Dạo gần đây, tôi lại bị xúc động bởi ngôn từ của Brian Gardner và những lời kêu gọi
không ngớt cho tính chân thực. Tôi đọc tư tưởng của ông về việc sống không tư
lợi, và một lần nữa, cảm nhận về dòng chảy tự do ngập tràn trong cách viết
của ông.
Đó
là sự tự do tuyệt vời trong một chữ “Chân” (chân thực, vị tha)
Một buổi tối tháng trước, khi đang ngồi trong phòng
ăn, tôi trải qua khoảnh khắc tăm tối của cảm xúc không lành mạnh. Tôi nhận được
tin tốt lành từ một người bạn qua điện thoại, một người đàn ông tốt, một tấm
gương mà tôi khâm phục và noi theo.
Một cách khó hiểu, anh ấy bắt đầu nói với tôi về những
thứ tuyệt vời đã diễn ra trong sự nghiệp của mình. Vào lúc ấy thay vì nên chia
vui cùng anh, tôi lại cảm thấy ganh tị. Tôi biết mình sai khi phản ứng theo
cách đó. Nhưng nó là cảm xúc đầu tiên biểu hiện ra. Bất luận tôi đã chúc mừng
anh bao nhiêu lần, tôi vẫn cay đắng vì cảm giác đố kị chưa buông bỏ.
Vài ngày sau đó, không tài nào lay chuyển được thói
ganh tị này, tôi gọi điện cho một người bạn và trút bầu tâm sự. Tôi thổ lộ tâm
trạng chán chường vì yếu điểm của mình và mong sự giúp đỡ. Cô ấy đáp lại: “Cậu
chỉ đang hoàn tất một bước quan trọng nhất: chấp nhận cái việc khá ồn ào này để
trở thành một người bạn đáng tin cậy. Thú nhận điểm yếu của mình. Thú nhận sớm
chừng nào, thì loại bỏ nhanh được chừng ấy”.
- Điều đó sẽ phá vỡ bức tường giả tạo bao bọc chúng ta
- Điều đó cho chúng ta một lối đi để bắt đầu tự thú
những lỗi lầm.
- Điều đó mở cánh cửa đón lấy trách nhiệm của mình từ
người khác.
- Điều đó nắm giữ một cuộc sống trung thực với người
khác và với chính bản thân
- Điều đó tạo cơ hội cho chúng ta giao tiếp với những
người giúp phát hiện ra điểm yếu.
- Điều đó cho phép người khác yêu thương chúng ta vì
con người thật của chúng ta..
- Điều đó luôn nhắc nhở chúng ta rằng, ai cũng có sai
lầm. Đã là con người thì ai cũng có điểm yếu.
Dẫu
vậy, tìm thấy tự do thật sự vẫn là một chặng đường gian nan.
Việc chấp nhận các yếu điểm vẫn chỉ là chấp nhận các
yếu điểm. Nhưng khi có quá nhiều thuận lợi để phát hiện ra các điểm yếu này, có
lẽ bước tối quan trọng là chấp nhận nỗi sợ hãi của bạn và khiến nó trở nên dễ
hiểu hơn theo một cách nào đó.
Hãy cho phép tôi bắt đầu: Tôi còn thiếu sót.
Ngay cả khi thật khó khăn để thừa nhận, tôi tranh đấu
với các thiếu sót khác hết lần này đến lần khác. Tôi biết chúng tận tường, và
thỉnh thoảng tôi thấy đuối sức khi vượt qua chúng.
Sáu sai lầm
lớn nhất của tôi
Đố kị. Tôi đã phải vật vả với cái tâm đố kị này một
thời gian dài đủ để ghi dấu ấn trong tôi. Điển hình như, tôi viện lý do rằng
người anh em song sinh của tôi có đôi vai rộng hơn nên mới cao hơn tôi 5 inches
(gần 13 cm). Thế nhưng, thật ra đó là phản ánh sự ích kỷ ghen ghét tận sâu
trong đáy lòng. Tôi thấy mình đố kị với kỹ năng và thành công của những cây bút
khác. Tôi ganh tị với những người trẻ hơn và cũng thành đạt hơn tôi. Lâu lâu
tôi mới thấy được động cơ của những tị hiềm này, còn trường kỳ thì cái tâm này
dị hợm và phiền toái.
Luôn mong
muốn được thừa nhận. Tôi tìm
kiếm sự tôn vinh và thừa nhận từ người khác, đến một mức độ có hại và không
lành mạnh. Ham muốn này giữ trái tim và khối óc tôi chỉ tập trung vào bản thân.
Thông thường, nó khiến tôi bị giới hạn khả năng ngay cả trong việc trở thành
chính mình. Đôi khi tôi cố viết hoặc nói những thứ mà tôi biết người ta muốn
nghe. Còn hơn cả thường xuyên, tôi sẵn sàng từ bỏ quan điểm của mình vì tôi
biết rằng chúng không theo trào lưu hay sợ rằng người ta sẽ không chấp nhận
chúng. Vẫn hoàn toàn là tranh đấu khi ham muốn được thừa nhận lấn át mong mỏi
trở về với chính bản ngã.
Thiếu kỷ
luật. Tôi thiếu tính kỷ luật hơn
bất cứ thứ gì. Tôi thường viết về tầm quan trọng của việc thức dậy sớm, từ bỏ
các thú tiêu khiển vô bổ và tập trung trí óc cho việc thiền định. Tôi luôn trải
nghiệm được vẻ đẹp và niềm hân hoan khi làm điều đó. Nhưng rồi, rất nhiều buổi
sáng trong tuần, tôi ngủ nướng, lại còn hay chơi Candy Crush trên iPhone và ít
khi thấy áy náy. Tôi lãng phí quá nhiều thời gian mỗi tuần mà lẽ ra các khoảng
thời gian đó tôi nên làm việc hay tập trung tâm trí vào những mục đích quan
trọng hơn (thiền, đọc sách, tập thể dục). Một cách vô lối, tôi ghen tị với
những người không cần đến thời hạn đã hoàn thành xong dự án.
Sự ích kỷ. Tôi yêu sự hào phóng. Nó quan trọng và có giá
trị. Thật tuyệt vời khi viết về nó, nhưng cũng thật khó để thực hành. Ngay cả
khi cuộc sống rất khó khăn, tôi đã quyên góp 10% thu nhập của mình để làm từ
thiện, thỉnh thoảng thì có thể nhiều hơn. Tôi biết ơn những bài học về tài
chính và về cuộc sống. Tôi đã học được từ việc nghiêm khắc với bản thân. Nhưng,
lúc này đây, tiền bạc rủng rỉnh. Giờ thì tài sản tiền mặt của tôi nhiều hơn bất
cứ lúc nào trước kia và chi tiêu của tôi cũng thấp nhất trong suốt 10 năm qua.
Nhưng rồi, đáng lẽ trong khoảng thời này, lúc mà tôi dễ dàng cho đi và dễ dàng
dư thừa sự hào phóng hơn bao giờ hết, thì tôi lại phát hiện ra mình giữ lại
nhiều cho bản thân hơn mọi khi. Sự ích kỷ bị bóc mẽ trong khi sung túc.
Thiếu cảm
thông. Tôi luôn ít lòng trắc ẩn.
Điều đó không có nghĩa là tôi không quan tâm đến nhu cầu xúc cảm của những
người xung quanh, mà chỉ là tôi không nghĩ đến việc phải lưu tâm đến họ. Tôi tự
vùi mình trong hố thẳm sai lầm, tôi lại tiếp diễn cái trò tự cao tự đại của
mình. Ngày qua ngày, tôi chỉ tập trung vào việc được người ta chú ý và đánh giá
cao. Tôi không mảy may chuyển sự chú ý của mình vào nôĩ đau của người khác.
Giữ thể diện. Tôi chịu đựng một nhu cầu giữ thể diện bất
biến. Tôi hiếm khi bộc lộ điểm yếu của mình ngay cả với người bạn thân nhất,
thế nên tôi làm việc chăm chỉ điên cuồng để không thay đổi quan điểm của họ về
tôi. Tôi ít khi yêu cầu sự giúp đỡ dù thật sự là tôi rất cần. Thay vào đó, niềm
kiêu hãnh ẩn sâu trong tâm và phơi bày ra theo nhiều cách. Có lẽ lúc lộ liễu
nhất đó là lúc cố gắng giả vờ như mọi thứ đang tốt đẹp.
Ahhh
Tôi đã thấy một tự do thật sự. Cảm ơn những người đi
trước đã làm mẫu cho tôi.
Trong thế giới này, nơi mà hình ảnh để thiên hạ nhìn
ngắm của chúng ta có thể được trau chuốt đẹp đẽ khi đăng trên Instagram và
facebook và Twitter, blog cá nhân, thì chúng ta phải nỗ lực hết mình để níu kéo
sự chân thực và vượt qua nỗi sợ hãi liên quan đến việc vạch trần những thói hư
tật xấu.
Tôi
hy vọng bạn có thể cùng tôi làm điều đó.
Joshua
Becker, người sáng lập và cũng là biên tập viên của Becoming Minimalist , nơi
anh truyền cảm hứng cho người khác về việc sống tối giản (sở hữu ít đi).
(Theo
vietdaikynguyen.com) / Tindachieu
---------------------
Rất tiếc là ở VN chỉ một chữ " Tay " :
Trả lờiXóaCó ai nhận tiền hối lộ bằng CHÂN không ?
Có ai tham nhũng , trộm , cắp bằng CHÂN không ?
Có ai âu yếm đàn bà bằng CHÂN không ?
Có ai dùng dùi cui đánh người bằng CHÂN không ?
Có bức tượng lãnh tụ CS nào chỉ về phía trước bằng CHÂN không ?
Có ai ký lệnh cưỡng chế đất của dân bằng CHÂN không ? Có ai. . . . . . . .
Xim cảm ơn tác giả bài viết, thật hay và ý nghĩa.....
Trả lờiXóaThực sự là tôi đang nghĩ để áp dụng vào cuộc sống, nhưng hơi khó.....
Vì đây là 1 nơi rất khác biệt, mảnh đất của mọi nghịch lý, phi lý..........