Translate

Trang BVB1

Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014

CHIẾC VÉ TÀU ĐƯA BỐ VỂ QUÊ

              *  MINH DIỆN.
             Gần bốn chục năm tôi mới quay lại làng Thông. Đứng tần ngần ở ngã ba Gòn  nơi rẽ vào làng, tôi bỗng  nhớ  cây  gạo  trổ  bông  đỏ rực  mùa hè năm ấy.
Giờ không còn cây gạo ấy, con  đường  làng cũng không còn  rợp  bóng  tre,  nhà cửa san sát hai bên  như  phố thị. Câu ca dao vui  thời  dĩ vãng bỗng như văng vẳng bên tai tôi:
                                     “ Làng Thông trồng đậu trồng cà
                                    Hạt đậu thì đỏ núm cà thì xanh!”
                                       “Mớ đời con gái làng Thông
                                    Cái váy thì mỏng cái mông thì tròn!”
            Gặp bà già cắp rổ rau ra chợ bán, tôi hỏi:
             - Bà có biết nhà bác Đào?
            Bà hỏi lại :
            - Chú hỏi Đào nào?
            - Dạ, Đào là vợ  bác Viên  liệt sỹ!
             Bà  nhìn tôi chăm chú rồi khẽ la lên:
            - Chú Minh! Có phải chú Minh bên Bóng ?
            - Vâng !
            - Không nhận ra chị à? Chị là Đào vợ anh Viên đây!
            Chị Đào buông rổ rau, những mớ rau ngải cứu nhỏ xíu rơi tung tóe ra đường. Tôi sững sờ. Chị Đào đây ư! Có thật là chị Đào? Tôi thầm kêu lên khi nắm bàn tay gầy guộc, mỏng mảnh, nhìn khuôn mặt choắt cheo đầy nếp nhăn dưới vành khăn mỏ quạ lòa xòa những sợi tóc trắng. Cô diễn viên văn công nổi tiếng xinh đẹp  ngày nào đã trở thành một bà lão lưng còng hom hem thế này ư?
             Tôi nói:
             - Chị thay đổi nhiều quá em không nhận ra.
             Chị Đào cười:
             - Chị già lắm rồi phải không chú?
            Tôi biết mình trót lỡ lởi làm chị Đào tủi thân. Nhìn nụ cười buồn  trên đôi môi đỏ thắm quýt trầu của chị, tôi bỗng nhận ra cái duyên thời con gái vẫn chưa dứt bỏ chị. Chị nhặt vội mấy mớ rau bỏ vào rổ rồi quay quả dẫn tôi về nhà. Vừa đi chị vừa  háo hức kể:
             - Cháu Thắm  thỉnh thoảng lại nhắc đến chú. Nó ở với chị. Nó được thằng con trai ngoan lắm. Chính vợ chồng nó đã mang hài cốt của anh chú về  đấy...
             Chị Đào không hề trách tôi nửa lời rằng sao gần bốn mươi năm tôi không  sang thăm chị, dù làng Bóng với làng Thông chả cách bao xa, và năm nào tôi cũng về.  Chị ấy không trách tôi càng cảm thấy ân hận. Đôi khi mình trách người khác vô tình nhưng  bản thân lại tệ hơn .
             Nhà của chị Đào ở cuối xóm. Ba  gian nhà ngói  đơn sơ , phía trước có  mảnh vười trồng  toàn rau ngải cứu. Bàn thờ anh Viên  ở gian giữa ,tấm ảnh đen trắng của anh  đã bạc màu lồng khung kính  đặt cạnh cây nhị.  Tôi thắp ba nén nhang , đứng nghiêm trước  chân dung người đồng đội. Tôi  ngạc nhiên khi  thấy hai  chiếc vé tàu hỏa dán vào ảnh anh Viên.
              Chị Đào bảo:
              - Vé tàu đưa anh chú về quê đấy!
              Chị lấy tay chùi nước mắt , khẽ khàng  lau  khung ảnh và  chiếc bầu nhị nhẵn bóng vết tay người chồng đã hy sinh.
               Chị bảo tôi:
              - Anh Viên còn sống năm nay bảy hai. Anh ấy hơn chú năm tuổi...
               Vâng, anh Viên hơn tôi năm tuổi, nhưng hai anh em  nhập ngũ cùng một ngày.  Khi nhập ngũ tôi mới chỉ là một cậu  học sinh vừa tốt nghiệp cấp III,  anh Viên đã là một  cán bộ văn hóa thông tin .  Anh kẻ khẩu hiệu  đẹp,  kéo nhị rất hay,có  giọng hát  ấm và đóng kịch cũng có duyên. Người ta gọi anh là “ Viên dao pha”  trong đội văn công không chuyên của huyện. Nhờ đa tài như vậy mà anh Viên cua   được chị Đào,  khi con trai làng Thông hồi ấy  hễ thấy chị   đâu là mắt la mày lém, trong đó có anh Châu học Tiệp Khắc về , cưỡi  xe  đạp  favorit  láng coong  bám chị như đỉa . Chị  Đào  vừa đẹp vừa hát hay. Những điệu chèo “Sắp qua cầu”, “ Đường trường thủy chiều”, “ Luyện năm cung” , “ Chầu văn”  chị hát tròn vành rõ tiếng  chất giọng  mượt mà  say lòng người.
             Đêm  liên hoan tiễn chúng tôi lên đường, anh  Viên  và chị Đào  lên sân khẩu diễn trích đoạn một  vở chèo  đôi trai gái yêu nhau , trước ngày nhập ngũ, anh  thanh niên tỏ ra băn khoăn để thử lòng người yêu.  Anh Viên hát điệu sa lệch chênh:
                 “Ai chả biết đi là tiến bộ! Nhưng mẹ già còn đó cậy ai trông?”
                   Chị Đào hát đối: “Anh còn chú bác?”
                  Anh Viêt hát đối lại: “Chú bác chưa thông!”
                  Chị Đào : “Anh còn đoàn thể?”
                   Anh Viên:  “Còn bận việc chung!”
                   Chị Đào: “Thì  đành em  nhận!”
                   Anh Viên: “Lạ đời chưa cưới đã làm dâu ...”
            Chị Đào nghiêng vành nón che đôi  má  thẹn đỏ bừng, đôi mắt  long lanh chứa chan  hạnh phúc. Cảnh và người đều thật, không hề có một tý giả dối nào. Thưở  ấy anh Viên, chị Đào và chúng tôi  hồn nhiên hát, hồn nhiên cười vì chung quanh đều là ánh hào quang rực rỡ.
             Anh Viên và tôi vào đơn vị công binh,đóng quân ở Tam Nông , Phú Thọ được 3 tháng thì tôi đi học sỹ quan, anh Viên được điều lên trung đoàn vào đội tuyên văn. Bẵng đi suốt chín năm,  mùa khô 1974  chúng tôi mới gặp lại nhau.
              Hôm ấy tôi đến tiểu đoàn 739 đang mở tuyến đường  từ  Campuchia  xuyên sang Cà Tum, Tây Ninh, chuẩn bị chiến dịch Hổ Chí Minh, tình cờ gặp anh Viên.  Không ngờ anh  đã rời đội tuyên văn trung đoàn , xuống đơn vị  chiến đấu từ lâu  và hiện  đang làm đại đội phó chỉ huy đơn vị bắc cầu qua suối Bà Chiêm.
             Anh Viên nói:
            - Hồi anh em mình nhập ngũ, tớ  với  Đào đóng kịch hóa ra thật .  Đào giữ lời hứa  chăm sóc mẹ tớ như con dâu, nhưng mãi cuối  năm 68 tớ mới được  về phép  tổ chức cưới. Năm 69 sinh cháu Thắm. Cuối  năm 1970  , trước khi rời đội tuyên văn  xuống đơn vị đi B2,  tớ được về tranh thủ , bé Thắm  đã  biết  nghe  bố kéo nhị  cho  mẹ hát và bập bẹ hát theo... 
             Hai anh em đang nói chuyện thì chiến sỹ đến báo  phát hiện bom nổ chậm dưới bến, anh Viên bảo tôi:
            - Tớ phải đi !
            Anh không kịp bắt tay tôi . Mười phút sau một tiếng nổ dội lên ở phía bến. Linh tình báo điềm chẳng lành, tôi băng rừng chạy xuống .Bến cầu  mù mịt khói bụi, gỗ đá  ngổn ngang ,  mùi thuốc bom khét lẹt. Anh Viên cùng năm chiến sỹ hy sinh, xác  anh bị hất lên một chạng ba cây.
              Tháng 6 năm 1975,từ Sài Gòn,  tôi  mang  chiếc ba lô đựng tư trang và tấm bản đồ một chí của anh  Viên về  cho chị Đào. Chị ôm chiếc ba lô khóc chết ngất, trong khi  cháu Thắm ôm  con búp bê tôi mua cho hỏi  : “Sao bố Viên không về với chú?”
               ... Chị Đào vừa bó  những mớ  rau ngải cứu  vừa kể cho tôi nghe  cuộc sống côi cút  của mẹ con chị ba mươi chín năm qua. Anh Viên hy sinh lúc chị mới ba mươi tuổi , còn trẻ đẹp,  nhiều người đặt vấn đề, nhưng chị thương con, thương anh Viên , nên dứt khoát ở vậy nuôi con, lo hương khói cho chồng và bố mẹ chồng...
               Chị nói:
               - Từ khi chú đưa tấm bản đồ mộ chí anh Viên, chị muốn đi đón  anh vể, nhưng  nấn ná  mãi đến năm tám sáu mới đưa được anh về.
               Sự nấn ná của chị Đào chung quy chỉ vì nghèo. Cái thời hợp tác xã nông nghiệp đã lên bậc cao ấy làng Thông vẫn chỉ có hai vụ lúa . Chị Đào là lao động chính , mỗi vụ  làm được 900 điểm , mỗi điểm được chia  2 lạng thóc ,  nhân lên được 180 kg .  Ngần ấy thóc xay, giã ra  được  126 kg gạo. Hai mẹ con  dẻ xẻn vẫn không đủ  ăn 6 tháng.  Chị Đào phải quai bờ sông, bờ mương trồng thêm khoai  sắn ăn độn.  Chị chủ tâm  dành mảnh   vườn trước nhà trồng rau , mùa nào thức ấy, bán lấy tiền  mua cám nuôi  con lợn , cố  gom góp  dành dụm tiền làm lộ phí vào Nam   bốc mộ anh Viên. Nhưng bé Thắm ốm đau quặt quẹo  nên được đồng nào hết đồng ấy.
                - Năm 1986  mới  dành dụm được hơn trăm đồng cho  cháu Thắm đi đón bố về chú ạ!
                Chị Đào nói và rướm nước mắt. Giữa lúc đó cái Thắm con gái chị đạp xe về.  Mới ngày nào còn là một đứa bé ngây thơ ôm con búp bê hỏi tôi “Sao bố Viên không về với chú?” , giờ Thắm  đã là một phụ nữ đứng tuổi, và gương mặt đã hiện lên những nếp nhăn từng trải lo toan. Tôi nói với Thắm:
               - Năm tám sáu cháu mới mười bảy tuổi mà đi vào tận Tây Ninh mang được hài cốt bố về , giỏi thật!   Ngày vào Nam bố cháu  phải đi bộ vượt Trường Sơn, ngày trở  về được  đi tàu Thống Nhất, chắc  bố cháu vui lắm.
               Tôi không ngờ Thắm đáp lại câu nói vui của tôi bằng lời nói ngắn ngủn, chua cay:
               - Chiếc vé tàu phải trả bằng máu đấy chú ạ!
               - Cái con này! Chị Đào đập tay vào lưng con gái. Tôi hỏi :
               - Chuyện gì sảy ra vậy cháu?
               Thắm kể:
                - Ngày ấy cháu với Thành vừa thi tốt nghiệp phổ thông trung học xong  thì vào miền Nam tìm mộ bố cháu.  Chúng cháu cầm tấm bản đồ của chú  đến Tỉnh đội Tây Ninh .  Các chú trong Ban chính sách tra cứu hồ sơ  cho biết hài cốt  bố cháu đã quy tập về Nghĩa trang liệt sỹ. Nhờ sự giúp đỡ của các chú ấy, chúng cháu lấy được hài cốt bố Viên  thuận lợi.  Không ngờ  khi đến  ga Sài Gòn mua vé tàu ra Bắc thì  bị kẻ cắp móc hết tiền.  Thành bảo  cứ  lên tàu, về đến ga Nam Định ,Thành có người quen sẽ mượn tiền mua vé phạt.
               Nhưng chúng cháu vừa ngồi xuống ghế thì cô soát vé đến kiểm tra . Chúng cháu nói thực ,xin được giúp đỡ, nhưng cô ta kêu trưởng tàu đến khám xét. Hài cốt bố cháu gói ni lông, ngoài bọc  cờ đỏ sao vàng  bị trưởng tàu lấy dao rạch ra , nghi hàng lậu. Khi nhìn thấy gài cốt thật, hắn lạnh lùng bảo: “ Có tiền mua vé thì đi, không thì xuống”.
               Chúng cháu bị đuổi khỏi tàu . Giữa  đêm khuya , không biết nhờ ai, cháu cứ ôm chiếc ba lô đựng hài cốt bố  khóc . Đến sáng, Thành bảo cháu ngồi chờ đề Thành đi mượn tiền.  Gần trưa Thành mới về , mặt mũi xám ngắt. Thành nói thực là đã đến bệnh viện bán máu . Số tiền Thành bán máu vừa đủ mua hai chiếc vé tàu hạng bét để  đưa bố cháu về quê !
                Thật cay đắng  cho số phận một người lính.  Căm giận cô kiềm soát vé và gã trưởng bao nhiêu tôi cảm thấy yêu thương và khâm phục Thành bấy nhiêu. Nhưng rồi tôi bị hụt hẫng khi chị Đào cho biết , Thành và Thắm  đã ly hôn gần mười năm rồi.
                Chị Đào nói:
                - Thằng Thành  từ khi được  làm cán bộ xã rồi lên huyện , có chức có quyền có tiền sinh ra ăn nhậu , gái gú bỏ vợ chú ạ.  Người tử tế mấy vào con đường ấy cũng  hỏng .
                Tôi hỏi Thắm:
                - Con cháu đâu?
                - Ra  Quảng Ninh nhặt than chú ạ!
                - Nó tốt nghiệp bách khoa sao lại nhặt than?
                - Không xin được việc  phải nhặt than  kiếm ăn chứ chú?
                Tôi cười xuê xoa:
                - Thế nào rồi ông ngoại Viên linh thiêng  cũng sẽ  phù hộ cho cháu có việc làm đàng hoàng!
               Thắm nói ngay không đắn đo:
               - Tiền bạc mới linh thiêng chú ạ!
               Chị Đào  cho tôi biết , mỗi ngày chị  bán  chục mớ rau ngải cứu  được ba chục ngàn, còn Thắm đi làm thuê cho xưởng chế biến thức ăn gia súc trên thị trấn, mỗi tháng được  triệu rưỡi. Hai mẹ con cố gom góp  100 triệu để thế chân cho cháu ngoại anh Viên sang Nhật làm thuê.
               Chị Đào mời tôi ăn cơm nhưng tôi không thể nuốt nổi.  Miếng chả trứng rau ngải bỏ vào miệng đắng ngắt. Vợ và con người liệt sỹ ngồi kia vừa  gần gũi vừa xa cách nhau, một người cố nín nhịn đề đi hết cuộc đời còn lại,  một người muốn bung xé đề giải thoát, nhưng đều bế tắc.  Tôi đứng trước tấm hình anh Viên, thầm nói với anh:
               - Những thứ anh em mình tưởng là vàng son hó a ra chỉ là ảo ảnh thôi anh ạ!  Có lẽ chả bao giờ tìm lại niềm vui từ những câu ca dao  : “ Làng Thông trồng đậu trồng cà. Hạt đậu thì đỏ núm cà thì xanh. Mớ đời con gái làng Thông. Cái váy thì mỏng cái mông thì tròn”.
                    M D
-------------- 

27 nhận xét:

  1. Cám ơn bác Diện! Xúc động quá.đọc xong mắt cháu cay cay.

    Trả lờiXóa
  2. Cảm động rơi nước mắt. Người tốt như Thành mà cũng bị tha hóa bởi chức quyền. Thật hết chịu nổi.
    Cám ơn Minh Diện đã cho chúng tôi thấy sự thật đắng cay. Đau hơn cả, bây giờ nhiều người vẫn muốn đi theo ảo ảnh phía trước.

    Trả lờiXóa
  3. Xúc động quá ,đọc xong bài này , tôi cảm thấy ân hận và có lỗi . Bố tôi không đi bộ đội mà vẫn được là liệt sĩ , các cán bộ xui tôi làm giấy tờ và họ sẽ chứng nhận , có điều là tôi phải chi tiền cho họ , bây giờ họ kiếm tiền , làm giàu không chừa thủ đoạn nào . trước đây thanh niên nô nức lên đường theo tiếng gọi của Đảng , còn bây giờ muốn về quê thì các liệt sĩ phải . . . . . tự túc . Một người " Quên " lời hứa nhưng lại bắt người khác phải giữ trọn niềm tin . Cố lên , phía trước có rừng MƠ .
    Trưởng phòng vhtt , Đông Hưng, Thái Bình, Lại Thành Kiên.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bác lấy tên Kiên làm gì cho bẩn. Kiên không thay đổi "lập trường" đâu. Nó vẫn đâng đi theo ảo ảnh đấy.

      Xóa
  4. Ngươi đền từ tê máy mà đi vào con đương ay cũng hư hỏng !Viết hay thật .Phục tài nha văn nha báo chiên binh .

    Trả lờiXóa
  5. Lớp cha trước,lớp con sau.
    Đã thành đồng chí chung câu quân hành!
    Trước chia ly không rơi nước mắt
    Nước mắt chỉ giành cho ngày họp mặt..
    Biết bao nhiêu lời hay ho như vậy , đều xuất phát từ trái tin cả,bởi tin Đảng Bác.
    Cứ ngỡ là vàng son mà hóa ra ảo ảnh! Mấy thế hệ đã bị đảng cộng sản lừa. Đau quá.
    Cảm ơn nhà văn Minh Diện đã nói hộ chúng tôi. (Lê Như Quỳnh, CCB, TP Thái Bình)

    Trả lờiXóa
  6. Có rất nhiều chị Đào, anh Viên và cũng chả ít cậu Thành. Khi những câu ca dao chân thật bị quên lãng thay vào đó những điệu Póp, Roc thì càng có nhiều anh chàng Thành hơn. Cảm ơn Đảng cộng sản Việt Nam đã làm thay đổi bản chất người Việt.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chính xác!

      Xóa
    2. "Nguoi tu te den May di vao Con Duong ay deu hu hong ca"!
      Doc xong,toi da khoc. Cam on MD&bac Bong.

      Xóa
  7. Tuyệt vời !Xin cảm ơn Minh Diện,ký ức của những người linh bao giờ cũng đáng trân trọng,những câu chuyện được viết lại luôn luôn thấm đẫm nước mắt,sâu lặng tình người,tiếc rằng đó là quá khứ mất rồi.Cái quá khứ chiến tranh luôn là nỗi ám ảnh đối với cuộc đời của những người lính.

    Trả lờiXóa
  8. Cuộc nội chiến Việt Nam thật kinh khủng! Xưa kia, hai phe cộng sản và Quốc gia chưa hẳn là xấu cả - đánh nhau. Để rồi một bọn cực kỳ xấu xa lên cai trị (có tên mập như heo, hoàn toàn không cầm súng một ngày), phá nát đất nước bằng việc ăn cắp công khai, núp dưới cái tên mỹ miều "Nhóm lợi ích". Thật giống một phản ứng hóa học mà không kiểm soát được quá trình.
    Nhưng, phản ứng hóa học rùng rợn này phải được chấm dứt!
    (Lại Thành Kiến, cán bộ VHTT.)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. 08:00 chắc là ... Hàng nhái rồi !
      Liếm bô, nâng bi, đánh tầm điếu, cho đảng mới là Cán bộ vhtt Lại Thành Kiên thật.
      Khà ... Khà ...
      Khôn lắm đồ Ngu ạ !

      Xóa
    2. Đừng giận ND 08 : 00 . Có lẽ đây là chiêu phản LTK nhằm đánh loãng , cũng là một cách phản biện lại các DLV mà nd 13;08 .

      Xóa
  9. Tay Lại thành Kiên tiến bộ nhanh gê đã biết nhảy lên khỏi miệng giếng để...nhìn!!!

    Trả lờiXóa
  10. Ở đâu nhiều bất công như ở ta. Đất nước có chiến tranh con em Nhân dân cầm súng đánh giặc,Đất nước hoà bình...tài sản tài nguyên Đất nước là tài sản riêng của tiểu số lãnh đạo! Các giám đốc nghành than,dầu khí,xăng dầu,ngân hàng...giàu o thể tưởng tượng! Con em dân nghèo muốn co việc phải chạy việc đến khổ sở...người có công thì đói nghèo lầm than.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. "Thiên đường" đó bác! Bây giờ vẫn còn nhiều người thích hát, làm thơ ca ngợi "thiên đường", ca ngợi đ... lắm lắm. Nói các bác bỏ quá, những phụ nữ sồn sồn, đàn ông lớn tuổi được ơn mưa móc về hưu bây giờ vùi đầu vào các hội "nhảy đầm", thơ ca, chùa chiền, miếu mạo cúng bái, hội cô đồng quên hết những người nghèo khó đã hy sinh để họ được phè phưỡn. Đáng xấu hổ.

      Xóa
  11. Hòn đất mà ném vào các cơ quan công quyền của ta một thời gian rối cũng trở thành "mất dạy" như thường.

    Trả lờiXóa
  12. Đầu tiên cháu chúc nhà báo Minh Diện và gia đình mạnh khỏe, hạnh phúc. Đọc bài nào của nhà báo cháu cũng thấy sâu sắc nhưng cũng thật bế tắc như những số phận người dân Chị Dậu, như lão Hạc như Pha... Phải chăng đây là cái ý mà nhà báo muốn nói đến? Dân khổ lắm nhà báo ạ. Bế tắc lắm nhà Báo ạ. Mỗi lần cháu đi thăm nhưng nơi ghi lại dấu ấn lịch sử hào hùng cháu lại kính nể hơn những anh dũng của dân tộc ta. Đi cùng với suy nghĩ đó là nỗi buồn và thật đáng tiếc cho nhưng hy sinh cao cả ấy. Thế mới biết thế hệ chúng cháu có những tiếc thương này thì thế hệ các chú các bác thì thế nào đây???

    Trả lờiXóa
  13. Đi với ma...mặc áo...đảng!!!

    Trả lờiXóa
  14. "mỗi ngày bán chục mớ rau ngải cứu được ba chục ngàn, còn đi làm thuê cho xưởng chế biến thức ăn gia súc trên thị trấn, mỗi tháng được triệu rưỡi... cố gom góp 100 triệu để thế chân cho cháu ngoại anh Viên sang Nhật Làm Thuê. ". Bác M Diện với bác Giá hoàn cảnh giống nhau thế, nhưng bác Diện, bác Viên, bác... "đau" hơn. thật là: " Mớ Đời con gái làng Thông/ Cái váy thì mỏng cái mông thì tròn!”

    Trả lờiXóa
  15. Bao giờ điện ảnh VN dám đưa và đưa được những câu chuyện chân thực động đến lòng người như vậy lên màn ảnh ? Văn nghệ vị nhân sinh đâu chẳng thấy, chỉ thấy những câu truyện tình éo le tay ba, tay tư, những người mẫu là lượt,những nhà, những xe đẹp như tây.
    Việt Nam không thiếu đề tài và những câu truyện hay, cảm động nhưng tâm lý làm phim cúng cụ, phim giải trí rẻ tiền vẫn thống lĩnh và được khuyến khích. Bảo sao người Việt quay lưng với phim Việt.
    Minh Diện đã kể câu truyện để thấy mặt trái, cái ảo ảnh của những thứ tưởng là vàng son. Hóa ra vàng son cũng có mặt trái, cũng có thể chỉ là ảo ảnh. Những mặt trái cần và nên nêu lên công khai, đàng hoàng để mọi người nhận chân được vàng son đâu là thật, đau là giả. Ai cũng muốn vậy để không rước phải vàng giả. Vậy mà có thế lực vẫn muốn mọi người phải tin cái giả là thật để mà sống chết với nó. Họ rất sợ công khai những chuyện như thế này.

    Trả lờiXóa
  16. Thôi! Cuộc đời rồi sẽ có vay có trả. Cháu ngoại anh Viên sẽ có một ngày nào đó được AN VIÊN!

    Trả lờiXóa
  17. Chúng cháu cầm tấm bản đồ của chú đến Tỉnh đội Tây Ninh . Các chú trong Ban chính sách tra cứu hồ sơ cho biết hài cốt bố cháu đã quy tập về Nghĩa trang liệt sỹ. Nhờ sự giúp đỡ của các chú ấy, chúng cháu lấy được hài cốt bố Viên thuận lợi. Không ngờ khi đến ga Sài Gòn mua vé tàu ra Bắc thì bị kẻ cắp móc hết tiền. Thành bảo cứ lên tàu, về đến ga Nam Định ,Thành có người quen sẽ mượn tiền mua vé phạt.
    Nhưng chúng cháu vừa ngồi xuống ghế thì cô soát vé đến kiểm tra . Chúng cháu nói thực ,xin được giúp đỡ, nhưng cô ta kêu trưởng tàu đến khám xét. Hài cốt bố cháu gói ni lông, ngoài bọc cờ đỏ sao vàng bị trưởng tàu lấy dao rạch ra , nghi hàng lậu. Khi nhìn thấy gài cốt thật, hắn lạnh lùng bảo: “ Có tiền mua vé thì đi, không thì xuống”.
    Chúng cháu bị đuổi khỏi tàu . Giữa đêm khuya , không biết nhờ ai, cháu cứ ôm chiếc ba lô đựng hài cốt bố khóc . Đến sáng, Thành bảo cháu ngồi chờ đề Thành đi mượn tiền. Gần trưa Thành mới về , mặt mũi xám ngắt. Thành nói thực là đã đến bệnh viện bán máu . Số tiền Thành bán máu vừa đủ mua hai chiếc vé tàu hạng bét để đưa bố cháu về quê !

    Câu chuyện hay quá , xin phép nhà văn cho phép tôi được chia sẻ trong nước mắt

    Trả lờiXóa
  18. Gửi Bộ trưởng GDĐT: Phải đưa bài này (nhà báo Minh Diện đồng ý nhé) vào sách giáo khoa. Đấy mới là Cải cách giáo dục !!!

    Trả lờiXóa
  19. Nhắc lại làm gì quá khứ buồn đau...Kẻ thù trước kia từng reo rắc cái chết, trút bom đạn lên đầu nhân dân ta bây giờ đang được ngợi ca là bạn tốt. Được đón tiếp như những khách quý... Những đồng chí của ta lúc bấy giờ chiến đấu hy sinh cho lý tưởng cách mạng, hôm nay đang bị các đồng chí của mình phản bội...Chế độ XHCN tươi đẹp giờ đây đã đổi mầu...Cáng nhắc lại càng thấy đau. Không chừng còn bị quy kết cho là phản động, là lực lượng thù địch...Dù sao thì bài viết cũng phản ánh lên một vùng khuất trong ánh hào quang đổi mới.
    Cảm ơn MD cho bạn đọc thưởng thức một câu chuyện buồn đau không lối thoát của con người mới XHCN.
    Gió Lào Xứ Thanh

    Trả lờiXóa