Dân nghèo gồng mình gánh thuế |
* BÙI VĂN BỒNG
Cách đây bảy năm, tại Kỳ họp thứ 10 Quốc hội khóa XI
diễn ra vào tháng 10, 11-2006, các đại biểu dân cử đã “mổ xẻ” và thống nhất bác
đề xuất đánh thuế tiền lãi tiết kiệm (nằm trong dự thảo Luật Thuế TNCN) của Bộ
Tài chính. Vậy mà mới đây ông Chủ tịch Hiệp hội Bất động sản TP.HCM lại còn đưa
ra đề xuất đánh thuế thu nhập tiền gửi tiết kiệm từ 500 triệu đồng trở lên với
lý lẽ “cao cả” là hướng 'dòng chảy' đồng tiền vào sản xuất kinh doanh (?!).
Trong khi đồng tiền Việt bị mất giá nghiêm trọng, thu
nhập của người lao động giảm, Nhà nước lại moi móc tìm cách tăng đủ thứ thuế,
trong đó có phí sử dụng đường bộ, tăng mức thu thuế cầu đường (cao tốc), tăng thu
thuế mon bài, thuế kinh doanh nhỏ và vừa, thuế …vỉa hè. Suy cho cùng đó cũng
là loại thuế mới đánh thẳng vào túi
người lao động nghèo. Chi phí giao thông cao khiến giá cả hàng hoá đầu ra tại
nơi tiêu thụ cuối cùng bị đội lên là một trong những nguyên nhân khiến tốc độ
tăng trưởng của thị trương nội địa bị giảm sút. Ông Trương Trọng Nghĩa, Đại
biểu Quốc hội TP.HCM, bức xúc: “Nếu người dân phải đóng phí SDĐB thì hậu quả
trực tiếp và lan tỏa đến hoạt động sản xuất, kinh doanh và đời sống của người
dân sẽ vô cùng lớn. Nếu coi khoản phí này là hợp lý thì Bộ Tài chính có rà soát
để bỏ bớt những khoản phí không hợp lý mà tổ chức, doanh nghiệp, cá nhân đang
phải đóng hay không?”.
Tôi về thăm quê ở ngoài Bắc, bà con nông dân trong xóm
nói: “Khổ lắm chú ơi, cảnh làm nhà nông bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, đủ
ăn là may. Ruộng đã ít, mấy ông xã lại chặt đất ruộng lúa bán nền nhà, ngang
5m, sâu 30m. Mà là đất ruộng lúa cao sản, đem bán lấy tiền. Không ai biết tiền
bán đất đó đi đâu, làm gì. Mà đâu phải bán cho dân địa phương? Bà con nghèo,
lấy tiền đâu mua đất. Chỉ có những người đi kinh doanh, dịch vụ gì đó ở Sài
Gòn, Hà Nội, Đà Nẵng đem tiền về mua đất, găm để hoang lại đó, dân thiếu đất
sản xuất, càng đói. MỘT SỰ LÃNG PHÍ VÀ PHÁ HOẠI SẢN XUẤT. Họ mua đất để đó,
như một thứ của chìm, hoặc ngay sau đó bán lại, kiếm lời. Mộ mối lo nữa là thuế
và các khoản thu của dân. Gọi là mang tiếng được miễn thuế nông nghiệp. Nhưng
có thấm vào đâu. Được miễn thuế này thì lại đẻ ra thứ thu khác. Nhiều khi đặt
tên là “phụ thu” nhưng cũng khác nào thuế không chính danh, vẫn là gia tăng móc
túi dân nghèo. Tôi thấy bà con nói đúng. Hiện nay, tính ra ở làng xa, nông dân
phải đóng góp đên mười mấy thứ khoản gọi là phụ thu.
Thế thì những cái mang danh miễn này, chính sách kia
cũng như không. Ngoài thuế, họ còn đẻ ra đủ thứ khoản thu. Ngày xưa, nói đấu
tranh chống phong kiến sư cao thuế nặng. Nay cùng đâu kém gì? Thật là túi lép
còn bị ép cho thêm rách toạc”.
Thuế hay thu ngân sách nhà nước là việc
Nhà nước dùng quyền lực của mình để tập trung một phần nguồn tài chính quốc gia
hình thành quỹ Ngân sách nhà nước nhằm thỏa mãn các nhu cầu của Nhà nước. Thuế là
số tiền thu của các công dân, hoạt động và đồ vật (như giao dịch, tài sản) nhằm
huy động tài chính cho chính quyền, nhằm tái phân phối, hay nhằm điều tiết
các hoạt động kinh tế - xã hội. Thuế là tiền đề cần thiết để duy trì quyền lực
chính trị và thực hiện các chức năng, nhiệm vụ của nhà nước. Đóng thuế vừa là
quyền lợi được thực thi trách nhiệm công dân đóng góp cho sự phát triển phồn
vinh của đất nước, vừa là nghĩa vụ phải thực hiện của mỗi công dân. Các khoản
thu thuế được tập trung vào Ngân sách nhà nước là những khoản thu nhập của nhà
nước được hình thành trong quá trình nhà nước tham gia phân phối của cải xã hội
dưới hình thức giá trị.
Thông thường có những cặp thuế tương xứng về loại thể
như: Thuế quốc gia và thuế địa phương, thuế trực thu và thuế gián thu, thuế nội
địa và thuế quan, thuế định ngạch và thuế định lệ, thuế thông thường và thuế
đặc biệt; từ đó lại phân ra thuế thu
nhập, thuế cổ tức, thuế chuyển nhượng, thuế môn bài, thuế VAT, thuế tiêu thụ,
thuế lạm phát,…ngoài ra còn các khoản thuế phụ thu.
Thuế dựa vào thực trạng của nền kinh tế (GDP, chỉ số
giá tiêu dùng, chỉ số giá sản xuất, thu nhập, lãi suất…). Thuế được thực hiện
theo nguyên tắc hoàn trả không trực tiếp là chủ yếu. Khi nhà nước ra đời, để có
tiền chi tiêu cho sự tồn tại và hoạt động của mình, nhà nước đã đặt ra chế độ
thuế khóa do dân cư đóng góp để hình thành quỹ tiền tệ của mình. Tất cả mọi
hoạt động của chính quyền cần phải có nguồn tài chính để chi (đầu tiên là nuôi
bộ máy nhà nước); nguồn đầu tiên đó là các khoản thu từ thuế.
Thuế là công cụ rất quan trọng để chính quyền can
thiệp vào sự hoạt động của nền kinh tế bao gồm cả nội thương và ngoại thương.
Chính quyền cung ứng các hàng hóa cho công dân, nên
công dân phải có nghĩa vụ ủng hộ tài chính cho chính quyền (vì thế ở Việt Nam và nhiều
nước mới có thuật ngữ "nghĩa vụ thuế"). Giữa các nhóm công dân có sự
chênh lệch về thu nhập và do đó là chênh lệch về mức sống, nên chính quyền sẽ
đánh thuế để lấy một phần thu nhập của người giàu hơn và chia cho người nghèo
hơn (thông qua cung cấp hàng hóa công cộng). Chính quyền có thể muốn hạn chế
một số hoạt động của công dân (ví dụ hạn chế vi phạm luật giao thông hay hạn
chế hút thuốc lá, hạn chế uống rượu, nên đánh thuế vào các hoạt động này). Hoặc là chính
quyền cần khoản chi tiêu cho các khoản phúc lợi xã hội và phát triển kinh tế....
Thuế là nguồn quan trọng bổ sung thường xuyên vào ngân
khố quốc gia. Nhưng thuế vẫn có hai mặt: Thu được thêm tiền làm tăng nguồn ngân
sách nhà nước, nhưng liên quan đến sản xuất, kinh doanh, dịch vụ và đời sống
người lao động. Hiện nay, ở nước ta, việc thu thuế và quản lý thuế còn tồn tại
nhiều vô lý đên mức "bất tri lý", gây nhiều hệ lụy như sau:
Tăng tiền thuế của người sản xuất, buôn bán nhỏ, nhưng
lại bỏ qua hoặc thu ít, thu không đủ, thu sai quy định những khoản lớn và rất
lớn thuế bất động sản, thuế kinh doanh nghiệp, thuế kinh doanh, thuế hải
quan…Bà già đem mớ rau vườn ra trước cửa chợ bị thu thuế, nhưng có những doanh
nghiệp, những chủ đất buôn bán bất động sản lai né, trốn thuế cả chục tỉ đồng.
Giảm thuế xuất nhập khẩu hàng hóa, nhưng lại tăng thuế
buôn bán nhỏ lẻ. Việc giảm, hoặc miễn thuế xuất nhập khẩu, nhằm điều chính, cân
đối giá bán buôn công nghiệp, bán buôn lợi tức, mong sẽ giảm chỉ số CPI,
nhưng lại đi tăng thuế của người kinh doanh bán lẻ. Như vậy, các tập đoàn, tổng
công ty, nhà kinh doanh lớn được có lợi, nhưng người lao động nghèo vấn phải
tăng thuế, giá hàng hóa bán lẻ vẫn không ngừng tăng. Gánh chịu thiệt thòi vẫn
là người lao động nghèo.
Thuế giá trị gia tăng VAT cuối cùng là đánh vào túi
người tiêu dùng, doanh nghiệp, doanh nhân được hưởng lợi. Khi thu tiền điện,
tiền nước, thu tiền điện thoại, mua các loại hàng hóa ở thị trường tự do cũng
như các siêu thị đều phải thêm 10% thuế VAT. Nhưng người bỏ tiền ra mua lại
không bao giờ được hoàn thuế VAT. Theo định kỳ, các doanh nghiệp được thanh
toán hoàn thuế VAT, người tiêu dùng bị thiệt.
Thuế thu nhập cá nhân chưa phù hợp với thu nhập đời
sống và giá trị tiền lương ở nước ta hiện nay.
Thuế cầu đường, thuế xe, thuế bến bãi thu tùy tiện,
không có quy định rõ ràng.
Quản lý tiền thuế còn nhiều sơ hở, đẻ cá nhân, nhóm
lợi ích lợi dụng tiền thuế chia chắc nội bộ, tham nhũng. Cuối cùng, nhà nước và
người lao động bị thiệt, lợi ích cá nhân làm trái pháp luật, làm tùy tiện, vô
nguyên tắc lại được hưởng đậm.
Chính
quyền xã, phường lợi dụng thu thuế, sinh ra các khoản phụ thu để gây quỹ cho cơ
quan, lập lờ chia chác nhau vụ lợi…
Theo tính toán của ADB, tỷ lệ
động viên thu vào ngân sách nhà nước ở Việt Nam tính toán từ thuế, phí và lệ
phí rất cao so với các nước trong khu vực và thế giới. Việt Nam khoảng 25-28%
GDP, trong khi Thái Lan, Trung Quốc, Malaysia khoảng 15%, Philippines dưới 13%,
Indonesia 12%, Ấn Độ chỉ 7-8%... Chưa kể lạm phát là thứ thuế vô hình tạo thêm
gánh nặng cho người dân.
Chỉ lấy ví dụ một chiếc xe là phương tiện giao thông
cá nhân tối thiểu thôi, người Việt Nam đã phải chịu tới khoảng 9 loại
thuế và phí khác nhau theo kiểu phí chồng lên phí. Chẳng hạn như, đã có thuế
tiêu thụ đặc biệt đánh vào hàng xa xỉ để hạn chế tiêu dùng, nay lại chuẩn bị
ban hành phí lưu hành cao chót vót cũng với mục tiêu hạn chế xe lưu thông trên
đường nhằm chống ùn tắc giao thông; đã có hàng tá, hàng tá trạm thu phí giao
thông đường bộ nhà nước có, tư nhân có, tràn lan khiến dân chúng ta thán không
ngớt chưa giải quyết xong lại thêm phí bảo trì đường bộ, chưa kể loại phí này
còn gián thu qua lượng xăng dầu nữa.
Vì thế, trong việc đặt ra chính sách thuế, áp dụng
thuế, mức thuế, thu và quản thuế phải chú trọng đến các sắc thuế đều cần thỏa
mãn ba nguyên tắc chung sau đây:
Trung
lập: sắc thuế không được bóp méo các hoạt động sản xuất, dẫn tới phúc lợi xã
hội (tổng hiệu dụng) của nền kinh tế bị giảm đi.
Đơn giản: việc thiết kế sắc thuế và tiến hành trưng
thu thuế phải không phức tạp và không tốn kém.
Công bằng: Sắc thuế phải đánh cùng một tỷ lệ vào các
công dân có điều kiện như nhau. Giữa các công dân có điều kiện khác nhau, thì
thuế suất cũng cần khác nhau (vì thông thường người có điều kiện tốt hơn có xu
hướng tiêu dùng hàng hóa công cộng nhiều hơn).
Riêng các sắc thuế địa phương còn
cần thỏa mãn một số nguyên tắc nữa:
- Cơ
sở thuế phải bất biến: nghĩa là công dân, hoạt động và đồ vật phải tương đối cố
định, không hay di chuyển giữa các địa phương. Nguyên tắc này nhằm đảm bảo địa
phương này không đánh thuế lên công dân, hoạt động và đồ vật vốn là của địa
phương khác.
Nguồn thu ổn định: nghĩa là quy mô dân số địa phương
và quy mô các hoạt động, đồ vật không nên biến động thường xuyên. Nguyên tắc
này nhằm đảm bảo thu ngân sách của địa phương không bị biến động
- Nguồn
thu phân bố đồng đều giữa các địa phương. Nguyên tắc này nhằm đảm bảo nguồn thu
ngân sách giữa các địa phương không quá chênh lệch.
- Chính
quyền địa phương phải có trách nhiệm tài chính. Nguyên tắc này nhằm đảm bảo
chính quyền địa phương không lạm dụng quyền hạn thuế của mình để đánh thuế quá
mức.
- Trong
thực tế, khó có sắc thuế nào đảm bảo đầy đủ các nguyên tắc đòi hỏi cho nó. Vì
thế, theo nguyên tắc về "cái tốt thứ hai", sắc thuế nào càng thỏa mãn
nhiều nguyên tắc, thì càng xứng đáng là một sắc thuế tốt. Việc ban hành phần
lớn các sắc thuế thường cần phải được Quốc hội phê chuẩn và phải có luật về
sắc thuế đó.
Thuế là sự thể hiện bản chất, mô
thức, tính ưu việt của một chế độ chính trị-xã hội. Cần phải được quan tâm chỉ
đạo thường xuyên, có chính sách đúng, nhạy bén, cập nhật giá tiền tệ và các nhu
cầu sản xuất, kinh doanh, đời sống xã hội. Mọi biểu hiện buông lỏng hoặc tùy
tiện trong việc đề ra các chính sách, các quy định về thuế, việc tổ chức thu
thuế, quản lý thuế đều là những sai lầm gây hậu họa lớn cho toàn xã hội, kìm
hãm sự phát triển của đất nước.
BVB
Có thể thắng Mỹ trong chiến tranh,nhưng trong kinh tế thì không thể thắng!Một khi chúng ta đã thắng Mỹ thì việc gì chúng ta chẳng làm được!Đó là lời phát biểu của những vị lãnh đạo VN thời 75 Đây là sự ngộ nhận VĨ ĐẠI nhất của lãnh đạo CSVN.
Trả lờiXóaCHÓ CẮN VÁY RÁCH!
Thuế là một nghĩa vụ. Hoàn toàn không đồng ý là một "quyền lợi".
Trả lờiXóaBạn sai! Quyền lợi được đóng thuế đấy!
Xóa@Thị Yêm Trần:
XóaKhẳng định phát chắc chắn là bạn làm nhân viên nhà nước. He he he
Ngon thử lập công ty và đòi ... "quyền lợi" xem sao !!!
Nhiều cán bộ xấu trong ngành thuế nhũng nhiễu doanh nghiệp, nhận hối lộ, "giúp" người khác trốn thuế. Đó chính là bọn phá hoại xã hội, bọn phản động đúng nghĩa !
Trả lờiXóatừ lâu, dân , người tiêu dùng là người phải chịu tất cả các khoản thuế phí liên quan đến thỏa mãn các nhu cầu hàng ngày của mình. Việc tùy tiện ban hành các loại thuế, phí cuối cùng là gánh nặng cho người tiêu dùng, sản xuất bị đình đốn, chẳng hạn như ông ĐI LANG THANG NÓI đánh thuế người đi xe hơi là người có tiền hơn người đi bộ...hiiiiiii,,,, hay qua, nó làm tiêu tan qui hoạch phát triển công nghiệp ô tô, các hảng xe của Nhật, Mỹ .... đành phải qua các nước ĐNA khác. không biết tương lai còn bao nhiêu TỐI KIẾN CỦA QUAN CHỨC nữa, có thể thấy rõ vì nước, vì dân hay vì ....ghế. xin cho tôi thưa : DÂN BI GIỜ KHỔ QUÁ` RỒI,
Trả lờiXóaLoạn thật rồi! TỨC NƯỚC VỠ BỜ là quy luật muôn thuở. Đả đảo bọn tham nhũng. Đả đảo bọn "hèn với giặc ác với dân"!
Trả lờiXóa