Giải pháp hữu hiệu cho những vụ việc phản cảm trên
không nằm ở những trấn an tâm lý nhất thời, hay ở những khẩu hiệu mang nặng
tính hình thức và tâm lý thành tích.
I- Có lẽ từ
khi có cộng đồng, có xã hội loài người, con người có tiếng nói, là đã xuất hiện
tin đồn. Tin đồn được sinh nở từ con
người.
Và nó luôn tồn tại, song hành cùng với các mô tip xã hội, cho dù cao thấp khác nhau về tầm văn minh, văn hóa, trở thành một thuộc tính của con người, thậm chí là một “quyền con người” mang tính bản năng. Từ xưa, đã có thành ngữ để nói về những loại tin đồn vô lý, vô căn cứ kiểu Chó cán xe.
Thế nên, ở góc độ “quyền con người” một cách bản năng,
thì xã hội ta luôn phải sống chung với tin đồn. Nhất là thời Internet phát
triển mạnh, mà người Việt lại vốn có tính quan tâm lẫn nhau không cần thiết.
Chỉ cần ngồi trước màn hình, nhấp chuột, và thế là tin đồn được loang nhanh hơn
cả … chính nó.
Tin
đồn về cá nhân, những người đẹp chân dài, giới showbiz, giới đại gia chưa đủ.
Có những tin đồn nhiều khi rất tào lao cũng có thể trở thành nỗi quan tâm, thậm
chí nỗi lo của cả một cộng đồng.
Tin đồn trong cộng đồng chưa đủ, có khi tin đồn còn
mang tầm nhân loại. Khiến cả thế giới nhao nhác lo lắng, phân tích, có trường
hợp giới khoa học quốc tế phải thanh minh thanh nga rối rít. Như loại tin đồn
ngày tận thế tháng 12/2012, tin đồn trái đất sẽ chìm trong bóng tối trong tháng
12/2014 do một cơn bão mặt trời.
Rút cục, tháng 1/2015 đã đến và nhân loại vẫn sống
dưới ánh sáng mặt trời vào ban ngày, với bóng đêm vào ban đêm, cùng với… tin
đồn, khi này bỗng “mất hút”.
Tuy nhiên, khi tin đồn ấy thuộc về những cá nhân quan
chức cao cấp ở các quốc gia nói chung, nước Việt nói riêng, thì nó vô cùng dai
dẳng và bị thổi lên rất nhanh. Vì sao? Vì họ vốn là những “yếu nhân”, và bao
vây quanh họ bao giờ cũng có bức màn cơ chế tổ chức bảo vệ, càng kích thích
tính hiếu kỳ con người.
Nước Việt cuối năm 2014, đầu năm 2015 này đang sống
chung với những loại tin đồn “thổi”, về một vài quan chức cao cấp của nhà nước,
nhưng đặc biệt trong đó, là tin đồn ông N.B.T bị bạo bệnh, thậm chí bị “đầu
độc”. Cái tin dữ ấy đã khiến cả xã hội dường như nháo nhác cả lên- ăn tin đồn,
ngủ tin đồn…
Dù chưa có lịch ông Bá Thanh về nước
nhưng hàng trăm người dân Đà Nẵng ra sân bay đợi. Ảnh: Duy Tuấn
|
Những tin đồn ấy ngẫu nhiên xảy ra đúng lúc Luật Tiếp
cận thông tin của người dân- một quyền cơ bản của con người, phản chiếu sinh
hoạt dân chủ XH vừa mới được bàn thảo, còn nhiều trao đổi, tranh luận hai chiều
chưa ngã ngũ.
Sinh- lão- bệnh- tử là quy luật đời người. Ai cũng
vậy. Ở tuổi ngoài sáu mươi, thì một căn bệnh hiểm nghèo có thể không xảy ra ở
người này, nhưng lại có thể ra ở người kia, tùy mệnh. Đó cũng là điều bình
thường. Nhưng vì sao, ở trường hợp của ông, nó khiến xã hội nghiêng ngả, lo
lắng, bình loạn, hoài nghi?
Đó là bởi nước Việt đang phải đối mặt với bạo bệnh
tham nhũng mà ông là người quyết đoán, quả đoán, lại là một trong những quan
chức cốt cán được phân công giữ trọng trách nhiệm vụ phòng, chống bạo bệnh này
của đất nước. Mất niềm tin, nhiều người dân chỉ biết đặt hy vọng ở ông. Một
người có trách nhiệm chống lại một bạo bệnh lại mắc một bạo bệnh khác, có gì
buồn đau hơn thế cho sự hy vọng của người dân.
Trong khi căn bệnh tham nhũng thời nay, là căn bệnh
của “lợi ích nhóm”. Thì sự ngã bệnh bất ngờ của ông- không khỏi khiến
người dân quan tâm, thương xót, xen lẫn tiếc nuối.
Sự suy diễn do “thói quen tin đồn”, thói quen sống với
TTX vỉa hè, còn bị phân tâm chính là ở chỗ, giữa lúc đó, trong XH bỗng xuất
hiện một trang web bí ẩn, trong khi báo chí chính thống không thỏa mãn nhu cầu
thông tin của người dân. Và như một thói quen thường tình, người ta sẵn sàng
tin ở…tin đồn, hơn là tin tức, tin ở sự rỉ tai hơn ở những bài báo chính thức.
Tất cả điều đó đã tạo nên một “nồi lẩu” thông tin bát
nháo. Và người dân… xì xụp trong cái nồi lẩu ấy, không thể phân biệt được đâu
là tin đồn, đâu là tin tức, đâu là tin sạch, đâu là tin bẩn. Cái tưởng là ngon
nhiều khi là thứ đã nhiễm độc. Người nọ rỉ tai- thực chất là “nhiễm độc” cho
người kia. ĐBQH Dương Trung Quốc đã phải có một nhận xét chí lý, không ít phần
chê trách:Người dân cần thông tin “sạch” như cần không khí. Nhưng khi nhận ra
cái sự cần ấy, thì cái sự “ngộ độc’ đã rất nhiều…
Đến thời điểm này, sự thật bệnh tình của ông- ngay các
cơ quan chức năng có thẩm quyền cũng sẽ chỉ được biết thông qua những người
thầy thuốc có trách nhiệm. Cho dù những thông tin của Ban Bảo vệ sức khỏe TƯ đã
giải đáp và thông báo một cách rõ ràng (trong khả năng cho phép) bệnh án của
ông. Sự may mắn có sẽ mỉm cười với ông không? Nhưng hình ảnh những người dân
lao động ở Đà Nẵng không ai bảo ai, đến chực chờ sẵn để đón ông ở sân bay, đã
là một câu trả lời trân quý của họ với ông, là niềm an ủi lớn cho người bệnh.
Và cho dù thông tin về căn bệnh của ông giờ tạm lắng
xuống, nhưng những gì mà các nhà chức trách quản lý XH cần rút kinh nghiệm qua
một vụ việc ồn ào và nhiễu loạn tin đồn, hẳn còn tiếp tục mở ra trong tương
lai.. Khi mà niềm tin của người dân giờ đây, trước bạo bệnh tham nhũng sau 03
năm vẫn ổn định, đã mất mát nhiều.
Vấn
đề là ứng xử, cách xử lý trước tin đồn đó như thế nào?
Không gì tốt hơn là sự công khai minh bạch và phản ứng
kịp thời trước những tin đồn thổi. Người dân Việt luôn bao dung, đừng quên họ
sẽ biết thấu hiểu, thông cảm với những cam go của chính quyền, sẵn sàng chia
ngọt xẻ bùi và góp sức tìm kiếm giải pháp, chung vai với chính quyền.
Nếu không, trên xa lộ thông tin hiện đại, chiếc xe
quản lý XH chở Luật Tiếp cận thông tin cứ tà tà đi, nhẩn nha so với tốc độ bắt
buộc, lại cứ tự tin đi thế mới là… chuẩn. Rút cục thông tin đồn thổi thì phè
phỡn, cười ha ha, thông tin chính xác thì … ốm o, khép nép đến tội nghiệp!
***************************
II- Trái
ngược hẳn với những tin đồn ảo, nhiễu xạ tự nhiên… kinh, những ngày qua, có một khẩu hiệu ngang nhiên chăng
giữa thanh thiên bạch nhật, ở những trục đường chính tại t/p Quy Nhơn (Bình
Định) cũng lại khiến XH phát sốt, ồn ào, bởi nó giống hệt một phát ngôn ấn
tượng: “Vượt đèn đỏ chỉ giành cho người ít học”.
Đúng là nhiễu xạ tự nhiên… bình!
Việt Nam
vốn là đất nước của những khẩu hiệu, rất yêu khẩu hiệu, chỗ nào cũng có thể
thấy khẩu hiệu, mà đến khẩu hiệu này thì đột nhiên ai cũng dị ứng. Cớ làm sao?
Ấy là vì cái tư duy “ít học” của chính khẩu hiệu này!
Khẩu hiệu gây tranh cãi tại Bình Định. Ảnh: Doãn Công/ Dân Trí |
Việt Nam
cũng là đất nước vốn trọng sự học. Đến mức khi tức giận, mắng nhau một cách có
văn hóa, thì cái câu mắng miệt thị nặng nề chính là câu: Đồ ít học, đồ vô
học. Mà nay cái câu được dùng để “mắng nhau” đó, lại được trưng to tướng
giữa đường phố chính. Trong chốc lát, sẽ có không ít người học cao đến mấy cũng
biến thành người ít học, nếu họ cứ vượt đèn đỏ!
Lý giải về khẩu hiệu độc đáo này, ông Nguyễn Văn Chiến
Phó Chánh Văn phòng Ban ATGT tỉnh Bình Định có lý sự của mình: Chúng
ta cần phải biết rằng 90% vụ tai nạn có nguyên nhân từ ý thức của người tham
gia giao thông, khẩu hiệu này muốn tác động trực tiếp vào ý thức đó. Những câu
khẩu hiệu như thường thấy thì đã không hiệu quả, không đủ tính giáo dục, dạng
như người ta bị nhờn thuốc rồi. Phải có gì đó thay đổi, tác động trực tiếp,
quyết liệt thì mới có hiệu quả. Phải tác động mạnh như thế, khi nhìn lên họ sẽ
thấy rất tự ái, mới ý thức được cao.
Cũng phải công bằng mà nói rằng, tai nạn giao thông là
một nỗi lo, nỗi đau ghê gớm với người Việt, và là một trách nhiệm lớn đè nặng
lên vai các cơ quan chức năng về vấn đề này. Bạn đọc sẽ nghĩ gì khi đọc những
con số vô hồn mà tàn nhẫn: Chỉ sau 04 ngày nghỉ tết dương lịch, cả nước có tới
209 vụ tai nạn giao thông, làm chết 104 người và bị thương 135 người (Tuần Việt
Nam, ngày 07/01).
Không
chỉ thế, cách tham gia giao thông của người Việt còn trở thành ấn tượng kỳ lạ với
người nước ngoài.
Cách đây 04 năm, một ký giả người Đức đã viết một cách
hài hước- phải gọi VN là đất nước “Vạn còi” khi so sánh với Lào là nước “Vạn
tượng”. Nhưng đằng sau sự hài hước đó, là nỗi kinh sợ: Bạn cảm thấy mình rất chịu chơi ư? Bạn thấy
chưa việc gì có thể thoả mãn tính thích hung hiểm, hay bạn thấy sức khoẻ của
mình tốt như kim cương không gì tàn phá được? Vậy mời bạn tham gia giao thông
tại Việt Nam, bạn sẽ được mở rộng tầm mắt….Tôi cho rằng, người Việt, ai cũng
nghĩ mình phải có vài ba mạng sống, nếu không thì chẳng ai dại gì tham gia giao
thông, bởi lúc nào cũng phải đem mạng mình ra cá cược (Tuần Việt Nam, ngày
12/09/2010)
Bốn năm sau, cách tham gia giao thông kỳ lạ của đất
nước “Vạn còi” VN đã được tôn vinh lên thành… kỳ quan, dưới con mắt của nhà báo
Mỹ Llewellyn King, từng nhiều lần đến VN. Bài viết của ông đăng trên Huffington
Post mới đây- một cách viết hóm hỉnh, tế nhị, mà đọc xong, những người tự trọng
thấy hổ thẹn vô cùng, cho sự tùy tiện và phóng túng trong cách đi lại của người
Việt. Có gì đó rất bản năng, kém văn minh, văn hóa, nhưng lại trở thành điều
bình thường:
Tôi hoàn toàn bị ấn tượng bởi giao thông – một trong
những kỳ quan thế giới, theo tôi. Là kỳ quan không phải vì, giống như nhiều
thành phố khác trên thế giới, nó khủng khiếp, mà vì nó vận động theo một cách
thật đáng kinh ngạc. ..
…Người và xe cứ trôi mà chẳng theo một hệ thống gì.
Dòng xe lưu thông trên đường trông như một đàn kiến, lộn xộn một cách nhẫn nại.
Họ đi len lỏi, luồn lách, phanh, bẻ lái, tăng tốc và giảm tốc – việc mà trong
mắt người Mỹ thì giống như nhảy ballet không cần kịch bản cùng với hàng triệu
người… Nếu bạn muốn sang đường, phải lấy hết cản đảm, hoà vào biển xe máy với
niềm tin rằng các tay lái sẽ thấy và tránh bạn.
Chính vì thế, mà khẩu hiệu gây ấn tượng của Ban ATGT
tỉnh Bình Định nhằm thức tỉnh sự “tự ái” của người tham gia giao thông, là sự
cố gắng suy nghĩ. Có điều, tự ái quá hóa dễ… nổi giận. Bởi trước hết, tư duy
các vị có sự nhầm lẫn tai hại, như Ths Hán Nôm Hoàng Ngọc Cương nhận xét: Vấn
đề ở đây thuộc về ý thức chứ không phải học thức.
Trong cuộc sống, có không ít người vì những hoàn cảnh
kém may mắn đã không có điều kiện học hành. Sự ít được học hành của họ là một
thiệt thòi, chứ không phải cái lỗi đáng kỳ thị, khinh thường. Túm tất cả những
người ý thức kém vào một “rọ” với những người có số phận không may về học thức,
khẩu hiệu đó vô tình thành miệt thị, gây tổn thương đồng loại.
Được biết, trước phản ứng của dư luận, khẩu hiệu “ít
học” đó đã được gỡ bỏ.
Nhưng
cho dù ông Nguyễn Văn Chiến tự nhận, vì quyết liệt như vậy mà trong 04 ngày
nghỉ Tết, tỉnh Bình Định chỉ có 01 vụ tai nạn, tử vong 01 người, so với cùng kỳ
năm ngoái đã giảm 66,7%, số người bị thương do tai nạn giao thông, không có ai,
giảm 100% so với năm trước, người viết bài này vẫn muốn đặt ngược lại câu hỏi:
Vì sao ở nhiều nước, không có nhiều khẩu hiệu giao thông như bươm bướm, mà tai
nạn giao thông không trở thành vấn nạn nhức nhối, người đi đường vẫn rất tôn
trọng, kể cả khi không hề có cảnh sát. Chẳng cần đến các nước quá phát triển,
ngay cả Thái Lan, ở Lào, cũng có thể chứng kiến hành vi văn hóa ấy ngay trên
đường?
Và liệu có vị nào trong UBATGT Quốc gia tự tin khẳng
định rằng, nhờ có các khẩu hiệu mà văn hóa tham gia giao thông tăng, tai nạn
giao thông giảm? Hay đó chỉ là tâm lý và cách làm bề nổi theo phong trào, thói
quen cố hữu lười nghĩ mà lại thích thành tích, cố tình không nhận thấy hiệu quả
của cách làm này rất thấp?
Đã qua rồi cái thời xã hội làm bất cứ việc gì cũng
triển khai theo phong trào, với những khẩu hiệu bề nổi mà chẳng thấm được bao
nhiêu vào ý thức của người dân để họ ứng xử văn minh, văn hóa nơi công cộng,
hoặc giữa cộng đồng. Thời hội nhập với thế giới hiện đại, việc hướng đạo người
dân sống và làm việc theo Hiến pháp- pháp luật chắc chắn cần có những cách nghĩ
khác, cách làm khác. Cách nghĩ khác, cách làm khác thế nào- đó là tầm tư duy
của quản lý XH.
Từ việc không kiểm soát nổi những tin đồn ảo tràn lan
trên mạng, đến một khẩu hiệu đường phố gây phản cảm, là hai vụ việc hoàn toàn
khác nhau, có vẻ chẳng liên quan gì đến nhau. Nhưng chắc chắn, nó đều là sản
phẩm của quản lý XH luôn đi sau thực tiễn phát triển, chưa kịp với thời cuộc
mới. Giải pháp hữu hiệu cho những vụ việc phản cảm trên không nằm ở những trấn
an tâm lý nhất thời, hay ở những khẩu hiệu mang nặng tính hình thức và tâm lý
thành tích, mà ở một thiết chế quản trị sớm muộn cần được đổi mới.
Nếu không trên hành trình hội nhập hiện đại, chính
người Việt chúng ta, nước Việt chúng ta luôn bị coi là… ít học!
K.D/Tuần VN
--------------
Những người do hoàn cảnh ít được đi học có quyền vượt đèn đỏ ở Bình Định. Đó là quy định mới ở tỉnh này.
Trả lờiXóaHình như đó là do sự " vận động hành lang" của các xí nghiệp mai táng !
Xóa( Lũ ngu nên cho chúng chết trước ?)
"Từ xưa, đã có thành ngữ để nói về những loại tin đồn vô lý, vô căn cứ kiểu Chó cán xe."
Trả lờiXóaTừ khi có Đảng tới nay, dân ta đã học được nhiều điều . Từ thời có Đảng tới giờ tin đồn hóa ra rất có lý kiểu "Đảng cắn dân" như đổi tiền, các vụ tham nhũng, nhân sự trong các kỳ đại hội Đảng, cái chết khá "bình thường" của nhiều nhân vật chóp bu, cuộc chiến Ba-Tư ...
Trong vụ Nguyễn Bá Thanh này, dung mạo thật và tình trạng bệnh của ô Thanh vẫn thuộc loại "bí mật quốc gia".
Hoan hô sự ưu tiên của lãnh đạo tỉnh Bình Định (những người có học?!) với "người do hoàn cảnh ít được đi học có quyền vượt đèn đỏ"! Quả là đỉnh cao của trí tuệ!
Trả lờiXóaNếu như người đi bộ ở các nước đang " giãy chết " mà họ không thể qua đường được vì giao thông hỗn loạn thì tôi chắc chắn với các bạn là sẽ có biểu tình phản đối chính phủ về vụ này . Ở đâu cũng có người vi phạm luật giao thông , tất cả đều bị xử theo pháp luật , đây là nhiệm vụ của Chính phủ , Bộ Giao thông , Bộ CA . . . họ sử dụng những phương tiện hiện đại để phát hiện , tóm , bắt , phạt người phạm luật để giảm bớt tai nạn chứ họ không sử dụng khẩu hiệu miệt thị người ít học để làm phương tiện chống vi phạm luật giao thông . Các vị có chắc là chỉ những người ít học mới vi phạm luật giao thông ???
Trả lờiXóaVượt đèn đỏ ở TP HCM thì chưa ai không bị què cả nên chả dám.
Trả lờiXóaTin đồn nhiều khi có hơn cả thật đấy chứ,như các vụ đổi tiền.Tin đồn Nixon rớt chức,tin đồn bỏ Ban-mê,tin đồn lật đổ cụ Diệm.Có nhiều in đồn từ TTX vĩa hè là sự thật nên họ tin sau khi bàn tán bình luận bí mật .Nhiều cán bộ cấp phòng bỗn giàu đột tử,cấp tỉnh trưởng giàu vùn vụt....thì tin đồn là như sự thật,mất văn hóa đến thế đấy bạn KD ạ.
Sinh ra nhà nước là phải thông tin kịp thời cho nhân dân,ví như thông tin sai của các chú ...quyền lực đã được đáp lại kịp thời,nhưng sai ở chỗ chụp họ phản động nghe không nên.Họ cực đoan ngôn luận thì đáp trả.
Ví như tin vịt sau có thật không ? Đảng thọc chính phủ,cho chính phủ không thể cổ phần hóa DNNN được,duy trì DNNN làm sân sau cấp tiền cho mình,bằng cái thông tư 36 NHNN chẳng hạn.Vậy ngân hàng nhà nước có cái quyền gì mà cứ thỉnh thoảng can thiệp vào dòng chảy của thị trường và tiền của ho,NHNN có quyền gì mà đặt ra tỷ giá VNĐ với ngoại tệ.Ngân hàng NN chỉ có quyền mua bán vàng và ngoại tệ hàng và qua đó điều tiết
Ai cũng biết NHNN chịu sự lãnh đạo trực tiếp của Đảng,độc lập với Chính Phủ.
Những TTX vĩa hè lại có thật,như vụ bắt ĐBQH Thu Nga của Hà Nội và sẽ còn bắt nhiều tên nữa,để chỉ rõ và cảnh cáo rằng, NÓ là tên bao che và dung túng cho bọn tội phạm.Nó nên cút đi đừng phá phách đảng và Nhà Nước Việt này nữa.Nên nhớ bà Thu Nga phạm tội lừa đảo trước khi có tên đề cử vào bầu quốc hội.
Những tin tức trên ai có gan và dại thông tin chính thức.
Nghe kể một công ty TNHH nhỏ vài ba nhân viên trên đường Phạm Văn Đồng,Quảng Ngãi mà xỏ mũi cả bầy để lấy tiền từ làm đèn chiếu sáng TP thì thật quá quét cho 1 tỉnh truyền thống cách mạng.
Chớ bao che cho những vị làm việc hiện nay,vì họ đúng thì không ai tung tin xấu cho họ cả.Hãy đánh giá trung thực các công trình giao thông miền Núi tỉnh Quảng Ngãi và Quảng Nam thì rõ,ăn đến 60 % vốn quyết toán thì giàu đột tử,mà cả các đơn vị thi công ở đó cũng nói kia mà.
Tiên trách kỷ,hậu trách nhân dân và "phản động " trong nội bộ của mình.
Ăn dày mà cuối năm,tết đến không cho nhân viên hầu hạ mình xu nào.
Tay Công Sơn này ''vớ vẩn'' thật, ông giả vờ ko biết mấy cái doanh nghiệp sân sau này của mấy vị quan chức à? Quan chức họ có ngu đâu mà để cho doanh nghiệp ''sỏ mũi''.
XóaTôi nhớ lại câu chuyện tiếu lâm thời năm 70: Một bác nông dân ra Hà nội, thấy đèn đỏ, mọi người dừng lại, bác ấy hỏi anh bên cạnh: sao đèn đỏ lại dừng cả lại?. Anh thanh niên giải thích: đèn xanh cho dân thường, đèn vàng cho bọn du côn,đèn đỏ cho đảng viên. Bác ấy đi và quan sát: đèn xanh moij người đi cả, đến khi đèn vàng, thấy có mấy tay quần loe tóc dài phóng xe qua, bác lẩm bẩm đúng thật. Đến khi đèn đỏ, chẳng thấy ai đi, chỉ mỗi mình bác ấy đi (bác ấy là đảng viên mà), vừa đi vừa lẩm bẩm: Hà Nội it đảng viê thật!
Trả lờiXóaLần đầu nghe một câu chuyện thú vị như vậy.
XóaBài viết hay. Một đất nước không có tự do ngôn luận thì dân phải xầm xì (đồn) thôi.
Trả lờiXóaTin đồn về vụ bệnh của ông Thanh loạn xạ đến mức tôi không còn tin vào việc "ông Thanh vẫy chào nhân dân Đà Nẵng khi từ Mỹ về". Nên nhớ, có tới 5 Saddam Housein cùng lúc đi khắp Iraq... Số phận thực sự của ông Thanh vẫn mịt mù - những người có óc suy đoán đang tin vậy. Tin vào blog "Chân dung quyền lực" cũng là một sự vụng về của chúng ta.
Trả lờiXóaNếu nói theo "luật" bây chừ, đầy đủ phải là:
Trả lờiXóa- Vượt đèn đỏ dành cho người ít học và các đoàn xe nãnh đạo cấp cao.
Thời "Cách mạng văn hóa" ở Trung Kuốc, đèn đỏ là màu của cách mạng tiến lên!
Trả lờiXóaKhi khổ cực nhất, thì tin đồn lại là cái phao cho người ta bám víu nhất.
Trả lờiXóaThí dụ như cái "tin đồn' đã tìm thấy được thiên đường cộng sản, mà ẩn dụ là truyện ngắn "Linh nghiệm" của tác giả Trần huy Quang, đăng trên tờ Văn nghệ số ra ngày 4/7/1992, như sau:
..............
"- Tìm cái gì đấy ?
Lần này thì tụi trẻ con đã mau miệng trả lời :
- Tìm cái này !
Câu này đối với người lớn làm ngứa ngáy đầu óc. Thế là họ bỏ cả gồng gánh, xe cộ, nhảy vào quảng trường.
Rồi tiếp đến… Bây giờ là dân xích-lô, ba gác, dân ăn xin, trẻ mồ côi bán báo, dăm cô điếm, đám bụi đời móc túi nghe tin cũng tìm đến.
- Tìm cái gì đấy ?
- Tìm cái này.
Mả mẹ chúng nó, giấu như mèo giấu cứt. Nhất định là hạt xoàn, ru-bi, có lẽ tối qua tụi đào đá đỏ qua đây đánh nhau đổ ra một bị đá đỏ không chừng. Mẹ chúng nó, ông mà biết trước, ông rào lại, ông đuổi tất. Ông kia được một viên rồi hả , bắt nộp phạt, chúng mày !
Cứ thế…
Và số người hy vọng có một chút no ấm bò lê trên vườn hoa để tìm vật báu, đến lúc này đã đông như đàn kiến.
Hinh chợt nhận ra tiếng ồn của đám đông và anh ngạc nhiên đứng nhìn họ. Hoá ra thiên hạ đang bu lại xung quanh mình. Một lúc sau anh sẽ có được thiên hạ. Hinh sung sướng đến rơm rớm nước mắt và mãn nguyện ra về.
Cái đám đông ấy cứ như dòng nước trong lòng sông, trôi đi chứ không cạn. Người đến trước thất vọng ra về trước, người đến sau thất vọng ra về sau. “Tìm cái này” là cái gì thì không ai biết, nhưng cứ hy vọng có chút no ấm mờ mờ phía trước cũng đã hấp dẫn lắm, để họ trở thành một dòng nước.
Trưa.
Rồi chiều.
Và… vẫn còn đám đông xúm xít giữa vườn hoa Mùa Xuân. "
Và hình như tin đồn cũng cho biết, đến hết thế kỷ này, may ra chúng ta sẽ tìm thấy được thiên đường cộng sản!
Cái biểu ngữ về an toàn giao thông của Bình định chẳng có gì mà phải ầm ĩ cả. Cái quy định mọi người đi đường bắt buộc phải đội nón bảo hiểm( ĐƯỜNG XÓM) mới là điều cần suy nghĩ.Vẫn có người có học mà học cao nữa còn vô văn hóa đấy thôi(ĂN KHONG TỪ THỨ GÌ CỦA DÂN).Mời bà con vào chân dung quyền lực của thế lực thù địch đang chống phá cách mạng
Trả lờiXóaTheo tôi khẩu hiệu ấy nên viết thế này có lẽ hay hơn, khó bị bắt bẻ : "VƯỢT ĐÈN ĐỎ CHỈ DÀNH CHO NGƯỜI VÔ GIÁO DỤC "
Trả lờiXóaQuá đúng !
Trả lờiXóaNhà báo Kỳ Duyên trong bài "Tin đồn và sự… ít học" nêu vấn đền và phân tích rất có lý, có tình. Đọc ngẫm mà thấy thấm, thấy đúng về sự kém cỏi là "sản phẩm của quản lý XH luôn đi sau thực tiễn phát triển, chưa kịp với thời cuộc mới". Quá đúng các bác ơi ! Vấn đề quản trị xã hội không nằm ở chỗ người lãnh đạo đưa ra nhiều biện pháp (mạnh, chặt, cấm) mà nằm ở ý thức người dân. Nhưng ý thức người dân không tự nhiên hình thành mà quan trọng là môi trường, điều kiện tự nhiên, xã hội buộc con người phải có ý thức và thói quen như thế. Từ đó, hun đúc thành đạo đức, luân lý và nếp sống (cốt lõi, bản chất cơ bản) của người dân, của xã hội cộng đồng. Người dân ở nước ta trước năm 1975 cũng đã có một thời “hoàng kim” về ý thức dân tộc, đạo đức, luân lý và nếp sống: Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín, Cần, Kiệm không thua kém các dân tộc văn minh trên thế giới. Như thế đủ thấy, khi đó học thức dân ta còn kém, nhưng ý thức cũng vừa tầm và tiến bộ.
Còn hiện nay, trong khi các nước văn minh và phát triển như Liên bang Úc hay nước chưa thật phát triển, thậm chí có phần lạc hậu như nước Lào khi tham gia gia thông trong các thành phố và nông thôn tuyệt nhiên không có tiếng còi xe, xe nào đi đúng luồng (len), chiều đường của xe đó; người lái mô tô đội mũ bảo hiểm chính hiệu, đúng qui định an toàn; không có kiểu mũ thời trang bảo hiểm. Các qui định về biển báo, tín hiệu, ký hiệu hướng dẫn cho người tham gia giao thông ghi rất rõ ràng và dễ quan sát (về tốc độ, điểm dừng, chiều đi, rẽ trái, rẽ phải, đi thẳng, qua ngã tư, ngã năm, ngã bảy...) tất cả các con đường trong toàn quốc. Trong khi đó, ở nước ta thì hoàn toàn ngược lại, hệ thống giáo dục có từ mầm non mẫu giáo, phổ thông cơ sở, phổ thông trung học ở thôn, xã, huyện, tỉnh nào cũng có, đó là chưa kể hệ thống các trường đại học, học viên đào tạo cử nhân và tiến sỹ; ngoài ra còn một hệ thống các trường, trung tâm đào tạo cán bộ lãnh đạo chính trị ở các huyện và tỉnh…Như vậy, có thể nói “ngoa” là 100% người dân từ lúc 1 tuổi trở lên đã được giáo dục về văn hóa, pháp luật….đó là chưa kể số cán bộ lãnh đạo từ thôn, xã, huyện, tỉnh và Trung ương còn được đào tạo qua trưởng đảng và hành chính. Thế mà khi tham gia giao thông (đi bộ, xe đạp, xe mô tô, xe ô tô…) mạnh ai người ấy chen lên, đi bát nháo trên đường, không một ai đi đúng chiều đường và len đường của mình, đúng là một “kỳ quan” của những con kiến vỡ tổ.
Đó các bác ngẫm xem ! Những người thường nói là có học, nhưng khi ra đường, tham gia giao thông hoặc sinh hoạt nơi công cộng kể cả ra nước ngoài thì thể hiện là những kẻ vô học. Năm 2012, tại bến xe Thủ đô Viên Chăn của nước bạn Lào có một dòng chữ viết bằng tiếng Việt trên dọc bức tường lối ra: “Cấm đái bây. Cấm đái bậy. Cấm đái bậy”. Ngồi trong xe ô tô, nhìn thấy dòng chữ mà xấu hổ và không biết nói gì với các bạn ngồi trên xe khi xưa là học sinh của mình
Buồn là chỗ đó. Vì thế, chớ bao giờ chúng ta chê hoạc miệt thị “người ít học”. Dân Việt xưa ít học, nhưng ý thức tốt hơn bây giờ!
Bổ nhiệm 1 người chống bọn tham nhũng,dù người
Trả lờiXóađó cũng tham nhũng thì rõ ràng khí vận nước nhà có
vấn đề trầm trọng về nhân tài,thậm chí là hết nhân tài
hơn cả thời cụ Nguyễn Trãi !
Bài viết này làm tôi phải suy nghĩ như trên,chứ không
phải chỉ là giao thông hay sự ít học.
Muốn biết NBT.tham nhũng hay không thì hỏi thiếu
tướng CA/ĐN.Trần Văn Thanh.
Nếu vượt đèn đỏ là do ít học thì chính quan chức
hiện nay cũng chẳng học nhiều gì mà đa phần là
chạy mua bẳng cả đấy,ngay một số quan bề ngoài
khả kính cũng học đại học "dỏm" trên mạng !
Nước như thế,quan như thế thì không phát triển
và tụt hậu cũng chẳng có gì lạ !
Chữa bệnh ở BV về phóng xạ Mỹ mà không phải do nhiễm xạ? Mà còn sống để "vẫy tay chào" quả là "kỳ tích"?!
Trả lờiXóaCó nhiều điều chúng ta phải căng óc ra để suy đoán đấy...
Khi cái kim trên cân đồng hồ bị sai lệch, chính bạn là người phải chỉnh cho đúng, đừng ngồi đó chờ người khác tới sửa - đó là óc phân tích và phán đoán.
Trả lờiXóaThế, tỉ dụ như, tin đồn cái cân chuẩn định ở Viện tiêu chuẩn và đo lường trung ương tại Hà nội bị sai lệch, vậy ai là người sẽ chỉnh lại kim của cái cân đó ?
XóaNd1019 hỏi hơi bị cùn. Hãy động não và tự thắng chính mình.
XóaUng thư (thường thôi nhé, không phóng xạ), hồi phục rồi bị nặng lại, chắc chắn là ngỏm củ tỏi 100%! Huống hồ là ung thư vì nhiễm phóng xạ!
Trả lờiXóaTôi chẳng tin ngài Sư tử đỏ còn sống...
(Một BS)