Trên blog của nhà báo Kim Dung/Kỳ Duyên, đúng ngày đầu năm mới 2015 đăng
bài thơ “Có một” của chính tác giả Kim
Dung/Kỳ Duyên:
Mưa
lay phay gió bụi phân vân
Tầm
xuân thức hé màu mắt biếc
Hoa
gạo ngủ vùi chờ phút mở xuân
Có một lặng thầm tri kỷ tri âm
Đón
đợi nhau mỗi chiều xõa bóng
“Trời còn có lúc sao không mọc
Anh chẳng đêm nào không nhớ em”(*)
Mượn câu thơ trao dịu những êm đềm
Nơi
mắt bão nhớ nghiêng nhớ ngả
Nơi
tiếng cười chảy tan tất cả
Mọi
buồn đau khắc khoải con tim
Nơi góc trời xa xích lại gần thêm
Và
ấm áp anh gọi nỗi đau hạnh phúc
Hoa
gạo cháy phía tháng ba đỏ rực
Cho
tình xuân như hóa lạ thành quen
Có một cuộc đời rất anh rất em
Khác
biệt đến tận cùng hai ngả
Lại
gặp nhau chân trời góc bể
Ánh
nhìn chung một hướng nhân quần
Có một yêu thương rất xuân rất xinh
Cung
đàn réo rắt thoắt chở bình minh
Có
một hoan ca mừng Xuân nở
Đời
hai ta vẫn đón đợi ngày xanh
———
(*) Câu thơ của nhà thơ Nguyễn Bính
Đọc và cảm bài thơ
“Có một” trên đây của Kim Dung/Kỳ Duyên, người đọc hiểu đó là tình cảm riêng tư
của tác giả với người bạn xưa, trong cái riêng có cái chung, trong cái rất
chung lại có cái riêng khu biệt, cái cá thể hòa trong cái tổng thể. Ừ, dẫu có
khác biệt “tận cùng hai ngã” đấy,
nhưng nó là cái chung nhất của chúng ta. Rõ ràng cái ‘tôi’, trong cái
‘chúng ta’, hòa quyện để : “đón đợi ngày xanh”. Cái sâu thẳm nội
tâm và cái ý nhị liên tưởng hình-bóng là như thế: “Có một cuộc đời rất anh rất em/Khác
biệt đến tận cùng hai ngả/Có một mùa xuân đã rất gần/Có một lặng thầm tri kỷ tri âm/Nơi góc trời xa xích lại gần thêm”.
Nếu ai đã nghiên cứu về thơ qua các tác phẩm của Lạc Nam “Các thể thơ”, Lam Giang “Khảo luận về thơ”, hay Quách Tấn “Thơ Đường” thì dễ nhận ra bài thơ “Có một” của Kim
Dung/Kỳ Duyên thuộc loại thơ mới. Có vài câu thơ sẽ dễ đọc và
dễ nhớ hơn, nếu được sửa từ 8 chữ sang 7 chữ như câu 4,9,14,16, 20 và 22. Nhưng
ngẫm suy, cứ nên để nguyên tác vì đây là tình cảm riêng tư, lời thơ từ trái tim
đang thổn thức, không nên luật hóa nó, cứ để
không gian tự do cho cảm xúc trải ra tự nhiên, gò vào niêm luật có khi lại mất
cái ý tứ nguyên sơ.
Những ai thường đọc các bài viết phản biện xã hội trên TuanVN-VNN của
tác giả Kim Dung/Kỳ Duyên thấy các bài chính
luận của tác giả thường gân guốc, sòng phẳng, đáo để (như giọng đàn
ông!), rất tương phản với bài thơ “Có một” nhiều cảm xúc sâu lắng, tinh tế, ý nhị,
và cả những băn khoăn, day dứt ngổn ngang và chan chứa bao dung nữ tính rất
đáng yêu. Cứ như cái cây bên bờ soi bóng xuống hồ, lý trí càng vươn cao đến
chân thật bao nhiêu, thì tình cảm càng lắng sâu bấy nhiêu.
Bài thơ “Có một” là tình cảm riêng tư và có cảm tưởng của một người đang
mơ. Mỗi người và mỗi giai đoạn của cuộc đời cái
mơ một khác. Mơ mộng, mơ màng, mơ ước, “vờn”
nhau cả trong giấc mơ vv… Nhưng,
tựu chung lại mơ là cái quyền bất khả xâm phạm của con người và cũng là con dao
hai lưỡi ! Nó đẽo gọt cho cuộc đời và nó cũng có thể lặng
lẽ … cắt (hoặc băm) vụn
những trái tim !
Tôi được người bạn, thế hệ đàn Anh kể lại, khoảng mươi năm về trước, mỗi khi Anh tới thăm nhà thơ Hoàng Cầm (ở phố
Lý Quốc Sư - Hà Nội) đều được nhà thơ cho nhâm nhi một thứ rượu tự chế ngon
tuyệt và biết là có mùi trái cây mà đoán không tài nào ra! Một lần, nhà thơ Hoàng Cầm kéo khách vào gian
buồng ngủ nhỏ bé của mình và lôi ra từ gầm giường hai cái bình thủy tinh trái
cây ngâm rượu - một bình là trái mơ và một bình ngâm trái quất (tắc) . Và, bảo:
"mình pha trộn cả hai thứ, cho nó có
mùi vị ngon và lạ - nhưng ít ai biết rằng hễ MƠ là TẮC nói theo tiếng miền Nam hoặc bị nó
QUẤT nói theo tên miền Bắc ! TẮC hay QUẤT đằng nào cũng đau cả chú mày ạ
!"
Từ bài thơ “Có một”
của Kỳ Duyên, làm tôi nhớ đến bài thơ “Em
đi tìm anh trên bán đảo Balkan” của tác giả Khổng Văn Đường cũng là một góc
nhìn về nỗi nhớ day dứt, da diết của đôi
trai gái đã từng yêu quý nhau, được cựu Bộ trưởng Bộ Mỏ và Than - Nguyễn Chân
dịch sang tiếng Pháp, Nga và Hán Việt:
“Em đi tìm anh trên bán đảo Ban-căng
Tìm
không thấy chỉ thấy trời im lặng
Một
mình em trong màn đêm thanh vắng
Tim
bồi hồi chân bước vội dưới trăng
Em
trèo lên đỉnh núi cao Các-pát
Nhìn
theo anh mất hút biết về đâu
Chân
ai đi xa lắc tím trời Âu
Dòng
nước mắt bỗng trào ra chua chát!
Em
lại đến biển Đen xưa dào dạt
Sóng
xô bờ liên tiếp gọi triền miên
Buồn!
Chao ôi, gió làm em phiêu bạt
Thân
cô đơn kinh khiếp cả trăng hiền!
Ôi
dòng xanh rầm rì sông Đa-nuýp
Mây
trời in lồng lộng giữa dòng sông
Nên
ngàn năm êm đềm trôi một nhịp
Chỉ
mình em nhức nhối vết thương lòng!…
Em
cầu nguyện. Còn anh, anh chẳng biết
Trái
tim anh sao giá lạnh thờ ơ?
Và
hôm nay dù tình anh đã hết
Em
vẫn mong, vẫn hy vọng, vẫn chờ…
Vẫn
trèo lên đỉnh cao Các-pát
Vẫn
theo dòng Đa-nuýp những đêm trăng
Em
lại đến biển Đen xưa dào dạt
Đi
tìm anh trên bán đảo Ban-căng!”
(Bucharest ,
19.3.1969).
-------------------------
JE TE RECHERCHE SUR TOUTE
LA PÉNINSULE DE BALKAN
KHONG VAN DƯƠNG
Je te recherche sur toute la presqu’île
de Balkan
Mais ne t’ai pas trouvé, tout autour
règne un silence
Je reste désolée sous un ciel calme et
discret
Anxieuse, je marche sous la lune aux pas pressés
Je grimpe au sommet des Carpates
lentement
Cherchant ton ombre,
mais tu as disparu sans trace
Tu es très loin en Europe , dans un quelconque espace
Coulent mes larmes
d’amertume abondamment
Je retourne à la Mer
Noire aux flots débordants
Qui déferlent sur le
rivage en nous appelant
Solitaire, ainsi le vent
m’emporte à son gré
J’ai peur même de la
lune innocente, étant esseulée
Oh! Le fleuve bleu, Danube , qui coule en murmurant
Et reflète l’image des
nues dans son courant
Il s’écoule pendant des
millénaires en cadence
Chez moi seule la plaie
du cœur me ronge constamment
Je prie Dieu pour notre
chance, mais tu ne le sais
pas
Pourquoi ton cœur est
devenu si indifférent?
Et aujourd’hui, malgré
qu’a pris fin ton amour
Toujours j’espère, je
souhaite et attends ton retour
Je continue à grimper au
sommet des Carpates
Et suis l’écoulement du
Danube des nuits blanches
Retournerai-je à la Mer
Noire aux vagues débordantes
Et j’irai te quérir sur
la presqu’île de Balkan!
Я ТЕБЯ ИСКАЛА НА
ПОЛУОСТРОВЕ БАЛКАНА
ДО ВАН ДУОНГ
Я тебя искала на
Балканом Полуострове
Тебя не нашла, видела
лишь небо тихое
Одиночна так под ночной
завесой
Взвольнованно поспешно
шагала под луной
Карабкалась на вершину
Карпатского Хребета
Следовала твою тень, что
исчезла не знаю где
Ты отошёл слишком далеко
на Европе
Хлынули непрерыывно мои
скорбные слёза
Приехала на Чёрное Море,
где плещут волны
Которые, бущуя на берег,
постоянно зовут нас
Ах! Какая печаль, ветер
меня уносил вдаль
Одинокая, я боюсь даже
доброй луны
Голубой Дунай, который
постоянно шумит
Обнимает в своём потоке
облака
Таким образом тысячи лет
он тихо течёт
Только испытываю
душевную рану я...
Mолю Бога за наc, а ты не знаешь этого
Почему твоё сердце
безразличным стало
И сегодня, хотя твоя
любовь уж кончилась
Я продолжаю желать,
надеять и тебя ждать
Опять карабкаюсь на
вершину Карпатов
И слежу в лунных ночах
за течение Дуная
Прихожу в Чёрное Море с
плещущими волнами
Чтоб тебя искать на
полуострове Балкана
我尋君在班兢半島 NGÃ
TẦM QUÂN TẠI
孔文堂 BAN CĂNG BÁN ĐẢO
KHỔNG VĂN ĐƯƠNG
斑兢半島我尋君 Ban Căng bán đảo ngã tầm quân (*)
唯見靜天不見人 Duy kiến
tĩnh thiên bất kiến nhân
獨自清寥長寂夜 Độc tự thanh liêu trường tịch dạ
徘徊映下躩娥輪 Bồi hồi ánh hạ khước nga luân
我登閣捌高山嶺 Ngã đăng Cac Bát cao sơn lĩnh (*)
無影無形不遇君 Vô ảnh, vô hình bất ngộ quân
迂闊歐州何地覓 Vu khoát Âu Châu hà địa mịch
忽然淚滴很酸辛 Hốt nhiên lệ trích ngận toan tân
我迴黑海舊沙津 Ngã hồi Hắc Hải cựu sa tân
海角揚波滿溢頻 Hải giác dương ba mãn dật tần
卡沓狂風飄泊我 Tạp đạp cuồng phong phiêu bạc ngã
月光好意怕孤身 Nguyệt quang hảo ý phạ cô thân
慢慢喧嘩流多聶 Mạn mạn huyên hoa lưu Đa Niếp(*)
長空雲影照江心 Trường không vân ảnh chiếu giang tâm
千秋安靜飄單節 Thiên thu an tĩnh phiêu đơn tiết
獨自剌疼我內痕 Độc tự lạt đông ngã nội ngân...
我又願求君不識 Ngã hựu nguyện cầu quân bất thức
戀心何故以成冰 Luyến
tâm hà cố dĩ thành băng
今時即使君情盡 Kim thời tức sử quân tình tận
等待余心接永恆 Đẳng đãi dư tâm tiếp vĩnh hằng
仍登閣捌群山頂 Nhưng đăng Các Bát quần sơn đính(*)
多聶大河作月賓 Đa Niếp đại hà tác nguyệt tân(*)
黑海迴歸聞浪拍 Hắc hải hồi qui văn lãng phách
斑兢半島遍尋君 Ban Căng bán đảo biến tầm quân
NGUYỄN CHÂN dịch sang
tiếng Pháp,
Nga và Hán-Việt
08.12.2014
Ông
Nguyễn Chân phải rất tâm đắc và kỳ công khi dịch bài thơ nói trên vì những địa danh khi phiên
âm đã được phiên theo âm người Việt thường dùng (âm tiếng Pháp). Phần phiên âm
Hán-Việt, cũng dựa âm Pháp mà phiên, mà không phiên theo âm tiếng Hoa hiện đại,
vì nếu phiên như thế thì người Việt không hiểu được Ví dụ sông Danube mà phiên
theo chữ Tầu mà đọc theo âm Hán-Việt lại là “Đa Não” họ phiên từ tiếng
Đức-Donau.
Đó là chưa kể phiên âm theo tiếng Hoa hiện đại, khi ghép
thành thừa âm tiết vì tiếng Hoa hiện đại người phiên cả chữ “l, r” theo
Hán-Việt đọc là “nhĩ”. Câu 12: “Thân cô đơn kinh khiếp cả trăng hiền” khi dịch,
ông Nguyễn Chân giảm mức độ sợ hãi, và với trăng, đã sáng tạo dùng “trăng vô
hại” thật là cao minh của người có tâm hồn thơ, kiến thức uyên bác và thông thạo ngoại ngữ.
Ngày
xuân đầu năm, mùa xuân của đất trời, xuân của lòng người, xin chia sẻ với những
bạn đọc yêu thơ đôi lời bình vì tâm hồn con người vốn nhạy cảm khi day dứt, ước
mơ, nhớ về tình cảm riêng tư, chỉ có thể tế nhị, “vờn nhau” qua những vần thơ để thấy
cuộc đời tuy ngắn ngủi, bộn bề với bao
nỗi lo toan của cuộc sống nhưng vẫn cần có những “khoảng lặng” riêng cho chính
mình.
Tôi vốn là người yêu thơ, sau khi đọc hai bài
thơ nói trên, cảm nhận và liên tưởng nhớ đến người bạn gái thưở thiếu thời ở quê hương, xin có đôi lời gửi
tặng:
Hai ngả phương xa nhưng chỉ một
Tầm xuân chiều lặng mắt biếc
nhìn
Ai người đánh thức hoa gạo
nhỉ?...
T.V.T/
(Tác giả gửi BVB)
Trả lờiXóaThất Tuyệt
Nhớ ơi là nhớ nhớ vô cùng
Ta giữa hai đầu một dải sông
Dợm bước muốn lên miền mạn ngược
Mà thôi, hoa thả để xuôi dòng…
Sáng sáng ngó chim lìa tổ ấm
Trưa nghe sóng vỗ tiếng thì thầm
Không nghe ai nói lời thân ái
Thêm một ngày trôi nữa hết năm…
Nửa Thế Kỷ hơn đi chẳng tới
Mà về thì chẳng biết về đâu!
Lên rừng ôm súng ngồi canh giặc
Bạc mái đầu xong một kiếp tù
Non nước khác chi người Mỹ Nữ
Ta yêu và ghét chắc như nhau?
Nhiều khi nghe trái tim ngưng đập
Ta nghĩ mơ hồ một kiếp sau…
Chiều chiều nghe tiếng chuông Thiên Mụ
Chẳng biết lòng đầy hay đã vơi
Chuông dứt ta nghe buồn bã tới
Hôm nào mái rạ tiếng mưa rơi…
Nhớ ơi là nhớ nhớ bao giờ
Ta nhớ người nay mấy vạn xưa?
Mười bảy tóc thề sao hết chải?
Con sông bữa đó có con đò…
Con đò đi bỏ vườn Nam Phổ
Từ đó Hương Giang nước đổi màu
Từ đó người đi về bến mộng
Ta đành đứng tựa góc chiêm bao…
Nhớ ơi là nhớ từng mai sáng
Từng những ban trưa, những xế chiều
Bầy quạ qua sông còn trở lại
Dòng sông con nước cứ buồn hiu…
Trần Vấn Lệ
------------------
Nhớ Vũ Hoàng Chương
“Đêm nay lửa tắt, bình khô rượu…”. Thơ Vũ Hoàng Chương. Nhớ. Ngậm ngùi. Lửa tắt? Bình khô? Buồn. Thở hắt. Còn gì vớt vát? Nói xa xôi?
Vũ Hoàng Chương chết. Không tên phố. Không có gì cho kẻ lãng du! Ông sống, giả vờ thương với nhớ, giả vờ thôi chớ có ai đâu…
Để ông thương nhớ Kiều hay Thúy, tưởng tượng trầm hương khói túy mê! Một Thế Kỷ không chờ hiện hữu, ngàn năm lưu luyến mộng ai kề!
Hỡi ơi tượng đá lòng sông núi, mài mực vẻ vời chuyện khói sương. Ai biết tại sao Thơ lại thế? Ai hay buồn ngất ngất Quê Hương?
Hoa trôi nước lặng…(*) yên, rồi đó. Cửa mở chờ mong thấy bạn hiền…Chỉ thấy hoa trôi dòng nước lặng, buồn bên khung cửa nắng nghiêng nghiêng…
*
Đêm nay thuyền cũ về sông cũ, vắng cố nhân rồi ai tri âm (**). Bài thơ ai nhỉ, làm như nối / khúc ruột người xưa đứt mấy năm?
Tôi gọi biết bao người rất nhớ, biết bao hồi vọng tiếng chuông chiều. Xa xăm như khói sông đầu bãi, cuối một trời sương, thôi, bấy nhiêu!
Trần vấn Lệ.
" Em ơi lửa tắt bình khô rượu - Đời vắng em rồi thương với ai ? "Em,người con gái = mầm móng,sức sống của con người,của vũ trụ,là cốt lõi của sự bắt đầu,của sự vươn lên phỉa trước,của niềm tin và hy vọng... // lửa,rượu ...2 vật xúc tác cần yếu trong cuộc sống có hương vị - Vượt lên trên những ý nghĩ bình thường,cuộc sống có ý nghĩa là cuộc sống tự do,bình đẳng,không là nô lệ,không bị chèn ép và bị hiếp đáp bởi ai đó ! Vũ hoàng Chương,nhà thơ-một thời tôi say đắm ! Người ở đâu rồi ! Để nhớ,để thương !
Trả lờiXóaTin:
Trả lờiXóaNgày 2/1/2015, trước một số tin đồn nói ông Nguyễn Bá Thanh được đưa về nước ngày 2/1, bí thư Thành ủy CS Đà Nẵng Trần Thọ nói thông tin trên là "không đúng sự thật". "Ông Thanh vẫn đang được điều trị tại Hoa Kỳ," ông Thọ nói.
Nhưng an ninh được thắt chặt tại sân bay Đà Nẵng, một cách bất thường, trong ngày này.
Cám ơn anh Bồng , vì có blog của anh để mọi người chia sẻ , xuân năm mới 2015 chúc anh luôn mạnh khỏe , có nhiều bài viết hay.
Trả lờiXóaT/M các độc giả, xin chân thành cám ơn anh .
Chúng nói chúng nghe chứ có ai tin được đâu !
Trả lờiXóahttps://www.youtube.com/watch?v=FJoUVvNUC2I
Trả lờiXóaChúc mừng năm mới Anh BUI VĂN BỒNG mạnh giỏi!.và Toàn quý bạn đọc trong và ngoài NƯỚC VIỆT
Chúc mừng Năm mới 2015 DÂN CHỦ TỰ DO HẠNH PHÚC trên Toàn ĐẤT VIỆT.
Chúc mừng năm mới
Chúc mừng năm mới
Happy new year
Happy new year
No more champagne
And the fireworks are through
Here we are, me and you
Feeling lost and feeling blue
It's the end of the party
And the morning seems so grey
So unlike yesterday
Now's the time for us to say
Happy new year
Happy new year
May we all have a vision now and then
Of a world where every neighbour is a friend
Happy new year
Happy new year
May we all have our hopes, our will to try
If we don't we might as well lay down and die
You and I
Sometimes I see
How the brave new world arrives
And I see how it thrives
In the ashes of our lives
Oh yes, man is a fool
And he thinks he'll be okay
Dragging on, feet of clay
Never knowing he's astray
Keeps on going anyway...
Happy new year
Happy new year
May we all have a vision now and then
Of a world where every neighbour is a friend
Happy new year
Happy new year
May we all have our hopes, our will to try
If we don't we might as well lay down and die
You and I
Seems to me now
That the dreams we had before
https://www.youtube.com/watch?v=Km6i04BeCKs
Are all dead, nothing more
Than confetti on the floor
It's the end of a decade
In another ten years time
Who can say what we'll find
What lies waiting down the line
In the end of eighty-nine
Happy new year
Happy new year
May we all have a vision now and then
Of a world where every neighbour is a friend
Happy new year
Happy new year
May we all have our hopes, our will to try
If we don't we might as well lay down and die
You and I
Không còn rượu sâm panh nữa
Và pháo hoa cũng đã tắt rồi
Chúng ta đây, em và anh
Cảm thấy lạc lõng và buồn bã
Đã tàn tiệc rồi
Và bình minh vẫn ảm đạm
Thật chẳng giống ngày hôm qua
Giờ đã đến lúc chúng ta nói
Chúc mừng năm mới
Chúc mừng năm mới
Chúc cho chúng ta có một giấc mơ
Về một thế giới mà hàng xóm là thân hữu
Chúc mừng năm mới
Chúc mừng năm mới
Chúc cho chúng ta có nhiều hi vọng, sẵn lòng cố gắng
Nếu chúng ta không thế thì sẽ gục ngã và diệt vong
Anh và em
Đôi khi em nhìn thấy
Một thế giới mới can trường hiện đến
Và em nhìn thấy sự thịnh vượng
Trong tro tàn của cuộc đời chúng ta
Ôi, đúng thế, con người là một lũ si ngốc
Và cứ nghĩ là mình sẽ ổn thỏa
Lê lết những bàn chân lấm lem
Chẳng bao giờ biết là đã chệch hướng rồi
Cứ bước tới bất kể...
[Điệp khúc]
Giờ đây đối với tôi
Những giấc mơ mà ta từng có
Đều đã chết hết rồi, chẳng còn gì ngoài những bông giấy vương vãi trên sàn nhà
Cuối thập kỉ rồi
Và trong mười năm tiếp theo
Ai mà biết chúng ta sẽ tìm thấy điều gì đang ẩn giấu chờ đợi đâu đó
Vào cuối năm 1989
[Điệp khúc]
Chúc mừng năm mới
Chúc mừng năm mới
TRIỆU LƯƠNG DÂN chuyển ngữ
Hiện trường đẫm máu vụ giẫm đạp kinh hoàng trong đêm giao thừa ở Trung Quốc
https://www.youtube.com/watch?v=NJQgp4kHUdQ
Vụ việc xảy ra tại khu vực bờ sông Bund, nơi thường được dùng để tổ chức nhiều sự kiện lớn của thành phố Thượng Hải. Hàng vạn người dân Trung Quốc đã đổ về đây, thi nhau nhặt tiền giả được rải xuống từ một tòa nhà. Kết quả, dòng người đã xô đẩy, giẫm đạp lên nhau, làm 35 người thiệt mạng và 42 người bị thương – theo Tân Hoa xã
Đầu xuân đọc thơ và nghe lời bình của tác giả TVT rất hay, và càng ngac nhiên khi thấy nhà báo Kỳ Duyên và ông Nguyễn Chân đúng là có tâm hồn thơ, xuân của đất trời , xuân của lòng người.
Trả lờiXóaCả nhà tôi yêu thơ đọc xong bài này, mấy đứa cháu giỏi ngoại ngữ lại được dịp chiêm nghiệm cứ khen hoài. Xin cám ơn đại tá Bùi Văn Bồng
Trả lờiXóa