… Cách
đây hơn một tháng, tôi được mời giảng dạy một khoá ngắn về ngôn ngữ, văn hoá và
chính trị Việt Nam cho một nhóm sinh viên Úc chuẩn bị sang Việt Nam nghiên cứu
trong mấy tuần. Trong số ấy, có nhiều sinh viên đã từng du lịch sang Việt Nam . Họ có vẻ
thích Việt Nam .
Khi tôi hỏi cảm tưởng của họ về không khí chính trị tại Việt Nam , tất cả đều cho Việt Nam không có
vấn đề gì về dân chủ và nhân quyền.
Nó hoàn toàn khác với các quốc gia Hồi giáo hoặc Bắc Hàn hay ngay cả Trung Quốc mà họ từng biết. Ở Việt Nam , họ có thể đi khắp nơi, nói về mọi đề tài và làm bất cứ thứ gì họ muốn. Rất hiếm thấy công an hoặc nếu thấy, công an cũng không gợi lên bất cứ một ấn tượng đe doạ nào.
Vào internet, họ cũng không gặp dấu hiệu nào của sự kiểm duyệt. Theo họ, Việt Nam khá dân
chủ. Khi tôi kể kinh nghiệm của bản thân tôi, một nhà giáo và một người cầm bút
tuyệt đối không tham gia chính trị, bị cấm nhập cảnh vào Việt Nam hai lần mà
không có lý do gì cả, họ rất ngạc nhiên. Và thú nhận: Đó là điều họ không hề
biết.
Thật ra, việc không biết như vậy cũng không có gì đáng
ngạc nhiên. Tất cả những người ngoại quốc cho Việt Nam dân chủ đều là những kẻ cưỡi
ngựa xem hoa. Họ chỉ đến Việt Nam
vài tuần hoặc nhiều hơn, vài ba tháng. Họ không thấy được bản chất của chế độ
cũng là điều dễ hiểu. Đáng ngạc nhiên hơn là chính người Việt Nam , chắc không phải ít, cũng cho là Việt Nam dân chủ
hoặc khá dân chủ. Tôi gặp khá nhiều người, hầu hết thuộc thành phần trí thức,
từ Việt Nam
sang Úc với tư cách du lịch hoặc thường trú nhân (do thân nhân bảo lãnh). Phần
lớn đều cho Việt Nam
không còn độc tài nữa. Họ nêu lên ba lý do chính: Một, so với trước đây, Việt
Nam càng ngày càng đi xa trên tiến trình dân chủ hoá; hai, ở Việt Nam, ngay
trong lãnh vực chính trị, chính phủ cũng hành xử một cách dân chủ: dân chúng có
thể thoải mái phê phán chính quyền một cách công khai trong các tiệm cà phê hay
quán nhậu, thậm chí, trên các blog hay facebook; và ba, giới hạn trong phạm vi
chính trị, nếu chính phủ thiếu dân chủ thì, tính chất thiếu dân chủ ấy vừa rất
ít vừa có thể “thông cảm” được vì Việt Nam hiện đang đối diện với nguy cơ xâm
lấn từ Trung Quốc.
Tôi cho nhận định của những người Việt Nam kể trên
cũng như những người ngoại quốc đến Việt Nam một thời gian ngắn ngủi đều xuất
phát từ sự mê hoặc trước ảo tưởng dân chủ mà nhà cầm quyền Việt Nam cố tình tạo
nên để đánh lừa mọi người.
Để thoát khỏi sự lừa dối ấy, cần, nói theo ngôn ngữ
cộng sản vẫn thường dùng trước đây, phân biệt bản chất và hiện tượng. Hiện
tượng: Ở Việt Nam ,
hầu như người ta có thể phát biểu về đủ thứ chuyện. Bản chất: Đàng sau hiện
tượng ấy, có một khu cấm: Chính trị. Trong chính trị, về hiện tượng, người ta
có thể phê phán chính quyền một cách gay gắt, tuy nhiên, về bản chất, có hai
điều đáng chú ý: Một, chỉ phê phán bằng miệng; hai, nếu viết, người ta phải
biết dừng lại ở một điều cấm kỵ: phê phán giới lãnh đạo. Trước, có ba điều cấm
kỵ: Hồ Chí Minh, đảng cộng sản và giới lãnh đạo đương tại chức. Sau này, những
khu vực cấm kỵ ấy dường như được thu hẹp lại. Phê phán Hồ Chí Minh? Người ta có
thể khó chịu nhưng ít khi có phản ứng quyết liệt. Phê phán đảng Cộng sản? Dường
như có tâm lý: Cha chung không ai khóc. Nhưng đừng phê phán cá nhân những người
đang cầm quyền. Đụng đến họ, nếu không phải chính họ thì cũng có đàn em của họ
xúm vào trả thù ngay tức khắc.
Để đánh giá một chế độ cần nhìn vào cơ chế. Cơ chế ấy,
ở Việt Nam ,
vẫn độc đảng, không hề có cạnh tranh và đối lập, hai yếu tố quan trọng nhất của
dân chủ. Còn một yếu tố thứ ba nữa: Sự minh bạch, Việt Nam hoàn toàn
không có. Mọi chính sách của nhà nước, từ lớn đến nhỏ, đều… bí mật. Ngay cả đối
với một vấn đề ai cũng quan tâm: quan hệ với Trung Quốc, người dân vẫn không hề
biết giới cầm quyền Việt Nam đã cam kết gì với Trung Quốc trong hội nghị Thành
Đô năm 1990 cũng như những kế sách, nếu có, họ đang theo đuổi để bảo vệ biển
đảo của Việt Nam trước các âm mưu lấn chiếm của Trung Quốc.
Không phải ngẫu nhiên mà, theo các bảng xếp hạng của
các tổ chức quốc tế, Việt Nam
bao giờ cũng nằm ở cuối hoặc gần cuối về mức độ dân chủ, đặc biệt dân chủ trong
lãnh vực truyền thông. Căn cứ vào các vụ bắt bớ dân chúng cũng như các biện
pháp trừng phạt những người dân dám lên tiếng phản đối chính phủ được tường
thuật trên báo chí, người ta cũng dễ dàng nhận thấy Việt Nam hoàn toàn không có dân chủ.
Trong bài báo dẫn ở đầu bài viết này, Michael J.
Totten cho rằng mặc dù nhà cầm quyền Việt Nam
vẫn độc tài nhưng sự độc tài của họ không quá khắc nghiệt như Bắc Triều Tiên, Cuba
hay Trung Quốc. Nó giống hơn với thời kỳ tiền-dân chủ (pre-democratic) ở Đài
Loan hay Nam Triều Tiên trước đây. Với cái nhìn như thế, ông hy vọng những năm
tháng chúng ta đang sống hiện nay là những ngày cuối cùng của chế độ cộng sản.
Trong lúc chúng ta mong sự lạc quan của Totten không
phải là một ảo tưởng, chúng ta cũng nên biết một sự thật: Không có chế độ độc
tài nào tự động chuyển sang dân chủ cả. Nói theo cách nói của Tây phương, tự do
không bao giờ miễn phí (freedom ain't free). Tự do bao giờ cũng là kết quả của
các cuộc đấu tranh. Điều đó cũng có nghĩa là tự do không đến từ chính phủ, từ
trên xuống, như một kiểu phân phát hay ban bố. Tự do bao giờ cũng từ dưới lên,
bắt đầu từ dân chúng, những người biết tự do là cái quyền căn bản của mình và
sẵn sàng trả giá để có được cái quyền ấy.
Khi dân chúng không chấp nhận trả giá, cái gọi là
những ngày cuối cùng (last days) có thể kéo dài, có khi, kéo dài mãi, cả mấy
thập niên.
N.H.Q/(Tít dẫn link của BVB)
-------------
Tôi có đọc bài bản chất và hiện tượng và cũng có còm mấy dòng , còn bài này xin có ý kiến với bác N.H.Q một lời , bác chỉ cần đọc cho các sinh viên Úc một vài câu ngạn ngữ VN là họ sẽ hiểu , ví dụ :
Trả lờiXóa- Thức đêm mới biết đêm dài .
- Nằm trong chăn mới biết chăn có rận .
- Chưa cháy nhà làm sao thấy chuột .
Họ tiếp khách nước ngoài cũng lịch sự ra trò nhưng đừng có đá vào cái chân ghế họ đang ngồi , lúc đó sẽ thấy những hiện tượng của bản chất !
Cọng Sản họ rất sợ giới trí thức...vì thí thức mới đủ lý luận vạch rõ bộ mặt thật bỉ ổi của họ,nên Mao có lân nói 'trí thức là cục phân"...Ở những nơi còn u minh tăm tối ,dân tình con đang vật vã từng ngày để mưu sinh thì chính những nơi ấy lại nãy nỡ sự thăng hoa bịp bợm bằng chính sach kiểm duyệt sách nhiễu,ngu dân để dễ bề đảng trị...cs là vậy! Bọn đày tớ này không bao giờ minh bạch nhưng chúng luôn luôn thúc ép chủ của chúng phải minh bạch..trớ trêu thay!
Trả lờiXóaThử phê phán đảng xem có bị gì hay không biết liền ..
Trả lờiXóaBẢN CHẤT VÀ HIỆN TƯỢNG
Trả lờiXóa_ Chiếc áo không làm nên thầy tu
_ Miệng "Nam Mô" bụng một bồ dao găm
Đề nghị NHQuốc dịch bài này ra cho người phương
Trả lờiXóatây biết vì nhiều người ngoại quốc không hiểu rõ cho
lắm về chế độ Cs.với thủ đoạn chính trị CS.
Sở dĩ người nước ngoài nói như trên cũng có lý của
họ khi họ được đối xử khác với người dân trong nước
mà họ không thể biết được sự KHÁC NHAU này nên
cứ tưởng bỡ rằng VN.có... dân chủ !
Do đó,chỉ có người trong cuộc nhất là nạn nhân của
chế độ CS.mới hiểu rõ CS.là gì,ra sao mà thôi !
Rất nhiều độc giả chúng tôi đều muốn dịch bài này ra tiếng Anh, Đức, Pháp, Nhật và gửi cho ủy ban nhân quyền LHQ, cho tổng thư ký LHQ....để mọi người trên thế giới đều được biết cái chế độ dân chửi của đảng cs ở VN.
XóaKhi đạo đức dần dần biến mất thì xã hội sẽ không có trật tự, an ninh, thường xảy ra trộm cướp, giết người, khiến cho cuộc sống của con người đầy dẫy sự đau khổ và bất an...
Trả lờiXóaÐể đạt được nhiều danh và lợi cho cá nhân của mình. Con người sử dụng mọi thủ đoạn gian xảo, điêu ngoa, lường lận, bằng mọi cách lường gạt khác nhau, để lừa đảo, xảo trá lẫn nhau. Họ không từ bỏ những hành động hung bạo có thể gây ra án mạng giết người. Xã hội như vậy, muốn làm nên một việc gì thì phải có tiền, vì tiền là trên hết: "có tiền mua Tiên cũng được".
Đó là xã hội hiện nay mà chúng ta đang phải sống cùng.
Thông thường xem xét hiện tượng người ta có thể suy ra bản chất của vấn đề , nhưng nhiều khi hiện tượng bị mây mù che phủ,bản chất bị sai lệch ,Nếu hiện tượng bị con người cố tình ngụy tạo thì bản chất sẽ được biến đổi màu sắc ....
Trả lờiXóa