Translate

Trang BVB1

Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

LƯỚI TRỜI

       
      * MINH DIỆN
               Hắn tỏ ra hiền lành, chắp hai bàn tay trước bụng. Nhưng nhìn mái tóc dựng đứng trên cái trán ngắn ngủn, hai con  mắt  him híp dưới cặp lông mày sâu róm  như mắt lươn luôn nhìn nghiêng, vành  môi  mỏng  ôm lấy hàm răng vẩu trên cái cằm nhọn hoắt, khuôn mặt hắn toát ra vẻ lì lợm và bần tiện.
              Hắn nói bằng cái giọng thành khẩn:
               - Mười năm qua, cứ chợp mắt là hình ảnh của nạn nhân lại len vào đầu em. Lúc nào em cũng có cảm giác đeo một vật nặng cả tấn trên người! Bây giờ thì em như  bớt đi được chín trăm kí  rồi!  Biết thế em ra đầu thú ngay ngày đó...
                Ngày đó cách đây ở làng Me hơn mười năm rồi.
Đúng lúc tiếng gà xao xác gọi nhau vào chuồng, thì Lý Nguyễn Chung sang cửa hàng tạp hóa của chị Hoan. Nhà chị Hoan  chỉ  cách nhà Chung vài trăm mét. Người đàn bà lỡ dở ấy  đang phải nuôi đứa con chưa đầy một tuổi.
               - Chị Hoan ơi, bán cho em chai dầu gội đầu!- Lý Nguyễn Chung gọi, mắt nhìn dáo giác nhìn tứ phía.  Chị Hoan đang ru con ở nhà trong, nói với ra:   
               - Em ngồi chơi, chờ chị ru cháu ngủ rồi chị bán cho!
                Chỗ hàng xóm với nhau, chị Hoan biết Chung là con ông Chúc .
                Chung vâng dạ ngồi xuống chiếc ghế bên sạp hàng, cặp mắt lươn dán váo cái tủ kính đựng tiền của chị Hoan. Mới 15 tuổi,  Chung đã bỏ học, chơi bời lêu lổng, hay ăn cắp vặt.  Hàng xóm phàn nàn, nhưng lão Chúc, bố hắn chửi át đi, bảo con mình “hiền thối ra”.  Chúc không phải người làng này, quê gốc lão ở  Lạng Sơn, vợ chết , về đây  sống chung với chị Nguyễn Thị Lành, ít giao thiệp, tính ích kỷ, thô bạo.  Thằng Chung mồ côi mẹ  từ nhỏ, sợ bố như cọp, và tính giống hệt bố...
                Chị Hoan lừa con ngủ rồi ra bán chai nước gội đầu cho Chung. Chung đưa dư tiền, chị cúi xuống đếm  tiền thối lại.  Bất ngờ chị bị Lý Nguyễn Chung  đập chai dầu vào đầu.
              - Ôi! Thằng Chung sao mày đánh tao?
               Chị Hoan kêu và vùng dậy chạy vào nhà trong. Lý Nguyễn Chung rút con dao bấm đuổi theo. Hắn đã có ý định giết chị Hoan cướp tiền từ trước, nên thủ sẵn con dao bấm ,chứ  không phải ngẫu nhiên nổi máu tham khi nhìn thấy tiền như có người nhận định.  Chị Hoan bị hoàn toàn bất ngờ , cố  chống cự một cách tuyệt vọng, nên  Lý Nguyễn Chung đâm  cả vào  tay hắn.
                 Nhưng cuối cùng chị Hoan gục xuống  vì   bị nhiều vết thương vào mặt, vào cổ, vào bụng . Lý Nguyễn Chung   bồi tiếp một nhát  vào ngực nạn nhân, mạnh đến nỗi gãy con dao bấm.
               Giết người xong, Lý Nguyễn Chung  ra  sạp hàng , vơ hết tiền trong chiếc  tủ kính  nhét vào túi quần.   Về  gần đến nhà mình,  người  dính đầy máu me, hắn  móc tiền ra đếm.  Tất cả chỉ có 59.000 đồng bạc.  Hắn  sực nhớ hình như tay chị Hoan  đeo nhẫn?  Như  con thú khát mồi,  hắn  chạy ngược lại nhà chị Hoan.   Nạn nhân  vẫn  nằm co quắp  trong  vũng máu,  đứa con  trên giường vẫn ngủ say, ánh đèn điện tỏa sáng căn nhà vắng ngắt. Lý Nguyễn Chung   lật xác chị Hoan lên, bàn tay chị co quắp , dính đẫm máu.   Đúng  là có hai chiếc nhẫn trên ngón tay áp út.  Hắn  bẻ  thẳng  bàn tay chị Hoan ra,   cạy từng   chiếc nhẫn  bỏ  vào  túi quần , rồi lấy  gối đạy lên mặt chị , sau đó tắt hết đèn ,  khép cửa lại.  
              Giữa tháng bày âm lịch, ánh trăng   sáng vằng vặc trên  vùng quê bán sơn địa.   Lý Nguyễn Chung  men  theo con đường dưới sườn núi về nhà.  Đến mương nước dẫn vào ruộng  ông Vui, cách nhà chị Hoan vài chục mét, hắn ném  con dao bấm xuống mương , rửa qua hai bàn tay đẫm máu.
             Lý Văn Chúc  và  bà Nguyễn Thị Lành  đang  đợi  Lý Nguyễn Chung về ăn cơm.  Nhìn thấy con về đứng ngoài cửa,  áo dình máu , lão Chúc hỏi:
           - Sao áo  mày đầy máu thế thằng  kia?
           Thằng Chung chìa cánh tay trái ra  trí trá:
           - Tôi vào rừng đào củ !
           Lão Chúc bảo:
           - Ra sông tắm rồi về mà ăn cơm!
            Thằng Chung cởi bộ quần áo  ném vào thau rồi xuống bến sông. Tắm xong hắn về  ăn cơm sau đó lăn ra ngủ,  như không có chuyện gì sảy ra.
           Sáng sớm hôm sau  cả xóm Me náo loạn  tin chị Hoan bị giết.  Bà Lành nhìn  thau quần áo thấy máu loang đỏ lòm.  Thôi đúng thằng Chung  rồi! Bà Lành  nghĩ thế và toan nói với Chúc.  Nhưng  lão  còn đang ngủ.  Bà để nguyên chậu quần áo dính  máu không giặt vội, dọn cơm cho thằng Chung ăn. Bà  để  ý  thấy nó  bưng bát cơm, tay run bần bật, liền bắt nẹn:
           - Mày làm gì mà run như cẩy sấy thế ?
            - Choang! -Thằng Chung  đánh rơi bát cơm vỡ tung tóe.  
            Bà Lành hỏi :
            -Có phải hôm qua mày làm việc gì không?
            Thằng Chung  bình tĩnh lại, trợn mắt nhìn bà Lành cãi ráo hoảnh:
           - Tôi có làm gì đâu?
            Chờ  lão Chúc ngủ dậy, bà Lành kéo ra chỉ bộ quần áo trong chậu nói:
           - Thằng con ông gây chuyện  rồi đấy!
             Lão Chúc hằm hằm quay vào nắm tóc  thằng Chung  lôi ra góc vườn tra khảo. Thằng  Chung thú nhận đã giết chị Hoan, lão  gầm lên:
             - Cút mẹ mày đi!
              Sau cơn tức giận ,  lão Chúc  bình tĩnh lại , bàn bạc tìm cách giúp con chạy trốn sự trừng phạt của pháp luật.
              Ở  Lộc Bình, Lạng Sơn , Chúc có đứa con trai tên Lý Văn Phúc , cũng thuộc loại lì lợm, lão  quyết định đưa thằng  Chung  lên  trốn trên  đó.  Sợ  bà Lành tố giác, hoặc bép xép lộ chuyện , Chúc dằn mặt:
             - Thằng Chung mà bị bắt tao sẽ giết đứa nào bẻm mép trước rồi tự tử !
               Chúc lấy  một  sợi dây thừng treo lên cột nhà  và đào sẵn một cái huyệt ở cuối vườn,  rồi   mài sẵn một con dao chọc tiết lợn.  Lão có tự tử  không  chỉ lão biết, trời biết.  Nhưng  với tính cách lão thì  dám  giết người để bảo vệ con mình.   Bà Lành nghĩ vậy. Sự thực là khi   lão  đem đốt bộ quần áo  thằng Chung đã mặc  gây án , bị bà Lành ngăn ,  lão liền đốt cả đống rơm , rồi   đẩy bà vào đám lửa cháy đùng đùng.   Bà  phải cố vùng vẫy mới  thoát ra đươc. Với Chúc, bà Lành  không có tình sâu nghĩa nặng.  Vì hoàn cảnh  bà  phải chấp nhận mối quan hệ già nhân ngãi, non vợ chồng với lão, một người đàn ông góa vợ hơn mình 22 tuổi , tính nết  cục cằn  thô lỗ và ích kỷ.  Bà chẳng những bị khinh rẻ  mà thường bị những trận đòn của Chúc.  
              Thằng Chung ngược lên Lộc Bình , Lạng Sơn đến nhà  Lý Văn Phúc , anh trai hắn.  Hắn kề đầu đuôi sự việc xảy ra, và đưa hai chiếc nhẫn cướp được của chị Hoan cho anh trai giữ.
             Lý Văn  Phúc nói với vợ là Hoàng Thị Xướng:
             - Bây giờ khổ rồi! Chú Chung lỡ đánh chết người có con nhỏ ở Bắc Giang ?
            Vợ Phúc đã nghe lỏm chuyện của hai anh em Phúc , nói :
             - Nó giết người cướp của chứ lỡ gì mà lỡ?  Không chứa trong nhà này.  Chiếc nhẫn ấy  cùa người chết đấy, mang đi đâu thì mang.
              Lý Văn Phúc cất dấu hai chiếc nhẫn ,  rồi   mua vé xe  cho Lý Nguyễn Chung  trốn vào Đak lắc.  Ở  Đăk Lắc  ít ngày , Chung lại  quay  ra Lạng Sơn.  Lý Văn Phúc  dẫn  em  sang Trung Quốc  làm thuê , nhưng tâm trạng bất an, lại  quay vào Đăk Lắc .  Mấy tháng sau  Phúc mò  về xóm Me nghe ngóng.   Lão Chúc bảo : “ Công an bắt  nhà anh Chấn rồi, nhưng mày cũng  đừng vác mặt về, trốn biệt đi!”. Lão Chúc giục thằng con đi gấp. Thằng Chung   mua mít mang ra Quảng Ninh bán, rồi lại vào Đăk Lắc. Hơn  một năm  hắn  ngược  xuôi ,  sử dụng 100 cái sim điện thoại di động khác nhau để liên lạc với người thân trên các nẻo đường trốn tránh pháp luật.  
                Sau đó hắn vào làm thuê  cho  nhà ông Nguyễn Văn Sự , chủ một của hàng  buôn bán vật liệu xây dựng và cà phê  ở thị trấn   Eakar,tỉnh  Đăk Lắc . Ông Sự cẩn thận gọi điện ra Bắc Giang xác minh lý lịch, bố thằng Chung vẫn nói “con tôi hiền thối ra!”  Đến năm 2010  Lý Nguyễn Chung  lấy vợ , sinh con, trở thành một “công dân gương mẫu” ở xã Eaka Mut.
              Trong khi kẻ sát nhân như vậy thì ở  xóm Me, xã Nghĩa Trung, Việt Yên, Bắc Giang, nơi xảy ra vụ án, 23 người  lần lượt  bị cơ quan điều tra  thẩm vấn.  Một  trong 23 người đó, anh Nguyễn Thanh Chấn đã trở thành nạn nhân một vụ án oan sai ,bị hành hạ  suốt hơn 10 năm trời. 
               Buổi chiều định mệnh ấy  Nguyễn Thanh Chấn , đang ngồi nói chuyện với người  em đồng hao Thân Văn Hoạt ngay tại  cửa hàng tạp hóa  nhà mình.  Có một cựu chiến binh cùng xóm  đến chơi , mượn điện thoại gọi cho người thân, Chấn vui vẻ  cho mượn và  bấm số giúp.   Ở làng Me ai cũng biết Nguyễn Thanh Chấn là con liệt sỹ Nguyễn Hữu Phấn ,bản tính  hiền lành , chịu khó , có một gia đình  nền nếp và sống   cởi mở thân thiện với  xóm  diềng. Thế rồi  bỗng dưng   sợi dây oan nghiệt quấn chặt  lấy anh.
                Nguyễn Thanh Chấn kể:
                - Ngày 30-8-2003, tôi  bị mời lên công an huyện Việt Yên.  Điều tra viên Nguyễn Hữu T  soi mói nhìn  tôi rất lâu, rồi hỏi: “ Anh  có biết gì về vụ  chị Hoan bị  giết  không?”  Tôi nói có nghe làng xóm xôn xao chứ không biết sự việc xảy ra thế nào.  Điều tra viên hỏi : “ Từ 19 giờ đến 20 giờ ngày 15-8  anh  làm gì, ở đâu , với ai?”  Tôi trả lời  là ngồi ở nhà mình với người  em đồng hao và bác cựu chiến binh.  Điều tra Nguyễn Hữu T lấy dấu tay, dấu  chân tôi  rồi cho về.
               Thời gian trôi đi, Nguyễn Thanh Chấn không quan tâm đến chuyện mình bị mời hôm trước nữa.  Anh  nghĩ mình cũng như hàng chục người kia, không phạm tội thì chả việc gì phải băn khoăn lo lắng.
               Nhưng đúng một tháng sau,  ngày 29-9-2003, Chấn  nhận được giấy mời lần thứ hai.   Lần  này điều tra viên Nguyễn Hữu T  vẫn hỏi  Chấn những câu hỏi như lần trước ,  nhưng  thái độ rất gay gắt,   mặt  hằm hằm,  mắt trợn ngược. Nguyễn Thanh Chấn nói: “Tôi không biết gì vể vụ giết người sao cứ hỏi tôi?”  Nguyễn Hữu T nói : “ Mày không giết thì ai?”’
               Ngay chiều hôm đó Nguyễn Thanh Chấn bị  giam vào Trại Kế.
               Ngày đó đã lùi vào dĩ vãng hơn 10 năm rồi.  Hơn mười năm bị tù đày, Nguyễn Thanh Chấn già hơn cái tuổi 52,  da xanh nhợt, lưng còng xuống,  dáng đi  chậm chạp  liêu xiêu, khuôn mặt hằn sâu  đau đớn thất vọng.  Chứng bệnh đau thần kinh đã làm trí nhớ của anh giảm sút,  nhưng những nhục  hình  tra tấn,  ép cung, bức cung của  điều tra viên đối với mình  thì anh  vẫn nhớ.  Mỗi khi nhắc  chuyện  đó ,  khuôn mặt  Chấn  lại  co giật ,thảng thốt ,  mỗi khi nói đến tiếng  “Oan” là Chấn khóc , rồi  nắm chặt hai bàn tay, nghiến răng lại  cố kìm tiếng thét.
               Nguyễn Thanh Chấn kể:
               - Tôi nói với điều tra viên Nguyễn Hữu T, là tôi không giết người. Nguyễn Hữu T quát : “Mày không giết thì ai? Tôi nhắc đi nhắc lại: “Tôi không giết ai cả! Hãy tin tôi!”.  Nguyễn Hữu T đạp vào bụng tôi, đấm vào ngực tôi rồi bảo : “  Mày uống thuốc lú hay sao  thế?  Mày không nhận thì  nhừ đòn!”
               Nguyễn Hữu T tra tấn mệt đi ra, điều tra viên Trần Nhật L và Nguyễn Văn D vào thay. Họ đều còn trẻ nhưng mặt vô cảm lạnh lùng và đối xử với đồng loại như súc vật.
             Ông Nguyễn Thanh Chấn kể tiếp:
             -Trần Nhật  L cầm con dao nhọn lăm lăm dí sát vào cổ tôi nói : “ Mày có khai không, tao cho mày chết?”  Tôi nói tôi không giết người sao bắt tôi khai? Điều tra viên Nguyễn Văn D cấm chiếc búa gõ vào trán tôi, chửi : “ Đ. m ,  tao đập nát cái sọ bướng bỉnh của mày bây giờ!”
              Nguyễn Thanh Chấn  bi giam chung với bọn du đãng giang hồ.  Có đêm anh  bị chuyển ba, bốn phòng giam , mỗi phòng  bị hành hạ một cách riêng.
             Chấn  kể:
             -Phạm nhân Phạm Huy Hồng lấy dép đánh vào mặt và hai mang tai tôi   bắt hát.  Hát hết bài này đến bài khác. Ngừng hát là nó đánh. Đầu óc tôi choáng váng, quay cuồng.
            Bị  tra tấn giã man, Nguyễn Thanh Chấn không còn sức chịu đụng.  Có người khuyên Chấn  nhận tội  để tránh bị đòn, khi ra tòa sẽ phản cung nói lên sự thật.  Chấn  nghe theo  vì nghĩ  ra trước tòa sẽ có luật sư, công luận . Hơn nữa  trong lòng Chấn luôn  tin tưởng Tòa  là nơi cầm cán cân công lý sẽ công minh xét xử đúng người đúng tội.  Đó là một sai lầm chết người không chỉ riêng đối với Nguyễn Thanh  Chấn.
             Các điều tra viên  mớn cho Chấn khai chi tiết từ động cơ đến từng hành vi “giết người” một cách  bài bản.   Họ còn  đọc cho Chấn viết  đơn thú tội và  thư gửi cho gia đình.  Cuối cùng  bắt  tập các động tác thực nghiệm hiện trường.
            Nguyễn Thanh Chấn kể :
            -Điều tra viên Ngô Đình D trực tiếp đọc đơn thú tội cho tôi viết. D duyệt đi duyệt lại  rồi bắt tôi ký tên.  Xong đơn thú tội, Nguyễn Văn D đọc cho tôi viết thư  gửi gia đình .   D bắt tôi phải thú nhận với  vợ con là  giết cô Hoan vì không cưỡng hiếp được cô ấý.  Tôi nói với D : “ Đừng bắt tôi viết như vậy, xấu hổ lắm,  tôi không làm chuyện đó, vợ con tôi sẽ phỉ nhổ vào mặt tôi!”   D lại cầm chiếc búa đập vào đầu tôi nói : “ Còn bưóng hử, tao đập vỡ sọ bây giờ!”
              Nguyễn Thanh Chấn nuốt nước mắt rồi kể tiếp:
              -Sau khi tôi ký đơn tự thú xong, điều tra viên Nguyễn Hữu T dạy tôi cách thực nghiệm hiện trường.  Một phạm nhân đóng  giả làm cô Hoan  và  Nguyễn Hữu T, đưa cho tôi chiếc lược giả làm con dao , tập đâm trái, đâm phải theo hướng dẫn của anh ta. Tập nhiều lần trong trại, rồi ra mượn nhà dân diễn lại để quay phim chụp ảnh.
             Bằng phương pháp lấy cung và dựng hiện trường như vậy, các điều tra viên Nguyễn Hữu T, Trần Nhật L, Đoàn Văn B, Nguyễn Trung T, Ngô Đình D, đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ điều tra vụ trọng án cướp của giết người ở làng Me. Và ngày 3-1-2003, Công an huyện Việt Yên có bản kết luận điều tra  gửi sang Viện kiểm sát nhân dân .  Căn cứ vào bản kết luận điều tra đó, ngày 10-2-2004 , Viện kiểm sát ra bản cáo trạng truy tố  Nguyễn Thanh Chấn  theo Khoản 1, Điều 93, Bộ luật hình sự,  và ngày 23-3-2004 , Tòa án nhân dân tỉnh Bắc Giang  mở phiên tòa sơ thẩm  xét xử Nguyễn Thanh Trấn.
               Giữa công đường hôm ấy Nguyễn Thanh Chấn  hy vọng Hội đồng xét xử sẽ lắng nghe lời giãi bày chân thật của anh, giải oan cho anh.  Nhưng bao nhiêu hy vọng của  Chấn  thành ảo vọng.
                Khi Luật sư Nguyễn Hữu Biền hỏi  Chấn:
               - Anh không thực hiện hành vi tội phạm, sao lại mô tả một cách cụ thể như trong cáo trang?
               Nguyễn Thanh Chấn trả lời:
               - Thưa hội đồng xét xử, là do điều tra viên ép cung, bức cung, mớm cung và dạy thực nghiệm nhiều lần.
               Câu trả lời  thẳng thắn giữa công đường mang một thông điệp rõ ràng là điều tra viên đã vi phạm điều 298-299 Bộ luật hình sự.  Luật sư Nguyễn Đức Biền trong  quá trình nghiên cứu hồ sơ và tiếp xúc với bị cáo, tin chắc Nguyễn Thanh Chấn không phạm tội mà đã  xảy ép cung , bức cung   trong quá trình điều tra vụ án,  nên đã đề nghị Hội đồng xét xử lưu ý lời phản cung đó của thân chủ mình.  Nhưng  chủ tọa  phiên tòa Nguyễn Minh Năng  gạt phắt đi:
              - Không có việc mớm cung , bức cung , ép cung và dạy thực nghiệm như bị cáo nói.  Vỉ sợ chết nên bị cáo cố tình chối tội!
               Để chứng minh sự thật, Nguyễn Thanh Chấn  chỉ vào kiểm sát viên ĐTV, đang ngồi  trên  ghế  công tố , nói với chủ tọa phiên tòa:`
               - Thưa quý tòa!  Chính ông kiểm sát viên ĐTV kia mang hổ sơ  cho tôi ký, tôi không ký,  ông ta đã đánh tôi,  bắt tôi phải  ký!
               Chủ tọa Nguyễn Minh Năng dằn mặt bị cáo bằng một đòi hỏi vô lý :
               - Bị cáo có bằng chứng không?
                Một phạm nhân bị ghép vào tội giết người, bị biệt giam  lấy   đâu ra bằng chứng điều tra viên, kiểm sát viên bức cung mình?  Thật mỉa mai cho cái gọi  là “có bằng chứng” hoặc “ không có bằng chứng”! Nó   ưu ái giúp bọn  tham nhũng , hối  lộ  chạy tội  dễ dàng  bao nhiêu  thì  tàn nhẫn bấy nhiêu  đối với người dân  oan như  Nguyễn Thanh Chấn !
                 Trong Bộ luật hình sự , có những điều khoản rất cụ thể, là ngoài chứng cứ buộc tội và những tình tiết tăng nặng trách nhiệm hình sự, cơ quan điều tra nói riêng, tố tụng nói chung cần phải làm rõ  những chứng cứ xác nhận vô tội, những tình tiết giàm nhẹ cho bị can, bị cáo.   Đó chẳng những là  bản chất nhân văn  mà còn bảo đảm sự công bằng cán cân công lý.  Trường hợp Nguyễn Thanh Chấn  chứng cứ vô tội rất rõ ràng. Vào thời điểm chị Hoan bị giết, anh Chấn đang bấm giúp điện thoại cho một cựu chiến binh ở nhà mình.  Dù cái ông cựu chiến binh kia sợ trách nhiệm đến mức vô ơn, phủ nhận sự thật,  thì còn anh Hoạt làm chứng  và hơn thế, đã có sự xác nhận của nhà mạng.  Vậy mà vẫn cố tình bỏ qua cái tình tiết ngoại phạm đó.   Luật sư Nguyễn Đức Biền còn vạch ra thêm một   tình tiết  vô lý  là, kết luận điều tra chỉ nói dấu chân  Nguyễn Thanh Chấn  gần giống  dấu chân ở hiện trường, trong khi  không có bản so sánh   dấu vân  tay hung thủ  với dấu vân tay  Chấn. Gần giống  thì không thể nói là giống.  Ở  các nước “dân chủ kém ta vạn lần”,  quan tòa giành   lợi thế  cho bị cáo gỡ tội, bởi họ quan niệm thà bỏ sót  còn hơn giết oan một con người.  Đàng  này các  điều tra viên lại lấy cái gần đúng làm đúng  để  khép tội bị can, nói cách khác   lấy dấu chân người lương thiện làm dấu chân  kẻ sát nhân , trong khi   cố tình lờ đi việc so sánh dấu vân tay có độ chính xác hơn nhiều lần...
                 Lẽ ra  Viện kiểm sát phải giám sát cơ quan điều tra, kịp thời  phát hiện sai sót , thì ông kiểm sát viên ĐTV lại  đấm vào mặt anh Chấn khi anh tố cáo  bị bức cung, rồi   bắt phải ký vào bản cáo trạng sai sự thật.  Thật mỉa mai cho cái gọi là  tính nhân đạo của một cơ quan pháp luật!
                   Tại phiên tòa sơ thẩm của Tòa  án nhân dân tỉnh Bắc Giang  ngày 26-3-2004 ,  thẩm phán Nguyễn Minh Năng  sau khi dập tắt  lời kêu oan của bị cáo đã   nhân danh  Nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, tuyên phạt mức án tù chung thân đối với công dân vô tội  Nguyễn Thanh Chấn.
                  Và một tháng sau,  ngày 27-7-2004 , Tòa  án nhân dân tối cao tuyên y án sơ thẩm.  Trong  cả hai bản án đều ghi rằng , thể hiện tính nhân đạo và chiếu cố Nguyễn  Thanh Chấn là con liệt sỹ nên  được hưởng mức án chung thân thay vì mức án tử hình.
                   Ôi, nếu Nguyễn Thanh Chấn không phải là con liệt sỹ thì đã xanh cỏ mười năm rồi.  Nhờ người  bố đã  hy sinh mà Nguyễn Thanh Chấn  thoát chết.  Nhưng có lẽ suốt quãng đời còn lại  Nguyễn Thanh Chấn phải mang ơn người  vợ rất mực thương chồng Nguyễn Thị Chiến, người em đồng hao Thân Văn Hoạt và đặc biệt là vợ chồng bà Thân Thị Hải.
                Nhà bà Hải cách nhà Chấn gần mưởi cây số,  không  có quan hệt họ hàng và cũng không thân thiết.  Khi vụ án gây chấn động làng quê, bà Hải đã  gặp anh Thân Văn Hoạt  hỏi han  rồi vào thăm Chấn trong trại Kế.
                 Bà Hải kể:
               - Nhìn Chấn đứng sau song sắt, tôi nói : “Nếu em trót lỡ giết người thì hãy thành khẩn nhận để được hưởng sự khoan hồng!” Chấn quỳ xuống khóc, nói : “Em không bao giờ giết người. Em thề với chị là em không có tội. Chị phải tin em!” Tôi tìm hiểu bà con hàng xóm, họ nói : “  Chấn hiền lắm. Nhà có công việc làm thịt  con gà còn không dám cắt tiết thì làm sao giết người được?”
               Ông Nguyễn Văn Ngọc, chồng bà Hải, nguyên là một cán bộ phòng tổng hợp Sở công an tỉnh Bắc Giang.  Ông đã phân tích   cho bà Hải nghe những điềm bất cập trong bản kết luận điều tra.  Một  là về kích thước cơ học  hai dấu bàn chân bên phải và bên trái để lại hiện trường không khớp kích thước hai bàn chân Nguyễn Thanh Chấn.  Hai là , vân tay của hung thủ để lại hiện trường rất nhiều nhưng không lấy để so sánh mà chỉ lấy dấu chân.  Dù chỉ là ngưởi dân thường không có kiến thức điều tra tội phạm  cũng thấy đó là vô lý...
               Chính ông Ngọc đã hướng dẫn chị Nguyễn Thị Chiến viết những lá đơn kêu oan rồi động viên vợ đi kêu oan cùng chị Chiến.  Khi bị bệnh hiểm nghèo, trước lúc qua đời, ông   nắm tay bà Hải dăn : “Còn sức khỏe em hãy cố đồng hành với vợ chồng Chấn tìm ra sự thật!” Cái tâm của một cán bộ công an trung thực đáng quý biết nhường nào!
              Làm theo lời trăn trối của chồng, bà Thân Thị Hải đã đồng hành với chị Nguyễn Thị Chiến trên con đường tìm chân lý.  Một con  đường  gập ghềnh khúc khuỷu mịt mờ  hun hút  vô vọng.  Hết ngày này đến ngày khác. Hết năm này đến năm khác. Gõ từ  cửa dưới đến cửa trên.  Hàng trăm lá đơn giửi đi chỉ nhận được vài mẩu giấy trả lời bằng những dòng chữ vô cảm : “ Chúng tôi đã nhận được đơn....sẽ xem xét trả lời sau!”
            Bà Hải kể:
            - Chúng tôi đi kêu oan từ khi vé xe buýt 10.000 đồng một lượt,  đến khi giá vé tăng lên 40.000 đồng một lượt. Những xấp vé xe cứ dày lên mà tương lai vẫn mịt mờ.
              Người dân làng Me lúc đầu không tin anh  Chấn giết chị Hoan. Sau phiên tòa sơ thẩm họ vẫn còn hoài nghi.  Nhưng sau  phiên tòa phúc thẩm thì chả  nghi ngờ gì nữa.  Họ bảo nhau : “ Công an huyện có thể sai, tòa án tỉnh có thể sót, chứ tòa án tối cao toàn những thẩm phán học rộng tài cao, lại có ông chánh án là ủy viên trung ương đảng  thì sai thế quái nào đươc?”
              Từ đó  trút hết  dè bửu khinh khi  lên gia đình ngưởi vô tội. Mẹ của Nguyễn Thị  Hoan đến nhà Nguyễn Thanh Chấn đòi hai cái nhẫn và số tiền bồi thường theo phán quyết của tòa.  Rồi ngày nào cũng nhè lúc nhà chị Chiến ngồi vào mâm cơm  mà  chửi.  Chửi tàn chửi  tệ, pha cứt pha đái vào bữa ăn của người ta.  Bà Vi, mẹ chấn, vợ liệt sỹ Nguyễn Hữu Phấn không dám đi tới đám giỗ chạp, ma chay, cưới hỏi trong làng, vì bị người ta tẩy chay, không ai muốn ngồi cùng mâm với mẹ thằng giết người!
                Bà Thân Thị Hải nước mắt rưng rưng :
                - Chị Chiến  đã đi đến tận cùng  xót xa đau đớn.  Nhà có cửa hàng tạp hóa buôn bán lặt vặt  kiếm  tiền nuôi con ăn học, bị mọi người   tẩy chay không mua.   Con đến trường không bạn nào muốn ngồi cùng bàn. Cuộc sống của chị Chiến  đẫm nước mắt.
               Chị Chiến  không còn gì để bán lấy tiền thăm nuôi và đi kêu oan cho chồng.   Anh  Thân Văn Hoạt  phải mang căn nhà mình thế chấp vay  tiền  giúp chị vợ.  Rồi con gái chị Chiến phải bỏ ước mơ vào đại học, sang Đài Loan làm Ôsin kiếm tiền gửi về minh oan cho bố.
               Trong tù,  Nguyễn Thanh Chấn  còn  quằn quoại  đau đớn hơn.  Đã  ba lẩn anh  tìm đến cái chết để chấm dứt nỗi đau đớn, nhục nhã  của bản thân và bớt làm khổ vợ con.   Anh cắt động mạch tay, thắt cổ, rồi lại cắt động mạch.  May  là cả ba lần thần chết chưa kịp mang Chấn đi thì những người bạn tù phát hiện.
               Đây là lá thư đẫm nước mắt  Nguyễn Thanh Chấn viết  cho người thân  : “ Cháu không giết người và cũng không hiểu về luật pháp.  Những cán bộ  điều tra tỉnh Bắc Giang như TNL, NHT, NVD, NTT, và kiểm sát viên  ĐTV, tra tấn, dùng  nhục hình  bắt cháu  phải nhận tội . Cháu chờ ngày ra tòa để minh oan, nhưng cháu không ngờ ngày ra tòa là ngày thất vọng đối với bản thân cháu, đau khổ với gia đình cháu, làm tai tiếng cho làng  ta ông ạ!
           Khi cháu tình táo và tĩnh tâm lại thì sự việc đã xảy ra rồi, chỉ còn biết ngậm ngùi ôm nỗi oan ức tày đình này.  Cháu rất muốn chết mà chả chết được, ông trời chưa cho cháu chết vì còn một mẹ già và những đứa con ngoan vẫn đang đợi một sự thật,lẽ phải chân lý sẽ trở về đúng nghĩa của nó !”
            - Tuyệt vọng!
             Bà Thân Thị Hải đã phải thốt lên như vậy. Vì  ngay cả khi bà  Nguyễn Thị Lành  đã tố cáo  Lý Nguyễn Chung  chính là kẻ đã giết chị Hoan chứ không phải  Nguyễn Thanh Chấn , người ta vẫn còn định ỉm đi.
             Nhưng từ cao xanh thăm thẳm hình như có  Luật Trời. Trong vụ án làng Me, luật Trời  đã thẳng tay trừng phạt đúng người đúng tội.  Lý Văn Phúc, anh trai Lý Nguyễn Chung  sau  khi bán hai chiếc nhẫn của chị Hoan lấy tiền ăn nhậu, đã bị bọn giang hổ đâm chết. Điều tra viên Nguyễn Hữu T, ép cung anh Chấn dữ dằn nhất bị tai nạn giao thông chết thảm. Thẩm phán Nguyên Minh Năng cũng  bị tai nạn giao thông  đang sống dở chết dở. Và Lý Nguyễn Chung sau 10 năm chạy trốn đã phải ra đầu thú vì tâm trạng luôn bất an . 
                Trong tác phẩm “Tội ác và hình phạt” của đại văn hào Dostoevsky hơn một trăm năm trước, nhân  vật Raskolnikov  đã thú nhận: “Dù chưa bị phát hiện tội giết người, nhưng tôi vẫn bị dày vò thường xuyên, tâm thần hoảng loạn, đêm nằm mê sảng vật vã, ngày đi lang thang vô định, lúc nào dầu óc cũng muốn nổ tung và thân thể rã rời vì bị ám ảnh khôn nguôi!”.
               Bây giờ và có lẽ mãi mãi về sau cũng vậy, những kẻ gây tội ác, làm điều ác có thể nhơn nhơn nằm ngoài vòng pháp luật, nhưng không thoát được lưới trời lồng lộng …
        M D
--------------            

32 nhận xét:

  1. Ông Bồng viết rất hay, rất đúng, cả về tâm linh và hiện thực xã hội VIỆT NAM.

    Trả lờiXóa
  2. Bài này của nhà báo Minh Diện. Cảm ơn công minh đã đọc, chia sẻ!

    Trả lờiXóa
  3. Cháu cám ơn chú Bồng và chú Diện, đã chỉ rõ cho người đọc, cái tệ hại, của điều 4 hiến pháp. Với điều đó,lãnh đạo đảng cộng sản VN, muốn làm gì thì làm, không bị tòa án nào xử tội!

    Trả lờiXóa
  4. Bác MD ơi sao không viết tên đầy đủ của các điều tra viên mà lại viết tắt.

    Trả lờiXóa
  5. Phạm tội ác giết người, có Trời Đất, quỷ thần hai vai, những vong linh đứng quanh đó và sau cùng là oan hồn của chính người bị giết sẽ xử kẻ phạm tội! Nhanh hay muộn mà thôi.

    Trả lờiXóa
  6. Bố con thằng Chung, các thằng công an điều tra vụ này đang đứng vênh vang trong Hội đồng chuột, à, Hội đồng nhân quyền LHQ.
    Thế giới này sao đang trở nên thành sân khấu hài kịch?!

    Trả lờiXóa
  7. Vào blog bác bồng, tôi thích nhất là các bài viết của anh Diện, dù bận thế nào, tôi cũng đọc hết, các trang viết của anh Diện tôi cảm nhận đuợc nỗi niềm sâu cây, u hòai day dứt trong tâm can người lương thiện.
    Có một lần tôi bị sếp bự gập laptop lại vì hộm ấy sếp chủ trì cuộc họp, nhưng ông giao tôi điều khiển chương trình.

    Trả lờiXóa
  8. Cảm ơn nhà báo Minh Diện viết rõ , chính xác , đánh thức được lương tri của nhiều người còn như đang mơ màng về nền dân chủ . Cảnh báo cho những kẻ ác chưa biết điểm dừng ....
    Những bài báo trên trang này viết đúng hiện thực xã hội Việt Nam hiện nay .

    Trả lờiXóa
  9. bài bào viết công phu và chân that Càm ơn anh Minh Diện và anh Bùi Văn Bồng

    Trả lờiXóa
  10. Nhan danh nha nuoc cong hoa xhcn , chung toi tu troi chung toi vao y thuc he maxit leninit, vinh vien, tuyet doi va nguyen duoc chet cung ly tuong do. Dan toc viet nam co the mat di, non song viet nam co the mat di, nhung li tuong do muon doi bat diet.

    Trả lờiXóa

  11. Bài viết quá hay rất lôi cuốn người đọc. Ở xã hội nào cũng có người tốt và người xấu. Cái khác biệt là ở các nước khác, cái xấu bị trừng phạt thẳng thừng, luật pháp được đặt ra là để bảo vệ cho lẽ phải, cho người cô thế. Nhưng ở nước ta, hiện nay luật pháp ở về phía của những người có tiền và có quyền nên hậu quả là những người dân nghèo không tiền không quyền phải trở thành nạn nhân. Những người có quyền trong vụ nầy quá dã man, độc ác hơn cả Lý Nguyễn Chung. Hy vọng quí vị tiếp tục đưa ra ánh sang những chuyện tiêu cực như thế nầy để các người có quyền thế biết sợ mà bớt tàn ác với dân .

    Trả lờiXóa
  12. Lý Văn Phúc, Nguyễn Hữu T, Nguyễn Minh Năng đã bị Luật Trời trừng phạt. Hình như vẫn chưa đủ thức tỉnh lương tri mấy tên ĐTV đã bức cung, mớm cung ông Nguyễn Thanh Chấn!. Cầu mong các đấng linh thiêng cho một vài trong số các tên ác ôn ấy bị gãy chân, gãy tay hoặc á khẩu, lòa mắt ( Hãy tạm vậy đã ) ngay trong lúc này, may ra mới có hiệu lực! Chẳng mong đợi gì ở những người được gọi là "nãnh đạo" như đại tá Phạm Văn Minh hay bí thơ tỉnh quỷ Bắc Giang đâu !!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. "Hình như vẫn chưa đủ thức tỉnh lương tri mấy tên ĐTV đã bức cung, mớm cung ông Nguyễn Thanh Chấn!"
      Cơ bản là không có lương tri, lấy gì để thức? Chỉ có "ngủ luôn"!

      Xóa
  13. Đất nước VN khốn khổ, bọn ma quỷ, âm binh dưới địa ngục ùa nhau lên thế gian thống trị người dân Việt. Gần 40 năm rồi mà vẫn phải chịu sự hành hạ của bọn quỷ dữ đó. Giờ đây bọn ma quỷ đó còn men vào các tổ chức LHQ nữa, trúng cử vào HĐNQLHQ, chúng xem như là thắng lợi bước đầu trong âm mưu áp đặt sự thống trị áp bức lên toàn nhân loại. Tàu Đỏ, Việt Đỏ, Khmer Đỏ, Bắc Hàn Đỏ... những cái tên ám ảnh xã hội loại người

    Trả lờiXóa
  14. Nói như mấy thằng CA, thẩm phán đó thì nói quách " tao là luật đây" cho gọn, người dân khỏi phải thanh minh, trình bày, tranh cãi làm gì, chúng mày xử sao thì chúng tao đành chịu vậy. Cùng lắm sau này có chuyện gì thì chúng mày chỉ nói " Đây là sự việc đáng tiếc ", thế là xong

    Trả lờiXóa
  15. Bác Minh Diện đã phân tích, mổ xẻ tâm trạng của người trong cuộc rất hiện thực. Mong rằng Đảng ta, nhà nước và chính phủ,...những người cung cấp dịch vụ xã hội cho dân tộc sẽ đem lại sự công bằng cho Bác Chấn. công dân của đất nước tiên rồng. Xin cảm ơn.
    Biện Quang Thanh.

    Trả lờiXóa
  16. Diễn biến sự việc và các tình tiết vụ án mạng đúng như bài viết của Xuân Diện thì TAND tối cao không cần phiên tái thẩm làm gì cho tốn tiền của dân của nước. Hãy tuyên bố ông Chấn không phạm tội và tha bổng ông Chấn ngay lập tức.

    Trả lờiXóa
  17. Đây là đạo đức, văn minh của Toà án, công an, bác sĩ, bảo mẫu, giáo viên, ... và của bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên dưới thời XHCN... đang ở thì tương lai xa (hết thế kỹ chưa biết hoàn thiện không). Dân tộc này còn bị khốn khổ hơn ... những người khốn khổ.

    Trả lờiXóa
  18. VN được vào hội nhân quyền làm tôi liên tưởng đến chuyện xóm tôi. Trong xóm có nhà bà H chuyên môn ăn trộm đồ hàng xóm. Bà H và bầy con của mụ chuyên đi hái trộm trái cây, bắt gà, bắt vịt người khác. Ai phát hiện, bắt quả tang thì mụ hàm hồ chửi bới và trả thù vặt bằng những đòn rất hiểm vào ban đêm đi như cắt cây tiêu, cà phê, nhổ cây mới trồng, trộn thức ăn có tẩm thuốc độc cho chó, gia cầm người ta chết làm cho người ta càng thiệt hại nặng nề hơn. Thế mà đùng cái nhà mụ H được treo bảng "GIA ĐÌNH VĂN HOÁ" cũng như vài nhà bê bối khác. Thấy lạ, tôi hỏi ông trưởng thôn. Ông nói ừ cấp bảng GĐVH cho bọn chúng đỡ lưu manh, hơn nữa chỉ tiêu xã giao thôn TH này phải 100% đạt chuẩn GĐVH. Không biết Hội nhơn quyền cấp ghế cho VN cho đỡ mất nhơn quyền hay là cũng có "bệnh thành tích"

    Trả lờiXóa
  19. Tôi hay xem phim Tàu trên tivi, giờ xem bài viết của bác Minh Diện, tôi mới hiểu tại sao người Tàu dùng từ "Cẩu quan". Không lè bọn Tàu xuất khẩu sang ta cả món quan này.

    Trả lờiXóa
  20. Với ngòi bút lão luyện của một nhà báo đại tài anh Minh Diện đã đi đến tận cùng nỗi đau tan cửa nát nhà của anh Chấn và gia đình , nhưng cũng từ ngòi bút của anh những khuôn mặt đời thường đầy nhân hậu đã góp công cùng người thân anh Chấn trên chặng đường cứu anh ấy khỏi chốn ngục tù ! Dười ngòi bút của anh chúng tôi nhìn thấy nhiều và rất nhiều tấm lòng nhân ái , tình vợ nghĩa chồng , tình cảm anh em , xóm giềng sẻ chia lúc khó khăn hoạn nạn .... Nhưng chúng tôi cũng nhìn thấy cả sự quả báo đã và đang chờ lũ ĐTV lòng lang dạ sói ! Thật là Trời cao có mắt ! Nếu bo j chúng không sớm thức tỉnh lương tri, không sám hối tội lỗi đã gây ra mà cứ cố tình "mất trí nhớ" thì ngày đền tội của chúng đang đến rất gần !

    Trả lờiXóa
  21. Lãnh đạo đất nước là những người DỐT NÁT,không chịu học và có toàn bằng ĐỂU thì làm gì có CÔNG BẰNG, DÂN CHỦ, VĂN MINH .Luật pháp chỉ áp dụng cho dân đen,những người thấp cổ ,bé họng mà thôi .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không phải họ dốt nát đâu mà là tính ích kỉ cố hữu của con người, ai cũng có nhưng Đảng cộng sản thì ích kỉ hơn, Cái đám ma quỷ liên minh với nhau tàn phá đất nước này chỉ chiếm một phần nhỏ trong số Đảng viên thôi. Vấn đề là bọn này có chức có quyền và rất nhiều tiền nên chúng rất mạnh. Ngoài ra, kỷ luật phát ngôn của Đảng cũng làm cho số đảng viên rất lớn phải im lặng trước đám yêu quái đó. Vô tình số đảng viên đói nghèo kia lại đi bảo vệ cho đám quan tham. Như vụ bệnh viện Hoài Đức Hà Tây: Hàng chục Đảng viên đã tố ngược chị Nguyệt để bảo vệ một tý quyền lợị ích kỉ nhỏ nhoi.
      Ai cũng thấy cần phải cải cách chính trị từ trong Đảng nhưng không ai dám phát biểu trong cuộc họp Đảng nên chẳng bao giờ thay đổi được tình hình.
      Phần lớn Đảng viên phải chịu rất nhiều thiệt thòi mà lỗi phần lớn lại ở chính họ. Nếu tiêu diệt được tham nhũng, Cộng sản là số 1 đấy. Còn nếu không diệt được quan tham, Cộng sản cũng chỉ là...số 2 mà thôi.

      Xóa
    2. Họ không DỐT NÁT? Không lẽ họ khôn ngoan hả Bạn 20:28? Nếu họ khôn ngoan, sự khôn ngoan đó chắc của loài động vật 4 chân!

      Xóa
    3. Không cần phải nặng nề quá đâu Bạn ND 06:51 ạ. "Trúng số đổi tướng đi" Khi người ta có một chút ưu thế là bắt đầu sinh ngạo mạn. Từ ngạo mạn, người ta làm điều ác. Họ gian ngoan xảo quyệt lắm, sao bảo họ là "dốt nát" được?

      Xóa
    4. Chung quy vẫn là bọn dốt nát mà thôi. Vì "gian ngoan xảo quyệt" khó mà nói là người "hiền giỏi, tài đức", và con cháu của họ có khả năng mạt rệp cao. Luật đời vi diệu - gieo gì gặt nấy. Nhưng vì qúa dốt nát nên họ không tin. Tôi biết có nhiều cán bộ, "theo gương" ai không biết, quá giàu có, con cái đâm ra hư hỏng, vướng vào ma túy, lăn đùng ra chết sạch vì AIDS; giờ ngậm đắng nuốt cay, "tự kiểm điểm" chân thành - than thân trách phận.

      Xóa
    5. Gửi ND14:28. Bạn lại nói theo thuyết Nhân quả của đạo Phật rồi. Tôi đồng ý. Theo Phật pháp, trong NGŨ ĐỘN SỬ thì chữ SI đứng đầu. Nhân đây, xin giới thiệu với bạn : TRIẾT HỌC PHẬT GIÁO, đọc bài TIỆU LUẬN VỀ PHẬT GIÁO. Cứ gõ trong mạng là ra. Tôi mới học DUY THỨC HỌC nên kiến thức lơ mơ lắm nhưng dù sao có hoc chút ít cũng tốt. Cám ơn bạn.

      Xóa
    6. Bạn 17:49 thân mến. Về cơ bản, bạn cho rằng "họ" (những kẻ mà bà Doan không kìm được phải chửi "ăn của dân, tuốt tuồn tuột") là xấu. Vậy là đúng và đủ.
      Chúc khỏe.
      (14:28)

      Xóa
  22. Tôi không đọc nổi hết bài này, vì tôi có thể giết người, giết lũ súc sinh công an, kiểm sát và quan tòa đã thụ lý vụ anh Chấn. Xin lỗi, nếu tôi là người nhà anh Chấn thì lũ kia đã thành ma rồi.

    Trả lờiXóa
  23. Chuyện thật mà anh MD viết cứ như là hư cấu!
    Đọc xong, tôi rất cảm phục cái tâm của vợ chồng chị Hải - một ánh sáng tình người còn le lói trong cõi đời mông lung!
    Tiếc rằng, giờ đây cái ác đang trên đà thắng thế cái thiện.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trận đấu đã kết thúc hiệp 1. Qua 15 năm "giải lao", hai bên đấu tiếp!

      Xóa
  24. Tội ác và lừa dối đã trở thành lối sống của chế độ độc tài!

    Trả lờiXóa