Trang BVB1

Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2013

Nỗi niềm của một nhà báo đã nghỉ hưu


* HỮU QUẢ 
(Nguyên phóng viên biên tập qua các thời kỳ: VNTTX, TTXGP, TTXVN).
Là một nhà báo đã nghỉ hưu từ lâu, lại mang nhiều bệnh tật trong người, thường xuyên hành hạ, do hậu quả nhiều năm là phóng viên chiến trường B (Miền Nam), nên tôi đã “gác bút”. Ngoài lý do nêu trên, còn có một lý do, một nguyên nhân sâu kín nằm tận đáy lòng mà tôi quyết định “gác bút”, không viết gì nữa, đó là: “viết gì?, viết như thế nào? và viết để làm gì?”.
Đây là một câu hỏi thường trực trong đầu tôi, luôn làm tôi day dứt; và nó cũng như một tác nhân, làm cho sức khỏe của tôi sớm suy sụp. Câu hỏi này cũng là câu trả lời với đồng nghiệp của tôi là, “sao từ ngày nghỉ hưu đến giờ, cậu không tham gia viết gì cả vậy?”. Họ chân thành động viên, khích lệ tôi rằng, ngày trước, cậu là một phóng viên xông xáo, sắc sảo và say sưa với nghề nghiệp lắm cơ mà?
 Có một anh bạn nhà văn, hơn tôi gần chục tuổi; là một người đáng kính, đã về thế giới bên kia ngót chục năm rồi. Biết tôi có nhiều tư liệu quý, có vốn sống, có trải nghiệm, anh luôn giục tôi viết, vì theo anh, không viết thì tiếc quá. Tôi cũng buộc phải cay đắng mà trả lời anh rằng: “viết cái gì, viết như thế nào và viết để làm gì đây, hở anh?” Còn đối với một số độc giả quen biết, họ vừa hỏi thăm, vừa có ý nhắc nhở tôi; bác cố gắng viết để bênh vực bà con với, oan khuất, bất công nhiều lắm; như những bài viết chống tiêu cực trước đây của bác, ấy mà. Tôi chỉ im lặng nghe, để chia sẻ với họ.
Từ ngày tôi về nghỉ hưu, với đồng lương hưu eo hẹp, tôi phải gồng mình để sống, với bao nhu cầu chi tiêu (nhất là tiền thuốc để cầm cự với con bệnh); trong bối cảnh nền kinh tế đất nước ngày càng lún sâu vào khó khăn, giá cả thị trường leo thang như con ngựa bất kham. Nói như vậy để đồng nghiệp và độc giả thân mến của tôi hiểu và thông cảm cho rằng, tôi rất cần có tiền lắm chứ, để duy trì cuộc sống. Tôi không biết cày cuốc, không có sức khỏe, và chẳng có một thước đất cắm dùi, muốn làm vườn cũng đành chịu. Chỉ có nghề nghiệp (nghề làm báo) là khả dĩ giúp tôi kiếm tiền thôi. Công bằng mà nói, viết một bài cho báo nào đó (tất nhiên là “báo quốc doanh” rồi), được trả vài ba trăm ngàn đồng. Cũng tùy, có tờ báo mạnh tay chi tới một triệu đồng. Tiện đây cũng muốn nói luôn, trong khi có trường hợp, báo đăng bài nói chuyện của một vị quan chức cấp cao nào đó (buộc phải đăng), được trả tiền nhuận bút hay “nhuận mồm”, đưa đến tận nơi, với phong bao 2 – 3, 5-6 triệu đồng, với lời cám ơn rất trân trọng. Ai cũng biết rằng, không phải do tác giả được trả nhuận bút hay “nhuận mồm” đậm – hậu viết, mà do trợ lý, thư ký của ông ta viết.
Tôi xin phép được trở lại chuyện đồng tiền và nghề nghiệp. Với hoàn cảnh của tôi, vài ba trăm ngàn đồng một bài báo cũng tốt rồi, nhưng với nỗi ám ảnh của câu hỏi “viết cái gì, viết như thế nào và viết để làm gì?”, tôi không tự lý giải, không vượt qua được quan niệm, nên cây bút vẫn không “động”, và túi tiền thì vẫn “teo”. Qua gần bốn mươi năm và đến nay là năm mươi năm làm nghề báo “quốc doanh”, từ VNTTX, TTXGP, TTXVN, mà người ta gọi là “dòng thông tin chủ lưu”; hoặc có thể nói “dòng thông tin định hướng 100%”. Có nghĩa là, cái gì cần viết, đều được hướng dẫn tỉ mỉ, chi tiết theo kiểu áp đặt. Viết xong lại bị kiểm duyệt chặt chẽ, ý nào hơi xa với định hướng, thì gạch bỏ đi. Bài nào trái định hướng nhiều thì ngoài bỏ đi không đăng, có khi còn rước họa vào thân chứ chẳng chơi.
Quyền độc lập tư duy, quyền có phong cách sáng tạo riêng, bị o ép. Đáng buồn và đau xót hơn, báo là loại hình thông tin đại chúng, đáng lẽ phải lấy việc cung cấp thông tin kịp thời, đúng sự thật cho đại chúng, là nghĩa vụ, là trách nhiệm; trong khi đó, lo viết sao không trái ý “cung đình” mới được; nếu không, thì coi chừng đấy! Đây là một thực tế, tuy mang danh nghĩa thông tin đại chúng, nhưng nói sao, viết sao cho hợp với lỗ tai, con mắt của ít người, là được; chứ không phải lấy việc hợp lỗ tai và con mắt nhiều người làm trọng. Điều này đối với người làm báo, nhất là nhà báo có lòng tự trọng, cảm thấy bị xúc phạm, bị sỉ nhục. Thế là, một sự mâu thuẫn, một sự giằng xé tâm can, giữa kiếm tiến và lòng tự trọng.
Không hiếm gì đồng nghiệp của tôi, đã đi viết ca ngợi một chiều, tô hồng, thổi phồng thành tích, đồng lõa với cái bệnh “thành tích chủ nghĩa” của đất nước này, biết cần phải sửa mà không sao sửa nổi, hoặc không thực sự muốn chữa nữa? Vì tô hồng, vì mục đích vụ lợi, mà báo vừa đăng, đài vừa đọc xong, chủ thể của nó đã sụp đổ, hoặc ra vành móng ngựa; ví như các tập đoàn, gọi là các quả đấm thép, là những thực tế điển hình sinh động nhất. Còn nói “báo quốc doanh” mà bôi đen, thì quả là hơi bị hiếm rồi, như tìm sao giữa ban ngày vậy; trừ trường hợp có thù hằn, rồi chụp mũ, quy kết để làm hại nhau. Cứ nghĩ, làm báo mà theo kiểu: “thương nhau cau sáu bổ ba; ghét nhau cau sáu bổ ra làm mười”, là tôi không thể chịu được. Ngày còn làm việc, tôi thường đem những chuyện như thế này nhắc nhở các đồng nghiệp. Dư luận cho rằng, trong hoàn cảnh bị o ép như vậy, ngày càng có nhiều nhà báo, nhiều tờ báo bộc lộ “tính bồi bút”, rất đáng hổ thẹn. Ngoài cái “vòng kim cô” tuyên truyền theo “định hướng” của cái “dòng thông tin chủ lưu” mà dư luận cho rằng, “báo quốc doanh” ngày càng mất “tính đặc trưng” của nghề nghiệp.
Có tờ báo đã có bản sắc riêng, xây dựng được thương hiệu, rất đáng quý, cũng dần dần phôi pha, mờ nhạt, là vì đâu, có đáng đau lòng không? Có trường hợp xảy ra sự kiện quan trọng đáng thông tin nhưng bị ngăn chặn, trì hoãn, trong khi đó buộc các báo, đặc biệt là các trang báo điện tử phải nhét vào đó những chuyện giật gân, như chuyện đâm chém, chuyện hiếp dâm, chuyện hở hang của đào này kép nọ, chuyện giết người man rợ, và những chuyện theo kiểu thú vị thương mại thấp hèn khác.
Ngoài trách nhiệm chính trị xã hội ra, hầu hết các “báo quốc doanh”, còn nhiều vi phạm trong thông tin quảng cáo. Trước hết cần thống nhất khẳng định rằng, quảng cáo là một mảng thông tin mà báo chí được phép và cần làm. Tuy nhiên, việc quản lý làm như thế nào, để đừng vô tình hay hữu ý, để các báo trở thành kẻ tiếp tay cho bọn lừa đảo, làm hại khách hàng, làm hại người tiêu dùng. Đây là điều mà đại chúng cũng rất bức xúc, vì nó liên quan đến đời sống hàng ngày, như hàng giả, hàng thật, hàng độc hại. Cách đây chưa lâu khi đang bức xúc, tôi có viết hai câu lục bát: Đang thời dã thú đầy đường / Giăng giăng cạm bẫy họa lường được sao?! Các “báo quốc doanh” cần khắc phục tình trạng này, đừng để “sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi”, cho dân nhờ.
Có lẽ tôi đã đi hơi xa chăng? Tôi xin lỗi bạn đọc, trở lại nỗi niềm riêng tôi, của một nhà báo đã về hưu lâu rồi, đối với đồng tiền và nghề nghiệp. Trong tình hình dân chủ và nhân quyền, như hiện nay của đất nước, nói chung. Cũng như quyền tự do thông tin báo chí, nói riêng, buộc bản thân phải đứng trước hai sự lựa chọn: Một là, tham gia viết gửi bài cho một vài tờ “báo quốc doanh” nào đó, theo đúng “định hướng” như nói ở trên, để kiếm tiền; nói thật trần trụi là kẻ làm thuê không hơn, không kém. Tôi đã chứng kiến một số đồng nghiệp của tôi,  trước ngày về hưu vài tháng, họ đã bớ bít lo chạy đôn chạy đáo, gặp lãnh đạo cơ quan, hoặc một vài báo bạn nào đó để liên hệ việc làm phụ, kiếm thêm thu nhập, đảm bảo cuộc sống gia đình bớt khó khăn của cái thời “gạo châu củi quế” này, tôi cảm thông với họ, không như những kẻ có ghế, cố giữ ghế mà chịu làm bồi bút. Phải phân biệt rạch ròi, phân minh các trường hợp này. Hai là, làm báo phải lấy đại chúng làm trọng; đại chúng là mảnh đất nuôi các nhà báo, là độc giả, là thị trường của nhà báo; nhà báo cần cung cấp thông tin kịp thời, đúng sự thật cho rộng rãi nhân dân, không được tô hồng, hoặc trì hoãn, bớt xén, bưng bít, và nếu cần thì viết bài có nội dung với tính phản biện, bảo vệ lẽ phải, bảo vệ chân lý, bênh vực kẻ yếu, vạch mặt và lên án, phê phán nghiêm khắc những kẻ lợi dụng quyền lực và siêu quyền lực để tham nhũng, vơ vét, làm nhiều chuyện thất đức…
Tất nhiên, cho đến nay tôi không hề do dự, mà lựa chọn con đường thứ hai, tuy hơi muộn. Đi theo cách lựa chọn này, rõ ràng là chịu hài lòng với cuộc sống đạm bạc; nhưng được bù lại, có hạnh phúc là, được đại chúng tin cậy, nhân dân thương yêu, giữ được lòng tự trọng, nói đúng sự thật, không tham gia vào trào lưu nói dối, không phản bội, làm phụ lòng đại chúng tin cậy.
Sau gần bốn mươi năm làm báo “quốc doanh” và hơn mười năm về nghỉ hưu phải “gác bút”, tôi tự thấy, ngoại trừ những năm là phóng viên chiến tranh ở chiến trường; còn những năm hòa bình xây dựng và phát triển kinh tế; bên cạnh một số trường hợp tôi có trực tiếp tham gia vạch cái sai, cái ác; nhưng vì hoàn cảnh và lý do cụ thể nào đó, tôi cảm thấy mình còn có lỗi với đại chúng, với độc giả xa gần là, chưa vạch mặt được nhiều những kẻ phản bội lại sự nghiệp của nhân dân, trở thành kẻ nội xâm, chúng có khác gì bọn việt gian phản động.
Trong nghiệp vụ, tôi tự thấy còn nói dối, nói không đúng sự thật, nửa vời, ỡm ờ, ca ngợi một chiều, gây ảo tưởng cho nhân dân; qua nỗi niềm tâm sự này, tôi thành thật xin lỗi bà con và mong được lượng thứ. Tôi cũng thành thật xin lỗi, trong nỗi niềm tôi đã viết ra hôm nay, với tâm trạng của một nhà báo đã nghỉ hưu rồi, có điều gì sơ xuất thất thố, mong được các đồng nghiệp của tôi, kể cả các thế hệ khác nhau, lượng thứ.
Tôi cũng trân trọng và thương mến, gửi đến các nhà báo, các đồng nghiệp có chí khí, của tôi, vì nghĩa lớn, đã dám hy sinh để bảo vệ chân lý, đang phải chịu tù đày; hoặc bị kẻ có quyền lực trù dập bất công, chặn cả đường mưu sinh của các bạn. Tôi hy vọng sự nghiệp báo chí nước nhà nhất định sẽ có một ngày mai tươi sáng hơn; tự do, dân chủ và cởi mở hơn, để phục vụ cho một xã hội dân sự ngày càng tiến bộ, công bằng, tự do, dân chủ và văn minh hơn; để kinh tế phát triển hơn, cho nhân dân dễ thở, đỡ khổ hơn, là điều rất bức bách và chính đáng, sau bao nhiêu năm chịu bốn cuộc chiến tranh liên miên, chất chồng máu xương, đau thương mất mát và hận thù./.
Người viết nỗi niềm tâm sự.
Hữu Quả
                     (From:  BaSam )
-----------------

16 nhận xét:

  1. Bản tự kiểm điểm hết sức chân thành cởi mở của cựu nhà báo thật đáng nể trọng...Mong rằng những người đang làm báo hãy đọc và suy ngẫm để tự điều chỉnh hành động và hướng ngòi bút vào sự thật bảo vệ cái đúng bảo vệ những người dân lương thiện đang bị áp bức bất công...Xa lánh với tư tưởng làm bồi bút để được hưởng vinh hoa phú quý.
    Kính chúc cựu nhà báo mạnh khỏe có thêm nhiều ý kiến cho sự nghiệp báo chí nước nhà..

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đừng mong gì có sự thay đổi với cơ chế này

      Xóa
  2. Đáng trân trọng. Càng nhiều các bài viết như thế này, sẽ có nhiều các bạn trẻ dám hy sinh để đòi lại quyền tự do, quyền con người lâu nay bị tước đoạt và nhồi sọ.
    Cám ơn ông Hữu Quả.

    Trả lờiXóa
  3. Các cụ nhà ta ngày xưa có câu: " Im lặng là Vàng !" mà bác ơi...
    Chúc bác nhiều sức khỏe !

    Trả lờiXóa
  4. MƯỜI năm day dứt,nay mới nói nỗi niềm của mình
    Cảm ơn ông hữu Quả, kính mong ông tiếp tục viết cho dân lành dân oan
    Ông co s nhiều tư liệu ông viết cho mọi người thấy rõ cái hay ,cái tốt để học và làm, những cái sai cái sấu kiên quyết tránh và kien quyết đấu tranh những cái tiêu cực trong xã hội

    Trả lờiXóa
  5. Em Kim Chung gởi đến anh Hữu Quả lời thân yêu nhất,
    Nhớ anh ngày về Bù Nung,Sơn Hà,Quảng Ngãi,một phóng viên ảnh chiến trường.Anh để lại kĩ niệm cho một đời người.
    Thưa anh,
    Trong làng báo,phóng viên nào cũng có cái đầu và ai cũng có tri thức yêu nước,yêu dân tộc và yêu giai cấp.Những chiến sĩ như EM hôm qua trên mặt trận,và ngày nay lại con của EM đang ở ngoài biên thùy giữa trùng khơi,do bơi giỏi,cha nó là Công Sơn nên nó là sĩ quan...Nó phải chiến đấu bảo vệ điều thiêng liêng trên.
    Không có chiến sĩ nào,phóng viên nào lại đi bảo vệ kẻ xấu xa,kẻ tham ô,tham nhũng nhằm phá hoại TỔ QUỐC.
    Anh biết đấy,Kim Chung từ 1 văn công,sau hòa bình phải học và là bác sĩ...đó là ý chí và lao động để phục vụ nhân dân.
    EM nghĩ rằng,báo ca ngợi những lớp người lao động cho TỔ QUỐC hôm nay,đó là những nhà tư sản đã đưa tiền vào xã hội để kinh doanh,chứ không mua vàng để cất giữ...Đó là những trí thức,như anh BÙI VĂN BỒNG ở đây,luôn hi sinh để sáng tạo,với lương đại tá thì thừa sống,nhưng lập Blog tốn kém vì sống cho đời,còn biết bao sự hi sinh khác của nông dân,công nhân,các nhà doanh nghiệp hiện nay.
    Hãy tưởng tượng xem,những nhà lao đông,từ tư sản,tư bản đến người lao động chỉ nghỉ chơi 1 tháng,để phản đối về việc không nghe,không làm của người cầm quyền về học thuyết lợi nhuận bình quân của CÁC MÁC...Thì đất nước rơi vào đâu,sẽ rơi vào thảm họa của lỗ đen.
    Hiện nay sự hy sinh của các tầng lớp trên đất nước Việt này thật to lớn.
    Mía sâu có đốt,nhà dột có nơi,
    Hay,
    Thương đao cắt ruột da còn xót,
    Lời nặng đau lòng ,giận khó nguôi.
    Ngề báo và văn chương không bao giò thất nghiệp và về hưu cả
    Chúc anh khỏe,mới 75 thôi mà,tập TD sẽ đến 100 tuổi đấy.
    Kim Chung xin chào anh và các bạn.

    Trả lờiXóa
  6. Trước đây,tôi là bạn đọc trung thành của một tờ báo lớn tại các tỉnh phía Nam.Sở dĩ tôi trung thành với tờ báo này là vì tính chiến đấu cao với những tiêu cực của xã hội như;chủ nghĩa lý lịch trong thi cử,thái độ Mackeno,cơ chế quan liêu bao cấp..vv...Từ bạn đọc chỉ coi bài của người khác đọc,tôi đã trở thành "Bạn đọc làm báo"cho tờ báo trên.Dù chỉ vài chục ý kiến đã được đăng là không nhiều so với hơn 20 năm làm báo, nhưng tôi cũng thấy từ hào vì mình đã đóng một phần nhỏ trong làng báo chí.Tuy nhiên vài năm trở lại đây tôi vẫn đều đặn gởi bài nhưng tất cả đã không được đăng Có người nói với tôi rằng "Sở dĩ bài bạn không được đăng là vì Tổng BT cũ đã thay rồi.".Và cũng theo bạn ấy là tính chiến đấu của tờ báo nói trên đã giảm đi rồi.Tôi không tin điều đó mà nghĩ rằng bài mình viết không đạt nên bị loại mà thôi .Hy vọng những điều anh bạn tôi nói là không đúng,vì theo tôi làm báo thì phải Chính xác,Trung thực và Dũng cảm.Nhà báo Bùi Văn Bồng là một nhà báo hội đủ ba đức tính trên.Do vậy tôi rất "kết" Nhà báo Bùi Văn Bồng và hiện giờ tôi đã ghiền "tờ báo" này !.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Có phải bạn nói tới báo Trẻ người non dạ?

      Xóa
  7. Nhà báo A : sao lúc này cậu chả viết lách gì hết ?
    Nhà báo B : viết cái gì ? chã có gì để viết !
    Nhà báo A : thì cứ ...viết BỪA !
    Nhà báo B : phãi có tay nào CÀY lên tôi mới dám BỪA chứ ! Hỏi có thằng nào CÀY mà không bị nhốt không ? Ai như ông cứ được tài đứng trên bờ rồi ...chờ ăn xôi !
    Nhà báo A : ....!Như ông thì có mà.... đói

    Trả lờiXóa
  8. Tôi đang là một nhà báo đây. Tôi phải chi đủ các thứ tiền cho cuộc sống bản thân và gia đình. Sống ở thành phố, không có tiền làm sao sống? Làm sao yên ổn với tiếng mè nheo của vợ yếu con thơ? Phải chi có một số tiền lớn từ... trên trời rơi xuống, tôi sẽ bỏ cái nghề bất đắc dĩ này. Nhưng chỉ có "chuyên môn" làm báo tôi còn biết làm gì khác? Đành "Sống mòn", trong lúc chờ thoát khỏi sự tủi nhục. Tôi đang học nghề in lụa để có thể có được cách làm việc khác, đỡ "rối loạn tiền đình" hơn.

    Trả lờiXóa
  9. bác Hữu Qủa còn sống được ngày nay là do biết SỢ ! chúc bác sức khoẻ .

    Trả lờiXóa
  10. Ôi, những cây bút vì đời mà viết
    Những học giả chẳng khiếp sợ uy quyền
    Dám tố sự thật, chống lại chuyện đảo điên
    Bưng bát cơm nghèo, hồn bình yên thanh thản

    Đọc bài các anh, chẳng bao giờ chán
    Rung cảm sâu xa, lối phản biện tuyệt vời!
    Bài viết từ tâm, ý chí gợi khơi
    Đem trí tuệ dâng đời bao nguồn sống
    Xin cám ơn! Những người gieo khát vọng!
    Cho lớp thanh niên thoát bóng mây mù
    Vươn tới trời hồng, xóa sạch âm u
    Đêm quá khứ, gông tù cùng gỡ bỏ
    Giành lại niềm tin, Tự do, Dân chủ
    Đòi quyền con người, dẹp lũ tham tàn
    Giúp dân ngăn chặn tội ác tràn lan
    Cùng phản đối đám tham quan bán nước.

    Cây bút các anh thay lời non nước
    Diễn tả lòng dân mong ước hòa bình
    Xin nghiêng người trân trọng ý trung trinh
    Vì lẽ phải, góp sức mình thành bão!

    Cám ơn những nhà văn, nhà báo như các Anh, Chị, những trí thức đã từng có kinh nghiệm đời, cảm nhận sâu sắc về thời cuộc và xã hôi, đã viết một cách công khai, tôn trọng sự thật và đứng về phía nhân dân, bảo vệ dân. Nếu không có những người như các Anh, các Chị có lẽ dân Việt mình cứ u mê đi dần vào sự tuyệt chủng lúc nào không biết. Xin cám ơn thật nhiều!!!

    Trả lờiXóa
  11. Nhà thơ Hữu Loan nói : Viết bài người dân khen thì ủ tờ ; viết nhà nước khen thì dân chưởi ! Thôi thì đừng viết, cuộc sống có khổ cực 1 tí nữa cố chịu đựng. Mấy lời bộc bạch của bác Hữu Quả rất đáng khâm phục, vì bọn Bút Máu ngày nay nhiều, nhiều quá Bác ạ !

    Trả lờiXóa
  12. Nhân ngày lễ quốc khánh đọc bài này thật là buồn cho đất nước , báo chí lúc nào cũng ca ngợi đảng, nhưng thực tế kinh tế kiệt quệ xã hội rối loạn bọn cướp giật đâm chém cứ ra đường là gặp, lúc nào cũng nói an dân nhưng người dân đang sống an lành bỗng dưng bị dính cái qui hoạch treo coi như cả gia đình đi ăn mày..

    Trả lờiXóa
  13. Cảm ơn bác HQ đã có những trần tình trung thực của bác về cái nghề làm báo quốc doanh và những hành động của bác trước những hiện thực đau lòng của nghề làm báo hiện nay.
    Có một điều là làm nghề gí cũng vậy. Đã ăn cơm chúa thì phải múa tối ngày. Trách sao cho hết cái bọn người hám lợi, a dua, nịnh bợ để kiếm tiền, kiếm quyền. Những loại người ấy hầu hết là những tên ngu xuẩn hoặc gian manh. Bọn họ còn chê những người như bác là không thức thời nữa ấy chứ.
    Thời bây giờ thì không chỉ riêng trong lĩnh vực báo chí đâu bác à? Quan trong là cái nguồn gốc đã đẻ ra những hành vi xấu xa đang nhan nhản trong xã hội ta?,
    Làm được gì bây giờ hở bác? Giáo dục, y tế văn hóa thì xuống cấp dù đã bị xã hội lên án nhiều lần. Kỷ cương phép nước thì đảo điên. Có mỗi cái bản dự thảo Hiến Pháp mà những vấn đề cơ bản nhất cho đến bây giờ vẫn chưa thuyết phục được đa số nhân dân và ngay cả trong Quốc Hội. Quan chức thì lo đục khoét là chính. Dân tình thì ngày càng mất lòng tin vào nhà nước. Người làm ăn, nhất là mấy ông đại gia chuyên móc ngoặc với hệ thống công quyền tìm kiếm các kẻ hở để trốn thuế, để đầu cơ, buôn gian bán lận, làm hàng giả, hàng dỏm, để kiếm tiền bất chấp các hậu quả gây ra cho xã hội, cho dân tộc chứ có mấy ai lo đóng góp vào sự phát triển của đất nước. Bọn lưu manh thì mở rộng hoạt động phi pháp,buôn bán ma túy, phụ nữ, mại dâm, trộm cắp, cướp giật, đâm chém... xem công an cứ như một đám bù nhìn. Người lương thiện thì không dám lên tiếng vì sợ tai bay vạ gió. Ai có chút hiểu biết, muốn nói gì cũng phải nhìn ngó trước sau. Thử hỏi một xã hội như vậy thì làm sao mà tiến bộ, một đất nước như vậy thì làm sao mà phát triển?
    Đúng ra báo chí phải là một ngọn roi nghiêm khắc và kịp thời để thức tỉnh lương tâm, điều chỉnh các hành vi chưa đúng đã và đang tồn tại hoặc phát sinh hàng ngày của xã hội trong cái thời đại tòan cầu hóa này. Một khi nó cứ ở trong cái tình trạng giống như cái quạt đuổi ruồi như thế thì chuyện như bác nói thì có gì là lạ.
    Nguy hiểm nhất là việc những người có lương tâm như bác cứ ngày càng rời xa hàng ngũ những người làm báo. Số còn lại sẽ làm cho tình trạng báo chí ngày càng thảm hại hơn.
    Xin chia sẻ vài dòng suy nghĩ cùng bác vậy.
    Bình Thuận

    Trả lờiXóa
  14. không có những ngày này , làm sao có ngày sau ? tôi tin vận nước đang đến . trong khi chờ , tốt nhất vào trang bùi văn bồng !

    Trả lờiXóa