* VŨ BA LAN (báo Lao Động)
Chúng ta cùng sinh ra giữa thời báo chí còn bao cấp!
Lớn lên gặp buổi báo chí hội nhập thị trường! Ngó thấy một số ít phóng viên
tiêu cực đi lại rong chơi ngoài đường, cố tình uốn cong ngòi bút để đòi tiền
vàng, đem uy danh nhà báo bắt nạt cơ sở đòi hối lộ. Lại cậy thế phóng viên, giả
hiệu khen chê để thu vét tiền vàng…
Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm thức trắng, chỉ căm
tức chưa loại trừ được khỏi đội ngũ những phóng viên rởm, những “con sâu” trong
làng báo! Dẫu cho trăm đêm ròng thức trắng, nghìn ngày nghĩ cách phòng ngừa,
làm cho sạch đội ngũ báo chí, nếu ta có làm sao, ta cũng cam lòng!…
Chúng ta cùng nhau chăm lo nghề báo đã lâu ngày.
Không có ăn thì được cho cơm, không có mặc thì được cho áo; ốm đau thì có bảo
hiểm y tế; cán bộ nhỏ thì được thăng chức, lương ít thì được tăng lương; thiếu
máy ảnh, máy quay, máy fax, điện thoại, thì được cấp đủ; đi bộ đã có Honda và
xe hơi đời mới, đi trên không đã có máy bay…
Nay một số các ngươi ngồi nhìn tệ tham nhũng, buôn lậu
làm nghèo đất nước mà không biết lo, thấy giặc “nội xâm” nhởn nhơ thách thức ý
Đảng, lòng dân mà không biết thẹn! Thấy bọn tiêu cực ngang nhiên vi phạm pháp
luật mà không biết tức! Thấy bao tệ nạn xã hội làm nhức nhối lòng dân mà không
biết căm!… Hoặc lấy nghề báo chí làm chỗ an nhàn, hoặc lấy thú văn thơ làm nơi
tiêu khiển, hoặc lo làm giàu bất chính mà quên đạo đức người làm báo, hoặc bị
đồng tiền cám dỗ mà không viết thẳng ngay…
Nếu không có sự đóng góp của giới báo chí thì thử hỏi,
dân ta làm sao biết hết các chủ trương đường lối; công cuộc xây dựng đất nước
sẽ ra sao nếu một ngày thiếu vắng thông tin? Mánh khoé kiếm tiền của một số ít
phóng viên tiêu cực không thể làm cho tiêu cực mất hết, bài báo sai sẽ làm cho
sự thật rối tung!… Dẫu rằng, tiền lắm, vàng nhiều, nhưng khi đã mất thanh danh
khôn chuộc! Vả lại, ai uốn cong ngòi bút thì lương tâm danh dự cũng teo dần!
Tiền của tuy nhiều nhưng không mua được danh dự đã mất, tài năng phải có nhưng
lương tâm, đạo đức nhà báo lại cần hơn!..
Viết vì động cơ không trong sáng lại làm cho tiêu cực
sinh sôi… Lúc bấy giờ, thử hỏi kỷ cương, phép nước muốn được giữ vững; nội lực
nhân dân muốn được phát huy; đạo lý, truyền thống, bản sắc văn hoá dân tộc muốn
được kế thừa và phát triển; nhà báo chân chính muốn được tôn vinh – có còn được
không? Tất cả đều phụ thuộc vào đạo đức, tài năng, lương tâm và dũng khí của
chính chúng ta – những người làm báo chân chính…
Vì sự nghiệp dân giàu, nước mạnh – xã hội công bằng,
dân chủ, văn minh, vì danh dự và trách nhiệm của nhà báo, ta viết ra bài hịch
này để chúng ta cùng nhau hiểu lòng dân! (Kim
Dung-Kỳ Duyên)/http://www.chungta.com/nd/tu-lieu-tra-cuu/hich_nha_bao.html
------------
Báo chí VN chuyên tuyên truyền cái tốt, thêu dệt thành tích cho đảng, nhưng bản thân đảng lại tha hóa, tham nhũng “nhìn đâu cũng thấy, sờ đâu cũng có” thì chẳng khác gì bắt anh thợ sơn phải sơn lên bức tượng gỗ đã mục nát.
Trả lờiXóaHơn nữa, dân cầm bút có kẻ ngu dốt, coi đồng tiền, bát gạo hơn phẩm giá, nhân cách, nhưng cũng không ít người thông minh có lương tâm, họ thấy việc viết lên những điều sai bản chất, làm ngơ trước sự thật là một sự sỉ nhục, hổ thẹn, nên cũng không đang tâm làm nô bộc một cách mẫn cán. Làm sao không áy náy khi một lời nói cửa miệng rất bình thường chỉ của ông bộ trưởng Đinh La Thăng (không tính đến lãnh đạo cao hơn) cũng được hàng chục tờ báo nhao nhao đăng trên trang nhất, trong khi cả ngàn bà con dân oan ngày đêm lang thang, khắc khoải khắp các cửa quan ở Hà Nội, Sài Gòn đi khiếu nại đòi công lý, hàng nghìn người xuống đường diễu hành bảo vệ cây xanh, biểu tình chống Trung Quốc xâm lược cả tuần, cả tháng, cả năm, khi Trung Quốc ngày đêm xâm phạm biển đảo, cướp bóc giết hại dân ta, xây công trình quân sự trên đảo của ta… mà 700 tờ báo không hề “biết”, hãn hữu khi “biết” cũng chỉ dám gọi là “tàu lạ”. Họ biết, họ đang chịu nhục lừa dối dư luận, nhân dân và cả bản thân họ.
Do cách đây cỡ hơn chục năm trở về trước nhà cầm quyền chưa nhiều kinh nghiệm khắc chế những tờ báo có “hàm lượng” sự thật “vượt ngưỡng” như Tuổi trẻ, Thanh Niên… nên nghề báo tỏ ra vừa dễ sống, lại có vẻ có quyền hành, hãnh diện, vì vậy một bộ phận lớn sinh viên đổ xô vào học nghề này, làm cho giá các suất vào học viện báo chí nghe nói lên rất cao, và hàng năm xuất ra cả vài trăm nhà báo. Nhưng những năm gần đây, báo chí bị kiểm soát chặt hơn về nội dung. Tất cả những sự thật không có lợi cho đảng CS bị hạn chế. Khi báo chí xa rời sự thật thì nó còn giá trị gì, ai muốn đọc? Vì vậy, dù số đầu báo tăng, nhưng độc giả lại giảm nghiêm trọng. Chính vì vậy trong số SV báo chí ra trường, phần lớn chỉ “con ông cháu cha” trong làng báo và một số con nhà giàu xin được việc, còn lại về quê làm ruộng, đi công nhân, bán hàng, làm “đầu sai vặt” không công, chuyên xin quảng cáo cho các tờ báo dưới danh nghĩa “thử việc”. Nhiều tay tổng biên tập rất dã man, lợi dụng các cháu phóng viên thử việc “không từ cái gì”. Hiện nay số sinh viên báo chí ra trường thất nghiệp rất lớn.
Trả lờiXóaNhiều tờ báo lớn không ăn ngân sách đảng buộc phải tiếp cận sự thật để có độc giả trước kia như Thanh Niên, Tuổi Trẻ, Việt Nam net, Đất Việt… nhưng gần đây bị “đì”, bị thay lãnh đạo, nên ngày càng phải xa rời sự thật, dẫn đến số phát hành, số độc giả ngày càng sa sút, tờ báo trở nên tầm thường nên càng khó khăn. Để cầm cự và giữ độc giả, hầu hết các báo “tự nuôi” phải tìm đến các nội dung câu khách như cướp, giết, hiếp, chân dài lộ hàng, váy ngắn, chân kheo…
Trả lờiXóaXã hội lưu manh thì nhà báo cũng là sản phẩm của xã hội ấy. Ngoài săn lùng, đăng tải những thông tin nhơ nhớp, nhiều nhà báo cũng dùng mọi mánh khóe để kiếm tiền như “5 cái bệnh” ông Hữu Thọ nói: “đâm thuê, chém mướn, dọa dẫm cơ quan, doanh nghiệp, trấn lột tiền, bảo kê, rủ nhau “đánh hội đồng”… Những nhà báo này dù có đời sống vật chất cao hơn đồng nghiệp nhưng chất lưu manh của họ trước sau cũng bị lộ tẩy, có thể nhiều kẻ sợ họ nhưng cũng không ít người khinh ghét, ghê tởm… Nhà báo khi bị dân nghi ngờ, không tin tưởng thì không còn ai cung cấp thông tin mặt trái xã hội, nên chỉ còn con đường nô bộc ôm chân kẻ mạnh và tồn tại ngoài nghề nghiệp.
Trả lờiXóaĐúng thế, "xã hội đen" trong đội ngũ nhà báo VN!
XóaNgay trong ngày “báo chí cách mạng Việt Nam”, Báo Thanh Niên 21.6, đăng tin Top 10 đồng tiền vô giá trị trên thế giới, trong đó không có đồng tiền của Việt Nam. Báo có dẫn nguồn từ The Telegraph và The Richest.
Trả lờiXóahttp://www.thanhnien.com.vn/…/nhung-dong-tien-it-gia-tri-nh…
Tò mò vô nguồn The Telegraph và The Richest coi thử thì… hỡi ơi! The Telegraph xếp đồng tiền VN vô giá trị số 1, The richest xếp VN thứ 2…
Công nhận báo chí VN giỡn vui thật !!!
Tham khảo:
http://www.telegraph.co.uk/…/The-worlds-least-valuable…
http://www.therichest.com/…/the-worlds-15-most…/
Các nước tự do dân chủ cũng có báo “lá cải”, kể cả báo khiêu dâm. Nhưng ở các nước ấy có những quy định rất chặt chẽ về đạo đức nghề báo, có luật pháp rõ ràng, và nếu nhà báo vượt quá giới hạn hoặc viết ẩu, viết bậy thì cá nhân hoặc tập đoàn nào là “nạn nhân” sẽ kiện ra tòa và không chỉ phóng viên mà cả ban biên tập, chủ bút, cả tờ báo đó cũng bị phạt một cách xứng đáng. Còn ở VN, nếu một cá nhân hay một công ty nào bị một phóng viên vì lý do nào đó viết ẩu, viết sai, thậm chí vu khống, bôi nhọ, lắm khi cũng chẳng muốn kiện vì có kiện cũng chưa chắc đã được gì, mà chỉ mất thì giờ, mệt mỏi thêm. Với tâm lý ấy người ta thường đành là cho qua, và các nhà báo vô lương tâm hoặc yếu kém về tay nghề cứ vậy mà tồn tại, tiếp tục viết bậy!
Trả lờiXóaMột môi trường làm báo thiếu vắng tự do, đầy nghịch lý, những kẻ bồi bút bưng bô chế độ thì leo cao, hưởng mọi vinh quang phú quý, những người viết sự thật thì bị xách nhiễu, buộc thôi việc, hoặc bị tù; những kẻ viết tin bài vớ vẩn lá cải thì sống khỏe còn những nhà báo chân chính thì đau khổ vì không thể viết được theo đúng lương tâm mình.
Trả lờiXóaCon số blogger, nhà báo tự do bị xách nhiễu, bị hành hung, bị tống giam vào tù với những bản án cực kỳ khắc nghiệt vì những bài blog, bài báo của mình ngày càng nhiều, đã đưa VN vào trong danh sách những quốc gia bỏ tù nhà báo nhiều nhất, là kẻ thù của internet. Những blogger, nhà báo tự do ấy đã phải trả một cái giá không hề rẻ cho việc viết lên sự thật, với khao khát cung cấp những thông tin đa chiều cho người dân VN.
Trả lờiXóaMột chính quyền độc tài thì sự độc tài đè nặng lên mọi tầng lớp mọi nghề nghiệp là lẽ tất nhiên. Nhà báo là một trong những người nằm trong bộ máy của chính quyền , nên họ là một công cụ của chính quyền để tô xẽ, để lừa dối mọi người trong xã hội là đúng thôi.
Trả lờiXóaCó điều mỗi người, ngoài nhiệm vụ họ phải nhắm mắt hoàn, nhà báo cũng là con người và họ có trái tim và lương tri của con người,
Vậy làm thế nào dùng ngòi bút của mình phản ảnh đúng thực trạng xã hội, để giúp xã hội thay đổi ngày một tốt lên, các nhà báo chân chính phải động não.
Không có việc gì dễ dàng cả.
Nỗi khổ đau, nỗi bát bình có thể đến với bất cứ ai. Xin hãy bình tĩnh, xin hãy tỉnh táo. Các nhà báo sẽ là đội quân tiên phong dùng ngòi bút để cải tạo xã hội này
Xin đừng khen bài hịch này. Quý vị hãy nghiền ngẫm.
Trả lờiXóaChẳng hạn, "Nay một số các ngươi ngồi nhìn tệ tham nhũng, buôn lậu làm nghèo đất nước mà không biết lo, thấy giặc “nội xâm” nhởn nhơ thách thức ý Đảng, lòng dân mà không biết thẹn!"?
Nếu "ý Đảng" chính là vậy, chúng ta tính sao?
Cơ bản, người ta đã tách "ý Đảng - lòng dân" khi cố gán ghép làm một!
Bài hịch nhà báo này có vẻ ca ngợi đảng quá: "Nếu không có sự đóng góp của giới báo chí thì thử hỏi, dân ta làm sao biết hết các chủ trương đường lối; công cuộc xây dựng đất nước sẽ ra sao nếu một ngày thiếu vắng thông tin?"
Trả lờiXóaVẫn chưa nói rõ những đè nén, đàn áp, bắt bỏ tù của CSVN đối với nhà báo chống tiêu cực.
Xem ra hịch này đúng ý đảng quá???
Đi trên không đã có máy bay…? chỉ có tụi quan chức báo chí mới được như vậy.
Trả lờiXóaĐây không phải là hịch nhà báo mà là bài hịch của bộ 4T thì đúng hơn.
Danh sách xếp hạng mang tên Chỉ số Tự do Báo chí Thế giới 2012 do Tổ chức Phóng viên Không biên giới (RSF) vừa công bố cho thấy Việt Nam đứng thứ 172 trên 179 quốc gia được khảo sát, tức gần chót bảng.
Trả lờiXóaViệt Nam cũng là nước thiếu tự do báo chí nhất trong 10 nước Đông Nam Á ASEAN, thua cả Miến Điện, quốc gia xếp hạng 169.
Xét riêng khu vực Châu Á, nền tự do báo chí của Việt Nam chỉ khá hơn Trung Quốc hiện ở hạng 174, và Bắc Triều Tiên ở hạng áp chót là 178/179 nước.
Những nhà báo như Nguyễn Việt Chiến (báo thanh niên) Hoàng Khương (báo tuổi trẻ) sao không thấy nhắc đến trong bài hịch này. mà toàn nhắc đến những ưu đãi của bộ 4T cho báo chí: Không có ăn thì được cho cơm, không có mặc thì được cho áo; ốm đau thì có bảo hiểm y tế; cán bộ nhỏ thì được thăng chức, lương ít thì được tăng lương; thiếu máy ảnh, máy quay, máy fax, điện thoại, thì được cấp đủ; đi bộ đã có Honda và xe hơi đời mới, đi trên không đã có máy bay.
Trả lờiXóaCó lẽ tác giả bài này viết từ nước ngoài nên không thấy được thực tế báo chí VN toàn là giả dối, rập khuôn theo luận điệu của CSVN, do vậy, nhà báo cũng phải nhắm mắt đưa tin. Đây là điều đau khổ nhất của một nhà báo vì không dám nói lên chính kiến thật của mình. Không dám tố cáo tham nhũng, không dám nói về Hoàng Sa, Trường Sa trừ khi CSVN lâu lâu thả dây cột chân bầy gà nhà báo cho phép viết đôi điều về TQ.
Những sự nhục nhã đó cần phải đưa vào hịch nhà báo. Và cuối cùng phải phát động nhà báo phải biết tấn công trực diện vào những cái xấu, cái hèn của CSVN.
Thau vì viết: Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm thức trắng, chỉ căm tức chưa loại trừ được khỏi đội ngũ những phóng viên rởm, những “con sâu” trong làng báo!
Trả lờiXóaThì tác giả nên viết: Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm thức trắng, chỉ căm tức chưa viết được bài vạch mặt chỉ tên bọn CSVN bán nước, độc tài tham nhũng, hèn với giặc, ác với dân..Dẫu cho có bị bắt, bị tù tội, bị tước thẻ nhà báo ta cũng cam lòng!
TẠI SAO BÀI HỊCH NÀY KHÔNG NÓI ĐẾN NHỮNG ĐIỀU NÀY:
Trả lờiXóaCông cụ đàn áp người viết của CSVN thì rất nhiều, nhưng nổi bật phải kể đến Điều 258 của Bộ luật Hình sự năm 1999, sửa đổi năm 2009 .
Điều này đề ra « tội lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân ». Khung hình phạt của nó là « phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ đến ba năm hoặc phạt tù từ sáu tháng đến ba năm, trong trường hợp nghiêm trọng thì bị phạt tù từ hai năm đến bảy năm ».
Với cách viết mơ hồ, chung chung, đi ngược hẳn các nguyên tắc luật pháp thông thường đòi hỏi sự rõ ràng, phân minh, điều 258 hiển nhiên chỉ giao quyền cho Nhà nước « xử » những người công khai phản kháng những chính sách, hành xử, của Nhà nước và đảng cầm quyền (từ « tổ chức » trong tội danh). Ngay cả từ « công dân » ở đây cũng chỉ có thể - và đã xảy ra một lần – là một công dân « bình đẳng hơn những (công dân) khác », theo cách nói của George Orwell trong Trại Súc vật, nói cách khác, là những công dân có chức có quyền ở một cấp « không nhỏ ». Các trường hợp « xâm phạm lợi ích » của phó thường dân (xin lỗi, « công dân ») khác dĩ nhiên thuộc phạm vi của Luật dân sự, Nhà nước chẳng hơi đâu mà hình sự hoá chuyện ông X « xâm phạm lợi ích » của bà Y nếu bà này không thuộc bộ máy. Mục tiêu ở đây « cao » hơn : bóp nghẹt mọi đòi hỏi tự do ngôn luận, tự do báo chí.
Điếu Cày Nguyễn Văn Hải là một trường hợp đặc biệt. Ông bị bắt ngày ngày 20.4.2008 và bị đưa ra toà về tội « trốn thuế », nhưng ai cũng biết tội danh chính của ông là tham gia thành lập Câu lạc bộ Nhà báo Tự do (vào tháng 9.2007). Bị kết án 30 tháng tù (tính từ ngày bị bắt), ông chờ đợi được trả tự do sau khi mãn hạn vào ngày 20.10.2010, nhưng lại bị giữ trong tù để « điều tra thêm » về các hành vi tuyên truyền chống nhà nước (điều 88), và bị đem ra xử vào tháng 9.2012 về tội danh này (sau gần 2 năm giam giữ không có cơ sở pháp lý nào, và không cho gia đình bất kỳ thông tin nào), cùng với hai người bạn trong Câu lạc bộ Nhà báo Tự do là các blogger Tạ Phong Tần và Phan Thanh Hải. Trong phiên toà xử tội phạm rất nghiêm trọng đó (nhưng lại diễn ra lúi xùi chỉ trong một ngày, gia đình người thân đều không được tham dự), ông bị kết án 12 năm tù, bà Tạ Thị Phong Tần 10 năm và ông Phan Thanh Hải 4 năm tù. Ngày 21.10 vừa qua, nhà cầm quyền Hà Nội bất ngờ « trả tự do » cho ông, nhưng lại dẫn ông ra thẳng sân bay đưa sang Los Angeles (không phải với lý do « đoàn tụ gia đình » vì ông không có thân thích ở đây).
Trả lờiXóa"Kịch... nhà báo csVN" thì đúng hơn.
Trả lờiXóang viết hịch chắc bị bại não nên không biết là ở VN ban tuyên giáo là chủ tất cả các bút ....
Trả lờiXóanào là chủ đề nhạy cảm v.v...sợ vỡ bình .....
Một loạt bài viết trên Đại Thế kỷ mới đăng gần đây, tiết lộ đời tư khốn nạn của tên trùm cộng sản TQ Giang Trạch Dân, hắn không chỉ là một trùm tham nhũng, một tên đao phủ sát hại những người theo Pháp Luân Công như lâu nay mọi người đã biết, hắn còn là một tên gián điệp lợi hại đã bán đứng quyền lợi thiêng liêng của tổ quốc hắn cho Liên Xô. Giang Trạch Dân là một gián điệp của Liên Xô, do Liên Xô đào tạo, hắn đã cắt 1 triêu Km2 đất TQ dâng nộp cho Liên Xô. Việc đó không khác gì bọn lãnh CS tại VN sũng đã dâng nộp đất đai của Việt Nam cho Trung Quốc.
Trả lờiXóaVậy hiện nay tội ác của Giang Trạch Dân đã bị lộ. Giang Trạch dân sẽ bị bắt và bị xử tôi.
Những kẻ có tội ở VN thì bao giờ bị trị tội?
Việc này sẽ được các nhà báo đóng góp không ít.
Chúng tôi hy vọng các nhà báo sẽ tiên phong vạch trần tội ác của những kẻ tội đồ trên đất nước VN
Bài "hịch" này nhạt lắm. Uổng công đọc.
Trả lờiXóaBài hịch nhạt nhẽo không hay !
Trả lờiXóaBài "Hịch" này khá là... lịch bịch. Nghe như con mẹ hàng xóm béo ú của tôi rống karaoke.
Trả lờiXóa