Anh Lê Phú Khải vừa xuất bản cuốn hồi ký
LỜI AI ĐIẾU tại Hoa Kỳ. Tôi chưa có cuốn sách trong tay, chỉ đọc vài đoạn trích
trên mạng anh viết về làng báo Việt Nam . Thật tình tôi cảm thấy ghê
tởm, ghê tởm vì ngòi bút của anh quá dơ bẩn. Xin trích ra đây một đoạn anh viết
về Nguyễn Công Khế: “Tôi rất hối hận về sự ngu ngơ của
mình (từ ngu ngơ là từ của nhà văn Dương Thu Hương dùng để chỉ quần chúng ngu
ngơ, bị lừa bịp)! Tôi cũng rất phẫn nộ với Nguyễn Công Khế khi được cán bộ lãnh
đạo của Đài cho biết như thế. Tôi đem chuyện này than phiền với các đồng nghiệp
báo chí ở Sài Gòn. Một người bạn tôi mắng tôi là thằng ngu vì không biết gì về
Nguyễn Công Khế cả. Anh còn cho biết Khế luôn dùng tờ báo của mình để gây thanh
thế, chẳng hạn y cho phóng viên của báo đi viết về tiêu cực, nhung khi vụ việc có
liên quan đến một ông lớn nào đó. Ví dụ, đồng chí X xưa kia ở tỉnh Y, nay đã
lên trung ương làm đến Bộ Chính trị mà bài viết có dính líu đến đồng chí đó khi
còn ở địa phương thì Khế không đăng mà gửi bài cho đồng chí ấy biết “để giữ uy
tín” cho lãnh đạo, thế là đồng chí X đã “mắc nợ” Khế.
Khi báo Thanh Niên tổ chức một cuộc thi
hoa hậu nào đó, Khế gửi giấy mời, thế là đồng chí ấy, dù là Chủ tịch nước cũng
phải đến dự tận quê Khế ở Miền Trung xa xôi!!! Một tờ báo hạng B mà Bộ Chính
trị phải đến dự thì uy tín của Khế lên như diều. Cứ thế mà Khế “ra roi”, cứ thế
mà dọa nạt thiên hạ để tống tiền. Trong cái mớ bòng bong của một xã hội được
gọi là “kinh tế thị trường định hướng XHCN”, Khế cứ thế mà vơ vét.
Anh bạn tôi kết luận: Nguyễn Công Khế là
“tên lưu manh ngang tầm thời đại”! Nhà thơ L đi viếng mẹ của Nguyễn Công Khế
mất vào tháng 9 năm 2007 về, hốt hoảng nói với tôi, đám tang còn hơn cả tỷ phú
bên Mỹ có mẹ mất. Giàu có không bút nào tả xiết, xe du lịch đời mới đỗ dài cả
cây số. Cái “cảm tạ” của báo Thanh Niên ra ngày 5.9.2007 của gia đình Khế về
cái mất của cụ bà Lê Thị Liễu, 79 tuổi đã gây chấn động dư luận. Trang mạng của
báo TN đăng lên đã bị các trang “lề trái” ném đá dữ dội, vội vàng phải gỡ
xuống, nhưng trang 10 báo in ngày 5.9.2007 kín cả trang còn đó. Xin bạn đọc hãy
thử lướt qua danh sách gần 200 cá nhân và các đơn vị (được đăng gộp)… “đã đến
thăm viếng, giúp đỡ, chia buồn và tiễn đưa linh cữu” như báo đã đưa gồm: Ông Võ
Văn Kiệt, nguyên Thủ tướng CP, ông Nguyễn Minh Triết, Chủ tịch nước và gia đình,
ông Nguyễn Tấn Dũng, Thủ tướng CP và gia đình, bà Nguyễn Thị Bình, nguyên Phó
Chủ tịch nước, ông Nguyễn Văn Chi, Ủy viên Bộ Chính trị, Chủ nhiệm Ủy ban kiểm
tra trung ương, ông Hồ Đức Việt, Ủy viên BCT, trưởng ban Tổ chức trung ương,
Đại tướng Lê Hồng Anh, Ủy viên BCT, Bộ trưởng Bộ Công an, ông Lê Thanh Hải, Ủy
viên BCT, Bí thư thành ủy TPHCM và gia đình rồi còn cả ông Thống đốc Ngân hành
nhà nước, các bí thư tỉnh, chủ tịch tỉnh, các cơ quan báo chí, các nghệ sĩ, các
Hội v.v và v.v.
Những người đứng đầu bộ máy cai trị đồ
sộ của chế độ toàn trị đã đến “thăm viếng, chia buồn và tiễn đưa…” cụ bà Lê Thị
Liễu. Ngay cả đến đương kim nguyên thủ một cường quốc trên thế giới mà bố mẹ
mất cũng không được như thế.
Có thể nói, đây là đám tang mẹ một Tổng
biên tập một tờ báo ngành của một nước nhỏ nhưng “vĩ đại” nhất hành tinh, chưa
hề thấy trong lịch sử báo chí nhân loại. Trong chế độ toàn trị, một tổng biên
tập chỉ cần không chống chế độ, không nói ngược với đường lối của Đảng cầm
quyền, biết luồn lách, biết dùng tờ báo của mình để nịnh bợ, dọa nạt và khống
chế, biết té nước theo mưa, biết gió chiều nào che chiều ấy, giả vờ chống tham
nhũng thì anh ta kiếm bẫm hơn bất cứ nhà buôn nào, có thế lực như một “ông vua
không ngai”. Cứ xem danh sách những người đến viếng mẹ anh ta thì thấy. Nếu xét
về mặt nào đó thì đây còn hơn quốc tang!“
Trước hết phải nói rằng Lê Phú Khải luôn
tỏ ra trân trọng tôi, anh khen ngợi tôi hết lời và chủ động gọi điện thoại gặp
tôi, anh dành cho tôi những lời tâng bốc mà tôi cảm thấy ái ngại. Ví dụ như có
lần anh gọi điện hỏi tôi có đi dự đại hội nhà văn không, tôi nói không, anh bảo
tôi nên đi để ứng cử vào BCH, anh nói “Cỡ ông phải làm phó chủ tịch phụ trách
phía nam mới xứng đáng. . .”, Những lần tình cờ gặp nhau, anh tay bắt mặt mừng
và luôn dành cho tôi những lời tâng bốc trước đám đông làm tôi thấy ngượng nên
cố né tránh anh.
Ở đời, có những người quý tôi nhưng tôi
không thể quý họ. Và ngược lại, có những người xem thường tôi nhưng tôi rất quý
trọng họ. Với anh Lê Phú Khải, tôi không quý trọng anh là vì những năm tháng
làm việc ở ĐBSCL, đi nhiều nơi, tôi nghe nhiều quan chức và doanh nghiệp kể về
anh những câu chuyện làm tôi “ớn ớn”. Nhưng tôi để bụng, không nói ra.
Nay tình cờ đọc những trang hồi ký của
anh viết về đồng nghiệp, có cái gì đó buộc tôi phải viết những dòng nầy.
Anh Khải ạ!
Khi về già, người ta hay viết hồi ký.
Nhưng phần lớn là sự chiêm nghiệm, những trang hồi ức rất nhân văn, đậm chất
tình người và thân phận con người. Đó là những gì lắng lại ở một tâm hồn nhân
ái của kẻ đi qua suốt một cuộc đời với những va chạm ngọt bùi cay đắng.
Nhưng đọc những trang viết của anh – Một
nhà báo lớn tuổi – tôi không hề thấy câu chữ nào toát lên lòng nhân ái mà toàn
là những lời độc ác. Anh bôi nhọ bạn bè đồng nghiệp của anh, anh trét cứt lên
mặt họ một cách cố ý bạo tàn.
Tôi không có ý bênh vực họ, bởi những
câu chuyện mà tôi nghe người nầy người kia kể về họ ở miền tây còn nhiều hơn,
xấu xa hơn những câu chuyện mà anh viết. Trong đó có cả anh. Nếu tôi viết về
những chiêu kiếm tiền của anh qua lời kể của các quan chức và doanh nghiệp ở
ĐBSCL chắc chắn sẽ hấp dẫn hơn anh viết về họ rất nhiều. Nhưng tôi không làm
điều đó. Trong nghề báo, mặc dù tôi nhỏ hơn anh cả tuổi đời lẩn tuổi nghề,
nhưng tôi có một nguyên tắc là không bao giờ nói xấu người nầy qua lời kể của
người kia. Còn anh, trong mở đầu câu chuyện về anh Khế, anh tự nhận là anh
không biết gì về anh Khế mà chỉ nghe người khác kể lại. Thế rồi anh lôi ra hàng
loạt câu chuện để mạt sát người ta. Anh là ai mà tự cho mình cái quyền lớn lao
như thế?
Anh cho rằng những trang hồi ký của anh
là những LỜI AI ĐIẾU cho một nền báo chí nô bộc. Anh tưởng đó là một phát hiện
vĩ đại chăng? Xin lỗi anh! Ai mà chẳng biết điều đó, thậm chí người ta còn biết
nhiều và biết sâu hơn anh nữa. Anh miệt thị đồng nghiệp sao anh không soi rọi
lại chính mình? Những bài viết của anh tập hợp lại rôi tìm tài trợ của chỗ nầy
chỗ nọ để in lại thành sách đó, anh đọc lại đi! Cả cuộc đời cầm bút của anh có
phải chính anh là một trong những người đi tiên phong trong nền báo chí mà anh
cho là nô bộc nầy chăng?
Anh đừng tưởng anh bôi xấu, anh mạt sát
đồng nghiệp của anh để chứng tỏ rằng anh trong sạch. Anh đã sai lầm. Mà sai lầm
ở chữ nghĩa của một kẻ cuối đời thì vô phương cứu chữa.
_____
TRÍCH HỒI KÝ LỜI AI ĐIẾU
CỦA LÊ PHÚ KHẢI
25-11-2016
“Khi Hồng Vinh đi vận động tranh cử
Quốc hội tại Cần Thơ, đã cho Phan Huy, tức “Huy cá vồ” đang làm Trưởng cơ quan
đại diện của báo Nhân Dân tại đây đi tháp tùng và nhờ “Huy cá vồ” lăng-xê mình
trước cử tri. Ông Sáu Phan nói với tôi: Đồng bào Cần Thơ vốn rất ghét Phan Huy
vì những “thành tích” của ông ta nên ghét luôn cả Hồng Vinh. Ảnh Hồng Vinh
trong danh sách ứng cử viên quốc hội dán ở các nơi bị cử tri khoét mắt!
Sở dĩ ở Cần Thơ người ta ghét nhà báo
Phan Huy vì ở chỗ nào có ăn là anh ta có mặt. Tôi đã chứng kiến một chuyện chết
cười về “Huy cá vồ”. Hôm đó, Đài TNVN có tổ chức một cuộc họp quan trọng ở Cần
Thơ, chủ trì là Tổng Giám đốc Trần Mai Hạnh, vừa trúng ủy viên trung ương khóa
8. Nghe hơi Hạnh mới lên quan to, Huy lần tới, với tư cách Trưởng đại diện báo
ND tại Cần Thơ, Huy mời Hạnh đi ăn tiệc. Cuộc đi có cả Đào Quang Cường, giám
đốc cơ quan thường trú Đài TNVN tại TPHCM, Nguyễn Hồng Quang, Trưởng Đại diện
Truyền hình VN tại Cần Thơ.
Lúc đi, giám đốc Cường rủ tôi cùng đi,
ông nói: Hôm nay Phan Huy mời ông Hạnh, mời cả tôi, anh đi với tôi. Dĩ nhiên là
tôi không bao giờ đi vì còn lạ gì Phan Huy. Sau bữa tiệc, về đến khách sạn,
Cường chửi ầm lên: Hôm nay bị một bữa xấu hổ muốn tự sát luôn! Tôi hỏi, vì sao?
Cường kể với tôi và mọi người: Phan Huy dẫn cả bọn tới một nhà hàng tư nhân
sang trọng, gọi đủ món, cả rượu Tây nữa. Lúc chủ quán tính tiền, Phan Huy giới
thiệu: Đây là anh Trần Mai Hạnh, Ủy viên trung ương Đảng, giới thiệu đến lần
thứ hai mà chủ quán vẫn tính tiền. Tất cả hơn 2 triệu, mọi người phải gom tiền
vào để trả. Thấy bẽ bàng quá, ông Hạnh phải rút một cọc tiền ra trả!
Mọi người đã lăn ra cười. Tôi hiểu Phan
Huy muốn dùng cái chức Ủy viên trung ương Đảng của Hạnh để dọa tay chủ quán là
tao chơi cả với trung ương, mày liệu hồn, đồng thời cũng muốn “ăn quỵt” và ra
oai với mọi người tao là “Anh Hai” ở cái đất Cần Thơ này. Nào ngờ!!!
Vậy mà về hưu rồi Phan Huy lại được cơ
cấu làm Chủ tịch Hội văn nghệ TP Cần Thơ. Với tư cách này, anh ta vừa đánh
trượt bài thơ “Trăng nghẹn” của Hoài Tường Phong, đã được chọn là bài thơ hay
nhất của ĐBSCL do Hội Văn nghệ Cần Thơ tổ chức và trao giải, gây bất bình trong
giới văn nghệ Cần Thơ. Gần đây tôi gặp nhà thơ Lê Chí, cây bút nổi tiếng của
Đồng bằng:- Tỉnh Cần Thơ các anh hết người rồi hay sao mà lại phải để một nhà
báo xứ Nghệ, chuyên đi ăn xin làm chủ tịch Hội Văn nghệ của thành phố trung tâm
của cả đồng bằng? Lê Chí không nói gì, ánh mắt của ông như muốn trả lời, “chúng
tao không thèm làm (!)”.
Phan Huy vẫn được đảng tin dùng như thế,
còn Hồng Vinh thì hết nhiệm kỳ trung ương, anh ta lại vào Hội đồng lý luận
trung ương!!!“
HUY CÁ VỒ
Ý anh Khải nói Phan Huy là loại cá vồ,
nuôi trong ao cầu tiêu chuyên ăn cứt.
Anh em các văn phòng đại diện các báo tại miền tây đều biết từ
“Nhà báo cá vồ” là do chị Ba Sương, giám đốc nông trường Sông Hậu dùng để chửi
một nhà báo.
Chuyện nầy nếu như trong lúc trà dư tửu
hậu anh em nói với nhau thì nghe được. Nhưng viết thành sách thì ghê tởm quá,
độc ác quá, nhẫn tâm quá! Anh Lê Phú Khải có nghĩ rằng, một ngày nào đó sẽ có
một nhà báo viết hồi ký, sẽ dành cho anh những trang như vậy không? Nếu có thì
anh sẽ ứng xử với họ ra sao?
Tôi cũng có ý nghĩ một ngày không xa tôi
sẽ viết hồi ức về hành trình hơn ba mươi năm cầm bút của mình. Những câu chuyện
về những nhà báo bẩn có thể tôi biết nhiều hơn anh, nhưng chắc chắn tôi không
bao giờ viết vì tôi sợ nó sẽ làm bẩn cả ngòi bút của mình, hơn nữa họ còn cả vợ
con, cháu chắt sau nầy nữa. Con cháu họ sẽ bị tổn thương biết chừng nào khi cha
ông mình bị phỉ báng rành rành trên trang sách.
Tất nhiên nếu viết, tôi cũng không bao
giờ bỏ qua cái ác, đó là những cái ác của quyền lực làm băng hoại xã hội, gây
đau thương cho thân phận đồng bào. Nhưng có lẽ điều tôi tâm đắc nhất là những
kỷ niệm đẹp của những tháng năm làm báo, những ngọt-bùi-cay-đắng mà mình đã nếm
trải, những ấm áp của tình đồng nghiệp, của bà con nông dân hay lớp nghèo thành
thị, những giá trị nhân phẩm tuyệt vời của những con người mà tôi đã gặp, đã đi
vào trang viết của tôi.
-------------
Căng thật. Người tám lạng, kẻ nửa cân. Không biết bênh ai bây giờ... nhưng nếu những điều ông Khải viết là sự thật thì vẫn đáng hoan nghênh... lấy lý gì ông Danh cho rằng tôi chưa tốt thì không được chỉ ra cái xấu của anh... anh cũng có quyền nói tôi như vậy, miễn đó là sự thật... nên dùng từ độc hơn cá vồ như văn nô, điếm bút, hay chó má gì đó như nhà báo côn an Như Phong đã nói để viết về những nhà mần báo như thế... Có phải ý ông Danh là hãy im lặng vì chúng ta cùng xấu cả...?
Trả lờiXóaNhất trí ý kiến của Lê Tri Điền
XóaNguyễn Công Khế có vẻ là tay đểu giả đấy, Võ Đắc Danh ạ.
Trả lờiXóaTiếng xấu lan truyền rất nhanh, nhanh hơn tiếng tốt nhiều.
Đến giờ này ai có Tâm Đức trách nhiệm với Đất nước đều xót xa bởi toàn loại người lừa lọc mới có chức quyền , lợi dụng lẫn nhau làm giàu Bất chính , như anh khải nêu nên đám ma của mẹ ông Khế cũng hay để Dân biết Toàn ông to vớ vẩn cỡ nào ? Sống dưới chế độ này làm Người Tử tế thật thà cũng là điều xa sỉ Bởi chẳng có Ông bà nào có tính tử tế làm việc vì Dân chỉ bòn rút của Dân làm giàu xong rồi khi về mới nhớ hai chữ Tử Tế . Xấu tốt cứ nói viết ra hết các Bác ạ . Sợ nhất là ngậm miêng ăn đủ thứ làm mạt Dất mước .
Trả lờiXóaAnh Khải kệ đi . Võ Đắc Danh ân sủng với Khế nhiều nên bênh sống sượng thế . Bây giời là lúc nên vạch mặt những trò bẩn của lũ bút nô ,anh Danh đừng vội nhảy dựng lên thế , còn nhiều người thạo chuyện hơn anh đấy .
Trả lờiXóaVõ Đắc Danh dùng từ 'ghê tởm" để phê phán cách viết của Lê Phú Khải nhưng phần lớn bạn đọc lại thích cách lột tả trần trui như thế. Buồn là 2 ông nhà báo lại "oánh nhau" đúng là nhân tình thế thái thời thổ tả!
Trả lờiXóaViệc gì mà nhảy dựng lên thế Võ Đắc Danh .
Trả lờiXóaToi chỉ biết ông LPK, còn VDD là ai vậy?
Trả lờiXóaTôi từng ngưỡng mộ các bài viết vạch mặt sự thối nát
Xóavà tàn độc của quan chức CS.trước đây của anh VĐDanh,
một ký giả có thiện tâm vì dân vì nước.
Nhưng bài viết này,tôi nghĩ anh Danh không tìm hiểu
kỹ về con đường chuyển biến của Lê P.Khải nên tỏ ra
bất mãn với ông này.Trước,có thể LPK.thế này thế nọ
làm điều không tốt như đại đa số nhà báo quốc doanh
khác nhưng càng về sau ông Khải đã quay về đường ngay
nẻo chính thì có lẽ anh Danh không nên chỉ trích ông
Khải bằng những lời lẽ nặng nề như thế !
Trân trọng.
Tôi biết anh Lê Phú Khải nhiều. Phải công nhận khi thôi làm nhà báo, nhà đài Quốc doanh, anh Khải cố gắng làm người tử tế
Trả lờiXóaNhà báo Tống Văn Công cũng vừa công bố hồi ký " Đến già mới chợt tỉnh – Từ theo Cộng đến chống " . Hồi ký hơi ngắn nhưng đọc hay . Có đoạn về ông Tôn Đức Thắng , hóa ra ông này cũng từng ra tay giết đồng chí mình như ngóe đấy các cụ ạ , việc cắm cờ trên chiến hạm rạng đông như tuyên truyền bấy lâu nay , hóa ra cũng đếch có nốt . Ôi giời ! tôi bị đảng lừa hết cú này đến cú khác.
Trả lờiXóaCác vị nào có điều kiện cứ viết cả ra đi .Tù túng mãi rồi .
P/S : Sao anh Danh nặng lời thế , anh sợ cái đếch gì nào , chính anh cũng nên viết như anh Khải , anh Công mới đáng chứ . Mà thôi nên cho qua vụ này đi .
Qua cái tiêu đề "Đôi điều với anh Lê Phú Khải", tôi thấy vậy là còn khá may với tác giả Võ Đắc Danh. Mới chỉ đôi điều mà còn thế, nếu "lắm điều", "nhiều điều" chắc không ai chịu nổi. Tôi chỉ khuyên VĐ.Danh một câu, ông đừng tự hạ cái gọi là "uy tín, tiếng tăm" đã có như thế, tự soi lại mình, "võ" không có, "danh" có gì mấy đâu mà đòi "đắc danh", đừng chủ quan, phiến diện, tự làm mất mặt mình như bài viết này!
Trả lờiXóaThời sản mạt,nên chúng nó gà nhà bôi mặt đá nhau.
Xóa"Nói xấu-khác với nói đến chuyện xấu (xấu nhưng mà thật)"
Trả lờiXóaNhớ câu nuôi quân 3 năm, nhưng chỉ cần sử dụng 1 giờ là đủ. Tôi không tin là đảng csvn lại không biết chiêu này, phải không anh Danh?. Tôi tin là sẽ có 1 loạt "nhà dân chủ" sẽ đứng lên "công kích" lẫn nhau.
Trả lờiXóaBắt đầu từ Ngân Mai "nói xấu" MC Phan Anh, giờ là chuyện của Danh, sau nữa là.....?
Võ Đắc Danh mới là thằng bồi bút chính hãng. Hắn thuộc loại đâm thuê chém mướn. Cứ xem lời lẽ bịa đặt vô can cứ của hắn thì biết hắn là con chó nào rồi
Trả lờiXóaKhế lị đem tiền đi mua Danh rồi
Trả lờiXóaDanh hời, danh hỡi
Trả lờiXóaLời lẽ thế này
Tao nghe giống chó
Cắn gậy ăn mày
Đọc mới hiểu Người Mỹ và chính sách thâm độc vô cùng: Muo^'n cho Việt Nam
Trả lờiXóatàn lụi là chỉ cho Miền Bắc thắng nam 1975, để cho một bọn sâu lên làm
Lãnh đạo thì chỉ có 40 năm là nước Việt Nam phải thần phục Tầu
Nhà báo cũng lợi ích nhóm nữa chứ (hoặc là phe nhóm thì đúng hơn)ông Khế thì có gì hay, con người ấy thế nào cũng không chờ đến lược ông LPK . Thì ra Võ Đắc Danh cũng một mâm với đám chanh khế này mà thôi,nhà báo ở xứ này cũng là một thứ tội ác mà thôi hãy tự vấn chính mình VĐD ạ
Trả lờiXóaHỘ PHÁP
Trả lờiXóahttps://www.youtube.com/watch?v=RbZCTMa-vZ8
Đạo nào … Hộ PHÁP nấy !!!
Điều nhậy CẢM khó nghe …..
Nhớ “ Gạt bỏ - Xóa ngay … ”
Dù đó điều ….. “ Sự Thực ” ???
Nhớ “ Đóng cửa ….. Bảo nhau ”!!!
Kẻo gió “ NGOẠI ” … Lùa vào ?
“ … Hội nhập ” TU ảnh hưởng !!!
“ ĐẠO PHẬT ”- Đạo chân thật …..
“… DÂN GIAN ” chân thật hơn ???
( Hợp THỜI ĐẠI – “ Lòng Dân ” ) !!!
Chính “ Tức TÂM - Tức PHẬT ”
Hãy hướng tới TƯƠNG LAI …
Xã Hội … .. “ DÂN vẫn CHỦ ” !!!
Mọi “ VA ĐẬP … ” trước mắt !!!!!
( Chớ bận TÂM ….. “ CHUYỆN nhỏ ” )
Tám Tư Ngàn ….. PHÁP MÔN
Tạo “ TƯ DUY - ĐẠO ĐỨC ”
Của mười phương ….. Chư PHẬT !
Tha hồ TA …… “ KHẢO TRA ”
( Ra – Vào ….. Thêm hoặc Bớt … )
Ai … Phận nấy - “ NHÂN QUẢ ” !!!
Chớ “ THẮC MẮC ” – phiền TÂM …..
Sai … LỆCH … đường “ PHƯƠNG HƯỚNG ”
Kim chỉ nam ….. PHẬT HOÀNG …..
Đã ….. An TỌA … DƯƠNG GIAN !!!!!
“ HÀO QUANG ” … Mãi chói lọi …..
“ PHẬT TA ” … TA … Không biết ???
Hỏi “ ĐỨC - ĐẠO ” ….. Biết gì ?????
“ Hãy Nghe – Nhìn ….. Để biết !!!
….. Nhưng chớ có LẦM TIN ”
MUÔN NĂM PHẬT HOÀNG TRẦN …
MUÔM NĂM PHẬT VIỆT NAM
( Thích Đạo Chân )
ĐẠO – ĐỜI !!!
Trả lờiXóaAnh hùng hơn anh hùng !
Quang vinh đời “ ĐẠO ĐỨC ”
Từ “ KHÔNG ” sinh ra CÓ !!!
( “ Vô sản ” của DUY VẬT )
“ Thanh tra ” trừ THAM NHŨNG
Lao động thối “ MÓNG TAY ”
http://bongbvt.blogspot.com/.../tui-than-qua-ong-truyen...
Hành động như LAO ĐỘNG !!!
Gương ngài TRẦN VĂN TRUYỀN
( Tổng THANH TRA CHÍNH PHỦ )
Mẫu mực cần PHÁT HUY …..
Sớm xóa đói giảm nghèo …..
Khi chính DÂN – Tín CHỦ ???
“ Trâu buộc thì ghét Trâu ăn !
Quan VÕ “THẮC MẮC ”…..
Quan VĂN … Dài quần !!! ” ???
“ MÁC ” … Bách chiến – Bách thắng !!!
Hãy giữ VỮNG LÒNG TIN ???
Chủ….. Chính là NHÂN DÂN !!!
http://bongbvt.blogspot.com/.../muon-cong-xem-nhung-anh...
“ VÌ NHÂN DÂN phục vụ …..”
( Nhớ đóng cửa bảo nhau …..
Kẻo KẼ HỞ ….. Gió lùa …..
Nguy SINH MẠNG nhạy CẢM ? )
http://bongbvt.blogspot.com/.../cu-on-nang-vo-co-giua...
Nhờ TU HÀNH HỘI NHẬP !!!
Nhờ CÁCH MẠNG “ PHẬT DANH ” ???
PHẬT TA là TẤT CẢ ……
Niềm tin và TỰ HÀO !!!!!
Soi chân lý ĐẠO ĐỨC …..
“ Có tóc ”… Như “ KHÔNG TÓC ”
Ngài DUY TUỆ - “ MINH TRIẾT ”
http://www.duytue.org/index.php?option=com_dta&id=360
“ PHẬT HOANG TRẦN …” mở mang …
Khắp NĂM CHÂU BỐN BIỂN
… Vinh danh thay PHẬT VIỆT !!!
NHÂN QUẢ chân lý VIỆT …..
( Dù cuối … TRẦN – ĐẠO MẠT …
Thành PHẬT … Cứ gì TU …..???)
Sự CÔNG NHẬN – ĐĂNG QUANG …
Nhờ “ DIÊN HỒNG – THỜI ĐẠI ”
MUÔN NĂM PHẬT HOÀNG TRẦN …
NAM MÔ THÍCH CA PHẬT
( Nhân Tâm Trung Tử )