Translate

Trang BVB1

Thứ Sáu, 14 tháng 6, 2013

CÁCH MẠNG BLOG Ở VIỆT NAM


* MARIANNE BROWN 
Người dịch: Dương Lệ Chi
Giới blogger Việt Nam đang ngày càng thúc đẩy việc đưa tin trong nước. Tin tức mạnh mẽ hơn sẽ tốt cho sự phát triển ở Việt Nam.
Khi lực lượng an ninh cố đuổi một gia đình nông dân nuôi cá khỏi mảnh đất của họ ở huyện Tiên Lãng, miền bắc Việt Nam, họ không nghĩ sẽ bị đáp trả lại bằng súng đạn và mìn. Trận chiến sau đó đã kết thúc với sáu viên công an vào bệnh viện và bốn người đàn ông bị buộc tội âm mưu giết người.
Vụ việc này đã bùng nổ ở nhiều mức độ khác nhau. Trong một hành động hiếm hoi ở một đất nước mà tin tức bị chính phủ kiểm duyệt nghiêm ngặt, các phóng viên được phép điều tra kỹ lưỡng sự việc này. Thật vậy, một cựu viên chức ngoại giao phương Tây cho biết, lúc đó ông không hề thấy các phương tiện truyền thông trong nước đưa tin về câu chuyện này với cùng chiều sâu như các blogger.
Dần dà, càng có nhiều chi tiết hơn được đưa ra ánh sáng, tiết lộ nguyên nhân sự việc là do chính quyền địa phương đã không giữ lời hứa, cũng như sự điều hành yếu kém của họ. Một số quan chức đã bị xử lý kỷ luật do sự tham gia của họ.
Việc đưa tin tức như vậy là rất bất thường ở Việt Nam, đất nước được xếp hạng 172/ 179 nước về chỉ số tự do báo chí năm 2011-2012 của Tổ chức Phóng viên không biên giới.  Các biên tập viên phải gặp Bộ Truyền thông vào thứ Ba hàng tuần để được “hướng dẫn” những điều có thể và không thể đưa tin. Mặc dù có một số tờ báo đi xa hơn những báo khác trong việc đưa tin về các vấn đề về tham nhũng, nhưng chuyện tự kiểm duyệt là phổ biến. Do đó, sự kiện [Tiên Lãng] đã làm cho một số người hy vọng rằng mọi thứ có thể thay đổi, nhưng chỉ vài tháng sau đó, vào ngày 24 tháng 4, một cuộc phản kháng khác ở tỉnh Hưng Yên, ngoại ô Hà Nội, đã cho thấy bằng chứng ngược lại.
Hình ảnh hàng trăm cảnh sát được trang bị dụng cụ chống bạo động đối mặt vơi sngười dân Văn Giang đã được đăng tải trên blog lan truyền ngay lập tức. Những người phản đối yêu cầu được bồi thường cao hơn cho mảnh đất đã bị chính quyền địa phương lấy để xây một thành phố vệ tinh ở vùng ngoại ô Hà Nội. Nhưng bất chấp những tin tức nóng bỏng, báo chí địa phương vẫn im bặt.
Một tổ chức phi chính phủ, Trung tâm nghiên cứu Truyền thông Phát triển (Red Communication), hoạt động nhằm nâng cao chất lượng báo chí ở Việt Nam. Giám đốc Trần Nhật Minh cho biết, các phóng viên không có được tự do để đưa tin về các cuộc phản kháng ở Văn Giang như họ đã có ở Tiên Lãng.
Ông nói: “Trước đó, các nhà chức trách Văn Giang đã tổ chức một cuộc họp báo. Chính quyền địa phương yêu cầu các phóng viên đưa tin về câu chuyện này theo tài liệu của họ (chính quyền) và không được đến hiện trường vì lý do an toàn“.
Trong vài tuần sau đó, một số thông tin được lọc qua. Tuy nhiên, khi hai người đàn ông xuất hiện trong video bị công an ở chỗ phản kháng (Văn Giang) đánh đập, được nhận diện là các nhà báo của một đài phát thanh nhà nước, sự cố này bắt đầu trở thành tiêu đề của các bài báo.
Một nhà báo Việt Nam, Nguyễn Thị Hung* cho biết: “Sự kiện Văn Giang cho thấy, chính phủ đã thất bại trong việc bịt miệng các phương tiện truyền thông trong nước. Đã có lệnh là không đưa tin về vụ việc này, nhưng chuyện hai phóng viên của Đài Tiếng nói Việt Nam bị đánh đập là cái cớ để mọi người đưa tin về sự việc đó“.
Việc đưa tin về cuộc tấn công kéo dài khoảng một tuần, và đã không đi sâu vào các chi tiết về những lý do đằng sau cuộc phản kháng [của người dân]. Nhưng mặc dù tin tức về trường hợp Văn Giang đã bị kềm chế, giám đốc Minh nói rằng chuyện thay đổi không phải là viễn vông (**). Ông nói: “Tình hình hiện nay không giống như vài năm trước đây. Trước kia, nếu có một dự án mà nhà nước phải lấy đất của dân, thì các nhà báo chỉ có thể đưa tin từ quan điểm của nhà nước“.
Ông nói rằng, các cuộc biểu tình phản đối tịch thu đất là phổ biến và đã diễn ra trong thời gian dài, nhưng báo chí hiếm khi nói tới. Thường chỉ có [người dân] trực tiếp ở địa phương đó quan tâm, nhưng đa số độc giả sống ở các thành phố, nên đơn giản là hầu hết các tổ chức thông tin không quan tâm đến các vấn đề của nông dân.
Tuy nhiên, cuộc chiến giữa những người nông dân và các nhà chức trách ở Tiên Lãng đã thay đổi điều đó. Trước tiên, độc giả bị thu hút do mức độ bạo lực, và rồi sau đó độc giả kinh hoàng trước mức độ điều hành yếu kém của các cơ quan có thẩm quyền.
Ông Minh cho biết: “không gian cho các cuộc biểu tình [chống tịch thu] đất đai trên báo chí hiện nay lớn hơn nhờ sự việc Tiên Lãng”. Ông nói thêm rằng, sự kiện này đã làm cho vấn đề “nóng”, có nghĩa là sẽ có nhiều trường hợp như thế sẽ được đưa tin.
Đại sứ Anh ở Việt Nam nói, việc đưa tin như thế, nếu thành hiện thực, cũng có thể giúp thúc đẩy nỗ lực phát triển cho Việt Nam.
Anh quốc là nước tài trợ hàng đầu về chống tham nhũng ở Việt Nam, cũng như tài trợ các chương trình đào tạo cho truyền thông trong nước. Đại sứ Antony Stokes cho biết, vai trò của truyền thông là đưa thông tin ra ánh sáng một cách chuyên nghiệp và độc lập. Đây là điều cơ bản trong đấu tranh chống tham nhũng.
Ông nói: “Có một chút thách thức và chúng tôi muốn làm việc với chính phủ Việt Nam để giải quyết thách thức đó“.
Ông Stokes nói rằng, ông hy vọng sẽ giúp các phương tiện truyền thông tự do hơn, không bị các ảnh hưởng chính trị, điều này sẽ giúp thúc đẩy phát triển.
Ông nói thêm: “Các phương tiện truyền thông có thể đóng vai trò rất quan trọng trong việc xác định các cá nhân tham nhũng. Tuy nhiên, có khả năng là các cá nhân cảm thấy bị đe dọa bởi điều này“.
Phạm Văn Linh*, hiện làm việc cho một tờ báo Việt Nam, cho biết, ông tin rằng hệ thống kiểm duyệt không thay đổi và thậm chí có thể trở nên nghiêm ngặt hơn.
Linh nói: “Tin tức phụ thuộc vào các nhóm lợi ích của chính phủ và những người mà các biên tập viên nhận được sự hỗ trợ từ [họ]“. Ông tin rằng chính phủ hạn chế các phương tiện truyền thông bởi vì họ sợ mất kiểm soát ý kiến của công chúng.
Ông nói: “Nếu chính quyền mất kiểm soát thì chế độ sẽ mất“.
Nhà báo [Nguyễn Thị] Hương nói, cô nghĩ rằng hạn chế vẫn còn nằm trong từng trường hợp cụ thể, nhưng lực lượng thực sự cần cho sự thay đổi là viết blog. Điều thú vị trong sự kiện Văn Giang là nó đã được kích hoạt gần như toàn bộ, nhờ quy mô đưa tin của các blogger.
Cô nói: “Blog đang thúc đẩy việc đưa tin trong nước bằng cách đưa thêm nhiều thông tin hơn vào các diễn đàn công cộng. Chính phủ không thể đảo ngược các thông tin đã công bố trên internet“.
Một số phóng viên tiếp cận các hạn chế bằng cách viết blog dưới bút danh. Tuy nhiên, ảnh hưởng gia tăng của dạng truyền thông này đã không được chính phủ bỏ qua. Nội dung trên các blog ngày càng được sử dụng trong các bản cáo trạng ở tòa án mà có thể kết thúc bằng các bản án tù.
Blogger Lê Đức Thích* cho biết, anh thường xuyên bị cảnh sát đi theo và công việc của anh bị giám sát chặt chẽ. Anh nói: “Họ cố gây áp lực để tôi không viết về các vấn đề nhạy cảm”. Cũng đã có các tin tức cho biết, blogger Nguyễn Xuân Diện ở Hà Nội, là một trong những người đầu tiên loan tin về các cuộc biểu tình ở Văn Giang, đã bị sách nhiễu và buộc phải đóng blog của anh.
Theo một số nhà phân tích, luật pháp Việt Nam có thể phục vụ cho việc đàn áp hoặc nuôi dưỡng sự phát triển chất lượng báo chí. Một tài liệu của phía lập pháp đã làm dấy lên mối quan ngại trong cộng đồng quốc tế là dự thảo Nghị định về sử dụng internet, trong đó dự kiến sẽ được phát hành trong tháng này. Đại sứ quán Mỹ ở Việt Nam đã đưa ra ý kiến riêng về dự thảo trong một bức thư gửi cho chính phủ Việt Nam, công bố hôm thứ năm ngày 7 tháng 6. Nghị định có thể buộc những người sử dụng internet đăng ký sử dụng với tên thật và bắt buộc các trang tin tức phải được sự chấp thuận của chính phủ trước khi đăng tải.
Đại Sứ quán [Mỹ] cho biết, các quy định về hành vi bị cấm trên internet là “quá bao la và mơ hồ, và do đó có thể có ảnh hưởng tiêu cực đến các quyền cá nhân về tự do ngôn luận ở Việt Nam“.
Tuy nhiên, không phải ai cũng bi quan về các quyền của nhà báo và của các blogger ở Việt Nam. Ông Minh, Giám đốc Red Communication nói rằng, có những quy định của luật pháp hiện hành có thể giúp cải thiện việc đưa tin, nhưng hiếm khi được thực hiện. Ông nói, theo điều 6 và điều 8 của Nghị định 02, Quy định xử phạt vi phạm hành chính trong hoạt động báo chí và xuất bản, các nhà báo có quyền không bị cản trở, và các cơ quan chính phủ có nghĩa vụ cung cấp thông tin cho họ.
Ông Minh nói: “Sau sự kiện Hưng Yên, Chủ tịch Hội Nhà báo Việt Nam nói rằng, chúng ta nên chờ xem các phóng viên có hành động đúng theo quy định của pháp luật hay không. Nhưng điều này là sai. Theo quy định của pháp luật, các phóng viên được phép tác nghiệp ở tất cả mọi nơi trong lãnh thổ Việt Nam, nên họ có mặt ở đó là đúng“.
Trong khi viết blog giúp thúc đẩy việc đưa tin lên các mức độ mới, ông Minh nói rằng mọi người sẽ đưa tin nhiều hơn khi họ biết các quyền của họ.
Ông nói: “Khi các nhà báo hiểu luật pháp, họ sẽ tự tin hơn và họ sẽ ít tự kiểm duyệt hơn“.
Tác giảBà Marianne Brown là phóng viên cho báo DPA – Deutsche Presse-Agentur (báo Đức), chi nhánh Hà Nội. Bà cũng có các bài viết ở báo Guardian và VOA News, ngoài các tờ báo khác.
                                                        .
————–
* Tên đã được đổi để tránh bị nhận diện
(**)  Dựa vào ngữ cảnh của đoạn văn, có lẽ câu này phải là “change is not in the air.”
-----------------------
Nguồn: The Diplomat  / http://vanghe.blogspot.com/2012/07/bai-viet-hay345.html
(một số chỉ dẫn LINK màu xanh đã bị hacker thay hình chặn mạng)
-----------------

14 nhận xét:

  1. Thấy một xã hội nghẹt thở, và sợ hãi, vì bất cứ ai cũng có thể bị CP bắt và qui vào tội 88, 258 gì gì đó. Khổ cho người dân VN sống trong hàng cọp.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tư Lúa Hậu Gianglúc 05:58 15 tháng 6, 2013

      "Khổ cho người dân VN sống trong hàng cọp."

      Thế nhưng đã cưỡi trên lưng cọp, cũng nên dụng xà-beng mà xỉa răng cho nó.
      .

      Xóa
  2. "nghẹt thở" - có thể có.
    "sợ hãi" - có thể không.

    Trả lờiXóa
  3. Tự do báo chí là mầm mống của thay đổi, nhưng tăng cường đàn áp nó lại là bắt đâu sự kích hoạt sự thay đổi.

    Trả lờiXóa
  4. Ai cũng thở tốt cả,ở nông thôn thì thở tốt hơn.
    Nhưng phải nói rõ là khi bộ máy chính quyền và của đảng toàn những người dốt và bất lực không đủ trình độ tri thức đối đáp lại thì dỡ trò côn lôn ra thôi.
    Không có bộ máy chống cộng của chúng tôi nào tốt hơn bộ máy và công chức hiện nay.Ngô Đình Diệm và ông NHu ở lái Thiêu đội mồ lên phải than rằng: Sao ngày xưa Ta không tìm mấy tay này làm thầy.
    Vật tư nông nghiệp,thuốc chữa bệnh phải nộp thuế dồn lên đến 30%,lãi ngân hàng dồn lên 20% thì nông dân còn gì ăn mà đòi có lãi.
    Cầu đường,Điện,Xăng dầu ăn tàn bạo,đến thằng em tôi nhà thầu tép riêu ở tỉnh nhỏ xíu mà từ tay trắng thành giàu có số 1 thì sẽ chẳng còn...
    Thiên hạ tức quá nên lập BLOG vạch trần để cứu nước cứu dân,để đất nước khỏi đổ vỡ...thì nó bắt thôi,Nay nó bắt ta ,ngày mai ta lại bắt nó.Đó là cái vòng quy luật muôn đời trên đất VIỆT này mà.
    Nhưng nhớ là làm gì thì cũng không được đụng bọn đi kháng chiến tụi tui đấy nhé.Đụng đến chúng tôi thì Kẻ nào cũng tiêu,như bọn hiện nay chẳn hạn.
    Không truy lĩnh lương trong thời kì kháng chiến thì hàng tháng cũng phụ cấp cho người ta,Ai ngờ chúng cũng cướp trọn,đỗ thừa bậy bạ.
    Toàn dân Blog dũng cảm tiến lên,nói như TỐ HỮU,
    Bâng khuâng đứng giữa hai dòng nước,
    Chọn một dòng hãy để nước trôi.
    Hay,
    Tôi buộc hồn TÔI với mọi người,
    ....Với bao hồn khổ.
    Hay như ý cụ Trường Chinh,
    Văn chương phải vị nhân sinh.Tất nhiên nghệ thuật bản thân nó là vị nhân sinh rồi,nên nghệ thuật vị nghệ thuật đâu có sai.
    Hay như BÁC HỒ DẠY,
    Văn,thơ,báo chí,Blog...cũng là vũ khí.Thật ra nó hơn đại bác,đại liên nhiều.Suy cho cùng Blog hơn BOM do B52 thả đấy.
    Tác hại chính của bom B52 là hợp lực của xung động cưỡng bức.Tác dụng của Blog là hợp lực tác động cưỡng bức của thông tin và văn hóa.Suy cho cùng không cái nào hơn cái nào.
    Tham gia cho vui,kẻ xấu thì lập lại lương tâm,người tốt thì nuôi hi vọng và ý chí. Còn DA lông mọc,còn CHỒI nỡ hoa ...đấy mà.

    Trả lờiXóa
  5. Xót xa thay !! 68 năm qua kể từ khi có tuyên ngôn Độc lập khai sinh nền dân chủ cộng hòa mà đến ngày hôm nay vẫn chưa thực hiện được Dân tộc ta vẫn trong vòng luẩn quẩn .Càng ngày càng xuất hiện nhiều Blog bị bắt bớ và đàn áp, điều đó cho thấy chính quyền VN (trong đó có ĐCSVN ) cố tình đi ngược lại bản tuyên ngôn độc lập năm 1945 đi ngược lại xu thế tiến bộ của loài người. Đảng CSVN phải chịu trách nhiệm trước lịch sử Dân tộc .Hãy thoát khỏi u mê và từ bỏ những chủ nghĩa viển vông mơ hồ để cho tương lai nước Việt được tươi sáng hơn hỡi những người CS bảo thủ và hèn hạ !!!

    Trả lờiXóa
  6. Thưa bạn Chanh Tong và các BẠN,
    ĐCSVN chúng TÔI xong với lịch sử và dân tộc đến ngày làm chuẩn là 1/5/1975 rồi.Sau ngày này,cả lũ chúng TÔI hết trách nhiệm.
    Dù sống sót cũng bầm hết cả mình,mẹ,vợ chăm sóc không thì cũng hết thở rồi chứ đâu nghẹt thở.
    Đất nước này và dân tộc này ngày nay làm gì thì tùy.Dạy chó mà CHÓ nó còn nghe,Chó giữa chiến khu mà còn biết địch ta,chủ và bạn của chủ.
    Còn lũ lâu la sau này,NÓ ăn toàn của NỢ nên BỤNG TO BỰ,mặt đầy mỡ,phồng lên nhầy nhầy thấy gớm...Vậy nên dạy chả thế nào nỗi.
    Mấy lão ức quá,bỏ tiền góp mua máy chủ,rồi tương lên tờ báo BLOGS....đúng quá đi chớ.Dẹp đầu này thì HỌ tương chỗ khác,nhưng quá hèn,đụng thử diễn đàn của VOANEWS,Mỹ nó đập cho vỡ đầu.NÓ chửi còn ghê hơn Blog ở VIỆT NAM nhiều.
    Chửi nhau chả tốt gì,nhưng mà vui,vui hơn câu lạc bộ nhiều.Bất lực thì mượn cớ bắt thôi,càng bắt nó càng vùng lên chửi cho nát.
    kể chuyện vui,mà có thật,
    Khi PHÁP đỗ quân,tấn công lên bãi biển LONG PHỤNG,Mộ Đức,Quảng Ngãi....DÂN đánh mõ,nghe tiếng mõ thì cả huyện,huyện bên cũng đánh mõ.
    Hợp ÂM của tiếng MÕ thật là giữ dội,cả tiểu đoàn PHÁP quay lại lên TÀU chuồn,quá sợ.Suốt 9 năm chống Pháp,Pháp nó sợ nên dám léo đến Quảng Ngãi đâu.NÒ điên nên thả BOM thôi.
    Nay hợp ÂM của BLOGS thì bọn gian nó sợ là đúng thôi.
    Nhưng sự đời,CÒN DA LÔNG MỌC CÒN CHỒI NỠ HOA...

    Trả lờiXóa
  7. Cuộc đời phải đáng sống chứ nhỉ? Sao nó lại trở nên ngột ngạt như vậy?
    Thực ra, chẳng có cái gì là nhỏ bé đâu. Hãy nghĩ về thần thoại Hy Lạp. Các vị thần Titan không bao giờ ngủ, luôn canh chừng cho loài người.

    Trả lờiXóa
  8. Ở nông thôn,ngủ thì mở cửa sổ,gió lồng lộng.Ở TP thì mở máy điều hòa,giờ nó chạy im re...lấy đâu mà ngột nghạt,nghẹt thở các bạn.
    Bây giờ đăng báo thì phải nộp tiền,thì cứ lên blog cho vui.góp chút lòng trả nợ nước non.
    Lỡ bị tóm cổ như anh Nhất,chú Đào thì ít hôm rồi ra.Phải yêu và lạc quan,phải vào ra tù cho đời biết tù...từ đó viết lách văn chương mới sâu,phong phú và sống động...có thực tế thì văn chương mới hay.
    Chính phủ bắt công dân cũng chẳng sướng gì,công dân bị bắt cũng chẳng khổ gì...Qua tù học khối chuyện hay đấy.Mình đã ở tù rồi,có tù mới biết.Vào tù mới thấy cả đống tù đau riêng gì mình.
    Làm blog cứ làm,ngăn đầu này mọc đầu nọ.
    Máy chém còn chưa ngán,BOM đạn ầm ầm mà chả chùn bước,TÙ và đối chất với công an cũng chỉ một cuộc mua vui thôi.

    Trả lờiXóa


  9. Bức Tường Lửa







    Em chết bên tường lửa

    Sau những lần trao tin

    Như chim câu bên cửa

    Khát trời Tự Do xưa

    Trên xa lộ thông tin




    * * *



    Em chết bên tường lửa

    Bàn tay lông lá ... tìm ...

    Điện thư anh đưa tin .. ..

    Trên lục địa thứ sáu

    Hư ảo ta tìm nhau

    Em chết bên tường lửa

    Viên đạn ghim tim câu

    Tìm anh trên mạng du



    * * *



    Em chết bên tường lửa

    Tay với nắm tập thư

    Tự Do mãn nguyện chứ !

    Em sinh viên Hà Nội

    Chết trên tường lửa rồi !

    Tập Nhân Quyền trao hết

    Hồn chết mắt sáng ngời

    Trận chiến tranh thông tin

    Lung lạc bắn niềm tin

    Như mợ thím đã chết

    Bom đạn tang đồi sim

    Anh thấy bàn tay nhỏ

    Em gục bên tường lửa

    Vươn mộng ước cánh cò

    Hoài bảo là quán trọ




    * * *



    Em chết bên tường lửa

    Hà Nội trời chợt mưa

    Gió bấc về đêm xanh

    Khát vọng chim bên cửa








    Vạn Lý tường lừa phủ kín Quê Hương







    Lửa Tây Tạng

    Lửa Hoàng Sa - Trường Sa

    Truyền thông Việt Nam không hề nhắc đến

    Vạn Lý Tường Lửa bao bọc Tổ Quốc

    Vạn Lý Tường Lửa bịt bùng Đất Nước

    Vạn Lý tường lừa phủ kín Quê Hương

    Đuốc Thế vận bị dập tắt tại London

    Đuốc Thế vận rước chui trong xe búyt giữa Paris

    Truyền thông Việt Nam không hề nhắc đến

    Vạn Lý Tường Lửa bao bọc Tổ Quốc

    Vạn Lý Tường Lửa bịt bùng Đất Nước

    Vạn Lý tường lừa phủ kín Quê Hương

    Một Thế Giới - Một Ước Mơ

    One World, One Dream

    Điều sỉ nhục cho Phong trào Olympic

    Trong Lịch sử Thế vận

    Duy nhất Đuốc Thế vận hội Bắc Kinh 2008 chịu nhục nhã dập bầm

    Đuốc rước lén lút không theo lộ trình

    Lễ bế mạc mang đuốc chạy trốn khỏi phi trường quốc tế San Francisco

    Trên Bắc Cali Đất thiêng Thánh địa Tây Tạng

    Đức Đạt Lai Lạt Ma lời vàng …

    Vạn Lý Tường Lửa bao bọc Tổ Quốc

    Vạn Lý Tường Lửa bịt bùng Đất Nước

    Vạn Lý tường lừa phủ kín Quê Hương











    Một Bức tường ... một chuỗi những Bức tường ...







    Bức Tường Bá Linh Chiến tranh Lạnh

    Hai mươi Năm sụp rồi một Đêm Xanh

    Thế giới Lưỡng cực thành Đa cực

    Toàn Cầu tăng tốc nhịp chẳng lành

    Một tường vừa đổ Mười khác dựng

    Giữa vùng Thánh Địa vẫn tương tranh (1)

    Chia giàu-nghèo đôi bờ Mỹ-Mễ (2)

    Bức tường trong đầu mỗi cá nhân


    *


    Sức mạnh Dân chủ và Tự do

    Khoan dung cùng Lịch sử hẹn hò

    Công dân Trái đất nhận trách nhiệm

    Bảo vệ môi sinh cùng ấm no

    Đấu tranh trật tự kinh tế mới

    Bành trướng hẹp hòi đốt thành tro

    Thế kỷ 21 (Hai mốt) vào Cửa lửa (3)

    Không còn nhiều Thời gian cùng cho !



    *


    Đại Hán xây VẠN LÝ TRƯỜNG THÀNH

    Ngay trên BIỂN ĐÔNG bạt ngàn xanh

    Hoa biển sóng tình rồi dậy sóng

    Cuốn trôi lũ rợ hung nô Thanh !

    Ương hèn tiếp tay lũ bán Nước

    Trắng trợn ngang nhiên mộng trướng bành

    Bài học Bạch Đằng quét sạch chúng

    Lưỡi bò lưỡi trâu cắt bỏ nhanh !





    Nguyễn Hữu Viện






    Trả lờiXóa
  10. Cuộc chiến tư tưởng - ai nắm được phần hồn sẽ chiến thắng.

    Trả lờiXóa
  11. Tôi đọc các blog hàng ngày để biết thật sự chuyện gì đang xảy ra trong xã hội này. Cướp, hiếp... thì đọc báo chính thống là chuẩn

    Trả lờiXóa
  12. Thà cấm tiệt Internet, chứ đừng bắt bớ mấy người già sức yếu. Tội lắm!

    Trả lờiXóa
  13. Gió đưa liệt sĩ về trời
    Thương binh ở lại chịu đời đắng cay

    Trả lờiXóa