* VŨ NGỌC HOÀNG
Người xưa có câu “Con hơn cha là nhà có phúc”. Đó là
lời tổng kết, sự nhắn gửi đến hậu thế, mong muốn của cha ông. Nhưng hơn là hơn
cái gì? Có chức tước cao hơn, có tiền bạc nhiều hơn, bằng bất cứ giá nào? Câu
hỏi ấy chắc các bậc làm cha làm mẹ và những người làm con đã tự mình có câu trả
lời. Ở đây chỉ xin nêu ít ý kiến liên quan đến nước nhà, dân tộc.
LTS: Người xưa có câu “Con hơn cha là nhà có
phúc”. Nhưng hơn là hơn cái gì? Có chức tước cao hơn, có tiền bạc nhiều hơn,
bằng bất cứ giá nào? Trong bài viết mới nhất, TS. Vũ Ngọc Hoàng, Uỷ viên Trung
ương Đảng, Phó ban Thường trực Ban Tuyên giáo Trung ương sẽ phần nào trả lời
được những câu hỏi cấp thiết này.
Trải qua mấy ngàn năm, nay xin phép cha ông cho nhìn
lại, xem thử người Việt Nam
ta mạnh yếu mặt nào, không phải để chê trách cha ông, mà để phát huy và bổ
sung, điều chỉnh.
Có lẽ mặt mạnh nhất thuộc về văn hóa (trong) giữ nước.
Truyền thống yêu nước, tinh thần và bản lĩnh chiến đấu để giữ nước, không để
dân tộc bị đồng hóa của cha ông ta là bất khuất, anh hùng. Các thế hệ hôm nay
và mai sau muôn đời cần noi theo, học tập đến cùng, để tự hào, để kính trọng,
để trung thành, để xứng đáng và nhất là để tiếp tục giữ nước lâu dài trong điều
kiện và nguy cơ mới.
Một dân tộc yêu hòa bình, nhưng trong hoàn cảnh bắt
buộc đã phải đương đầu nhiều lần với các thế lực mạnh hơn ta rất nhiều đến từ
phương Bắc và phương Tây, trong đó, với phương Bắc hàng chục lần và họ đã có
thời kỳ đô hộ ta hàng nghìn năm, dùng mọi thủ đoạn để đồng hóa dân tộc Việt Nam.
Một nghìn năm bị đô hộ trực tiếp mà không bị đồng hóa
quả là một dân tộc phi thường, kỳ diệu và bất diệt. Văn hóa dân tộc, dòng máu
yêu nước đã ngấm sâu vào từng thế hệ, từng con người Việt Nam , biến thành
sức mạnh bất tử trong công cuộc giữ nước bền bỉ và can trường. Các đảng viên
cộng sản ngày ấy, các sĩ quan và chiến sĩ quân đội, kể cả những người dân bình
thường dũng cảm khác, đã bước lên pháp trường và bước ra chiến trường bằng sức
mạnh của một nền văn hóa ẩn chứa sâu xa trong mỗi con người.
Nhìn xa hơn về phía cội nguồn sẽ thấy Bà Trưng, Bà
Triệu, Ngô Quyền, Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Nguyễn Trãi, Quang
Trung… đã làm cho lịch sử dân tộc rạng ngời, đầy hào khí non sông.
Thời đại Hồ Chí Minh đã nối tiếp một cách xứng đáng
với truyền thống giữ nước ngàn đời của dân tộc. Đã bổ sung vào lịch sử những
chiến công lừng lẫy và tên tuổi của Hồ Chí Minh, Lê Duẩn, Trường Chinh, Phạm
Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp. Chiến thắng của người Việt Nam trong các cuộc kháng chiến vệ
quốc vĩ đại, bảo vệ tồn vong của dân tộc và toàn vẹn non sông là chiến thắng
của một nền văn hóa. Nói như vậy không có nghĩa là xem nhẹ vai trò của chính
trị và quân sự, bởi trong chính trị, quân sự của Việt Nam đều có cái lõi
văn hóa vô cùng quý giá và chắc chắn, nhờ nó mà bảo đảm tính chân chính của
chính trị giữ nước và tinh thần thượng võ trong nghệ thuật chiến tranh.
Nếu như không có những chiến công hiển hách và những
người anh hùng ấy thì có lẽ lịch sử của dân tộc chỉ còn là những trang ảm đạm,
tối tăm, buồn tủi. Ai nói gì thì nói, nhưng lịch sử sẽ mãi rạng ngời những sự
tích oai hùng và những tấm gương nghĩa khí mà cha ông đã ghi tạc bằng xương máu
và lòng dũng cảm được kính trọng muôn đời.
Trong công cuộc giữ nước và trường tồn của dân tộc,
làm theo cha ông, được như cha ông đã là rất giỏi, rất lớn lao, khó mà có thể
hơn được, mặc dù phải luôn bổ sung, hoàn chỉnh chiến lược bảo vệ Tổ quốc trong
tình hình và điều kiện rất khác xưa, dân tộc ta còn phải vượt qua nhiều thử
thách hiện tại và trong tương lai.
Mặt khác, bên cạnh niềm tự hào to lớn ấy, cần phải
thấy một điều nữa là, mãi cho đến nay, ta chưa có được một Việt Nam
phát triển, dù lịch sử dân tộc không chỉ có chiến tranh (đừng đổ lỗi hết cho
chiến tranh) mà còn có nhiều thời kỳ dài trong hòa bình xây dựng.
Nói vậy không nhằm mục đích phê phán cha anh, vì mỗi
giai đoạn đều có những hoàn cảnh lịch sử và điều kiện cụ thể. Nhưng rất cần suy
ngẫm, chiêm nghiệm, xem thử vì sao Việt Nam ta chưa thành một quốc gia phát
triển, từ đó mà bổ sung, điều chỉnh cách nghĩ, cách làm khác với cha anh.
Thực tế đã minh chứng cha ông giữ được nước và bảo tồn
dân tộc qua muôn vàn thử thách, bàn giao lại cho hậu thế một quốc gia có vị thế
như hôm nay; và đồng thời thực tế cũng minh chứng Việt Nam là một quốc gia chưa phát
triển, chưa từng phát triển bao giờ.
Nếu phân kỳ ra, thì trách nhiệm nặng hơn đang thuộc về
chúng ta, thế hệ công dân sau 1975 đến nay, khi đất nước đã hòa bình thống nhất
gần nửa thế kỷ rồi, khi nhiều nước đã tiến vượt bậc, còn chúng ta vẫn “lẹt
đẹt”, chưa phát triển lên được. Chúng ta chưa xứng đáng với một dân tộc anh
hùng và cũng chưa xứng đáng với truyền thống của Đảng ta, với hàng triệu người
đã ngã xuống cho độc lập hòa bình và thống nhất.
Lúc này, với tình hình như vậy, phải ra sức đổi mới và
sáng tạo, đổi mới một cách căn bản, trong đó có nhiều việc phải nghĩ khác, làm
khác cha anh, để tránh những sai lầm như đã có, thoát ra khỏi những nguy cơ,
cản trở, giáo điều, lạc hậu, để phát triển vượt lên. Làm vậy là trung thành với
cha anh, với mong muốn một Việt Nam
phát triển, mong “con hơn cha” để nhà có phúc. Trung thành với lý tưởng một dân
tộc và một đất nước Việt Nam
phát triển cường thịnh, một xã hội thật sự tốt đẹp (chứ không phải trung
thành là phải nghĩ, phải nói, phải viết, phải làm hệt y như cha anh, dù hoàn
cảnh đã khác).
Thế hệ người lớn hôm nay có ý định để lại gì cho lớp
trẻ? Thông thường, nhiều người có trách nhiệm và tâm huyết vẫn nghĩ phải phấn
đấu để lại cho lớp trẻ một quốc gia phát triển. Đó là mong muốn chính đáng, làm
được như thế thì quá tốt. Nhưng làm sao mà để lại được cho lớp trẻ một đất nước
phát triển khi mà ta chưa tạo ra được một đất nước như vậy? Ta không thể để lại
cái mà ta chưa làm ra được.
Có lẽ phải nghĩ cách khác, trước nhất, quan trọng
nhất, là để lại cho lớp trẻ sự trưởng thành của chính nó, của cả cái sự nó suy
nghĩ khác ta, để từ đó những con người Việt Nam
(mới) ấy sẽ tạo ra một đất nước Việt Nam phát triển. Để lại con người
mới là để lại tất cả. Còn để lại tất cả (nếu có) mà không để lại được con người
thì tất cả cũng sẽ không còn.
Sau việc quan trọng nhất ấy, làm được cái gì nữa để
tạo tiền đề cho một Việt Nam
phát triển thì tiếp tục làm, được càng nhiều càng tốt. Nhưng phải bám thật
chắc, không lúc nào quên, là để lại cho lớp trẻ chính bản thân nó - những
con người phát triển và sáng tạo.
Sự phát triển của một quốc gia nhất thiết phải đạt
được mục tiêu phát triển con người. Và khi có những con người phát triển thì
không lo gì quốc gia không phát triển, bởi quốc gia là do con người xây đắp
nên. Phải có một lớp trẻ hơn cha anh, bằng tầm nhìn thay thế cho kinh nghiệm,
biết sử dụng thành thạo ngoại ngữ để hiểu và tiếp cận thường xuyên với nhân
loại văn minh, biết quản trị đất nước theo cách hiện đại nhất, để từ đó mà làm
nên một quốc gia phát triển. Cũng chính lớp người tương lai ấy, với tâm hồn
trong sáng, với tinh thần hào hiệp, cao thượng và khoan dung, sẽ hóa giải những
hận thù mà lớp trước chưa giải quyết xong, để cả dân tộc cùng nắm tay nhau bước
tới.
Muốn có một lớp trẻ như vậy thì người lớn hôm nay phải
từ bỏ cách giáo dục theo kiểu bề trên áp đặt dạy dỗ bề dưới, phải tạo ra một
nền giáo dục thật sự đổi mới, một nền giáo dục mở, thực học, tập trung phát
triển năng lực Người thay cho việc truyền thụ kiến thức áp đặc một chiều, thực
hiện tự chủ đại học và tự do học thuật.
Ra sức tạo điều kiện tốt nhất, môi trường “thuận lợi”
nhất, trong đó có sự gương mẫu về nhân cách và sự tận tụy của người lớn, để thế
hệ trẻ trưởng thành lên từ chính nó, để nó giỏi dang hơn, hiểu biết hơn, năng
lực hơn cha anh, vượt thầy và vượt sách, có thói quen phản biện khoa học (kể cả
với những điều tưởng như thiêng liêng, như chân lý bất di bất dịch, và luôn
phản biện với chính bản thân mình), biết tư duy độc lập, lật ngược lật xuôi vấn
đề, không chấp nhận sự áp đặt hoặc bao cấp tư duy từ người khác, không thụ
động, không phụ thuộc, không ỷ lại vào tư duy của người khác, không nói theo,
làm theo một cách thụ động, tự do tư tưởng, tự do học thuật.
Người lớn cần giúp thế hệ trẻ biết tiếp cận mở để tiếp
thu tinh hoa văn hóa nhân loại và các thành tựu khoa học của thế giới, biết
sống và ứng xử đúng trong đa dạng văn hóa, có chính kiến rõ ràng, có bản lĩnh
và quyền thể hiện chính kiến, tự do ngôn luận, không sợ bị quy chụp trù dập,
không phải nói dối vì sợ bị quy chụp, thành những con người trung thực và tự chủ
hơn, tự do và tự tin hơn, tự do từ bên trong của mỗi người, tự do với chính
mình, luôn năng động và sáng tạo.
Lớp trẻ được bình đẳng đối thoại với người lớn, kể cả
những người có chức vụ cao, kể cả cha anh và thầy giáo. Người lớn phải khai hóa
văn minh, không làm cho lớp trẻ thụ động, phải tôn trọng lớp trẻ, dân chủ và
bình đẳng với người trẻ, người lớn không độc quyền chân lý mà làm người bạn
đồng hành với lớp trẻ trong quá trình đi tìm chân lý của cuộc sống, không áp
đặt một chiều các tư tưởng giáo điều cũ kỹ cho lớp trẻ, luôn tìm cách tạo tự
tin cho các em, khuyến khích các em có chính kiến riêng, dám “cãi lại”, tôn
trọng cá tính của các em.
Người lớn cần hiểu lớp trẻ không phải là cái bóng theo
sau mình, chỉ biết gọi dạ bảo vâng và làm theo, phục tùng và cúc cung tận tụy,
trung thành với mọi điều người lớn nghĩ, người lớn nói, người lớn đã viết, phải
thuộc lòng không sai một chữ, kể cả sau này khi người lớn không còn sống. Suy
nghĩ như vậy là lạc hậu, không phải minh triết.
Nếu người lớn để lại một lớp sau giống mình, y như
mình, bản sao chép của mình, thì cũng có nghĩa là một đất nước, một dân tộc
không phát triển. Mỗi thế hệ đều có sứ mệnh lịch sử thiêng liêng của mình, lớp
trước không thể quyết định thay, cũng không thể vô trách nhiệm đẩy hết mọi việc
phải giải quyết về cho hậu thế.
Người lớn không để nợ nần nhiều cho lớp trẻ phải nai
lưng ra làm tối tăm mặt mũi để trả nợ, không ngóc lên được. Bằng đôi vai và bàn
tay của mình, người lớn phải nâng lớp trẻ lên cao hơn mình để chúng có thể nhìn
xa hơn mình, nhìn rõ năm châu bốn biển và nhìn thấy tận tương lai.
Còn lớp trẻ thì phải hết sức khiêm tốn, chịu khó tự
học không ngừng, học tập kinh nghiệm của cha ông và của thế giới, liên
tục cập nhật những tri thức mới từ nhiều nguồn khác nhau. Và mặt khác, không
được tự ti, phải tự tin vào chính mình, ý thức được vị trí chủ thể bình đẳng
của mình, như người lớn, không phân biệt địa vị xã hội, không tự cho mình là
nhỏ bé; luôn tự chủ và khát khao vươn tới những ước mơ, độc lập tư duy, dám đối
thoại thẳng thắn,
Lớp trẻ cần có chính kiến rõ ràng và dám bảo vệ chính
kiến, biết phản biện, thấy đúng thì tiếp thu, biến thành của mình, thấy không
đúng thì không nghe theo; luôn nâng cao sức đề kháng, thấy người lớn tha hóa
đạo đức thì biết đấu tranh chống lại; trung thực và nhân ái, năng động và sáng
tạo; không tham vọng quyền lực, không ỷ lại và dựa dẫm quyền lực của người
thân, phải biết tự trọng, luôn nuôi dưỡng tinh thần tự lập nghiệp của bản thân,
tâm huyết góp phần xây dựng đất nước…
Điều quan trọng nhất là để lại một lớp trẻ như vậy –
có nhân cách và năng lực, có những tư duy về văn hóa phát triển khác với cha
anh – để lớp người ấy có thể nghĩ mới hơn, nghĩ khác và làm khác người lớn hôm
nay, để Việt Nam có được một dân tộc và đất nước phát triển, có một xã hội thật
sự tốt đẹp như Bác Hồ và nhân dân ta mong muốn, kế thừa và phát huy tinh thần
bất diệt của Cách mạng tháng Tám và Quốc khánh 2/9 là “Dân tộc phát triển và
dân chủ xã hội”.
Dân tộc độc lập thì mới phát triển được, mà phát triển
thì mới giữ vững độc lập lâu bền được. Dân chủ vừa là mục tiêu vừa là động lực
của phát triển. Dân tộc phát triển cao và một xã hội có dân chủ thật sự thì mới
là XHCN. Dân tộc, dân chủ là mục tiêu của Cánh mạng Tháng Tám và vẫn còn là mục
tiêu lâu dài phải tiếp tục phấn đấu, để có được một đất nước “dân chủ và giàu
mạnh” như di chúc thiêng liêng của Chủ tịch Hồ Chí Minh.
Phấn đấu để lại cho được một lớp trẻ “con hơn cha” như
vậy quả là một công việc lớn lao, trọng đại. Để có thể làm được việc này đòi
hỏi phải đổi mới mạnh mẽ về tư duy đối với công tác tư tưởng, văn hóa, giáo dục
và quản lý xã hội. Đảng Cộng sản Việt Nam cần tập trung lãnh đạo tốt công
việc này sẽ là công lao to lớn đối với đất nước và hậu thế, từ đó mà năng lực
lãnh đạo của Đảng sẽ nâng cao và vai trò lãnh đạo của Đảng cũng sẽ được bền lâu.
TS. Vũ Ngọc Hoàng, Ủy viên
Trung ương Đảng, Phó ban thường trực Ban Tuyên giáo Trung ương./VnN
------------
đcsVn mang thai và đẻ ra đứa con xấu (tình hình VN hiện nay)! Nhưng lại tìm cách không chấp nhận nó?
Trả lờiXóaKhông thấy đây là điều vô lý, không thể thực hiện à? Không biện chứng tí nào hết!
Con cháu các ông thì làm gì mà chẳng hơn các ông,mới nứt mắt đã làm bí thư tỉnh nọ tỉnh kia,uỷ viên trung ương,khi bằng tuổi các ông làm gì chẳng làm đến tổng thống,các loại bài như thế này đọc xong mà tiếc cho thời gian quá vô ích vì đã đọc nó
Trả lờiXóaNgười xưa có câu “Con hơn cha là nhà có phúc” đó là đúng cho những gia đình gia giáo, có nền nếp, theo đúng phong tục cha ông, lễ giáo của văn hóa dân tộc.
Trả lờiXóaCòn chủ nghĩa CS do K Marx sinh ra, đã bị lên án ngay tại quê hương của nó là nước Đức vì là một thứ chủ nghĩa cực đoan, giáo điều và phản dân. Thế cho nên khi ông HCM đưa về VN, trong thế hệ đầu, những người theo ông HCM như ông Bằng, ông Đồng, ông Giáp, ông Chinh... đều xuất phát từ chủ nghĩa yêu nước và hành động theo chủ nghĩa này thì được nhân dân ủng hộ, lập nên được nước VN độc lập. Nhưng các thế hệ sau thì càng sa vào thứ lý luận chuyên chính vô sản nguy hại và đưa VN vào các cuộc chiến tranh vô nghĩa để lại di họa cho đến hôm nay. Một chế độ, chủ nghĩa CS tàn ác như thế thì làm sao có con hơn cha được vì nó không xuất phát từ truyền thống gia đình, dân tộc.
Ông tác giả này cũng là một người CS, ngộ nhận giữa chủ nghĩa CS vô thần và chủ nghĩa yêu nước dân tộc, gia giáo của người Việt Nam.
Thế cho nên CSVN ngày càng trở thành một quái thai và trở thành kẻ thù của nhân dân chứ làm gì có con hơn cha?
Ông Hoàng này cũng lú lần không kém ông Trọng lú rồi!
Ông Vũ Ngọc Hoàng Ơi hỡi ông Vũ Ngọc Hoàng (!).
Trả lờiXóaÔng là TS (Tôi mong ông không phải là TS XD Đảng) (?). Nhưng ông là Phó ban thường trực Ban Tuyên giáo Trung ương mà ông viết thế, ông không sợ bàn dân thiên hạ chê cười à (???).
Hãy dũng cảm lên ông Hoàng ạ, để nhìn nhận một cách thấu đáo cái thể chế Độc đảng-Độc quyền suốt hơn 70 năm cầm quyền của ĐCS VN đã & đang đẩy Đất vước VN đi đâu về đâu (???), Thể chế này đã làm bằng hoại, thui chột bao nhiêu thế hệ "Con" có thể có cơ hội "Hơn cha" như mớ "Đạo lý hỗn độn" trên của ông (?)...Thôi đừng viễn vông, bịp bợm, lừa đảo nữa ông Hoàng ạ. Ông hãy biết nhìn tương lại ở hiện tại- Sự so găng tại Ba Đình hiện nay (Chuẩn bị ĐH Đảng Khóa XII) để thấy rõ hơn về "ĐẢNG TA LÀ ĐẠO ĐỨC VĂN MINH" !!!.
Thời đại Hồ Chí Minh đã nối tiếp một cách xứng đáng với truyền thống giữ nước ngàn đời của dân tộc. Đã bổ sung vào lịch sử những chiến công lừng lẫy và tên tuổi của Hồ Chí Minh... Nếu sự đời cứ như bác Hoàng bẩu thế này thì ông Trọng đếch có lú, bởi ông cũng từng bẩu...." Thời đại hồ chí minh là thời đại rực rỡ nhất của Việt Nam..." Còn nếu ông Trọng Lú thì bác hoàng cũng như ông ý mà thôi... Xưa nay có nghành kỹ sư để xây dựng, chế tạo... ngành cử nhân để xây dựng pháp luật, ngôn ngữ, thơ ca, nhạc hoạ... Ai dè lại có cái ngành xây dựng đảng mới chết cho cái đất nước này... Chẳng lẽ nhảm nhí, lừa mị... Mà cũng là một nghành sao hả trời...
Trả lờiXóaMấy hôm nay không vào được trang BVB hôm nay bất chợt được vào mừng lăm không đọc hết các mục nhưng vẫn có ý kiến tự đáy lòng mình là Tổ Quốc - Tôi yêu Tổ Quốc tôi tôi sẳ sàng hy sinh cho đại nghĩa Tôi mong một Tổ chức vì quê hương đất nước tôi sẳn sàn dù bất cứ nhiệm vụ nào Dt 0935094695
Xóa" còn chúng ta vẫn “lẹt đẹt”, chưa phát triển lên được. Chúng ta chưa xứng đáng với một dân tộc anh hùng và cũng chưa xứng đáng với truyền thống của Đảng ta"
Trả lờiXóaVì cái gì mà dân tộc VN lẹt đẹt? hả ông" tiến sĩ đảng" VNH?
Vì cái đảng thổ tả của ông đang trì lại đó, lẻ nào ông không biết?
Ở những quốc gia đa đảng, các đảng phái muốn được tham chính phải cạnh tranh ráo riết lẩn nhau, họ phải lựa những cán bộ tài giỏi nhất, đưa ra những chính sách có lợi cho quốc gia dân tộc nhất, và luôn tìm những yếu điểm của các đảng đối lập để nói lên cho người dân biết, và quyết định tối hậu cho đảng nào lên cầm quyền chính là của người dân qua những lá phiếu tự do, công khai và dân chủ.
Còn ở chế độ độc đảng như VN, cảnh một mình một chợ- giống như các cửa hàng mậu dịch quốc doanh quan liêu mất dạy thời xưa- người dân không có quyền chọn lựa, vì vậy bọn cán bộ đảng tự tung tự tác, dù trình độ chỉ là lớp 2 lớp 3, thiến heo, cạo mủ, y tá, bồi tàu, kiến thức về đánh nhau thì rất giỏi, nhưng kiến thức để điều hành một quốc gia trong thời bình thì như một gả mù, quơ quơ chiếc gậy, sụp lổ nầy thì tránh qua hướng khác, sai đâu thì sửa đó, những điều đó cho thấy, đảng cộng sản độc quyền lãnh đạo chính là tai hoạ cho sự phát triển của đất nước Việt nam.
Nhưng chưa hết, đất nước VN vẫn còn một tai họa khác. Ở tất cả quốc gia trên thế giới, tất cả mọi lương bổng chi tiêu của một đảng đều lấy từ quỷ của đảng, do đảng viên đóng góp. Chỉ có ở VN, tiền luơng của đảng viên và mọi chi tiêu cho đảng đều lấy từ tiền thuế của nhân dân. Do đó công khố ngày càng thiếu hụt không có gì là lạ.
Vì vậy, hình ảnh của ngưới dân VN ngày nay là hình ảnh của một con trâu, mắt bị che 2 bên- định hướng xã hội chủ nghĩa- chỉ được nhìn thẳng phía trước, cổ mang 2 tròng, một tròng là cái cơ cấu quan độc tài, bảo thủ ngu dốt và lợi ích cục bộ, của đảng, do đảng và vì đảng của đảng cộng sản VN, hay nói khác hơn, lợi ích của đảng cao hơn lợi ích của nhà nước, mà điểm cao là tuyên bố của Nguyễn phú Trọng: Đảng đứng lên trên Hiến Pháp.Do đó con trâu VN phải phục vụ cho đảng trước.
Một tròng thứ hai là bộ máy hành chính quan liêu cồng kềnh, cực kỳ tham nhũng, hành dân là chính, với luật và lệ giửa trung uơng và địa phương chồng chéo lên nhau, cùng một tội danh nhưng áp dụng với cán bộ chính quyền hay với đảng viên thì bao che, giơ cao đánh khẽ, còn đối với nhân dân thì trù dập cho văn tiền ra, điển hình như vụ án dân cướp 3 con vịt cho 14 năm tù, còn cán bộ thì cướp biết bao là đất nhưng phát biện ra chỉ làm kiểm điểm !
Bây giờ chỉ còn có những tên còn đảng thì còn tiền, mới tin vào đảng.
Như tên "tiến sĩ thổ tả học" Vũ ngọc Hoàng nầy chẳng hạn !
Con hơn cha là nhà có phước , bởi vì con cán bộ trở thành lãnh đạo là cái phước của dân tộc VN .
Trả lờiXóaThời đại HCM là thời đại rực rở nhất của VN bởi vì dân VN sắp trở thành công dân của nước hùng mạnh thứ nhì sau Mỹ .
Chuyên láo ngọc hoàn trộn trắng và đen thành màu hơi xám xám rồi nói đó là màu trắng .
Nếu lớp trẽ mà phát triển kiểu như trên với thời đại internet này , thì đám này trở thành phản động hết , mà hồi này phản động đang bị lăm le gán cho là khủng bố đấy . Coi chừng đám khủng bố này mà biểu tình thì TQ đem quân qua giúp VN chống khủng bố đó . Sau đó vì xét rằng quân đội VN không đủ khả năng chống khủng bố nên phải giãi tán . Hu Hu ...
''Con hơn cha là nhà có phúc''
Trả lờiXóaCha và con cùng'' đúc một khuôn''
Buồn thay khuôn ấy không tròn
Ở nơi sản xuất đã chôn nó rồi
Thì Người ơi mơ ước hão rồi... Người ơi !!!
Bài này nếu đọc trước đám thanh niên VN hồi năm 1945 , trước thời đệ nhị thế chiến thì rất là tuyệt , là khuôn vàng thước ngọc của lãnh đạo cao cấp ban Tuyên Giáo . Tuổi trẽ thời ấy sẽ học thuộc lòng , rồi truyền lại cho những người khác không sai 1 câu . 1 chử .
Trả lờiXóaNhưng với thời đại internet ngày nay , dù chỉ là 1 thanh niên thất học , ở nơi khỉ ho cò gáy , mà có máy vi tính nối mạng thì họ có thể moi ra hết tất cã những thông tin trung thực .
Họ dễ dàng biết CNCS phát sinh ở Nga năm 1917 , rồi truyền sang TQ . TQ là cái nôi thứ 2 đào tạo , phát triển phong trào CS sang các nước ĐNÁ , với chiêu bài nhuộm đỏ cã thế giới bằng bạo lực
Nhóm người CS nồng cốt của VN như Lãnh tụ , PVĐ , VNG …là được đào tạo từ TQ , nhận súng đạn hổ trợ để tạo ra đảng CSVN . Khi ấy Nhật 1945 thua trận đã trã độc lập cho VN , Pháp lại nhảy vào , nhưng trên danh nghĩa cũng đã công nhận VN độc lập .
CSVN đánh Pháp , đánh Mỹ nếu không có súng đạn của phe CS thế giới thì chẳng lẽ đánh bằng tay không , bằng gậy . Bởi vậy mới có câu nói để đời : “ Ta đánh Pháp , đánh Mỹ là đánh cho LX , TQ “ .
Với Internet ai lại không biết vai trò của các cố vấn TQ Lã qúy Ba ,Trần canh , Vi Quốc Thanh trong trận Điện Biên Phủ . Đại tướng Bộ trưởng Quốc Phòng PQT sau này còn tới thăm gia đình họ tỏ lòng tri âm không bao giờ quên .
Ngày nay , Tàu đã và đang tràn ngập VN . Công Hàm 1958 , Mật ước Thành Đô , dân VN biết cã rồi .Rừng đầu nguồn , Tây Nguyên , Vũng Áng . Hải Phòng , Hà Tĩnh , Cà Mau là 3 hải cảng nước sâu của con đường tơ lục trong dự án của Đại cuộc . Biết bao nhiêu chuyện khác , địa điểm khác đang nối dài danh sách .
Bật mí hết rồi chuyên láo ơi , Đãng đã đi ngàn dặm quá xa với “ MẤT MỘT TẤT ĐẤT “ của dân tộc ngàn năm bất khuất .
“ Nếu như không có những chiến công hiển hách và những người anh hùng ấy thì có lẽ lịch sử của dân tộc chỉ còn là những trang ảm đạm, tối tăm, buồn tủi. “
Trả lờiXóaỐi giời ôi , khi viết câu này không biết có uống lộn thuốc hay không đây , chuyên láo .
Thật đau buồn , tuổi trẽ VN bây giờ hết sức ngưởng mộ sự phát triễn của Nam Hàn , tuy VN “ Chưa bao giờ ở vị trí cao như hiện nay “ , nhưng làm con ốc chưa đạt yêu cầu . Họ không bao giờ tưởng tượng nổi , trong quá khứ Nam Hàn chẳng là cái đinh gì so với Miền Nam của tụi Ngụy Bán Nước cho Mỹ xâm lược .
Nếu VN không bị thảm hoạ CNCS thì ngày nay TQ đừng hòng giởn mặt nào là tàu lạ đụng chìm tàu ngư dân Việt , rồi máy bay lạ , đặc khu của Tàu trên đất Việt mà người Việt không được phép đi vào ..Không có hình ảnh cúi đầu thật sâu , không có kéo hàng đám qua Tàu triều kiến . Nhục , nhục quốc thể .
Mà đánh cho mày tan xác như Tiền Nhân Lý Thường Kiệt , Quang Trung , Trần Hưng Đạo , Ngô Quyền .
Ông Vũ Ngọc Hoàng không phải là loại người như Trọng Lú đâu.
Trả lờiXóaTôi hoàn toàn đồng ý với ông bạn Xứ Hổ 20:57.
Trả lờiXóaCon (tham nhũng) hơn cha là nhà (nước) bán đứt!
Trả lờiXóa