Trang BVB1

Thứ Hai, 23 tháng 6, 2014

Bàn về con người trong 'ý thức hệ'

                          * TRẦN TRUNG ĐẠO
Nhận bài thơ Đất nước những năm thật buồn dưới đây khá lâu. Đọc xong và tính viết một bài nhận xét nhưng bận quá quên đi. Mãi cho đến mới đây, nhờ Nguyễn Bắc Việt, Thường vụ Tỉnh ủy, Đại biểu Quốc hội đơn vị Bình Thuận với câu nói để đời về vụ giàn khoan HD981 “phải biết đau lòng với tình hình hiện nay của phong trào cộng sản và công nhân quốc tế”, tôi mới sực nhớ đến bài thơ đó. 
Nhắc lại hôm đọc xong bài phát biểu của Nguyễn Bắc Việt trước Quốc hội CSVN, tôi phải google cho ra tấm hình để xem y dáng dấp ra sao. Tôi sẽ thông cảm nếu đương sự là cụ già còn sót lại từ thế hệ Tân Trào hay Pác bó. Không. Nguyễn Bắc Việt còn khá trẻ, sinh năm 1961, trình độ học vấn thạc sĩ nhưng khi phát biểu lại giống như sinh năm 1930, trình độ học vấn mù chữ.
Hôm nay trên quần đảo Hoàng Sa của tổ tiên để lại, Trung Cộng đã xây dựng sân bay, khách sạn, thư viện, đường phố, bưu điện và mới đây còn tiến hành xây trường học để phục vụ việc học hành cho gần hai ngàn dân cư trên đảo mà Nguyễn Bắc Việt không biết nhục, không biết lo lại lo “Hai nước xã hội chủ nghĩa lình xình với nhau như thế này, ai có lợi?”. 
Nếu không sống trong thời đại google, youtube, không chính tai nghe Nguyễn Bắc Việt nói thật khó mà tin. Với một não trạng bị cơ chế hóa trầm trọng như thế, không dễ làm cho anh ta thức tỉnh. Áp dụng kinh nghiệm Liên Xô như Yuri Alexandrovich Bezmenov phát biểu trước đây, dù có mang anh Nguyễn Bắc Việt này “tới tận Liên Xô và chỉ cho anh ta thấy trại tập trung, anh ta cũng không tin... cho đến lúc anh ta bị đá ngay vào đít, khi giày đinh đạp lên anh, rồi anh ta mới hiểu. Nhưng không phải trước đó. Đó là thảm kịch của trình trạng bị băng hoại về đạo đức trong con người.” 
Trở lại với bài thơ Đất nước những năm thật buồn. Bài thơ chuyên chở một nội dung rất bi quan về tương lai đất nước. Rất buồn. Từng câu, từng chữ đều nói lên tâm trạng gần như chán chường của tác giả trong một không gian cũng vô cùng quạnh hiu “yên vắng”. 
Đất nước những năm thật buồn
Nửa đêm ngồi dậy hút thuốc vặt
Lần mò trên trang mạng tìm một tin lành
Như kẻ khát nước qua sa mạc
Chung quanh yên ắng cả
Ngoài đường nhựa vắng tiếng xe lại qua
Người giàu, người nghèo đều ngủ
Cả bầy ve vừa lột xác
Sao mình thức?
Sao mình mải mê đeo đuổi một ngày mai tốt lành?
Bây giờ lá cờ trên Cột cờ Đại Nội
Có còn bay trong đêm
Sớm mai còn giữ được màu đỏ?
Bây giờ con cá hanh còn bơi trên sông vắng
Mong gặp một con cá hanh khác?
Bao giờ buổi sáng, buổi chiều nhìn ra đường
Thấy mọi người nhẹ nhàng, vui tươi
Ấm áp ly cà phê sớm
Các bà các cô khỏe mạnh yêu đời
Hớn hở tập thể dục
Bao giờ giọt nước mắt chảy xuống má
Không phải gạt vội vì xấu hổ
Ngước mắt, tin yêu mọi người
Ai sẽ nắm vận mệnh chúng ta
Trong không gian đầy sợ hãi?
Những cây thông trên núi Ngự Bình thấp thoáng ngọn nến xanh
Đời đời an ủi
Cho người đã khuất và người sống hôm nay
Nửa đêm thức dậy thắp điếu thuốc, đọc tin tức mong sao có một tin vui. Nhưng không. Chung quanh tác giả chỉ là những tin buồn, tin xấu. Đất nước cũng như tác giả chẳng khác gì một “kẻ khát nước qua sa mạc”, đang lê bước giữa gió cát mênh mông, cô đơn, trống trải và hơn bao giờ hết đang quá cần một giọt nước để hồi sinh. Dường như không ai, dù kẻ nghèo hay người giàu, mang nặng lo âu và khát vọng sâu thẳm về đât nước như tác giả. Nhà thơ viết như thét lên với bóng đêm “Ai sẽ nắm vận mệnh chúng ta. Trong không gian đầy sợ hãi?". Chữ “Ai” trong bài thơ chứa đầy phẫn uất của những oan hồn vọng lại giữa đêm khuya. Và “sợ hãi”, một danh từ đồng nghĩa với bóng đen, xiềng xích, ngục tù, một loại vi khuẩn mà ai sống dưới chế độ CS cũng bị cấy trong người. 
Tác giả của bài thơ chứa đựng niềm u uất đó là ai?
Một trí sĩ ẩn cư như “cây thông trên núi Ngự Bình” âm thầm dùng ngòi bút để diễn tả tâm trạng mình trước vận nước ngả nghiêng? Một nhà cách mạng đang can đảm vượt qua nỗi sợ để đi về phía sự thật? Một nhà thơ có trái tim nhân bản đang đau cùng nỗi đau đất nước? 
Không phải. Tất cả đều sai. Tác giả bài thơ đó là Nguyễn Khoa Điềm. Không xa lạ gì. Không chỉ người dân Huế mà cả nước đều biết tên tuổi ông ta. Chỉ vài năm trước đó tác giả là ủy viên Bộ chính trị, Bí thư Trung ương đảng, Bộ trưởng Bộ Văn hóa - Thông tin, rồi Trưởng ban Ban Tuyên giáo Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam. Trong suốt mười năm, tác giả kiểm soát mạch sống tinh thần của toàn xã hội Việt Nam.
Ban Tuyên giáo Trung ương Đảng CSVN trong nội quy của đảng CS là “Cơ quan tham mưu của Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam, trực tiếp và thường xuyên là Bộ Chính trị, Ban Bí thư trong công tác xây dựng Đảng về chính trị, tư tưởng, về chủ trương, quan điểm và chính sách của Đảng trong lĩnh vực tuyên truyền, báo chí, xuất bản, văn hoá, văn nghệ, khoa học - công nghệ, giáo dục - đào tạo và một số lĩnh vực xã hội; đồng thời là cơ quan chuyên môn - nghiệp vụ về các lĩnh vực công tác này của Đảng.” 
Tuyên truyền cùng với khủng bố tạo thành xương sống của mọi chế độ độc tài. Nếu Hitler không có bộ máy tuyên truyền của Joseph Goebbels chế độ Đệ Tam Quốc Xã Đức không thể giết 6 triệu dân Do Thái và 50 triệu người châu Âu trong thế chiến thứ hai. Trước Goebbels, trong cách mạng CS Nga 1917, công việc đầu tiên Lenin phải làm ngay là thành lập cơ quan tuyên truyền và trong giai đoạn đầu còn do chính y đích thân lãnh đạo. Tại Trung Cộng cũng vậy, trong đại hội đảng CS Trung Quốc lần đầu vào năm 1921 chỉ bầu ra vỏn vẹn ba ủy viên trung ương nhưng một trong ba ủy viên đó chịu trách nhiệm tuyên truyền. 
Hệ thống tuyên truyền CS tại Việt Nam kế thừa hai hệ thống tuyên truyền Trung Cộng và Liên Xô tinh vi và độc hại. Chức vụ của Nguyễn Khoa Điềm tương đương với chức vụ Bộ trưởng Tuyên truyền của Joseph Goebbels trong thời Đức Quốc Xã, chức Giám đốc cơ quan Agitatsiya của R. Katanian do Lenin thành lập vào tháng Tám năm 1920 hay chức Trưởng ban Tuyên truyền thuộc trung ương đảng Cộng Sản Trung Quốc của Lý Đạt vào tháng Bảy năm 1921. Về tài năng Nguyễn Khoa Điềm, dĩ nhiên, không thể so sánh với “Thiên tài đen” Joseph Goebbels hay R. Katanian người tin cẩn của Lenin nhưng chức năng của Bộ Tuyên truyền Đức Quốc Xã và nhiệm vụ của Ban Tuyên giáo Trung ương Đảng CSVN không khác gì nhau lắm. 
Làm thế nào một người trước đó không lâu lãnh đạo một ban ngành có chức năng đầu độc, tẩy não cả một thế hệ Việt Nam, ngăn chận mọi tự do sáng tạo, cố giữ đất nước trong tận cùng lạc hậu và cô lập từ thế giới văn minh bên ngoài lại nhanh chóng trở thành một người mang ước vọng vươn lên cao, vượt ra biển rộng như diễn tả trong bài thơ Đất nước những năm thật buồn?
Làm thế nào một người trước đó không lâu áp đặt một tư tưởng chính trị lạc hậu lên cả nước, một nền giáo dục ngu dân chỉ đào tạo ra những con vẹt như Nguyễn Bắc Việt lại nhanh chóng trở thành một kẻ có tâm hồn khắc khoải trước thời thế, khóc thương cho vận nước nổi trôi trong bài thơ Đất nước những năm thật buồn?
Có hai Nguyễn Khoa Điềm? Có hai nhân cách Nguyễn Khoa Điềm trong cùng một con người theo kiểu bịnh tâm lý đa nhân cách (Multi Personality Disorder)? Một Nguyễn Khoa Điềm nhưng đã lột xác, phản tỉnh? Một Nguyễn Khoa Điềm sống thật và một Nguyễn Khoa Điềm sống giả? 
Không. Chỉ một Nguyễn Khoa Điềm, không lột xác, không phản tỉnh, không đa nhân cách, không giả hay thật nhưng chỉ sống trong hai thời điểm khác nhau, khi còn trong bộ máy toàn trị và khi ở ngoài bộ máy cai trị. Đó chính là sự khác nhau giữa con người và cơ chế CS. 
Nguyễn Khoa Điềm thừa nhận điều này: “Bây giờ tôi chỉ còn chường cái mặt tôi ra trong thơ. Thơ thì phải nói thật lòng mình, không thể giấu mình, không thể nói dối... Việt Nam chúng ta lại quan niệm văn học là đạo lý, trách nhiệm... nên gò bó sự sáng tạo cũng như hạn chế sự thổ lộ. Trong khi văn chương phải thể hiện cái đẹp nội tâm của con người. Gần đây ý thức như vậy đã có, nhưng chưa đủ. Vì vậy tôi đã nghỉ hưu, nhưng nhiều người lãnh đạo mong tôi phải thế này thế kia, phải làm thơ ngợi ca, phải hô hào tiến lên... Vừa rồi khi tôi công bố một số bài thơ trên báo sau khi về Huế, có rất nhiều ý kiến khác nhau, thậm chí có người chê trách tôi “đổi giọng”, nhưng tôi không quan tâm.”
Trong năm 2011, Nguyễn Khoa Điềm còn đi xa hơn khi phê bình Quốc Hội CSVN về chủ trương chống nhân dân biểu tình trong bài thơ Nhân Dân: 
“…Nhưng trên diễn đàn cao nhất nước
Có người nói nhân dân chưa đủ trí tuệ
Để hưởng luật biểu tình!
Tôi nghĩ mãi
Ai đã bầu ra ông nghị này nhỉ?
Sao lại sợ nhân dân biểu tình?
Không!
Sự sợ hãi không cứu được chúng ta
Mà chính là sự can đảm
Đi tới dân chủ…”
Thế nhưng, khi còn là Trưởng Ban Văn Hóa Tư tưởng Trung ương Đảng Nguyễn Khoa Điềm lại là người chủ trương trấn áp những tiếng nói biện hộ cho quyền tự do, dân chủ. Nhà thơ Đỗ Hoàng viết trong blog của ông, Nguyễn Khoa Điềm đã “trù úm Hoàng Minh Chính, bắt nhà văn Dương Thu Hương, bôi nhọ Trần Độ, loại bỏ nhiều nhà bất đồng chính kiến, đàn áp những người đòi tự do dân chủ, cấm mạng , cấm internet, đốt thành tro bụi nhưng tập sách như Học phí trả bằng máu của Nguyễn Khắc Phục, Chuyện kể năm 2000 của Bùi Ngọc Tấn, Chúa trời ngù gật của Nguyễn Dậu, Tâm sự người lính của Đỗ Hoàng...” 
Ngoài ra, nhà báo Trần Dũng Tiến trong bài “Chất Vấn Các Ông Nguyễn Khoa Điềm, Nguyễn Hồng Vinh” viết nhân dịp Kỷ niệm 77 năm Ngày Nhà Báo Việt Nam: “Thật là đáng nghi ngờ và đáng hổ thẹn cho những người cầm đầu Văn hóa Tư tưởng của Đảng ta ! Đảng ta luôn nói vì nước vì dân và tôn trọng tự do báo chí nhưng các ông Điềm, Vinh lại làm ngược lại. Từ ngày 2 ông lên chức cầm đầu Ban VHTT/TƯ các ông đã gây bao nhiêu cảnh rối loạn trong xã hội từ việc bắt giam cựu chiến binh Vũ Cao Quận đến việc quản chế nhà văn Bùi Minh Quốc chỉ vì nhà văn đi thực tế ở mấy tỉnh biên giới mà họ sợ anh sẽ viết về nỗi nhục nhượng đất đai tổ quốc của những người lãnh đạo vừa qua. Từ vụ quản chế Hà Sĩ Phu, Trần Khuê, bỏ tù các trí thức trẻ như Lê Chí Quang, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Khắc Toàn... đến việc cắt điện thoại vừa trái luật pháp vừa trái đạo lý đến nỗi cắt mà không dám công khai tuyên bố điên thoại của Hoàng Minh Chính, Phạm Quế Dương, Trần Dũng Tiến, Hoàng Tiến, Nguyễn Thanh Giang, Nguyễn Vũ Bình...”
Không chỉ nhận xét của nhà thơ Đỗ Hoàng và nhà báo Trần Dũng Tiến mà chính Nguyễn Khoa Điềm qua vô số bài phát biểu trong các hội nghị văn hóa tư tưởng, các buổi học tập v.v. đều không khác tham luận của Nguyễn Việt Bắc đọc trước Quốc Hội bao nhiêu. Một đoạn tường thuật từ Hội nghị công tác tư tưởng văn hoá toàn quốc 2005, trong đó Nguyễn Khoa Điềm phát biểu: “Xuất phát từ tình hình trên, công tác tư tưởng văn hoá năm 2005 có trách nhiệm rất quan trọng và nặng nề đòi hỏi sự thống nhất cao về nhận thức tư tưởng trong toàn Đảng, phát huy tính năng động, cổ vũ những điển hình tiên tiến, những nhân tố tích cực của toàn xã hội, phát huy sức mạnh đại đoàn kết trong Đảng, đại đoàn kết toàn dân tộc. Công tác tư tưởng văn hoá phải đáp ứng yêu cầu đấu tranh chống lại các biểu hiện tiêu cực, trong xã hội, đấu tranh chống lại âm mưu “diễn biến hoà bình”, bạo loạn lật đổ của các thế lực thù địch”. 
Một cô gái vì hoàn cảnh phải bán thân nuôi miệng nhưng không làm hại nhiều người. Nguyễn Khoa Điềm bán lương tâm, nhân cách, sĩ khí để nuôi miệng nhưng di hại đến nhiều thế hệ. Khác với hoàn cảnh của cô gái bán thân, hành vi của Nguyễn Khoa Điềm không chỉ có tính cách cá nhân mà còn mang trách nhiệm xã hội. 
Trách nhiệm xã hội là gì? 
Trách nhiệm xã hội là nguyên tắc mà một người hay một tổ chức phải hành xử lợi ích riêng tư trong sự tôn trọng phúc lợi, an nguy chung của cộng đồng xã hội. Nhà kinh tế Richard Whately phát biểu “Một kẻ bị xem như là ích kỷ không phải vì y chỉ biết lo cho quyền lợi của cá nhân mình nhưng bởi vì y bỏ qua quyền lợi của những người chung quanh”. 
Nhân loại đang chạy đua phát minh khoa học kỹ thuật trong một thế giới mỗi ngày càng nhỏ hẹp dần. Nhiều tiến bộ kỹ thuật được xem là cách mạng hai, ba chục năm trước nay đã lỗi thời. Kỹ thuật hóa được phát triển song song với toàn cầu hóa. Bên cạnh đó, các đổi mới kinh tế chính trị cũng diễn ra nhanh không kém. Nhìn về hướng Đông Âu, các dân tộc đã hồi sinh sau 70 năm dài nô lệ trong ý thức hệ CS. 
Ba Lan là một bằng chứng hùng hồn về phát triển kinh tế. Cộng Hòa Ba Lan, quốc gia bị cắt từng mảnh nhỏ trong mật ước Molotov-Ribbentrop Pact giữa Đức và Liên Xô, quốc gia đầu tiên chịu đựng gót giày xâm lược của Đức Quốc Xã trong thế chiến thứ hai, tuy nhiên, Ba Lan cũng là một nước có nền kinh tế mạnh nhờ liên kết chặt chẽ với Đức hiện nay. Các lãnh đạo Ba Lan học quá khứ nhưng không ai sống trong quá khứ như các lãnh đạo CSVN. 
Trong lúc “bóng ma chủ nghĩa cộng sản” mà Karl Marx dùng để thách thức quyền lực của các nhà nước tư sản giữa thế kỷ 19 trong Tuyên Ngôn Đảng Cộng Sản, đã chìm vào quá khứ và đại đa số nhân loại đang hăng say tiến bước trên con đường dân chủ hóa, tại Việt Nam bịnh sùng bái cá nhân, tôn thờ lãnh tụ vẫn còn đang chế ngự trong hầu hết các lãnh vực của đời sống văn hóa và tinh thần đất nước. Không một giáo án, giáo trình, diễn văn, tham luận, tuyên ngôn, tuyên cáo nào mà không trích dẫn vài câu nói của các lãnh tụ CS. Sự nô lệ tri thức như là một loại vi trùng sinh sôi và lan rộng trong từng con người, qua nhiều thế hệ, xói mòn và tàn phá tính khai phóng, làm thui chột tính sáng tạo trong con người. 
Trong lúc ở một phần lớn thế giới, những tác phẩm của Marx, Engels chỉ còn trong thư viện nghiên cứu, hàng triệu học sinh, sinh viên Việt Nam vẫn phải học thuộc một cách từ chương mỗi ngày những khái niệm, những định nghĩa sai lầm và lỗi thời. Phương tiện internet đã giúp cho một số người Việt có điều kiện đọc các nguồn tin mới nhưng con số những người may mắn đó vẫn còn quá nhỏ so với 90 triệu dân Việt Nam. Đất nước tuy không còn những đại lộ kinh hoàng, những cánh đồng nhuộm máu nhưng đã mọc lên thêm rất nhiều nhà tù, nơi đó, hàng trăm, hàng ngàn người Việt Nam yêu nước vẫn còn bị giam cầm chỉ vì nói lên khát vọng tự do dân chủ, chỉ vì tranh đấu cho chủ quyền biển đảo Việt Nam.
Suốt 10 năm từ 1996 đến 2006, Nguyễn Khoa Điềm là người trực tiếp chịu trách nhiệm cho sự băng hoại tri thức của cả một thế hệ trẻ Việt Nam, biến nhiều trong số họ thành những kẻ bị tàn tật tâm thần, sống trong hoang tưởng, mê muội như trường hợp Nguyễn Bắc Việt. 
Trước một chủ nghĩa bành trướng Đại Hán quá mạnh, quá đông, quá giàu, quá hung bạo, quá lưu manh không những có khả năng đánh Việt Nam từ trên đầu, từ ngoài biển, từ trên không, lẽ ra Việt Nam phải mở tung mọi cánh cửa, chạy đua với thời gian để học hỏi, thu thập mọi cái hay cái đẹp của nhân loại làm vốn liếng cho mình. Nhưng không, suốt 10 năm, thời gian nguy kịch của đất nước, Nguyễn Khoa Điềm lại tìm cách che đậy, đóng kín mọi nguồn thông tin, giết chết những cố gắng vươn xa của thế hệ trẻ, nhồi nhét vào nhận thức của các em một thứ ý thức hệ CS mà phần lớn nhân loại đã ném vào sọt rác.
Trong lúc phần đông những người thuộc thế hệ “nhảy núi” ở Huế bị lãng quên và ngay cả có người bị bạc đãi như trường hợp Trần Vàng Sao, Nguyễn Khoa Điềm may mắn được thăng quan tiến chức. Nhiều nguồn tin cho rằng sau khi bị loại ra khỏi bộ máy quyền lực và danh lợi sớm hơn tuổi về hưu, ông ta phẩn uất làm thơ “dân chủ” như một cách khiêu khích, châm chọc vào điểm khó chịu của giới cầm quyền. Có lẽ ngoại trừ ông Trần Xuân Bách, hầu hết các lãnh đạo CS chỉ nói đến dân chủ tự do sau khi bị cho về vườn. 
Những lời tố cáo, mỉa mai, châm biếm ông có thể đúng hay sai. Tuy nhiên, nếu ông Nguyễn Khoa Điềm nếu bình tâm suy nghĩ, sẽ biết những bài thơ ông mới viết dù ca ngợi tự do dân chủ thật sự cũng chẳng làm cho giới lãnh đạo CS quan tâm, chẳng đánh tan được sự nghi ngờ, oán trách từ những người vốn là nạn nhân của ông, chẳng nối lại tình bạn từ những người ông tránh né họ trước đây và nhất là không thể xóa hết tội lỗi vì đã góp phần hủy diệt, tàn phá đời sống tinh thần bao nhiêu triệu thanh niên trong suốt 10 năm ông lãnh đạo ngành tẩy não. 
Đức Đạt Lai Lạt Ma giảng “Cầu nguyện không thay đổi được nghiệp mà chỉ hành động mới làm thay đổi nghiệp”. Dĩ nhiên hành động trong ý ngài không phải là bỏ tù, trấn áp, bịt miệng, khóa tay người khác nhưng là làm việc thiện, gieo mầm nhân lên một đất nước đã quá nhiều chịu đựng. Trong tinh thần đó, mong rằng, ít nhất một lần trong đời thay vì chỉ làm thơ , ông Nguyễn Khoa Điềm hãy chứng minh bằng hành động lời ông nói “Sự sợ hãi không cứu được chúng ta. Mà chính là sự can đảm. Đi tới dân chủ…”. Can đảm lên để đi tới dân chủ. Mong lắm thay. 
TTĐ
-----------------

26 nhận xét:

  1. Thưa tác giả bài viết,trước là xin cảm ơn tác giả đã bận lòng với những vấn đề nóng bỏng của xã hội,sau là, tôi đã theo dõi trực tiếp trọn bài nói của tên này - Xin khẳng định,1/ bằng mua ( 15 hay 17 triệu gì đó thì có ngay cái bằng thôi mà,còn nếu không mua thì thuê học giùm,vì tên này quá sức ngu dốt !!!) 2/ cung cách của anh ta giống một tên bưng bô hơn là một ĐBQH !-buồn thật!

    Trả lờiXóa
  2. Nguyễn Bắc Việt khi học Khoa Sử ĐHTH TPHCM chỉ là 1 kẻ mờ nhạt, quê mùa, hay đừng nghệt mặt ra ở hành lang. Chắc do "dòng dõi" gì đó mà anh ta ngoi lên?
    Anh ta nói gì nhỉ? "Hai nước xã hội chủ nghĩa lình xình với nhau như thế này, ai có lợi?”. LÌNH XÌNH? Thật là ngôn ngữ thích hợp cho mấy bợm nhâu! Nguyễn Bắc Việt có thể tiếp bước của mấy lão Lú được đấy!
    Ôi đất nước khốn khổ này... Nay là đất nước LÌNH XÌNH do sự nãnh đạo thiên tài của đcsVN!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lú chọn người mà có sai à, tào lao, Lú đã chọ n thì chọn mặt gởi vàng, tâm huyết như Lú chứ

      Xóa
  3. Bác TTĐạo phân tích khá hay trạng thái tâm lý của những người đã quá nghiện thứ bùa mê XHCN.Thực ra với họ,không phải một xã hội theo mô hình XHCN của Marx là kim chỉ nam cho hành động mà chính QUYỀN LỰC mới là thứ đích thị họ hướng tới.Khi không còn quyền lực,họ trở nên bối rối,tuy nhiên người có những trăn trở như ông Điềm cũng còn nhân văn hơn nhiều nhưng kẻ đang còn đánh đu,bu bám đuôi quyền lực khác như cái ông họ vũ tên mão vừa rồi.

    Cũng không thiếu những cán bộ,công chức viên chức khi đang còn đương chức họ đã phân vân nghi ngại ,phản đối cái mệnh đề mạo xưng định hướng XHCN và ủng hộ công cuộc đổi mới cải tổ kinh tế xã hội Đất nước ,ngoài ông Trần Xuân Bách,còn có tướng Trần Độ và nhiều người khác ngay trong bộ máy Nhà nước hiện nay và số này là không phải ít,chính họ sẽ là nhân tố thực hiện quá trình dân chủ hóa xã hội,trả lại quyền bính thực sự cho nhân dân.

    Về những người chủ chương định hướng XHCN ,nếu thực sự họ nghĩ tới quyền lợi của những người lao động nghèo khó,họ đã không cầm tù tư tưởng và cả hành vi người lao động,ngược lại giúp họ được tự do tư duy,tự do sáng tạo,tự do tu luyện sở trường để có thể tự tích lũy kỹ năng ,tự vươn lên trong xã hội hiện tại .

    Những người chủ chương định hướng XHCN thay vì nghĩ cách mang lại cho người lao động nghèo khó cuộc sống vật chất tươm tất hơn trong hiện tại,họ lại chỉ vẽ ra cho họ cuộc sống phồn hoa không có thực trong tương lai còn chính bản thân họ thì vinh thân phì gia bởi lợi ích từ quyền lực mà lẽ ra quyền đó phải là DÂN QUYỀN ,DÂN CHỦ....

    Trả lờiXóa
  4. Tối hôm qua nhìn thấy trên truyền hình chạy dòng chữ về sự chỉ đạo công tác VHTTcủa trưởng ban VHTT/TU Đinh Thế Huynh nhân ngày nhà báo VN,cũng chẳng khác gì giọng điệu của Nguyễn Khoa Điềm ngày trước.Chẳng biết Huynh có đọc bài viết nay không nhỉ. "Ô hay sao các bác lại nói thế em là trưởng ban của tất tần tật các tờ báo cơ mà sao em lại không đọc.Dưng mà thưa các bác ,hôm nay em còn phải kiếm miếng cơm manh áo cho vợ con em có được cuộc sống đại gia hơn những thằng dân đen chẳng UVTU chẳng UVBCT như thằng Dũng chàm ,thằng Bầu kiên...hay ít nhất cũng phải bằng anh 3X ,Xong rồi về hưu em cũng làm thơ chống đảng còn hơn cả anh Điềm ấy chứ .Hơn nữa em còn chống sự giả dối của của em để được các bác và nhân dân t . h . ô . n . g c . ả . m . . . ! ! ! bỏ qua .Cảm ơn !cảm ơn !cảm ơn./.

    Trả lờiXóa
  5. "Ý thức hệ" ư? Đó chỉ là khái niệm diễn giải lòng vòng, mù mịt về sự ích kỷ, tham lam vô độ!

    Trả lờiXóa
  6. Bài viết mạnh mẽ, lĩnh vực rất rộng mà lâu nay mọi người ở mọi cương vị né tránh. Người đọc cần đọc kỹ, nghĩ kỹ mới có thể rút ra bài học chắc chắn cho mình.
    -Sự lạc hậu, độc tài, dã man, vô văn hóa ... của CS thiết nghĩ không cần phải bàn nữa. Còn cố giữ chế độ CS ngày nào thì đất nước còn tối tăm tủi nhục ngày đó.
    -Nhưng những người làm CSVN...? Nhiểu kẻ đáng tôi trăm ngàn lần chết, nhiều kẻ phân thân vì quyền lợi và danh vọng, nhiều người đáng kính, đáng ghi công (Như trong bài viết đã nêu)
    Không (Chưa) dám bàn nhiều nhưng tôi cho rằng:
    Những người đã từng ở vị trí cao trong ĐCS, nay đã nghỉ mà cất lên được tiếng nói ủng hộ dân chủ.... Chả tốt hơn im lặng hay sao..??? Công cuộc đòi dân chủ của người Việt dù đã đạt nhiều tiến bộ nhưng vẫn đang như "Trứng chọi đá".
    Tại sao nói vậy? Cũng như bài viết này đã nói, bệnh nô lệ tư tưởng đã thấm vào từng người dân không biết chữ, những người cầu vinh, những trí thức rởm... Số này đông lắm, áp đảo trong dân số.... những kẻ đã vươn lên cao hầu hết đã mở mắt nhưng lại phải nhắm mắt vì quyền lợi và danh vọng...., nhắm mắt theo hệ tư tưởng CS, nhắm mắt làm bạo chúa vì sự tồn tại của lợi ích cá nhân.
    Một người, một tư tưởng tiến bộ đã nhận ra nhưng nếu lên tiếng chẳng những mất bổng lộc mà còn chắc chắn vào tù... mấy người dám...???
    Bởi vậy, hãy tận dụng, hãy tập trung tất cả, không phân biệt quá khứ cho cuộc đấu tranh dân chủ này!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mới hở ra một tý như cái ông "Không bán nước" ở Sài Gòn đã bị công an tóm ngay rồi, không tự do dan chủ như phương Tay, các nước tiên tiến đâu.
      Bác Hồ dạy các cháu thiếu nhi phải gắng học tập để giúp đất nước sánh vai với các cường quốc Năm châu. Nhưng nay "các cháu" đó không chịu học lại làm lãnh đạo, đang phấn đâu sánh vai giàu hơn các nhà tư bản phương Tây. LX, TQ, VN đều giống nhau như thế cả. Ai học ai?

      Xóa
    2. "Sánh vai với các cường quốc năm châu"? Hơn nữa là đằng khác! Về cái khoản tham nhũng ý!

      Xóa
  7. Thay cho NKĐ bây giờ là ĐTH. NKĐ là nhà thơ, ĐTH là nhà báo, nhà báo thì phải biết nhiều thông tin thời cuộc hơn nhà thơ vậy mà thấy ĐTH vẫn hiên ngang, hồn nhiên, hùng hồn đi vào vết xe, cách thức của NKĐ trước kia, cũng tuyên truyền nhảm nhí, cũng trấn áp bắt bớ những ai không cùng quan điểm, định hướng từ cách viết tin đến từng ban biên tập báo chí. Đứng trên sân khấu huấn thị hàng trăm nhà báo, liệu có nhà báo nào nghe ông không, qua nét mặt đều thấy họ rất tâm trạng, cái tâm trạng của NKĐ bây giờ, ông có biết không hay biết nhưng cố tình lờ ?. ĐTH là con người thế nào, liệu hết nhiệm kỳ có "phản tỉnh" được như NKĐ ?
    Ăn cơm chúa, phải múa tối ngày. Cũng nên thông cảm với những cán bộ đã 'may mắn" lọt vào bộ máy của đảng, được đảng đưa lên (cơ cấu) thì phải làm theo ý đảng thôi. Con người thật của họ không phải vậy. NKĐ là một minh chứng.
    Quay đầu là bờ, liệu có vị công chức nào dám quay đầu khi còn đương chức không ?, loại cán bộ đảng như Nguyễn bắc Việt có thấy mình quá lố không ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dù đồng ý với bác nhưng tôi nghĩ "Ăn cơm chúa,
      múa tối ngày" chỉ thích hợp và đúng với thời xưa
      đất nước là của một nhà vua nào đó xây dựng lên
      và người dân chỉ là thần dân của vua này.
      Còn thời nay thì khác.Không ai và không một đảng
      phái có quyền sở hữu đất nước mà là do nhân dân
      làm chủ.Do đó ;àm gì có "cơm chúa" ở đây mà là
      cơm áo cho chính nhân dân sản xuất ra,còn những
      người làm việc cho nhà nước chỉ có nhiệm vụ quản
      lý và phân phối cho tất cả mọi người dân một cách
      CÔNG BẰNG.Nhà nước không phải là "vua chúa" ở
      thế kỷ 21 này đâu mà là ngưòi phục vụ nhân dân theo
      đúng nghĩa của DÂN CHỦ.

      Xóa
    2. Đây chỉ là câu nói hình tượng, bản chất của nó ai cũng biết cơm của chúa hay cơm của đảng cũng đều do người dân làm ra và đóng góp. Đã là người của chúa hay của đảng mà làm, nói sai ý đảng, ý chúa thì kết cục cũng như nhau, từ tru di, kỉ luật, hạ bệ, bỏ tù nhe nhất cũng là bị đập bể nồi cơm.
      Cũng rất mong muốn Đ,NN không phải là "vua chúa", nhưng thực tế vẫn thấy chỉ là mong muốn thôi.
      09.20 xin có mấy ý nói thêm cho rõ với bác 13.26. cám ơn đã chia sẻ.

      Xóa
  8. Tôi nghe Việt phát biểu mà phải nhảy dựng và tắt tivi, và từ đó Tôi sợ nếu phải nghe lại.Nguyễn Bắc Việt , tên này chắc không phải do bố mẹ hắn đặt cho ,sao cái tên và bộ mặt phản cảm đến vậy.Thạc sỹ - thường vụ tỉnh uỷ- đại biểu quốc hội ........Tôi không hiểu nổi.
    Với nền giáo dục này, theo định hướng tuyên truyền của Nguyễn Khoa Điềm ,Đinh thế Huynh sản phẩm con người Việt Nam thật sự quá xấu hổ.
    Hẫy đọc và nghe Trần Độ - Nguyễn Cơ thạch -Trần Quang Cơ - Vũ Khoan - Trần Phương chúng ta thấy chán nản cho thế hệ lãnh đạo hôm nay và lo cho con cháu chúng ta/

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đúng tên cha mẹ đặt ra đấy. "Sinh viên lịch sử Nguyễn Bắc Việt!" - chúng tôi hay chọc hắn "Bắc Cọp!"

      Xóa
    2. Bạn nặc danh 1441 : học cùng Việt hồi đó , bạn đã thấy anh ta phát tiết " khí tiết người CS " chưa ? Tôi thì đồ rằng anh ta mới phát tiết sau này .

      Xóa
    3. Dân miền Bắc thập niên 80 gọi "hàng cọp" tức là hàng giả.Các cựu sinh viên gọi "Bắc Cọp"là ý đó! Thằng này là con người giả dối.

      Xóa
  9. Tôi và rất nhiều người được đào tạo thành "Con người mới xã hội chủ nghĩa" dưới mái trường Xã hội chủ nghĩa với đặc trưng: "Yêu nước Xã hội chủ nghĩa, có tinh thần quốc tế vô sản". Đặc trưng đó được quy định bởi ý thức hệ.
    Ý thức hệ, các nước xã hội chủ nghĩa, con người mới Xã hội chủ nghĩa "biết rồi, khổ lắm, nói mãi" mà vẫn phải nói bởi cái chuyện tương cao tận thượng tầng kiến trúc nhưng nó hiển hiện ngay trước mặt, từng nâng niu ve vuốt, nhồi nhét ngày đêm, từng xưng tụng ngợi ca để hôm nay mới nói được một điều: vô nghĩa, tào lao, giả dối và độc hại.
    Nhưng tôi cũng là một sản phẩm như bao sản phẩm khác: Bài học đầu tiên, trước khi biết chữ chúng tôi được hát "Việt nam có Bác Hồ, Trung Quốc có Bác Mao, cùng chung một lý tưởng đấu tranh cho giai cấp cần lao" rồi "đông phương hồng, mắt trời lên", rồi "thắm thiết tình Việt , Trung Xô, đế quốc càng đầy mối lo, đó là tình người lao động..."
    Biết chữ, lời khai đầu tiên về cá nhân, gia đình ngoài cái tên riêng, ngày tháng sinh riêng về hoàn cảnh(tức là điều kiện sinh sống, học tập và phát triển" mỗi cá thể đều đồng loạt: Trước cách mạng vì đế quốc, phong kiến rất khổ cực, sau cách mạng nhờ ơn Đảng, ơn lãnh tụ nên cuộc sống...bay vút lên đến tận mấy xanh.
    Đến bây giờ, đầu đã bạc, mắt đã mờ, răng đã long thì là: "Lập trường tư tưởng vững vàng, trung thành với chủ nghĩa Mác Lê nin, tư tưởng Hồ Chí Minh, nước Việt nam Xã hội chủ nghĩa"
    Từ tấm bé, đến lúc trưởng thành chung ta đã được lập trình sẵn để nói những điều ta không tin, và sự không tin đó được củng cố qua thời gian và đỉnh cao khẳng định: Láo toét.
    Đừng tự trách mình không trung thành với lý tưởng của mình, đừng trách mình không dám nói ra suy nghĩ của mình. Từ nhỏ chúng ta được giáo dục phải nói những điều chưa trải nghiệm, thực tế bị đánh tráo, mọi cuốn giáo khoa ta tiếp xúc đều dối trá, con đường nhận thức của ta là con đường nhồi sọ, chỉ có tin, anh không có quyền không tin những điều Đảng nói.
    Và Đảng là ai, là một tập hợp của những người có cùng quyền lợi trong một thời điểm nhất định (đều chung ý thức hệ). Đảng ông Duẩn, đã loại Trung quốc ra khỏi hệ thống các nước xã hội chủ nghĩa, là kẻ thù truyền kiếp, trước mắt, lâu dài; Đảng các ông Mười, Phiêu, Mạnh, Trọng coi Trung quốc là Đồng chí tốt.
    Trung Quốc trong con mắt của Đảng thân yêu như con trùng biến hình và đại đa số chúng ta cũng nhìn như thế (mọi người tin không?) Tôi tin vì tôi cũng trong những con người đó mặc dầu tôi biết: Đảng Cộng sản Trung quốc là kẻ thù dân tộc trong quá khứ, hiện tại, tương lai. Tôi biết thế nhưng không nói thế vì họ chẳng cho tôi nói.
    Tôi cũng biết, ý thức hệ mấy mươi năm chúng ta theo đuổi đang là trở lực ngăn cản con đường phát triển của đất nước.

    Trả lờiXóa
  10. Mình thì cho rằng N.Bắc Việt là một con người không hề mù chữ, thậm chí còn khôn ngoan hơn người. Cái kém cỏi, u mê của Việt là không chịu cặp nhật tin tức, tình hình thời sự chính trị mà thôi. Đáng lẽ phải dành thời gian cho công việc đó,thì y dành thời gian suy ngẫm để làm sao leo cao và kiếm chác lợi lộc cho bản thân và gia đình càng nhiều càng tốt.
    Và đó cũng là trình trạng đa số cán bộ lãnh đạo hiện nay. Chỉ khi thất sủng và sám hối mới mở mắt và thấy được điều mình đã làm như Nguyễn Khoa Điềm mà thôi!

    Trả lờiXóa
  11. Con người chỉ nên có MỘT Hệ Thống Ý Thức: KHÔNG ĐƯỢC LÀM HẠI NGƯỜI KHÁC!

    Trả lờiXóa
  12. vn con nhieu ke nhu N Bac Viet lam, co ke con noi"tq chiem bien dao va giet ngu dan vn thi phai thong cam cho Tq vi no cung phe vn".dau long lam, khong the thay doi duoc bon nay roi.

    Trả lờiXóa
  13. Một kẻ đáng bị chửi rủa nhưng cũng đáng trách và hiện đáng thương NKĐiềm -nô tài của ĐCS?
    Một kẻ LÌNH XÌNH -AI CÓ LỢI đáng bị ném c đồ dơ bẩn vào cả lò nhà nó vào cả đồng đảng của nó BViệt mà lại thờ Tàu? Con người trong ý thức hệ CS- sản phẩm của nó là VÔ LIÊM SỈ?
    Xin lỗi các độc giả và tg bài viết -TRẦN TRUNG ĐẠO MONG TG KHOẺ CÓ NHIỀU BÀI VIẾT HƠN NỮA TRÊN TRANG BÁC BỒNG VÀ CẢ TRANG ACTD !
    NGLUY

    Trả lờiXóa
  14. Thưa tác giả bài viết , nếu chúng ta chỉ nói vào một chủ đề là ĐBQH nước CHXHCNVN thôi thì cũng không ít giai thoại " để đời " . Trường hợp Nguyễn bắc Việt chỉ là một trong nhiều ông bà nghị có vấn đề về " sức khỏe tâm thần " , ngành y chúng tôi hay nói như vậy ! Chúng ta thử điểm qua một vài case bệnh như Hoàng hữu Phước " nói bậy " về vấn đề luật biểu tình , Đỗ văn Đương " so sánh bậy " về giá cả hai đĩa rau muống ( gần đây bệnh cũng đã thuyên giảm nhiều ) , rồi một ông nghị " bệnh " của Ninh Bình " lộng ngôn " về xây dựng ĐSCT ( nghị nói nước nào có chỉ số IQ cao đều xây ĐSCT ? ) và rồi còn có ông nghị " to " trước đây còn dõng dạc trước nghị trường : kỷ luật hết thì lấy ai làm việc ? Thôi điểm qua một vài case như vậy , chứ kể hết chắc Đại tá Bùi văn Bồng không đăng ? Trường hợp case bệnh NBV tôi cho là khá nặng vì bị bệnh đã lâu và không được " điều trị đúng thuốc " , còn nguồn truyền " virus thần kinh " là do một loài Vẹt !
    Với cái cơ chế " đảng cử dân bầu " như hiện nay thì sẽ còn " lọt lưới " khá nhiều ông bà Nghị có vấn đề về " sức khỏe tâm thần " như Nguyễn bắc Việt !!!

    Trả lờiXóa
  15. Đến tận giờ vẫn còn biết bao người u mê ấu trĩ thế hở Đất ơi?

    Trả lờiXóa
  16. Tôi thì lại nghĩ tay Việt này nói không thật lòng . Chẳng qua Việt ăn cây nào rào cây đó , Việt đang diễn . Thực tế Việt chả có "ý thức hệ ý thức hiếc " gì đâu . Tất cả quy thành "thóc" hết . Ta có thể nhận xét : Việt là 1 tay hãnh tiến ( nhìn hình ảnh có thể thấy phần nào) , mượn diễn đàn QH gây 1 tiếng vang nào đó ( tạo nét ) cho cá nhân mình . Chuyện của Việt có lẽ chỉ thế thôi . Về ông NKĐ tác giả đã nói hết điều cần nói , tôi nghĩ thêm : thà ông cứ "trung kiên" với lý tưởng của mình lại là 1 lẽ , xã hội đã mặc định ông như vậy rồi ; đằng này khi về hưu rồi ông mới vậy . Vậy ông là người như thế nào ? Nếu mai sau người đời nghĩ đến ông thì nghĩ về giai đoạn nào ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bắc Việt là thằng đại ngu! Nó nói "Lình xình" là cái gì chứ? Có phải ý nó muốn nói tình hình TC và VC là "đau bụng ỉa chảy do nhiễm độc tiêu hóa"?
      (BS BV 115)

      Xóa
  17. Người nào cứ tin vào "ý thức hệ" này nọ, căn bản là người... không có ý thức!

    Trả lờiXóa