Translate

Trang BVB1

Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012

> KHI TỜ LỊCH CUỐI CÙNG RƠI XUỐNG


MINH DIỆN
             Thế là tờ lịch cuối cùng  đã rơi xuống!
              Năm 2012 qua rồi!
             Thế giới thở phào một nụ cười đàm tiếu về lời tiên trí của người cổ đại Maya: Trái đất bắt đầu từ năm 3114 trước công nguyên, tới 21-12-2012 sẽ  “Khải huyền” dìm loài người trong đêm giá buốt!
Trời vẫn sáng. Mặt trời vẫn mọc và lặn như thường nhật. Trái đất chằng lạnh đi mà lại nóng lên. Nóng do tầng ô zôn bị xuyên thủng, và nóng từ những cái đầu lắm mưu toan tham vọng! Những mâu thuẫn theo quy luật, và những mâu thuẫn phản quy luật bung ra, gây nên những biến thiên trong suốt 365 ngày qua.
              Bên bờ Địa Trung Hải, nước Syria vẫn chìm trong bạo lực, khiến 42.000 người dân đã thiệt mạng 3 triệu người phải lưu vong, Bashar al-Assad quyết không  từ chức, dù kẻ chống lưng Putin nổi nóng. Có lẽ gã độc tài này thích chui xuống ống cống như Gaddafi chăng?
              Xét cho cùng chẳng chính khách nào muốn từ bỏ quyền lực! Họ cố bám víu  bằng  mọi cách.
             Ngày 7-5-2012, bằng thủ đoạn chơi trò tung hứng. cựu sỹ quan tình báo Putin đã quay lại điện Kremli sau một vòng xoay tai tiếng, với chính sách lấy đoàn kết dân tộc làm chìa khóa phát triển nước Nga thịnh vượng.
              Ngáy 14-11-2012, Đảng cộng sảnTrung Quốc, sau khi hạ đo ván nhóm bảo thủ muốn quay lại thời Mao-it, do Bạc Hy Lai cầm đầu, đã tổ chức Đại hội đảng lần thứ 18, chuyển quyền cho nhóm con ông cháu cha thực dụng, đứng đầu là Tập Cận Bình, làm cho không chỉ 1 tỷ 350 triệu người Trung Quốc mà cả thế giới quan tâm .
               Tổng thống  Mỹ Barack Obama đắc cử nhiêm kỳ 2, sẵn sàng đối đầu với “Vách đá tài chính” trong nước và điều chỉnh về chính sách đối ngoại, đặc biệt là với Trung Quốc, bằng chính sách quay lại Đông Á và biển Đông. Nhìn gương mặt khắc khổ và lúc nào lo toan của ông già hơn cái tuổi 51.
                Tương phản với gương mặt nhân hậu, cương nghị và già trước tuổi ấy, là  khuôn  mặt bụ bẫm như  con nít  Kim Chang Un, lãnh tụ Triều Tiên, đã phóng tên lửa tầm xa, được nhà lý luận Quân đội nhân dân Việt Nam, đại tá Trần Đăng Thanh bốc thơm là làm cho “các nước lớn phải mất ăn mất ngủ và chúng ta phải học tập” (!?0. Đối với viên đại tá này, việc Tung Quốc vẽ đường lưỡi bò trên Passpore,  bộc lộ tham vọng liếm sạch biển đông, cắt cáp ngầm tàu thăm dò địa chấn của việt nam,  cũng là “ thể hiện tình hữu nghị truyền thống” ?!
              Năm nay, một sự kiện làm hởi lòng dân, nhưng  thắt ruột bọn độc tài, là cuộc cải cách toàn diện chính trị, kinh tế, xã hội ở Myanma, như một một điểm sáng dân chủ và nhân quyền, một cuộc cách mạng tự thân đầy nhân bản, không cần sự tác động của bất kỳ thế lực thù địch nào.
              Lướt một vòng “cưỡi ngựa hoa” trên thế giới, thấy  vui, buồn, lẫn lộn. Đó là chuyện xứ người.
              Ngoảnh mặt về xứ mình, thấy năm 2012 cũng chả kém ấn tượng.
               Ngay đầu năm, ngày 5-2012,  đã diễn ra “một trận đánh đẹp có thể viết thành sách quay thành phim” ở Tiên Lãng (Hải Phòng) do Đại tá Giám đốc công an thành phố Đỗ Hữu Ca, Bí thư huyện ủy Bùi Thế Nghĩa, Chủ tịch huyện Lê Văn Hiền trực tiếp  chỉ huy. Đó là vết khắc ô nhục vào biên niên sử  2012.
              Bốn phát súng hoa cải của Đoàn Văn Vươn dấy lên một hình thái đấu tranh giữ đất mới, quyết liệt hơn, thay vì đi khiếu kiện tập trung: Khói lửa ngùn ngụt Văn Giang (Hưng Yên), vành khăn tang Vụ Bản (Nam Định) nhát dao liều chết ở Thăng Bình (Quảng Nam)  khỏa thân ở Cần Thơ. Tự thiêu ở Sóc Trăng… và mới đây, gạch củ đậu, đá bình vôi trút như mưa xuống đội quân cường chế thu hồi đất ở Đông Triều (Quảng Ninh).
              Tức nước vỡ bờ là lẽ thường tình!
              Năm 2012, nền kinh tế Việt Nam tăng trường 5,03 % , lạm phát tụt xuống 6,81%,  nhưng vẫn là một bức tranh ảm đạm, hay như các đại biểu Quốc hội nói: Như  một cỗ xe lao xuống dốc không  phanh và như một người thiếu máu trầm trọng.
               Tỷ lệ đói nghèo tăng lên hai con số, hàng trăm ngàn doanh nghiệp nhỏ và vừa phá sản kéo theo hàng mấy triệu công nhân thất nghiệp.
               Theo chân các Tập đoàn nhà nước bung bét như Vinasin, Vinaline, Điện Lực, Sông Đà, Dầu khí, các Tập đoàn và Tổng công ty tư nhân một thời vang bóng Bianafishco, Mai Linh tuyên bố phá sản.
               Hàng loạt đại gia năm ngoái tiêu tiền bốc rời như Thúc Sinh,  dọc ngang chả biết trên đầu có ai như Từ Hải, đã phải cho tay vào còng, như Nguyễn Đức Kiên (Bầu Kiên) cầm đầu nhóm thao tùng ngân hàng, Phạm Văn Thụ vua thép Hải Phòng, rồi chủ tịch chứng khoán SME Phan Huy Chí, chủ tịch chứng khoán cao su Phan Minh Anh Ngoc…



               Nhưng phải nói ấn tượng nhất năm 2012 là “Cuộc tắm rửa” của Đảng cộng sản Việt Nam, với quyết tâm tìm cho ra, tẩy cho sạch một “bộ phận không nhỏ phai nhạt lý tưởng,  suy thoái chính trị, tư tưởng, đạo đức lối sống” như Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng nói, hay như Chủ tịch nước Trương Tấn Sang tả bằng hình ảnh: “một bầy sâu ăn hết phần của dân!”.
              Gần như cả năm đảng tập trung lo việc đó, một bộ phận giúp việc được huy động, một chiền dịch tuyên truyền rầm rộ trên các phương tiện thông tin đại chúng.
               Hội nghị trung ương 4. tiếp đến Hội nghị trung ương 5, 6 và những tuần Bộ chính trị, Ban chấp hành trung ương đảng đóng kín cửa kiểm điềm, đảng viên và nhân dân cả nước nín thở, chờ nghe tên, thấy mặt cái bộ phận không nhỏ hại nước hại dân.
               Nhưng mỉa mai thay, bẽ bàng thay là chỉ nhìn thấy gương mặt mếu máo của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng trên TiVi, với thông báo rằng “Ban chấp hành Trung ương Đảng bỏ phiều không thi hành kỷ luật Bộ chính trị và đồng chí X”.
                Năm 2012 có một trận thua đẹp của Bí thư Tỉnh ủy Thanh Hóa Mai Văn Ninh, khi ông nhường phần thắng cho dân trong trong cuộc biểu tình của 400 bà con tiểu thương. Hình ảnh Bí thư Tỉnh ủy Mai Văn Ninh áo sơ mi ngắn tay nắm tay dân, nghe dân nói, trái ngược với cái mặt vênh váo của Bí thư Thành ủy Hà Nội Phạm Quang Nghi chửi dân: “Hỏi người sử dụng ô tô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua? Trong khi mới chỉ đề cập đến thu phí đã kêu ầm lên!”,  nó càng tương phản với những gương mặt lạnh lùng núp phía sau đám công an, cảnh sát hùng  hổ đàn áp dân. Còn Chủ tịch thành phố Nguyễn Thế Thảo buông ra những câu nói khô khóc, vô cảm , thiếu trách nhiệm: “Biểu tình yêu nước là do thế lực thù địch xúi giục, là ăn tiền của thé lực thù địch”, tập trung đông người khiếu kiện đất đai “làm xấu mặt thủ đô”.

         Năm 2012 đặc biệt có nhiều câu nói ấn tượng thể hiện “cái tâm cái tầm” của các chính khách Việt Nam,  nhưng có một câu nói văng tục đụng đến "Tự do" gây phản cảm và vô chính trị nhất, biểu hiện điển hình nhất về sự xuống cấp đạo đức, nhân cách và văn hóa lối sống của quan chức là của Trung tá công an Vũ Văn Hiền, Phó công an Phường 6, quận 3 thành phố Hồ Chí Minh mà ai nghe cũng tá hỏa; cuối năm cả thiên hạ phải lắc đầu bởi những phát biểu tùy tiện, hồ đồ của Đại tá PGS, TS Trần Đăng Thanh... 
                Chào 2013, mỗi người thêm một tuổi !
                Thêm tuổi thêm sự từng trải, thêm trí khôn, làm việc thiện đừng cộng thêm tuổi tham quyền cố vị và lảng tránh trách nhiệm, hại nước hại dân!
                 Tôi được tin chị Thương và Hiền vợ anh Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn Qúy có lời mời những người trong năm 2012 đã có lòng chiếu cố tới họ, giúp đỡ họ bằng vật chất và tinh thần, ngày 5-1-2013, kỷ niệm đúng một năm ngày tang thương Cống Rộc,  về dự buổi họp mặt với gia đình ở căn nhà tôn mới dựng trên nền ngôi nhà  bị đập nát.  Từ trong đổ nát vẫn nhen mầm sống và ấm áp tình người! Tôi hy vọng năm mới được khởi đầu bằng một ngày vui!
                                                                                  1-1-2013
                                                                                       M D
-----------------------------------


2 nhận xét:

  1. Đọc đoạn cuối về chị Thường và chị Hiền mà ứa nước mắt... Không biết tai ương này còn đeo đẳng các chị đến bao giờ nửa đây???

    Trả lờiXóa
  2. Một năm đầy u ám.Hy vọng năm 2013 sẽ rạng đông.

    Trả lờiXóa