Trang BVB1

Thứ Tư, 18 tháng 6, 2014

Việt Nam, Trung Quốc - Ai nợ ai?

Nhà cầm quyền Bắc Kinh thường tận dụng các phương tiện tuyên truyền cố tình nhồi sọ làm cho dân Trung Quốc và nhân dân thế giới nghĩ rằng trong quá khứ họ đã đơn phương giúp Việt Nam chống xâm lược mà rồi Việt Nam “bội bạc”(!) (ngay cả một số giáo sư Trung Quốc vẫn hay nói với sinh viên Việt Nam du học bên đó rằng Việt Nam “vô ơn”).
Đã có không ít bài viết đề cập đến chuyện này. Tôi xin mạn phép bổ sung một số ý nhỏ.
Năm 1949, Đảng cộng sản Trung Quốc giành được toàn nước Trung Hoa trên đất liền; sau đó chỉ được các nước “xã hội chủ nghĩa” công nhận. Họ rất muốn có được tiếng nói và nâng cao vị thế trên trường quốc tế. Dịp may lớn đầu tiên là hội nghị Genève năm 1954 về chiến tranh Đông Dương – trong đó cuộc kháng chiến của Việt Nam là chủ đạo, Bắc kinh được tham dự. (Sự nóng lòng tận dụng dịp may đó bộc lộ không mấy tế nhị và vinh dự trong phiên khai mạc: Chu Ân Lai, trưởng đoàn Trung Quốc, tươi tỉnh tiến đến để bắt tay trường đoàn Mĩ – nhưng ông này quay lưng lại). Trong suốt quá trình hội nghị, họ qua mặt Việt Nam thương lượng trực tiếp với phái đoàn Pháp, áp đặt ý đồ chia cắt Việt Nam. Họ chỉ cần một vùng cách li an toàn cho đất nước họ. Nhờ cuộc đấu tranh của nhân dân Việt Nam, và nhân dân Đông Dương nói chung, có cơ hội, họ cố giương ra một vai trò nào đó trên bàn cờ quốc tế và đã đạt được phần nào.

Việc ra sức hoạt động để vượt ra thế giới không từ bất cứ thủ đoạn nào, tất nhiên có việc lợi dụng Việt Nam. Chuyện nhỏ sau đây chứng tỏ họ vừa thâm hiểm và xảo trá, vừa trơ tráo. Năm 1956, trong đêm tối một tàu hàng của Pháp trên đường vào một cảng biển Việt Nam để nhận than (do Việt Nam trả, nằm trong chi phí mua lại mỏ than ở Hồng Quảng – Quảng Ninh sau này) đâm phải một tàu đánh cá của người Trung Quốc chường ra trên luồng tàu đi. Người Pháp vớt các ngư dân lên chăm sóc, đối đãi tử tế, lập biên bản trong đó ngư dân Trung Quốc thừa nhận họ đã sai, vi phạm luật đường biển. Thuyền trưởng tàu Pháp mời nhà chức trách Việt Nam đến trao trả người và đưa cả biên bản. Phía Việt Nam cảm ơn, rồi trao lại cho phía Trung Quốc. Bắc Kinh nhận người, ỉm luôn biên bản, và lớn tiếng kết tội tàu Pháp đã ngang nhiên hiếp đáp ngư dân Trung Quốc(!), đòi công khai xin lỗi và bồi thường. Họ tìm cách để buộc chính phủ Pháp phải ngồi vào bàn đàm phán với họ.
Vì mưu đồ thâm hiểm của mình, họ đẩy Việt Nam vào thế rất khó xử. Chiếc tàu Pháp bị giữ lại mấy tháng trời. Người thuyền trưởng Pháp cay đắng nói với phía Việt Nam: Tôi biết các ông đang phải làm vừa lòng Trung Quốc, đằng sau việc này là những toan tính chính trị của họ.
Nhiều người đã nêu rõ lí do vì sao năm 1968 Bắc kinh ra sức ngăn cản Việt Nam đi hoà đàm với Mĩ ở Paris. Họ muốn Việt Nam “chống đế quốc đến người Việt cuối cùng” (cách nói của báo chí phương Tây) một khi họ đang cần vậy cho những tính toán lợi ích của họ. Đến khi Mĩ thực sự sa lầy ở Việt Nam, Bắc kinh thấy đã đến lúc chẳng cần che đậy ý đồ thèm muốn bắt tay với “cọp giấy” nữa. Bắt đầu bằng “ngoại giao bóng bàn” và cuộc đi đêm của Kissinger đến Bắc kinh sau “màn kịch đau bụng” của ông ta tại Pakistan.
Tiếp đó là màn tổng thống Mĩ Nixon thăm Trung Quốc năm 1971, cùng với các cuộc mật đàm, và hệ quả là kết ước Thượng Hải. Trong cuộc “mua bán chính trị” này, Mĩ chỉ được lợi là thêm “đồng minh” chống Liên xô (xưa); còn “chiến lợi phẩm” của Bắc kinh thì chẳng ít, nhưng rõ ràng nhất là việc Mĩ làm ngơ cho Trung Quốc xâm chiếm quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam năm 1974, và không lâu sau để ngỏ cửa cho họ giành chiếc ghế thường trực Hội đồng bảo an LHQ của Trung hoa dân quốc (Đài Loan).
Có được vị thế ngày càng cao trên trường quốc tế và được ngồi vào ghế HĐBA LHQ, chính (cố) thủ tướng Trung Quốc Chu Ân Lai từng nói với “các đồng chí VN”, không chỉ một lần, rằng nhờ có phần đóng góp quan trọng của cuộc đâu tranh của nhân VN, và họ, Trung Quốc, rất biết ơn về điều đó.

Nói về “nợ”, Trung Quốc từng “giúp” Việt Nam lương thực, trang thiết bị quân đội, vũ khí (chủ yếu là của Liên-xô hoặc do Liên Xô giúp Mao đánh Tưởng), … ; trong khi đó, với Việt Nam chính Trung Quốc nợ xương máu, nợ “chia cắt đất nước” (chẳng phải Chu Ân Lai đã thừa nhận với Lê Duẩn “chúng tôi đã sai lầm” về vấn đề này sao!), nợ về sự trì trệ, …
Nếu kể cho rạch ròi thì nhiều thứ Trung Quốc “giúp” đã gây hại, trước mắt và về lâu về dài. Chẳng hạn, đưa quân sang giúp làm đường (do Trung Quốc đòi đưa quân sang đánh “giúp”, Việt Nam phải lảng tránh bằng cách nhờ giúp làm đường) thì tàn phá môi trường, cảnh quan (trong đó có việc đặt mìn tiêu huỷ “hòn đá Liễu Thăng”),-[Xin dẫn thêm một vài ví dụ trong trăm ngàn ví dụ: ở Côn Sơn, nơi ẩn cư của Trần Nguyên Đán và Nguyễn Trãi, họ đã đào xuyên ngang dọc quả núi thành đường hầm, hiện cửa vào bị bít, không ai biết họ làm gì trong đó. Nhiều di tích như di tích An Sinh, nơi gần đây mới xây đền thờ các vị vua Trần, hết thảy tượng đá thời Trần đều bị phạt cụt đầu hoặc bắn vào bụng. Ở Ngọa Vân am, không những tháp Phật Hoàng đựng xá lị hoàng đế Trần Nhân Tông và tháp Đoan Nghiêm cổ kính cao lừng lững bị đào rỗng ruột, toàn bộ bài vị trong tháp bị đập cho tan nát, tấm bia Trịnh Căn cho lập để kỉ niệm một lần ông đưa con trai và con gái trèo núi lên chiêm bái vị anh hùng cũng bị đập thành ba bảy mảnh, mà 13 ngọn tháp đứng theo một hàng thẳng tắp chạy thoai thoải xuống phía Tây Nam cách nhau chừng 50 mét một đều bị phạt ngang, phía dưới có một đường hầm lộ thiên đào thông tháp nọ với tháp kia. Họ định phá long mạch của nhà Trần lừng lẫy chiến công chống giặc Bắc, cũng tức là phá long mạch của Việt Nam chăng?], khai thác trộm của cải, thăm dò ngầm tài nguyên, địa thế,… Chẳng hạn, giúp cố vấn Cải-Cách-Ruộng-Đất thì đẩy đến những vụ giết chóc man rợ. (Không kể những vụ “nổi tiếng” như vụ Nguyễn thị Năm, có nhiều vụ “âm thầm”; ví như tại một xã, trong một đêm có sáu người đột tử, cán bộ đội CCRĐ nhận định là tự tử, nhưng bị cố vấn Trung Quốc phê phán là kém cảnh giác và khẳng định là do địch bịt đầu mối; sau đó “quả nhiên” đội (phải) tìm ra “địch” đưa ra xử bắn!). Chẳng hạn, giúp “xây dựng CNXH trên miền Bắc” (chẳng phải cho không) thì như khu gang thép Thái Nguyên mà một chuyên gia Đông Âu cùng phe XHCN từng nhận xét là kĩ thuật lạc hậu chính TQ đang muốn thay thế ở nước họ, qui mô rềnh ràng tốn đất, năng suất thấp,… V.v… Những món nợ kiểu này, những người VN cả tin phải chịu, nhưng Bắc kinh phủi tay được sao?!
Nữa, năm 1979 Đặng Tiểu Bình xua quân xâm lăng Việt Nam, không chỉ giết hại thường dân mà còn cướp phá – đúng trọn nghĩa của từ này! Những thứ gì không mang về nước được, chúng đốt sạch, phá sạch, đập cho tan nát cả những thứ vụn vặt từ cái ghi đường sắt cho đến đồ dùng nhà bếp. Nhà cầm quyền Trung Quốc còn nợ dân Việt Nam lời nhận tội và lời xin lỗi; nợ phí “bồi thường chiến tranh” theo thông lệ quốc tế [vô cớ tràn vào đất nước người ta tàn sát, cướp bóc, phá hoại rồi an nhiên rút đi lại tráo trở giọng lưỡi kẻ cường quyền (rằng thì là “phản kích tự vệ”) mà xoá nợ được sao! Còn ép nạn nhân phải “câm miệng”, một trong những điều kiện để nối lại “quan hệ đồng chí”!].
Chưa nói những thiệt hại lộ diện hoặc âm ỉ khoét mòn, trước mắt và lâu dài, mà “ông bạn 16 chữ, 4 tốt” gây ra cho đất nước ta bằng quyền lực mềm và chẳng mềm từ sau khi “bình thường quan hệ trở lại”.
Đã đến lúc, dẫu khá muộn, cần phải cho nhân dân Việt Nam, nhân dân Trung Quốc, nhân dân toàn thế giới thấy rõ sự thật trắng đen, không để cho Bắc kinh quen lối “vừa la làng, vừa ăn cướp” đầu độc dân nước họ vốn đang bị nhồi sọ chính sách ngu dân và chủ nghĩa dân tộc cực đoan đại Hán, đầu độc dư luận quốc tế. Mà làm việc này trách nhiệm chính là của các phương tiện thông tin chính qui của ta.
* Bài viết thể hiện văn phjong và quan điểm riêng của tác giả

Hoa Bảy/nguyentandung.org
-------------------------

11 nhận xét:

  1. Nhờ xương máu hàng triệu Người Việt Nhà nước Hải tặc Ngô Cẩu nghèo rách mùng tơi

    - VÀO DỰ HỘI NGHỊ GENEVE về VN với các CƯỜNG QUỐC năm 1954
    - Năm 1972 bán đứng đồng chí ĐÀN EM VN , làm quà để MAO TRẠCH ĐÔNG đón NIXON tại BẮC KINH mở đường 4 Hiện đại hóa

    - Năm 1972 bán đứng đồng chí ĐÀN EM VN , THÊM 1 LẦN NỮA ĐẶNG TIỂU BÌNH dạy VN 1 BÀI HỌC để làm quà để nhờ vả HOA KỲ giúp tiếp 4 Hiện đại hóa ...

    để trả giá cho xương máu hàng triệu Người Việt Nhà nước Hải tặc Ngô Cẩu BỐ THÍ cho hàng triệu NÓN CỐI, DÉP RÂU, hàng vạn tấn GẠO MỐC, muối mốc .....

    QUẢ THẬT 1 chính sách NGU DẠI PHẢN QUỐC ngu xuẩn đã NỐI GIÁO CHO GẶC ...và ngày nay GIẶC TRUYỀN KIẾP lại đang hạch sách đàn em VN !!!!!!!!!!!!





    Trả lờiXóa
  2. ...tất cả những món nợ và tội ác mà TQ gây ra với ND VN đều có sự tiếp tay của bọn ĐẦY TỚ ĐẠI DIÊN CHO CHỦ NHÀ- ND VN CHO ĐẾN TẬN NGÀY NAY HỆ LUỴ LÀ HS-TS HD981...?
    NGLUY

    Trả lờiXóa
  3. Cộng sản Trung Quốc nợ được chúng ta vì chúng ta thiếu một tư tưởng độc lập đúng đắn, thiếu một thể chế chính trị tân tiến, thiếu một liên minh phù hợp với xu thế thời đại.
    Thái Lan, một quốc gia Đông Nam Á, có đường biên giới chung với Trung quốc. Có thế nói trong suốt thế kỷ XX, họ đơn độc trong chính sách không phụ thuộc Trung Quốc. Trong lúc Miama, Lào, Capuchia và Việt Nam đều bị trùm lên cái bóng Trung Hoa vĩ đại, chiến tranh liên miên; dân chủ bị bóp nghẹt; hết thảm họa này đến thảm họa khác, đều do chế độ thân Trung quốc tạo nên với các cuộc thanh trừng "nội da nấu thịt" đẫm máu mang màu sắc Trung quốc: Cải cách ruộng đất, cách mạng văn hóa tư tưởng, diệt chủng, chiến tranh sắc tộc...
    Bắt đầu từ tên nước: Cộng hòa nhân dân Trung hoa, Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, Cộng hòa dân chủ Nhân dân Lào, Cộng hòa dân chủ nhân dân căm Pu Chia, Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Miến điện. Tất cả các nước dân chủ nhân dân, xã hội chủ nghĩa đều quay dưới bàn tay cộng sản Trung Quốc, bất ổn và đầy nguy cơ mà nguy cơ lớn nhất là mất nước vào tay người bạn có "tình hữu nghị lâu đời và bền vững".
    Còn Thái lan, từ một nước Quân chủ chuyên chế, chuyển sang chế độ Quân chủ lập hiến,ôn hòa, không chiến tranh, nền dân chủ hình thành, độc lập được giữ vững, kinh tế phát triển và là nước hầu như không bị ảnh hưởng của Trung Quốc Cộng sản.
    Chắc chắn, Trung quốc không phải là không muốn nuốt Thái lan.
    Một thể chế chính trị được điều chỉnh phù hợp với lòng dân và thời đại; một chính sách ngoại giao khôn khéo và trung thực đang đưa Thái lan phát triển.
    Người Thái không anh em, không đồng chí, không 16 chữ vàng, không 4 tốt cũng không phải bàn vấn đề thoát Trung, không phải triền miên đấu trang chống Trung quốc xâm lược vì không bị khống chế bởi ý thức hệ. Não trạng người thái không bị mê muội bởi "đảng anh em"

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Với Nd 16:55: "Thái Lan, một quốc gia Đông Nam Á, có đường biên giới chung với Trung quốc."...
      > Thái Lan không có biên giới giáp TQ mà giáp K, Lào, Myanmar

      Xóa
    2. Các bạn khi còm nên chịu khó tra cứu để tăng giá trị thuyết phục. Bữa trước có bạn lại nói Myanmar không có chung đường biên giới với TQ!

      Xóa
  4. Riêng đối với Trung Quốc thì cái "sự lãnh đạo tài tình sáng suốt của đảng" rất là bé nhỏ chứ không "vĩ đại" như đảng vẫn nói.

    Trả lờiXóa
  5. Yêu cầu làm rõ việc lính Trung Cộng hãm hiếp và ăn thịt các nữ tù binh Việt Nam năm 1979!
    Yêu cầu!
    Yêu cầu!
    Yêu cầu!

    Trả lờiXóa
  6. Bề ngoài cười nhăn nhở, bắt tay, ôm hôn, trong bụng vẫn khinh lãnh đạo Việt Nam, coi là thứ dan tộc thiểu sô, ngu dốt, kém cỏi, dại dột, cả tin, không biết suy lý.

    Trả lờiXóa
  7. CSVN mà gặp CSTQ giống như chó mà gặp hổ (rất khiếp sợ)

    Trả lờiXóa
  8. Bành trướng TQ cả nghìn đời nay mang nặng cả núi nợ máu xương với nhân dân VN .

    Bành trướng TQ "miệng nam mô bụng bồ dao găm"chưa cho không ai cái gì ,những thứ mà họ nói là tài trợ cho VN chỉ là những miếng mồi ,cảnh giác với TQ không bao giờ thừa!

    Trả lờiXóa
  9. Thật ra cũng chẳng phải nợ nần gì,nếu nợ thì tàu nợ ta mới đúng,nếu vn kg kìm chân mỹ trong chiến tranh thì tàu cộng làm sao rảnh để đại nhảy vọt và cmvh vô sản được,vn và tàu chỉ có một truyền thống là tàu xâm lược vn,vn đánh trả đích đáng lại ,bây giờ vơ vào truyền thống hữu nghị là không biện chứng. Kể cả thời cs cũng vậy,cs tàu cũng phá rối,xâm lược vn chứ kg quốc tế vô sản gì đâu.bây giờ ai cũng tháy cũng hiểu.nhưng các ô csvn một là há miệng mắc quai,sô khác thì mặc cảm tội lỗi với dân tôc,số nữa thì thật sư vô tội nhưng vô tâm vô cảm,cho nên bây giờ đcsvn phải can đảm vượt lên chính mình để cùng dân tộc phục quốc!

    Trả lờiXóa