Đại tá Lê Trọng Nghĩa |
* Gs. TƯƠNG
LAI
Tôi là một kẻ hậu sinh, đàn em của Anh, được tiếp xúc
với anh rất ít, nhưng Anh là một trong những con người chân chính đã để lại
trong tôi sự kính phục và yêu mến.
Ấn tượng về đôi mắt rực sáng trong cái nhìn đôn hậu
của Anh đã chìm sâu trong ký ức tôi, giục giã tôi và cũng đang day dứt tâm hồn
tôi.
Sáng nay, 23.2.2015, đang xúc động với hình ảnh Nguyễn
Thái Bình trên VTV1 trong chủ đề quê hương với người Việt Nam ở nước ngoài, bồi
hồi nhìn lại hình ảnh những người bạn quý mến Ngô Thanh Nhàn, Ngô Vĩnh Long kể
lại kỷ niệm về Nguyễn Thái Bình, người thanh niên quả cảm bị giết hại năm 23
tuổi, và nay đang là tên một đường phố tại Quận I, Sài Gòn, một chương trình
khá nhất của truyền hình Tết vì được xây dựng công phu và có hồn vì có sự chân
thật của tình người, thì cháu tôi gọi: "Cậu ơi, bác Lê Trọng Nghĩa mất
rồi, đài BBC vừa đưa".
Càng bàng hoàng hơn khi cháu tôi day dứt :"quả là
đã định làm gì thì phải làm ngay, chỉ chậm một tí là là phải ân hận, sau buổi
trao đổi với Cậu, cháu đã định đến thăm bác Nghĩa ngay đế cám ơn bác ấy đã kể
cho cháu nghe về nhiều kỷ niệm với Ba cháu, nhưng chần chừ đợi có sách đã, để
hôm nay cầm cuốn sách định đến tặng bác ấy thì không kịp nữa rồi".
* Nỗi day dứt
ấy cũng là nỗi day dứt của chính tôi.
Nếu người thanh niên trí thức học ở Mỹ được phong anh
hùng vì tinh thần yêu nước và hành động quả cảm đấu tranh lên án cuộc chiến
tranh đẫm máu của Mỹ tại Việt Nam ngay trên đất nước Mỹ và đã bị bắn chết rồi
vứt xác trên phi trường Tân Sơn Nhất ngày 2.7.1972, thì cũng bằng tuổi ấy,
người thanh niên Lê Trọng Nghĩa là ủy viên Ủy ban Khởi nghĩa ở Hà Nội những
ngày trước Cách mạng Tháng 8.1945, từng là đại biểu Quốc hội khóa I, là Chánh
văn phòng Quân ủy TƯ, Bộ Quốc phòng và Cục trưởng Cục tình báo Bộ Tổng tham
mưu, Bí thư Đảng ủy Bộ tổng tham mưu và rồi bị tù 9 năm về "Vụ án xét
lại", một nghi án đen tối đáng xấu hổ và nhục nhã trong lịch sử của Đảng
Cộng sản Việt Nam mà chính những người trong cuộc của thời điểm ấy đã công khai
lên tiếng.
Thế rồi, hôm nay người ta long trọng và xúc động tri
ân một người xứng đáng được tri ân đồng thời lại im ắng, một sự im ắng đáng xấu
hổ, của sự ra đi của một con người cũng rất đáng được tri ân vì sự cống hiến,
vì bản lĩnh và nhân cách cao thượng của một người chiến sĩ quả cảm và kiên
cường từng đi tiên phong trong Cách mạng Tháng 8 và trong kháng chiến chống
ngoại xâm.
Nhói trong tim tôi lời cảnh báo của Martin Luther King
:“Trong thế giới này, chúng ta không chỉ xót xa vì những hành động và lời nói
của người xấu mà còn cả vì sự im lặng đáng sợ của người tốt".
* Lần gặp cuối
cùng
Hôm ấy, hình như hôm 12.9.2014, tôi bỏ một buổi đại
hội Mặt Trận Tổ quốc tại Hà Nội đến anh Nghĩa theo lời mời của anh qua điện
thoại.
Anh có vẻ hơi sốt ruột. Vì theo lịch hẹn giữa anh với
anh Việt Phương và tôi, phải sáng chủ nhật, 14.9, trước khi bay về Sài Gòn
chuyến tối, chúng tôi mới đến anh.
Ông
già 92 tuổi phải lần từng bước bốn tầng cầu thang tối om để xuống mở cửa cho
tôi, cho dù tôi đã hết sức ngăn.
Mở được cửa rồi, anh xua xua tay ra hiệu tôi đừng hỏi,
ý chừng phải để cho anh thở, lấy lại sức đã. Ngồi ngay tại đấy nói chuyện được
vài câu, anh lại xua tay "phải lên phòng tôi thôi".
Lại hổn hển từng bước leo lên bốn tầng lầu. Chỉ tay
mời tôi ngồi xuống chiêc ghế cạnh giường, anh lại xua xua tay làm hiệu đừng
hỏi, để cho anh thở, lấy lại sức đã. Ấy thế mà khi đã vào guồng, như được tiếp
thêm sức từ những hồi ức mà anh muốn kể cho tôi, tôi cố ngăn vì sợ anh mệt thì
anh xua tay cười hiền hậu "để mình nói, cũng chẳng có nhiều dịp nữa đâu,
mình dặn Việt Phuơng là nếu Tương Lai ra Hà Nội thì cố đến ngay nhà mình mà,
nhiều chuyện cần nói lắm, mình biết cậu cũng chẳng ở lâu được"!
Tôi day dứt vì chính nụ cười hiền hậu và gửi gắm ấy
của Anh, và sự day dứt đã thành nỗi đau trong tim tôi lúc này đây anh Nghĩa ơi.
Biết tôi có nhiều suy tư qua tiểu luận nghiên cứu mà
tôi đã có dịp gửi nhờ anh xem và góp phần chỉnh sửa cách đây đã lâu, trong đó
có một kiến nghị la hãy trở lại với tên Nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa được
khai sinh với cách mạng Tháng 8.1945 và Tuyên ngôn Độc lập 2.9.1945 thay vì giữ
cái tên nước vô nghĩa như đang dùng, anh dành nhiều thì giờ nói kỹ hơn những
điều anh đã viết về những sự kiện lịch sử mà anh là một trong những nhân chứng
của thời "tiền khởi nghĩa Tháng 8. 1945".
Trong
đó, anh đặc biệt nhấn mạnh đến truyền thống quật cường và tinh thần yêu nước
của người Việt Nam, của thanh niên Hà Nội lúc bấy giờ, những tổng kết nhằm quy
về cho thắng lợi của CMT8 và khởi nghĩa giành chính quyền là "thắng lợi
của Chủ nghĩa Mác Lênin" là kiên cưỡng và "vơ vào" rất vô lối
chứ hồi ấy chúng tôi nào có biết Mác Lê là gì đâu.
Anh kể một số sự kiện để chứng minh cho nhận định
trên, nói về những con người cụ thể đã phân công nhau làm những gì.
Giọng anh trở nên chùng xuống khi trả lời câu hỏi của
tôi về chuyện anh đến Bộ chỉ huy quân Nhật ở Đồn Thủy để nói rõ lực lượng khởi
nghĩa không tấn công lực lượng Nhật đã đầu hàng Đồng minh mà chỉ cốt giành chính
quyền.
Anh
không muốn nói nhiều về kết quả có được trong cuộc đấu tranh khôn khéo ấy do
anh đại diện cho Ủy ban khởi nghĩa, đã khiến quân Nhật rút về trại và không can
thiệp vào cuộc khởi nghĩa ở Hà Nội, tránh đổ máu vô ích.
Rồi
hào hứng trở lại khi anh nói về những chuyện lý thú, sống động về tính sáng tạo
và thông minh của những chàng thanh niên Hà Nội trong cuộc thử lửa cũng như
những ngờ nghệch đáng yêu của họ khi đi vào cuộc chiến đấu mà như đi vào ngày
hội.
Thấy trên giường của anh có quyền "Đèn Cù"
của Trần Đĩnh in theo khổ lớn đang đọc dở , tôi hỏi nhận xét của anh, điều mà
tôi đã hẹn trước qua điện thoại, anh xua tay. "Chưa đọc. mà cũng ngại đọc.
Đấy, mới tới trang 18, chẳng biết anh nào ở Bộ Ngoại giao in ra rồi gửi cho
tôi. Thì cứ viết ra đi đã cũng có cái hay, còn tùy thuộc vào cái tâm của người
viết. Hãy để cho lịch sử trả lời đúng, sai, hay, dở.
Tôi đọc được 18 trang rồi vứt đó nên chưa trả lời câu
hỏi của anh được. Anh đặt ra những vấn đề rất trúng, nhưng thôi hẹn lần sau.
Tôi phải đọc cái đã, nhưng mệt quá rồi".
Và anh bắt sang chuyện anh muốn hỏi tôi về cuốn sách
tôi viết đã lâu xoay quanh chủ đề "Gia đình Việt Nam " và
"Nghiên cứu xã hội học về gia đình". Tôi có cảm tưởng anh đang muốn
trao đổi kỹ về đề tài này trong những lời tâm sự của anh, nhưng chắc do ước
lượng về thời gian, anh tự chuyển sang những câu hỏi khác về công việc tôi đang
làm.
Cứ thế, tôi có cảm tưởng người ngồi trên giường trước
mặt tôi không còn là ông già 91 tuổi vừa hụt hơi lúc nãy, giọng anh khỏe khoắn,
trầm hùng khi nói về những suy ngẫm, những phân tích sống động, trầm tĩnh và
sâu lắng về những sự kiện lịch sử.
Đặc biệt, anh không mảy may nhắc đến những oan khuất
mà anh phải chịu đựng, không chỉ 9 năm tù đày mà rồi gia đình và bản thân anh
hiện nay. Thấy tôi tế nhị khơi gợi đến chuyện này, anh cười "thì tôi đã
nói với anh hôm ở nhà anh Văn rồi còn gì?".
* Chuyện ở nhà
'anh Văn'
Đó là câu chuyện cách nay đã hơn bốn năm. Hôm ấy tôi
từ thành phố Hồ Chí Minh bay ra để đến dự cuộc họp mặt thân mật mừng thọ 99
tuổi Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Ngồi cạnh anh, tôi có ghé vào tai "Anh phải
viết lại đi. Rồi các anh lần lượt ra đi cả, quãng trống của lịch sử sẽ khó có
ai lấp đầy được.
"Mà phải để cho lịch sử biểu tỏ sự công minh của
nó, còn để cho các thế hệ sau này hiểu được về cha anh họ chứ. Anh ngại viết
thì cứ nói vào máy, tôi sẽ nhờ học trò tôi làm việc này, gỡ băng ra, anh xem
lại, nếu anh thấy cần, tôi tình nguyện biên tập chỉnh sửa lại cho anh.
"Nhưng phải nhanh lên, vì cũng chẳng biết thế nào
mà tính trước được đâu, chưa chừng tôi "đi trước' cả anh và anh Việt
Phương biết đâu, mặc dầu tôi thua anh một giáp đấy".
Anh chỉ cười, không trả lời. Gần cuối buổi, anh đột
nhiên kéo tay tôi, chỉ một người đang đứng gần cửa ra vào: "Này,TL, nếu
muốn viết thì anh viết về anh ấy thì hay hơn, một "nhân chứng sống"
và cũng "thời sự" hơn đấy". Câu chuyện sẽ quá dài nếu tôi kể sâu
hơn về người mà anh muốn tôi viết. Hơn nữa, tính "thời sự" mà anh
muốn nói thì cuộc sống đã nói hay hơn gấp triệu triệu lần những cây bút tài ba
nhất, nhạy bén nhất chỉ hai năm sau ngày anh nói với tôi.
Vả chăng, tôi đâu phải là một nhà báo, tôi cũng chẳng
phải là nhà văn. Tôi chỉ là người muốn ghi chép lại những sự kiện lịch sử, và
Anh chính là một "hiện tượng lịch sử đích thực".
Anh là một nỗi đau của lịch sử. Đúng hơn, nỗi đau của
những người dám dấn thân vì nghĩa lớn của đất nước, vì nghĩa cả giải phóng dân
tộc để giải phóng con người, xây dựng một xã hội nhằm thể hiện mục tiêu cao cả
: "sự phát triển tự do của mỗi con người là điều kiện cho sự phát triển tự
do của tất cả mọi người" đã bị người ta phản bội nhân danh chính những
điều đẹp đẽ ấy.
Phản bội một cách trắng trợn và đáng ghê tởm, hay phản
bội bởi những sự lừa mị, ngu dân với những lời đường mật cửa miệng lươn lẹo,
cũng đều là sự phản bội.
* Nạn nhân của
'phản bội'
Và anh là nạn nhân tiêu biểu của sự phản bội ấy. Người
ta nói với anh chỉ cần gật đầu thừa nhận một câu chuyện bịa đặt nhằm một mục
đích chính trị bẩn thỉu, thì anh sẽ được trả tự do và dễ dàng bước lên những
bậc thang danh vọng, vì anh đã từng giữ nhiều trọng trách mà những thuộc cấp
đứng dưới anh rất xa nay đã ngất nghểu trên những cái ghế cao quyền thế, danh
vọng, bổng lộc.
Nhưng anh đã nhã nhặn rồi phẫn nộ từ chối. Lương tâm
của người chiến sĩ dám xả thân vì ngĩa lớn không cho phép anh phản bội chính
mình, phản bội đồng chí, đồng đội mình.
Một cái lắc đầu có sức nặng của một quả núi sừng sững
trước bão táp cuồng nộ của bạo lực và mua chuộc. Những người từng chứng kiến bi
kịch của anh đã kể lại cho chúng tôi nghe về bản lĩnh và phẩm cách của anh.
Và, anh Nghĩa ơi, cái chuyện về tính "thời
sự" mà anh nhắc tôi hôm ấy thì như tôi vừa nói, cuộc sống đã thực thi sứ
mệnh tuyệt vời của nó bằng việc tiễn đưa vị lão tướng huyền thoại nằm ngoài mọi
kịch bản soạn sẵn và những toan tính ở nhiều góc độ.
Anh là người Thư ký tuyệt vời nhất của vị lão tướng
huyền thoại ấy, cũng là người xứng đáng nhất trong dòng người bất tận xếp hàng
thắp nén hương tiễn biệt người thủ trưởng mà anh hết lòng yêu kính và kiên
cường bảo vệ. Họ tự nguyện đứng xếp hàng để được biểu tỏ tấm lòng thành kính
tri ân, nhớ thương một con người đã góp phần viết nên những trang sử vẻ vang
của dân tộc, nay đã đi vào lịch sử.
Phải chăng con đường ngoằn ngoèo người xếp hàng kia
cũng đang là biểu tượng một nét dáng của lịch sử?
Lịch sử đang đi những bước chậm rãi nhưng chất chứa
nhiều tiềm ẩn khó lường anh Nghĩa ạ.
Nếu lịch sử là con người nhân với thời gian, thì sự
sòng phẳng của lịch sử chính là ánh phản chiếu của lòng dân tôn vinh những
người đã góp phần làm nên lịch sử. Vị “tư lệnh của các tư lệnh, chính ủy của
các chính ủy” mà có lúc người ta cố tình lảng tránh những oan khuất, vô tình
hay hữu ý toa rập cho toan tính bẩn thỉu nhằm che lấp sự thật lịch sử. Nhưng
lịch sử sớm muộn cũng thực hiện sứ mệnh công minh của nó là trả về những giá
trị đích thực đã từng bị vùi lấp.
Và lòng dân đã thực thi sứ mệnh ấy của lịch sử. Chính
vì thế, lịch sử rồi cũng đang làm và sẽ làm điều ấy với Lê Trọng Nghĩa, người
Thư ký kiên cường, Cục trưởng Cục quân báo, Chánh Văn phòng Quân ủy Trung ương,
gắn bó mật thiết với sự nghiệp của Đại tướng Võ Nguyên Giáp.
Cho đến giờ phút này báo chí chính thống trong nước đã
dành việc đưa tin Lê Trọng Nghĩa từ biệt thế giới này cho đài BBC để rồi cũng
sẽ có lúc những người chủ trương sự im lặng đáng ngờ này sẽ phải trả giá đắt.
Trước hết là phải gánh chịu thêm sự phẫn nộ và khinh
miệt của lòng dân và công luận. Thì cũng giống như dạo nào người ta phải gọi
những tàu ăn cướp của Trung Quốc đâm chìm tàu cá của ngư dân ta trên vùng hải
phận thuộc chủ quyền của ta là "tàu lạ", để rồi bây giờ cũng có chút
bẽ bàng với dân và với thế giới khi gọi đúng tên người "bạn vàng 16 chữ và
bốn tốt" là bọn Trung Quốc xâm lược.
Công luận và lòng dân đã quá hiểu rõ chuyện "tàu
lạ" và bụng dạ thì quen với việc không dám đối mặt với sự thật và cũng
không dám chịu trách nhiệm cần phải ứng xử kịp thời trước những tình huống đòi
hỏi một nhãn quan chính trị sáng suốt và bắt kịp mạch đập của cuộc sống với tâm
trạng của người dân.
Kịp thời phục hồi danh dự cho một chiến sĩ kiên cường,
một nhân cách cao thượng, một người bị oan khuất song vẫn tràn đầy nhiệt huyết
với nước với dân, là một hành vi chính trị và phục hồi đạo lý có ý nghĩa gấp
vạn lần những lời nói sáo rỗng và hành động mị dân mà người ta đã quá nhàm chán.
Không sớm thì muộn, việc đó cũng phải làm. Bài học về
lòng dân đưa tang và tưởng niệm Đại tướng Võ Nguyên Giáp là một bài học đắt giá
cho những ai muốn học tập ông cha trong việc thực hiện chính sách thân dân,
điểm tựa vững chắc nhất của một đường lối dựng nước, cứu nước, giữ nước và xây
dựng nền thịnh trị của một đất nước.
Nén nỗi day dứt, tôi cố viết vài dòng về anh, nhưng
sao con chữ cứ nhảy múa vòng vèo không diễn đạt được tâm trạng của mình. Thôi
đành tự an ủi “vọt từ suối phun ra là nước, chảy từ mạch máu ra đều là máu”,
tôi viết trong nỗi đau thương nhớ Anh, anh Lê Trọng Nghĩa ơi, nụ cười thanh thản
và điềm đạm của anh đang giục giã chúng tôi, những người quý trọng, thương mến
anh và nguyện theo gương Anh.
T.L/BBC
------------
ông Lê Trọng nghĩa cũng chẳng được lịch sử tôn vinh -vì ông ta bị đảng cs lừa mà tin đảng có bản chất tốt, thực ra đảng csVN là một đảng lưu manh, nó chỉ "tốt giả vờ" ở chỗ nêu khẩu hiệu để mê hoặc lôi kéo người dân và đảng viên không chức quyền khi đảng còn chưa cướp được toàn quyền cai trị dân tộc mà thôi. từ 1975 khi cướp được toàn quyền rồi thì bắt đầu bộc lộ bản chất lưu mahh của nó bằng hành động phản dân tộc, phản tổ quốc.
Trả lờiXóaÔng Tương Lai này xem ra còn mù mờ về bản chất đảng cs lắm, vậy mà đòi có một tương lai tốt đẹp cho VN thì có mà đợi đến tết "công gô"
Trả lờiXóaÔng Bùi Tín cũng vậy - mê cs như điếu đổ, mong "anh ấy" trở lại đẹp đẽ như ngày xưa...
XóaKhụ khụ!...
Cung Kính tiễn Hồn cụ Lê Trọng Nghĩa!
Trả lờiXóa''Vì ai ra nông nổi này ?''
Trả lờiXóaĐến nay vẫn còn nhiều người mù mờ không biết ai là thủ phạm đem cái đảng chết tiệt này vào cổ dân VN.Họ vẫn tôn thờ các thủ phạm nồng cốt này.
Kính thưa ngài giáo sư "phản biện trung thành" Tương Lai! Khi đọc bài viết của ngài, người ta và và những nông dân như chúng tôi sẽ đặt vấn đề về nhận thức lịch sử, sự khách quan của giới trí thức...đặc biệt là ngài...Tôi, gia đình tôi cũng là cộng sản, nhưng đã thoát khỏi cơn u mê kinh thể từ lâu rồi...Hành vi mà ông gọi là " anh hùng" của Nguyễn Thái Bình mà ông ca tụng nếu xảy ra trên chuyến bay ví dụ như của Việt Nam Airline...như bây giờ thì ông sẽ gọi là gì ngoài hai từ không tặc...? những hành vi đánh bom, ám sát gieo rắc kinh hoàng tại miền nam trước kia gọi là gì...thưa ngài...?
Trả lờiXóaÔng Tương Lai viết bài ca ngợi ông Lê Trọng Nghĩa mà tự nhiên lại ngoặc "Đèn cù" của ông Trần Đĩnh vào làm ra vẻ vô tình nhưng thực ra là muốn nói với mọi người là ông Lê Trọng Nghĩa chưa thực tin vào cái tâm của ông Trấn Đĩnh. Chưa biết đó có đúng là ý của Ông Lê Trọng Nghĩa hay không nhưng đó là ý của ông TL là rõ rồi. Tôi khuyên ông bỏ cái lối canh khoé ấy đi vì nó thiếu nhân cách lắm. Bây giờ ông phát biểu nhiều lắm nhưng tôi chưa bao giờ thấy ông nhận ông đã có sai lầm hay ít nhất nhận thức chưa đúng trong quá khư khi ông trên cương vị là người giúp việc cho Lê Duẩn đã góp phần minh họa cho nhiều chính sách sai góp phần đẩy đất nước vào thảm kịch hòm nay. Bây giờ ông nói như lúc nào ông cũng đúng, cũng nhìn ra vấn đề. Hãy trung thực với chính mình đi ông a. Về mặt này ông Trần Đĩnh trong "Đèn cù" sòng phẳng và trung thực hơn ông.
Trả lờiXóaĐoàn Vũ Vinh
Chưa thể đòi hỏi gì nhiều ở những con người đã có một quá trình gắn bó lâu dài với CNCS. Bao nhiều năm được (bị)nhồi sọ bởi những giáo điều, nay nhiều người đã nhận ra bộ mặt thật ấy,và lên tiếng thì dẫu muộn còn hơn không. Tuy rằng chán ghét CNCS, nhưng nói ra được như vậy còn hơn biết bao nhiêu người cũng vô cùng uất ức chán ghét mà không dám nói ra. Là một trong những người ký vào kiến nghị 72, ông không muốn con tàu này hoàn toàn lật nhào, mà chỉ muốn nó nhận ra sai lầm mà vạch hướng đi mới cho tương lai đất nước tốt đẹp hơn. Dẫu sao cũng đáng khen cho vị giáo sư có ít nhiều bản lĩnh này.
Trả lờiXóaCho dù GS Tương Lai có mù mờ thì vẫn còn nhân cách .Tôi xin chia nỗi đau của GS .
Trả lờiXóaTôi chưa được được đọc "Di chúc " của chú Nghĩa nhưng tôi hiễu ước vọng của chú Nghĩa khác giáo sư .
Tôi biết chú Nghĩa khá lâu .Ngoài những điều giáo sư đã viết,ông còn là người thâm thúy,giản dị nhưng đầy kiêu hãnh .Cái đề nghị giải oan nếu có trong di chúc thì tôi cho rằng đó là một ước nguyện lớn lao hơn rất nhiều so với danh dự của chú .Đó là ước nguyện dân chủ và chỉ khi dân chủ thắng thế thì nỗi "nỗi oan" của những người như chú mới được giải .Tôi tin rằng,khi nhắm mắt,chú Nghĩa ko day dứt về nỗi oan của mình mà chỉ đau đớn tận cùng vì sự vô nhân tính của cái đảng mà chú đã theo lúc sơ khai .Với cái đảng như hiện nay,thì cái án phản đảng của chú ko phải là oan khuất mà lại là sự ngợi khen lòng trung thành vô hạn của chú với dân tộc này.Cháu sẽ luôn nhớ đến chú,ba cháu dưới đó chờ chú đã hơn mười năm
cầu nguyện hương hồn ông được siêu thoát,
Trả lờiXóaĐược đáng đối xử như thế, nhìn xã hội suy đồi như chưa từng có nhưng cho tới chết ông Nghĩa cũng vẫn còn tin vào đảng cộng sản, trông chờ đảng sửa sai ...mà không dám trả thẻ đảng như Lê Hiếu Đằng thì vẫn còn ....
ước gì ông Nghĩa dám anh dũng thật sự 'nói lên sự thật trước khi chết" hơn là ...xin đảng giải oan ...
Trả lờiXóaLịch sử loài người coi lịch sử của cộng sản là thứ phải nên dẹp bỏ. Sao mà "tôn vinh" nổi!
Trả lờiXóaLịch sử là thời gian và sự kiện!
Trả lờiXóaÔ hô ! Buồn thay về sự ra đi của Cụ Lê Trọng Nghĩa, một con người sống có tư cách, bản lĩnh, trí tuệ làm người.Cụ Lê Trọng Nghĩa là một người lính chân chính, chân thật, có Văn và mưu lược Võ. Nhân dân và đồng đội tin yêu cụ. Cụ xứng đáng là cộng sự giúp việc Đại tướng, Tổng tư lệnh Võ Nguyên Giáp. Xin chân thành chia buồn với gia đình và cầu cho linh hồn cụ Lê trọng Nghĩa siêu thoát về cõi vĩnh hằng, về với tổ tông dòng họ Lê.
Nhìn lại thời gian từ cách mạng Tháng 8-1945 lại đây, các thế hệ và tầng lớp nhân dân ta đã phải "tẩy não", "loại bỏ" bao nhiêu sự kiện lịch sử (tưởng chừng đúng, sau lại sai). Mình có cảm nhận những người lãnh đạo (trung ương, tỉnh, huyện) khi tiếm được quyền hoặc được đảng viên và nhân dân ủy quyền quản lý đất nước hoặc địa phương luôn có tư tưởng tạo ra sự kiện biến đổi lịch sử để khẳng định vị trí và ngôi thứ của mình. Vì thế, những người theo Việt Minh làm nên Cách mạng Tháng 8-1945, khi cải cách ruộng đất bị qui là Quốc dân đảng, khi miền Bác có hòa bình đến 1964 tư dưng nẩy sinh "chống xét lại Liên Xô" để phân hóa tư tưởng và tổ chức trong đảng, đánh thẳng vào đội ngũ lãnh đạo cao cấp trong BCT, BCH Trung ương, chủ yếu nhắm vào Đại tướng-Tổng tư lệnh Võ Nguyên Giáp và các tướng lĩnh tài cao, trí lớn, ý chí kiên cường, có đủ mưu lược và bản lĩnh cầm quân dựng nước và giữ nước, Cụ Lê Trọng Nghĩa là một người trong số tướng lĩnh bị qui chụp sự oan ức đó. Tin rằng lịch sử sẽ phải minh bạch và giải oan cho Cụ và các đồng chí trong cái gọi là Vụ án Xét lại. Nhưng thời gian nào, và ai có đủ bản lĩnh và tâm đức đứng ra làm cuộc giải mã âm mưu thấp hèn Vụ án xét lại từ 1964 còn dư lại đến nay (?) Sau 30-4-1975, sự kiện cải tạo công thương nghiệp, chiến tranh biên giới Tây Nam, chiến tranh biên giới phía Bắc, tình hình Hoa Kiều....phân hóa nội bộ đảng rất quyết liệt, loại bỏ nhiều cụ khi đó là lãnh đạo các tỉnh Hà Giang, Lao Kai....Đặc biệt, sự ra đi của cụ Hoàng Văn Hoan và bắt bỏ tù không xét xử Thượng tướng, Phó Chủ tịch Quốc hội Chu Văn Tân và những người thân cận là một việc đau lòng, không minh bách và thấp hèn. Vì thế, làm cho lòng dân không yên, nghi ngờ, ai đúng là cộng sản, vì dân và ai là tay sai của Tàu Cộng, Liên Xô đây ? Thật khó mà lý giải !
Đó, chỉ tính trong vòng gần 30 năm (1954-1980) người dân Việt nói chung, người tham gia tổ chức đảng nói riêng đã qua 3 lần "cải hóa tư tưởng" và xây dựng "ý thức hệ mới" (Việt Minh thành Quốc dân đảng, đảng lao động chia thành chống xét lại Liên Xô và thân Tàu Cộng, đảng cộng sản thân Liên Xô và chống Tàu Cộng, hiện nay thì....) Ý thức hệ (cái không phải là đạo đức, luân lý dân tộc Việt) sớm nắng chiều mưa như vậy thì làm sao mà xây dựng được nền nếp, truyền thống văn hóa chính trị dân chủ cho một quốc gia và dân tộc có bề dày lịch sử văn hiến nghìn năm. Dân tộc Việt sao khổ qúa ta (?) Các cụ có nghĩ và thấy điều đó không?
Thời gian sẽ trôi qua, năm tháng này sang năm tháng khá. Nhưng sự kiện lịch sử thì mãi mãi chỉ có một lần và chỉ có một mà thôi.
Do đó, thời gian và sự kiện lịch sử sẽ mãi mãi trong tâm trí người dân Bách Việt.
Lịch sử là thời gian và sự kiện là như dzậy. Các cụ ngẫm xem!
Đi theo, làm "người cộng sản", khác người bình thường, thì phải chấp nhận chuyện này chứ ông? Ấm ức làm chi cho người khác phải cười buồn (không muốn nói là cười khẩy).
Trả lờiXóaÔng Tương Lai lại lẩm cẩm . Tôn vinh ông Lê trọng Nghĩa thì khác gì xem Đại thắng mùa xuân 75 là một tội Ác . Với khoảng 6 triệu người phải chết vì Giải phóng Miền Nam thì ác trở thành Đại Ác ....! Tại sao ư ?
Trả lờiXóaVì hiệp định Paris 1973 ngưng bắn để tổng tuyển cử còn đó . Mặt trận Giải Phóng MN & VNCH sẽ thành lập một tổ chức gồm ba thành phần để lo tổng tuyển cử .
Như vậy đâu cần có Đại thắng mùa xuân 75 VN vẫn có hoà bình . Đâu cần GPMN , dùng giải pháp chính trị bầu cử theo hiệp định GENEVE 1954 VN vẫn có hoà bình ,
Điều này cho thấy , ĐCSVN mang mầm hiếu chiến , quyết giải quyết tinh thần Thống Nhất đất nước bằng phương pháp vũ lực Chiến Tranh .
Lịch sử sẽ tôn vinh ông Lê trọng Nghĩa . Vậy lịch sử sẽ lên án ai đây ? Và những tấm bằng Liệt sĩ trong chiến tranh 54-75 cùng với bao nhiêu công trạng Giải Phóng sẽ tính như thế nào đây ?
Thưa ông Tương Lai , ông viết như thế này là trung thực , nhưng ông có biết ông đã làm khó đảng . Ông buộc Đảng phải ăn nói sao đây với những anh hùng liệt sĩ trong cuộc chiến này ? Bác Hồ đã mất rồi làm sao có thể đứng ra để xin lỗi đồng chí , đồng bào thêm một lần nữa !!!