Các
nước ven biển Đông vẫn mãi ca bài “mời anh trước … Không, mời anh trước”. Cốt
lõi của vấn đề ở đây là: Trung Quốc sẽ thống trị biển Đông trừ khi có ai đó
kiềm chế họ.
Hoa Kỳ và các nước Đông Á, láng giềng của Trung Quốc có thể ngăn
cản sự bành trướng chậm rãi của Trung Quốc, khi và chỉ khi họ nhất trí được
cách thức chia sẻ các rủi ro cũng như chi phí trong việc thuyết phục Bắc Kinh
thay đổi ý đồ.
Trung Quốc muốn mở rộng lãnh hải của họ. Mục tiêu này
nhận được sự ủng hộ rộng khắp của quần chúng nước này. Tuy nhiên, việc mở rộng
như vậy sẽ thách thức quyết tâm duy trì hiện trạng ở rìa Tây Thái Bình Dương
của Hoa Kỳ. Đồng thời, nó cũng sẽ thách thức nền độc lập của các nước Đông Á
láng giềng của Trung Quốc, ngay cả khi Trung Quốc chỉ muốn các nước này nhượng
bộ chứ không phải quy phục hoàn toàn về vấn đề tranh chấp lãnh hải. Hiện tại,
Bắc Kinh có vẻ như đã dứt khoát với các bước tiến nhỏ tại nơi mang lại lợi thế
chiến thuật: đó là vùng biển Đông trải dài từ đảo Hải Nam xuống phía nam cho tới Singapore .
Phương thức bành trướng của Trung Quốc đã trở nên rõ
ràng. Hãy quên đi “sự trỗi dậy hòa bình” của Trung Quốc – câu cửa miệng quen
thuộc của các nhà ngoại giao nước này xuyên suốt những năm 2000. Kể từ năm
2009, khi Bắc Kinh tái khẳng định chủ quyền với khoảng hơn 80% diện tích biển
Đông, vùng biển kín lớn nhất thế giới, Trung Quốc đã chậm rãi bành trướng về
phía nam. Các tàu tuần duyên và kiểm ngư Trung Quốc luôn xuất hiện ở tuyến đầu,
tạo thành một vỏ bọc bán vũ trang che đậy cho quả đấm thép của lực lượng hải
quân Trung Quốc.
Các nhà phân tích trước đây còn tranh cãi liệu Bắc
Kinh đang đạo diễn thực hiện ý đồ bá quyền khu vực biển Đông hay chỉ đang cố
gắng quản lý, chỉnh đốn các cơ quan chấp pháp trên biển dưới quyền mình. Giờ
đây không còn gì phải tranh cãi nữa. Trong những năm gần đây, các chiến thuật
của Trung Quốc được phối hợp rất nhịp nhàng – một sự kết hợp của dọa nạt, tuần
tra hàng hải, phong tỏa cục bộ, triển khai giàn khoan dầu khí, đâm va các tàu
đánh cá, và xây dựng cơ sở hạ tầng trên các bãi cạn và đảo nhỏ. Bắc Kinh đã
thiết lập một bộ khung hành chính, dưới cái tên “Thành phố Tam Sa”, để tiếp
quản khu vực bá quyền mới này. Từ năm 2012, đường chữ U bao trọn khu vực này đã
được in chìm lên các hộ chiếu Trung Quốc.
Việc Trung Quốc theo đuổi bá quyền trên biển Đông đã
làm rạo rực con tim của những người Trung Quốc yêu nước, những người đã thuộc
nằm lòng một phiên bản kỳ bí về vai trò có tính lịch sử của Trung Quốc đối với
các vùng biển của châu Á. Nếu ta bỏ thêm vào câu truyện kỳ bí này quyết tâm của
Bắc Kinh muốn gột rửa nỗi sỉ nhục do các cường quốc châu Âu gây ra cho họ trước
đây – vào giai đoạn lịch sử được gọi là “thế kỷ nhục nhã” – bằng cách trút
những sỉ nhục tương tự lên các quốc gia láng giềng lân cận, ta sẽ thấy một siêu
cường quốc bị huyễn hoặc bởi câu chuyện huyền sử do họ tự dựng nên và bởi thói
tự mãn, tự cho mình là công chính. Trung Quốc dường như đã tự thuyết phục rằng
họ đang không làm gì hơn ngoài thu hồi lại các lãnh hải đã để mất. Hậu quả là,
tại Bắc Kinh, người ta thường quy kết sự phẫn nộ ngày một tăng của các quốc gia
châu Á khác với Trung Quốc là do sự mưu đồ, giật dây của Hoa Kỳ nhằm kiềm tỏa
Trung Quốc.
Các nhà chiến lược Hoa Kỳ chưa nhất trí được phương
thức ứng phó với kế hoạch mở rộng lãnh hải của Trung Quốc. Các chính sách của
Hoa Kỳ đã thành công trong việc giữ cho mối quan hệ Mỹ-Trung tương đối ổn định
về tổng thể, nhưng đã thất bại trong việc kiềm chế sự lên gân của Trung Quốc
trong các vấn đề về tranh chấp lãnh hải.
Từ vài thập kỷ nay, một số chuyên gia Hoa Kỳ đã hình
dung rằng Washington có thể xây dựng một mối quan hệ có tính xây dựng, thậm chí
là gần gũi, với siêu cường đang trỗi dậy của châu Á này, như một hình thức
“lưỡng quyền”, trong đó Trung Quốc đóng vai trò đối tác chân phụ. Theo kịch bản
đó, Hoa Kỳ vẫn sẽ là nhà bảo trợ cho an ninh của Nhật Bản, Hàn Quốc, các nước
Đông Nam Á, và – theo đúng nghĩa đen – chính quyền Trung Quốc đối địch với Bắc Kinh,
đó là Đài Loan. Bắc Kinh không thỏa mãn với viễn cảnh đó, và thậm chí còn có
thể nhắm đến việc tái kiểm soát các nước trước đây từng là chư hầu của họ ở
vùng Đông Bắc Á. Trước mắt, mục tiêu đó quá khó khăn. Đông Nam Á là một con mồi
béo bở, dễ dàng hơn nhiều.
Các nhà chiến lược ở các nước Đông Nam Á đã nhanh
chóng suy đoán rằng ngay khi Tập Cận Bình củng cố được quyền lực, Trung Quốc sẽ
theo đuổi một chính sách ngoại giao tự tin, nhưng cũng đồng thời ít gây va chạm
hơn. Nhưng suy đoán đó đã sai. Cho dù ASEAN liên tục hối thúc Trung Quốc chấp
nhận Bộ Quy tắc Ứng xử trên biển Đông, một bộ quy tắc có thể giúp răn đe hay ít
nhất là chỉ hướng tháo gỡ các xung đột trên biển Đông, Trung Quốc dưới quyền
Tập Cận Bình không tỏ ra thực sự mặn mà với kế hoạch này của các nước ASEAN,
nói gì đến việc đàm phán đa phương về các tuyên bố chủ quyền lãnh hải.
Cách đây vài năm, các nhà phân tích Trung Quốc dường
như đã đi đến kết luận rằng các nước láng giềng quanh vùng phương nam đang xâm
hại các lợi ích của Trung Quốc trong khi chỉ giả vờ đàm phán về các yêu sách
chủ quyền. Kể từ 2009, Bắc Kinh đã không còn tha thiết với việc thỏa thuận các
tuyên bố “cùng khai thác” với các đối tác láng giềng, trừ khi trong đó có điều
khoản thừa nhận tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc. Các chiến lược của Trung
Quốc đã giúp hình thành một cách tiếp cận nhất quán và cho đến nay hiệu quả
trong việc độc chiếm các vùng biển lân cận. Cùng lúc đó, giới quân sự Trung
Quốc thường cho rằng an ninh của nước này phụ thuộc vào việc kiểm soát các vùng
biển nằm trong “chuỗi đảo thứ nhất” và cuối cùng là vào khả năng triển khai lực
lượng ra Thái Bình Dương và Ấn Độ Dương.
Những quan điểm này là nền tảng cho chiến lược của Bắc
Kinh và đã dần đẩy Trung Quốc vào thế đối đầu với Hoa Kỳ. Kể từ Thế chiến 2,
chính sách ngoại giao Hoa Kỳ hướng đến, theo nghĩa rộng nhất, một trật tự thế
giới ràng buộc bởi các quy tắc, thuận theo công pháp quốc tế và bảo vệ cho
quyền lợi của tất cả các nước, dù lớn hay nhỏ. Bất chấp thực tế trớ trêu là dù
chưa được Thượng viện Hoa Kỳ thông qua, Công ước Quốc tế về Luật Biển của LHQ
về cốt lõi vẫn là sản phẩm của viễn kiến về trật tự thế giới kể trên của Hoa
Kỳ. Các điều khoản của Công ước về tự do hàng hải, bảo vệ cho một mạng lưới các
tuyến giao thương hàng hải tối quan trọng cho nền kinh tế toàn cầu, và mang lại
một bộ khung cơ chế giúp giảm thiểu nguy cơ xảy ra đụng độ hàng hải ngoài biển
khơi.
Các nhà chiến lược Hoa Kỳ đã chủ đích tập trung vào
cái được cho là “bức tranh toàn cảnh”, đó là việc trỗi dậy của Trung Quốc như
một cường quốc trên nhiều phương diện. Tuy nhiên, việc tập trung vào Trung Quốc
như vậy đã đẩy phần còn lại của châu Á ra ngoài tiêu điểm, và chỉ xem xét quyết
tâm theo đuổi tham vọng mở rộng lãnh hải bằng mọi giá của Trung Quốc chủ yếu
trong bối cảnh quan hệ song phương Mỹ-Trung. Một nhóm các chuyên gia về Trung
Quốc lập luận rằng các tranh chấp trên biển Đông không đủ quan trọng để đánh
cược đại cục quan hệ Mỹ-Trung.
Một nhóm chuyên gia khác nghĩ rằng, làm gia tăng các
phí tổn cho Trung Quốc khi theo đuổi bá quyền sẽ thuyết phục được Bắc Kinh rằng
các lợi ích tiềm tàng ở biển Đông không đáng để phá hỏng quan hệ của họ với Washington . Cả hai nhóm
chuyên gia này đều có thể đã nhận xét đúng về Trung Quốc, nhưng chỉ khi Bắc
Kinh cũng nhìn nhận mọi việc dưới lăng kính quan hệ Mỹ-Trung.
Nhiều lãnh đạo châu Á dường như tin rằng sự đối đầu
Mỹ-Trung sẽ choán chỗ tất cả các tranh chấp tay đôi của họ với Trung Quốc, và
rằng cuối cùng thì Washington sẽ nhận ra chỉ bằng cách đối đầu một cách trực
diện, cứng rắn mới có thể ngăn chặn được sự thống trị của Trung Quốc, không chỉ
đối với biển Đông, mà còn với tất cả các quốc gia tiếp giáp vùng biển này.
Đã có ý kiến rằng, thay vì đứng nhìn các quốc gia Đông
và Đông Nam Á bị cuốn vào vòng ảnh hưởng về kinh tế cũng như chính trị không
thể cưỡng lại của Trung Quốc, Washington cuối cùng cũng sẽ đảm nhận gánh nặng
ngăn chặn tham vọng của Trung Quốc, cho phép các quốc gia Thái Bình Dương láng
giềng của Trung Quốc có thể theo đuổi các lợi ích của mình với phí tổn thấp
nhất.
Vì vậy, một vài năm trước đây, dư luận ở nhiều nước
châu Á đã rất phấn khích, tràn trề hy vọng khi những người phát ngôn của Bộ Ngoại
giao Hoa Kỳ tuyên bố rằng Hoa Kỳ sẽ “xoay trục” để quay lại Đông Á. Và thêm
nữa, Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đã dùng ngôn từ mạnh bạo hơn, nhận định một cách xác
đáng rằng các động thái của Trung Quốc là “khiêu khích” và bác bỏ đường chín
đoạn của Bắc Kinh là “không có cơ sở theo luật pháp quốc tế.”.
Tuy nhiên, các lực lượng quân sự của Hoa Kỳ vẫn bị
trói chặt trong các sứ mệnh ở Trung Đông, bất chấp các cuộc rút quân khỏi Iraq và Afghanistan . Không ai biết liệu
rằng có hay không, hay khi nào thì các vòng thương thảo Hiệp định Đối tác Kinh
tế Chiến lược xuyên Thái Bình Dương (TPP) bất tận, một cấu phần quan trọng của
kế hoạch xoay trục, mới kết thúc, hoặc liệu rằng Quốc hội Hoa Kỳ cuối cùng sẽ
có phê chuẩn cho Hoa Kỳ gia nhập TPP hay không.
Những người cho rằng Hoa Kỳ không thể cưỡng lại việc
đối đầu với Trung Quốc đã nhận định sai về nền chính trị Hoa Kỳ cũng như tâm
thái của công chúng Mỹ. Vẫn còn ám ảnh với cuộc chiến với Việt Nam nửa thế kỷ
trước và mệt mỏi với các cuộc xung đột tại Trung Đông, công chúng Mỹ sẽ không
ủng hộ cho các phí tổn, cả về tài chính lẫn lực lượng quân sự, để bảo vệ các
quốc gia châu Á không sẵn sàng hy sinh để bảo vệ nền độc lập của chính mình.
Hơn nữa, lợi ích sát sườn của những thế lực đã đổ quân đội cũng như các nguồn
lực của Hoa Kỳ để theo đuổi các mục đích thiếu minh bạch ở Trung Đông sẽ tiếp
tục phân tán Hoa Kỳ khỏi châu Á.
Với ngoại lệ đã được thực tế kiểm nghiệm là Nhật Bản
và Philippines, các nước Thái Bình Dương láng giềng của Trung Quốc ít tỏ ra
quyết tâm, điều sẽ giúp họ và các nước láng giềng của họ đứng lên chống lại
Trung Quốc. Ví dụ, không có liên minh Á-Mỹ nào để có thể quy tụ cùng, một số
các tiếng nói có trọng lượng ở Hà Nội vẫn nhất mực cho rằng thỏa hiệp với Bắc
Kinh là đối sách khả dĩ duy nhất. Có lẽ, họ lo lắng cho sự cầm quyền của Đảng
Cộng sản hơn là chủ quyền của Việt Nam , nhưng có hề gì. Xa hơn nữa về
phía nam, Malaysia và Indonesia được cho rằng đang cố gắng bấu víu, càng lâu
càng tốt, vào hy vọng mỏng manh rằng Trung Quốc sẽ giới hạn tham vọng của mình
ở mức buộc Philippines và Việt Nam vào vòng cương tỏa.
Cho đến khi các quốc gia chủ chốt của ASEAN và các
đồng minh của Hoa Kỳ ở châu Á sẵn sàng chia sẻ phí tổn và rủi ro của việc ngăn
chặn tham vọng của Trung Quốc, Tổng thống Obama và đội ngũ Hội đồng An ninh
Quốc gia của ông sẽ tỏ ra rất cẩn trọng. Hoa Kỳ sẽ chia sẻ tin tức tình báo,
đặc biệt là liên quan đến lĩnh vực cảnh giới lãnh hải, và tương trợ an ninh một
cách có giới hạn, nhưng sẽ không hy sinh đại cục quan hệ của mình với Trung
Quốc bằng cách điều động Hạm đội 7, hoặc triển khai một lực lượng bán quân sự
đáng kể trên biển Đông.
Tác
giả: David Brown & Bronson Percival/anhbasam
(Người dịch: THA - Asia Sentinel)
(Người dịch: THA - Asia Sentinel)
----------
- David Brown là một nhà báo về Đông Nam Á đương đại, còn Bronson Percival là một nhà phân tích ởWashington . Cả hai ông đều là các nhà ngoại
giao Hoa Kỳ đã nghỉ hưu.
- David Brown là một nhà báo về Đông Nam Á đương đại, còn Bronson Percival là một nhà phân tích ở
-------------
Ngày xửa,Hốt Tất Liệt còn thèm và muốn chiếm In-đô ,Mã Lai và Thái Lan,thì nay chú Bình cũng thèm là lẽ thường thôi...Với ÚC và Phi lip pin thì chú muốn mua đứt.
Trả lờiXóaVì vậy mà chú ghét Việt Nam cản đường,nhưng liệu chơi tay đôi như tổ tiên của chú không xong nên chú bỏ cả đống tiền ra đóng vài chục tàu sân bay đó là gì,Việt Nam hết cản đường,thôi thì mặc chú chả đụng gì mình.Biển Đông menh mông cản làm gì.
Vừa rồi chú BỘ quốc phòng của nước Trung Hoa dân quốc,hăm he Việt Nam,nhưng lên mạng VOA tháy chú Việt Nam nói Đài Loan chưa đủ tuổi đánh Việt Nam nên nay hạ giọng làm lành...Dẫu sao thì Việt Nam còn nhớ ơn cụ Tôn Trung Sơn cố tổng thống Trung Hoa dân quốc,không vì ba cái kiền bếp,xoong nồi vài tấn vàng và cái đảo Ba Bình mà cho các chú về chầu tổ tiên.
Các báo tung lên Trung Mỹ đánh nhau ở Biển Đông vào năm 2015,xúi dại Việt Nam đánh trước...Còn lâu mới dại làm bia đỡ đạn cho MỸ và cho bất kì ai.
Hiện nay thì Trung Quốc tiến công và chiếm Phi chỉ 7 ngày là xong,quân MỸ ở đó chỉ ngó và lên tàu về.Nói cho cố chứ MỸ là con nợ bự của TÀU,sao mà dám đánh lại,đánh thì lấy tiền đâu mà xài...
Do vậy,Việt Nam cũng ngại,ai mà lường chú Tập,nên mời chú Putin sang Cam Ranh cứ sữa chữa tiếp dầu máy bay.Tàu ngầm của chú Putin số 1 thế giới rồi,tàu chú vào ra Cam Ranh thì trời còn chưa biết chưa thấy.
Thế là yên một bề.Tàu bay tàu ngầm Nga chỉ quẹt sơn là ra tàu Việt Nam ngay.
Chú Tập rành vụ quẹt sơn này,chú chả dại đụng Việt Nam.
Do vậy Việt Nam chỉ có việc cứu thương và tiếp liệu cho các chú nếu các chú thử tài nhau trên biển Đông.
Xin nhắn chú Đài,liệu trả sớm Ba Bình cho 2 bên hòa hiếu.Giữ đó làm chi,khi mà Trung Mỹ đụng nhau vì nước Phi thì Trung Quốc nó đạp Ba Bình nát bét.
Tuy không đụng lớn nhưng đụng nhỏ là rõ,các chú nát như tương cũng dễ biết chứ.
Việt Nam trung lập lại cường tráng quân sự nên chả ai đụng làm gì,chứ chú Đài thì trung lập cái gì,nên nó cho chú nát là rõ.
Bán máy tính,vật liệt điện hàng tiêu dùng ôm mớ tiền khẳm,còn tiếc cái nỗi gì mà ôm cái đảo Ba Bình của Việt Nam,Nuốt sao mà nỗi,dự án treo không có nghĩa là không làm,sẽ làm nhưng sao cho hai bên cùng vui vẻ thôi.
Công Sơn có vài lời cùng diễn đàn và nhắn tin vậy.
Công Sơn mang cái " kịch bản " viễn tưởng này sang Hollywood là trúng quả bự đấy ! dàn dựng nghe có lý , nhưng đoạn kết không thấy cờ VN tung bay trên q. đảo Hoàng Sa ? quên hay là cố tình không viết để khán giả phải suy nghĩ nước đôi ? những người Cộng sản họ có trí tưởng tượng thật tuyệt vời , khi xây dựng thành công CNXH thì con người ta sẽ có quyền làm theo năng lực , hưởng theo nhu cầu , đây là sản phẩm tưởng tượng đầu tay của người CS , đã từ lâu , các còm sĩ họ viết rằng Công Sơn có vấn đề về sức khỏe , và bây giờ thì tôi tin họ viết đúng .
XóaBCT đảng CSVN cho rằng chế độ họ đang thống trị chung ý thức hệ với CS tàu nên họ còn tồn tại khi chú TẬP còn cầm quyền,ít nhất cũng hết khóa này..!.có thể TRƯỜNG SA sẽ bị gặm nhấm thêm vài đảo,vài vị trí trọng yếu trên cao nguyên và duyên hải miền TRung sẽ là dự án khai khoáng hoặc du lịch sinh thái "có yếu tố nước ngoài"...nhưng có là gì với họ,đất đai bờ cõi tổ tiên LẠC HỒNG chỉ là tổ "cuốc".! máu của các liệt sĩ đã đổ xuống vì đôc lập chỉ là nước lã, ôi.mỉa mai thay !
Trả lờiXóaChưa biết cộng sản Việt Nam là gì mà cứ bảo họ bán nước,làm tay sai cho Tàu ....
Trả lờiXóaCộng sản mà như các bạn gán thì các bạn còn đâu mà lên diễn đàn cùng vui.
Đã là đảng viên cộng sản Việt Nam thì võ nghệ họ cao siêu,chỉ lỡ chân đá một cái mà chết ngay đó sao,lỡ tay đẩy ra mà mặt mày bầm tím la ổm tỏi.đến VOA,BBC la ó.
Ngày xưa,thấy chủ nghĩa cộng sản cũng hay cũng tốt nên cố theo để đưa dân tộc thoát đế quốc và giàu lên,nay thì thấy khó quá,dễ gì tiến lên chủ nghĩa cộng sản,vì giản đơn là cơ sở vật chất kĩ thuật đâu mà mò tói,còn chủ nghĩa tư bản à,thôi các chú đừng mơ mộng,nghèo đi ăn đong,vay từng đồng để làm ăn cho con cháu mua xe tay ga,bỏ xe đạp chứ họ cười chê là tốt rồi...Lấy cái của gì mà mò đến tư bản chủ nghĩa,nói ra chú SAM chú cười.
Tổ tiên nước Việt vĩ đại này mà không có mấy chú Việt Cộng của ĐCSVN này thì nay là cái gì...còn cái gì.
Hãy cúi mà học Việt cộng,Quốc hội là dân,dân là quốc hội,quốc hội quyết sai là dân quyết sai,sai thì dân chịu.BCT từ 12 đến 16 người nên không quyết được cái gì thay dân được,vì coi như bằng phiếu,chớ lo .
Nói đảng họ tham ô nghe cho vui,chứ nói họ bán nước hay làm tay sai cho nước ngoài khiến cho nước MỸ họ tởm,chú SAM bực mà chả bỏ xu nào vì ngu quá.
Nói thật nhé,nhiều thằng cứ tưởng mình nói và làm bậy là chú SAM thưởng.Sẽ xem,thằng ev-ki làm chú mất vài trăm tỷ nữa khi làm ăn với Nga là chú SAM cho biến.Chính PHủ nào mà làm chú rụng lông thì chú cho đi máy bay,ba thứ cò con lập bậm có ngày chú cho biến thì tội nghiệp.
Cần hiểu chú SAM không cần chủ nghĩa gì,không coi chính phủ nào ra hồn đâu.Và quan trọng nhất là chú SAM không có ranh giới quốc gia.
Lái tàu đi trong đêm mà tắc đèn,thì chú SAM cho thăng chưa biết lúc nào.
Chú Tập lất cất,chú SAM giật dây mà còn điếng.Do vậy các chú ăn nói có chừng mực.Nói gì thì nói chứ chú SAM quí ĐCSVN lắm.Đứa nào mà bán nước này là chú cho vặt lông ngay.
Lại phát biểu CUỒNG rồi , bị ném đá nên thần kinh căng thẳng , uống thuốc an thần đi và nhớ ghi tên tác giả để cho mọi người biết !
XóaCông Sơn 2 .
đảo có bị gặm nhấm cũng không sao, chỉ cần giữ vững chế độ tham nhũng để có tiền cho con đi du học, xây nhà to là được rồi ...
Trả lờiXóa"khó khăn đời bố, củng cố đời con"
Bây giờ nói chuyện chiến tranh bằng súng đạn là lỗi thời! Toàn thể thế giới cùng chung một mái nhà nên muốn đì nhau chỉ còn cách là đánh vào kinh tế như Mỹ và các nước Âu Châu đã hành xử với nước Nga trong vụ xâm lăng Ukrain, . Ông Tập cứ hành động mạnh mẽ ở biển Ðông,rồi sẽ rõ!
Trả lờiXóaChuẩn . Cách này đau nhưng không chết người , được khuyên dùng
Xóa