Trang BVB1

Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2014

ĐỒNG CHÍ TA, ĐỒNG CHÍ ĐỊCH

"Trong tình đồng hí thương yêu lẫn nhau..."
* TẠ DUY ANH
Chỉ cần điểm qua cách xưng hô cũng thấy hiện lên một phần lịch sử quan hệ vừa bi vừa hài giữa Việt Nam và Trung Quốc, mà can dự rõ nhất là danh từ đồng chí.
Tình đồng chí giữa lãnh đạo hai nước đạt độ nồng ấm nhất vào những năm 60 của thế kỷ hai mươi.
Khi đó, mặc dù gần trăm triệu người dân Trung Quốc chết hoặc trước sau cũng chết bởi cuộc đại cách mạng văn hóa, thì nó vẫn không ngăn được Tố Hữu, vì tình đồng chí, viết: Trung Quốc đó bàn tay nào huyền diệu/ Đã nắn lại cả dung nhan dáng điệu/Mặt đồng khô xóa sạch những bờ ngăn/ Như mặt người tươi giãn những đường nhăn.
Thân tình đến nỗi, trẻ con Việt Nam cũng gọi ông Mao là “Bác”. Đây là giai đoạn Trung Quốc muốn Việt Nam “đánh Mỹ đến người cuối cùng”, vì thế họ sẵn sàng là “hậu phương bao la của Việt Nam” như lời ông Mao! Nhưng hóa ra từ khi ấy, khi là đồng chí thắm thiết của nhau, khi “cùng chí hướng” giải phóng nhân loại, xóa bỏ biên giới, “Bác Mao” đã chuẩn bị kỹ càng để chiếm đoạt biển đảo của “con cháu Bác” ở bên Việt Nam. Cú lừa để có cái Công hàm 1958 đầy bi hài là một bằng chứng.
Năm 1974, Trung Quốc đánh chiếm Hoàng Sa, lúc ấy do chính phủ Việt Nam cộng hòa kiểm soát. Vì là đồng chí nên Miền Bắc bắt buộc phải im lặng, như là chẳng liên quan gì đến mình, như là việc của hai quốc gia láng giềng*. Dân chúng miền Bắc không hề có bất cứ thông tin gì, cảm xúc gì vì vậy họ không có chút cảm giác nào về chuyện mất mát lãnh thổ. Hoặc nếu có bộ phận nào biết thì lại thấy như là điều may mắn vì kẻ thù (Việt Nam cộng hòa mà miền Bắc gọi là Ngụy quyền), mất đi một vị trí chiến lược có thể thọc vào sườn hậu phương xã hội chủ nghĩa! Danh từ đồng chí cho phép xác định Trung Quốc là bạn, còn người anh em phía Nam bị mặc nhiên coi là thù! Liệu có biến cố nào bi hài và thê thảm hơn trong lịch sử người Việt?** 
 Điều gì phải đến sẽ đến, mọi thứ nham hiểm của Trung Quốc nấp sau danh từ đồng chí cuối cùng cũng lộ mặt. Hơn 50 mười ngàn “con cháu bác Mao” (số ước tính của Hoa Kỳ) ở cả hai bên bị chết trong cuộc tắm máu nhau dọc 6 tỉnh biên giới, trong đó cứ một người rưỡi Tầu đổi một mạng An Nam. Năm 1979 Hà Nội ra sách trắng về quan hệ Việt-Trung, tố cáo Trung Quốc phản bội, chơi đểu, lợi dụng Việt Nam khó khăn để mưu thôn tính từ từ. Thế là chẳng có anh em con cháu gì nữa, chỉ đích danh “bè lũ phản độngMao” là những kẻ chủ mưu ăn thịt người Việt, sau khi đã no thịt người Hán. Trong Hiến pháp Việt Nam năm 1980 thậm chí còn ghi rõ Trung Quốc là kẻ thù trực tiếp, lâu dài, nguy hiểm. Những nhà lãnh đạo Bắc Kinh đương nhiên là những kẻ xâm lược. Có bài báo gọi đám con cháu của Tần Thủy Hoàng là “những con chó Trung Nam Hải”, còn Đặng Tiểu Bình thì là “thằng lùn cao bồi”. Chế Lan Viên, tác giả của câu thơ nôm na nổi tiếng “Bác Mao không ở đâu xa/ Bác Hồ ta đó chính là bác Mao”thì lúc ấy có hẳn cả một bài thơ “Vịnh thằng lùn”, viết về Đặng Tiểu Bình, khá dài, theo thể tự do, trong đó có câu, đại ý: Thằng lùn mặc quần bò/ Thằng lùn thích súc-cù-là…(Có lẽ vì lịch lãm nên nhà thơ không nỡ bảo thằng lùn thích cứt Mỹ nữa thôi!). Bài thơ này, nếu tôi nhớ không lầm thì in trong tập “Hoa trên đá”. Nhưng không riêng Chế Lan Viên- chỉ là nghệ sĩ,- nhạy cảm với thời tiết chính trị, trong vô số phát biểu của các chính trị gia chuyên nghiệp lúc ấy cũng không ngần ngại gọi các đồng chí một thời ở Bắc Kinh là lũ phản động quốc tế, những tên lính gác cho bọn tư bản…. 
Năm 1985, khi đó tôi đang đóng quân ở Lào Cai, vẫn còn thấy sáng nào hai bên cũng chĩa loa vào nhau qua sông Hồng, một bên réo Tập đoàn phản động Mao-Đặng, gán cho đủ thứ tội, một bên át đi bằng loa công suất lớn gấp bội, ồm ồm chỉ đích danh “bè lũ Lê Duẩn” kèm theo hàng chục kết án. Chúng tôi được quán triệt nhất nhất gọi Trung Quốc là bọn bành trướng Bắc Kinh. Trong 10 bài hát mà mỗi quân nhân phải thuộc hồi ấy, gọi là 10 bài hát điều lệnh, có bài Tiếng súng đã vang trên bầu trời biên giới của nhạc sĩ Phạm Tuyên, trong đó có câu: “Quân xâm lược bành trướng dã man”. Ngày nào trước mỗi cuộc tụ tập, liên hoan, tất cả lại đồng loạt gào lên: “Quân xâm lược bành trướng dã man”. 
Danh từ “đồng chí”  biến mất khỏi mọi văn bản của Việt Nam, khỏi ngôn ngữ đời sống xã hội khi gắn với Trung Quốc. Ai dám cả gan dùng nó để gọi Trung Quốc thì đích thị là kẻ vô loài, thiếu văn hóa chính trị tối thiểu, có dã tâm bán nước. Không ai lại cùng chí hướng với kẻ thù truyền kiếp!
   Cho đến sau năm 1990, mà rồi lịch sử sẽ hé lộ và vì thế mà chúng ta biết có cuộc gặp Thành Đô. Các nhà lãnh đạo của chúng ta, những người rõ ràng là rất lép vế trong hội nghị đó, có thể sẽ còn bị lịch sử chế giễu vì mất cảnh giác, khờ khạo nhưng tôi tin là họ có cả phần trong sáng nữa. Họ tin rằng chủ nghĩa xã hội cần phải được bảo vệ bằng mọi giá và xem ra chỉ còn Trung Quốc-dù là gã láng giềng hay chơi bẩn-nhưng khả dĩ làm nơi cố thủ an toàn cho giáo lý Mác. Vì, như ông Nguyễn Đức Bình, nhà lý luận hàng đầu của Đảng khẳng định: “Nếu thời đại hiện nay không còn là thời đại quá độ từ chủ nghĩa tư bản lên chủ nghĩa xã hội trên phạm vi toàn thế giới nữa, thì đất nước Việt Nam chúng ta, Đảng Cộng sản Việt Nam từ nay sẽ đi theo con đường nào?”.Tức là số phận dân tộc bị đóng đinh câu rút, phải đi qua duy nhất một con đường hầm tên là “quá độ lên CNXH”, mà một đầu là thần chết! Không có lối thứ hai!  Nguy cấp thế kia mà. Dọa nhau thế ai chả sợ, nhất là những người quen đánh nhau hơn là đọc sách! Hoặc quá độ lên CNXH, hoặc chết! Các nước khác, như Nhật, Hàn, Singopore có cả ngàn lối đến tương lai, cũng kệ họ, không được phép ngó nghiêng. Ai bảo sinh ra là người Việt? Những người chủ trương như ông Nguyễn Đức Bình chỉ quên (hoặc cố tình không biết) một điều: các đồng chí Trung Quốc của họ chưa bao giờ coi chủ nghĩa xã hội là thứ gì quan trọng. Chúng ta hãy đọc lời giáo huấn đầy tính mỉa mai sau đây của Mao về giáo lý Mác, với cấp dưới ông ta: “Sở dĩ chúng ta nghiên cứu thuyết Các Mác không phải vì luận điệu tốt đẹp của nó, cũng không phải vì nó đựng một phép thần diệu để trừ ma quỉ. Nó không đẹp, nó cũng không thần diệu. Nó chỉ ích lợi.(TDA nhấn mạnh) Có nhiều người cho nó là thần dược trừ bách bệnh. Chính những người này đã xem thuyết Các Mác là một giáo lý. Phải nói cho những người này hiểu rằng giáo lý của họ không có ích lợi bằng phân bón. Phân bón còn làm giàu ruộng đất, giáo lý không làm được việc đó.”
            Hội nghị Thành Đô đã đưa danh từ đồng chí trở lại trong quan hệ hai nước, tạo ra một giai đoạn hòa bình tương đối không thể nói là không quan trọng*** cho Việt Nam, nhưng về cơ bản nó gây nên những thay đổi âm thầm số phận người Việt theo hướng tiêu cực là chính. Vì là đồng chí nên mọi việc lớn bé Việt Nam đều phải tham vấn Trung Quốc. Phụ thuộc toàn diện. (Như tiết lộ mới đây của cụ Nguyễn Trọng Vĩnh về sự can thiệp của Trung Quốc vào vấn đề nội bộ nhất không chỉ của Việt Nam, mà của bất cứ quốc gia nào, là vấn đề chọn nhân sự lãnh đạo đất nước). Trung Quốc âm thầm và ráo riết chuẩn bị mọi mặt để chiếm biển Đông nhưng lấy tình đồng chí làm vật che mắt Việt Nam. Vì tình đồng chí Việt Nam không dám công khai vạch tội Trung Quốc ăn hiếp ngư dân Việt, luôn phải gọi chệch đi. Tầu Trung Quốc rành rành nhưng phải gọi là “tầu lạ”. Suốt bao nhiêu năm Việt Nam không dám chọn bạn tốt để chơi (bất cứ quốc gia nào cũng tốt với Việt Nam hơn Trung Quốc), dù biết là có lợi lâu dài cho đất nước, chỉ đơn giản vì những người bạn ấy đều không cùng hội cùng thuyền với Trung Quốc. Bất cứ ai nhắc đến dã tâm của Trung Quốc cũng bị coi là làm ảnh hưởng đại cục, phá quấy an ninh! Trung Quốc tận dụng triệt để cái hàm thiếc đồng chí để kìm hãm Việt Nam, cả trong đối ngoại lẫn đối nội. Chưa bao giờ danh từ đồng chí mang lại nhiều lợi lộc cho Trung Quốc như giai đoạn hai chục năm vừa qua. Tất nhiên người thiệt hại to lớn là Việt Nam.
 Viết đến đây tôi bỗng muốn dừng lại để tìm về nguồn gốc của danh từ đồng chí. Nó là bùa chú gì mà giam hãm Việt Nam trong vòng cương tỏa của Trung Quốc đơn giản đến thế, khiến số phận dân tộc cứ vật vã tơi bời bởi họ lâu đến thế và liệu nó còn tự tung tự tác đến bao giờ? 
Hầu như mọi ngôn ngữ lớn đều có từ đồng chí và chắc chắn lúc khởi thủy nó không mang mầu sắc chính trị. Nó được dùng tại Trung Quốc từ hàng ngàn năm trước khi xuất hiện những người theo chủ nghĩa cộng sản. Trong những bang hội, những tổ chức xã hội đen có tổ chức, những băng nhóm chính trị hoạt động ngoài vòng pháp luật như Hội tam hoàng ở phương Đông, tổ chứ 3K chuyên giết người tàn bạo ở Mỹ vì phân biệt chủng, các thành viên đều là những người cùng chí hướng. Đảng Quốc Xã của Hitler, các đảng viên cũng xưng với nhau là đồng chí. Tình đồng chí đậm nhất có lẽ thuộc về đảng của Pôn-pốt. Cùng đi ăn cướp cũng là đồng chí. Chỉ đơn giản vì nó là cùng chí hướng, một khái niệm thuần túy ngôn ngữ. Nó chẳng hề có xuất thân danh giá như nhiều người vẫn tưởng. Về sau nó được chính trị hóa và trở nên “linh thiêng” như ta đang thấy.
Sau sự kiện giàn khoan HD-981, số phận của từ đồng chí lại một lần nữa trở nên mong manh và bi hài. Các báo của nhà nước đều dùng từ ông, ngài để gọi các lãnh đạo Trung Quốc. Lần đầu tiên sau hơn 20 năm, Đài truyền hình Việt Nam không dùng từ đồng chí trước tên Dương Khiết Trì khi đưa tin ông này sang Hà Nội. Bởi vì chính Trung Quốc đã làm cho từ đồng chí trở nên rất giả dối, sống sượng, đồng nghĩa với từ lừa lọc. Chả lẽ qua ngần ấy biến cố, lộ rõ bộ mặt đểu cáng, dã tâm độc ác của Trung Quốc, lại vẫn là đồng chí (cùng chí hướng) của nhau thì thật lố bịch? Cả trăm triệu người dân Việt đầy lòng tự trọng “quyết không đổi chủ quyền thiêng liêng lấy thứ hữu nghị viển vông” chắc chắn sẽ cảm thấy bị làm nhục và nổi giận. Xác đồng bào của họ vẫn còn bập bềnh trên biển Đông bởi súng đạn Trung Quốc. Chẳng ai chấp nhận cùng chí hướng với kẻ cướp chính đất nước mình, giết anh em, đồng bào, người thân của mình, ngoại trừ phải gọi rõ ra là đồng chí địch!
Lịch sử quan hệ hai quốc gia suốt hàng ngàn năm qua (ít nhất là đến trước năm 1949) cho thấy chưa bao giờ người Việt cùng chí hướng với người Hán. Đơn giản vì lợi ích lãnh thổ của Trung Quốc luôn đi kèm với việc thôn tính hoặc gặm nhấm Việt Nam. Trong hoàn cảnh  phải sống cạnh một gã khổng lồ thì hòa hiếu luôn là điều kiện sống còn để Việt Nam tồn tại và phát triển. Nhưng cũng chính lịch sử cho thấy, Việt Nam muốn có hòa hiếu thực sự với Trung Quốc thì phải độc lập tối đa với họ. Mà muốn vậy thì Dân tộc phải là lợi ích cao nhất của mọi tính toán chính trị, được thể hiện trong chiến lược quốc gia tầm nhìn hàng trăm năm****, là sản phẩm của tầng lớp trí thức tinh hoa chưa bị nhiễm độc bởi bất cứ khẩu hiệu mang tính phô diễn lập trường nào, nghĩa là hoàn toàn tự do và trong sạch. Không có cách nào khác. Mọi ảo tưởng về sự mật thiết dựa trên tương đồng ý thức hệ hoặc sự gắn bó mang tính đảng phái, rốt cuộc chỉ là cách tự sát từ từ.
------------------/
*Trong một liệu nào đó mà tôi không nhớ, cho rằng sau khi Trung Quốc làm chủ hoàn toàn Hoàng Sa, Hà Nội có gửi điện “cảm ơn” Cộng hòa nhân dân Trung Hoa đã “giải phóng giúp” miền Bắc một phần lãnh thổ khỏi tay kẻ thù? Trung Quốc im lặng. Nếu quả thực có chuyện như vậy thì có thể coi đó là bằng cớ gián tiếp xác định chủ quyền của phía Việt Nam với quần đảo này. Nhưng chưa thấy thông tin chính thức nào xác nhận chuyện đó.
** Quan hệ giữa Trung Quốc đại lục và Đài Loan y như quan hệ giữa Bắc và Nam Việt Nam về mức độ thù địch và ý thức hệ. Nhưng khi Mao lệnh đánh chiếm Hoàng Sa, chính quyền Đài Loan, dựa theo lợi ích của người Hán, nhanh chóng ngầm tạo điều kiện để hải quân Trung Quốc thuận lợi trong việc di chuyển tiếp cận vị trí tác chiến. Cứ nghĩ thế mà thấy cay đắng cho người Việt mình!
*** Chúng ta cần thêm cả một chút công bằng khi phán xét Hội nghị Thành Đô. Tình thế đất nước lúc đó đã như trứng để đầu gậy, cần phải có hòa bình để tìm cách thoát hiểm. Đáng trách là ở những gì diễn ra sau đó, kéo dài mấy chục năm, bỏ lỡ cơ hội vàng hòa nhập với thế giới văn minh, hiện đại hóa đất nước, tạo sức mạnh cả quân sự, ngoại giao, uy tín quốc tế… đặng xác lập quan hệ bình đẳng với Trung Quốc.
**** Chừng nào còn chưa có một Chiến lược quốc gia trong phát triển, Việt Nam sẽ chỉ là một đất nước nghiệp dư trong giải quyết mọi vấn đề, may ăn, rủi chịu, thua thiệt là chính.
T.D.A/quechoa
-------------------

27 nhận xét:

  1. Khi thương thì cứ "Mày;Tao"
    Khi chuẩn bị "Thịt" - "Này, đồng chí kia!"

    Trả lờiXóa
  2. phai co lo trinh thay het chinh sach, hien phap va dan lanh dao gia nua yeu kem hien nay. ho khong con dap ung nhu cau cua tinh hinh dat nuoc hien nay nua. ho gia yeu lam roi, cu nat lam roi.

    Trả lờiXóa
  3. Đã không còn lối thoát;chỉ có cách là quay đầu là bờ đó là "Giác ngộ". Dân chủ hóa đa nguyên là vũ khí chống ngoại xâm lẫn độc tài trị.

    Trả lờiXóa
  4. Xin cảm ơn Nhà văn Tạ Duy Anh (Tác giả của Truyện ngắn nổi tiếng BƯỚC QUA LỜI NGUYỀN )về Bài ĐỒNG CHÍ TA, ĐỒNG CHÍ ĐỊCH ! Xin cảm ơn Anh Bùi Văn Bồng đã chuyển tải thông tin !

    Trả lờiXóa
  5. Hoàn cảnh của VN hiện tại phải nói là cười ra nước mắt,vì đâu mà đến nông nổi naỳ,trên đây tác giả có mấy câu thơ của Tổ Hữu làm tôi sôi máu,thường đã là nhà thơ thì phải có tâm hồn,tình yêu thương chân thành trùm lên đầu cây ngọn cỏ,sống hết mình và sống chan hòa... đàng này tên bồi bút này lại khác hẳn,ăn gian nói dối,khiêu vũ trên chết của đồng loài ( ngay cả của đồng bào mình) ! thật không còn gì để nói !!!

    Trả lờiXóa
  6. Hồn của tên Tố Hữu chắc giờ này đang ở dưới địa ngục,đầu đang đội chậu lửa,đít đang ngồi trên bàn chông sắt,có 2 tên quỷ sứ đang cầm kềm kéo lưỡi hắn và nói "còn ăn gian nói dối hết ?",một tên khác nói " mày hãy làm thơ ca tụng cái địa ngục này là hạnh phúc,là sung sướng đi"," mầy hãy cười suốt ngày đi và hãy nói :ôi ! hạnh phúc làm sao !" " mầy hãy tả chúng tao đẹp hơn những thiên thần,mặc dầu chúng tao đen thui,tóc tai lởm chởm,2 cái răng nanh to dùng nhô ra phía trước ,trông vô cùng gớm tởm!"làm đi,làm đi,làm hay vào-nếu không mầy chết với chúng tao! Tố Hữu !!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đừng ai nhắc đến thằng Lành nữa, kẻo tôi sôi máu lên đầy nè!...

      Xóa
  7. .....
    Hỏi Ông ?
    Hỏi Ông Dũng Thủ nghĩ gì

    Hai chữ Hữu Nghị , giờ là viển vông

    Toàn dân đã biết Biển Đông

    Hoàng Sa Tầu chiếm từ mông đến đầu

    Nhiều nhà Dân Chủ thỉnh cầu

    Ông lệnh nhốt hết , phủ đầu làm gương

    Giặc Tầu lấn chiếm nhiễu nhương

    Hỏi Ông có thấu , có thương hiền tài

    Hay Ông giống một cái đài

    Phát những khẩu hiệu ... Khôi hài Thế Gian


    Hỏi Ông Tổng Trọng miên man

    Chủ Nghĩa Xã Hội ... Gian nan nghìn trùng

    Dân nghe cảm thấy lạ lùng

    Thành Công là chữ vô cùng viển vông

    Bao giờ có được thành công

    Hình thù Chi, Rứa , nó trông thế nào

    Hiện tại chỉ biết thều thào

    Biển Đảo , sắp mất kêu gào ai đây

    Nước nhà các Bác đang xây...

    Toàn là Biệt Thự kiểu Tây cho mình

    Bà con chớ vội bất bình

    Phải thật biện chứng, đậm tình bao la


    Xin hỏi bạn đọc gần, xa

    Nước Ta như vậy, chúng ta nghĩ gì...
    ......
    Tg. Đang hỏi Đảng.

    Trả lờiXóa
  8. Tôi chẳng cần đọc bài này, chỉ xem cái tiêu đề cũng biết tác giả nói về Đ/C TQ và Đ/C VN, Hai đồng chí to mồm nhất trong phe XHCN còn lại (Dù rằng các đ/c đã thoái hóa biến chất từ rất lâu rồi)
    Tôi không dám đọc vì sợ lên cơn cao huyết áp.
    Khi mới thành lập đảng, khi người thanh niên mới lớn được "Giác ngộ" CM..., sao hai cái từ ấy nó thiêng liêng đến thế...! Khi các đ/c bắt đầu nghĩ đến cá nhân (Dù là tiền bạc hay danh vong) các đ/c đã không từ một hành động khốn nạn, bỉ ổi nào để đạt được kể cả việc giết chết người vẫn gọi là đ/c, dù biết chắc chắn rằng chất cộng sản trong người bị giết còn cao hơn gấp bội phần mình, cứ thế..., cứ thế.... Bây giờ người ta gọi gái nhà hàng (Ca ve) là đồng chí, khi họp chi bộ thì gọi nhau là ông(anh0/ tôi.
    Tôi công tác trong một cơ sở khoa học thực hành. Chiều thứ 6 vừa rồi 20/06/2014 thấy triệu tập họp chi bộ bất thường ... tưởng phổ biến tình hình biển đông hóa ra:
    Tay bí thư CB là viện phó, đang cùng hai viện phó nữa ứng cử chức viện trưởng, một trong hai người kia đã có quyết định của bộ nhưng ngay lập tức có đơn kiện. Cuộc họp chỉ với mục đích thông báo "Có đơn kiện" rồi tay phó BT đề nghị mọi người cho ý kiến. Hỏi
    -Ai kiện? Kiện ai? về cái gì?
    thì
    -Không biết...!
    Ô hay...! Thế mà một CHI BỘ với hơn một nửa là Thạc sỹ, tiến sỹ.... Thế mới ...Kinh!
    Thằng kia muốn đánh động cho mọi người biết, đối thủ của mình bị kiện hòng hy vọng những lá phiếu nếu có "Tín nhiệm lại" chăng? còn một chút trí khôn để nó kiếm cớ không có mặt, chỉ thị cho thằng Phó BT chủ trì cuộc họp.
    Đảng của ta ngặng mùi đến thế cơ đấy!
    Có lẽ, đảng chỉ còn một chỗ để tồn tại thật sự, đó là trong giấc mơ của ông TBT, khi ông tỉnh, ông ăn, ông nhận quà và ông đi ô tô, máy bay thì con người ông không còn là CS nữa rồi!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn ý kiến đầy tâm trạng của anh.

      Xóa
  9. Giặc vào phá nát nhà rồi , mà bác Tư Sang vẫn ngồi đó rề rà , rỉ rả hô khẩu hiệu (Trong cuộc trả lời phỏng vấn TTXVN ngày 20-6 ) :
    “ chúng ta không chấp nhận việc bất cứ ai, bất cứ nước nào, dù mạnh đến đâu, bắt ta phải nhượng bộ chủ quyền, lãnh thổ thiêng liêng của Tổ quốc. “
    và :
    “Chúng ta kiên quyết không để một tấc đất, tấc biển nào của Tổ quốc bị xâm phạm. Đối với bất cứ người Việt Nam nào, chủ quyền lãnh thổ quốc gia là thiêng liêng và bất khả xâm phạm. “
    Lần đầu tiên cũng thấy bác này nhắc đến di huấn của Vua Trần ( Chắc bác mới đọc được trên mạng , chứ trước đây chưa biết ) :
    “ Một thước núi, một tấc sông của ta, lẽ nào lại nên vứt bỏ? Ngươi phải kiên quyết tranh biện, chớ cho họ lấn dần. Nếu họ không nghe, còn có thể sai sứ sang phương Bắc trình bày rõ điều ngay lẽ gian. Nếu ngươi dám đem một thước núi, một tấc đất của Thái tổ làm mồi cho giặc, thì tội phải tru di “

    Thì ra Bác đang vịn vào di chiếu , vì ở đây ngài chỉ dặn là “ Tranh biện “ , và “ Sai sứ sang phương Bắc để trình bày …..” Chứ ngài không dặn phải mang quân đánh để chiếm lại . Vì thế nên chính phủ VN hơn một tháng nay đã nhẫn nhục như thế mà không kiện , hoặc cứng rắn hơn với Trung Quốc , vì phải tuân thủ theo…….. Di chiếu của vua Trần . Thì ra là vậy .

    Cũng lần đầu tiên thấy Bác nói tới chữ “ Tru di “ , Bác Tư nhắc tới điều này một cách nhẹ nhàng , vì chữ “ Ngươi “ ở đây chắc ám chỉ lão to đầu nhất , hoặc chí ít là 3 lão kia , chứ Bác , không phải là to nhất – Bác chẳng lo bị tru di .

    Nước Việt đã yếu , sẽ càng thêm yếu khi có những lãnh đạo chỉ ngồi trong bờ , hô khẩu hiệu suông , mà không có biện pháp gì để chống giặc giữ nước .

    Nhân dân đã hy sinh bao xương máu của mình để giành độc lập , khi thắng lợi , thì lãnh dạo nhảy ra giành phần “ Vinh quang thay “ , “ Thiên tài “ , về cho mình , nhưng lúc đất nước gặp họa ngoại xâm như hôm nay , thì chẳng có bóng ai , vì các vị còn mải ỡm ờ , đùn đẩy nhau . Đất nước này lụn bại vào tay các vị mất thôi .

    Xin cảm ơn nhà văn , người lính Tạ Duy Anh với nhưng ưu tư vì vận nước của ông. Cảm ơn Bác Bùi văn Bồng đã đăng bài này .

    Để gió cuốn đi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Được cơ hội, vội lên tiếng> Hô khẩu hiệu, võ mồm mị dân thôi.
      Chưa xảy ra chiến tranh đã run như cầy sấy! Ông móm này chưa quyết được việc gì lớn, trái lại, bị thua trong cuộc chiến Ba-Tư

      Xóa
    2. Anh Tư Móm lên tiếng như trên vào ngày 1/5/2014 thì hay quá ! Tiếc thay bây giờ mới nói, trễ quá rồi , nước đến bẹn rồi, chuẩn bị đón rước thêm vài, ba cái giàn khoan nữa kia . Không xem thì chịu không được, xem xong lại càng tức. Dù gì cũng cám ơn bác Bồng .

      Xóa
  10. Đồng chi TA Đồng chí ĐỊCH lịch sử đã có thời ghi lai 2 láng giềng chửi nhau như chó muốn hót C đổ đi chẳng được ?Ma dẫn lối quỷ đưa đường lại chuyển thành A E hữu nghị 4+16=4 không?
    Tất cả những mất mát hệ luỵ đến nay là do ĐCS VN đặt lợi ích DT dưới lợi ích đảng phái nên bị TC dắt mũi trở thành công cụ đàn áp ND VN cung cúc nghe theo sự chỉ đạo của quan thầy BK?
    NGLUY

    Trả lờiXóa
  11. Vì bản chất đồng bóng , lòe loẹt , thích được tung hô , nên các đ/c lừa Bắc Kinh cho các đ/c lừa Hà Nội đi tàu bay giấy , ngã là cái chắc !

    Trả lờiXóa
  12. Suy cho cung no´ cũng giông như chon loc tư nhiên . Cái naò không tốt, không phu` hợp se~ bị đao thải. Quan trong la bao lâu va` bao nhiêu ngươi phải nga~ xuong , dám nga~ xuong như xưa. Chung Chau se~ cố hết sức các bác ạ!.
    Knl!

    Trả lờiXóa
  13. Giá mà miền Bắc im lặng thì thuyết phục hơn là a dua
    nhanh nhảu đoảng "tán thành" cái tuyên bố láo của giặc
    Tàu Cộng rồi nay ra sức... chống muộn màng như thế
    này đến mức không nhảy kịp thoát khỏi bãi lầy do chính
    mình tạo ra ! Im lặng cũng là một cách,cho dù yếu nhất
    để PHỦ NHẬN bản tuyên bố láo lếu của Tàu.
    Dù sao,nhà văn TDA.có những nhận định khà hay trong
    bài trên,chứ không phải như một số người bênh vực cho
    mình mà vô tình rơi vào chổ ngụy biện.Đồng ý rằng Công
    hàm PVĐ.không có giá trị pháp lý nhưng lại là một bằng
    chứng làm yếu đi chủ quyền của mình.Có người còn cãi
    bừa sách giáo khoa là để tham khảo mà không biết rằng
    sách báo của nhà nước CS.là do nhà nước kiểm soát và
    chỉ đạo làm sao cho đúng với chủ trương chính trị nhất
    qúan của họ,chứ không phải chuyện đùa như trẻ con khi
    hôm qua mình thấy lợi cho mình thì lờ đi nhưng hôm nay
    thấy lợi cho mình thì vơ vào đối với 1 hiện vật duy nhất !
    Không có nước nào trên thế giới này lại kết bạn với GIẶC
    một cách phi lý và phi chính nghiã như vậy cả,trừ ra đó là
    kẻ NỘI GIÁN hay bọn PHẢN QUỐC.

    Trả lờiXóa
  14. Trương Minh Tịnhlúc 05:59 22 tháng 6, 2014

    Gian dối lật lọng mà không biết ngượng là điễm nỗi bật của Cọng-Sản.Khi cần xương máu của dân để đạt mục đích thì (VN là) "đĩnh cao trí tuệ loài người,ra ngõ gặp anh hùng,lương tâm của nhân loại".Đến khi được rồi thì (VN) "dân trí còn thấp,chưa đủ để được hưỡng Dân Chủ"......Khi trốn đi thì "đĩ điếm,ma-cô,bơ thừa sữa cặn của Mĩ". Đến khi đem đô-la về cứu Đảng thì "khúc ruột ngàn dặm".

    Trả lờiXóa
  15. TC vừa kêu VC là "đồng chí", vừa kêu VC là "đứa con hoang đàng"? Như vậy đúng là loạn luân rồi còn gì!

    Trả lờiXóa
  16. "Comrade" nghĩa là "Đồng chí; Bạn". Và đau đớn nhất trong cuộc sống là việc "bạn bè" lừa đảo, hại nhau, thậm chí giết nhau vì lợi ích của bản thân!
    Ôi, "Đồng chí"? Cuối cùng chỉ là một "đống chì"!

    Trả lờiXóa
  17. Trương Minh Tịnhlúc 09:43 22 tháng 6, 2014

    Bài viết hay.

    Trả lờiXóa
  18. "Chúng ta cần thêm cả một chút công bằng khi phán xét Hội nghị Thành Đô. Tình thế đất nước lúc đó đã như trứng để đầu gậy, cần phải có hòa bình để tìm cách thoát hiểm..." => Liệu có "bé cái nhầm": ĐCSVN "trứng để đầu gậy". ĐẤT NƯỚC hé dạng lộ trình mới : THOÁT ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. "Công bằng khi phê phán" là khi ấy Tàu sợ VN đổi mới theo ĐH 6, ngả theo Phương Tây, tăng cường đầu tư, làm ăn với các nước tư bản. Lũ cơ hội, thực dụng bị TQ lừa, chỉ theo tàu mà thôi, đả phá phương tây.

      Xóa
  19. Quay đầu vào bờ đi các ông ơi ( bờ,đất liền,nơi có sự sống = tổ quốc,dân tộc ) để mọi người cùng sống và tồn tại (cố nhiên có chính các ông ) !!!

    Trả lờiXóa
  20. Xin phép được trích HỒI KÝ của Ông Trần Quang Cơ-Nguyên Thứ trưởng Bộ Ngoại giao Việt Nam: "Ngày mồng 5 tháng 9 năm 1990, Nguyễn Văn Linh nói với Lãnh đạo Cam-pu-chia :" Phải thấy giữa Trung Quốc và đế quốc cũng có mâu thuẫn. Đừng đấu tranh với Trung Quốc đến mức xô đẩy họ bắt tay chặt chẽ với đế quốc."
    (trích tiếp) :" Lê Đức Anh nói : " Mỹ và phương Tây muốn cơ hội này để xoá sổ cộng sản. Nó đang xoá ở Đông Âu. Nó tuyên bố là xoá sổ cộng sản trên toàn thế giới. Rõ ràng nó là kẻ thù trực tiếp và nguy hiểm. Ta phải tìm đồng minh. Đồng minh này là Trung quốc ."
    Xin thưa cùng các quý vị tham gia diễn đàn .
    Vì chủ thuyết chính trị MÁC-LÊ; Vì cái bánh vẽ đầy ảo tưởng " XÃ HỘI XÃ HỘI CHỦ NGHĨA" cùng với mưu đồ và tham vọng cá nhân để giữ vững quyền lực, -THÔNG QUA HỘI NGHỊ THÀNH ĐÔ (1990)-NGUYỄN VĂN LINH VÀ LÊ ĐỨC ANH CÙNG VỚI PHE NHÓM ĐÃ NHẮM MẮT LÀM NGƠ, CỐ TÌNH QUÊN LỊCH SỬ ĐẦY MÁU VÀ NƯỚC MẮT CÙNG VỚI BAO NỖI KHỔ ĐAU CỦA DÂN TỘC VIỆT NAM QUA HÀNG NGHÌN NĂM BỞI HOẠ XÂM LĂNG MANG TÍNH TRUYỀN KIẾP TỪ CÁC TRIỀU ĐẠI CẦM QUYỀN Ở TRUNG QUỐC GÂY RA.
    Việc làm này có thể mạo muội mượn lời của Đại Thi hào Nguyễn Trãi, Anh hùng giải phóng Dân tộc Việt Nam, Danh nhân Văn hoá Thế giới, để thưa rằng :" TÁT CẠN NƯỚC ĐÔNG HẢI,
    KHÔNG RỬA SẠCH TANH HÔI.
    CHẶT HẾT TRÚC LAM SƠN,
    KHÓ GHI ĐẦY TỘI ÁC ! ".
    Xin cảm ơn Nhà văn Đại tá Bùi Văn Bồng ! Xin cảm ơn các quý vị tham gia diễn đàn !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Còm này hay . Thế là hai lão già kia rước voi về giày mả tổ rồi còn gì .

      Xóa
  21. Vâng,thì nó xóa,cũng được chứ có sao đâu,khi mà chế độ bị xóa là một chế độ phi nhân,coi mạng sống của con người như cỏ rác,xã hội đầy rẫy bất công,tham nhũng tràn lan,tiếng nói của lẽ phải bị coi là pham pháp,bị tù đày,bị đàn áp man rợ ! Nó xóa như thế tức là giúp loài người rồi đấy,phải cảm ơn chứ !!!

    Trả lờiXóa