Trang BVB1

Thứ Ba, 5 tháng 8, 2014

Phải chặn đứng nguy cơ tái diễn kịch bản Thành Đô 1990


               * NGUYỄN  TRUNG
Trong lịch sử ngoại giao Việt Nam kể từ sau khi đất nước đã hoàn thành sự nghiệp độc lập thống nhất ngày 30-04-1975 cho đến hôm nay, sự kiện hội nghị bí mật Thành Đô tháng 9-1990 giữa hai đoàn đại biểu cấp cao hai nước Việt – Trung để bình thường hóa quan hệ là một thất bại nhục nhã của nước ta, bẻ ghi con đường phát triển của nước ta dẫn đến tình hình đất nước như hôm nay: Một lần nữa Trung
Quốc lại trở thành mối uy hiếp trực tiếp và nguy hiểm nhất đối với độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ và con đường phát triển của nước ta. Tóm tắt lịch sử đã xảy ra: Không thể nào chấp nhận được thắng lợi của Việt Nam trong kháng chiến chống Mỹ, ngay sau 30-04-1975 Trung Quốc đã tạo ra cái “bẫy Campuchia”, khuyến khích Khmer đỏ khiêu khích vũ trang đánh Việt Nam và đến tháng 4-1977 Khmer đỏ đã tiến hành chiến tranh lớn tấn công diện rộng toàn vùng biên giới Tây Nam nước ta giáp Campuchia; đồng thời ngày 17-02-1979/
Trung Quốc huy động 60 vạn quân phát động cuộc chiến tranh quy mô lớn ồ ạt tiến công toàn tuyến biên giới phía Bắc của Việt Nam, với cái đích kiêu ngạo “Dậy cho Việt Nam một bài học”. Với chiến lược căng Việt Nam ra cả hai đầu mà đánh, hai cuộc chiến tranh dã man này nhằm mục đích khuất phục nước ta, trên thực tế đến
1989 mới thực sự im tiếng súng ở biên giới phía Bắc và ở Campuchia. Song cả hai cuộc chiến tranh này đã thất bại, vì Trung Quốc không thực hiện được mục tiêu chiến lược của nó là khuất phục Việt Nam, hơn thế nữa Việt Nam đã đánh tan Khmer đỏ và cứu được nhân dân Campuchia thoát khỏi nạn diệt chủng. Bình thường hóa quan hệ với Trung Quốc luôn là đòi hỏi chiến lược của Việt Nam, song tình hình nêu trên cho thấy dù bị sức ép quyết liệt từ phía Trung Quốc và bị bao vây cấm vận vì vấn đề Campuchia, Việt Nam không ở trong thế yếu. Song vào thời điểm cuối những năm 1980 và đầu năm 1990 các nước Liên Xô Đông Âu sụp đổ.
Diễn biến này được lãnh đạo nước ta lúc ấy coi là hệ quả phản công của chủ nghĩa đế quốc, và lo rằng nạn nhân kế tiếp có thể là Việt Nam. Với tư duy như vậy, sau nhiều nỗ lực khác không thành vì bị Trung Quốc luôn gây sức ép, lãnh đạo nước ta đã chấp nhận hai đòi hỏi quan trọng nhất của Trung Quốc là rút quân khỏi
Campuchia và loại bỏ Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch để mở đầu cho quá trình bình thường hóa quan hệ. Ngày 3 và 4 tháng 9-1990 cuộc họp cấp cao Thành đô được tiến hành, Việt Nam tham gia với mong muốn bình thường hóa quan hệ và 2liên minh với Trung Quốc để cùng nhau bảo vệ chủ nghĩa xã hội, bất chấp việc Trung Quốc tháng 3-1988 đánh chiếm thêm 7 đảo và bãi đá của ta ở Trường Sa, bất chấp công cuộc đổi mới của nước ta bắt đầu từ năm 1986 mang lại thành quả bất ngờ và nhanh chóng cải thiện tình hình kinh tế nước ta trong những năm ấy.Sai lầm nghiêm trọng thứ nhất là tư duy ý thức hệ đã mù quáng không nhìn ra sự sụp đổ của các nước LXĐÂ cũ tạo ra một cục diện quốc tế mới cho phép nước ta thực hiện triệt để độc lập tự chủ, từ đây có thể đi cùng với cả trào lưu tiến bộ thế giới để bảo vệ và phát triển đất nước mình, không cần phải gắn nước ta vào phe nào hay nước lớn nào. Cơ hội này đã bị vứt bỏ, chẳng những thế mà còn bịxem là nguy cơ lớn nhất đối với đất nước – thực ra là nguy cơ lớn nhất đối với chế độ chính trị.
Sai lầm nghiêm trọng thứ hai là lẫn lộn hai thứ làm một giữa bình thường hóa quan hệ quốc gia – quốc gia và liên minh ý thức hệ. Từ đó có ảo tưởng liên minh ý thức hệ có thể giải quyết và vượt qua được những mâu thuẫn hay xung đột lợi ích quốc gia, là cách tốt nhất để bảo vệ quốc gia và chủ nghĩa xã hội ở nước ta. Tư duy như vậy, trên thực tế phía ta đã chấp nhận bình thường hóa quan hệ với Trung Quốc trên thế yếu và gần như với bất cứ giá nào.
Bình thường hóa quan hệ Việt Trung kể từ Thành Đô 9-1990, Việt Nam  được hưởng một thời kỳ hòa hoãn nhất định với Trung Quốc, song đó là thời kỳ hòa hoãn trên thế yếu và có nhiều sai lầm nghiêm trọng về ý thức hệ. Thực tế diễn ra trong suốt thời gian này cho đến nay là phía Việt Nam đã làm tất cả có thể để hòa hiếu, nhân nhượng, giữ gìn đại cục, với cái đích trung tâm là gìn giữ mối quan hệ chiến lược số một với Trung Quốc. Nhưng toàn bộ thời gian này phía Trung  Quốc lại triệt để khai thác mối quan hệ hữu nghị như thế cho việc phát huy tối đa  sự can thiệp của quyền lực mềm vào toàn bộ đời sống kinh tế, chính trị, văn hóa,  xã hội của Việt Nam, gây ra không ít khó khăn cho Việt Nam trên lĩnh vực đối  ngoại. Đặc biệt là Trung Quốc đã xuất khẩu ngoạn mục “nguy cơ diễn biến hòa  bình” vào Việt Nam, để chính Trung Quốc có điều kiện tốt nhất tác động, ảnh  hưởng và diễn biến Việt Nam về mọi mặt.
Nhìn lại hơn 20 năm qua, điểm lại toàn bộ những việc trong quan hệ hai  nước đã làm được, từ đàm phán biên giới trên bộ và dưới biển, phát triển quan hệ kinh tế, việc Trung Quốc trúng thầu hàng trăm công trình kinh tế quốc gia quan  trọng của Việt Nam, thuê đất, thuê rừng, bô-ít Tây Nguyên, ti-tan ven biển miền  Trung, những hoạt động tăng cường quan hệ thực ra là nhằm tăng cường chi phối  nhân sự nước ta, những hoạt động tăng cường giao lưu.., tất cả đều chịu sự chi phối  sâu sắc của quyền lực mềm Trung Quốc.3
Những sai lầm, yếu kém chủ quan của ta, do chính ta tự gây nên, cần phải  được nhìn nhận khách quan và phê phán nghiêm khắc, không thể đổ thừa cho bất  kỳ ai bên ngoài.
Dù khẳng định dứt khoát như thế, vẫn phải đánh giá nghiêm khắc: Tổng hợp tình hình hơn 20 năm qua, thực tế đang diễn ra là quan hệ Việt – Trung càng phát triển, thì Việt Nam càng lệ thuộc nhiều hơn vào Trung Quốc về kinh tế và chính trị, bị uy hiếp nhiều hơn về đối ngoại và quốc phòng. Thực tế này, cùng với ảnh hưởng chính trị nói chung của Trung Quốc vào đối nội của Việt Nam một mặt đang kìm hãm nghiêm trọng toàn bộ sự phát triển của Việt Nam nói chung, mặt  khác gây ly tán đến mức nguy hiểm giữa nhân dân và lãnh đạo đất nước, khiến cho trấn áp và mất dân chủ trong đối nội phải gia tăng, đồng thời thực tế này cũng  khuyến khích tham nhũng tiêu cực phát triển. Những vụ trấn áp biểu tình vừa qua  chống yêu sách của Trung Quốc trên Biển Đông nói lên nhiều điều và càng đổ dầu thêm vào lửa bức xúc trong nhân dân.
Hiện nay, đất nước có rất nhiều yếu kém bên trong, lệ thuộc và hèn yếu vềđối ngoại, nguyên nhân của thực trạng này – ngoài cac lẫm lỗi chủ quan của ta – có nguyên nhân chi phối rất nghiêm trọng của ảnh hưởng Trung Quốc.
Ngày nay, lợi ích quốc gia đòi hỏi phải lọai bỏ xu thế đang diễn ra là quan hệ Việt –Trung càng phát triển thì Việt Nam càng lệ thuộc vào Trung Quốc và  tương lai phát triển của Việt Nam càng bị chặn đứng. Ngày nay quốc gia đang  đứng trước nguy cơ Trung Quốc tìm cách tiếp tục lấn chiếm biển đảo của đất nước trên Biển Đông. Sau 37 năm độc lập thống nhất, đất nước đang lâm nguy.
Những yếu kém của ta trước đây đã dẫn đến Thành Đô 1990. Không loại trừ nguy cơ những yếu kém hiện nay của nước ta có thể tái lập một Thành Đô 1990 đời mới, với hệ quả là vứt bỏ cả thế giới đang đứng về phía chính nghĩa của nước ta, để quay lại hòa hiếu với Trung Quốc và để đẩy tiếp cả đất nước xuống bùn đen!
Cả nước phải đồng lòng nhất trí loại bỏ nguy cơ mới này. Muốn có được quan hệ hữu nghị thực sự, hợp tác bình đẳng cùng có lợi giữa Việt Nam – Trung  Quốc, càng nhất thiết phải loại bỏ nguy cơ Thành Đô 1990 đời mới! Để mỗi chúng ta có những căn cứ các đáng về mối lo nguy cơ mới, trong phần phụ lục kèm theo bài này, xin trân trọng giới thiệu với bạn đọc một số trích  dẫn trong tài liệu nghiên cứu của anh Dương Danh Dy về Hội nghị Thành Đô 9- 1990.
--------------
* Phụ lục
Một số ý trích dẫn từ tài liệu nghiên cứu Hội nghị Thành Đô, tháng 9 năm 1990 Dương Danh Dy, Hà Nội, tháng 10 -2011 “…Ngoài những nhân nhượng “vô nguyên tắc” về CPC như đã trình bày trên, phía Việt Nam đã không hề (hay không dám) đề cập tới nguyên nhân tạo ra bất đồng trong quan hệ Việt Trung trong hơn 10 năm qua nhất là cuộc chiến tranh biên giới tháng 2 năm 1979 do Ban lãnh đạo Bắc Kinh cố tình, chủ động gây ra..
Phía Việt Nam đã hoàn toàn cho qua vấn đề sau khi nghe Giang Trạch Dân nói trong diễn văn: quan hệ hai nước từ nay “hãy gác lại quá khứ, hướng tới tương lai”
Chúng ta không đòi Trung Quốc phải bồi thưòng chiến tranh(trong khi đã nêu vấn đế Mỹ bồi thường chiến tranh là điều kiện tiên quyết để bình thưòng hoá quan hệ hai nuớc) nhưng tại sao trong đàm phán bí mật lại không dám nói dù chỉ là một lời với Trung Quốc về cuộc chiến tranh tàn ác đó và buộc họ chí ít phải nói ra câu “lấy làm tiếc” về hành động phi nghĩa của mình? Nhượng bộ “vô nguyên tắc” này của Việt Nam đã làm cho Trung Quốc dưòng như giành được “vị thế chính nghĩa” trước dư luận quốc tế và nhất là trong đông đảo nhân dân Trung Quốc dù họ mang hơn 60 vạn quân chính qui xâm lược, giết hại nhiều đồng bào ta, tàn phá nhiều cơ sở vật chất của ta tại vùng 6 tỉnh biên giới Việt Nam. Làm cho một bộ phận ngưòi trên thế giới cho rằng những vu cáo bịa đặt của Trung Quốc: “Việt Nam xua đuổi nguời Hoa”, “Việt Nam xâm lược Cămpuchia”… là đúng, việc thế giới “ lên án, bao vây cấm vận Việt Nam” là cần thiết, việc Trung Quốc “cho Việt Nam một bài học” là phải đạo v.v.… trong khi chính chúng ta mới là ngườì có công lớn trong việc đánh tan bọn Khơme đỏ, cứu nhân dân Cămpuchia khỏi nạn diệt chủng. Tóm lại là đã làm cho khá nhiều người trong thời gian khá dài hiểu lầm, ác cảm với Việt Nam.
            Cho tới khi đặt bút viết những dòng này mặc dù đã mất nhiều công sức tìm hiểu, người viết vẫn chưa biết ai là người đề xuất chủ trương cấm không  được nói lại chuyện cũ với Trung Quốc, khiến cho trong hơn 20 năm qua, trên các phương tiện truyền thông của Việt Nam không hề có một tin tức nào động chạm tới Trung Quốc( ngay cả tên tuổi, nghĩa trang của các liệt sĩ hy sinh trong  cuộc đấu tranh yêu nước thần thánh trên cũng bị cố tình lảng tránh không dám công khai nói tới, thậm chí bị lãng quên).
Cần phải nói ra đây một sự thực là trong khi đó, báo, mạng chính thống của Trung Quốc vẫn ra sức tung hoành, không hề bị một sự cấm đoán, hạn chế nào, ngày ngày tìm hết cách để “bôi xấu, xuyên tạc” Việt Nam về mọi mặt, đến nỗi phần lớn ngưòi dân Trung Quốc bình thường khi được hỏi về Việt nam cũng thốt lên, Việt Nam là “kẻ vô ơn bội nghĩa, là kẻ ăn cháo đá bát..”. Theo tài liệu chính thức của Trung Quốc trong một cuộc điều tra công khai, đã có tới “80% dân mạng Trung Quốc(tức khoảng 300 triệu ngưòi-chủ yếu là thanh niên và người có học) tán thành dùng biện pháp vũ lực với Việt Nam tại Biển Đông” Cảm tình, ấn tưọng tốt đẹp của đa số nhân dân Trung Quốc về một nước Việt Nam anh dũng trong chiến đấu, cần cù trong lao động, hữu nghị với Trung Quốc trước đây dường như không còn nữa. Hậu quả tai hại này chưa biết bao giờ mới xoá bỏ được…
Chấp nhận yêu sách trắng trợn của phía Trung Quốc “gạt bỏ mọi chức vụ trong và ngoài đảng đồng chí Nguyễn Cơ Thạch, Uỷ viên Bộ Chính trị, Phó Chủ tịch HĐBT kiêm Bộ trưởng Ngoại giao Việt Nam”, rồi lợi dụng mọi cơ hội đế đến đại hội VII ĐCSVN chính thức làm được việc đó khi đồng chí là một trong số rất ít người lãnh đạo có tư duy sáng tạo, am hiểu tình hình quốc tế, có sức khoẻ dồi dào, có uy tín quốc tế, nhất là đối với các nước phương tây là một việc làm thể hiện sự yếu kém về bản lĩnh và sự tha hoá về tình nghĩa cộng sản, là một việc làm
dại dột “vác đá tự ghè chân mình”
Có thể có ngưòi không đồng ý nhận định này, nhưng người viết bài này luôn cho rằng rằng Nguyễn Cơ Thạch là số ngưòi hiếm có trong hàng ngũ lãnh đạo đảng ta lúc đó, ông am hiểu sâu sắc tình hình quốc tế, có quan hệ tương đối tốt với một số chính khách phương tây và đặc biệt là người sớm thấy rõ âm mưu ý đồ đen tối của Trung Quốc đối với Việt Nam, đang tích cực vạch trần và ra sức chống6 lại mọi ý đồ bành trướng bá quyền của họ khiến ban lãnh đạo Bắc Kinh thấy rằng nếu không cương quyết ép ban lãnh đạo Việt Nam loại bỏ Nguyễn Cơ Thạch thì
Việt Nam sẽ “sớm thoát khỏi vòng tay của Trung Quốc”, sẽ nhanh chóng có “ vai  trò quan trọng trong khu vực và thế giới”, điều mà bất kỳ ban lãnh đạo Trung Quốc thế hệ nào cũng đều không bao giờ muốn. Có thể nói mà không sợ quá mức rằng,  nếu Nguyễn Cơ Thạch còn trong ban lãnh đạo cấp cao Đảng ta một nhiệm kỳ nữa thì việc bình thường hoá quan hệ Việt Mỹ và việc Việt Nam gia nhập Asean chắc  chắn không phải mãi đến năm 1995 mới thực hiện, chậm hơn việc bình thường hoá quan hệ với Trung Quốc tới gần 5 năm.
Ban lãnh đạo Bắc Kinh các thế hệ, lo sợ ảnh hưỏng của Nguyễn Cơ Thạch tới mức, mặc dù ông buộc phải nghỉ hưu và mất đã khá lâu mà hơn hai mươi năm sau ngày bình thưòng hoá quan hệ Việt Trung, tại Đại hội lần thứ XI ĐCSVN  tháng 1 năm 2011 họ còn không muốn để con trai ông làm Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Việt Nam ( lời nguời lãnh đạo đảng ta lúc đó nói, tôi được nguyên đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc Nguyễn Trọng Vĩnh trực tiếp cho biết) Chỉ một ví dụ cụ thể này là đủ nói rõ vấn đề.
Không thể dùng các từ ngữ thông thưòng để đánh giá các hậu quả trên mà phải dùng từ “ cái giá phải trả bằng xương máu” mới phản ánh đúng bản chất của vấn đề. “Hội nghị Thành Đô” đã, đang và sẽ còn mang lại cho đất nước chúng những hậu quả “to lớn”, “cay đắng” , “nhục nhã”…! Nếu những người có trách nhiệm, không dám công khai toàn bộ tư liệu về hội nghị này và nghiêm chỉnh đánh
giá lại “kết quả”
…Vì vậy một vấn đề cũng quan trọng không kém mà ngưòi viết xin mạnh dạn khởi đầu trước: từ những cái giá phải trả đó chúng ta cần rút ra những bài học gì? Cần ghi nhớ những bài học nào?
(1)Những ngưòi lãnh đạo chủ chốt của Đảng ta lúc đó hầu như không nắm được những thay đổi, những diễn biến lớn trên trường quốc tế, nhất là về các nước  XHCN Đông Âu, tình hình Liên Xô, tình hình Mỹ cũng như tình hình đối thủ trực tiếp  của mình lúc đó là Trung Quốc. Từ đó đã có những nhận định rất sai lầm để rồi  đưa ra những quyết định rất sai lầm.7
Thắng lợi của Công đoàn Đoàn kết tại Ba Lan, sự kiện “bức tường Berlin” bị nhân dân Đức xoá bỏ, việc Yelsin giành chiến thắng trong cuộc bầu cử tại Cộng hoà liên bang Nga, Goovachov từ bỏ chủ nghĩa xã hội và đảng cộng sản… đã không làm cho một số ngưòi trong ban lãnh đạo chúng ta thấy rằng chủ nghĩa xã hội đã không còn được nhân dân ở chính ngay những nước đó ưa thích, theo đuổi,  sự sụp đổ của họ là lẽ tất nhiên, Trong tình hình như thế mà lại chủ trương “bình thường hoá quan hệ với Trung Quốc để bảo vệ chủ nghĩa xã hội, chống đế quốc”,  ”Mỹ và phương tây muốn cơ hội này để xoá cộng sản. Nó đang xoá ở Đông Âu.  Nó tuyên bố là xoá cộng sản trên toàn thế giới. Rõ ràng là nó là kẻ thù trực tiếp và nguy hiểm. Ta phải tìm đồng minh. Đồng minh này là Trung Quốc”(Hồi ký Trần
Quang Cơ)
Không thấy hết những khó khăn trong ngoài nước của Trung Quốc lúc đó. Trong nước họ vừa xẩy ra “sự kiện Thiên An Môn”, Triệu Tử Dương bị cách chức Tổng Bí thư, nội bộ lãnh đạo cấp cao bất đồng sâu sắc, một bộ phận nhân dân bất mãn với ĐCSTQ ... Do đàn áp đẫm máu học sinh sinh viên, Trung Quốc bị các nước phương tây chủ yếu cấm vận về chính trị, kinh tế, quân sự(có hạng mục như  uất khẩu kỹ thuật cao trong quân sự đến nay vẫn chưa huỷ bỏ)Họ ở vào thế không  có lợi nhiều mặt khi bình thường hoá quan hệ với ta, nhưng do mấy nhà lãnh đạo chúng ta lúc đó đánh giá không đúng tình hình nên không những không sử dụng được lợi thế của mình, mà còn bị Trung Quốc “dắt mũi” kéo theo, thiệt đơn thiệt kép trong xử lý quan hệ cũ và trong giai đoạn bình thường quan hệ mới, cho tới tận bây giờ và cả trong tương lai nữa.
(2) Bằng những thoả thuận tại Hội nghị Thành Đô, mấy nhà lãnh đạo chủ yếu của Đảng ta lúc đó đã tự đánh mất bản lĩnh”kiên cường, bất khuất, không sợ địch”mà nhiều thế hệ lãnh đạo đã nêu cao, để sẵn sàng nhận sai về phần mình trước “kẻ thù”, tuỳ tiện đổ lỗi cho ngưòi tiền nhiệm. Người viết bài này không hiểu vì sao, người đại diện cho Đảng ta, một nhân vật có tinh thần sáng tạo lớn với ý chí kiên cường đã tích cực phát triển đường lối “cải cách và đổi mới” và chỉ đạo toàn Đảng toàn dân thu được những thành tích to lớn rất quan trọng bước đầu, thế nhưng trước đối thủ Trung Quốc hình như chỉ còn là chiếc bóng, mất hết cảnh giác cách mạng gật đầu tin tưởng và làm theo mọi đề xuất mang đầy chất lừa bịp “vì chủ nghĩa xã hội” “vì đại cục”… của Trung Quốc, thậm chí chấp nhận để họ can thiệp vào công việc nhân sự cấp cao của đảng ta.
Bài học này, cần được phân tích sâu sắc trong toàn Đảng, toàn dân, một mặt để thấy rõ sai lầm quá khứ, một mặt để ngăn chặn, phá tan những âm mưu, mánh8 khoé mới của ngưòi “láng giềng 4 tốt” của “những đồng chí” luôn rêu rao “16 chữ vàng” đang không ngừng vận dụng những “thành quả cũ” vào trong quan hệ với Việt Nam chúng ta hiện nay và trong tưong lai…
N.T.
---------------

26 nhận xét:

  1. Chả phải bênh cụ Hồ, nhưng thế mới thấy tuyệt chiêu của Cụ sau khi nước nhà giành độc lập (rất mong manh): Thà chấp nhận gã "thực dân thối nát", nhưng bằng mọi giá tống khứ mấy ông Tàu phù về Tàu!
    Chả hiểu mấy vị lãnh đạo ở cái thời quỷ quái ấy ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà lại đi nâng quan hệ "tốt, vàng" cái thằng vừa giết, phá tàn khốc dân mình, trong lúc cơ hội thoát hiểm trước thằng giặc chết tiệt đó đang rộng mở.
    Cơ mà có ai biết mấy ổng "ký" cái gì đâu, mà các vị hậu duệ "trung thành" dữ dzậy!
    Cứ việc bung ra để ...thí điểm TRƯNG CẦU DÂN Ý thì chã tội vạ thằng Tây nào.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bác lộn rồi!

      Tàu hồi đó là Tàu Tưởng, Tàu tư bản quân phiệt . Tàu Mao Xã hội Chủ Nghĩa coi, Bác Hồ vĩ đại mời vô không kịp ấy chứ!

      Cố vấn và lính tráng của Tàu Mao giúp đỡ Đảng các bác từ hồi mông muội, từ những chiến dịch Biên Giới, Việt Bắc ... tức từ 1946 lận .

      Bác đọc hồi ký cố vấn La Quý Ba, một người bạn thân thiết của Bác Hồ chưa ?

      Xóa
  2. Ông Nguyễn Trung đã phân tích, lý giải rất rõ cái nguyên nhân, bối cảnh dẫn đến ĐCSVN cúi đầu trước TQ ở hội nghị Thành đô 1990.
    "Những sai lầm, yếu kém chủ quan của ta, do chính ta gây nên, cần phải được nhìn nhận khách quan và phê phán nghiêm khắc..." ( chữ ta nên hiểu là chỉ ĐCSVN ).
    Liệu ĐCSVN có chịu nhận là đã "sai lầm, yếu kém chủ quan" hay vẫn kiên trì, ngoan cố, lì lợm giữ nguyên quan điểm lập trường như năm 1990 ???
    Bối cảnh 1990 đúng là thời cơ vàng mà đảng CS đã bỏ qua, đã tự đánh mất mình, đánh mất uy tín của VN trước thế giới, đã đẩy VN vào con đường sa lầy mà hậu quả đến hôm nay vẫn chưa gỡ được. Tất cả chỉ vì tư duy, tầm nhìn hạn hẹp, cục bộ của của mấy vị chóp bu lãnh đạo đảng. Cái tư duy, tầm nhìn đó mà đến hôm nay vẫn không chịu thay đổi, chưa sáng ra, ngộ ra thì đúng là rất nên xem lại cái gọi là ĐCS này.
    Hay các vị sợ làm trái tinh thần Thành đô, Bắc kinh sẽ cho các vị về vườn ? Cái ác hiểm của mật nghị Thành đô chắc dân ta chưa ý thức được hết đâu.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. bạn nhầm về mấy tay lãnh đạo chóp bu
      chúng nó chả có tầm thường, hạn hẹp, cục bộ gì đâu
      bọn nó chạ vờ ngu, cố tình ngu đấy ah

      Xóa
    2. Bạn "Nhừa văn Nhựa" hay cứ lấy ý nghĩ của mình áp đặt cho số đông.
      Lẽ ra nên nói "Theo tôi...", chứ không nên nói "Ông nhầm...".
      Cái gương văn hóa man rợ của Tôn Sĩ Nghị VN còn nóng hổi! Hãy đừng sa vào.

      Xóa
  3. Bài viết hay và rất đúng. Xin cảm ơn tác giả NGUYỄN TRUNG và bác Bồng!
    Khi Đảng CS VN nắm quyền đến nay hàng chục triệu người dân VN chết oan. Đất nước suy sụp và ngày càng yếu hèn.
    Singapo, Hàn Quốc, Thái lan, Malaysia họ rất giàu có văn minh. Phải chăng do họ được ĐCS VN lãnh đạo? Những nhà lý luận CS VN phản động - ngu dốt - lừa đảo. giờ đâu còn gì danh dự như họ tuyên truyền !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. bác có biết thế nào là tay chót nhúng chàm....
      nhưng vẫn có thể rửa được
      đây.... nhúng cả thể xác lẫn tâm hồn

      Xóa
  4. Bài viết hay và rất đúng. Xin cảm ơn tác giả NGUYỄN TRUNG và bác Bồng!
    Khi Đảng CS VN nắm quyền đến nay hàng chục triệu người dân VN chết oan. Đất nước suy sụp và ngày càng yếu hèn.
    Singapo, Hàn Quốc, Thái lan, Malaysia họ rất giàu có văn minh. Phải chăng do họ được ĐCS VN lãnh đạo? Những nhà lý luận CS VN phản động - ngu dốt - lừa đảo. giờ đâu còn gì danh dự như họ tuyên truyền !

    Trả lờiXóa
  5. Trung Quốc định hướng xâm lăng
    Mưu mô Đai Hán rỏ ràng chẳng ngoa
    Âm thầm lừa phỉnh thiết tha
    Chử vàng bốn tốt gọi là tình thâm
    Lập ra hội nghị Thành Đô
    Quyết đưa nước Việt vô tròng để cai
    Đảng Ta đâu phải là ai
    Bỏ qua Dân Tộc giữ ngai cúi lòn
    Độc Lập Tự Chủ đâu còn
    Để cho Trung Cộng lấn mòn Tây Nguyên
    Bò xít mưu kế ẩn binh
    Hoàng Sa đả mất sự tình Đảng quên
    Đem quân lấn chiếm biên cương
    Dàn khoang lấn biển Đảng tường như không
    Ngoài miệng đấu láo vài câu
    Thật ra trong dạ mưu cầu thuộc Trung
    Ý Đảng bán nước lọng chừng
    Toàn dân chưng hửng tức bùng phát ra
    Việt Nam đất nước của ta
    Hồn thiêng sông núi cúng là của Dân
    Cớ chi Đảng công tự tung
    Cúi đầu dâng hiến đúng là vong nô
    Cớ sự đả rỏ mười mươi
    Toàn Dân đứng dậy dưới cờ Tự Do
    Lo cho Dân Tộc ấm no
    Đuổi bầy bán Nước cho Dân thaí bình
    Một lòng nhất quyệt thoát Trung
    Xây Dựng Đất Nước hòa cùng Tự Do

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Công Sơn làm cũng hay
      Bắc Kinh bành trướng chúng mày sợ chưa?

      Xóa
  6. THỰC ĐẠO
    Tôi có thể nói tất cả các đường lối của đảng csvn từ trước tới nay đưa ra đều sai lầm ,từ cướp chính quyền ,chia đôi đất nước, cải cách ruộng đất,giải phóng miền nam,đánh tư sản rồi đổi mới,và hiện nay,đều không thoát ra khỏi ngõ cụt. Mọi lý luận đều không thông. Vì sao? Vì từ tư tưởng đến lý luận đều được cóp nhặt để đem về vận dụng vào một VN rất khác biệt với thế giới . Còn rất rất nhiều điều mà rất rất người đã viết và nói về nguyên nhân thất bại của csvn. Nhưng tôi muốn nói ở đây là chúng ta những người muốn có thay đổi,muốn có dân chủ . Vậy chúng ta phải làm gì hay chỉ suốt ngày chê bai đảng csvn,chửi rủa ,hô hào,than vãn. Những điều đó liệu có thay đổi được những gì? Hay chỉ làm cho chế độ mà chúng ta đang sống hiện nay lay lắt kéo dàivà con cháu chúng ta cũng sẽ sống như chúng ta.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thế chúng ta phải làm sao? Để con cháu chúng ta sống khá hơn

      Xóa
  7. Không biết rồi đây đại hội đảng CSVN lần thứ XII ( 2016 ) có gì khả dĩ hơn không , liệu có nhân vật nào khá hơn nhân vật Nguyễn phú Trọng hiện nay không ? Chứ nếu lại là một nhân vật còn " lú " hơn tổng Trọng và cả cái bộ sậu " vua tập thể " hiện nay thì nền " kinh tế thị trường định hướng XHCN " cùng cái gọng kìm " 4 tốt - 16 chữ vàng " sẽ còn gây biết bao khốn khổ cho dân tộc Viêt nam ! Ông tổng Trọng với tài " biện chứng - thiên tài " , đa sầu đa cảm ... Nhìn dung nhan của ông chúng tôi thấy phát ốm ! Mà đâu chỉ có mình ông tổng Trọng , đất nước này đã từng được " dẫn dắt " bởi những kẻ còn tệ hại hơn ví như Tổng Nông , tổng Đỗ ... ! Không lẽ đất nước này không thể có những con người " cầm lái " tài ba hơn hay sao ???

    Trả lờiXóa
  8. NGƯỜI TÀI THÌ NHIỀU NHƯNG BỊ BỌN CHÚNG DIỆT TỪ TRONG TRỨNG NƯỚC RỒI.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đồng ý,cái truyền thống diệt tài giữ ghế này mới đúng là kiểu thâm độc của Tầu khựa mà nếu không tỉnh táo chính đảng CSVN sẽ tự diệt hết nhân tài của dân tộc VN mình ,còn lại trong đội ngũ lãnh đạo đảng (CSVN) toàn loại hèn nhát bất tài tham tiền hám sắc dễ sai bảo để TQ tiếp tục dễ dàng thao túng.

      Khi còn nhỏ ông nội tôi kể về thời kỳ bắc thuộc rằng khi bọn Tầu khựa sang ta mở hội thi tài ,có một người VN tài giỏi làm được con bọ bằng rơm bò được như bọ thật thế là Tầu khựa mời đi sang thiên triều lĩnh thưởng và ông này không còn bao giờ trở về VN được nữa,Tầu khựa đã giết ông ta để tránh hậu họa,tránh những nỏ thần mà chúng rất sợ hãi.

      Nhân dân VN phải biết bảo vệ những trí nhân VN tài giỏi có tầm nhìn ,có ý thức trách nhiệm với độc lập dân tộc,có tư tưởng đổi mới mà mình biết,thấy được ở ngay địa phương mình và bầu cử họ vào Quốc hội,HĐND các cấp thay vì bầu bán cho xong việc những đảng viên thoái hóa biến chất,bị Tầu hóa về tư tưởng do những nhóm,tổ chức,cá nhân thân Tầu giới thiệu vào cơ quan quyền lực cao nhất ở địa phương cũng như ở TW.Đây chính là cách tốt nhất ,thực tế nhất để tránh cho VN thêm một lần lệ thuộc vào TQ như một chư hầu.

      Xóa
    2. Ông văn lâm này còn xa thực tế, còn ảo tưởng lắm, chua nói QH, HĐND...cả bầu cấp ủy, ban CHTW cũng lấy đâu ra dân chủ? Giới thiệu à, cứ việc, được thoải mái, nhưng bật hết, làm gì nhau? Danh sách đã được "đảng lãnh đạo trực tiếp, toàn diện" chốt trước hết rồi. Không được ứng- đề cử ngoài "Danh sách gợi ý" do cấp ủy đưa ra!!
      danh sách gợi ý"+

      Xóa
  9. Trung Quốc là quốc gia mà ai chạy được đều để một chân chuẩn bị chạy. Hà cớ gì mà cứ gắng bó với nó? Một lẽ trần trụi là ai hô hào 16 chữ vàng 4 tốt gì đó chẳng khác nào tự khắc lên trán hai chữ mưu lợi hoặc tệ hơn về lâu dài là phản quốc?
    Quốc gia mạnh là quốc gia có đông đảo người hướng về. Nếu người Trung Quốc, nhân dân Trung Quốc vẫn còn sáng sớm tập đánh quyền bên bờ hồ nước trong vắt, xung quanh là hàng liễu xanh ngớt và hàng hàng người vui vẻ làm việc thì đó mới là Trung Quốc hàng ngàn năm văn hóa. Hình ảnh đó không phải của Trung Quốc của đảng Cộng sản.
    Hà cớ gì Việt Nam cứ muốn gắn với nó, không phải mưu lợi cá nhân là gì nữa.

    Trả lờiXóa
  10. Ai sẽ đưa được Dân tộc ta, Nhân Dân ta thoát khỏi cảnh cơ cực lầm than nhục nhã này? Khi vận nước suy tàn, lãnh đạo chắc khó còn ai không dính vào tham nhũng hối lộ, chạy chức chạy quyền, chạy chọt dựng ghế cho con cháu, người dân thì quá sợ cảnh tao li loạn lạc, âm thầm cắn răng chịu đựng, ai đầy nồi niêu nấy, những người có tâm huyết thì khi không còn thực quyền mới dám nói. Cả một xã hội chấp nhận lấy lừa dối làm phương châm sống, mọi mặt kinh tế, chính trị, văn hóa, giáo dục, y tế, đạo đức lối sống đều tụt dốc thảm hại ai cũng biết mà tặc lưỡi cho qua.
    Tài nguyên khoán sản đào lên bán thô, lỗ cũng bán, được đồng nào mang danh xóa đói giảm nghèo để làm giàu cho một bộ phận không nhỏ....
    Cả xã hội chỉ chăm chăm vào xây tượng đài, khu tưởng niệm, đặt tên đường, tư tưởng tôn sùng lãnh đạo được tuyên truyền ráo riết, đặt lên hàng đầu. Lãnh đạo càng thiên tài thì dân tộc càng lầm than....
    Một nền báo chí với lực lượng hùng hậu hàng chục ngàn phóng viên đang ngày đêm miệt mài sản xuất ra những tác phẩm bóp méo sự thật, dùng thuật tô hồng, bôi đen, bẻ cong bàn phím miễn làm sao " trúng ý lãnh đạo", có lợi cho chính quyền là được, có lẽ chưa bao giờ những người làm báo cảm thấy nhục nhã như lúc này.
    Công tác ngoại giao đu dây, suốt ngày " không liên kết với nước này để chống lại nước khác", nhưng tranh thủ sự ủng hộ, thậm chí liên kết với các nước để bảo vệ tổ quốc, bảo vệ nhân dân khỏi bọn xâm lược thì sao?
    Tại sao chúng ta cứ phải kêu gọi " Thoát Trung", nói cho cùng TQ chưa chắc đã có tội lỗi, mà do chính chúng ta tự vác đá ghè chân mình, tự nguyện dâng cho họ thì ngu gì họ không nhận. Vậy xin các Vị bàn cách thoát khỏi chính mình, biết tự đứng lên trên đôi chân của chính mình, biết vì nước vì dân mà làm cho nhân dân giàu lên, đất nước mạnh lên thì chẳng cần phải thoát ai cả.
    Tôi không tôn sùng Mỹ hay phương tây, nhưng không thấy ai bàn chuyện " Thoát Mỹ" cả, nếu tư duy đã là kẻ thù thì không thể làm ăn với nhau, tôi e rằng không có một nước Nhật Bản hùng mạnh như bây giờ, sau những gì Mỹ đã " dành" cho họ trong thế chiến thứ 2.
    Tôi không bao giờ dám chê lãnh đạo dốt, ngu, kém hiểu biết, dù đã từng đọc những câu như" Không cười được đâu mày ơi, bộ chính trị không cho cười...", hay như món quà của TBT tương lai vừa qua trên đất Mỹ....., họ chắc cũng trăn trở lắm, nhưng có một thứ như vòng kim cô đang siết lên đầu họ, trói tay bịt miệng họ, từ đó đấy khổ ải nhục nhã lên đầu nhân dân, đẩy đau thương cho Dân tộc này, đẩy sự bất an cho Tổ Quốc này, và đau xót hơn là máu xương người lính đang hàng ngày đổ xuống mà " Không biết vì cái gì".
    Nói vậy nhưng tôi vẫn vững tin vào tương lai tươi sáng của Dân tộc. Vì sao? vì khi Ông Cha chúng đang bàn chuyện " thoát" hay " Không thoát" Trung Quốc, thì trong tư tưởng của đại đa số các cháu thiếu nhi và một phần không nhỏ các bạn thanh niên đã không còn khái niệm Trung Quốc rồi, nói đến TQ là chúng nghĩ ngay đến sự tàn bạo, lọc lừa, nguy hiểm......vậy tôi tin lớp trẻ sẽ cứu Dân tộc này.
    Một câu nói của một nhà ngoại giao vừa kết thúc nhiệm kỳ đại sứ tại VN thật đáng suy ngẫm: " Việt Nam muốn thay đổi, cần lãnh đạo khác....."

    Trả lờiXóa
  11. Sao số phận vn ta khổ thế,bị chia cắt,rồi nội chiến chết chóc bao nhiêu mới thống nhất,những tương bài học máu xương đã đủ để xd đất nước hùng cường thì tự dưng lại tự nguyện nộp đất nước cho ngoại bang.một nhóm chóp bu lú lẫn đã đành ,mang danh đcs mấy triệu đv cũng lú hết cả hay ăn phải độc dược của tàu mà tàu đang câm thuốc giải nên sợ chết không giám quay đầu về với dân tộc.

    Trả lờiXóa
  12. Cán bộ của Đảng CS VN từ cơ sở đến cán bộ cấp cao ngày càng hư hỏng.Chúng rất nhiều tội đối với nhân dân và Tổ quốc. Chúng chẳng còn tư cách gì để nắm quyền lãnh đạo.
    Đả đảo bè lũ tham nhũng, hèn với giặc ác với dân

    Trả lờiXóa
  13. Thăng - Trầm lịch sử, lẽ thường tình
    Cốt lõi - sửa mình, Vận Nước - sinh
    Bản sắc, chủ quyền ngời đạo lý
    Quan trường liêm - chính, xóa điêu linh!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Công sản đâu rồi công sản đâu
      Hại dân bán nước cút đâu rồi

      Xóa
  14. Nguy cơ ấy đến từ đâu? Kẻ nào gây ra nguy cơ đó?
    "Cả nước phải đồng lòng nhất trí loại bỏ nguy cơ mới này" . Vâng! phải thế! Vậy còn ai chưa đồng lòng?
    Chung chung lắm bác Trung ạ. Ấy là chưa kể bài của bác có mùi gỡ tội cho ai đó. Đi đánh trận mà không chỉ mặt đặt tên kẻ thù cụ thể thì kêu gọi đánh ai?

    Trả lờiXóa
  15. Gần 3,5 triệu đảng viên hãy tự giải tán đảng và cùng nhân dân đứng lên chống quân xâm chiếm T.Q. lãnh đạo đảng đã bán nước cho tầu, lừa bịp nhân dân VN mấy chục năm qua . Phải đem Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mưới và các vị trong Bộ chính trị khóa 7 - khóa XI ra tòa án hình sự về tội bán nước cầu vinh.

    Trả lờiXóa
  16. Phải công khai và xóa bỏ ngay những gì đã ký kết ở Thành Đô để cứu nguy dân tộc ! Phải vạch mặt bọn bán nước cầu vinh ! Phải chấm dứt 16 chữ vàng và 4 tốt để thoát khỏi tình hữu nghị viển vông và lệ thuộc ! Việt Nam và Trung Quốc phải bình đẳng trong quan hệ quốc tế !

    Trả lờiXóa
  17. Trong nhóm nước tương đối đang có xu hướng phát triển, thì có hai nước khốn khổ khốn nạn nhất thế giới là Việt Nam và Palestin! Còn Triều Tiên, Zimbabwe, Tanzania... thì khỏi bàn, thuộc nhóm lập dị mông muội dã man độc tài, khỏi xếp hạng!

    Trả lờiXóa