranh với nhà vua, cũng có thể nói là
người thiện đấu tranh với kẻ ác, công lý đấu tranh với cường quyền. Ở thời đại
này, dân quyền dần dần phát triển. Chủ trương nền chính trị dân quyền, chúng ta
phải khảo sát tình hình dân quyền ở các nước trên thế giới để thực hiên cho
tốt. Bởi vì từ khi có lịch sử, Trung Quốc chưa hề thực hiện chế độ dân quyền.
Lịch sử Trung Quốc trải 4000 năm, có thời thịnh trị có thời loạn ly, nhưng đều
áp dụng chế độ quân quyền.”
Một
tập trung trí tuệ Trung Hoa mới mẻ và sát cuộc sống hiện nay hơn, đó chính là
Bản Linh bát Hiến chương ra đời ngày 10-12-2008 bởi 300 người con ưu tú nhất
của Trung Hoa đứng đầu là Lưu Hiểu Ba, người sống sót trong vụ thảm sát Thiên
An Môn. Linh bát Hiến chương có những chữ lớn là: Tự do, Nhân quyền, Bình đẳng,
Cộng hòa, Dân chủ, Hiến trị. Và những điều “ nhiệt liệt cổ vũ” là: Một Hiến
pháp đảm bảo nhân quyền, dân quyền; Một nhà nước phân chia và hạn chế quyền
lực; Một nền tư pháp độc lập đứng trên mọi đảng phái; Quân đội, Công an chịu
trách nhiệm trước chính phủ, không dính dáng với đảng phái…
Xin
cầu chúc Trung Quốc trỗi dậy cũng đồng thời là Trung Quốc thức tỉnh
tự do dân chủ! Đó không chỉ là hạnh phúc của 1,3 tỉ nhân dân Trung Quốc
anh em! Đó còn là may mắn cho lân bang và toàn nhân loại yêu
chuộng hòa bình!
11- 8 2013
T.V.C
-----------------
.* Theo “Hồi kết cho chế độ chuyên chế dẻo dai của Đảng cộng sản Trung Quốc”… của Cheng Li (Lý Thành) đã đăng trên Thời đại của Viet-studies.
T.V.C
-----------------
.* Theo “Hồi kết cho chế độ chuyên chế dẻo dai của Đảng cộng sản Trung Quốc”… của Cheng Li (Lý Thành) đã đăng trên Thời đại của Viet-studies.
<From: TTHN>
-------------------
Khó có thể tin một người như TCB lại có thể cởi lòng như vậy ,dù là trong nội bộ đảng CSTQ.
Trả lờiXóaCó thể đây chỉ là cách bủa lưới bắt cá dân chủ giống phong trào báo chữ to trước cách mạng văn hóa mà đảng CSTQ đã thực hiện để triệt hạ những người có tư tưởng đối lập.
Ông ta đơn giản chỉ là muốn làm động tác cân bằng giữa các phe nhóm lợi ích (gia phiệt) trong đảng CS. Đồng thời giữ nguyên tư thế lập lờ các vấn đề biển đảo, đẩy vấn đề đó cho xã hội, cho quần chúng mặc sức tưởng tượng
Trả lờiXóa