* Bùi Văn Bồng
Ta yêu biển đâu chỉ màu xanh ngắt
Nhuộm ánh trời dìu dặt cánh hải âu
Ta yêu biển
mênh mông sóng bạc đầu
Hoa lãnh hải gọi mùa về tha thiết…
Ta bỗng thấy Lạc Long Quân cưỡi sóng
Năm mươi chàng trai
ngực đón gió biển Đông
Con của biển lại trở về với biển
Hóa hàng dương ngăn sóng cuộn bão giông
Biển đỡ nâng những con tàu hối hả
Những ngư dân trần lưng vất vả
Ngư phủ già hóa cá ngư ông
Nơi tụ dồn gặp gỡ những dòng sông…
Ta yêu biển tình yêu dâng sóng biển
Nơi nụ cười mặn muối cá đầy khoang
Nơi nhiều loài hải sinh quý hiếm
Nơi mỏ dầu cháy sáng lửa giàn khoan
Sóng tiếp sóng theo đường viền chữ S
Cát với làng chài
ngan ngát những rừng cây
Ôi bờ biển mộng mơ và sôi động
Lộng gió khơi hương biển mãi đong đầy
Trong sóng biển có suối nguồn Tây Bắc
Có cánh hoa tím biếc dãy Trường Sơn
Có phù sa Cửu Long Giang tần tảo
Có mồ hôi, nước mắt, máu xương…
Đã bao đời mồ hôi rơi biển mặn
Nước biển xanh từ mơ ước đời xanh
Trời và biển âm dương hòa sắc nắng
Bình minh trên bãi tắm yên lành
Sóng biển trắng như mây trời tụ lắng
Suốt ngày đêm hoa sóng mãi dâng đầy
Nơi thiêng liêng chủ quyền bờ cõi
Những con tàu tuần tiễu phía chân mây
Biển quê ta có Hoàng Sa, Trường Sa
Có Cồn Cỏ, Cô Tô, Phú Quốc…
Vùng hải đảo Tây Nam và Đông Bắc
Dương cánh cung phên dậu giữ quê nhà
"Lễ Khao lề thế" lính Hoàng Sa
Sóng nâng bước những người con giữ biển
Nay ngõ quê có mẹ già lưu luyến
Tiễn con trai đi giữ đảo Trường Sa…
Trải hết lòng cùng mênh mông biển biêc
Nhạc và thơ tha thiết biển quê hương
Thơ về biển chỉ xin là vệt cát
Soi ánh trời lấp lánh biển yêu thương.
BVB
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét