Bài 2 – Viết gửi Đại hội XII sắp
tới của ĐCSVN[1]
*
NGUYỄN TRUNG
Trước thềm đại hội toàn quốc X
của Đảng Cộng Sản Việt Nam
(04-2006), tôi viết loạt bài “Thời cơ vàng – hiểm họa đen”. Nội dung đặt vấn đề
thể chế chính trị hiện hành không kham nổi đòi hỏi phát triển của đất nước,
đảng cần phải ra sức khắc phục lỗi hệ thống, thực hiện tự do – dân chủ để nắm
lấy cơ hội vàng đang đến, đưa đất nước vào một thời kỳ phát triển mới.
Loạt bài
viết này cảnh báo: Đảng phải vượt lên cái bóng của mình, nếu cứ chịu sự nô dịch
của tư duy, không chịu hướng về phía mặt trời mà đi, hiểm họa đen sẽ đến.
Đã 8 năm đã trôi qua. Đất
nước bên trong đang khủng hoảng sâu sắc chưa tìm được lối ra, bên ngoài đang bị
chủ nghĩa bành trướng bá quyền Trung Quốc uy hiếp toàn diện. Trong bài “Còn cay
đắng hơn cả câu chuyện Mỵ Châu – Trọng Thủy” (bài 1), tôi cho rằng: quan
điểm kiên định giữ đại cục quan hệ Việt – Trung để bảo vệ chế độ, bảo
vệ đảng, không đặt vấn đề cứu nước là nhiệm vụ hàng đầu và là sự nghiệp của
toàn dân đã tạo ra cho đất nước tình hình nguy hiểm như hôm nay.
Hiện tình mọi mặt của đất nước
khiến tôi phải đặt câu hỏi: Hiểm họa đen đang đến?
Thế giới đã sang trang, con đường
phát triển của Việt Nam
đã sang trang từ lâu. Ngoài sự kiên định nói trênra, Đảng Cộng Sản Việt Nam lựa chọn gì
trước mọi thách thức đang đăt ra cho đất nước hôm nay? Nói nghiêm khắc: Đến hôm
nay mới bàn câu chuyện này là quá muộn. Song dù muộn thế nào chăng nữa cũng
phải bàn đến.
Bài 2 xin xới xáo lên một số vấn
đề, mong mỏi toàn đảng cùng suy nghĩ.
I. Thế giới đã sang trang
I.1. Cục diện thế giới đa cực
Sự vận động của thế giới không thể dùng cái kéo, rồi cắt nó ra từng khúc, để
nói từ đây đến đây là thời kỳ này, từ đây đến kia là thời kỳ kia, mà thường là
một thời kỳ sau bao giờ cũng manh nha từ thời kỳ trước, thậm chí từ nhiều thời
kỳ trước, có nhiều mối liên hệ cả về hai chiều quá khứ và tương lai. Nhưng dù
thế nào đi nữa, trong sự vận động liên tục như thế của thế giới, vẫn xuất hiện
những hiện tượng hay những sự kiện nổi bật cho phép phân định sự vận động này
thành từng thời kỳ.
Nhìn lại, bước vào thế kỷ 21, bàn cờ thế giới xảy ra hàng loạt sự kiện quan
trọng:
(1) Chính quyền Obama (tính từ
nhiệm kỳ I, tháng 01 – 2009) chủ trương rút khỏi Iraq
và Afghanistan ,
(2) Trung Quốc thời Hồ Cẩm Đào
(2002) kết thúc giai đoạn “giấu mình chờ thời” (do Đặng Tiểu Bình đề xướng
1990) để chuyển sang “trỗi dậy hòa bình”. Thời Tập Cận Bình (11-2012) hiện nay
đang dấn lên cho “giấc mộng Trung Hoa”, bắt đầu từ những bước đi mới trên Biển
Đông.
(3) Tháng 3-2014 Nga sáp nhập Crimea , ngang nhiên sửa lại bản đồ quốc gia ở thế kỷ 21
này. Sau đó Putin ký với Tập Cận Bình hợp tác Thượng Hải (05-2014), với những
hợp đồng kinh tế (và quân sự) 300 – 400tỷ USD. Đế chế Nga đã thức dậy và xuất
hiện trở lại chính trường quốc tế. Tác động đầu tiên là vấn đề Ukraina đang
nóng lên từng ngày với nhiều hệ lụy khó lường (lúc này cả thế giới bàng hoàng
về vụ máy bay MH 17 của hãng hàng không Malaysia bị bắn rơi trên vùng trời miền
Đông Ukraina khiến 298 người thiệt
mạng).
Có thể xem 3 sự kiện trên đây đánh dấu thời kỳ hậu chiến tranh lạnh kết thúc,
thế giới đã chuyển hẳn sang cục diện quốc tế đa cực. Đấy là xem xét trên phương
diện địa chính trị toàn cầu.
- Thời
kỳ chiến tranh lạnh: 1945 – 1990, nghĩa là từ sau chiến tranh thế giới II đến
khi các nước Liên Xô Đông Âu cũ sụp đổ (kéo dài 45 năm).
- Thời
kỳ hậu chiến tranh lạnh, Mỹ nổi lên ví trí số 1 thế giới với ảnh hưởng chưa
từng có. Thời kỳ này kết thúc khi Mỹ chấm dứt chiến tranh Iraq
(2003-2010) – (kéo dài khoảng 2 thập kỷ).
- Chỉ
trong vòng vài năm sau thế giới chuyển hẳn sang cục diện quốc tế đa cực rất
phức tạp hiện nay[2].
- Toàn
bộ tình hình nói trên cho thấy sự vận động của thế giới ngày càng phức tạp và
tình hình diễn tiến nhanh hơn khả năng nhận thức cũng như khả năng ứng xử của
các quốc gia.
Xem xét trên phương diện địa kinh tế toàn cầu, cũng có thể nói cuộc khoảng kinh
tế lớn của Mỹ bắt đầu từ năm 2008, kéo theo hay làm trầm trọng thêm các cuộc khủng
hoảng kinh tế ở hầu hết các nước phát triển.
Về nhiều mặt, nền kinh tế lớn thứ 2 thế giới là Trung Quốc đang tích tụ nhiều
vấn đề nghiêm trọng mang tính khủng hoảng.
Toàn bộ tình hình trên đặt ra hầu như cho mọi quốc gia – đặc biệt là các nền
kinh tế lớn – phải tiến hành những thay đổi lớn nhằm cơ cấu lại nền kinh tế của
mình cho phù hợp với sự phát triển hiện tại.
Theo quy luật, một cơ cấu kinh tế đã định hình thường chỉ tồn tại được trong
một phạm vi không gian và thời gian nhất định, bây giờ đã đến lúc phải thay đổi
nó. Song cuộc khủng hoảng cơ cấu kinh tế thế giới hiện nay còn có thêm một
nguyên nhân mới nữa, đó là nền kinh tế Trung Quốc lớn thứ hai thế giới phát
triển rất nóng và tự nó cũng tác động lớn đến cơ cấu của các nền kinh tế khác,
làm mất đi nhiều sản phẩm truyền thống của những nước này, cơ cấu lao động của
những nước này cũng phải xắp xếp lại… Một quá trình cạnh tranh và phụ thuộc lẫn
nhau mới rất phức tạp xuất hiện. Thế giới đang chứng kiến một tình hình: Trung
Quốc trên nhiều phương diện kinh tế, chính trị và quân sự đang trở thành vấn đề
của cả thế giới; nhưng đồng thời sự phát triển của các nền kinh tế lớn trên thế
giới hiện nay không thể thiếu thị trường Trung Quốc, và ngược lại cũng vậy.
Có thể nói, với sự xuất hiện của cục diện quốc tế đa cực như thế, sự
vận động của thế giới hiện nay đã bước sang một trang mới, với những đặc điểm
nổi bật như sau:
-
Bên cạnh sự hợp tác chiến lược trong nội bộ từng nhóm, tính độc lập với nhau
giữa các cực lớn như Mỹ, Tây Âu, Nhật, Nga, Trung Quốc tăng lên rõ rệt hơn
trước. Lý do chủ yếu là trong bối cảnh quốc tế ngày nay mỗi cực ngày càng nhiều
vấn đề riêng và đòi hỏi riêng (ví dụ: mối quan hệ Tây Âu – Nga, mối quan hệ Tây
Âu – Trung Quốc trong các lĩnh vực kinh tế, thương mại, đầu tư…). Hơn nữa đang
xuất hiện ngày càng nhiều vấn đề quốc tế và khu vực vượt quá khả năng giữ vai
trò quyết định đơn phương của Mỹ, đòi hỏi phải bàn bạc để chia xẻ trách nhiệm.
Ngoài ra, trước sự uy hiếp mới từ phía Trung Quốc, các nước như Úc, Ấn Độ,
Nhật… cũng phải thay đổi nhiều vấn đề cơ bản; trong đó nổi bật là Nhật
(07-2014) đã quyết định điều chỉnh lại một cách căn bản quan điểm phòng vệ của
mình kể từ sau chiến tranh thế giới II, hình thành liên minh quân sự Nhật – Úc,
Ấn Độ bước sang một thời kỳ hợp tác mới với Mỹ; mối quan hệ mới đầy các
“affairs” Nga – Trung đang đặt ra nhiều vấn đề phức tạp mới, vân… vân…
-
Những thách thức truyền thống và phi truyền thống trên thế giới không hề giảm
đi, thậm chí có những vấn đề nóng hơn trước – ví dụ vấn đề nạn khủng bố, vấn đề
vũ khí A của một số nước (Bắc Triều Tiên, Iran…), nguy cơ bí mật công nghệ hạt
nhân rơi vào tay khủng bố, những vấn đề xung đột sắc tộc và xung đột tôn giáo
(đặc biệt là trong thế giới đạo Hồi), tình hình Iraq rất nhạy cảm hiện nay với
nguy cơ thành lập nhà nước thánh chiến IS có thể vượt ra ngoài khu vực, vấn đề
Afghanistan gần như còn nguyên vẹn, vấn đề Trung Đông lại đang nóng lên… Đặc
điểm chung của tình hình này là nó làm cho các nước hữu quan phải phân tán khả
năng ứng phó, hoặc thậm chí có những vấn đề có thể vượt ra ngoài khả năng ứng
phó… Vì thế Mỹ và phương Tây phải rất thận trọng (ví dụ: chính quyền Obama hiện
nay kiên trì việc không đưa quân đội trực tiếp tham gia vào giải quyết những
biến động mới ở Iraq
và vấn đề nhà nước thánh chiến Hồi giáo IS…).
-
Quan hệ Nga – NATO ngày càng nóng lên trước thực tế nhiều nước trong Liên Xô cũ
đã ly khai quan hệ với Nga để gia nhập EU, kéo theo việc gia nhập NATO. Thực tế
này làm xuất hiện nguy cơ hình thành vòng vây NATO chung quanh Nga, khiến
cho quan hệ Nga – NATO căng thẳng. Bây giờ lại nổ ra vấn đề Ukraina.
-
Điểm nổi bật của cục diện quốc tế đa cực hiện nay là quan hệ và mâu thuẫn Mỹ –
Trung Quốc sẽ là yếu tố chi phối toàn thế giới trong thế kỷ 21, trận địa chính
của mối quan hệ song phương này là khu vực Châu Á – Thái Bình Dương; trong đó
không may Việt Nam là một trong các điểm nhạy cảm của các mối quan hệ hay giành
giật nhau giữa hai người khổng lồ này. Tình hình càng trở nên phức tạp hơn ở
chỗ Châu Á – Thái Bình Dương đồng thời cũng là khu vực kinh tế năng động nhất
của thế giới trong thế kỷ này, nơi tranh hùng sôi nổi nhất của các nền kinh tế
lớn trên thế giới. Tại đối thoại Mỹ – Trung lần thứ 6 (Bắc Kinh 09 và
10-07-2014) phía Mỹ thẳng thắn yêu cầu Trung Quốc không được phá vỡ nguyên
trạng trên Biển Đông, phải tuân thủ luật pháp quốc tế, giải quyết hòa bình các
tranh chấp, cần sớm cùng các nước ASEAN hoàn thành COC; Mỹ nói rõ không đứng về
bên nào, đồng thời nhấn mạnh để quan hệ Mỹ – Trung đổ vỡ sẽ là thảm họa cho thế
giới. Cũng thời gian này Thượng Viện Mỹ thông qua nghị quyết về Biển Đông cùng
một nội dung tương tự.
I.2. Về siêu cường Trung Quốc đang lên
Khoảng năm 2035 trở đi, nhiều khả năng Trung Quốc có thể sẽ là nền kinh tế lớn
nhất thế giới – nghĩa là GDP vượt Mỹ tính theo sức mua PPP (cứ tạm tin vào các
số liệu thống kê như vậy). Có thể nói đây là sự phát triển mang lại cho thế
giới nhiều tai họa hơn là thuận lợi. Đơn giản vì quốc gia này không có ý niệm
phát triển gắn với trách nhiệm đối với thế giới. Nó vẫn đang ở trong quá trình
vơ vét tài nguyên thế giới, đồng thời bằng mọi thủ đoạn và phương tiện đang tận
dụng khai thác quy mô thị trường của nền kinh tế thế giới toàn cầu hóa cho sự
phát triển nóng của chính nó. Chắc chắn trong một thời gian dài nữa nó sẽ tiếp
tục cách đối xử Thế giới chẳng là gì, Trung Quốc mới quan trọng, mục tiêu
biện minh cho biện pháp [3].
Tất cả nhằm vào cái đích trở thành siêu cường Trung Hoa.
Hiện nay (2013), GDP p.c của Trung Quốc là 6000 USD. Nguy cơ quốc gia này rơi
vào cái bẫy nước đang phát triển có thu nhập trung bình rất lớn, bởi vì kinh tế
Trung Quốc tăng trưởng và phát triển chủ yếu vẫn dựa vào bóc lột lao động và
khai thác quy mô thị trường, chứ không dựa vào nâng cao công nghệ và thể chế.
Trong khi đó đất nước có quá nhiều vấn nan giải và bất công. Hiện nay toàn quốc
có khoảng 1/3 dân cư tại nhiều vùng nông thôn và hẻo lánh có thu nhập chỉ vài
trăm USD tính theo đầu người. Vùng dân cư có thu nhập tính theo đầu người cao
nhất gấp khoảng 100 lần vùng dân cư có thu nhập thấp nhất. Vấn đề ô nhiễm môi
trường gần như không có lời giải. Trung Quốc có rất nhiều vấn đề nội trị nóng
bỏng như Tân Cương, Tây Tạng, Nội Mông, sự phát triển khác biệt giữa các vùng…
Song Trung Quốc là một thế giới cho chính nó, nên Trung Quốc không thể sụp đổ
được. Bởi vì khả năng của nó hy sinh cục bộ để giữ toàn cục rất lớn, bằng bất
cứ giá nào – ví dụ Trung Quốc đã từng hy sinh hàng thập kỷ sự phát triển của
miền Tây để tạo ra sự phát triển năng động miền duyên hải…
Cả thế giới kinh ngạc trước tình hình chỉ trong vòng một nửa thế kỷ Trung Quốc
đã trở thành nền kinh tế lớn thứ 2 sau Mỹ, một cường quốc quân sự có quân đội
đông nhất thế giới, chi phí quốc phòng chỉ xếp sau Mỹ. Sức mạnh kinh tế và quân
sự Trung Quốc đang tạo ra áp lực lớn tại chỗ cho các nước trong khu vực Đông Á
và Đông Nam Á, uy hiếp trực tiếp tất cả các nước láng giềng. Trung Quốc là đối
tác thương mại và thị trường đầu tư quan trọng đối với tất cả các nền kinh tế
lớn của thế giới, với dự trữ ngoại tệ trên 4000 tỷ USD đang là chủ nợ số một của
thế giới. Tuy nhiên, đấy là sự phát triển đang gây ra nhiều vấn đề lo ngại cho
cả thế giới, trước hết bởi lẽ các thể chế quốc tế và khu vực hiện có một mặt
không theo kịp tình hình có sự tham gia ngày càng lớn của Trung Quốc vào nền
kinh tế thế giới, mặt khác nhiều thực tiễn hoạt động kinh tế của Trung Quốc
đang vô hiệu hóa những thể chế này (các vấn nạn mới nhất là vấn đề ăn cắp bản
quyền và những vi phạm bảo hộ sở hữu trí tuệ, nạn hacker, rửa tiền, tham
nhũng…).
Các chuyên gia tính toán, giả thử muốn nâng GDP p.c. của Trung Quốc hiện nay
lên gấp đôi, Trung Quốc cần một khối lượng nguyên liệu, năng lượng gấp 4 – 5
lần mức đang sử dụng hiện nay, lấy ở đâu ra? Quy mô thị trường cũng phải tăng
lên tương ứng. Phát triển như vậy mà lại không gắn với trách nhiệm, sẽ tác động
lên nền kinh tế thế giới như thế nào? Các chuyên gia đánh giá quy mô và phương
thức Trung Quốc hiện nay thu hút tài nguyên của thế giới đã vượt xa chủ nghĩa
thực dân mới trong thế kỷ 20, sản phẩm Trung Quốc hiện nay đã lũng đoạn đáng kể
thị trường nhiều nước… Vậy sắp tới sẽ là gì?
Bành trướng bá quyền là lẽ sống, là phương thức sống, là triết lý xây dựng nên
và nuôi dưỡng sự tồn tại của đế chế Trung Hoa từ ngàn xưa. Ngày nay đế chế này
đang phục sinh dưới cái nhãn chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc. Nghĩa là bành
trướng bá quyền còn là vấn đề bản chất sinh tồn và văn hóa, chứ không phải chỉ
đơn thuần là vấn đề chủ trương chính sách, hay là vấn đề đạo đức chính trị của
lãnh đạo Trung Quốc đương thời. Nó còn là sản phẩm của văn hóa và truyền thống
Trung Quốc từ ngàn xưa để cố kết nên, và hôm nay đang duy trì, và phát triển
tiếp cái Đại Trung Hoa trong thế giới đương đại. Bởi lẽ nếu không có tăng
trưởng nóng như vậy, không giữ được toàn Trung Quốc cho khát vọng siêu cường, Trung
Quốc sẽ sụp đổ, thậm chí có thể sẽ tan rã thành nhiều mảng. Từ khi nước CHNDTH
ra đời đến nay, có một thực tế qua mọi thời kỳ là một khi nội trị càng nhiều
vấn đề nóng bỏng, lãnh đạo Trung Quốc càng phải ra sức hướng sự bùng nổ của các
mâu thuẫn bên trong ấy ra bên ngoài. Chính thực tế này giải thích tại sao hôm
nay “cả nước Trung Quốc đang được chính quyền dạy nhầm là người Trung Quốc đã
phát hiện ra Nam Hải (Biển Đông) và các đảo ở đây” (Bill Hayton, Prospect
Magazine 10-7-14) để xúc tiến bá chiếm Biển Đông.
Mới lên cầm quyền được 2 năm, chủ trương “trỗi dậy hòa bình” thời Hồ Cẩm Đào đã
được Tập Cận Bình đẩy lên thành khát vọng “giấc mộng Trung Hoa”, dùng mọi ảnh
hưởng củng cố “con đường tơ lụa truyền thống” trên bộ (từ Trung Quốc qua Trung
Á, châu Phi, sang châu Âu, đến tận Địa Trung Hải…), đồng thời đẩy mạnh hình
thành “con đường tơ lụa thứ hai trên biển” nối eo Malacca với Biển Đông, đi ra
Thái Bình Dương, rồi vòng sang Ấn Độ Dương.., trước mắt tập trung thực hiện cái
“đường lưỡi bò 9 vạch” (hiện nay trở thành 10 vạch) và tìm cách chi phối tuyến
giao thương hàng hải huyết mạch số 1 của thế giới, nâng kim ngạch buôn bán với
các nước ASEAN hiện nay khoảng 500 tỷ USD sẽ lên 1000 tỷ USD vào năm 2020, tăng
FDI…
Từ 3 năm nay, khai thác những vấn đề phức tạp mới trong cục diện quốc tế đa
cực, đặc biệt là tình hình Mỹ và quan hệ Nga – Mỹ, lãnh đạo Trung Quốc chủ
trương mở ra thời kỳ mới trong chiến lược bá chiếm Biển Đông. Tập Cận Bình
tuyên bố Trung Quốc có lợi ích cốt lõi ở Biển Đông, chủ quyền của Trung Quốc là
vấn đề không thể nhân nhượng… Đây còn là cách Trung Quốc trả đũa chiến lược trục
xoay Châu Á – Thái Bình Dương của Mỹ.
Trong tình hình Mỹ cam kết bảo vệ chủ quyền của Nhật bao gồm cả khu vực đảo
Điếu Ngư trên cơ sở hiệp ước liên minh phòng thủ Mỹ – Nhật, đồng thời Mỹ cam
kết mạnh mẽ bảo vệ Philippines (tuyên bố của Obama 29-04-2014 và việc hai nước
ký hiệp ước liên minh quốc phòng mới cho 10 năm tới), có thể phán đoán Trung
Quốc lúc này tuy gây ồn ào, nhưng thật ra không dám trực tiếp đụng độ với Nhật
và Philippines, vì so sánh lực lượng tại hai nơi này đều nghiêng hẳn về phía
Mỹ.
Trong khi đó sự kiện giàn khoan HD 981 và những hệ lụy đang diễn ra cho thấy
Trung Quốc lúc này tập trung áp lực bành trướng vào vùng biển của Việt Nam .
Các diễn tiến tiếp theo như việc Trung Quốc tiếp tục đặt thêm các giàn
khoan ở vùng vịnh Bắc Bộ (giáp gianh đường phân định và thuộc vùng đang còn
tranh chấp giữa ta và Trung Quốc), xúc tiến hình thành chiến tuyến các căn cứ
quân sự nổi trên biển chạy dài từ Du Lâm (Hải Nam), Tam Sa (thuộc Hoàng Sa
chiếm của Việt Nam) đến Gạc Ma, Chữ Thập (2 đảo này chiếm của Việt Nam năm
1988) hướng về Scarborough (Philippines), báo chí Trung Quốc đã nói đến khả
năng lập vùng nhận dạng phòng không (AIDZ) trên Biển Đông… cho thấy Trung Quốc
đang tìm cách khẳng định “đường lưỡi bò” bằng thực lực (bao gồm cả vũ lực), bất
chấp sự lên án quyết liệt của toàn thế giới.
Các bước đi mới nói trên của Trung Quốc đối với Việt Nam, bắt đầu từ sự kiện
giàn khoan HD 981, cho thấy hiện nay vùng biển của Việt Nam đã trở thành đối
tượng bành trướng trực tiếp của Trung Quốc, khâu Trung Quốc có khả năng nhiều
nhất để giành thắng lợi trên Biển Đông.
Nếu đặt tình hình thực tế nói trên trong bối cảnh Trung Quốc luôn bố trí sẵn
sàng lực lượng quân sự trên toàn biên giới phía Bắc Việt Nam, có ảnh hưởng sâu
sắc với tất cả các nước láng giềng trên sườn phía Tây của Việt Nam, trên biển
Đông là cái đường 9 vạch đang được Trung Quốc tìm mọi cách khẳng định, từ căn
cứ hải quân Du Lâm (Hải Nam) đến đặc khu kinh tế Vũng Áng (Hà Tĩnh) chỉ cách
nhau khoảng 350km hiện đang có hàng nghìn công nhân Trung Quốc làm việc.., có
thể hình dung một bản đồ tổng hợp quân sự – chính trị, trong đó Việt Nam đang
bị uy hiếp và bao vây như thế nào. Nếu nhìn sâu thêm vào sự lệ thuộc về kinh tế
của Việt Nam , vào tình hình
lũng đoạn của quyền lực mềm Trung Quốc vào nội tình Việt Nam , có thể nhận định: Về tổng thể Việt Nam đang bị
Trung Quốc uy hiếp toàn diện và ở mức độ chưa từng có kể từ sau ngày
30-04-1975.
Phải nói khi xẩy ra cuộc chiến tranh xâm lược của Trung Quốc 17-02-1979 tình
hình Việt Nam
bị uy hiếp hồi đó không nguy hiểm bằng hôm nay. Cái “4 không được”[4] Trung
Quốc gửi gắm vào dịp chuyến đi Hà Nội 15-06-2014 của Dương Khiết Trì, càng làm
rõ Trung Quốc không có sự khoan nhượng nào.
Như đã trình bầy trong bài “Còn
cay đắng hơn cả câu chuyện Mỵ Châu – Trọng Thủy”, Trung Quốc đã sẵn sàng
trong tay các kịch bản từ A – Z để đối xử với Việt Nam theo lợi ích của Trung Quốc đòi
hỏi. Hiện nay Trung Quốc đang theo đuổi kịch bản A, vì nó rẻ nhất, “êm ả” nhất
đối với dư luận thế giới, đạt nhiều hiệu quả nhất. Bởi lẽ kịch bản này khai
thác được tối đa sự khiếp nhược của Việt Nam, Trung Quốc có thể lấn chiếm tiếp
mà không cần phải dùng đến những biện pháp quân sự ồn ào. Kịch bản Z là kịch
bản cuối cùng, tổng hợp tất cả các biện pháp kinh tế, chính trị và chiến tranh.
Việc Trung Quốc cử Dương Khiết Trì đi Hà Nội có thể cho thấy kịch bản A được tiếp
tục; với lý do nếu làm quá tay, sự phản ứng của nhân dân Việt Nam sẽ có thể dẫn
đến tình huống Hà Nội không kiểm soát được tình hình, buộc Trung Quốc phải
chuyển sang kịch bản ồn ào hơn mà Trung Quốc lúc này chưa muốn. Trong giới
chuyên gia quân sự quốc tế, có ý kiến: Nếu lúc này Trung Quốc tiến hành chiến
tranh dưới các hình thái như bất ngờ đánh chiếm biển đảo như đã làm trong các
năm 1974, 1988, hoặc chiến tranh trên bộ như quy mô 17-02-1979, Trung Quốc có
thể thắng; song điều bất lợi khiến Trung Quốc còn đang cân nhắc là: bước đi này
có thể sẽ đẩy nhiều nước Đông Nam Á ngả hẳn theo Mỹ và tạo thành một vòng vây
chống Trung Quốc…
Nghĩa
là nhìn về bất kể phương diện nào, trong cục diện quốc tế hiện nay chính sách
của Trung Quốc đối với Việt Nam
đã thực sự bước hẳn sang một giai đoạn có những đối kháng mới, vì đây là khâu
yếu nhất cần đột phá cho giai đoạn mới của chiến lược bá chiếm Biển Đông. Nghĩa
là Trung Quốc thấy đã đến lúc vứt cái lá nho “4 tốt và 16 chữ” đã hết thời.
Thế còn Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ)?
Cuốn sách Lược tân lịch sử Trung Quốc (xuất bản 1954) đưa lại lời
phát biểu của Mao Trạch Đông nói sau khi thành lập nước CHNDTH:“Tất cả các lãnh
thổ và hải đảo thuộc khu vực ảnh hưởng của Trung Quốc đã từng bị phe Đế Quốc
Tây Phương và Nhật Bản chiếm đoạt từ giữa thế kỷ 19 đến sau Thế Chiến I,
như Ngoại Mông, Triều Tiên, “An Nam”, Mã Lai, Thái Lan, Miến Điện,
Bhutan, Nepal, Ladakh, Hồng Kông, Macao, cùng những hải đảo Thái Bình Dương
như Đài Loan, Bành Hồ, Ryukyu, Sakhalin, phải được giao hoàn cho Trung
Quốc”[5]. Quan
điểm này của Mao, cùng với toàn bộ những sự việc tranh chấp lãnh thổ do Trung
Quốc gây ra với tất cả các nước láng giềng (trong đó có Việt Nam) trong suốt
chiều dài lịch sử nước CHNDTH cho đến hôm nay nói lên rất rõ ý thức hệ mà ĐCSTQ
tôn thờ: chủ nghĩa bành trướng Đại Hán.
Đại hội 18 của ĐCSTQ (11-2012) đã đưa vào nghị quyết: Nước giầu quân mạnh,
quyết đánh thắng các cuộc chiến tranh cục bộ. Gắn nội dung này với những phát
biểu của Tập Cận Bình về giấc mộng Trung Hoa, về lợi ích cốt lõi của Trung Quốc
trên Biển Đông…, quan sát những hành động Trung Quốc đang tiến hành, chỉ có thể
kết luận ĐCSTQ hôm nay bộc lộ nguyên hình là tổ chức quyền lực của đế chế Trung
Hoa phục sinh, đang khai phá con đường cho quốc gia này trở thành siêu cường số
một.
Đến đây có thể kết luận: Cục diện quốc tế đã sang một trang mới, trong đó tranh
chấp quan hệ Mỹ – Trung trở thành yếu tố chính chi phối cục diện quốc tế đa cực
trong thế kỷ 21. Trung Quốc bước vào một thời kỳ mới trên con đường khẳng định
vai trò siêu cường. Trước mắt là tận dụng tình hình thế giới hiện nay đang
có nhiều vấn đề mới ở khắp mọi nơi, Trung Quốc quyết định đi vào một thời kỳ
mới của chiến lược bá chiếm Biển Đông.
Do bản chất bành trướng, nên quá trình đi lên siêu cường của Trung Quốc không
gắn với trách nhiệm đối với thế giới. Thực tế này khiến cho Trung Quốc trở
thành vấn đề của cả thế giới, không thể trở thành vai trò lãnh đạo thế giới như
Mỹ và phương Tây hiện đang tiếp tục nắm giữ.
II. Con đường phát triển của Việt
Nam
đã sang trang từ lâu
II.
1. “Nước Việt Nam là của
người Việt Nam !”
Ngày 30-04-1975 đất nước thống nhất, Việt Nam hoàn toàn độc lập, kết thúc
thời kỳ chiến tranh, đi vào thời kỳ xây dựng và bảo vệ đất nước. Lịch sử
Việt Nam bắt đầu sang trang
mới từ đây: Dân tộc Việt Nam
làm chủ quốc gia độc lập thống nhất của mình. Khẩu hiệu làm nên Cách Mạng Tháng
Tám “Nước Việt Nam là của
người Việt Nam !”
trở thành hiện thực với ngày 30-04-1975.
Lẽ ra… Nhiệm vụ đầu tiên và mãi mãi của quốc gia độc lập là phải thiết lập và phát huy
quyền làm chủ đất nước của toàn dân tộc, vì điều này đơn giản như lẽ sống: Đất
nước này từ nay là của toàn thể dân tộc Việt Nam ta, trường tồn với dân tộc ta.
Tổ quốc mang trong tim mỗi người Việt Nam chúng ta có ý nghĩa thiêng
liêng là vì lẽ như vậy.
Bao nhiêu hy sinh xương máu, bao nhiêu đau thương mất mát, bao nhiêu điều đau
lòng tay trái chém tay phải, bao nhiêu lầm lỗi và oán thù, bao nhiêu sai lầm
phải trả giá đau đớn, và còn biết bao nhiêu đau khổ khác nữa không thể nói lên
thành lời cả dân tộc này đã phải chịu đựng trong suốt 3 thập kỷ chiến tranh…
Máu nào của người dân ta đã ngã xuống cũng đều là máu của dân tộc ta, tất cả
chỉ càng làm cho mỗi người Việt Nam chúng ta thấm thía sâu sắc hơn cái giá phải
trả cho đất nước độc lập thống nhất, càng thôi thúc mỗi người Việt Nam chúng ta
từ nay phải hiểu các bài học của quá khứ để gìn giữ đất nước trong hiện tại và
tương lai, giác ngộ mỗi chúng ta ý thức phải vươn lên sống xứng đáng với tính
cách là người chủ của đất nước.
Hàng triệu sinh mạng bị cướp đi, hàng triệu tấn bom đạn tàn phá đất nước và
biết bao nhiêu đau khổ khác nhân dân ta phải trải qua suốt 3 thập kỷ chiến
tranh ấy để có đất nước độc lập thống nhất không cho phép bất kỳ ai, dù với lý
do gì, tiếp tục hành hạ đất nước trong hiện tại, cướp đi sức sống của đất nước
vì hạnh phúc của hòa hợp dân tộc và vì tương lai của một đất nước độc lập, tự
do.
Một giọt máu phải nhỏ xuống đất này, một giọt nước mắt mất đi, từng giọt mồ hôi
phải nuốt vào trong, tất cả phải dồn nén, phải hun đúc ý chí của từng người dân
Việt chúng ta thành một tinh thần dân tộc thống nhất, để sớm lấy lại cho đất
nước những gì chiến tranh đã cướp đi, cùng nhau vực dậy đất nước. Hiện tại và
tương lai của đất nước đòi hỏi mỗi người dân của đất nước ghi xương khắc cốt
những bài học của quá khứ, bởi vì sự nghiệp xây dựng và bảo vệ đất nước trên
con đường dân tộc và dân chủ vô vàn gian truân. Hơn nữa, nước ta trước đây, bây
giờ và mãi mãi phải là láng giềng của một Trung Quốc tham lam, lại luôn luôn
nằm ở vị trí đầu sóng ngọn gió của khu vực, nếu chúng ta không thấy những yếu
kém của nước ta và không hiểu cái thế giới chúng ta đang sống để quyết tìm ra
con đường đi lên, nước ta làm sao tránh được số phận con mồi trong tranh giành
quyết liệt tiếp theo giữa các cường quốc?
Những điều lẽ ra phải làm như vậy ngay sau ngày 30-04-1975 đã không
xảy ra.
Sau 30-04-1975 ĐCSVN đã chọn con đường thừa thắng xông lên, tiến nhanh, tiến
mạnh, tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội theo con đường của chủ nghĩa Mác –
Lênin.
Hệ quả: kinh tế đất nước vốn kiệt quệ sau chiến tranh đi ngay vào sụp đổ cho
đến khi phải tiến hành đổi mới. Đồng thời đất nước bị đẩy tiếp vào 2 cuộc chiến
tranh lớn kéo dài 10 năm (1979 – 1989).
Nguyên nhân chủ yếu là ý thức hệ của đảng một mặt đã lựa chọn cho đất
nước con đường phát triển sai lầm vì duy ý chí, và mặt khác đã nhìn nhận sai
bàn cờ thế giới lúc ấy, nên đẩy đất nước vào tình thế nguy hiểm.
Cần nhìn nhận 40 năm độc lập thống nhất đầu tiên là một giai đoạn phát triển
thất bại, vì các lẽ:
1. Ngoài 10 năm
đầu mất cho 2 cuộc chiến tranh tiếp theo, thành tựu giành được trong 28 năm đổi
mới tuy là rất lớn so với điểm xuất phát, nhưng về cơ bản là thất bại nếu so
với công sức đã bỏ ra và cơ hội đất nước có được. Mục tiêu trở thành nước công
nghiệp vào năm 2020 không thể hoàn thành vì cơ cấu kinh tế hiện còn rất lạc
hậu, kết cấu hạ tầng vật chất & kỹ thuật thấp kém, hiện đang khủng hoảng cơ
cấu sâu sắc, chưa có lối thoát ra khỏi cái bẫy là nước đang phát triển có thu
nhập trung bình thấp, chất lượng nguồn nhân lực đạt được nhìn chung còn thấp,
khoảng cách tụt hậu so với nhiều nước chung quanh ngày càng rộng.
2. Sau 3 thập
kỷ xây dựng đất nước, lúc đầu là xây dựng chủ nghĩa xã hội, do có nhiều sai lầm
không khắc phục được nên từ khi tiến hành đổi mới phải điều chỉnh lại thành xây
dựng đất nước theo định hướng xã hội chủ nghĩa, những thành tựu kinh tế – xã hội
đạt được có nhiều măt hạn chế như đã nói trong điểm 1 bên trên. Riêng về mặt
thể chế chính trị, nước ta hiện nay rất lạc hậu so với đòi hỏi phát triển của
đất nước, so với xu thế phát triển của thế giới, so với một số quốc gia có mức
thu nhập tính theo đầu người tương tự như nước ta. Tuy có cái tên gọi là chế độ
xã hội chủ nghĩa hay là định hướng xã hội chủ nghĩa, chế độ chính trị một đảng
của đất nước hiện nay về bản chất có quá nhiều tàn dư của chế độ phong kiến cũ.
Quá trình tha hóa đã nhanh chóng làm cho tính đảng trị của chế độ ngày càng nổi
bật, trên thực tế ngày nay đã trở thành chế độ toàn trị.
3. Đất nước đã
độc lập thống nhất 4 thập kỷ. Thay vào chỗ phải có một nhà nước pháp quyền dân
chủ để thực thi quyền lực của nhân dân, đất nước có một chế độ chính trị toàn
trị. Tính đảng trị của chế độ này tạo ra cho truyền thống phong kiến cũ cha
truyền con nối cái phương thức mới “làm vua tập thể” (Nguyễn Văn An) để duy trì
chế độ đảng mặc nhiên và mãi mãi cầm quyền cai trị đất nước. Trên thực tế đã hình
thành sự phân chia: ĐCSVN trở thành kẻ cai trị, nhân dân trở thành người bị cai
trị. Nhân dân bị phân chia thành các giai cấp để đối xử. Trong nhiều hình thái
tư tưởng của xã hội và trong thiết kế các chủ trương chính sách vẫn tồn tại sự
phân biệt giữa “ta” và “ngụy”, giữa “yêu nước đồng nghĩa với yêu chủ nghĩa xã
hội” và “không yêu chủ nghĩa xã hội là không yêu nước, là chống chế
độ”; ai dám mở miệng nói trong lòng kháng chiến có cuộc nội chiến, sẽ lập
tức bị quy kết là phản động… Nhiều quyền tự do, dân chủ cơ bản của công dân tuy
đã được ghi trong hiến pháp nhưng chỉ là hình thức. Tuy chế độ toàn trị của
ĐCSVN mang trong nó nhiều tàn dư của chế độ phong kiến cũ, song cái nền tảng
tinh thần của “làm vua tập thể” hôm nay được tạo dựng ra không phải từ một trật
tự của thượng tầng kiến trúc phong kiến vương đế, mà hình thành từ một thứ văn
hóa ra đời trong quá trình chia chát quyền lực giữa các nhóm lợi ích đủ các
thành phần phức tạp trong xã hội. Các “nhóm” này sống và tự ngụy trang bằng
nhiều thứ “giả, diễn, hão”, luôn luôn tìm kiếm đồng minh trong mọi rác rưởi của
xã hội[6].
Hệ thống chính trị của đất nước được tổ chức theo cái phương thức “đảng cử dân
bầu” là tiêu biểu tổng hợp nhất cho những “giá trị” “giả, diễn, hão” này. Thực
tế này lý giải: Bên cạnh những thành tựu đạt được phải trả giá đắt, mỗi bước
phát triển của đất nước luôn gắn theo một nấc thang xuống cấp mới về đạo đức,
chính trị và tư tưởng. Dẫn đến nghịch lý càng phát triển càng yếu, càng ngày
sinh nhiều yếu kém mới, mâu thuẫn mới.
Xin lưu ý, chủ nghĩa Mác – Lênin ĐCSVN hiện đang kiên định bám giữ, có quá
nhiều sai trái thoát ly hẳn cái gốc thực của lý luận Mác. Nhiều nhà khoa học
trên thế giới đã chứng minh đó là chủ nghĩa Mác – Lênin đã được Stalin-hóa,
trước khi vào đến Việt Nam
nó được tác chế thêm một lần Mao-hóa nữa. Một thứ chủ nghĩa như vậy
trên thực tế là phản khoa học – được chứng minh qua những thất bại của tất cả
các ĐCS cầm quyền trên thế giới, chỉ còn lại là một công cụ giáo điều. Ý thức
hệ này chỉ thuận tiện cho việc đàn áp chính trị – tư trưởng và làm tha hóa
chính bản thân ĐCSVN. Là một công cụ chính trị như thế, ý thức hệ này một mặt
khiến đảng đặt quyền lực của mình là tối thượng, mặt khác đã lấy đi của đảng
mọi khả năng nhận thức khách quan sự vật. Có thể nói chính bản thân ĐCSVN đã tự
nô dịch mình bằng ý thức hệ như vậy, và qua đó đang nô dịch cả đất nước.
Hệ quả là đất nước đã độc lập thống nhất bốn thập kỷ, song khẩu hiệu làm nên
Cách Mạng Tháng Tám “Nước Việt Nam là của người Việt Nam!” với nghĩa nhân dân
là người chủ của đất nước đến hôm nay vẫn chưa trở thành hiện thực, kẻ chiến
thắng trở thành người cai trị chính nhân dân nước mình.
II. 2. Con đường phát triển của Việt Nam bị chặn đứng
Có thể nói một cách rốt ráo: Đất nước có độc lập thống nhất bốn thập kỷ,
nhưng đến hôm nay nhân dân vẫn chưa được giải phóng! Đây là nguyên nhân
gốc gây nên mọi yếu kém của đất nước hôm nay, độc lập chủ quyền của quốc gia
thiếu sức mạnh lẽ ra phải có trước những thách thức mới.
Thập kỷ đầu tiên sau 30-04-1975 bị mất hoàn toàn cho 2 cuộc chiến tranh và sự
đổ vỡ kinh tế. Công cuộc kiến thiết lại đất nước thực ra chỉ bắt đầu từ khi
tiến hành đổi mới 1986, đến nay là 29 năm. Bản “kết toán” 40 năm độc lập thống
nhất của quốc gia hôm nay có thể phác thảo như sau:
1. Đất nước
hình thành một nền kinh tế phát triển theo chiều rộng, đã tận dụng tới mức tối
đa có thể huy động được những yếu tố ban đầu như lao động rẻ, tài nguyên, đất
đai và môi trường. Cơ cấu hiện có của nền kinh tế nhìn chung còn lạc hậu, hàm
lượng chế biến trong sản phẩm rất thấp, tính lệ thuộc của một nền kinh tế gia
công rất cao (thực chất là chỉ bán lao động rẻ và môi trường, không tự hình
thành được những sản phẩm hay ngành kinh tế của chính quốc gia mình), kết cấu
hạ tầng thấp kém, năng suất lao động vào lọai thấp nhất trong khu vực, khả năng
cạnh tranh đang suy giảm nhanh vì đã khai thác cạn kiệt những yếu tố ban đầu,
các hệ quả trong quá trình phát triển của một nền kinh tế lạc hậu ngày càng gia
tăng (như thất nghiệp, nghèo đói, chênh lệch giầu nghèo và bất công xã hội, ô
nhiễm môi trường…). Về nhiều mặt sự phát triển kinh tế có phần mang tính thị
trường hoang dã, đồng thời đặm nét chủ nghĩa tư bản thân hữu. Nền kinh đòi hỏi
bắt buộc phải tìm đường chuyển sang một thời kỳ phát triển mới.
2. Thể chế chính
trị và hệ thống nhà nước được thiết kế theo quan điểm đảng đứng trên Hiến pháp,
nắm quyền lãnh đạo toàn diện và tuyệt đối. Trong thực tế đó là một hệ thống
đảng trị, có trong tay hệ thống nhà nước làm công cụ thực hiện quyền lực của hệ
thống đảng. Hệ thống quyền lực kép này (đảng + chính quyền) còn có hệ thống mặt
trận (MTTQVN) là công cụ phụ trợ. Thiết kế như vậy, ngân sách quốc gia (thuế
của dân) phải gánh 3 hệ thống quyền lực: (a) hệ thống đảng, có mọi quyền lực
nhưng không phải chịu trách nhiệm ràng buộc nào trước đất nước; (b) hệ thống
chính quyền, thực thi quyền lực của hệ thống đảng và trên thực tế hầu như chỉ
chịu trách nhiệm trước hệ thống đảng, (c) hệ thống mặt trận với tính chất là
công cụ thâu tóm mọi hoạt động trong xã hội vào guồng máy của hệ thống chính
trị. Toàn bộ cỗ máy quyền lực này được vận hành dưới sự chi phối của (1) tập
đoàn kinh tế nhà nước, (2) nền kinh tế GDP tỉnh, và (3) tư tưởng tư duy nhiệm
kỳ. Có thể thấy ngay, một hệ thống quyền lực cồng kềnh và chồng chéo, có hệ
điều hành đảng quyết định tất cả nhưng không chịu trách nhiệm ràng buộc, với
chất lượng con người hoạt động trong hệ thống được nhào nặn từ chính hệ thống
này, hiển nhiên không thể vận hành có hiệu quả toàn bộ sự vận động của một quốc
gia. Về nhiều mặt, đây là một hệ thống quyền lực kìm kẹp quốc gia, vô hiệu hóa
không ít hay không thực thi được bao nhiêu các chính sách cũng như luật pháp do
chính hệ thống này ban hành. Mọi chiến lược hay quy hoạch quốc gia đã vạch ra
được đều trở nên không khả thi hoặc chỉ được thực hiện manh mún phần nào trong
một hệ thống quyền lực chồng chéo, vận hành theo nhiệm kỳ và xé lẻ như vậy;
quan liêu, lãng phí, tham nhũng và tội ác ngày càng trầm trọng là tất yếu.
Chính hệ thống quyền lực này bóp nghẹt các quyền tự do dân chủ của nhân dân,
hủy hoại nghị lực sáng tạo của đất nước. Thực tế này đẻ ra đòi hỏi phải tăng
cường trấn áp để bảo toàn chế độ, hệ quả là ngày càng mất lòng dân, trực tiếp
cản trở sự phát triển của đất nước. Với một hệ thống quyền lực như vậy không
thể tạo ra và cũng không thể quản lý nổi một nước Việt Nam công nghiệp
hóa.
Tình
hình kinh tế đất nước bế tắc như hiện nay, đất nước hầu như bị động và chưa
chuẩn bị được bao nhiêu trong việc đối phó với âm mưu bành trước bá quyền của
Trung Quốc, cũng như nhiều yếu kém khác nữa của sự nghiệp phát triển đất nước
trong đối nội và đối ngoại còn cho thấy: Trong tình hình mới, hệ thống
quyền lực này ngày càng bất cập và không có khả năng dẫn dắt đất nước trong thế
giới hiện tại. Ngoài ra không thể không đặt câu hỏi sự lũng đoạn của quyền
lực mềm Trung Quốc đã tác động tới mức nào vào hệ thống quyền lực nước ta
hiện nay.
3. Những sai
lầm và yếu kém của hệ thống quyền lực trong hai thập kỷ gần đây ngày càng trầm
trọng, gây ra áp lực ngày càng lớn trong đời sống của nhân dân. Chính sách
thông tin bưng bít và định hướng để giữ chế độ và giữ đảng trong quá trình ngày
càng tha hóa đang một mặt làm trầm trọng thêm tình trạng ngu dân, mặt khác vấp
phải sự bác bỏ (bộc lộ ra hay không bộc lộ ra) của nhân dân ngày càng quyết
liệt. Trong đời sống xã hội, sự lên ngôi của giả dối và của những hiện tượng
phi đạo đức của quyền lực đang gây ra cuộc khủng hoảng trầm trọng đời sống tinh
thần và văn hóa của đất nước. Trong đời sống đất nước xuất hiện những nghịch lý
trầm trọng: Giữa lúc cần phát huy cao nhất tinh thần đoàn kết hòa hợp hòa giải
dân tộc cho sự nghiệp xây dựng và bảo vệ đất nước, nhưng lòng dân ly tán và dân
tộc bị chia rẽ; giữa lúc cần phát huy những giá trị tinh thần, đạo đức, văn
hóa, xã hội cho sự nghiệp chấn hưng đất nước lại xảy ra hiện tượng đời sống
tinh thần của nhân dân sa sút nhất, sự băng hoại các giá trị đạo đức xã hội
ngày càng trầm trọng; chưa bao giờ các hiện tượng phản văn hóa, hủ tục, các tệ
nạn xã hội như cờ bạc, nghiện hút và tội phạm hình sự tràn lan như hiện nay.
Tinh thần dân tộc bị tổn thương, nguyên khí quốc gia bị đánh cắp. Và như đã
phân tích trong phần II. 1. “Nước Việt Nam
là của người Việt Nam !”,
đất nước đã độc lập 40 năm mà vẫn chưa phải là của nhân dân và do nhân dân làm
chủ. Nguyên nhân gốc của toàn bộ tình trạng này xuất phát từ sự tha hóa của hệ
thống quyền lực.
4. Bốn mươi năm
độc lập thống nhất đầu tiên của đất nước cũng là 40 năm đảng và nhà nước Việt Nam vấp phải
nhiều sai lầm đối ngoại trầm trọng nhất. Do nhìn nhận sai về thế giới, nên sau
khi vừa mới ra khỏi chiến tranh đất nước lại bị kéo ngay vào 2 cuộc chiến tranh
mới trong 10 năm liền (1979 – 1989). Hội nghị Thành Đô là sai lầm chiến lược
tiếp theo, để lại hệ lụy lâu dài và khôn lường cho đất nước. Điều trớ trêu là
ĐCSVN chủ trương đường lối đối ngoại hòa hiếu, không đi với bất kỳ nước nào
chống lại nước thứ ba. Song đường lối đối ngoại bắt đầu từ hội nghị Thành Đô
lại cột chặt nước ta vào một bên Trung Quốc, có nghĩa là làm như thế khách quan
tạo ra những mâu thuẫn nhất định giữa nước ta và các nước thứ ba. Nguy hiểm hơn
thế, đường lối đối ngoại này đã đưa con đường phát triển của đất nước đi vào
quỹ đạo của Trung Quốc, tạo ra sự lệ thuộc trầm trọng và tình trạng bị Trung
Quốc uy hiếp cho đến hôm nay ĐCSVN vẫn không thể tìm ra đối sách khắc phục; độc
lập, chủ quyền và sự toàn vẹn lãnh thổ quốc gia bị xâm phạm nghiêm trọng. Đường
lối đối ngoại Thành Đô cùng với đường lối đối nội giữ đảng và giữ chế độ bằng
mọi giá trên thực tế đã biến nước ta thành một nước chư hầu kiểu mới của Trung
Quốc, giữa lúc nước ta đã hội nhập toàn diện vào thế giới toàn cầu hóa, có tất
cả các quốc gia quan trọng là đối tác chiến lược hay đối tác toàn diện. Đường
lối đối ngoại này khiến cho nước ta bị cô lập, vì nó chỉ cột chặt nước ta vào
Trung Quốc và đẩy nước ta vào thế phải leo dây với các đối tác khác, nước ta
vừa không có sự liên minh thật sự với bất kỳ đối tác quan trọng nào cần thiết
cho an ninh của nước ta, vừa tự mình không tranh thủ được sự hậu thuẫn mạnh mẽ
của cả thế giới cho bảo vệ chủ quyền quốc gia và những lợi ích chính đáng của
nước ta.
Trung
Quốc là đối tác và đối tượng số một tự nhiên và mãi mãi đối với nước ta, nhưng
trong 40 năm độc lập thống nhất đầu tiên của đất nước ĐCSVN đã thất bại hoàn
toàn trong việc xây dựng nên một quốc sách có thể bảo vệ được độc lập chủ quyền
quốc gia, đồng thời giữ được hòa bình và thực hiện được hữu nghị, hợp tác với
Trung Quốc. Nguyên nhân chủ yếu là: ĐCSVN đặt lợi ích quốc gia dưới lợi ích của
đảng và của chế độ, trí tuệ thấp kém, sự lầm lẫn nghiêm trọng của ý thức hệ, sự
khiếp nhược trước Trung Quốc, bị quyền lực mềm Trung Quốc lũng đoạn nghiêm
trọng.
Bản
kết toán 40 năm đất nước độc lập thống nhất cho phép đánh giá:
1. Đất nước
trong 40 năm độc lập thống nhất đầu tiên dưới chế độ toàn trị của ĐCSVN đã tạo
ra được một nền kinh tế chủ yếu là bánnhững thứ tự có nhiều hơn là những
thứ tự làm ra, nợ nần nhiều ai trả (?), với một chế độ chính trị không có khả
năng đưa đất nước trở thành một nước công nghiệp phát triển.
2. Để giữ đại
cục quan hệ với Trung Quốc, đảng đã phải chấp nhận nhiều thỏa hiệp hay hy sinh
lợi ích quốc gia (không loại trừ có thể có những vụ việc sự tha hóa của cá nhân
đã bán rẻ lợi ích quốc gia); đất nước lâm vào tình trạng lệ thuộc và bị chèn ép
nhiều mặt đến mức gần như trở thành một chư hầu kiểu mới của Trung Quốc.
3. Giữ đảng và
chế độ như hiện nay, không thể giữ nước. Tình hình đã đến mức sự tồn tại và
hành động của đảng và của chế độ như trong hiện tại đã và đang cản trở trực
tiếp sự nghiệp xây dựng và bảo vệ tổ quốc. Sự lũng đoạn và uy hiếp của Trung
Quốc rất nguy hiểm nhưng không nguy hiểm bằng.
Đại hội XII sắp đến của ĐCSVN nhất thiết cần thẳng thắn mổ xẻ toàn bộ tình hình
đất nước nói trên và rút ra những kết luận dứt khoát.
III. Hiểm họa đen?
III.
1. Lạc lõng
Phần I cho thấy thế giới đã sang trang tiếp, sang trang tiếp, và lại vừa mới
sang trang tiếp một trang mới nữa. Càng ngày càng rõ trong thời đại chúng ta
đang sống không có chỗ cho những suy nghĩ hão huyền về chủ nghĩa xã hội hoặc xu
thế tất yếu nào về điều này trong bất kỳ mối quan hệ quốc tế nào. Hiện nay
giành giật của quan hệ Mỹ – Trung đang chi phối sâu sắc bàn cờ thế giới. Một
thời kỳ mới của các mối quan hệ quyết liệt tập hợp lực lượng và đối đầu nhau
trong trật tự quốc tế đa cực bắt đầu, đặt ra rất nhiều vấn đề nan giải cho
nhiều quốc gia liên quan – nhất là cho nước Việt Nam ta.
Phần II cho thấy lịch sử Việt Nam
đã sang trang cách đây 40 năm. ĐCSVN đã áp đặt cho đất nước một con đường phát
triển theo ý thức hệ của mình, hoàn toàn trái với đòi hỏi hỏi tất yếu của một
nước được tự nhiên đặt sẵn vào vị trí địa kinh tế và địa chính trị trong thế
giới toàn cầu hóa ngày nay. Con đường phát triển đã lựa chọn ấy, một mặt là
duy chí với quy luật phát triển tự nhiên của một quốc gia như nước ta – một
nước nông nghiệp lạc hậu, trải qua liên tiếp những cuộc chiến tranh lớn thảm
khốc, mặt khác là không nhận thức được cái trật tự quốc tế hiện hành
đã ấn định cho nước ta một vị thế địa kinh tế và địa chính trị nhất định, buộc
nước ta phải chấp nhận và phải tìm ra cách xử lý thỏa đáng sao cho có lợi nhất
cho mình.
Nói
hình ảnh, ĐCSVN đã chọn cho đất nước độc lập thống nhất con đường phát triển
đảng muốn và xây dựng đất nước xã hội chủ nghĩa như ở trên cung trăng – với hàm
nghĩa đảng chọn một mô hình xây dựng đất nước không theo quy luật của phát
triển, lại một mình chọn một sân chơi khác kiểu trong thế giới, không nhận thức
đúng được các mối quan hệ qua lại giữa nước ta và toàn bộ thế giới bên ngoài,
càng không hiểu rõ sự chi phối có ý nghĩa quyết định về nhiều mặt của những mối
quan hệ qua lại này đối với nước ta.
Có
thể kết luận: ĐCSVN vừa không hiểu đất nước sau khi ra khỏi chiến tranh, vừa
không nhận thức đúng được cái thế giới nước ta đang sống.
Tư duy ý thức hệ của đảng là nguyên nhân của mọi nguyên nhân, lại trong hệ
thống chính trị một đảng, nên ngay từ ngày đầu tiên của đất nước độc lập thống
nhất, với tính cách là người chiến thắng, ĐCSVN đã trở thành người cai trị
đất nước. Chính thực tế này giải thích tại sao quyền làm chủ của nhân dân
đối với đất nước độc lập thống nhất không được trao lại cho nhân dân ngay sau
khi chiến tranh kết thúc – nhân danh đảng phải đảm bảo sự lãnh đạo toàn diện và
tuyệt đối của đảng, để đưa đất nước tiến lên chủ nghĩa xã hội. Về phương diện
này, lịch sử phát triển của Việt Nam đã bị chặn đứng ngay từ đấy – nghĩa là
cách đây 40 năm, và bị bẻ ngoặt sang một hướng duy tâm, duy ý chí, với kết quả
đạt được như hôm nay.
Theo quy luật tha hóa của quyền lực, hệ thống chính trị quốc gia được xây dựng
lên dưới sự lãnh đạo toàn diện và tuyệt đối của đảng ngày nay đã thật sự trở
thành chế độ toàn trị, đang tích tụ ngày một nhiều mâu thuẫn đối kháng với các
quyền tự do dân chủ của nhân dân và đi ngược lại lợi ích quốc gia. Đất nước bị
chính hệ thống chính trị của mình kìm hãm trước tiên, mọi bước phát triển đạt
được đều phải trả giá đắt, hiện đang lâm vào cuộc khủng hoảng toàn diện rất sâu
sắc.
Ngày nay, tình hình tha hóa của đảng đến mức ý thức hệ thật ra cũng chỉ còn lại
là cái bình phong hay là công cụ, để che đậy hay để thực hiện yêu cầu bảo vệ
quyền lực của đảng, thực sự nó không còn đọng lại chút nào là lý tưởng cách
mạng.
Tổng hợp lại có thể nói: Tư duy ý thức hệ của ĐCSVN không phải là tụt hậu hay
lạc hậu so với thời đại của thế giới hiện tại, nó lạc lõng theo một lối riêng
không tưởng và không đi cùng với xu thế phát triển của thế giới hiện tại. Sự
tha hóa của quyền lực trong hệ thống chính trị một đảng càng khiến cho sự lạc
lõng này không thể cứu vãn được, đảng ngày càng suy yếu vì những thất bại của
chính mình. Để tồn tại, đảng bắt buộc phải mắc thêm nhiều sai lầm mới, buộc
phải thêm độc tài và toàn trị hơn nữa.
Tình hình nêu trên có thể rọi thêm ánh sáng vào những quyết định của đảng khi
lựa chọn giải pháp Thành Đô và các giải pháp thỏa hiệp khác với Trung Quốc cho
đến nay. Ảo tưởng rằng Trung Quốc cùng chung ý thức hệ đã làm cho cái giá phải
trả cho những thất bại phạm phải càng đắt hơn.
Đành rằng giác ngộ là một quá trình, song độc quyền chân lý của chế độ toàn trị
đã không dung nạp quá trình này cho đến hôm nay.
Cũng như ở hầu hết mọi nước Liên Xô Đông Âu cũ và một số nước xã hội chủ nghĩa
khác, ở nước ta tiếng nói phê phán tư duy ý thức hệ cộng sản và đường lối sai lầm
của tư duy này đã được trí tuệ của đất nước cất lên rất sớm ngay sau khi kháng
chiến chống Pháp kết thúc. Chí ít vụ Nhân văn giai phẩm có thể coi như là tiếng
nói tập thể đầu tiên nêu lên mối nguy của ý thức hệ làm mất dân chủ và nhân văn
trong sự nghiệp phát triển đất nước. Ai cũng biết vụ Nhân văn giai phẩm đã bị
trấn áp quyết liệt. Khoảng dăm bẩy năm nay hầu như các nạn nhân vụ này đã được
phục hồi danh dự cá nhân, nhưng chế độ chưa bao giờ có một lời xin lỗi hay nhận
sai lầm. Nhìn chung chế độ này không biết xin lỗi các sai lầm đã xảy ra (trong
cải cách ruộng đất, trong cải tạo tư sản, trong cải tạo tù chính trị…).
Đặc biệt là sau khi kháng chiến chống Mỹ kết thúc, tiếng nói phê phán những sai
lầm tư duy ý thức hệ và đường lối của nó ngày càng nhiều, được nói lên từ những
nhân vật tiêu biểu như Nguyễn Mạnh Tường, Trần Đức Thảo, Trần Độ, Trần Xuân
Bách, vân vân… Sự tiếp thu của chế độ là quy kết những tư duy như thế là phản
động, là chống chế độ, và thậm chí là phản quốc, phải đàn áp. Phan Đình Diệu
không bị đàn áp nhưng bị bỏ ngoài tai, còn nhiều người khác bị bỏ ngoài tai…Sự
việc mà tôi biết rõ nhất là bức thư gửi Bộ Chính trị ngày 09-08-1995 của đương
kim Thủ tướng Võ Văn Kiệt lúc ấy đặt vấn đề: (1) phải nhận thức lại thế giới,
(2) trên cơ sở đó xem lại đường lối xây dựng và bảo vệ đất nước, (3) giai đoạn
phát triển mới của đất nước nhất thiết phải có nhà nước pháp quyền dân chủ. (4)
nhất thiết phải thay đổi tổ chức và xây dựng đảng. Bức thư này mới chỉ đặt vấn
đề, chưa nói được gì nhiều, nhưng không có cái tai nào nghe, và người viết thư
được hưởng quả đắng, ba người khác bị bắt giam chỉ vì đã đọc bản photo copy…
Sự việc ghiêm trọng mới đây nhất của tình trạng độc quyền chân lý và bóp nghẹt
tự do dân chủ là mọi ý kiến đúng đắn góp vào xây dựng / sửa đổi hiến pháp năm
2013 đã bị loại bỏ rất thô bạo, để thông qua rất hình thức (đúng ra phải nói là
lừa dối) một hiến pháp sửa đổi về cơ bản giữ nguyên như cũ, cướp đi của đất
nước cơ hội hòa bình cải cách thể chế độc đảng toàn trị hiện nay sang chế độ
pháp quyền dân chủ. Việc sửa đổi hiến pháp như đã làm cuối cùng biến thành bước
đi quan trọng để tiếp tục bảo vệ quyền lực của ĐCSVN bằng mọi giá, không đếm
xỉa đến những đòi hỏi sống còn của đất nước.
Cho đến hôm nay, độc quyền chân lý vẫn đang quyết liệt tiếp tục đàn áp mọi tư
duy “trái chiều”, nhân danh chống diễn biến hòa bình, bảo vệ chế độ, bảo vệ tổ
quốc…
Đến đây có thể nói, hiểm họa đen hôm nay thực ra đã manh nha ngay sau ngày
đất nước độc lập thống nhất đầu tiên từ tư duy ý thức hệ và từ quá trình tha
hóa của quyền lực đảng.
Có thể rút ra kết luận: Tư duy ý thức hệ của đảng và sự tha hóa của quyền lực
đến hôm nay đã biến chất trầm trọng ĐCSVN vốn là một đảng yêu nước, ra đời
trước hết với lý tưởng giải phóng đất nước.ĐCSVN hôm nay tha hóa thành vấn
đề nghiêm trọng của đất nước.
Trừ một thiểu số thoái hóa, phần lớn đảng viên, nhất là đảng viên các thế hệ
kháng chiến, là những người yêu nước. Tất cả những đảng viên yêu nước -
như tôi đã viết trong bài 1[7] –
có món nợ lương tâm và có trách nhiệm chính trị phải trang trải với đất
nước: Cất lên tiếng nói tại đại hội XII đòi vứt bỏ tư duy ý thức hệ, đòi phải
thay đổi đảng để thay đổi chế độ, vì sự nghiệp xây dựng và bảo vệ đất nước theo
tinh thần bức thư ngày 09-08-1995 của đảng viên Võ Văn Kiệt.
Với tính cách nắm quyền toàn diện và tuyệt đối, ĐCSVN hôm nay có trách nhiệm
ràng buộc toàn diện và tuyệt đối trước đất nước thực hiện nhiệm vụ hòa bình cải
cách chế đố toàn trị hiện nay chuyển sang chế độ pháp quyền dân chủ, và qua đó
thay đổi chính bản thân mình trở thành một đảng khác đi với dân tộc, phấn đấu
trở thành đảng của dân tộc, vì sự nghiệp cứu nước và chấn hưng đất nước. Đây
phải là vấn đề nghị sự số 1 của đại hội XII. ĐCSVN hôm nay thực ra có mọi
điều kiện cần và đủ để thực hiện thành công những nhiệm vụ trong vấn đề nghị sự
số 1 này, đảng chỉ còn thiếu ý chí đoạn tuyệt với sự tha hóa của chính mình.
Hơn bao giờ hết, đại hội XII cần bắt đầu từ thẳng thắn nhìn lại toàn bộ tình
hình của đất nước và của đảng trong 40 năm đất nước độc lập thống nhất đầu
tiên, từ đó đảng tự giải phóng chính mình khỏi kiếp nô lệ của ý thức hệ và của
quyền lực, chỉ để giữ lại cho mình lòng yêu nước, cùng với cả nước khai phá con
đường dân tộc dân chủ cứu nước và đưa đất nước đi lên.
Mong rằng ĐCSVN hôm nay đừng mảy may ngó nghiêng hay lấn cấn gì với ĐCS
Trung Quốc, để dứt khoát đoạn tuyệt với cái gọi là tư duy ý thức hệ anh em trên
mọi phương diện. Đơn giản vì ĐCSTQ hôm nay chỉ giữ lại cho nó cái tên khai sinh
như đang có, còn bản thân nó hôm nay là bộ máy quyền lực siêu lợi hại của siêu
cường Trung Quốc đang lên trên con đường bành trướng bá quyền. Quan hệ ngoại
giao là chuyện khác.
Đồng thời phải nói sòng phẳng: ĐCSVN hôm nay cũng chỉ còn lại mỗi cái
tên. Bản chất đảng hiện nay, những việc đảng đang làm, hiện thực đất nước của
nền kinh tế thị trường còn nhiều mặt hoang dã và đậm nét chủ nghĩa tư bản thân
hữu, tất cả những điều này nói lên ĐCSVN hôm nay chẳng còn dính dáng gì đến chủ
nghĩa Mác – Lênin hay tư tưởng Hồ Chí Minh. ĐCSVN hôm nay chỉ còn lại là đảng
của quyền lực độc quyền nắm quyền cai trị đất nước. Việc thay đổi đảng trở
thành đảng của dân tộc đã trở thành đòi hỏi sống còn đối với chính bản thân
ĐCSVN, nhằm chặn đứng con đường đảng trở thành lực lượng đối kháng quốc gia và
lợi ích dân tộc, tránh cho đất nước thảm họa tự hủy diệt.
III.
2. Đối mặt với hiểm họa đen
Những khó khăn và thách thức đất nước hiện tại đang phải đối mặt trên mọi
phương diện đối nội và đối ngoại không thể nói là nhỏ hoặc dễ giải quyết. Song
hiểm họa đen về nhiều mặt có thể không đến từ những khó khăn và thách thức này,
mà trước hết có thể lại đến từ những câu hỏi:
-
Nhân dân này, dân tộc này lựa chọn gì trước những vấn đề đang đặt ra cho đất
nước hôm nay?
-
ĐCSVN với tính cách là lực lượng chính trị lớn nhất đang nắm quyền cai trị đất
nước (không còn là lực lượng lãnh đạo nữa) lựa chọn gì? Lựa chọn đất nước hay
chính bản thân mình?
- Nói
như thế chẳng lẽ hiểm họa đen chủ yếu đến từ phía ta, nghĩa là từ phía
nhân dân này? Từ đảng này?
- Đúng
vậy với nghĩa: Nếu ta nhận biết được hiểm họa đen, thì có thể vô hiệu hóa nó,
hoặc làm thất bại nó; đối phương dù có ác hiểm đến thế nào chăng nữa cũng không
phải là bất khả kháng. Nhưng nếu ta mù quáng chẳng nhìn thấy gì, hoặc nếu ta
cường điệu nó hay đánh giá thấp nó thì đúng là hiểm họa đen.
Đơn giản vì nếu ai hiểu Trung Quốc, chắc chắn đều thấy không thể quỳ xuống xin
Trung Quốc rủ lòng thương lựa chọn kịch bản nhẹ tay đối với nước ta.
Trong phát triển kinh tế cũng thế, chẳng có gì cho không cả!
Vậy phải tập trung vào việc ta chống hiểm họa đen như thế nào?
Để làm rõ vấn đề, xin bàn luận thêm về Trung Quốc.
Như đã nói trong phần I. 2. Bàn về siêu
cường Trung Quốc, hiện nay Trung Quốc đã sẵn sàng trong tay các kịch bản từ A –
Z trong đối xử với Việt Nam .
Hiện nay họ đang thực hiện kịch bản A. Khi cần thiết họ có mọi điều kiện cần và
đủ để chuyển sang kịch bản khác họ muốn. Kịch bản Z là tồi tệ nhất, tổng hợp
mọi phương tiện từ những thủ đoạn bẩn thỉu đến chiến tranh. Thật là khó chịu
một khi phải đối mặt với một đối tượng giữ thế chủ động như vậy (trong đó có
phần nào do lỗi bị động từ trước đến nay của phía ta).
Sự thật là ngay trong kịch bản A hiện nay, Trung Quốc có thể dễ dàng làm kinh
tế nước ta tổn thất 10 – 15% GDP như nhiều chuyên gia đã tính toán. Trong kịch
bản khác, Trung Quốc có thể đánh thắng ta trong một cuộc hay một số cuộc chiến
tranh có giới hạn. Trong kịch bản Z Trung Quốc có thể hủy hoại tới 1/3 GDP của
nước ta hoặc hơn nữa, đánh chiếm thêm các đảo của ta, thậm chí có thể đánh
chiếm kiểm soát một phần lãnh thổ ta trong một thời gian nhất định…
Vì ta không thể ra lệnh được cho Trung Quốc chỉ được phép dùng kịch bản gì và
dùng như thế nào, cho nên lựa chọn sự đáp trả của phía ta mới là quyết định.
Lựa chọn sự đáp trả đúng thì thắng, lựa chọn sai thì là hiểm họa.
Sự lựa chọn tại Thành Đô là sự lựa chọn sai, đã và đang đem lại hiểm họa hôm
nay.
Trong tiểu thuyết “Lũ” (bản thảo 2, tập II, tháng 08-2012[8]),
những kinh nghiệm có được trong những năm phải đối phó với cuộc chiến tranh
17-02-1979 và chủ nghĩa bành trướng bá quyền Trung Quốc khiến tôi đã phải tính
đến kịch bản Z này. Song nước ta xưa nay có bao giờ chịu khuất phục một cuộc
xâm lược như thế? Trong thế giới ngày nay lại càng không thể như thế. Trong thế
giới đương đại, nước ta mới đây thôi đã 3 lần chiến thắng 3 kẻ xâm lược lớn với
sự hậu thuẫn của cả thế giới tiến bộ.
Giả thiết Trung Quốc áp đặt lên nước ta kịch bản Z, nhân dân ta có sự lựa chọn
nào hơn là trong tình huống “bị lôi ra làm thịt” như thế, thì phải tìm cách tự
giải phóng đất nước thoát khỏi kiếp chư hầu, đồng thời giành lại cho chính mình
quyền làm chủ đất nước đã bị trì hoãn 4 thập kỷ nay? Tôi có lòng tin vững chắc
trong tình huống xảy ra kịch bản Z, nhân dân ta sẽ buộc phải lựa chọn như vậy
và nhất định sẽ thắng cả gói: Nước giữ được độc lập, dân giành lại được quyền
làm chủ đất nước đã bị trì hoãn 4 thập kỷ.
Nếu nước ta bị Trung Quốc áp đặt một kịch bản Z như thế, nhân dân ta sẽ phải
một lần nữa hy sinh xương máu ghê gớm lắm, phải cố tránh. Trong vòng một nửa
thế kỷ đã 4 cuộc chiến tranh lớn đẫm máu là quá nhiều đối với đất nước ta! Nhưng
biết làm thế nào? Rồi bao nhiêu mổ hôi nước mắt, và cả máu nữa, mới xây dựng
nên được những gì đất nước có hôm nay! Càng tha thiết với hòa bình, quý trọng
sinh mạng và công sức của đất nước, càng phải có ý chí quyết liệt đấu tranh bảo
vệ, huy động sự hậu thuẫn của cả thế giới để quyết bảo vệ. Bởi vì không thể quỳ
gối mà gìn giữ được! Hòa bình không thể đến được bằng van
xin.
Nhưng một khi cây muốn lặng, nhưng gió chẳng đừng!? Vâng, một khi nước ta bị
Trung Quốc cố ý áp đặt một kịch bản Z như thế, cho dù cho đảng lựa chọn đối phó
thế nào, chắc chắn dân tộc ta sớm hoặc muộn sẽ chỉ có sự lựa chọn duy
nhất nói trên của chính mình mà thôi, sẽ quyết chấp nhận sự lựa chọn duy nhất
này, như đã từng bao nhiêu lần dân tộc ta phải lựa chọn như thế trong suốt
chiều dài lịch sử của đất nước.
Đồng thời tôi cho rằng: Một khi phải đương đầu với một kịch bản Z như thế,
trong sự lựa chọn nói trên của nhân dân có lẽ sẽ không thể có một chỗ đứng nào
cho ĐCSVN như đảng đang là, vì lòng tin của nhân dân vào đảng như
đang là không còn nữa. ĐCSVN như đang làcũng không thể lựa chọn
như nhân dân lựa chọn, càng không thể có phẩm chất và năng lực lãnh đạo nhân
dân thực hiện sự lựa chọn ấy, bởi vì phẩm chất và năng lực của ĐCSVN như
đang là không còn đáp ứng được nhiệm vụ quyết liệt này nữa. Trong tình
hình như vậy, ĐCSVN nhưđang là sẽ không còn đứng và sẽ không thể đứng
được trong hàng ngũ cứu nước của dân tộc.
Câu chuyện sẽ hoàn toàn khác, nếu ĐCSVN như đang là quyết lột
xác để trở thành đảng của dân tộc và để cùng chung với nhân dân sự lựa chọn như
thế. ĐCSVN chủ động tiến hành cải cách hòa bình đễ xóa bỏ chế độ toàn trị,
thiết lập chế độ pháp quyền dân chủ chính là con đường đảng như đang là có
thể hoàn toàn thay đổi chính bản thân mình, để trở thành đảng cùng đi với
cả dân tộc. ĐCSVN như đang làchủ động tiến hành cải cách hòa bình xóa
bỏ chế độ toàn trị, để tập hợp toàn dân tộc thành một khối thống nhất rong một
thể chế pháp quyền dân chủ, sẵn sàng đương đầu với bất kỳ kịch bản nào của Trung
Quốc – đấy còn là con đường ngăn chặn hay làm thất bại kịch bản xấu nhất mà
Trung Quốc muốn ra tay.
ĐCSVN
như đang là, nếu chủ động hòa bình cải cách xóa bỏ chế độ toàn trị để tập
hợp toàn dân tộc trong một thể chế pháp quyền dân chủ vì sự nghiệp cứu nước và
chấn hưng đất nước, chắc chắn nước ta sẽ có sức mạnh của chính mình và đồng
thời sẽ tranh thủ được sự hậu thuẫn của cả thế giới tiến bộ, kịch bản nào của
Trung Quốc đưa ra cũng sẽ thất bại, đất nước ta sẽ có hòa bình và từ đó mới tạo
ra được hữu nghị, hợp tác với Trung Quốc. Dĩ bất biến đối với mọi cái
“biến” Trung Quốc muốn áp đặt với nước ta chính là điểm này!
Tâp hợp toàn dân tộc trong một thể chế pháp quyền dân chủ vì sự nghiệp cứu nước
và chấn hưng đất nước – chính cái dĩ bất biến nàymới cho phép nước ta một
mặt bất di bất dịch gìn được giữ độc lập chủ quyền và sự toàn vẹn lãnh thổ quốc
gia, mặt khác mới có điều kiện thực hiện các giải pháp sách lược. Trong quan hệ
ngoại giao, làm sao mà thiếu được các giải pháp sách lược, nhất là đối với
Trung Quốc? Song chỉ riêng lịch sử quan hệ Việt – Trung đã có đủ các bài học
cho nước ta cần học: bất kỳ giải pháp sách lược nào với Trung Quốc mà nước ta
không cócái dĩ bất biến này làm nền tảng, nước ta đều thua, và không
hiếm trường hợp mất luôn cả chì lẫn chài – như đã trình bầy trong câu chuyện
Hội nghị Thành Đô.
Xin nhắc lại: Tiến hành giải pháp Thành Đô, trong thâm tâm những người lãnh đạo
nước ta hồi ấy là muốn thực hiện một giải pháp sách lược lớn – hòa hiếu với Trung
Quốc. Nhưng vì không có cái dĩ bất biến này làm chỗ dựa, nên cuối
cùng nước ta chỉ nhận được 4 tốt và 16 chữ!
Hiểm họa đen đang đến, ở chỗ cho đến hôm nay đảng như đang là và đội
ngũ lãnh đạo vẫn không dám nhìn lại 40 năm đầy sai lầm của mình, vẫn còn lo mất
quyền lực hơn lo mất nước, vẫn còn cố tìm cách trì hoãn hay thỏa hiệp vì khiếp
nhược, trong khi đó thời gian không chờ đợi và phía Trung Quốc đã sẵn sàng mọi
kịch bản khác. Những vấn đề lịch sử để lại rất lớn và phức tạp, song chí ít ĐCSVN
nhất thiết phải đứng trên quan điểm lợi ích quốc gia, lợi ích dân tộc đánh giá
lại toàn bộ chặng đường 40 năm đất nước độc lập thống nhất đầu tiên để có ý chí
thay đổi đảng một cách triệt để.
Hiểm họa đen thực sự đang tiến đến, bởi lẽ cái giàn khoan HD 981 chưa đủ lớn,
chưa đủ nặng để đặt ra cho Hội nghị Trung ương 9 sự lựa chọn sẽ phải được bàn
đến tại đại hội XII sắp tới: Cứu nước? hay cứu chế độ và cứu đảng như đang
là? Cho đến giờ phút này đối với cả nước đảng như đang là vẫn tiếp
tục vừa lừa mỵ dân, vừa đàn áp lẽ phải, trấn an dân, kêu gọi kiên định
chung chung.., trong khi đó đội ngũ lãnh đạo vẫn trống đánh xuôi kèn thổi
ngược.
Hiểm họa đen cũng có thể xuất hiện dưới dạng thường trực không mời mà đến,
vì bất kể một yếu kém nào của chế độ đương quyền trong một bối cảnh nào đó, với
sự lũng đoạn của quyền lực mềm – ví dụ như dưới dạng kịch bản tạo ra phản ứng
bầy đàn cướp phá khoảng 800 xí nghiệp có FDI ngày 13 và 14-05-2014 ở quy mô
không kiểm soát được… Những chuyện phản ứng bầy đàn như thế có thể xảy ra bất
kỳ lúc nào trong thị trường kinh tế, trong thị trường tài chính tiền tệ, trong
tình hình khiếu kiện đất đai của nông dân, trong trấn áp biểu tình, trấn áp
chính trị, trong một thiên tai… Bởi vì lúc này đất nước có không ít những vấn
đề kinh tế, chính trị, xã hội… rất nhậy cảm, mà nguyên nhân gốc thường là những
sai trái và yếu kém chế độ và của người trong hệ thống chính trị. Bưng bít
thông tin, không công khai minh bạch, các hoạt động lừa bịp của dư luận viên,
các biện pháp trấn áp trên báo chí và bằng quyền lực… nhân danh giữ ổn định,
vân vân.., tất cả những thứ này chỉ là đổ dầu vào lửa, đồng thời tạo đất thánh
cho hoạt động của quyền lực mềm Trung Quốc. Chỉ có một con đường: Phải dựa
hẳn vào dân, vào dân tộc, dấy lên sức mạnh từ dân để giải quyết tất cả, bắt đầu
từ phát triển xã hội dân sự để nuôi dưỡng tinh thần dân tộc và phát huy dân chủ
– vì sự nghiệp cứu nước và chấn hưng đất nước.
Hiểm họa đen thực sự không thể tránh nổi, nếu chế độ toàn trị hiện nay theo quy
luật mâu thuẫn giữa cai trị và bị cai trị đến một lúc nào đó sẽ tức nước vỡ bờ
và ắt phải sụp đổ, đất nước rơi vào tự hủy diệt của hỗn loạn nồi da xáo thịt.
Hiểm họa đen luôn tiềm tàng và không thể đảo ngược được, chừng nào đảng như đang
là trốn tránh nhiệm vụ tạo ra cho đất nước cái dĩ bất biến nói trên không
thể trì hoãn được nữa.
Cần thảo luận rộng rãi trong đảng để đi tới kết luận và hành động.
Lời kết: Phải cắt bỏ cái thòng
lọng đang siết dần
Cách đây vài ngày cái dàn khoan HD 981 đã rời khỏi chỗ nó đứng hơn 2 tháng
trong vùng biển của ta. Ý kiến nói ra nói vào trên thế giới nhiều chiều lắm.
Trong rừng các ý kiến ấy, đáng chú ý nhất là người Trung Quốc nhắc nhở chúng
ta: Người Việt Nam
đừng lấy trứng chọi đá, phải làm quen với việc cái giàn khoan này rút ra, cái
khác sẽ được đưa vào, tùy theo công việc đòi hỏi mà!..
Ý kiến khác đánh giá: Việc rời giàn khoan HD 981 đi chỗ khác tạm thời làm
xẹp được sự căng thẳng trong dư luận quốc tế; mặt khác bước đi này tiếp sức cho
phái Việt Nam chủ hòa và đầu hàng, lôi kéo phái Việt Nam này vào giải pháp song
phương, thuận cho phương thức “gác tranh chấp cùng khai thác”.
…Dù sao, cái giàn khoan phải di chuyển đi nơi khác như thế cho thấy không phải
Trung Quốc muốn làm gì cũng được!.. Sự phản đối quyết liệt của Việt Nam và dư luận
thế giới đã buộc Trung Quốc phải tính đến.…
Nhìn
lại, mười năm đầu sau 30-04-1975 Trung Quốc đã thành công đáng kể trong việc vô
hiệu hóa gần như hoàn toàn ảnh hưởng của cuộc kháng chiến chống Mỹ của Việt Nam
trong khu vực, đồng thời giành được vị thế tạm thời lấp chỗ trống của Mỹ. Sau
Hội nghị Thành Đô 1990, Trung Quốc thực sự đã đặt được cái thòng lọng ý thức hệ
lên cổ đất nước ta. 25 năm qua Trung Quốc đã từng bước và bằng mọi thủ đoạn
chính tri, kinh tế, quân sự siết dần cái thòng lọng này, và hôm nay đạt được
một Việt Nam lệ thuộc trầm trọng về kinh tế, đối nội bị lũng đoạn, đối ngoại
phải “leo dây”, ngoài việc Trung Quốc đã chiếm thêm được một số đất đai và một
số diện tích biển đảo.
Những gì cái giàn khoan HD 981 đã lộ thiên ra được ở Việt Nam hai
tháng qua và sự việc cái đường lưỡi bò 9 vạch được nối thêm một vạch nữa là
những cái “tests” giúp Trung Quốc khẳng định được Việt Nam là khâu yếu nhất,
cần đột phá cho giai đoạn mới của chiến lược bá chiếm Biển Đông, lúc tiến lúc
thoái nhưng sẽ kiên định lấn tiếp.
Hiển nhiên, những năm tháng ngày càng hiểm nguy cho đất nước ta đang ở phía
trước!
Bài
toán 1: Chủ hòa, thôi kiện ra quốc tế, chấp nhận đàm phán song phương cho
vấn đề Biển Đông, gác tranh chấp cùng khai thác, có thể tạm thời tránh được
chiến tranh, bảo toàn được tài sản riêng và các đặc quyền của quyền lực; làm
thể tuy sẽ phải mặt dầy mày dạn thêm với dân và bạn bè, nhưng quyền lực có thể
sống thêm một thời gian nữa, đất nước sẽ bị cô lập thêm nữa cùng đành, chấp nhận
cái thòng lọng ở trên cổ đất nước siết thêm một nấc nữa nhưng quyền lực vẫn còn
thở tiếp được… Song bia miệng chắc sẽ đời đời phỉ báng, tâm linh đất nước của
quá khứ đằng đẵng đau thương chiến tranh chắc sẽ nguyền rủa trời chu đất diệt
chủ hòa theo kiểu đầu hàng như vậy… Thật ra chủ hòa như thế là phương án chấp
nhận chết dần từng nấc về thể xác, nhưng chết ngay và chết hẳn về nhân cách một
quốc gia, một dân tộc. Cho dù có cái chủ hòa này, nhân dân ta chắc
chắn sớm hay muộn sẽ không bao giờ chấp nhận bài toán này. Chấp nhận như thế,
đầu tiên sẽ phải tính đến ngay sự phản kháng quyết liệt từ dân. Đàn áp thế nào
đi nữa cũng không thể giập tắt được sự phản kháng của nhân dân, của dân tộc.
Chấp nhận chủ hòa như thế, dù có dùng đến cả nội chiến để đàn áp nhân
dân, trước sau và cuối cùng vẫn sẽ là cái chết nhục nhã của quyền lực.
Bài toán 2: Đấu tranh: Cắt đứt cái thòng lọng đang siết dần - Cùng
với cả dân tộc và toàn thế giới tiến bộ bảo vệ độc lập chủ quyền quốc gia và
luật pháp quốc tế. Trước hết bằng cách cùng với nhân dân cả nước nhất quyết cắt
cái thòng lọng ý thức hệ và sự nô lệ của quyền lực cũng như sự cám dỗ của mọi
lợi ích tội lỗi khác, trả lại quyền làm chủ đất nước cho nhân dân để tạo ra cái
dĩ bất biến ứng vạn biến. Dân tộc sẽ thắng, đất sẽ nước thắng, các nước trong
khu vực cùng thắng – cũng có nghĩa là luật pháp quốc tế sẽ thắng;
thậm chí nếu có ý chí quyết liệt thì có thể bằng cái dĩ bất biến phải
có này thắng được bành trướng bá quyền Trung Quốc trong đấu tranh hòa bình, nhờ
đó tránh được chiến tranh… Nhưng lựa chọn bài toán 2 chế độ toàn trị cùng với
mọi quyền lực và đặc quyền của nó sẽ không còn, ĐCSVN cũng có thể không còn như
đảng đang là nữa mà phải trở thành thành một đảng khác, hoặc là không
còn nữa.
Bài toán 3: “?” – Sự thật là quyền lực của chế độ toàn trị và lợi ích quốc gia
không thể dung hòa được với nhau để cùng tồn tại, nên hình như không có bài
toán này.
Để đại hội XII tính toán các bài
toán và sự lựa chọn, chỉ xin lưu ý vài điều:
-
Trung Quốc siêu cường đang lên mạnh, ác, hiểm độc, nhưng không phải là bất khả
kháng như suy nghĩ của bóng vía yếu. Cái yếu nhất của Trung Quốc không phải là
sự phi nghĩa, vì bành trướng bá quyền Trung Quốc đâu có quan tâm đến đạo nghĩa,
nên hầu như nó không có nỗi sợ nào về đạo lý và lẽ phải. Nhưng như đỉa sợ vôi,
Trung Quốc rất sợ dân chủ. Một Việt Nam dân chủ đúng nghĩa, sẽ là gương
xấu cho khát vọng cháy bỏng về dân chủ cho các vùng miền khác nhau ở Trung Quốc
– đây là cái gót chân Achile Trung Quốc đang giấu. Đập chết một Việt Nam dân
chủ như vậy ngày nay hầu như không thể, vì sức mạnh nội tại của nó sẽ là bất
khả kháng đã đành, và vì thế giới ngày nay không còn lạc hậu như cách đây 2 thế
kỷ. Song trong trường hợp này cái gót chân Achile của Trung Quốc sẽ làm cho nó
đứng ngồi không yên. Ngoài ra, nhìn toàn diện cả bàn cờ thế giới, bành trướng
bá quyền Trung Quốc vẫn đang là kẻ yếu. (Nhiều người đã nói đúng: Trung
Quốc mạnh chỉ vì ta quỳ xuống!)
-
Đi với ai? Liên minh với ai để đối phó với cái người láng giềng khổng lồ không
biết điều này?
Xin trả
lời:
§ Nước ta như hiện nay
chẳng ai muốn liên minh cả, có nài xin cũng không được. Nước ta đã có khá nhiều
cam kết của các đối tác chiến lược hay toàn diện rồi mà hiện nay vẫn tay trắng,
chính là vì lẽ này. Các đối tác này đang kiên nhẫn chờ đợi.
§ Chẳng lẽ Việt Nam đang là một
thứ con bệnh?
§ Nếu dân tộc ta, nước ta
còn chưa đủ bản lĩnh sống vì chính ta, thì ai dám liên minh với ta? Xin hãy tự
hỏi mình: Bản thân chúng ta có dám kết thân với kẻ ba, bốn mặt, hư, ăn bám và
èo uột không?
Một khi ta có bản lĩnh dám sống vì một đất nước của dân tộc và dân chủ, ta sẽ
có hậu thuẫn của trào lưu dân tộc và dân chủ trên cả thế giới này, sẽ biết liên
minh như thế nào và liên minh với ai, từ đó sẽ tạo ra được liên minh. Trước
sau, Việt Nam phải sớm tự thay đổi chế độ chính trị hiện nay của nước mình để
có mọi điều kiện xây dựng được cho mình các mối quan hệ liên minh vững chắc
dưới các hình thức và trong mọi lĩnh vực (kinh tế, chính trị, ngoại giao, quân
sự, văn hóa…), ở mọi tầng nấc quốc tế và khu vực, để thay đổi triệt để nền kinh
tế của nước ta, và để gắn kết được sự phát triển của nước ta với lợi ích phát
triển chung của cộng đồng các quốc gia trong khu vực và trên thế giới. Việt Nam nhất thiết
phải làm như thế để tạo ra một liên kết bền vững với cả thế giới mà
an ninh và sự nghiệp phát triển của nước ta đòi hỏi. Điều này trước hết có
nghĩa Việt Nam
phải trở thành một nước có những phẩm chất mới để có thể tạo ra cho mình một
liên kết như thế với nhân loại. Dù để chậm mất 40 năm rồi, nhưng bây giờ vẫn là
lúc dân tộc Việt Nam
ta phải đề ra cho mình lẽ sống này!
Trong bối cảnh cục diện quốc tế đa cực rất phức tạp và giành giật nhau rất
quyết liệt hiện nay, cái lối nghĩ “Việt Nam không bao giờ liên minh với ai
để chống nước thứ ba” đã trở nên quá sơ lược, lỗi thời và tự trói tay mình.
Thực ra lối suy nghĩ này hàm chứa (1)sự mơ hồ chết người về cái thế giới chúng
ta đang sống, (2)sự nhu nhược không dám tự thay đổi bản thân mình để thích nghi
và sống được trong cái thế giới hiện tại này, và (3)sự van xin trá hình lòng
thương từ Trung Quốc.
Ngày nay Trung Quốc trở thành vấn đề riêng rất nghiêm trọng của Việt Nam , đồng thời cũng là vấn đề chung nghiêm trọng
của cả thế giới, Việt Nam
phải tự thay đổi chính mình để tự giải quyết vấn đề của mình và cùng chung tay
giải quyết vấn đề của cả thế giới.
-
Có cái dĩ bất biến đất nước đang đòi hỏi, sẽ có thể ứng vạn biến. Nước ta
muốn sống có hòa bình, hữu nghị và hợp tác được với Trung Quốc, nhất thiết phải
sống như thế. Phải gạt sang một bên mọi di sản tiêu cực của quá khứ và suy nghĩ
cảm tính, để có trí tuệ và ý chí cần thiết xây dựng nước ta trở thành một đối
tác chiến lược của Trung Quốc với đúng nghĩa Trung Quốc phải nhìn nhận nước ta
là đối tác chiến lược, chứ không phải là một chư hầu. Vấn đề đặt ra cho nước ta
là: Ngoài “quyền lực mềm” luôn luôn có sẵn trong “thực đơn” Trung Quốc đưa ra,
không có sự nhượng bộ hay quà biếu nào trong mối quan hệ này, mà chỉ có sản
phẩm của trí tuệ và ý chí độc lập tự do nước ta cần tạo ra để xây dựng những
mối quan hệ bình đẳng, cùng có lợi và thuận với lợi ích chung của cộng đồng khu
vực và quốc tế. Nước ta rất cần một Trung Quốc của những mối quan hệ như thế.
Song cũng có thể nói nước ta có những điều kiện làm cho Trung Quốc cần một Việt
Nam không phải là thù địch của Trung Quốc, là cầu nối cho mọi liên hệ, là trung
tâm của hòa giải trong khu vực – và một ngày nào đó Việt Nam trở thành một
trung tâm phát triển mới trong khu vực cùng có lợi cho mọi bên hữu quan. Chống
chủ nghĩa bành trướng bá quyền Trung Quốc một cách chủ động là phải dấn thân tự
thay đổi chính mình như thế để có trí tuệ, bản lĩnh, nghị lực, thực lực và thế
đứng tự mở ra được con đường làm cho mình trở thành một đối tác như thế mà
Trung Quốc cũng phải cần đến.
Sự thật
một trăm lần rõ phải bắt đầu từ dứt khoát cắt đi cái thòng lọng ý thức hệ đang
siết trên cổ đất nước.
♦
Thiết tha mong từng đảng viên suy nghĩ. Hiểm họa đen thực sự đang đến. Phải
quyết liệt đối mặt với nó, bằng dấn thân tự thay đổi chính mình trước tiên.
Nhìn được ra vấn đề, dựa hẳn vào dân tộc, sẽ định liệu được nhiệm vụ và những
bước đi thích hợp.
Để có một điểm tựa nào đó cho so sánh, có thể nói: Một phần tư thế kỷ vừa qua
từ Hội nghị Thành Đô mọi sai lầm chết người ở nước ta đều xuất phát từ lỗi của
hệ thống; cũng một phần tư thế kỷ vừa qua, mọi thành công ngoạn mục của nước
Đức thống nhất đều bắt nguồn từ hệ thống đúng đắn./.
Nguyễn Trung
Hà Nội tháng 7-2014
———–
[1] Bài 1: Còn cay đắng hơn cả câu chuyện Mỵ Châu – Trọng Thủy
http://www.viet-studies.info/NguyenTrung/NguyenTrung_CayDangHonMyChauTrongThuy.htm
[1] Bài 1: Còn cay đắng hơn cả câu chuyện Mỵ Châu – Trọng Thủy
http://www.viet-studies.info/NguyenTrung/NguyenTrung_CayDangHonMyChauTrongThuy.htm
[2] Tham
khảo thêm: Nguyễn Trung, “Việt nam trong thế giới thập kỷ thứ hai thế kỷ 21”http://vietsciences.free.fr/timhieu/khoahoc/kinhte/khunghoangkinhteVN2008.htm
[3]Tham
khảo thêm: Peter
W. Navarro, Greg
Autry “Death by China :
Confronting the Dragon – A Global Call to Action”.
[4] Tham
khảo: Nguyễn Trung, “Từ 4 tốt đến 4-không-được”
Bốn không được: (1) không được
đánh giá thấp quyết tâm và sức mạnh của Trung Quốc, (2) không được dù tư liệu
lịch sử làm dư luận thế giới hiểu sai, (3) không được quốc tế hóa vấn đề Biển
Đông, (4) không được phá bỏ quan hệ hữu nghị với Trung Quốc đã xây dựng lại
được 20 năm.
[5]
Tham khảo: Luật Sư NGUYỄN HỮU THỐNG, “CHÍNH SỬ TRUNG QUỐC PHỦ ĐỊNH BIỂN LỊCH SỬ
TRUNG QUỐC”.
[6] Tham
khảo thêm: Nguyễn Trung, bộ 3 các loạt bài “Viễn tưởng”, bài 3 “Đảng Cộng
Sản Việt Nam phải giành lại vai trò lãnh đạo bị đánh mất – hay là Hoang
tưởng?”
[7] Nguyễn
Trung, “Còn cay đắng hơn cả câu chuyện Mỵ Châu – Trọng Thủy”
[8] Nguyễn
Trung, tiểu thuyết “Lũ”, bản thảo 2, tập II,http://www.viet-studies.info/NguyenTrung/Lu_I_15.pdf
Thôi nghỉ cho khỏe đi Cụ ơi. Sáng nay dân tuyên huấn đổi giọng rồi, chửi Mỹ ghê răng luôn, nào là chi tiền kích động biểu tình đập phá, nào là ve vãn VN thiết lập quân hệ đối tác chiến lược toàn diện........nghe xong chắc trưa nay bỏ cơm Cụ ạ.
Trả lờiXóaNặc danh09:55 nói rất hay ! Các " đỉnh cao trí tuệ " ảo tưởng coi VN như một cô gái đẹp người , đẹp nết nhưng thực ra nó là con điếm ( tôi rất xin lỗi vì đã vơ đũa cả nắm ) , sẽ có lúc các "đỉnh cao trí tuệ " này phải trả giá vì tội mãi quốc , bác cứ ăn no ngủ kỹ mà chờ , "không chóng thì chày thôi " !
XóaThưa ông nguyễn Trung , tôi và những người bạn ( đã nghỉ hưu ) thực sự xúc động khi đọc bài viêt HIỂM HỌA ĐEN của ông sáng nay . Xin cảm ơn ông , vì ông đã rất dũng cảm ( vì sao chúng tôi cho là dũng cảm chắc ông hiểu ) nói lên những điều tâm huyết với đất nước này , dân tộc này , những sự thật trần trụi về cái ĐCSVN này vì ông một thời cũng là người " trong cuộc " .
Trả lờiXóaChúng tôi thật sự tâm đắc với câu viết này của ông :" Tôi có lòng tin vững chắc trong tình huống xảy ra kịch bản Z , nhân dân ta sẽ buộc phải lựa chọn như vậy và nhất định sẽ thắng cả gói: Nước giữ được độc lập , dân dành lại được quyền làm chủ đất nước đã bị trì hoãn 4 thập kỷ " . Hoàn toàn đúng như vậy thưa ông . Chúng tôi , những con người đã phải chịu hàng ngàn tấn bom trút xuống Miền Bắc trong những năm chiến tranh phá hoại , Rời ghế mái trường thân yêu chúng tôi lại khoác ba lô " xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước " , chúng tôi quá thấu hiểu cái giá của chiến tranh nó " đắt " như thế nào ! Nhưng đúng như ông viết , Nhân dân chúng ta " hãy chịu đau một lần nữa " để dành lại " QUYỀN LÀM CHỦ ĐẤT NƯỚC " thực sự ! Không thể tồn tại mãi sự thống trị của những kẻ giả danh cộng sản , những kẻ " vinh thân phì gia " , những kẻ đớn hèn ... nhưng khốn thay lại đang " lãnh đạo toàn diện , tuyệt đối " cái đất nước này !
Một lần nữa chúng tôi xin cảm ơn ông và Đ.tá Bùi văn Bồng , những con người của công chúng và của sự dũng cảm .
( Tôi không hề muốn là " ẩn danh " khi viết chính kiến của mình , không phải vì sợ một cái gì đó mà vì tôi chưa biết thực hiện các thao tác để thể hiện chính danh của mình trên blog của Đ.tá Bồng )
Bác có thể ghi Danh - địa chỉ trên dòng bài của mình !
XóaThân mến! ( PHỞ TÁI - CHÍN HÀ NỘI).
Cứ nghe tới "Đại hội..." là thấy một sự giễu cợt, hài hước, nhảm nhí... Vô cảm trước nỗi đau của dân tộc!
Trả lờiXóachuẩn
Xóanghe vừa hài, vừa giận, vừa khinh bỉ
ĐCSVN trước năm 75 và ĐCSVN ngày nay là 2 đảng hoàn toàn khác nhau mặc dù cùng tên gọi. Đảng ngày nay đã hoàn toàn phản bội lại nhân dân, phản bội Tổ Quốc, đảng ngày nay tập trung những gì xấu xa nhất kết tinh lại, những người ưu tú nhất trong đảng dần bị thanh trừng và cô lập, vô hiệu hóa. Còn lại là tập hợp những thành phần lưu manh, vô lại, cơ hội tham lam nhưng bất tài. Ngày nay khó mà trông chờ Đảng tự lột xác như bác Nguyễn Trung muốn bởi đơn giản là đảng không muốn thay đổi và cũng không có khả năng thay đổi. Cứ nhìn ông TBT Nguyễn Phú Trọng thì rõ, xơ cứng giáo điều đến cùng cực, tiếng nói của ông ta lạc lõng đến làm sao, giờ này mà ông ta vẫn có thể nói mớ lý thuyết cũ rích từ những năm 60-70 của thế kỷ trước, không một chút thay đổi. Nhận thức thì lệch lạc ấu trĩ trên tất cả mọi phương diện, nhiều trường hợp trở thành trò cười cho thiên hạ. Một người đứng đầu mà bệ rạc như vậy thì quả là quá nguy hiểm trong tình đất nước Việt Nam hiện nay. Nhìn ra TG mới thấy VN cô đơn đấn chừng nào, chẳng ai muốn chơi với ta, đã thế còn bị người ta khinh bỉ coi thường, xa lánh. Nguy hiểm nhất là đảng đã biến toàn dân trở thành bầy cừu : bạc nhược, nhỏ nhen, hèn hạ, vô trách nhiệm, ích kỷ, chỉ biết sống cho bản thân, vô cảm trước hoàn cảnh, không quan tâm gì đến tình hình hiện tại và tương lai của đất nước, mất hoàn toàn ý chí đấu tranh. Từ đó đảng mới duy trì vị trí độc quyền lãnh đạo của mình. Chuyện VN trở thành thuộc quốc hoặc là 1 tỉnh của TQ là chuyện không còn xa nữa
Trả lờiXóaLớn rồi, đâu phải con nít! Đại hội cho lắm để rồi hôm nay thế giới nó xếp VN vào hạng bét?!
Trả lờiXóaBài viết dài quá đọc không hết nhưng dẫu sao cũng cám ơn tác giả.Theo tôi thì dcsvn luôn cho mình là đỉnh cao trí tuệ hơn nhân dân,cho nên không thèm nghe những lời tâm huyết của người dân mặc dù mọi sai trái,lỗi lầm với nhân dân ai ai cũng thể biết.Với một thể chế cứng đầu không vì dân như vậy thì chúng ta có nói cũng bằng thừa chỉ có nước nhân dân ta cử người qua mấy nước trung đông hỏi xem làm thế nào họ giật đổ chế độ độc tài hay đến thế.
Trả lờiXóaCông nhận bác Trung có tình yêu sâu đậm với Đảng, với tổ quốc, với nhân dân. Tình cảm dạt dào và bao la như bài viết của bác ấy. Chỉ có điều nhiều người Việt lại cho rằng ĐCSVN sẽ chỉ thay đổi khi ĐCS TQ sụp đổ.
Trả lờiXóaMuốn còn trong cộng đồng thế giới loài người,VN dứt khoát phải nằm trong quỉ đạo của vòng xoáy lịch sử ( nếu không,sẽ bị xóa sổ và loại khỏi cuộc chơi !)- Đó là,đất nước phải dân chủ,phải đa nguyên đa đảng,quyền làm người phải được tôn trọng tuyệt đối,không ai nhân danh ai để bóc lột,để sống và làm giàu trên xương máu của kẻ khác - không thể gian dối,không thể vô cảm trước nổi đau của đồng loại !!!
Trả lờiXóaCS không thể đập tan, không thể sửa chữa, không thể chắp vá
Trả lờiXóanó chỉ tự sập, chỉ là vấn đề thời gian thôi, như con bệnh ết giai đoạn cuối
Xin cám ơn ngài đại sứ Nguyễn Trung về bài viết đặc sắc này - Xin kính chúc VUI TRẺ KHỎE !
Trả lờiXóaLập trường chủ hoà của ĐCSVN đã thể hiện rõ, họ (ĐCS) cũng đã tự thừa nhận, và họ cũng thừa biết " chủ hoà như thế là phương án chấp nhận chết dần từng nấc về thể xác " nhưng trước mắt họ vẫn được "tồn tại". Còn nhân cách quốc gia, dân tộc có chết ngay, chết hẳn , họ đâu có quan tâm.
Trả lờiXóaÔng Nguyễn Trung, được biết đã từng là người trong ban cố vấn của thủ tướng Võ văn Kiệt, là người có trình độ, thâm niên và điều kiện để nhìn nhận thời thế một cách tổng thể. Bao nhiêu người cũng có cương vị như ông, thậm chí cao hơn ông rất nhiều, cũng đầy đủ thông tin, điều kiện vậy mà sao vẫn kiên định cái lập trường chủ hoà ?
Hãy tạm ghi nhận hiện có hai lập trường về vấn đề quan hệ với TQ : Của ĐCS là chủ hoà và của những người cùng quan điểm với ông Trung là Hiểm hoạ đen. Sai, đúng thời gian sẽ trả lời, nhưng lấy vận mệnh dân tộc để đánh cược là điều rất không nên. Với lập trường của mình, ĐCS đang đật vận mệnh dân tộc trên bàn cờ may rủi, không tự quyết được vận mệnh của mình mà phải trông chờ vào "thiện chí" của ngoại bang. Đây là điểm yếu nhất trong lập trường của ĐCS mà ngay bây giờ người dân đã nhìn thấy.
ĐCSVN có nhìn thấy hiểm hoạ đen không ? Chắc là có nhưng lại cho đó là hiểm hoạ với ai chứ không phải với ĐCS. Đảng còn thì dân còn, nước còn. Cứ tin ở Đảng. Nhưng có tin được không, có thể tất cả vẫn còn đó nhưng với nhân cách nào ?
Quá hay và quá đúng! nhưng tại sao các đỉnh cao trí tuệ vẫn làm ngơ?
Trả lờiXóa" Chung no co doc dau! Vua ton thi-gio, vua buc minh, da dan truoc bon giup viec thu-ky roi, thay nhung bai nhu the nay thi cu cho vao...hu-vo, tuc la cho vao sot rac het... No co doc va lam ngo thi da "phuc" cho nguoi viet...
XóaXin lổi bao nhiêu năm qua tôi chưa từng theo dỏi cái đại hội đảng lảng phí và vô bổ bao giờ mất thời gian,tốn thuế dân không giaỉ quyết được cái gì cả ,bao nhiêu năm củng y như củ .chẳng phải bàn chẳng phải nghe ,
Trả lờiXóađảng của trung khựa trá hình thì nghe củng như không .
Trước phóng viên báo chí , Thủ Tướng thông báo : Chúng ta đã có đủ tiền để trang trải nợ công và giải quyết những khó khăn của nền kinh tế hiện nay .
Trả lờiXóaPV : Hoan hô ! Đảng ta thật là vĩ đại ! Như vậy là về tài chính ta đã tự túc được thưa Thủ Tướng ?
TT : Số tiền này là của nước bạn vừa CHO TA . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . vay .
PV: Vậy ai có trách nhiệm trả món vay đó?
XóaTT: Trách nhiệm? Là cái gì vậy? Chúng ta luôn bàn về quyền lợi, phải không đồng chí? Cái này chúng ta phải guết liệc!
PV: (ngơ ngác...)
Cảm ơn ông Nguyễn Trung có bài viết hay .
Trả lờiXóaBài viết này nếu được gửi đến 16 ông vua tập thể và 175 UVTW đọc thì cũng không hiểu lắm .
Thứ họ quan tâm nhất là làm sao giữ được ghế cai trị dân và các dự án ,cho dù giàn khoan HD 981 có kéo vào sân Ba đình thì cũng mặc kệ ,tất cả chỉ là một lũ lưu manh tội phạm không hơn không kém .
Vấn đề là đảng kiên quyết không bỏ điều 4 trong hiến pháp.dù ai nói ngã nói nghiên- đảng ta vẫn vững như kiền ba chân.
Trả lờiXóaNói nhiều cũng đến thế, tôi nghe thấy rối cả tai ông Trung ơi. Các sếp nhà ta làm gì cũng phải gắn với lợi ích nồi cơm của họ thôi, bảo vệ Đảng, bảo vệ chính quyền cũng phần lớn vì họ nghĩ đến nồi cơm của họ thôi. Chỉ khổ dân đen chỉ nghe Đảng nói mà không biết Đảng làm gì. Thế mói khổ cho dân ta, cả một đời đi theo Đảng...
Trả lờiXóaGửi Cụ: Nặc danh10:14 Cụ cứ comm sau đó vào chọ hồ sơ, chọn mục Tên/URL sau đó đánh tên vào rồi Xuất bản là được. (Hiểu được cái tâm sự của cụ!)
Trả lờiXóaCái đại hội đảng không có thành tích gì, cả 40 năm nay vẫn kiểu cơ cấu, BCT cũ giới thiệu, chi ủy cũ giới thiệu mới hợp lệ. (kế thừa, con cháu, ekip, tay chân). Đây là kiểu Maoit- Stalinitsm Tệ hơn, mọi người tự ứng cử hoặc đề cử bổ sung đều không được chấp nhận. Đên ĐBQH (đến các nghị gật mà cũng vậy - quyết triệt để để không cho chúng nó lọt). Khi bầu thì mánh lới,thủ đoạn. Khi kiểm phiếu thì thiếu công khai, minh bạch. Bótay.com rồi Cụ ợi! Sau đó QH bầu nhân sự cho Nhà nước thì 1 bầu 1 thì bắn làm gì cho phí đạn hả Cụ??
loài thực vật còn biết thích nghi để tồn tại .không lẻ đcs là con người mà không biết thích nghi để tồn tại đặt biệt là người vn thì thông minh có thừa
Trả lờiXóaDĩ nhiên là cộng Sản Việt nam khôn hơn thực vật nhưng có điều nó còn đang đi vay được,vẫn còn hút được dầu,vẫn đào được than...đặc biệt họ đang còn biết xúi dân đi nước ngoài làm ăn để gửi về đóng đủ loại đóng góp cho bọn chúng thì bọn chúng không cần khôn hơn thực vật.
XóaĐại hội rồi đại hội, "đảng ta là đảng cầm quyền", "đi lên chủ nghĩa xã hội"...liên hoàn điệp khúc "biết rồi khổ lắm nói mãi". Sau bao đại hội, mọi việc vẫn "đổi mới như cũ". Một đảng lãnh đạo , một mớ lý luận giáo điều, một thể chế độc tài, một đất nước bị lũng đoạn, một nền kinh tế thấp kém.
Trả lờiXóaCái vòng luẩn quẩn từ "xây dựng" rồi "định hướng" xã hội chủ nghĩa cứ luẩn cà luẩn quẩn không có lối ra. Đất nước ngày càng bị tàn phá, tài nguyên cạn kiệt, chủ quyền bị xâm phạm, nhân dân khốn cùng...đảng đang đưa đất nước xuống đáy.
Cơn cuồng tưởng xây dựng đất nước độc lập, phồn vinh, tự do, hạnh phúc bằng đi lên chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa cộng sản sau khi thống nhất đất nước đã hoàn toàn chấm dứt. Một Đất nước Việt Nam tụt hậu và mất chủ quyền đang hiện hữu hơn bao giờ hết.
Hơn lúc nào hết, dân tộc đặt trước một sự lựa chọn bóng tối và ánh sáng: một thể chế độc tài và một thể chế cộng hòa; Một đất nước độc lập hay một đất nước lệ thuộc; một xã hội dân chủ và xã hội chuyến chế;một đất nước phát triển hay một đất nước tụt hậu.
Đảng từ bỏ độc quyền, đồng hành cùng dân tộc là điều không tưởng khi đảng vẫn duy trì ý thức hệ; đảng lãnh đạo xây dựng một đất nước độc lập, tự do, hạnh phúc lại càng không tưởng hơn.
Vậy quyền lựa chọn thuộc về nhân dân.
Quyền làm chủ đất nước thuộc về nhân dân.
Cái lựa chọn sáng suốt nhất lúc này của đảng là đổi mới tư duy, chấm dứt lấy chủ nghĩa Max -lê nin làm nền tảng tư tưởng, chấm dứt con đường đi lên chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản, từng bước cải tổ thành một đảng dân tộc lấy mục tiêu độc lập dân tộc, nhân dân tự do, dân sinh hạnh phúc làm mục tiêu tối thượng. Khi không bị ràng buộc bởi ý thức hệ, tư tưởng được giải phóng sẽ thay đổi tư duy trong đối nội và đối ngoại mở ra cơ hội phát triển đất nước.
Còn với Trung quốc, Đảng phải chấm dứt ảo tưởng về cùng con đường đi lên, song hành phát triển. Bài học lịch sử của suốt quá trình giữ nước đặc biệt của hơn nửa thế kỷ qua đã quá đắt kể cả sự tồn vong của Đảng. Đảng cộng sản Việt nam lấy chủ nghĩa max-Lê nin và tư tưởng Mao Trạch Đông làm nền tảng tư tưởng đã không còn chỉ nằm ở mức nguy cơ.
Đại hội đảng lần thứ XII là cơ hội lựa chọn cuối cùng: Dân tộc, nhân dân hay ý thức hệ.
Lời nhắn Blog BVB,
Trả lờiXóaTừ nay, đấu tranh vì Tự do, Dân chủ & Nhân quyền ngày càng lớn mạnh. Blog nên thống kê những lời bình/comments để phân tích, nhận diện Dư luận xã hội đang theo chiều hướng nào.
Cám ơn!
LAV
Bài viết hay.
Trả lờiXóaCS thấy ai giỏi (như bác Trung nầy) là họ loại ra. Vì họ ngu.Họ không thích người tài.Họ sợ.Tôi có kinh nghiệm về vấn đề nầy.
Tầm nhìn xa rộng, vượt thời gian
Trả lờiXóaBản sắc, chủ quyền -Tâm chẳng an
Xin hay là Người, đừng Con nữa
Hòa bình, an lạc tạc giang san.
"Sự thật một trăm lần rõ phải bắt đầu từ dứt khoát cắt đi cái thòng lọng ý thức hệ đang siết trên cổ đất nước" câu kết này rất trúng và đúng thực tế não trạng của lãnh đạo ĐCSVN hiện nay. Cảm ơn bác Trung đã nói thay cho hàng triệu CCB, đảng viên thời chiến tranh vệ quốc . Nhân dân VN chỉ có con đường để sống và giữ trọn vẹn giang sơn Tổ quốc đó là : Tự đứng lên cứu nước, cứu nhà, trước hiểm họa mất nước do giặc trong, giặc ngoài gây ra.
Trả lờiXóaXin phép cho tôi nói leo một chút,Ông Nguyễn Trung là Đại sứ Đặc mệnh toàn quyền nước Cộng hòa Xã Hội chủ nghĩa VN tại Washington DC trong nhiều năm,vì lý do đó, mà ông mới là một học giả với kiến thức khả ái như vậy,ông bà ta có câu"Gần mực thì đen,gần đèn thì sáng" mà,chứ nếu như chỉ ở trong phạm vi nước VN thôi,thi ông ta cũng chỉ là một con heo đầu đất thôi !!! ( xin lỗi,thô một chút nhưng đó là sự thật ! )
Trả lờiXóa...đã đọc nhiều lần bài của cựu cố vấn VVKiệt-NGUYỄN TRUNG và có ngay commet ...nay k thấy phải viết lại! Khi cụ NT đưa ra 3 bài toán cần phải làm ngay của ĐCS để tự cứu mình có trách nhiệm với ND DT VN- lối thoát ? Đồng ý như các com đã nhận xét và xin khẳng định thêm ĐCSVN sẽ chọn bài toán 1 để tiếp tục tồn tại để bảo vệ những thành quả mà đất nước nhân dân dân tộc VN đã và đang phải chịu như ngày nay? Bất chấp hậu quả mà TG NGUYỄN TRUNG đưa ra cảnh báo...? Và ĐCSVN sau năm 1975 là sự kế thừa nối tiếp của ĐCS trước 1975 về sự trong đục thì có khác nhau nhưng về đường lối nãnh đạo thì sau 1990 đến nay tệ hại hơn nhiều???
Trả lờiXóaNGLUY
CẢM TÁC
Trả lờiXóaKính tặng Đại tá Bùi Văn Bồng
Xứ Thanh nguồn cội, thỏa đam mê
Đại tá -"Mã Giang", mãi nhớ về
Yêu nước, thương dân ngời chất Lính
Song toàn Văn - Võ, rạng danh quê!
SAU KHI ĐỌC Nguyễn Trung:
Tầm nhìn xa rộng, vượt thời gian
Bản sắc, chủ quyền - Tâm - chẳng an
Xin hãy là NGƯỜI, đừng CON nữa
Xóa Mê hướng NGỘ, đạo - đời - an.
Đầu tiên xin có lời cảm ơn bài viết tâm huyết của bác Nguyễn Trung ! Thực tế là bác đã có rất nhiều bài viết khóc thương cho đảng của bác, thậm trí nhóm 72 trí thức cũng có góp ý "gan ruột" về sửa đổi Hiến Pháp nhưng đảng của bác có thèm nghe đâu ? Không những thế họ còn quy cho các bác là SUY THOÁI,PHẢN ĐỘNG ? Thôi bác ạ, họ ko muốn tiến hoá thì quy luật sẽ đào thải họ thôi,cứ để cho phương án Z gì đấy nó phán xét là công bằng...Biết đâu đất nước này,dân tộc này,nhân dân này sẽ được hồi sinh có tốt hơn ko ?
Trả lờiXóacó X rồi, phải có Y mới có Z.
XóaY là Yếu, Yểu,... đại khái thế.
Hãy tin và làm theo những gì mà ông cựu đại sứ Nguyễn Trung nói !
Trả lờiXóaCựu mới dám mạnh mồm, ngang tàng thế
Xóađương.....cho thêm tiền éo dám mở miệng
Dân Thanh Hóa quê tôi vừa xem 1 vở chèo"hội đồng nhân dân tỉnh họp" rất hay:Trong chương trình chất vấn chủ tịch tỉnh,ông phó chủ tịch đã lên đỡ đạn thay(phó thì làm được trò trống gì) thế mà kỳ lạ cho loài người hội đồng Thanh Hóa,ông phó đứng mãi mà chẳng ai hỏi gì để trả lời.Chủ tịch hội đồng Mai Văn Ninh ngượng quá nên gạ mãi cũng chẳng ai hỏi gì thế là hỏng mất chương trình đoạn chèo.Ông Ninh tức quá chửi hội đồng"ngậm miệng ăn tiền"
XóaGọi chính xác là 'Ngậm miệng ăn tiền" - tiếp lời 1739.
XóaNặc danh13:14 nói chuẩn , nhưng còn chuyện ông Phạm bình Minh đc Kerry mời sang Mỹ rồi ông "... cái gì cũng trông chờ vào nhà nước " sang Mỹ thay ông Minh thì rõ là không phải 'Ngậm miệng ăn tiền" nữa mà là ông Minh " Bị bịt miệng , phải nhận tiền " đó mới là một phần bản chất của Cộng sản biến tướng , dân Việt còn khổ dài dài bởi loại Cộng sản biến tướng này !
Xóa